Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
-
Chương 48: Lý do, nàng muốn gả cho ngươi
Một tiếng huýt dài sắc bén......
Bỗng nhiên bất ngờ, bốn phương tám hướng, trào ra một đoàn một đoàn sương đen, che trời lấp đất mà đến, tựa hồ muốn đem che khuất toàn bộ bầu trời.
Đàn muỗi độc, không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế, lại còn nghe lệnh của nữ nhân này.
Hàn Vân Tịch trong lòng cả kinh, cư nhiên có thể khống chế được muỗi độc, chả trách nữ nhân này có thể đả thương được Long Phi Dạ, bản lĩnh không nhỏ nha!
Nữ tử lại huýt sáo một tiếng, đột nhiên, màn sương đen trải dài như biển rộng, mãnh liệt hướng Hàn Vân Tịch bay đến.
"Long Phi Dạ, nếu ngươi không muốn nhìn nữ nhân kia chết, ngươi tốt nhất nên bảo toàn tốt tính mạng của ta!" Nữ mật thám vừa lui, vừa uy hiếp.
Nàng mai phục ở Thiên Ninh quốc lâu như vậy, trước nay chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ chạm qua một nữ nhân nào chứ đừng nói là ôm lấy, ngay cả cùng nữ nhân nói nhiều thêm một câu đều là rất hiếm.
Hôm nay, hắn cư nhiên mang theo nữ nhân này tới, lại còn ôm ở trong ngực, ngay cả sống chết trước mắt như mành treo, làm nàng thực rất kinh ngạc. Nữ nhân này rốt cuộc là người nào? Rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng ở trong lòng Long Phi Dạ?
Mắt thấy một mảnh đen nghìn nghịt sẽ đem nàng bao phủ vây quanh, Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Long Phi Dạ một cái, đột nhiên kêu to lên, "A...... Ta sợ quá nha!"
"Thật là đáng sợ! Điện hạ, cứu ta a! Nhanh chóng cứu ta a!"
"Ô ô...... Thật ghê tởm a, điện hạ, người ta rất sợ hãi!"
......
Nàng vừa hô to, vừa quơ chân múa tay đánh tán loạn.
Ánh mắt Long Phi Dạ lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được, bên môi nổi lên một mạt cười bất đắc dĩ mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
Nữ mật thám thấy thế thì tự mãn, hừ lạnh nói, "Long Phi Dạ, nói vậy thảm trạng thuộc hạ của ngươi trúng độc, ngươi hẳn là gặp qua rồi có phải không?"
"Điện hạ, nàng uy hiếp ngươi a, thật đáng sợ!" Hàn Vân Tịch khẩn trương nói.
Cho dù là đối mặt với sự đe dọa của địch nhân, Long Phi Dạ từ trước đến nay đều là tốc chiến tốc thắng. Không muốn lãng phí thời gian trên người địch nhân.
Nhưng đối mặt với uy hiếp của nữ mật thám, hắn lại có sự nhẫn nại cực kỳ, điều này khiến nữ mật thám thả lỏng cảnh giác, cũng không hề có hoài nghi Hàn Vân Tịch.
Nàng tràn đầy tự tin, nhướng mày cười lạnh, "Long Phi Dạ, nếu ta chết, nàng sẽ chết, hơn nữa...... Ngươi cũng đừng mơ tưởng ra khỏi sơn cốc này."
Đáng tiếc, sự nhẫn nại của Long Phi Dạ có giới hạn, trên khuôn mặt tuấn lãnh hiện lên thần sắc không vui, trong phút chốc, trường kiếm đã đặt ở trên cổ nữ mật thám.
"Ngươi!" Nữ mật thám kinh hãi, tức giận cảnh cáo, "Long Phi Dạ, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng sao?"
Long Phi Dạ lúc này mới mở miệng, ngữ khí vô tình và lạnh băng, "Bổn vương muốn ngươi chết...... Không nhắm mắt!"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch liền rất ăn ý ngừng lại, bên môi gợi lên một mạt ý cười giảo hoạt.
Thấy thế, nữ mật thám lập tức cảm thấy bất an, "Các ngươi......"
Đáng tiếc đã quá chậm. Hàn Vân Tịch móc ra hai bình nước thuốc diệt muỗi, giống như một nàng công chúa, nhún một chân lên, ngay tại chỗ ưu nhã xoay tròn một vòng, nhân tiện cũng phun một vòng nước thuốc.
Chỉ thấy, vòng hắc ảnh lập tức thiếu mất một vòng. Nữ mật thám cả kinh trợn mắt há hốc mồm, căn bản không biết vật trong tay Hàn Vân Tịch là cái gì.
Hàn Vân Tịch lại ưu nhã xoay vài vòng, nhẹ nhàng vung tay lên, rất nhanh, hắc ảnh quanh mình đều thối lui ra sau, nhanh chóng tan ra.
Nữ mật thám tức muốn hộc máu, không rảnh lo kiếm trên cổ, vội vàng huýt sáo, nhưng mặc kệ huýt như thế nào cũng đều không có hiệu quả. So với phục tùng mệnh lệnh, muỗi độc càng muốn bảo toàn tính mạng hơn.
Nữ mật thám nỗ lực rất nhiều lần, cuối cùng là tuyệt vọng, nàng không thể tin nhìn Hàn Vân Tịch, chất vấn nói, "Ngươi...... vật rên tay ngươi là cái gì?"
Hàn Vân Tịch đi tới, cười đến cong mắt, vẻ mặt vô hại, "Điện hạ nhà ta nói, muốn ngươi chết không nhắm mắt, xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi a."
Tiếng nói vừa dứt, kiếm của Long Phi Dạ không hề lưu tình, nhẹ nhàng giương lên liền vẩy ra một mạt máu tươi. Nữ mật thám ngã xuống, hai tròng mắt trừng lên rất lớn, đến chết cũng không biết được Hàn Vân Tịch đuổi muỗi như thế nào.
Hàn Vân Tịch ngồi xổm xuống, nghiêm túc rà quét thanh trường kiếm kia, phát hiện độc trên thân kiếm quả nhiên là Xà Độc mà Long Phi Dạ đã trúng lúc trước. Nhìn có vẻ như, gia hỏa này đuổi bắt nữ mật thám này cũng khá lâu. Lần trước tìm nàng muốn giải dược chắc cũng vì chuyện này.
Mật thám Bắc Lịch quốc hiểu rõ Độc Thuật, Hàn Vân Tịch cảm thấy, việc này hẳn là không đơn giản.
"Ngươi chỉ cần nhìn là có thể nhận ra trên thân kiếm của nàng ta có độc?" Long Phi Dạ buồn bực hỏi.
Muỗi độc có số lượng đông đảo, hơn nữa cũng có mùi vị, Hàn Vân Tịch đoán được cũng không có gì phải thắc mắc, chỉ là, trường kiếm này......
Hàn Vân Tịch đứng dậy, rất thản nhiên, "Ta có thể ngửi được."
Nếu Long Phi Dạ tin tưởng, đó chính là đồ ngốc, hắn lạnh lùng nhìn nàng thật kỹ, không nói chuyện.
Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nhún vai, "Kỳ thật ta từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, đối với độc tố phi thường mẫn cảm, chỉ tiếc cha ta bọn họ cũng không hề biết."
Nàng nói, thở dài một hơi, "Ài, nếu nương ta còn ở trên đời thì thật là tốt biết bao nha."
Tuy rằng đây là một câu nói cho có lệ, nhưng khi nói ra lời này, trong trái tim Hàn Vân Tịch vẫn có một chút khó chịu, có lẽ, đây là phản ứng bản năng của thân thể này đối mẫu thân đi, hay hoặc là, từ nhỏ nàng đã không có nơi nương tựa, có một chút khát vọng tình thương của mẹ.
Kiếp trước, ngay cả mẫu thân là ai nàng cũng không biết, hiện giờ, tuy rằng mẫu thân không còn nữa, nhưng nàng biết nàng ấy là ai, là người như thế nào, ngẫu nhiên còn có thể nghe được truyền thuyết về nàng ấy, đây đối với nàng mà nói, đã là một sự ấm áp.
Thấy bộ dáng thương cảm của Hàn Vân Tịch, đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt phức tạp, cũng không truy vấn thêm.
Từ trên người nữ mật thám, sau khi hắn lục soát được quân cơ mật hàm, lập tức mang Hàn Vân Tịch rời đi.
Khi trở lại Tần Vương phủ ở đế đô, đã là quá trưa.
Chuyện thứ nhất sau khi trở về, đó là Long Phi Dạ ném cho Hàn Vân Tịch một tiền túi, Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới một vụ này.
Nàng cũng không ngượng ngùng, rất tự nhiên từ trong túi tiền của Long Phi Dạ rút ra 300 lượng bạc, cười ha ha nói, "Cảm ơn, rất rõ ràng!"
Long Phi Dạ không trả lời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất trong hoa viên, Hàn Vân Tịch nhịn không được nghĩ, gia hỏa này tối nay sẽ ở lại sao? Hay là vẫn còn có chuyện bận rộn?
Nàng theo bản năng chỉnh lại xiêm y, lúc này mới phát hiện áo choàng của hắn còn ở trên người nàng.
Vốn định đuổi theo, nghĩ lại vẫn nên rửa ráy sạch sẽ rồi sẽ qua trả lại cho hắn sau.
Vừa thấy Hàn Vân Tịch bọc áo choàng của nam nhân trở về, tiểu Trầm Hương từ từ chạy lại đây, "Chủ tử, đây là áo choàng của ai nha? Ngươi đã đi đâu? Sáng sớm nô tỳ tìm khắp nơi không thấy."
"Đi hóng gió." Hàn Vân Tịch với 300 lượng bạc, tâm tình rất sáng sủa.
"Áo choàng này......" Tiểu Trầm Hương còn muốn đuổi theo hỏi.
Hàn Vân Tịch giơ ngón tay đặt ở ngoài miệng "suỵt" một tiếng, tiểu Trầm Hương cũng không dám làm phiền nàng thêm nữa.
--------
Chạng vạng ngày hôm sau, Hàn Vân Tịch đi qua đưa áo choàng, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy người mở cửa, nàng liền đẩy ra, phát hiện cửa không hề bị khóa.
Tên kia không có thói quen khóa cửa sao? Hay là nơi này quá an toàn?
Hàn Vân Tịch đi vào, phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng vẫn giống như trước kia, sạch sẽ và phù hợp với chủ tử của nó, chỉ là, tòa băng sơn kia thật sự không có ở đây.
Tần Vương phủ đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một nơi để ngủ mà thôi.
Đem áo choàng đặt trong thư phòng, Hàn Vân Tịch cũng không biết xảy ra chuyện gì, vô ý khe khẽ thở dài, nhún vai rời đi.
Mấy ngày tới, nàng cũng không hề nhàn rỗi. Nàng mua thêm một tủ thuốc và kệ sách trong Vân Nhàn Các, cũng mua thêm mấy tập sách y dược, bổ sung những thiếu sót trong hệ thống giải độc.
Tuy rằng không nhàn rỗi, những ngày trôi qua cũng coi như thoải mái. Nhưng mà, nàng cũng không biết, mặc kệ là Long Phi Dạ, hay là Nghi thái phi, hoặc là vài vị nữ chủ tử trong hậu cung kia, tất cả đều đang bí mật điều tra về nàng.
Phụ thân Hàn Tòng An của nàng không chỉ bị thái hậu triệu kiến, mà cũng bị Long Phi Dạ triệu kiến qua, buộc Hàn Tòng An phải lặp đi lặp lại toàn bộ cuộc sống của Hàn Vân Tịch trước khi xuất giá, muốn tìm ra chút manh mối.
--------
"Chủ tử, đều đã điều tra qua, xác định vị sống ở Vân Nhàn Các kia không phải giả làm Hàn Vân Tịch. Trước khi xuất giá, tỳ nữ cùng hai vị tiểu thư của Hàn gia đều tận mắt nhìn thấy nàng đắp hỉ khăn lên rồi bị đưa lên kiệu hoa. Từ Hàn gia đến vương phủ, xuyên thành mà qua, trên đường chính là phố xá, không thể động tay động chân được. Buổi tối hôm đó, hỉ bà cũng trông chừng cả buổi." Sở Tây Phong tỉ mỉ kỹ càng hồi bẩm.
"Độc trên mặt là do nàng giải khi ở trong kiệu hoa?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.
"Trước khi lên kiệu còn có vết sẹo, sau khi hạ kiệu thì không có, chỉ có thể là giải ở bên trong kiệu." Sở Tây Phong chần chờ một lát, bổ sung nói, "Chủ tử, Vương Phi nương nương có thể một chén dược liền giải được độc của Trường Bình công chúa, ta nghĩ việc này đối nàng mà nói chắc là không khó."
"Đã có tài có mạo (dung mạo), vì sao phải che giấu, để bị người xem thường?" Long Phi Dạ hỏi lại.
Kỳ thật trước đây hắn đối với Hàn Vân Tịch một chút hứng thú cũng không có. Mặc kệ nàng là người như thế nào, mặc kệ nàng có đẹp hay không, tóm lại, nữ nhân này là do thái hậu cùng hoàng đế ép đưa cho hắn, vĩnh viễn không lọt được vào mắt hắn. Hắn từng tính toán trong đêm tân hôn đem nàng đuổi ra khỏi Phù Dung Viện, đưa đến biệt cung ở vùng ngoại ô vĩnh viễn giam lỏng.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch trong đêm tân hôn cư nhiên cứu hắn, sau đó bày ra một thân y thuật cùng những cách xử sự, hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
"Điện hạ, lanh lợi không bằng ngu ngốc, theo thuộc hạ nhìn thấy, nếu Vương Phi nương nương đem tài mạo đều lộ ra ngoài, thì chưa chắc có thể được gả cho ngươi." Sở Tây Phong cười nói.
Lời này, nói rất giống như chính Hàn Vân Tịch muốn gả cho Long Phi Dạ nhiều biết bao nhiêu. Nàng sở dĩ ẩn nhẫn đều là vì muốn gả cho hắn. Ít nhất, bản thân Long Phi Dạ nghe ra chính là ý tứ này.
Long Phi Dạ nhìn qua, mặt không có biểu tình gì, nhưng ai biết Sở Tây Phong không sợ chết, cư nhiên lại nói, "Chủ tử, theo thuộc hạ nhìn thấy thì hình như Vương Phi nương nương thật sự thích ngươi, thuộc hạ......"
Nhưng mà, còn chưa nói xong, ánh mắt trời sinh lạnh băng của Long Phi Dạ liền trầm xuống, làm Sở Tây Phong run run một cái lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Trong khi đó Hàn Vân Tịch thật sự rất thoải mái, hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là, ngày lành luôn ngắn ngủi.
Ngay khi nàng cho rằng Nghi thái phi sẽ vì sự tình của Trường Bình công chúa mà ngừng nghỉ một thời gian, thì một sự phiền toái khác lại tìm tới cửa, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của Nghi thái phi.
"Chủ tử, lại có người tới tìm thầy trị bệnh, vào không được cửa vương phủ chúng ta, liền chờ ở bên ngoài không chịu rời đi, nghe nói đó là tam phu nhân Trấn Quốc Công." Tiểu Trầm Hương thở hồng hộc chạy tới bẩm báo.
Cũng không biết là ai đã truyền ra lời đồn, sự tình Hàn Vân Tịch chữa khỏi bệnh cho Mục Thanh Võ được lan truyền ra ngoài. Nhưng càng ngày càng truyền ra những sự thần bí, nói nàng thâm tàng bất lộ, vì khiêm tốn nên che dấu, không phải là phế vật, mà là thiên tài trăm năm khó gặp.
Lợi dụng đủ mọi giả thuyết và sự tích, đem nói nàng giống như Hoa Đà tái thế, một thần y huyền thoại. Chứng bệnh mà các thái y cùng thần y không thể trị liệu được, tới tay nàng tất cả đều không có vấn đề gì, có thể dễ dàng giải quyết, chỉ một chén dược liền có hiệu quả.
Truyền như vậy cũng không đáng nói, nhưng còn có truyền thuyết nàng là thánh thủ nhân tâm, khám bệnh không lấy tiền, trái tim theo đạo của người xưa, ưu tiên xem bệnh cho người nghèo.
Vì thế, bắt đầu từ đêm qua, đã có không ít người nhà có người bệnh nghe tin mà tới, không kể là quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích, hay là bá tánh tầm thường, tất cả đều chạy tới đây tìm thầy trị bệnh.
Tung tin vớ vẩn đem nâng Hàn Vân Tịch lên cao như vậy, nắn hình tượng nàng hoàn hảo như vậy. Hiện tại có người tới cửa tìm thầy trị bệnh: hoặc là nàng phải sáng tỏ chính mình không có năng lực gì, làm trò cười cho thiên hạ; hoặc cũng chỉ có thể đến nhà họ khám bệnh. Một khi cự tuyệt, nhất định sẽ tạo cớ cho người khác.
Tất cả mọi thứ đều đột nhiên xảy ra, có thể tạo ra được dư luận lớn như thế ở trong đế đô, không phải là người bình thường có thể làm được.
Người phía sau này, không thể nghi ngờ là muốn giết nàng, dụng tâm quá nham hiểm, làm nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó khăn không hề nhỏ.
Bỗng nhiên bất ngờ, bốn phương tám hướng, trào ra một đoàn một đoàn sương đen, che trời lấp đất mà đến, tựa hồ muốn đem che khuất toàn bộ bầu trời.
Đàn muỗi độc, không nghĩ tới sẽ có nhiều như thế, lại còn nghe lệnh của nữ nhân này.
Hàn Vân Tịch trong lòng cả kinh, cư nhiên có thể khống chế được muỗi độc, chả trách nữ nhân này có thể đả thương được Long Phi Dạ, bản lĩnh không nhỏ nha!
Nữ tử lại huýt sáo một tiếng, đột nhiên, màn sương đen trải dài như biển rộng, mãnh liệt hướng Hàn Vân Tịch bay đến.
"Long Phi Dạ, nếu ngươi không muốn nhìn nữ nhân kia chết, ngươi tốt nhất nên bảo toàn tốt tính mạng của ta!" Nữ mật thám vừa lui, vừa uy hiếp.
Nàng mai phục ở Thiên Ninh quốc lâu như vậy, trước nay chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ chạm qua một nữ nhân nào chứ đừng nói là ôm lấy, ngay cả cùng nữ nhân nói nhiều thêm một câu đều là rất hiếm.
Hôm nay, hắn cư nhiên mang theo nữ nhân này tới, lại còn ôm ở trong ngực, ngay cả sống chết trước mắt như mành treo, làm nàng thực rất kinh ngạc. Nữ nhân này rốt cuộc là người nào? Rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng ở trong lòng Long Phi Dạ?
Mắt thấy một mảnh đen nghìn nghịt sẽ đem nàng bao phủ vây quanh, Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Long Phi Dạ một cái, đột nhiên kêu to lên, "A...... Ta sợ quá nha!"
"Thật là đáng sợ! Điện hạ, cứu ta a! Nhanh chóng cứu ta a!"
"Ô ô...... Thật ghê tởm a, điện hạ, người ta rất sợ hãi!"
......
Nàng vừa hô to, vừa quơ chân múa tay đánh tán loạn.
Ánh mắt Long Phi Dạ lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được, bên môi nổi lên một mạt cười bất đắc dĩ mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
Nữ mật thám thấy thế thì tự mãn, hừ lạnh nói, "Long Phi Dạ, nói vậy thảm trạng thuộc hạ của ngươi trúng độc, ngươi hẳn là gặp qua rồi có phải không?"
"Điện hạ, nàng uy hiếp ngươi a, thật đáng sợ!" Hàn Vân Tịch khẩn trương nói.
Cho dù là đối mặt với sự đe dọa của địch nhân, Long Phi Dạ từ trước đến nay đều là tốc chiến tốc thắng. Không muốn lãng phí thời gian trên người địch nhân.
Nhưng đối mặt với uy hiếp của nữ mật thám, hắn lại có sự nhẫn nại cực kỳ, điều này khiến nữ mật thám thả lỏng cảnh giác, cũng không hề có hoài nghi Hàn Vân Tịch.
Nàng tràn đầy tự tin, nhướng mày cười lạnh, "Long Phi Dạ, nếu ta chết, nàng sẽ chết, hơn nữa...... Ngươi cũng đừng mơ tưởng ra khỏi sơn cốc này."
Đáng tiếc, sự nhẫn nại của Long Phi Dạ có giới hạn, trên khuôn mặt tuấn lãnh hiện lên thần sắc không vui, trong phút chốc, trường kiếm đã đặt ở trên cổ nữ mật thám.
"Ngươi!" Nữ mật thám kinh hãi, tức giận cảnh cáo, "Long Phi Dạ, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng sao?"
Long Phi Dạ lúc này mới mở miệng, ngữ khí vô tình và lạnh băng, "Bổn vương muốn ngươi chết...... Không nhắm mắt!"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch liền rất ăn ý ngừng lại, bên môi gợi lên một mạt ý cười giảo hoạt.
Thấy thế, nữ mật thám lập tức cảm thấy bất an, "Các ngươi......"
Đáng tiếc đã quá chậm. Hàn Vân Tịch móc ra hai bình nước thuốc diệt muỗi, giống như một nàng công chúa, nhún một chân lên, ngay tại chỗ ưu nhã xoay tròn một vòng, nhân tiện cũng phun một vòng nước thuốc.
Chỉ thấy, vòng hắc ảnh lập tức thiếu mất một vòng. Nữ mật thám cả kinh trợn mắt há hốc mồm, căn bản không biết vật trong tay Hàn Vân Tịch là cái gì.
Hàn Vân Tịch lại ưu nhã xoay vài vòng, nhẹ nhàng vung tay lên, rất nhanh, hắc ảnh quanh mình đều thối lui ra sau, nhanh chóng tan ra.
Nữ mật thám tức muốn hộc máu, không rảnh lo kiếm trên cổ, vội vàng huýt sáo, nhưng mặc kệ huýt như thế nào cũng đều không có hiệu quả. So với phục tùng mệnh lệnh, muỗi độc càng muốn bảo toàn tính mạng hơn.
Nữ mật thám nỗ lực rất nhiều lần, cuối cùng là tuyệt vọng, nàng không thể tin nhìn Hàn Vân Tịch, chất vấn nói, "Ngươi...... vật rên tay ngươi là cái gì?"
Hàn Vân Tịch đi tới, cười đến cong mắt, vẻ mặt vô hại, "Điện hạ nhà ta nói, muốn ngươi chết không nhắm mắt, xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi a."
Tiếng nói vừa dứt, kiếm của Long Phi Dạ không hề lưu tình, nhẹ nhàng giương lên liền vẩy ra một mạt máu tươi. Nữ mật thám ngã xuống, hai tròng mắt trừng lên rất lớn, đến chết cũng không biết được Hàn Vân Tịch đuổi muỗi như thế nào.
Hàn Vân Tịch ngồi xổm xuống, nghiêm túc rà quét thanh trường kiếm kia, phát hiện độc trên thân kiếm quả nhiên là Xà Độc mà Long Phi Dạ đã trúng lúc trước. Nhìn có vẻ như, gia hỏa này đuổi bắt nữ mật thám này cũng khá lâu. Lần trước tìm nàng muốn giải dược chắc cũng vì chuyện này.
Mật thám Bắc Lịch quốc hiểu rõ Độc Thuật, Hàn Vân Tịch cảm thấy, việc này hẳn là không đơn giản.
"Ngươi chỉ cần nhìn là có thể nhận ra trên thân kiếm của nàng ta có độc?" Long Phi Dạ buồn bực hỏi.
Muỗi độc có số lượng đông đảo, hơn nữa cũng có mùi vị, Hàn Vân Tịch đoán được cũng không có gì phải thắc mắc, chỉ là, trường kiếm này......
Hàn Vân Tịch đứng dậy, rất thản nhiên, "Ta có thể ngửi được."
Nếu Long Phi Dạ tin tưởng, đó chính là đồ ngốc, hắn lạnh lùng nhìn nàng thật kỹ, không nói chuyện.
Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nhún vai, "Kỳ thật ta từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, đối với độc tố phi thường mẫn cảm, chỉ tiếc cha ta bọn họ cũng không hề biết."
Nàng nói, thở dài một hơi, "Ài, nếu nương ta còn ở trên đời thì thật là tốt biết bao nha."
Tuy rằng đây là một câu nói cho có lệ, nhưng khi nói ra lời này, trong trái tim Hàn Vân Tịch vẫn có một chút khó chịu, có lẽ, đây là phản ứng bản năng của thân thể này đối mẫu thân đi, hay hoặc là, từ nhỏ nàng đã không có nơi nương tựa, có một chút khát vọng tình thương của mẹ.
Kiếp trước, ngay cả mẫu thân là ai nàng cũng không biết, hiện giờ, tuy rằng mẫu thân không còn nữa, nhưng nàng biết nàng ấy là ai, là người như thế nào, ngẫu nhiên còn có thể nghe được truyền thuyết về nàng ấy, đây đối với nàng mà nói, đã là một sự ấm áp.
Thấy bộ dáng thương cảm của Hàn Vân Tịch, đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt phức tạp, cũng không truy vấn thêm.
Từ trên người nữ mật thám, sau khi hắn lục soát được quân cơ mật hàm, lập tức mang Hàn Vân Tịch rời đi.
Khi trở lại Tần Vương phủ ở đế đô, đã là quá trưa.
Chuyện thứ nhất sau khi trở về, đó là Long Phi Dạ ném cho Hàn Vân Tịch một tiền túi, Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới một vụ này.
Nàng cũng không ngượng ngùng, rất tự nhiên từ trong túi tiền của Long Phi Dạ rút ra 300 lượng bạc, cười ha ha nói, "Cảm ơn, rất rõ ràng!"
Long Phi Dạ không trả lời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất trong hoa viên, Hàn Vân Tịch nhịn không được nghĩ, gia hỏa này tối nay sẽ ở lại sao? Hay là vẫn còn có chuyện bận rộn?
Nàng theo bản năng chỉnh lại xiêm y, lúc này mới phát hiện áo choàng của hắn còn ở trên người nàng.
Vốn định đuổi theo, nghĩ lại vẫn nên rửa ráy sạch sẽ rồi sẽ qua trả lại cho hắn sau.
Vừa thấy Hàn Vân Tịch bọc áo choàng của nam nhân trở về, tiểu Trầm Hương từ từ chạy lại đây, "Chủ tử, đây là áo choàng của ai nha? Ngươi đã đi đâu? Sáng sớm nô tỳ tìm khắp nơi không thấy."
"Đi hóng gió." Hàn Vân Tịch với 300 lượng bạc, tâm tình rất sáng sủa.
"Áo choàng này......" Tiểu Trầm Hương còn muốn đuổi theo hỏi.
Hàn Vân Tịch giơ ngón tay đặt ở ngoài miệng "suỵt" một tiếng, tiểu Trầm Hương cũng không dám làm phiền nàng thêm nữa.
--------
Chạng vạng ngày hôm sau, Hàn Vân Tịch đi qua đưa áo choàng, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy người mở cửa, nàng liền đẩy ra, phát hiện cửa không hề bị khóa.
Tên kia không có thói quen khóa cửa sao? Hay là nơi này quá an toàn?
Hàn Vân Tịch đi vào, phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng vẫn giống như trước kia, sạch sẽ và phù hợp với chủ tử của nó, chỉ là, tòa băng sơn kia thật sự không có ở đây.
Tần Vương phủ đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một nơi để ngủ mà thôi.
Đem áo choàng đặt trong thư phòng, Hàn Vân Tịch cũng không biết xảy ra chuyện gì, vô ý khe khẽ thở dài, nhún vai rời đi.
Mấy ngày tới, nàng cũng không hề nhàn rỗi. Nàng mua thêm một tủ thuốc và kệ sách trong Vân Nhàn Các, cũng mua thêm mấy tập sách y dược, bổ sung những thiếu sót trong hệ thống giải độc.
Tuy rằng không nhàn rỗi, những ngày trôi qua cũng coi như thoải mái. Nhưng mà, nàng cũng không biết, mặc kệ là Long Phi Dạ, hay là Nghi thái phi, hoặc là vài vị nữ chủ tử trong hậu cung kia, tất cả đều đang bí mật điều tra về nàng.
Phụ thân Hàn Tòng An của nàng không chỉ bị thái hậu triệu kiến, mà cũng bị Long Phi Dạ triệu kiến qua, buộc Hàn Tòng An phải lặp đi lặp lại toàn bộ cuộc sống của Hàn Vân Tịch trước khi xuất giá, muốn tìm ra chút manh mối.
--------
"Chủ tử, đều đã điều tra qua, xác định vị sống ở Vân Nhàn Các kia không phải giả làm Hàn Vân Tịch. Trước khi xuất giá, tỳ nữ cùng hai vị tiểu thư của Hàn gia đều tận mắt nhìn thấy nàng đắp hỉ khăn lên rồi bị đưa lên kiệu hoa. Từ Hàn gia đến vương phủ, xuyên thành mà qua, trên đường chính là phố xá, không thể động tay động chân được. Buổi tối hôm đó, hỉ bà cũng trông chừng cả buổi." Sở Tây Phong tỉ mỉ kỹ càng hồi bẩm.
"Độc trên mặt là do nàng giải khi ở trong kiệu hoa?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.
"Trước khi lên kiệu còn có vết sẹo, sau khi hạ kiệu thì không có, chỉ có thể là giải ở bên trong kiệu." Sở Tây Phong chần chờ một lát, bổ sung nói, "Chủ tử, Vương Phi nương nương có thể một chén dược liền giải được độc của Trường Bình công chúa, ta nghĩ việc này đối nàng mà nói chắc là không khó."
"Đã có tài có mạo (dung mạo), vì sao phải che giấu, để bị người xem thường?" Long Phi Dạ hỏi lại.
Kỳ thật trước đây hắn đối với Hàn Vân Tịch một chút hứng thú cũng không có. Mặc kệ nàng là người như thế nào, mặc kệ nàng có đẹp hay không, tóm lại, nữ nhân này là do thái hậu cùng hoàng đế ép đưa cho hắn, vĩnh viễn không lọt được vào mắt hắn. Hắn từng tính toán trong đêm tân hôn đem nàng đuổi ra khỏi Phù Dung Viện, đưa đến biệt cung ở vùng ngoại ô vĩnh viễn giam lỏng.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch trong đêm tân hôn cư nhiên cứu hắn, sau đó bày ra một thân y thuật cùng những cách xử sự, hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
"Điện hạ, lanh lợi không bằng ngu ngốc, theo thuộc hạ nhìn thấy, nếu Vương Phi nương nương đem tài mạo đều lộ ra ngoài, thì chưa chắc có thể được gả cho ngươi." Sở Tây Phong cười nói.
Lời này, nói rất giống như chính Hàn Vân Tịch muốn gả cho Long Phi Dạ nhiều biết bao nhiêu. Nàng sở dĩ ẩn nhẫn đều là vì muốn gả cho hắn. Ít nhất, bản thân Long Phi Dạ nghe ra chính là ý tứ này.
Long Phi Dạ nhìn qua, mặt không có biểu tình gì, nhưng ai biết Sở Tây Phong không sợ chết, cư nhiên lại nói, "Chủ tử, theo thuộc hạ nhìn thấy thì hình như Vương Phi nương nương thật sự thích ngươi, thuộc hạ......"
Nhưng mà, còn chưa nói xong, ánh mắt trời sinh lạnh băng của Long Phi Dạ liền trầm xuống, làm Sở Tây Phong run run một cái lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Trong khi đó Hàn Vân Tịch thật sự rất thoải mái, hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là, ngày lành luôn ngắn ngủi.
Ngay khi nàng cho rằng Nghi thái phi sẽ vì sự tình của Trường Bình công chúa mà ngừng nghỉ một thời gian, thì một sự phiền toái khác lại tìm tới cửa, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của Nghi thái phi.
"Chủ tử, lại có người tới tìm thầy trị bệnh, vào không được cửa vương phủ chúng ta, liền chờ ở bên ngoài không chịu rời đi, nghe nói đó là tam phu nhân Trấn Quốc Công." Tiểu Trầm Hương thở hồng hộc chạy tới bẩm báo.
Cũng không biết là ai đã truyền ra lời đồn, sự tình Hàn Vân Tịch chữa khỏi bệnh cho Mục Thanh Võ được lan truyền ra ngoài. Nhưng càng ngày càng truyền ra những sự thần bí, nói nàng thâm tàng bất lộ, vì khiêm tốn nên che dấu, không phải là phế vật, mà là thiên tài trăm năm khó gặp.
Lợi dụng đủ mọi giả thuyết và sự tích, đem nói nàng giống như Hoa Đà tái thế, một thần y huyền thoại. Chứng bệnh mà các thái y cùng thần y không thể trị liệu được, tới tay nàng tất cả đều không có vấn đề gì, có thể dễ dàng giải quyết, chỉ một chén dược liền có hiệu quả.
Truyền như vậy cũng không đáng nói, nhưng còn có truyền thuyết nàng là thánh thủ nhân tâm, khám bệnh không lấy tiền, trái tim theo đạo của người xưa, ưu tiên xem bệnh cho người nghèo.
Vì thế, bắt đầu từ đêm qua, đã có không ít người nhà có người bệnh nghe tin mà tới, không kể là quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích, hay là bá tánh tầm thường, tất cả đều chạy tới đây tìm thầy trị bệnh.
Tung tin vớ vẩn đem nâng Hàn Vân Tịch lên cao như vậy, nắn hình tượng nàng hoàn hảo như vậy. Hiện tại có người tới cửa tìm thầy trị bệnh: hoặc là nàng phải sáng tỏ chính mình không có năng lực gì, làm trò cười cho thiên hạ; hoặc cũng chỉ có thể đến nhà họ khám bệnh. Một khi cự tuyệt, nhất định sẽ tạo cớ cho người khác.
Tất cả mọi thứ đều đột nhiên xảy ra, có thể tạo ra được dư luận lớn như thế ở trong đế đô, không phải là người bình thường có thể làm được.
Người phía sau này, không thể nghi ngờ là muốn giết nàng, dụng tâm quá nham hiểm, làm nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó khăn không hề nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook