Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 322: Không giúp được nàng

“Sao thế, ngươi không sợ đau sao?” Hàn Vân Tịch hào hứng hỏi lại.

“Sợ!” Bách Lí Minh Hương trả lời thành thật.

Sao nàng lại không sợ cơ chứ? Đau đớn hơn chục năm nay, không phải không sợ đau mà là nàng đã quen rồi.

Nàng mất mẹ từ nhỏ rồi bị đưa đến Đường Môn để uống độc dược dưỡng huyết. Từ trước đến giờ chưa có ai hỏi nàng có sợ không, có đau không.

Câu nói mà phụ thân nói với nàng nhiều nhất chính là: “Minh Hương, quân nhân phải có trách nhiệm của một quân nhân.”

Nàng và mấy tỷ tỷ đều không biết việc nuôi dưỡng mĩ nhân huyết. Ai cũng đố kị với nàng vì được phụ thân trọng dụng đưa đến Đường Môn, không cần xuất giá mà có thể được ở trong phủ Bách Lí Tướng quân cả đời để cống hiến cho Tần Vương Điện hạ.

Bao năm nay rồi, chẳng ngờ người đầu tiên quan tâm đến nàng lại là chính phi của Tần Vương Điện hạ-Hàn Vân Tịch.

“Sợ mà còn cố tỏ vẻ?” Hàn Vân Tịch cười nói.

“Ta… ” Bách Lí Minh Hương đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Cố tỏ vẻ?

Nàng… thôi được, nàng thừa nhận chỉ một câu nói của Hàn Vân Tịch đã nói trúng tâm can nàng.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng nàng biết bản thân mình luôn cố tỏ vẻ. Chỉ có điều tỏ vẻ thì làm sao? Không phải là nàng vẫn kiên trì đến giờ sao?

Cuộc đời của nàng sẽ không kéo dài nên nàng nghĩ chắc nàng sẽ cố như vậy cả đời.

Đang nói chuyện vậy đột nhiên Bách Lí Minh Hương rùng mình ớn lạnh. Vốn đang yên đang lành thế mà bỗng chốc lạnh rúm lại.

Độc phát rồi!

Nàng đã quá quen với cảm giác này. Rất nhanh rồi nàng sẽ lạnh đến mức toàn thân run lên, không kiểm soát được.

Nàng đột nhiên rất quyết đoán: “Vương phi nương nương, nàng hãy ra bên ngoài chờ một lát, ta…”.

Lời nàng còn chưa dứt thì Hàn Vân Tịch đã tự ý đứng lên nhưng không đi ra ngoài. Nàng không nói năng gì, nhanh nhẹn thắp lò sưởi trong phòng, sau đó nàng rót cốc nước ấm rồi bỏ viên giảm đau vào trong đó cho tan ra.

Nàng còn chưa thể hiện ra mà Hàn Vân Tịch đã nhìn ra hết.

“Vương phi nương nương, ta không sao. Nàng ra trước đi, được không?” Nàng vẫn còn cười được.

Hàn Vân Tịch nghiêm túc trả lời nàng bằng một câu phủ định: “Không được!”

Bách Lí Minh Hương chỉ không muốn để Hàn Vân Tịch nhìn thấy mình trong bộ dạng thê thảm như thế này nhưng Hàn Vân Tịch không chịu đi thì nàng cũng chỉ biết gượng cười, cũng không nói thêm gì.

Nàng ngồi đến bên lò sưởi, cuộn tròn người lại, xoa hai tay lấy hơi ấm. Lúc này hàn khí đã bắt đầu bốc lên từ gan bàn chân và da đầu rồi từ từ lan khắp toàn thân.

Cái cảm giác này như thể bị một chậu nước đá từ đỉnh đầu từ từ giội thẳng xuống. Nước đá dần dần làm ướt hết toàn thân, ngấm sâu vào từng lỗ chân lông.

Bách Lí Minh Hương co rúm người lại. Khuôn mặt vốn trắng nhợt thì giờ đây đã trở nên tím tái, đôi môi dù cho đã nhấp tí son mà trông vẫn trắng bệnh không còn màu đỏ của máu.

Rốt cục là lạnh đến mức nào đây?

Nhưng dù trong tình huống đó, nàng vẫn giữ được chút ít lí trí mà yên lặng, không hề kêu một tiếng “lạnh” nào.

Nếu là người khác có lẽ đã không nhìn ra được sự đau khổ của nàng ấy nhưng Hàn Vân Tịch thì nhận ngay ra.

Nàng hết sức quả quyết: “Nàng nằm lên giường mau, ta sẽ châm kim giữ ấm cho nàng.”

Sự lạnh giá của hàn độc là bộc phát từ bên trong cơ thể nên có giữ ấm cách nào cũng không xua hết lạnh được, chỉ có thể can thiệp từ bên trong.

“Vương phi nương nương, không có tác dụng gì đâu, cơ thể của ta ta rõ mà.”

Đôi môi của Bách Lí Minh Hương rõ ràng đang run lên, vậy mà nàng vẫn cười, nụ cười khẽ khàng dịu dàng, đẹp đẽ ngọt ngào tựa như ngày nắng trong mùa đông.

“Ta rõ hơn ngươi! Nhanh lên!”

Hàn Vân Tịch phải sốt ruột thay cho nàng, vội kéo nàng lên. Ai ngờ, vừa kéo tay thì nàng đã vô thức rụt ngay lại!

Quá lạnh!

Hàn khí đó có thể truyền nhiễm. Nàng cũng cảm thấy hàn khí từ tay nàng ấy truyền sang.

Hàn Vân Tịch không cố ý nhưng quả thực là nàng đã rụt tay về.

“Vương phi nương nương, không sao đâu, qua rồi sẽ ổn.” Bách Lí Minh Hương còn quay lại an ủi nàng.

“Nhưng bây giờ đã qua đâu!”

Hàn Vân Tịch tức giận một cách vô lối, nàng cũng không chờ Bách Lí Minh Hương ngồi xuống mà đến ngồi sau lưng của nàng ấy, rút ngay kim châm ra.

Mặc dù rất khó tìm ra huyệt đạo qua một lớp áo nhưng động tác của Hàn Vân Tịch vẫn hết sức nhanh nhẹn và thành thục.

Không lâu sau nàng đã cắm được hết kim sau lưng của Bách Lí Minh Hương. Nếu được thì nàng rất muốn giải hàn độc cho Bách Lí Minh Hương ngay lập tức nhưng nàng không thể.

Nàng chỉ muốn châm cứu để xua đi hàn khí chứ không phải giận dỗi.

“Ngươi thấy khá hơn không?” Hàn Vân Tịch quan tâm hỏi.

Bách Lí Minh Hương lúc này mới thở ra một hơi: “Ừm, đỡ lạnh hơn rồi.”

“Ta đã nói có tác dụng mà!” Hàn Vân Tịch bất giác thở ra một hơi nặng nề. Nàng đã gặp phải không ít những ca bệnh khó khăn nhưng chưa bao giờ có cảm giác bức bối như hôm nay.

Rõ ràng có thể giải độc mà lại không được giải, quả thực là bức bối!

Hàn Vân Tịch cũng chưa xong việc, hàn độc sẽ khiến cơ thể lạnh đến đau buốt. Nàng lấy cốc nước giảm đau lại, với tình hình này của Bách Lí Minh Hương thì có lẽ phải tăng thêm lượng thuốc.

Nàng lấy thêm một viên giảm đau nữa bỏ vào nước. Với cách này sẽ giúp cho thuốc được hấp thu nhanh hơn và hiệu quả giảm đau tốt hơn.

Thế nhưng chính trong lúc Hàn Vân Tịch đang làm tan thuốc giảm đau thì Bách Lí Minh Hương đã không kiềm chế được mà run lên bần bật.

Kì thực…

Cả đống kim cắm sau lưng nàng chẳng có tí tác dụng nào, nàng vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh. Là nàng đã gạt Hàn Vân Tịch!

Mới đầu chỉ là hai bàn tay run lên, rất nhanh sau đó là cả thân người run lên. Nàng mím chặt môi, sợ rằng hai hàm răng va vào nhau.

“Ngươi uống trước một bát thì lát nữa thuốc mới có tác dụng.”

Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên nhìn, bát thuốc mới vừa bê qua đây, tay nàng chợt cứng lại, nàng đã nhìn thấy sự thật.

“Ngươi lừa ta!”

“Vương phi… Vương phi nương nương, không sao đâu… ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta… sẽ ổn nhanh thôi.”

“Không có một tí tác dụng nào sao?” Hàn Vân Tịch vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc.

Bách Lí Minh Hương không trả lời nàng. Nụ cười trắng bệnh thê lương đến không hình dung nổi. Nàng khó nhọc đứng lên, tự bước lên giường.

Hàn Vân Tịch vội vàng đứng dậy đỡ nàng. Lần này chạm vào tay nàng ấy Hàn Vân Tịch đã không buông ra, dù cho lạnh đến mức tay nàng cũng phải run lên.

Tình cảnh của Bách Lí Minh Hương còn khổ sở hơn tưởng tượng của nàng bội lần.

Lẽ nào là do đặc thù cơ địa của nàng?

Lúc này Hàn Vân Tịch cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Nàng đỡ Bách Lí Minh Hương lên giường, gỡ hết kim ra rồi để nàng nằm xuống.

Châm kim là một cách giữ ấm tốt nhất so với các biện pháp khác. Nếu châm kim còn không tác dụng thì những cách khác cũng chẳng ích gì.

Lần đầu tiên đối mặt với người bệnh mà Hàn Vân Tịch có cảm giác không biết phải làm thế nào.

Bách Lí Minh Hương vừa cuộn người trong chăn thì lại càng run rẩy mạnh hơn, run đến mức không dừng lại được.

“Vương phi nương nương, thất lễ rồi.”

“Nói rồi nàng xoay người đi, quay lưng về Hàn Vân Tịch.

Trọn vẹn nửa canh giờ Bách Lí Minh Hương vẫn đang run lập cập. Hàn Vân Tịch ngồi bên mà không thể làm gì. Nhìn dáng vẻ run rẩy gầy guộc của Minh Hương, nàng bất giác thấy cảm giác thật bi ai, thê lương.

Khi cái rét lạnh tạm lui đi thì sự đau đớn ập đến. Hàn Vân Tịch cẩn thận bón cho Bách Lí Minh Hương hai bát thuốc giảm đau to, nhưng thật bất lực, cũng giống như lúc nãy, thuốc giảm đau không hề có tác dụng..

Bách Lí Minh Hương vẫn không hề kêu một tiếng “đau” nào, lưng vẫn quay về phía Hàn Vân Tịch. Nằm như vậy cả nửa canh giờ.

Đau đến mồ hôi vã ra, bặm môi đến chảy cả máu, đau đến mức nàng bất giác nghĩ về lúc nhỏ, nghĩ đến cái đầm ao sen, nghĩ đến người thiếu niên câm lặng như băng ấy.

Vĩnh viễn sẽ không ai biết được rằng thuốc giảm đau tốt nhất chính là chàng.

Tần Vương Điện hạ, Minh Hương không dám tham vọng gì, chỉ mong cái ngày mĩ nhân huyết được nuôi dưỡng thành công thì từ đây chàng sẽ ghi nhớ rằng trên thế gian này từng có một người con gái tên gọi Bách Lí Minh Hương.

Cuối cùng thì những đau đớn cũng qua đi. Bách Lí Minh Hương quay người lại, rệu rã bơ phờ, mắt dường như nhắm nghiền lại.

“Ngủ đi, ta sẽ kê thuốc cho ngươi.” Hàn Vân Tịch nói khẽ.

Bách Lí Minh Hương cười nhạt rồi nhắm mắt lại và ngủ mê đi.

Hàn Vân Tịch ngồi bên cạnh, vừa trông nàng vừa kê thuốc. Nàng kê rất nhiều thuốc, nhiều đến mức mà ngày nào Bách Lí Minh Hương cũng phải uống một loại độc dược.

Long Phi Dạ nói cả một đời là rất tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn một đời mới là sự tàn nhẫn nhất.

“Bách Lí Minh Hương, hoặc là ngươi chết đi, hoặc là mau tỉnh lại!”

Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm trong miệng. Nàng đã quyết định sẽ giúp Bách Lí Minh Hương nuôi được mĩ nhân huyết trong thời gian ngắn nhất, đồng thời trong thời gian nửa năm ấy sẽ tìm cách giúp nàng giữ được tính mạng.

Trải qua muôn vàn khổ đau như vậy thì không thể chết dễ dàng được. Nàng cần phải kiên cường sống tiếp thì mới xứng đáng với những đắng cay mà bản thân phải nếm trải.

Bách Lí Minh Hương vẫn chưa tỉnh thì Hàn Vân Tịch đã bỏ đi, để lại một đống độc dược.

Về đến Tần Vương phủ, Hàn Vân Tịch vội giam mình trong thư phòng tĩnh tọa.

Linh hồn nàng phiêu du vào không gian rộng lớn của hệ thống giải độc. Hệ thống đã ghi lại mấy quyển độc kinh, có vài cuốn ghi chép về mĩ nhân huyết, nàng cần tìm hiểu thấu đáo về cái thứ này thì mới tìm được ra đối sách.

Thế nhưng khi Hàn Vân Tịch còn đang phiêu du thì Triệu ma ma lại đến gõ cửa: “Vương phi nương nương, Lạc quản gia đã đưa Tô Tiểu Ngọc đến.”

Triệu ma ma gõ mấy hồi mà Hàn Vân Tịch vẫn không nghe thấy vì nàng đang quá nhập tâm.

“Triệu ma ma, hay Vương phi nương nương ngủ mất rồi?” Tô Tiểu Ngọc khẽ hỏi. Khi mới bước chân vào Vương phủ, muội này vẫn còn áo quần tả tơi, bộ dạng rách rưới, bẩn thỉu. Sau khi được Lạc quản gia dạy dỗ mấy hôm mà đã trông như một người khác.

Tuổi mới bảy tám, ngũ quan sắc nét, tố chất nhanh nhẹn, nếu như muội ấy không mặc áo nô tì thì chắc chắn sẽ bị lầm tưởng là tiểu thứ nhà quyền quý.

“Nàng ấy vừa về chưa bao lâu mà!”

Triệu ma ma đang định gõ tiếp thì Tô Tiểu Ngọc vội ngăn lại: “Triệu ma ma, ngộ nhỡ nàng ấy ngủ thật rồi thì có phải làm nàng thức giấc không? Không thể được! Việc Vương phi nương nương ngủ quan trọng hơn cả.”

“Tiểu nha đầu này, Vương Phi nương nương đúng là không uổng công cứu ngươi! Ha ha.” Triệu ma ma cũng khá yêu quý nha đầu cụ non này..

“Triệu ma ma, con có thể làm gì không? Ma ma cứ dặn dò con!” Tô Tiểu Ngọc vô cùng tích cực.

“Con cứ đi nghỉ đi.” Triệu ma ma cười rồi đi làm việc của mình.

Tô Tiểu Ngọc ngồi ở cổng chính và phát hiện ngay thấy trong vườn trồng rất nhiều các loại thực vật kì lạ, nàng vội chạy tới hỏi Triệu ma ma.

“Tất cả đều là độc dược, con chớ có chạm vào.” Triệu ma ma lúc này mới nhớ đến việc đó.

Thật ra các loại cây trồng trong vườn chính là các độc dược có tính ăn mòn cao để giúp Hàn Vân Tịch nghiên cứu Độc Lan Thảo. Nàng muốn tự mình tìm hiểu về kĩ thuật lai tạo. Nếu không trồng được thì mới đến nhờ Cổ Thất Sát ở Dược Cổ Cốc.

Triệu ma ma chỉ biết rằng những thứ đó đều có độc, còn bà không hiểu đó là những loại độc gì.

“Vâng.” Tô Tiểu Ngọc khẽ gật đầu.

Không lâu sau đó, Hàn Vân Tịch từ thư phòng bước ra. Nàng nhìn ngay thấy Tổ Tiểu Ngọc ngồi ở cổng nhưng vì quá vội nên xém chút nữa nàng cũng quên mất tiểu nha đầu này.

“Nha đầu, ngươi đến đấy à?” Vân Tịch cười hỏi.

Tô Tiểu Ngọc ngoảnh đầu lại, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Vương phi nương nương đã tỉnh đấy ạ? Nương nương có muốn tắm rửa không để nô tì đi chuẩn bị nước tắm.”

Ơ…

Ban ngày ban mặt tắm cái gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương