Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
-
Chương 304: Vì sao điều tra cố bắc nguyệt
Đêm yên tĩnh, người cũng yên tĩnh.
Mắt của hắn đen nhánh, thâm trầm, giống như bầu trời đêm rộng lớn thâm thúy, quy tụ hết thảy ồn ào náo động cùng phồn hoa nhân gian, mắt của nàng trong trẻo, trong vắt, giống như hồ nước cao nguyên tinh khiết, không nhiễm bụi trần thế, vạn cổ bất biến.
Bốn mắt nhìn nhau, đất trời yên lặng.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn chậm rãi nghiêng người tới gần, hơi thở bên trên phả xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng không nhúc nhích, tim lại đập thình thịch thình thịch trực tiếp muốn nhảy ra.
Ánh mắt hắn rời xuống, rơi vào trên môi hồng hào của nàng, hắn khẽ nghiêng đầu, chầm chậm, chầm chậm xích lại gần môi của nàng.
Chưa bao giờ yên tĩnh, dịu dàng bắt đầu một nụ hôn như vậy, động tác của hắn cực kỳ chậm.
Nàng lần đầu tiên không tránh lại, không sợ hãi, lại còn có một sự mong chờ như con hươu nhỏ.
Nàng không nhúc nhích, đôi mắt buông xuống nhìn hắn tới gần, lần đầu tiên thấy hắn gần mình như thế, lông mi nàng run rẩy động mấy lần, liền nhắm mắt lại.
Thế nhưng ai ngờ ngay lúc này, âm thanh Triệu Ma Ma từ trong nhà truyền đến: “Vương phi nương nương, ngươi trở về rồi sao?”
Lập tức, Long Phi Dạ cứng đờ, Hàn Vân Tịch lập tức mở mắt nhìn về hướng trong phòng, chỉ thấy Triệu Ma Ma đi ra.
Hai người giữ động tác sắp hôn, Triệu Ma Ma vừa thấy, đầu tiên là sửng sốt lập tức hét to một tiếng rồi xoay người chạy.
Bà ta nếu như lặng lẽ rời đi, thì được rồi, hét to một tiếng như thế, Long Phi Dạ lý trí sớm bị kéo về.
Ánh mắt dịu dàng lập tức khôi phục bình tĩnh vốn có, hắn lập tức ngẩng đầu lên, Hàn Vân Tịch không nhúc nhích, trầm mặc.
Hai người lại yên tĩnh một lát, Long Phi Dạ mới mở miệng: “Nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đi ra ngoài một chuyến, có việc phải...”
Ai ngờ, hắn còn chưa có nói xong, Hàn Vân Tịch đột nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt hắn, nàng rất hồi hộp, nhưng vẫn là ra vẻ trấn định: “Ừm, chàng đi đi!”
Nàng nói xong không đợi hắn trả lời, quay người chạy vào phòng, bóng lưng rất nhanh liền biến mất.
Long Phi Dạ bất ngờ, hắn sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, sờ lên bên mặt, không nhịn được cười, nhẹ nhàng rồi cười.
“Nữ nhân...” Hắn tự lẩm bẩm, chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có ngày cho phép một nữ nhân hôn hắn.
Cũng được, hắn không phải đã sớm cho phép nữ nhân này tổn thương hắn ở khoảng cách gần sao?
Hàn Vân Tịch đứng tại lầu nhìn thân ảnh Long Phi Dạ biến mất ở cuối hậu viện, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Mặt nàng đến giờ vẫn còn nong nóng, nghĩ đến mình vừa mới gan to bằng trời, nàng nghĩ mà sợ, nhưng lại nhịn không được bật cười.
Cười mình, cũng cười Long Phi Dạ.
Yêu, là một loại mạo hiểm.
Thích một người, vậy dũng cảm, cố gắng mà đi thích đi!
Long Phi Dạ, ta thật sự thích chàng.
Long Phi Dạ một đường đi đến cửa sau, một mặt mày như có điều suy nghĩ, lòng bàn tay nãy giờ vuốt bên má không buông xuống.
Cổng cửa sau, Sở Tây Phong đã đợi hồi lâu, thấy động tác này của Long Phi Dạ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái muốn hỏi nhưng lại không dám.
“Như thế nào?” Long Phi Dạ hỏi.
“Điện hạ, tra rõ ràng rồi, Cố Bắc Nguyệt hôm nay trực đêm trong cung, cả đêm sẽ không về phủ.” Sở Tây Phong thành thật trả lời.
Long Phi Dạ nhẹ gật đầu, không giao phó nhiều liền muốn rời khỏi, Sở Tây Phong vội hỏi: “Chủ tử, Cố Bắc Nguyệt... có gì sao?”
Long Phi Dạ lập tức lặng lẽ nhìn qua, Sở Tây Phong tự biết hỏi nhiều: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ cái gì cũng không biết.”
Long Phi Dạ lúc này mới hài lòng, bước nhanh rời đi.
Sở Tây Phong thực sự không rõ, chủ tử chỉ bảo hắn tra Cố Bắc Nguyệt tối nay có ở phủ hay không, cái khác liền không nói gì.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Một Cố thái y trói gà không chặt, có cái gì cần tra nhỉ?
Sở Tây Phong suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, đi về hướng cửa chính bên kia, hắn phải đi trông coi Tiết công công đây.
Tiết công công còn chật vật ngồi quỳ chân tại cửa chính Tần Vương phủ, không ai trông coi hắn, hắn cũng không dám trốn.
Tần Vương điện hạ không có để hắn đứng lên, hắn liền không thể đứng lên. Đây là quy tắc, ở lâu trong thâm cung hắn rất rõ quy tắc, chuyện này có thể hóa lớn cũng có thể hóa nhỏ.
Tần Vương nếu không truy đến cùng, hắn đứng lên chính là việc nhỏ, liền bỏ qua như vậy, một khi truy đến cùng, hắn đứng dậy chính là chuyện lớn, chính là chống lại Tần Vương, phạm thượng, định hắn tội chết đều có thể.
Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, hi vọng chủ tử của hắn có thể cứu hắn.
Nhưng mà, Tiết công công thực sự suy nghĩ nhiều quá, hắn cũng không biết một đêm này Sở Tây Phong âm thầm giải quyết hết bao nhiêu sát thủ đến giết hắn.
“Cái gì, vẫn không đạt được!”
Thiên Huy Hoàng đế một đêm không ngủ, thời khắc ở trong cung chú ý đến động thái bên Tiết công công.
“Hoàng Thượng, người chúng ta phái đi đều không trở về.”
“Một đám phế vật!”
Thiên Huy Hoàng đế chắp tay sau lưng, trong ngự thư phòng đi tới đi lui, hắn tuyệt đối không cho phép Tiết công công quỳ trước Tần Vương phủ đến sáng ngày mai.
Sáng mai một khi nhiều người rồi sự tình truyền ra ngoài, mặt của hắn nên đặt chỗ nào hả? Long Phi Dạ làm như vậy rõ ràng là đang đánh vào mặt của hắn nha!
Mấy canh giờ trước đó, hắn ra uy cùng thu thập Hàn Vân Tịch một trận, Long Phi Dạ còn không nói một lời nào, ai ngờ vừa trở về thế mà liền lấy Tiết công công trả đũa, hướng hắn tuyên chiến!
Bất kể nói thế nào, chuyện Tiết công công này xem như trận chiến đầu tiên, hắn nhất định phải thắng.
“Người đâu, thuê sát thủ Nữ Nhi thành, đem người giết mang thi thể đi cho ta!” Thiên Huy Hoàng đế vội vàng hạ lệnh, Tiết công công loại vô dụng này, hắn cũng không lưu lại nữa.
“Hoàng Thượng, thuê sát thủ Nữ Nhi thành, ít nhất phải ba ngày, đến lúc đó Tiết công công căn bản không có tác dụng gì.”
Trần công công sợ hãi trả lời, hắn là cánh tay đắc lực thứ hai bên cạnh Thiên Huy Hoàng đế, mặc dù rất hi vọng Tiết công công về không được, nhưng, hắn vẫn phải nhắc nhở Thiên Huy Hoàng đế.
Sau ba ngày, Tiết công công đã có thể đứng dậy, mà Thiên Huy Hoàng đế mặt mũi cũng đã mất hết.
“Tăng thêm nhân thủ, nếu làm không xong đưa đầu tới gặp ta!” Thiên Huy Hoàng đế nổi trận lôi đình, một đêm vui vẻ cứ như vậy biến thành đêm không ngủ.
Hôm sau, Tiết công công vẫn là bình yên vô sự quỳ gối trước cửa chính Tần Vương phủ, không cần ba ngày, mới vừa giữa trưa, người vây xem từng nhóm từng nhóm đến, tin tức rất nhanh liền truyền khắp Thiên Ninh Đế Đô, thậm chí truyền đến gần trong thành trì rồi.
Thiên Ninh Đế Đô vốn thấp thỏm bồn chồn thảo mộc giai binh, trong lúc nhất thời sóng ngầm mãnh liệt, lòng người bàng hoàng, người hiểu chuyện đều biết, Tần Vương điện hạ tỏ thái độ rồi!
Khoảng cách đến mừng thọ Thái hậu chỉ còn thời gian ba ngày bên trong xảy ra chuyện như vậy, không ít người đều nhao nhao suy đoán, Thái hậu lão nhân gia năm nay mừng thọ sợ là không dễ chịu lắm.
Long Phi Dạ thật sự là quá bận rộn, đêm đó từ biệt, Hàn Vân Tịch nghĩ chắc phải đợi đến ngày chúc thọ Thái hậu ngày đó mới có thể nhìn thấy tên kia mất.
Nghi thái phi có tiếng thích sĩ diện, mà Thái hậu thì nổi danh thích thu lễ vật, mừng thọ là thu đậm nhất. Hàn Vân Tịch đã sớm nghe nói Thái hậu cũng không sớm thu lễ vật, lão nhân gia thích tại trên yến thọ thu từng lễ, tại chỗ mở ra, nếu có cái không vừa ý tất nhiên sẽ gây khó xử ngay tại trận.
Có trời mới biết trong triều văn võ bá quan, quý tộc thế gia vì hạ lễ cho vị này mà bận rộn bao lâu?
Tặng lễ vật vốn là việc vô cùng được chú trọng, nhất là trong trường hợp công khai tặng lễ vật cho bề trên.
Quá khó coi, sẽ bị người ta ghét bỏ chế nhạo, cũng không biểu đạt được thành ý; quá quý báu thì sẽ lộ gia tài dẫn đến ghen ghét, một khi vượt quá bề trên, thì nguy rồi; cho nên quà tặng phải phù hợp, vừa hợp tâm ý lại không ai nghĩ đến, phải có cảm giác vui mừng lẫn bất ngờ.
Mà đối với Hàn Vân Tịch mà nói, thì không phải vậy, nàng phải làm cho Thái hậu không được hời, vừa để cho Thái hậu tìm không lý do làm khó xử nàng.
Hàn Vân Tịch rầu rĩ, nhưng mà, Sở Tây Phong lại tới chuyển lời của Long Phi Dạ, nói hạ lễ không cần chuẩn bị, để nàng nghỉ ngơi tốt là được.
Chẳng lẽ tên kia muốn đem quạt Dược Quyên mà Mộc Anh Đông cho mang ra tặng? Vật kia tuyệt đối là vật tốt làm vừa lòng Thái hậu nương nương!
Hàn Vân Tịch suy nghĩ đem vật kia đưa cho Thái hậu, có lẽ còn có thể cùng Thái hậu thỏa thuận điều kiện, để Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn nàng đi Tây Sơn.
“Điện hạ chuẩn bị xong chưa?” Hàn Vân Tịch hỏi.
“Thuộc hạ không thấy điện hạ chuẩn bị cái gì, đoán chừng là không chuẩn bị.” Sở Tây Phong thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, có lẽ Long Phi Dạ thật dự định mượn cơ hội này lấy quạt Dược Quyên ra để bảo vệ nàng.
Haiz, nhưng quạt Dược Quyên là đồ tốt, nàng đau lòng nha!
Không cần chuẩn bị lễ vật, Hàn Vân Tịch vẫn là bận rộn, thọ yến Thái hậu không phải sự kiện nhỏ, còn là sự kiện lớn nhất kể từ khi nàng gả vào Tần Vương phủ. Nàng sẽ đại diện cho nữ chủ nhân của Tần Vương Phủ, cùng Long Phi Dạ đứng trước đông đảo văn võ bá quan, thế gia quý tộc, nên mặc với đeo cái gì rất là quan trọng!
Quần áo, trâm cài, đồ trang sức, đồ trang điểm, cái nào cũng không thể tùy ý, không thể làm mất mặt Tần Vương, đương nhiên cũng không thể làm mất mặt chính nàng.
Triệu Ma Ma đã sớm chuẩn bị mấy bộ, tất cả đều là đặt trước, đáng tiếc Hàn Vân Tịch đều không vừa ý.
Nàng đi Thái y viện báo cáo, không có gặp được Cố Bắc Nguyệt cũng không ở thêm liền trở về.
Tới gần ngày đại thọ, đặt làm đồ không còn kịp rồi, nàng dứt khoát tự mình ra ngoài mua, tại Hoàng thành Đế Đô, có bạc thì không sợ đào không được đồ tốt!
Sáng sớm Hàn Vân Tịch liền cùng Triệu Ma Ma ra ngoài, còn phải nói, đi mấy cửa hàng thật đúng là kiếm được không ít đồ vừa lòng.
Tới gần giữa trưa, hai chủ tớ tiến vào một tửu lâu, dự định ăn no nê rồi trở về, nhưng mà ai biết Hàn Vân Tịch mới đến đầu bậc thang, một cái ghế liền đập xuống hướng đầu nàng.
“Chủ tử cẩn thận!”
Triệu Ma Ma phản ứng nhanh, một tay kéo lấy Hàn Vân Tịch ra, kia cái ghế rơi đập xuống bên chân Hàn Vân Tịch, chia năm xẻ bảy.
Hàn Vân Tịch kinh hoảng chưa định thần, đối mặt một đám sát thủ đều không bị dọa như vậy, cái ghế này tới quá đột ngột.
“Chưởng quầy! Chuyện gì xảy ra, còn muốn làm ăn hay không hả?” Triệu Ma Ma lập tức tức giận hét lớn.
Vừa mới nói xong, lại nghe được trên lầu truyền tới tiếng đánh nhau, rất nhanh một đám người đào tẩu từ trên lầu vọt xuống.
“Đánh nhau! Thật là đáng sợ!”
“Còn là hai con cọp cái!”
“Chậc chậc, người không thể xem bề ngoài, đi nhanh lên đi nhanh lên!”
...
Trên lầu hai nữ nhân đánh nhau?
“Thật sự là xúi quẩy, Triệu Ma Ma, chúng ta đổi nhà khác đi.”
Không có bị nện trúng Hàn Vân Tịch liền lười truy cứu, nàng cùng Triệu Ma Ma đang muốn đi, đột nhiên lại nghe được trên lầu truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Bản cô nương chẳng cần biết ngươi là ai, ngày hôm nay ngươi không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây một bước!”
Hàn Vân Tịch choáng vang dừng bước: “Mộc Linh Nhi!”
Âm thanh ngọt ngào này nghe xong liền nhận ra, chính là Mộc Linh Nhi.
Nha đầu này còn chưa đi? Đánh nhau với ai thế?
Rất nhanh, lại một âm thanh truyền đến: “Nha đầu thối, nghe rõ đây, bản tiểu thư là Tây Chu Sở gia Sở Thanh Ca, ngươi đừng có chết trên tay ai cũng không biết!”
À... Sở Thanh Ca!
Hàn Vân Tịch có chút hăng hái liếm liếm đầu lưỡi, cười... không phải oan gia không gặp gỡ!
Mắt của hắn đen nhánh, thâm trầm, giống như bầu trời đêm rộng lớn thâm thúy, quy tụ hết thảy ồn ào náo động cùng phồn hoa nhân gian, mắt của nàng trong trẻo, trong vắt, giống như hồ nước cao nguyên tinh khiết, không nhiễm bụi trần thế, vạn cổ bất biến.
Bốn mắt nhìn nhau, đất trời yên lặng.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn chậm rãi nghiêng người tới gần, hơi thở bên trên phả xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng không nhúc nhích, tim lại đập thình thịch thình thịch trực tiếp muốn nhảy ra.
Ánh mắt hắn rời xuống, rơi vào trên môi hồng hào của nàng, hắn khẽ nghiêng đầu, chầm chậm, chầm chậm xích lại gần môi của nàng.
Chưa bao giờ yên tĩnh, dịu dàng bắt đầu một nụ hôn như vậy, động tác của hắn cực kỳ chậm.
Nàng lần đầu tiên không tránh lại, không sợ hãi, lại còn có một sự mong chờ như con hươu nhỏ.
Nàng không nhúc nhích, đôi mắt buông xuống nhìn hắn tới gần, lần đầu tiên thấy hắn gần mình như thế, lông mi nàng run rẩy động mấy lần, liền nhắm mắt lại.
Thế nhưng ai ngờ ngay lúc này, âm thanh Triệu Ma Ma từ trong nhà truyền đến: “Vương phi nương nương, ngươi trở về rồi sao?”
Lập tức, Long Phi Dạ cứng đờ, Hàn Vân Tịch lập tức mở mắt nhìn về hướng trong phòng, chỉ thấy Triệu Ma Ma đi ra.
Hai người giữ động tác sắp hôn, Triệu Ma Ma vừa thấy, đầu tiên là sửng sốt lập tức hét to một tiếng rồi xoay người chạy.
Bà ta nếu như lặng lẽ rời đi, thì được rồi, hét to một tiếng như thế, Long Phi Dạ lý trí sớm bị kéo về.
Ánh mắt dịu dàng lập tức khôi phục bình tĩnh vốn có, hắn lập tức ngẩng đầu lên, Hàn Vân Tịch không nhúc nhích, trầm mặc.
Hai người lại yên tĩnh một lát, Long Phi Dạ mới mở miệng: “Nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đi ra ngoài một chuyến, có việc phải...”
Ai ngờ, hắn còn chưa có nói xong, Hàn Vân Tịch đột nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt hắn, nàng rất hồi hộp, nhưng vẫn là ra vẻ trấn định: “Ừm, chàng đi đi!”
Nàng nói xong không đợi hắn trả lời, quay người chạy vào phòng, bóng lưng rất nhanh liền biến mất.
Long Phi Dạ bất ngờ, hắn sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, sờ lên bên mặt, không nhịn được cười, nhẹ nhàng rồi cười.
“Nữ nhân...” Hắn tự lẩm bẩm, chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có ngày cho phép một nữ nhân hôn hắn.
Cũng được, hắn không phải đã sớm cho phép nữ nhân này tổn thương hắn ở khoảng cách gần sao?
Hàn Vân Tịch đứng tại lầu nhìn thân ảnh Long Phi Dạ biến mất ở cuối hậu viện, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Mặt nàng đến giờ vẫn còn nong nóng, nghĩ đến mình vừa mới gan to bằng trời, nàng nghĩ mà sợ, nhưng lại nhịn không được bật cười.
Cười mình, cũng cười Long Phi Dạ.
Yêu, là một loại mạo hiểm.
Thích một người, vậy dũng cảm, cố gắng mà đi thích đi!
Long Phi Dạ, ta thật sự thích chàng.
Long Phi Dạ một đường đi đến cửa sau, một mặt mày như có điều suy nghĩ, lòng bàn tay nãy giờ vuốt bên má không buông xuống.
Cổng cửa sau, Sở Tây Phong đã đợi hồi lâu, thấy động tác này của Long Phi Dạ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái muốn hỏi nhưng lại không dám.
“Như thế nào?” Long Phi Dạ hỏi.
“Điện hạ, tra rõ ràng rồi, Cố Bắc Nguyệt hôm nay trực đêm trong cung, cả đêm sẽ không về phủ.” Sở Tây Phong thành thật trả lời.
Long Phi Dạ nhẹ gật đầu, không giao phó nhiều liền muốn rời khỏi, Sở Tây Phong vội hỏi: “Chủ tử, Cố Bắc Nguyệt... có gì sao?”
Long Phi Dạ lập tức lặng lẽ nhìn qua, Sở Tây Phong tự biết hỏi nhiều: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ cái gì cũng không biết.”
Long Phi Dạ lúc này mới hài lòng, bước nhanh rời đi.
Sở Tây Phong thực sự không rõ, chủ tử chỉ bảo hắn tra Cố Bắc Nguyệt tối nay có ở phủ hay không, cái khác liền không nói gì.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Một Cố thái y trói gà không chặt, có cái gì cần tra nhỉ?
Sở Tây Phong suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, đi về hướng cửa chính bên kia, hắn phải đi trông coi Tiết công công đây.
Tiết công công còn chật vật ngồi quỳ chân tại cửa chính Tần Vương phủ, không ai trông coi hắn, hắn cũng không dám trốn.
Tần Vương điện hạ không có để hắn đứng lên, hắn liền không thể đứng lên. Đây là quy tắc, ở lâu trong thâm cung hắn rất rõ quy tắc, chuyện này có thể hóa lớn cũng có thể hóa nhỏ.
Tần Vương nếu không truy đến cùng, hắn đứng lên chính là việc nhỏ, liền bỏ qua như vậy, một khi truy đến cùng, hắn đứng dậy chính là chuyện lớn, chính là chống lại Tần Vương, phạm thượng, định hắn tội chết đều có thể.
Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, hi vọng chủ tử của hắn có thể cứu hắn.
Nhưng mà, Tiết công công thực sự suy nghĩ nhiều quá, hắn cũng không biết một đêm này Sở Tây Phong âm thầm giải quyết hết bao nhiêu sát thủ đến giết hắn.
“Cái gì, vẫn không đạt được!”
Thiên Huy Hoàng đế một đêm không ngủ, thời khắc ở trong cung chú ý đến động thái bên Tiết công công.
“Hoàng Thượng, người chúng ta phái đi đều không trở về.”
“Một đám phế vật!”
Thiên Huy Hoàng đế chắp tay sau lưng, trong ngự thư phòng đi tới đi lui, hắn tuyệt đối không cho phép Tiết công công quỳ trước Tần Vương phủ đến sáng ngày mai.
Sáng mai một khi nhiều người rồi sự tình truyền ra ngoài, mặt của hắn nên đặt chỗ nào hả? Long Phi Dạ làm như vậy rõ ràng là đang đánh vào mặt của hắn nha!
Mấy canh giờ trước đó, hắn ra uy cùng thu thập Hàn Vân Tịch một trận, Long Phi Dạ còn không nói một lời nào, ai ngờ vừa trở về thế mà liền lấy Tiết công công trả đũa, hướng hắn tuyên chiến!
Bất kể nói thế nào, chuyện Tiết công công này xem như trận chiến đầu tiên, hắn nhất định phải thắng.
“Người đâu, thuê sát thủ Nữ Nhi thành, đem người giết mang thi thể đi cho ta!” Thiên Huy Hoàng đế vội vàng hạ lệnh, Tiết công công loại vô dụng này, hắn cũng không lưu lại nữa.
“Hoàng Thượng, thuê sát thủ Nữ Nhi thành, ít nhất phải ba ngày, đến lúc đó Tiết công công căn bản không có tác dụng gì.”
Trần công công sợ hãi trả lời, hắn là cánh tay đắc lực thứ hai bên cạnh Thiên Huy Hoàng đế, mặc dù rất hi vọng Tiết công công về không được, nhưng, hắn vẫn phải nhắc nhở Thiên Huy Hoàng đế.
Sau ba ngày, Tiết công công đã có thể đứng dậy, mà Thiên Huy Hoàng đế mặt mũi cũng đã mất hết.
“Tăng thêm nhân thủ, nếu làm không xong đưa đầu tới gặp ta!” Thiên Huy Hoàng đế nổi trận lôi đình, một đêm vui vẻ cứ như vậy biến thành đêm không ngủ.
Hôm sau, Tiết công công vẫn là bình yên vô sự quỳ gối trước cửa chính Tần Vương phủ, không cần ba ngày, mới vừa giữa trưa, người vây xem từng nhóm từng nhóm đến, tin tức rất nhanh liền truyền khắp Thiên Ninh Đế Đô, thậm chí truyền đến gần trong thành trì rồi.
Thiên Ninh Đế Đô vốn thấp thỏm bồn chồn thảo mộc giai binh, trong lúc nhất thời sóng ngầm mãnh liệt, lòng người bàng hoàng, người hiểu chuyện đều biết, Tần Vương điện hạ tỏ thái độ rồi!
Khoảng cách đến mừng thọ Thái hậu chỉ còn thời gian ba ngày bên trong xảy ra chuyện như vậy, không ít người đều nhao nhao suy đoán, Thái hậu lão nhân gia năm nay mừng thọ sợ là không dễ chịu lắm.
Long Phi Dạ thật sự là quá bận rộn, đêm đó từ biệt, Hàn Vân Tịch nghĩ chắc phải đợi đến ngày chúc thọ Thái hậu ngày đó mới có thể nhìn thấy tên kia mất.
Nghi thái phi có tiếng thích sĩ diện, mà Thái hậu thì nổi danh thích thu lễ vật, mừng thọ là thu đậm nhất. Hàn Vân Tịch đã sớm nghe nói Thái hậu cũng không sớm thu lễ vật, lão nhân gia thích tại trên yến thọ thu từng lễ, tại chỗ mở ra, nếu có cái không vừa ý tất nhiên sẽ gây khó xử ngay tại trận.
Có trời mới biết trong triều văn võ bá quan, quý tộc thế gia vì hạ lễ cho vị này mà bận rộn bao lâu?
Tặng lễ vật vốn là việc vô cùng được chú trọng, nhất là trong trường hợp công khai tặng lễ vật cho bề trên.
Quá khó coi, sẽ bị người ta ghét bỏ chế nhạo, cũng không biểu đạt được thành ý; quá quý báu thì sẽ lộ gia tài dẫn đến ghen ghét, một khi vượt quá bề trên, thì nguy rồi; cho nên quà tặng phải phù hợp, vừa hợp tâm ý lại không ai nghĩ đến, phải có cảm giác vui mừng lẫn bất ngờ.
Mà đối với Hàn Vân Tịch mà nói, thì không phải vậy, nàng phải làm cho Thái hậu không được hời, vừa để cho Thái hậu tìm không lý do làm khó xử nàng.
Hàn Vân Tịch rầu rĩ, nhưng mà, Sở Tây Phong lại tới chuyển lời của Long Phi Dạ, nói hạ lễ không cần chuẩn bị, để nàng nghỉ ngơi tốt là được.
Chẳng lẽ tên kia muốn đem quạt Dược Quyên mà Mộc Anh Đông cho mang ra tặng? Vật kia tuyệt đối là vật tốt làm vừa lòng Thái hậu nương nương!
Hàn Vân Tịch suy nghĩ đem vật kia đưa cho Thái hậu, có lẽ còn có thể cùng Thái hậu thỏa thuận điều kiện, để Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn nàng đi Tây Sơn.
“Điện hạ chuẩn bị xong chưa?” Hàn Vân Tịch hỏi.
“Thuộc hạ không thấy điện hạ chuẩn bị cái gì, đoán chừng là không chuẩn bị.” Sở Tây Phong thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, có lẽ Long Phi Dạ thật dự định mượn cơ hội này lấy quạt Dược Quyên ra để bảo vệ nàng.
Haiz, nhưng quạt Dược Quyên là đồ tốt, nàng đau lòng nha!
Không cần chuẩn bị lễ vật, Hàn Vân Tịch vẫn là bận rộn, thọ yến Thái hậu không phải sự kiện nhỏ, còn là sự kiện lớn nhất kể từ khi nàng gả vào Tần Vương phủ. Nàng sẽ đại diện cho nữ chủ nhân của Tần Vương Phủ, cùng Long Phi Dạ đứng trước đông đảo văn võ bá quan, thế gia quý tộc, nên mặc với đeo cái gì rất là quan trọng!
Quần áo, trâm cài, đồ trang sức, đồ trang điểm, cái nào cũng không thể tùy ý, không thể làm mất mặt Tần Vương, đương nhiên cũng không thể làm mất mặt chính nàng.
Triệu Ma Ma đã sớm chuẩn bị mấy bộ, tất cả đều là đặt trước, đáng tiếc Hàn Vân Tịch đều không vừa ý.
Nàng đi Thái y viện báo cáo, không có gặp được Cố Bắc Nguyệt cũng không ở thêm liền trở về.
Tới gần ngày đại thọ, đặt làm đồ không còn kịp rồi, nàng dứt khoát tự mình ra ngoài mua, tại Hoàng thành Đế Đô, có bạc thì không sợ đào không được đồ tốt!
Sáng sớm Hàn Vân Tịch liền cùng Triệu Ma Ma ra ngoài, còn phải nói, đi mấy cửa hàng thật đúng là kiếm được không ít đồ vừa lòng.
Tới gần giữa trưa, hai chủ tớ tiến vào một tửu lâu, dự định ăn no nê rồi trở về, nhưng mà ai biết Hàn Vân Tịch mới đến đầu bậc thang, một cái ghế liền đập xuống hướng đầu nàng.
“Chủ tử cẩn thận!”
Triệu Ma Ma phản ứng nhanh, một tay kéo lấy Hàn Vân Tịch ra, kia cái ghế rơi đập xuống bên chân Hàn Vân Tịch, chia năm xẻ bảy.
Hàn Vân Tịch kinh hoảng chưa định thần, đối mặt một đám sát thủ đều không bị dọa như vậy, cái ghế này tới quá đột ngột.
“Chưởng quầy! Chuyện gì xảy ra, còn muốn làm ăn hay không hả?” Triệu Ma Ma lập tức tức giận hét lớn.
Vừa mới nói xong, lại nghe được trên lầu truyền tới tiếng đánh nhau, rất nhanh một đám người đào tẩu từ trên lầu vọt xuống.
“Đánh nhau! Thật là đáng sợ!”
“Còn là hai con cọp cái!”
“Chậc chậc, người không thể xem bề ngoài, đi nhanh lên đi nhanh lên!”
...
Trên lầu hai nữ nhân đánh nhau?
“Thật sự là xúi quẩy, Triệu Ma Ma, chúng ta đổi nhà khác đi.”
Không có bị nện trúng Hàn Vân Tịch liền lười truy cứu, nàng cùng Triệu Ma Ma đang muốn đi, đột nhiên lại nghe được trên lầu truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Bản cô nương chẳng cần biết ngươi là ai, ngày hôm nay ngươi không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây một bước!”
Hàn Vân Tịch choáng vang dừng bước: “Mộc Linh Nhi!”
Âm thanh ngọt ngào này nghe xong liền nhận ra, chính là Mộc Linh Nhi.
Nha đầu này còn chưa đi? Đánh nhau với ai thế?
Rất nhanh, lại một âm thanh truyền đến: “Nha đầu thối, nghe rõ đây, bản tiểu thư là Tây Chu Sở gia Sở Thanh Ca, ngươi đừng có chết trên tay ai cũng không biết!”
À... Sở Thanh Ca!
Hàn Vân Tịch có chút hăng hái liếm liếm đầu lưỡi, cười... không phải oan gia không gặp gỡ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook