Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 306: Thật ra đã cứu nàng

“Hàn Vân Tịch, ngươi dừng tay lại.”

“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không buông tay, hãy tự mình gánh lấy hậu quả.”

“Hàn Vân Tịch, ngươi có nghe thấy không, dừng tay lại.”



Đã rơi vào tay Hàn Vân Tịch, vậy mà Sở Thanh Ca còn không biết thời thế mà phí lời?

Khóe miệng Hàn Vân Tịch lộ ra ý cưới gian ác, chậm rãi kéo vạt áo, chiếc nơ hình con bướm nhẹ nhàng hiện ra, toàn bộ vạt áo đều được mở ra, mở rộng vạt áo, lộ ra một áo trong màu trắng.

“A…”

Ngay lúc đó Sở Thanh Ca hét ầm lên, gia giáo của Sở gia bảo thủ, nàng ta lại là người kiêu ngạo, tự tôn, thì sao có thể chấp nhận được chuyện này. Rất nhanh, hốc mắt của nàng ta đã ươn ướt nước mắt.

Hàn Vân Tịch thật sự rất quá đáng, nhìn thấy người ta khóc đến nơi rồi, nàng cười nụ cười đến vô hại, làm bộ muốn tiếp tục.

Lần này Sở Thanh Ca đã thật sự bị sợ hãi, đến mức vội vàng xin tha: “Hàn Vân Tịch, ta xin ngươi, ta xin ngươi, ngươi tha cho ta đi!”.

“Hàn Vân Tịch, chuyện cỏ độc trong kho là ta không đúng, ngươi tha cho ta đi.”

Sở Thanh Ca sợ hãi, sợ đến mức buông bỏ cả sự kiêu ngạo vốn có của mình để nhận thua với Hàn Vân Tịch.

Quan trọng là, nơi này là đế đô của Thiên Ninh, nàng cùng với Đoan Mộc Bạch Diệp đại diện cho Tây Chu đến đây chúc thọ, nếu như quần áo nàng bị cởi ra thật, chuyện ầm ĩ này không chỉ khiến Sở gia mất mặt mà cũng là khiến cả Tây Chu mất mặt.

Mà bản thân nàng cũng tiêu đời từ đây.

Lãnh mỹ nhân đã cầu xin tha cho, Hàn Vân Tịch sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục

Nàng cười cười, tự mình buộc lại thắt lưng cho Sở Thanh Ca, vỗ vỗ: “Sao phải căng thẳng, chẳng qua ta là người hay nói đùa, chẳng lẽ Sở đại tiểu thư lại tưởng là thật à? Ta lại là người bỉ ổi như vậy hay sao?”

Đúng vậy, Hàn Vân Tịch vốn chẳng phải là thánh mẫu, chỉ là nàng còn có chuyện phải kiêng dè.

Dù sao lần này Sở Thanh Ca đến đây cũng có thân phận là sứ thần nước khác đến Thiên Ninh nếu như nàng làm lớn chuyện, Thiên Huy hoàng đế chẳng lẽ lại không nắm điểm yếu này của nàng hay sao? Chuyện ở Tây Sơn còn chưa giải quyết xong, không thể lại để cho người ta bắt được điểm yếu của mình.

Với lại, chuyện nàng với Sở Thanh Ca đánh cược với nhau dù sao cũng là chuyện cỏ độc trong kho, nếu như khiến người phụ nữ này phát cáu đi nói hết chuyện cỏ độc trong kho ra, chẳng phải nàng lại đắc tội với Y thành hay sao?

Hàn Vân Tịch cũng không phải là người thích vui vẻ nhất thời, nàng vẫn biết chừng biết mực.

Hơn nữa, còn có Mộc Linh Nhi đây, nha đầu này không phải là người dễ dây vào, nếu nàng ta có cơ hội, nàng ta sẽ vần vò Sở Thanh Ca đến chết không chừng.

Sở Thanh Ca chưa hết hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, thấy Hàn Vân Tịch thu tay lại, trái tim nàng ta như đang bị treo lơ lửng giữa không trung rơi bịch xuống đất.

Sao nàng ta có thể chịu được?

Thứ mà người kiêu ngạo hận nhất là có người đạp lên sự kiêu ngạo của họ. Nếu như trước đây chỉ ghen ghét với Hàn Vân Tịch thì giờ đây đã trở thành nỗi oán hận.

Nàng ta không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lại âm thầm thề rằng, thù này không báo, nàng không mang họ Sở.

Vốn là Mộc Linh Nhi được xem một trận chiến kinh hồn bạt vía nên vô cùng tập trung, nhưng thấy Hàn Vân Tịch chẳng thực sự ra tay, liền không còn chút hứng thú nào, nàng nghĩ, nếu bây giờ nàng có thể ra tay, nói không chừng có thể cho Sở Thanh Ca ăn mấy cái tát.

“Bé con, con ra đây.” Hàn Vân Tịch dịu dàng tiến về đứa bé ăn mày vẫy tay.

Đứa bé ăn mày lập tức chạy tới, con bé nhìn Hàn Vân Tịch, trong ánh mắt phân rõ phải trái, trắng đen ấy, nhìn nàng đầy cảm kích.

Mộc Linh Nhi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thì sa sầm mặt mày, rõ ràng nàng vì bênh vực đứa bé ăn mày mới giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay, nhưng Hàn Vân Tịch lại nhân cơ hội này đi báo thù.

Hàn Vân tịch đưa cho đứa bé ăn mày một viên giải dược cười nói: “Độc trong người các nàng ấy tuy rằng không giống nhau nhưng viên giải dược này có thể giải được độc, chỉ có một viên thôi, ngươi muốn cho ai thì tự mình đưa cho người đó đi.”

Hàn Vân Tịch vừa mới nói xong, Sở Thanh Ca lập tức trừng mắt nhìn sang: “Hàn Vân Tịch, ngươi!”

Đứa bé ăn mày chắc chắn sẽ cứu Mộc Linh Nhi, trong vòng nửa canh giờ này, nàng ta vẫn không bị Mộc Linh Nhi tát.

Mộc Linh Nhi không ngờ rằng khi nàng ấy nhìn Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng đang nhìn lại nàng ấy, hai người nhìn nhau một lúc, không ai nói gì, hai bên đều tránh ánh mắt của nhau.

Hàn Vân Tịch xoa đầu đứa bé ăn mày nói: “Ta đi đây, người có thể không cần đưa thuốc giải này cho bất kì ai.”

Nhưng đây đâu phải chuyện đùa, sao có thể làm như vậy? Đứa bé gái này có phải đồ ngốc đâu.

Thấy Hàn Vân Tịch đi xuống, Sở Thanh Ca vội vàng gọi lớn: “Hàn Vân Tịch, ngươi quay lại đây, ngươi không thể như vậy được, ngươi quay lại đây.”

Đừa bé ăn mày mang một chiếc ghế đứng đến bên người Mộc Linh Nhi, đút thuốc giải vào miệng Mộc Linh Nhi: “Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, muội tên là Tô Tiểu Ngọc.”

Con bé nói câu này, không để ý đến việc Mộc Linh Nhi có tiếp tục bắt Sở Thanh Ca xin lỗi hay không, nhảy xuống khỏi ghế, vội chạy theo Hàn Vân Tịch.

Lúc này, cả tầng hai chỉ còn lại Mộc Linh Nhi và Sở Thanh Ca. Thân thể Mộc Linh Nhi đang khôi phục lại, chỉ một lát sau là có thể cử động.

Thấy Mộc Linh Nhi đến trước mặt mình, trong lòng Sở Thanh Ca vang lên âm thanh của sự sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì?”

Mộc Linh Nhi là người yêu ghét rất rõ ràng, thích thì thích đến tận cùng, mà ghét thì ghét đến đào đất đổ đi.

“Ngươi nói xem ta muốn làm gì” nàng cẩn thận hỏi lại.

“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám…”

Sở Thanh Ca còn chưa nói xong, Mộc Linh Nhi vung bàn tay qua, một tiếng “ba” rõ ràng vang lên.

Giống như bàn tay của Sở Thanh Ca in trên mặt Tô Tiều Ngọc, có thể thấy rõ năm dấu tay màu đỏ, mắt thấy mà lòng đầy hoảng sợ.

“Bây giờ ngươi không cần nói xin lỗi nữa, có vui không?” Để nàng ta nói lời xin lỗi chi bằng để nàng ta ăn một cái bạt tai.

Sở Thanh Ca cảm thấy cả một bên mặt của mình nóng bỏng, rất nóng, như đang có lửa cháy, nhưng mà, sự nóng rát này còn kém xa so với ngọn lửa nóng bỏng trong lòng nàng ta, trong lòng nàng ta, lửa đã bị đốt lên từ lâu rồi.

“Nha đầu thối tha, có gan thì ngươi hãy khai tên ra” Âm thanh của nàng ta đầy tức giận.

“Mộc Linh Nhi, ở Mộc gia, Dược thành! Sao nào?” Mộc Linh Nhi lập tức trả lời, đứng không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, quang minh lỗi lạc.

“Ngươi!” Sở Thanh Ca vô cùng bất ngờ, làm sao có thể ngờ được rằng người này là người chế dược thiên tài của Dược thành, nhưng mà, người của Mộc gia thì đã sao chứ?

“Mộc Linh Nhi, ngươi có giỏi thì một dao giết chết ta đi, nếu không ta sẽ để cho ngươi chết không được dễ dàng!” Mộc Thanh Ca lạnh giọng cảnh cáo. Kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng ta bị con gái đánh, mà lại còn đánh vào mặt.

“Ngươi nghĩ là ta không dám à?” Mộc Linh Nhi lớn giọng hỏi lại.

Hàn Vân Tịch không phải là người thích vui vẻ nhất thời, nhưng nha đầu này lại là người vô cùng xúc động, lời nói không thể giấu, xảy ra chuyện gì cũng chẳng thể nhịn.

Nàng ấy không nói đến lời thứ hai thì đã mạnh mẽ kéo thắt lưng của Sở Thanh Ca ra.

“Mộc Linh Nhi, ngươi dừng tay cho ta, dừng tay!”

“Ngươi có nghe thấy không, ngươi dừng tay lại! Ngươi chán sống rồi à?”



Mặc cho Sở Thanh Ca lo to thế nào, Mộc Linh Nhi mắt điếc tai ngơ, nàng dùng cả hai tay, cởi áo ngoài của sở Thanh Ca.

“A… a…”

Sở Thanh Ca nổi điên lên, liều mạng la hét, bị dọa sợ đến mức quên rằng phải cầu xin người ta tha cho, nhưng mà, đoán chừng nàng ta có cầu xin, Mộc Linh Nhi cũng chẳng thèm để ý đến.

Rất nhanh, nàng cởi váy dài của Sở Thanh Ca: “Dám hạ xuân dược với bản cô nương, để bản cô nương cho ngươi biết thế nào là chán sống.”

“Cứu mạng… hu hu… cứu mạng.”

Cuối cùng, Sở Thanh Ca bị dọa đến phát khóc, chỉ mặc bộ quần áo trong đứng đó, không thể nhúc nhích.

Có ai ngờ Mộc Linh Nhi vẫn không có ý định dừng tay, nàng ấy lại còn kéo vạt áo trong của Sở Thanh Ca.

Hàn Vân Tịch còn có chút kiêng dè nhưng nào thì không đâu!

Hàn Vân Tịch không làm, để nàng làm!

“Không…”

Sở Thanh Ca bên bờ vực của sự sợ hãi đến tột độ.

Ai ngờ rằng, đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người vút qua, bắt Sở Thanh ca đi nhanh như cắt.

Mộc Linh Nhi lập tức đuổi theo, nhưng tiếc là đuổi đến cửa sổ phía sau thì không thấy người đâu, nàng hừ lạnh: “Coi như mạng ngươi lớn.”

Mộc Linh Nhi đứng trước cửa sổ một lúc, trong lòng ổn định lại, nàng quay đầu nhìn căn phòng bừa bãi, cuối cùng ánh mắt nhìn đến chỗ Hàn Vân Tịch vừa mới ngồi.

Nàng biết Hàn Vân Tịch đang cố ý, được rồi, nàng thừa nhận… người nữ nhân đó đã cứu nàng.

Người cứu Sở Thanh Ca là ai? Mộc Linh Nhi cũng lười nghĩ nhiều, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt.

Lúc này, Hàn Vân Tịch vẫn đang bị đứa bé Tô Tiểu Ngọc kia bám lấy.

Hàn Vân Tịch đi đâu, con bé sẽ lặng lẽ đi theo đến đó.

“Bé con, rốt cuộc muội định đi đâu? Muội đi theo ta làm gì?”

Không phải Hàn Vân Tịch không có lòng tốt, nàng đã cho Tô Tiểu Ngọc một túi bạc đầy, đủ để cho con bé sống, thế nhưng mà, con bé vẫn không đi.

Tô Tiều Ngọc chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, bờ môi nhỏ mím chặt, không phải không nói, mà là không dám nói.

Hàn Vân Tịch thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi: “Nói đi, bé con muốn là gì?”

Lần này, Tô Tiểu Ngọc mới sợ hãi nói: “Đại tỷ tỷ, muội muốn… muội muốn là nô tì của tỷ, tỷ nhận muội đi.”

Nô tì sao…

Hàn vân Tịch không biết trả lời thế nào, nàng nghe thấy hai chữ này thì rất không dễ chịu.

Mặc dù nàng đến từ hiện đại, nhưng không có những quan điểm bình đẳng của người hiện đại, nàng biết, thắng làm vua, thua làm giặc, kẻ mạnh sẽ ở trên kẻ yếu một bậc.

Chẳng qua là, không sao có thể thích nghe một đứa bé nói hai chữ này.

“Vương phi nương nương, muội không biết cha muội là ai, mẹ muội là ai, muội chỉ có một thân một mình, muội không cần dùng đến nhiều bạc như vậy.” Tô Tiểu Ngọc đưa túi bạc còn nguyên vẹn cho Hàn Vân Tịch, “Đại tỷ tỷ, tỷ nhận muội làm nô tì đi, cho muội ăn, ở là được rồi, muội rất chịu khó.”

Đứa bé gái hiểu chuyện từ bé, nhưng mà nó cũng mới chỉ có bảy, tám tuổi thôi.

Nhìn đôi mắt to đơn thuần của Tô Tiều Ngọc, Hàn Vân Tịch lại đau lòng, nàng do dụ một chút rồi gật đầu: “Đi thôi, đi về với ta!”

Dù sao Triệu ma ma ở Vân Nhàn các cũng là một người già, có thêm một đứa bé làm bạn cũng không tệ.

Hàn Vân Tịch đưa Tô Tiểu Ngọc về Tần Vương phủ, vừa đến cửa chính, Tô Tiểu Ngọc lại đứng im một chỗ, khuôn mặt đực ra.

“Đi thôi.”

Hàn Vân Tịch không ngại bẩn, cứ nắm lấy bàn tay con bé.

“Tỷ là Vương phi nương nương à?” Tô Tiểu Ngọc sợ hãi hỏi.

Hàn Vân Tịch cười: “Sao nào? Không dám làm nô tì của ta à?”

Tô Tiểu Ngọc vội va lắc đầu: “Muội dám chứ.”

Sau khi vào phủ, đầu tiên Hàn Vân Tịch giao Tô Tiểu Ngọc cho Lạc quản gia đi dạy dỗ mấy ngày, dặn dò mấy ngày sau đưa đến Vân Nhàn các.

Nàng vừa mới đến Vân Nhàn Các, thì Sở Tây Phong đã tìm đến nơi rồi: “Vương phi nương nương, người nhặt được đứa bé ăn mày ở đâu về vậy.”

Hàn Vân Tịch kể chuyện ở quán rượu, Sở Tây Phong nghe xong, khóe miệng co rút lại, hắn nhất định phải tự mình điều tra lai lịch của Tô Tiểu Ngọc.

Hễ là những người không phải đích thân Tần vương điện hạ chọn lựa, ai muốn vào Tần vương phủ cũng phải được điều tra rõ ràng, cho dù là một đứa bé.

“Điện hạ đâu? Lúc nào mới về?” Hàn Vân Tịch cẩn thận hỏi.

Ngày kia chính là ngày mừng thọ thái hậu, mặc dù Long Phi Dạ đã lấy Tiêt công công khai đao để tỏ thái độ, nhưng cũng không đến mức không đến dự chứ?

“Thuộc hạ không biết.” Sở Tây Phong đúng là không rõ, hắn chỉ biết buổi tối hằng ngày điện hạ đều trở về.

Hai ngày sau, đại thọ của thái hậu, Hàn Vân Tịch chờ từ giữa trưa đến trời tối, vậy mà Long Phi Dạ vẫn không xuất hiện.

Thọ yến là yến tiệc vào buổi tối, nhưng mà đa số hoàng thân quốc thích đã tiếng cung từ buổi trưa, Long Phi Dạ sẽ không đến sớm, nhưng cũng không thể đến muộn mà.

Màn đêm buông xuống, Hàn Vân Tịch ngồi trước cửa tầm cung của người ấy, càng chờ càng lo lắng, rốt cục người này làm sao vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương