Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 325: Không phải chàng hời sao

Long Phi Dạ đang chìm đắm trong thủ pháp xoa bóp cực tốt của Hàn Vân Tịch, lúc này, bên eo đột nhiên truyền đến một động tĩnh sột soạt, hắn như đang đè thứ gì đó?

Mặc dù hắn rất hưởng thụ lòng bàn tay Hàn Vân Tịch ôn nhu vuốt ve hai đầu lông mày của hắn, cũng không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh khó mà có được này..

Thế nhưng đồ vật bên eo quả thực chán ghét.

Động một cái thì thôi đi, động một cái liền quay không ngừng, cái này khiến Long Phi Dạ thực sự nằm không được, bệnh sạch sẽ cũa hắn có yêu cầu vô cùng cao với cái giường.

"Trên giường nàng có cái gì vậy?"

Giọng nói không vui của Long Phi Dạ phá vỡ sự ấm áp trong phòng, hắn duỗi bàn tay lập tức nắm được một đồ vật có bộ lông mượt mà, ngoại trừ thú nhỏ, còn có thể là cái gì chứ?

Mấy ngày nay thú nhỏ không ngủ được, nửa đêm chuồn đến Hoàng cung trộm đồ, lúc này đang ngủ đến thiên hôn địa ám. Cho dù Long Phi Dạ đến rồi, cho dù bị Long Phi Dạ đè, nó cũng mơ mơ màng màng không tỉnh.

Lúc Long Phi Dạ nhấc lên thật cao, nó mới lười biếng mở một con mắt buồn ngủ ra, tỉnh táo, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú.

A, sao mặt của Vân Tịch thay đổi rồi.

Thú nhỏ lại mở một con mắt khác, chăm chú xem xét lập tức thấy rõ ràng đó là khuôn mặt lạnh lùng của Long Phi Dạ!

"Chít..." Rít lên một tiếng, vang vọng toàn bộ phủ Tần Vương.

Trong lúc nhất thời lông tơ của thú nhỏ đang buồn ngủ dựng thẳng đứng, quá kinh khủng!

Khuôn mặt lạnh lùng của Long Phi Dạ vốn đã vô cùng đáng sợ, lúc này hắn đang nhắm mắt lại, hai mắt chảy máu đen.

Hù chết chuột bảo bảo của ta!

Tiếng thét chói tai của thú nhỏ còn chưa ngừng, Long Phi Dạ tiện tay ném nó ra ngoài cửa sổ.

Rất không may, cửa sổ của Hàn Vân Tịch quá nhỏ, Long Phi Dạ lại nhắm hai mắt, không có ném trúng!

Thú nhỏ đâm vào trên bệ cửa sổ, phù phù một tiếng rơi xuống đất.

Nhưng nó vừa rơi xuống đất lập tức đứng lên, vô cùng tự giác bò lên trên bệ cửa sổ, nhảy xuống!

Hàn Vân Tịch nhìn đến trợn tròn mắt.

Thú nhỏ này sao lại không có tiền đồ như thế chứ, nó sợ Long Phi Dạ làm cái gì chứ?

Nó không biết biến thân thành sóc lớn siêu cấp sao? Xem xem Long Phi Dạ làm thế nào để ném nó ra.

Trời ạ, có sủng vật như vậy, làm chủ nhân cũng quá mất mặt.

Hàn Vân Tịch còn đang phàn nàn, Long Phi Dạ chất vấn: "Thứ gì cũng bỏ trên giường, không sợ bẩn sao?"

"Đâu phải thứ gì cũng để trên giường đâu? Cái giường này chỉ có chàng và thú nhỏ nằm qua..."

May mắn Hàn Vân Tịch nói thầm rất nhỏ, nếu không để Long Phi Dạ biết nữ nhân của hắn đánh đồng hắn với một con chuột, đoán chừng thú nhỏ sẽ gặp tai ương.

Không nghe được Hàn Vân Tịch trả lời, lại không nhìn thấy nét mặt của nàng, Long Phi Dạ vô cùng không quen, hắn vô ý thức muốn mở mắt, Hàn Vân Tịch vội vàng ngăn lại: "Đừng, chàng hãy nhắm mắt đến hừng đông! Đợi chút nữa sẽ còn độc tố chảy ra đó!”

Lần này nàng không tiếp tục che mắt của hắn nữa, mà lấy khăn tay của mình cẩn thận từng li từng tí lau nọc độc màu đen đang chảy xuống cho hắn.

Long Phi Dạ lại ngoan ngoãn không mở mắt, hắn hỏi: "Còn bao lâu nữa mới hừng đông?"

"Còn hai canh giờ nữa."

Được lắm, Hàn Vân Tịch len lén hi vọng có thể chậm chút mới đến hừng đông, thực ra... chỉ một canh giờ nữa là sáng rồi.

Nàng cũng không biết mình giữ tên này thêm một canh giờ làm gì, chỉ là có chút không nỡ để hắn đi.

Long Phi Dạ không nói tiếp nữa, mặc cho Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng lau cho hắn.

"Điện hạ, thiếp lau mặt cho chàng nhé.”

Lúc nãy kêu cả tên họ hắn Long Phi Dạ, lúc này bất tri bất giác giác xưng "Điện hạ", Hàn Vân Tịch không phát hiện, nhưng Long Phi Dạ lại phát hiện.

Hắn nhẹ nhàng đồng ý, không nói thêm gì nữa.

Được Long Phi Dạ cho phép, Hàn Vân Tịch hấp tấp đi múc nước giặt khăn mặt, cô gái phong hoa, chưa từng khom lưng trong nháy mắt biến thành tiểu nha hoàn.

Những người đàn ông ái mộ thấy cảnh này có chán nản đau lòng không?

Thừa dịp Long Phi Dạ nhắm mắt, Hàn Vân Tịch to gan quan sát mặt của hắn, đây không phải lần đầu tiên nhìn với khoảng cách gần như vậy, nhưng là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn trong khoảng cách gần như vậy, lâu như vậy.

Nàng phát hiện lông mày như kiếm của hắn anh tuấn cực kỳ, lông mi rất dài, mũi cao thẳng đến không tưởng tượng nổi, còn có môi của hắn.

Vừa nhìn thấy môi của hắn, nàng liền không tự giác nhớ tới chuyện lúc trước.

Nhìn một chút, Hàn Vân Tịch có cảm giác như mơ, rất không chân thật.

Nàng nhẹ nhàng lau, từ lông mi tuấn lãng đến môi mỏng gợi cảm, nàng hoàn toàn không phát hiện, thật ra Long Phi Dạ cũng không hoàn toàn nhắm mắt.

Lúc nàng đến gần chăm chú lau cho hắn, hắn cũng nghiêm túc nhìn nàng trong khoảng cách gần như vậy, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, đôi mắt xinh đẹp như cười như không, cũng thấy được vẻ ái mộ không cách nào che dấu trong con mắt nàng.

Hàn Vân Tịch, rốt cuộc... rốt cuộc tại sao bản vương cho phép nàng ái mộ chứ?

Vì sao hết lần này tới lần khác đều là nàng?

Lau xong rồi, Hàn Vân Tịch an vị ở một bên nhìn, thấy Long Phi Dạ không hề động đậy, nàng cẩn thận từng li từng tí thăm dò: "Điện hạ, chàng ngủ rồi sao?"

Long Phi Dạ không trả lời, Hàn Vân Tịch lại hỏi: "Điện hạ..."

Long Phi Dạ vẫn không có động tĩnh.

Lúc nãy nàng nhìn ra được vẻ phong trần mệt mỏi dường như rất rã rời của hắn, chẳng lẽ thật sự ngủ thiếp đi rồi sao?

Hàn Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí kéo mền gấm đắp cho Long Phi Dạ, còn mình ngồi xếp bằng ở một bên nhìn hắn.

Nhưng không bao lâu, nàng không ngồi được nữa.

Lại gần, ghé vào bên cạnh hắn, hai tay bám lấy cái cằm nhìn hắn.

Rốt cuộc thưởng thức, sùng bái, ngưỡng mộ, bội phục, thích cái gì nhiều hơn, nàng cũng không biết.

Nếu như có thể nói rõ tại sao thích, có lẽ đó không gọi là tình yêu, chỉ gọi là mục đích.

Từ sau khi nhận được lời giải thích từ chuyện của Đoan Mộc Dao, Hàn Vân Tịch đã không còn đường lui nữa rồi.

Thích một người cũng không phải là chuyện xấu hổ gì, đương nhiên phải hiên ngang mà thích.

"Long Phi Dạ, một trăm bước mặc kệ chàng đi mấy bước, dù sao thiếp sẽ một mực đi lên phía trước, thẳng đến... thẳng đến đứng trước mặt chàng mới thôi."

Nàng nhẹ nhàng nỉ non, ai ngờ, Long Phi Dạ lại đột nhiên lên tiếng: "Nàng nói cái gì?"

Hàn Vân Tịch bị dọa, tên này lại chưa ngủ!

"Nàng nói cái gì?" Long Phi Dạ hỏi lại.

"Không có... không có gì." Được thôi, lúc nãy Hàn Vân Tịch chính là cô gái có can đảm hạ quyết tâm, lại là đồ hèn nhát không dám biểu hiện quyết tâm của mình.

Nàng cảm thấy may mắn khi vừa nãy mình không làm hành động thất thường gì, nếu không... mắc cỡ chết mất!

Lúc nãy, rốt cuộc Long Phi Dạ có nghe hay không, cũng chỉ có hắn biết, trời đất cũng không biết.

Hắn cũng không chấp nhất không bỏ, chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Nàng không mệt sao?"

"Không buồn ngủ, chàng ngủ đi." Sao Hàn Vân Tịch có thể không buồn ngủ chứ?

Ai ngờ, Long Phi Dạ dời đến giữa giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Nằm đi."

Hắn thế mà...

Nhịp tim Hàn Vân Tịch đột nhiên tăng mạnh, bình bịch bình bịch có chút khống chế không nổi.

Hắn muốn làm gì?

"Nằm đi, ta nói chuyện với nàng." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Khụ khụ, lúc này cô gái mặt đỏ bừng nào đó mới ý thức được mình nghĩ quá nhiều.

Chỉ là để nàng nằm bên cạnh hắn, nàng vẫn khẩn trương như cũ.

Chỗ trống rất lớn, nàng lại nằm cẩn thận từng li từng tí, nằm ngửa giống như hắn, thân thể căng cứng.

Khoảng cách giữa nàng và hắn không đủ để một chén nước.

Nàng vừa nằm xuống, hắn liền mở miệng: "Cho Bách Lý Minh Danh dùng thuốc chưa?”

"Dùng rồi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong năm nay có thể nuôi được mỹ nhân huyết." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

"Không có gì bất ngờ xảy ra là có ý gì?"

"Sự an toàn của Bách Lý Minh Hương." Hàn Vân Tịch vô cùng nghiêm túc.

"Yên tâm, phòng thủ ở Bách Lý Tướng quân phủ còn nghiêm ngặt hơn ở đây, nàng cũng sẽ không gây ra chuyện gì." Long Phi Dạ thản nhiên nói.

Hàn Vân Tịch xem như hiểu rồi, vốn là tuổi tác vừa vặn, vốn là cô gái nên kinh tài tuyệt diễm, vì sao có thể điềm tĩnh như vậy.

Hàn Vân Tịch cũng không có ý định nói cho Long Phi Dạ nghe chuyện nàng không có cách cứu Bách Lý Minh Hương.

"Điện hạ, độc ở mắt chàng từ đâu ra vậy?" Hàn Vân Tịch luôn tò mò chuyện này.

"Trong lúc đánh nhau vô ý trúng độc."

Long Phi Dạ thuận miệng nói, dời chủ đề khác: “Vị công tử của Ảnh tộc đã tới qua sao?”

"Nếu đã tới qua, thiếp đã nói cho chàng nghe từ lâu rồi.”

Hàn Vân Tịch cũng luôn chờ đợi vị công tử áo trắng kia, hắn nói hắn sẽ đến, mà còn lần sau đến sẽ trả lời vấn đề của nàng.

Mặc dù câm bà bà sống chết không rõ, nhưng Hàn Vân Tịch đã có bảy tám mươi phần trăm khẳng định, phụ thân nàng là người của Độc Tông.

Nàng càng tò mò vì sao người của Ảnh tộc muốn bảo vệ nàng, phụ thân của nàng và Thiên Tâm phu nhân hai người bọn họ rốt cuộc ai có quan hệ với Tây Tần Hoàng tộc?

Tây Tần Hoàng tộc và Độc Tông lại có quan hệ gì?

"Hàn Vân Tịch, nếu như nàng thật sự là hậu nhân của Hoàng tộc Tây Tần, nàng..."

Long Phi Dạ muốn nói lại thôi, Hàn Vân Tịch cũng không có chú ý tới hắn không giống bình thường, nàng trêu ghẹo nói: "Vậy chàng cưới ta sao lại không hời được chứ?”

Long Phi Dạ chậm rãi mở to mắt, con mắt đầy sầu lo, bởi vì tác dụng của độc dược, hai con ngươi hắn tràn đầy tơ máu, cái này khiến nhìn khá trĩu nặng, thâm trầm như mang vác cả thế giới.

Long Phi Dạ, chàng cũng có phiền não sao!

Nhưng cho dù là thế này, hắn lại cười trả lời vấn đề của Hàn Vân Tịch, hắn nói: "Hàn Vân Tịch, là nàng gả cho ta."

Hắn cưới nàng gả, vốn là một chuyện, thế nhưng bọn họ luôn quy thành hai chuyện, đúng là nàng gả, chính nàng đạp cửa kiệu tiến vào đại môn.

Nếu như Long Phi Dạ không cười nói câu nói này, có lẽ Hàn Vân Tịch sẽ phát hiện trong câu nói của hắn còn có ý khác, thế nhưng giọng điệu trêu ghẹo của Long Phi Dạ khiến Hàn Vân Tịch chỉ coi đó là câu nói giỡn.

"Vậy chàng càng hời chứ!" Nàng vui tươi hớn hở nói, cảm giác khẩn trương ban nãy dần dần buông lỏng.

"Có lẽ vậy."

Long Phi Dạ nói, một tay ôm cổ nàng, một tay trùm ôm nàng vào trong lồng ngực, lại đắp kín mền: "Ngủ đi, bản vương mệt rồi."

Hơi thở bá đạo của đàn ông lập tức phủ tới, khiến Hàn Vân Tịch không chỗ có thể trốn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên dựa vào hắn gần như vậy, thế nhưng lại là lần đầu tiên nằm gần hắn như vậy!

Trong chốc lát, nàng đột nhiên có cảm giác thế giới của nàng và hắn hòa hợp lại, rất gần rất gần.

Thì ra ngủ chung giường với hắn lại có cảm giác này!

Tất cả đều là hơi thở của hắn, hạnh phúc không thể nào nói rõ!

Hàn Vân Tịch trừng đôi mắt to, thần kinh vừa mới buông lỏng lại căng cứng lần nữa, thân thể không thể khống chế cứng ngắc lại.

Long Phi Dạ dường như rất rã rời, hắn dán vào tai nàng, giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng: "Ngoan, buông lỏng, bản vương chỉ ôm một lát."

Giọng nói dịu dàng của hắn như có ma lực, thật sự khiến cho Hàn Vân Tịch chậm rãi trầm tĩnh lại.

Nàng bỏ tất cả đề phòng xuống, thanh thản ổn định trốn ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy thế giới của mình có thêm một chỗ dựa sừng sững không thể ngã.

Nàng rất thích cảm giác an toàn này.

Thế nhưng Long Phi Dạ, hôm nay chàng sao vậy? Chưa hề thấy chàng mệt mỏi như vậy qua, tại sao vậy?

Long Phi Dạ thật sự ngủ thiếp đi, Hàn Vân Tịch lại cực kì có tinh thần, nàng động cũng không dám động, sợ đánh thức hắn, nàng vừa nói hơn một canh giờ, hắn có thể ngủ lâu một chút.

Thế nhưng trời vừa sáng, giọng nói của Tô Tiểu Ngọc liền truyền đến.

"Vương phi nương nương, dậy đi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương