Long Phi Dạ còn có chuyện phải làm, Hàn Vân Tịch tất nhiên là không dám trì hoãn, nàng nói với Bách Lý Minh Hương vài câu liền đi.

Nhưng mà, nàng cũng không biết, nàng mới vừa đến phòng khách, Bách Lý Minh Hương liền đi theo, trốn ở bên ngoài phòng khách chờ.

Không bao lâu, nàng liền thấy Điện hạ cùng Hàn Vân Tịch một trước một sau đi ra.

Vừa tới cổng, Điện hạ liền dắt tay Hàn Vân Tịch.

Nàng biết Điện hạ đối xử đặc biệt với Hàn Vân Tịch, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này. Động tác dắt tay kia tự nhiên như thế, giống như là quen thuộc rất nhiều năm.

“Điện hạ, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã cho rằng chàng sẽ không yêu bất kỳ người nào.”

Một cảm giác đắng chát xông lên đầu, Bách Lý Minh Hương vẫn cười yếu ớt dịu dàng như vậy.

Nàng cứ mỉm cười như vậy nhìn người mà mình nhung nhớ hơn mười năm đi xa, cho đến khi không thấy được nữa, nàng vẫn cố chấp nhìn theo.

“Hương Nhi, con đau buồn cái gì?” Đột nhiên, một giọng nói không vui từ phía sau truyền tới.

Bách Lý Minh Hương giật mình, quay đầu nhìn lại, đứng phía sau không phải người khác, đúng là phụ thân, Bách Lý Nguyên Long.

“Phụ thân, con vừa ra đây. Điện hạ đi rồi sao?” Nàng ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.

“Con còn giả bộ với ta?” Bách Lý Nguyên Long không vui răn dạy.

“Phụ thân, Minh Hương không biết người đang nói cái gì?” Bách Lý Minh Hương tỏ vẻ mờ mịt.

“Con đối với Điện hạ, con... nha đầu, con hẳn là rõ ràng thân phận của chính mình!” Bách Lý Nguyên Long ngữ khí mềm mỏng.

“Phụ thân yên tâm, Minh Hương vẫn luôn rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình. Minh Hương nhất định sẽ không để cho Điện hạ và người thất vọng.” Bách Lý Minh Hương ngữ khí kiên định như thế, kiên định đến mức Bách Lý Nguyên Long cũng hoài nghi mình nghe lầm.

Bách Lý Nguyên Long cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đi.

Hắn vừa đi, Bách Lý Minh Hương cũng từ trong ưu thương tỉnh táo lại, nàng gần như là chạy ra phía cổng lớn, hi vọng nhìn nhiều một chút, bởi vì, nàng không chắc chắn trước khi nuôi thành công Mỹ Nhân Huyết, nàng còn có thể nhìn Điện hạ thêm một chút hay không.

Chỉ tiếc, khi nàng đến, xe ngựa của Long Phi Dạ đã đi xa.

Hàn Vân Tịch ngồi trong xe ngựa, xoắn xuýt một chút, vô cùng đáng thương hỏi: “Điện hạ, ta muốn về phủ, chàng đưa ta về phủ được không?”

Mặc dù Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu không nói không thể xuất cung, nhưng Thái hậu sắp xếp chỗ ở cho nàng và Sở Thanh Ca, rõ ràng là muốn các nàng đều ở trong cung ba ngày này.

Muốn không ở trong cung, chỉ có Long Phi Dạ mới giúp được nàng.

Long Phi Dạ mặt không thay đổi nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Hàn Vân Tịch đợi một lúc, thấy Long Phi Dạ không có phản ứng, chỉ có thể hậm hực rũ mắt xuống.

Không bao lâu, Hàn Vân Tịch lại ngẩng đầu lên: “Điện hạ, ta không muốn hồi cung.”

Thế nhưng, Long Phi Dạ vẫn không để ý tới nàng.

Lần này, Hàn Vân Tịch hoàn toàn ỉu xìu, trong lúc mấu chốt này vẫn là ít gây phiền toái cho hắn.

Nhưng khi xe ngựa dừng lại, Hàn Vân Tịch xuống xe, nhìn thấy lại không phải cổng Hoàng cung, mà là phủ Tần Vương nàng quen thuộc nhất.

Hàn Vân Tịch cảm thấy rất ngoài ý muốn, vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nên nói gì, chỉ cười khúc khích.

Long Phi Dạ mặt lạnh như băng như cũ, lạnh lùng nói: “Buồn cười như vậy sao? Còn không đi vào?”

“Vâng!”

Hàn Vân Tịch mặc dù không cười, nhưng vui vẻ thể hiện hết trên mặt.

Hàn Vân Tịch vào rồi, Long Phi Dạ mới quay người, lại buồn cười, vô thanh vô tức nở nụ cười.

Hàn Vân Tịch dây dưa đến buổi sáng ngày thứ ba mới tiến cung, Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế thật đúng là không truy cứu nàng cái gì.

Có trời mới biết trong ba ngày này Sở Thanh Ca vượt qua như thế nào, nàng vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch, ánh mắt kia đơn giản có thể giết người.

“Sở cô nương, tra ra hung thủ giết người rồi sao?” Hàn Vân Tịch cười hỏi.

Mặc dù hôm nay thời gian còn một ngày, nhưng Hàn Vân Tịch không muốn lãng phí, hôm trước nếu như không phải Long Phi Dạ tới, nàng đã sớm nói ra chân tướng.

Loại vụ án nhỏ như của Vận quý phi, nàng có thể một chút đã nhìn thấu, Sở Thanh Ca không phải đánh giá cao bản thân, mà là đánh giá nàng quá thấp.

Sở Thanh Ca đã tìm kiếm tất cả trong cung Vận quý phi, nàng đã có chứng cứ Tiêu quý phi là bị hãm hại, bây giờ cần điều tra ra rốt cuộc là ai hãm hại Tiêu quý phi.

Mặc dù bị Thiên Huy Hoàng đế dọa đến mức không có tâm tư tra án, nhưng đối mặt Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca vẫn là duy trì tư thế ngạo kiều cùng thanh cao.

“Vương phi nương nương đến bây giờ mới trở về, chắc là đã sớm tra ra chân tướng rồi? Chi bằng mời Thái hậu cùng Hoàng Thượng đến, nghe ngươi nói nói Vận quý phi rốt cục là chết như thế nào.” Sở Thanh Ca cười châm chọc nói.

Ai biết Hàn Vân Tịch thế mà thoải mái trả lời nàng: “Tốt lắm! Đi mời đi.”

“Ngươi!” Sở Thanh Ca hù dọa: “Hàn Vân Tịch, ngươi đừng nói đùa với bản tiểu thư!”

“Ai đùa giỡn với ngươi, người đâu, mời Thái hậu cùng Hoàng Thượng, nói bổn vương phi đã tìm ra hung thủ hạ độc!” Hàn Vân Tịch lớn tiếng nói.

Sở Thanh Ca lắc đầu liên tục, không thể tin được, đến tận khi Thái hậu cùng Thiên Huy hoàng đế đều tới rồi, nàng mới ý thức được đây đều là thật.

“Vân Tịch, ai gia liền biết ngươi có bản lĩnh.” Thái hậu vẫn hiền lành như vậy, chỉ là, chỉ hiền lành đối với Hàn Vân Tịch, không đối với Sở Thanh Ca.

Sở Thanh Ca sốt ruột đến mức cả người đều không khỏe, nàng ta đều đang hỗn loạn, Thiên Ninh Thái hậu rõ ràng chán ghét Hàn Vân Tịch, rõ ràng nên đứng về phía nàng mới đúng!

Thiên Huy Hoàng đế đứng về phía nàng, thế nhưng, lúc này ngay cả nhìn nàng cũng không dám nhìn Thiên Huy Hoàng đế, nói gì đến chuyện khoe khoang.

Nàng chỉ trầm mặc, nàng bây giờ chỉ muốn xem Hàn Vân Tịch rốt cục có thể đưa ra chân tướng như thế nào, chỉ có một ngày, nàng thật sự có thể điều tra ra sao?

Hàn Vân Tịch thực tình không thích tất cả những người trước mắt, nàng vội vã làm xong chuyện để xuất cung đi làm việc riêng của nàng.

Nàng mang độc dược được tìm thấy trong cung Tiêu quý phi ra: “Đây là Hồng Tuyết Cao, phải cần cả bình thuốc mới có thể mất mạng, trong cung Tiêu quý phi chỉ có nửa bình. Thứ nhất, Tiêu quý phi sẽ không ngốc đến mức hạ độc xong còn giữ độc dược ở bên người; thứ hai, nếu như chỉ dùng nửa bình, Vận quý phi cũng sẽ không chết. Đây là cung nữ vu oan hãm hại, cung nữ này cũng không hiểu độc tính, không phải nàng ta hạ độc.”

“Nói nhảm!” Sở Thanh Ca cười lạnh, những lời này, ngày đầu tiên nàng cũng đã nói.

Độc dược là do cung nữ Bảo Châu trong cung Tiêu quý phi lấy ra, Bảo Châu khai ra Tiêu quý phi sai khiến nàng hạ độc, dựa vào nửa bình độc dược, Bảo Châu đang nói láo.

Hàn Vân Tịch không để ý tới Sở Thanh Ca, nói tiếp: “Nhìn thi thể Vận quý phi, liều lượng nàng trúng độc là cả bình độc dược, cũng không có nhiều. Nói cách khác, còn nửa bình độc dược, chẳng biết đi đâu.”

Lời này vừa ra, Sở Thanh Ca lại cười lạnh, điểm này nàng cũng đã sớm tra ra được.

Hai ngày này nàng vẫn luôn tìm nửa bình độc dược còn lại.

Hàn Vân Tịch vẫn là không để ý tới, lại tiếp tục: “Vì sao chỗ của Tiêu quý phi chỉ có nửa bình, nửa bình kia đi nơi nào?”

“Chắc hẳn ngươi đã tìm được phải không?” Sở Thanh Ca hỏi.

Nàng dù sao cũng không tin Hàn Vân Tịch trong một ngày ngắn ngủi có thể tìm được nửa bình còn lại, không nói nửa bình kia khả năng đã bị tiêu hủy, nếu như vẫn còn, vậy trong thời gian ngắn cũng không thể tìm ra.

“Ừm, tìm được, trong cung Lý Thường tại. Đương nhiên chỗ nào trong cung của nàng, ta còn phải đi qua nhìn một chút mới biết được.” Hàn Vân Tịch rất là nghiêm túc trả lời.

Đột nhiên nhắc đến một người hoàn toàn không ngờ đến, tất cả mọi người kinh động, chỉ có Thái hậu rất bình tĩnh, bà ta lạnh lùng hạ lệnh: “Người đâu, lục soát Phi Hà Viện của Lý Thường tại.”

Không bao lâu, thật đúng là tìm ra nửa bình Hồng Tuyết Cao trong Phi Hà Viện, Sở Thanh Ca không thể tưởng tượng nổi, suýt nữa liền hỏi Hàn Vân Tịch làm sao biết được, thế nhưng sẽ mất mặt, nàng vẫn nhịn.

Nửa bình Hồng Tuyết Cao vừa tìm ra, Lý Thường tại được đưa tới, nàng ta luôn mồm kêu oan: “Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng, thần thiếp không biết gì cả! Nếu như thần thiếp hiểu độc tính, cũng sẽ không giữ lại nửa bình trong cung! Thần thiếp và Tiêu quý phi là bị oan uổng!”

“Oan uổng? Các ngươi thật to gan, ngay dưới mắt ai gia cũng dám làm loại chuyện này, đều không muốn sống nữa phải không?” Thái hậu tức giận răn dạy.

Lúc này, cung nữ Bảo Châu đột nhiên khóc to lên: “Thái hậu nương nương tha mạng, tha mạng! Nô tỳ khai, nô tỳ xin khai hết! Là Lý Thường tại sai nô tỳ hãm hại Tiêu quý phi! Nô tỳ sợ nàng ta hại ngược lại nô tỳ, cho nên liền vụng trộm giấu nửa bình trong cung của nàng ta, nô tỳ thật sự không hiểu độc tính, nô tỳ không hạ độc, là Lý Thường tại hạ độc!”

Sở Thanh Ca nghe được sửng sốt một chút, không nghĩ tới có thể như vậy, nàng còn đang buồn bực vì sao trong cung Lý Thường tại chỉ có nửa bình!

Hàn Vân Tịch lại cười lạnh, tất cả nàng đều nhìn thấu.

Nàng rất rõ ràng hung thủ chân chính sau màn là Thái hậu, Lý Thường tại chẳng qua là một kẻ chết thay vô tội.

Thái hậu đời này đã làm bao nhiêu chuyện vu oan hãm hại tại hậu cung, bà ta là một tay lão luyện, giảo hoạt.

Bà ta mua chuộc Lý Thường tại, cũng mua chuộc cung nữ Bảo Châu, giấu nửa bình độc dược ở chỗ Lý Thường tại, không thể nghi ngờ là chừa lại một đường lui, để phòng có người truy tra vụ án này.

Rất không khéo, Sở Thanh Ca cùng Hàn Vân Tịch đến tra xét.

Dù tra được Lý Thường tại, không hãm hại Tiêu quý phi, chí ít cũng xử lý được Vận quý phi đang được sủng ái, Thái hậu vẫn có được chỗ tốt.

Hàn Vân Tịch ban đầu muốn đi bên ngoài một chút, tìm chỗ giấu nửa bình độc dược, rất không khéo Phi Hà Viện ngay ở giữa cung của Vận quý phi và nơi nàng ở.

Đối với Hồng Tuyết Cao loại độc dược quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, giải độc hệ thống cấp thấp cũng kiểm tra được, khi nàng đi ngang qua Phi Hà viện, giải độc hệ thống liền nhắc nhở.

Bây giờ, mới thật sự là nhân chứng vật chứng đều có, chỗ Thái hậu chắc chắn là không tìm thấy dấu vết để lại, mà Lý Thường tại và Bảo Châu tuyệt đối sẽ không dám khai ra Thái hậu.

Tất cả hoàn hảo vô cùng.

Không phải Hàn Vân Tịch không tra, mà là nàng cũng không tìm thấy chứng cớ, đây cũng là sự đáng sợ của hậu cung.

“Tốt lắm, chỉ là một thường tại, chỉ là một cung nữ lại dám mưu hại quý phi! Các ngươi thật to gan, người tới, lôi xuống cho ai gia, trước đánh ba mươi gậy!” Thái hậu tức giận nói.

Lý thường tại và Bảo Châu tự nhiên là cầu xin tha thứ kêu oan, chẳng qua chỉ là diễn trò thôi, rất nhanh các nàng liền biến mất không dấu vết.

Hàn Vân Tịch nhìn cánh cửa trống rỗng, chỉ cảm thấy hậu cung này như cái hang không đáy, sẽ ăn người.

“Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng, vụ án đã tra ra manh mối, vậy Vân Tịch cáo từ.”

Thái hậu rất hài lòng, ước gì Hàn Vân Tịch đi nhanh một chút, mà Thiên Huy Hoàng đế căn bản không hứng thú với vụ án này, Vận quý phi cho dù được sủng, cũng so ra kém người mới!

Hàn Vân Tịch rời đi trước, bỏ lại Sở Thanh Ca một người sững sờ nguyên tại chỗ, nàng thực sự không rõ Hàn Vân Tịch rốt cục làm sao phát hiện ra độc dược! Nàng rốt cuộc biết độc thuật của Hàn Vân Tịch lợi hại thế nào.

“Hoàng Thượng, ta thua!” Hiếm khi lãnh mỹ nhân sẽ chủ động nhận thua.

Thế nhưng Thiên Huy Hoàng đế cũng không ngại: “Thắng bại là chuyện thường, Sở cô nương chớ có không vui, chuyện hôm trước, Sở cô nương tính sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương