Mộc Linh Nhi bị Long Phi Dạ nhốt trong một căn phòng tối.

Cái gọi là căn phòng tối, chính là căn phòng tối hoàn toàn bịt kín, không nhìn thấy ánh nắng cũng không có ánh đèn, chỉ có một ô cửa hình vuông để đưa đồ ăn vào.

Bị nhốt trong căn phòng tối một ngày đã là chuyện đáng sợ lắm rồi, mà Mộc Linh Nhi đã bị nhốt một tháng.

Long Phi Dạ là loại người tàn nhẫn, nhốt Mộc Linh Nhi ở đây thì thôi đi, còn yêu cầu người đưa đồ ăn không được nói chuyện với nàng ta, việc này đối với một cô nương thích náo nhiệt mà nói chính là sự giày vò đáng sợ nhất.

Một tháng bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đủ khiến người ta bí bách đến bờ vực sụp đổ.

Đến nay đã không biết bao lần Mộc Linh Nhi kêu gào như kẻ điên, đáng tiếc, lần nào cũng chẳng có ai để ý đến nàng ta.

Trong một tháng này, chuyện duy nhất Mộc Linh Nhi làm chính là nghe tiếng bước chân.

Lúc này, còn chưa tới giờ đưa cơm, tiếng bước chân đã truyền đến rồi.

Nàng ta ngạc nhiên vọt tới cửa sổ đưa cơm: “Ai? Là ai tới?”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng dừng lại, Mộc Linh Nhi vội vàng kêu to: “Ai ở đó? Ra đi!”

“Nói chuyện đi! Câm rồi sao?”

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, các ngươi nói một câu đi!”

“Long Phi Dạ, muốn đánh muốn giết tùy ngươi, cho ta chết vui vẻ, Mộc Linh Nhi ta không sợ!”

"Chính là ta đẩy Hàn Vân Tịch ra, sao nào? Có bản lĩnh đừng có nhốt ta, các ngươi giết ta đi!”

...

Rất nhanh, tiếng bước chân lại vang lên, lần này Mộc Linh Nhi không lên tiếng, ghé vào bên trên cửa sổ im lặng lắng nghe, nàng ta rất căng thẳng, sợ không cẩn thận một chút, bước chân kia sẽ không còn nữa.

Nàng ta đã nhẫn nhịn một tháng, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng bước chân, nàng ta sắp điên mất rồi!

Tử tù, cũng có kỳ hạn chết đúng không?

Nàng lại bị nhốt lâu như vậy, hoàn toàn không biết lúc nào mình sẽ bị phán quyết.

Đôi mắt to hoạt bát trong trẻo của nàng ta trợn thật to, nhìn chăm chú vào khoảng tối phía trước, theo tiếng bước chân đến gần, ánh đèn cũng chiếu đến, rất nhanh, nàng liền thấy người đến.

“Hàn Vân Tịch!” Mộc Linh Nhi kinh hãi.

Hàn Vân Tịch bước từng bước đến gần, biểu cảm lạnh lùng nhìn Mộc Linh Nhi bên trên cửa sổ.

Có rất nhiều người không có thù oán mà muốn mạng của nàng, nàng đã quen từ lâu, nhưng nha đầu này không giống như vậy.

Bên cửa Huyền Kim, nàng không để ý an nguy của mình mà kéo nha đầu này, kéo nàng ta thoát khỏi miệng của Thực nhân thử, thế nhưng, thời gian chưa qua một chén trà, nha đầu này đã đẩy nàng về phía chuột ăn thịt người.

Đây rốt cuộc là chuyện gì!

Nếu như không phải nội tâm nàng đủ mạnh mẽ, nàng sẽ nghi ngờ thiện ác của nhân tính từ đây.

Mộc Linh Nhi tỉnh táo lại, lập tức cười lạnh: “Hàn Vân Tịch, ngươi còn chưa chết nhỉ!”

Nữ nhân này không phải bị Quân Diệc Tà bắt cóc sao? Được cứu về nhanh như vậy?

Hàn Vân Tịch khoanh tay trước ngực, đứng ở trước cửa sổ quan sát một cách thích thú, nha đầu này sắp chết đến nơi rồi mà còn dám khiêu khích nàng như vậy? Lá gan đủ lớn!

Không ngờ Mộc Linh Nhi lại nói: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, có bản lĩnh giết ta đi, không có bản lĩnh thì cút đi!”

Hàn Vân Tịch kinh ngạc, nha đầu này ngang ngược không bình thường!

“Ta cứu sống ngươi ngươi còn lấy oán trả ơn!” Hàn Vân Tịch tức giận chỉ trích.

“Ta lại không muốn ngươi cứu! Ta không thèm, không cần ngươi giả mù sa mưa!” Mộc Linh Nhi lập tức phản bác.

Hàn Vân Tịch nheo mắt lại, đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Người đâu, sử dụng cực hình!”

Mộc Linh Nhi cắn răng, không nói lời nào, nghiêng đầu sang một bên, cũng không nhìn Hàn Vân Tịch.

Người hầu nhanh chóng xuất hiện: “Vương phi nương nương, muốn dùng hình phạt nào ạ?”

Hàn Vân Tịch cười lạnh: “Nếu nàng ta đã không thèm ta cứu, vậy dùng Thử hình đi, cho nàng nếm thử cảm giác bị chuột cắn.”

Nghe xong lời này, Mộc Linh Nhi lập tức âm thầm rùng mình một cái.

Cái gọi là Thử hình, chính là nhốt chuột trong một chiếc lồng, một bên của chiếc lồng để hổng rồi đặt trên bụng người, sau đó đốt nóng chiếc lồng, khiến chuột trở nên hung dữ. Chuột vì mạng sống, vì muốn thoát khỏi chiếc lồng, sẽ đào bới trên bụng người, gặm sạch ngũ tạng lục phủ người mà trốn ra.

Đây là một trong mười cực hình tàn nhẫn nhất đại lục Vân Không, Mộc Linh Nhi đương nhiên sẽ biết.

Nàng ta nắm chặt nắm đấm, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn không cúi đầu như cũ, dáng vẻ kiêu ngạo.

Dụng cụ Thử hình nhanh chóng được đưa tới, con chuột to lớn bị nhốt trong lồng bởi vì đói bụng mà kêu lên từng tiếng “chít chít chít”.

Mộc Linh Nhi hơi nhíu mày, nghe tiếng kêu này, giống như móng vuốt của lũ chuột đang cào xé trái tim nàng ta, khiến nàng ta rất sợ hãi!

“Mộc Linh Nhi, ngươi có thèm ta cứu người hay không?”

Trước khi hành hình, Hàn Vân Tịch rất sẵn lòng cho nàng ta một cơ hội.

Lần này, Mộc Linh Nhi cuối cùng cũng nhìn qua, nàng ta liếc dụng cụ Thử hình, ánh mắt chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Vân Tịch.

Đừng nói Hàn Vân Tịch, ngay cả đám người hầu xung quanh cũng cho rằng nàng ta sẽ nhận lỗi, nhưng ai ngờ nàng lại gằn từng chữ trả lời: “Ta, không, thèm!”

Mấy người hầu ồn ào lên, Hàn Vân Tịch liếm đầu lưỡi một cách đầy hứng thú, lần đầu tiên nàng gặp được một nha đầu bướng bỉnh như vậy, không kém gì nàng, nàng không tin không làm nàng ta khuất phục được.

Nàng không chút do dự hạ lệnh: “Người đâu, hành hình!”

“Rõ!”

Người hầu lui sang một bên, hai thị vệ áo đen mở cửa ra, dù sao Mộc Linh Nhi biết võ công, phải đề phòng nàng ta chạy trốn.

Thấy thị vệ tới, Mộc Linh Nhi lạnh lùng mà cười: “Các ngươi yên tâm, ta không muốn chạy trốn. Đã rơi vào tay các ngươi, ta không muốn sống mà rời khỏi đây.”

Mộc Linh Nhi nói, nâng cằm, nhanh chân đi ra.

Nàng ta vừa nhìn thấy con chuột lớn trong lồng sắt kia, toàn thân đều nổi hết da gà, nhưng nàng ta vẫn không tỏ vẻ sợ hãi.

Nàng ta cắn răng, lại nhanh chân đi đến giường hành hình, dứt khoát nằm xuống.

Thực ra nàng ta biết đẩy Hàn Vân Tịch ra là cách làm ngu xuẩn, nhưng cho nàng ta một cơ hội nữa, nàng ta vẫn sẽ làm như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, trong lòng có cái gì nàng ta liền nói cái đấy, nghĩ như thế nào liền làm như vậy.

Nếu đã làm, nàng liền nhận, không có đúng và sai gì cả.

Mộc Linh Nhi cứ nằm như vậy, thị vệ và người hầu ở bên cạnh ngây người mà nhìn, căn phòng tối này của Tần Vương điện hạ đã từng nhốt không ít mật thám, sát thủ, phản đồ, Thử hình cũng được dùng nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được kẻ không sợ chết như vậy, còn là một nha đầu mười sáu tuổi.

Hàn Vân Tịch vốn tưởng rằng nàng ta sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ, không ngờ sự tình sẽ thành ra như vậy, nhìn Mộc Linh Nhi nằm thẳng tắp, đáy mắt nàng lướt qua một tia tán thưởng rõ ràng.

Mặc dù đối địch, nhưng nàng phải công nhận nha đầu này, có dũng khí!

“Hàn Vân Tịch, nếu như Thất ca ca tìm ta... ngươi cứ coi như không gặp ta. Làm đi, dứt khoát một chút.”

Mộc Linh Nhi nói xong thật sự nhắm mắt lại, nàng ta biết Thất ca ca nhất định sẽ tìm nàng, nhất định sẽ mắng nàng một trận, thậm chí sẽ chán ghét nàng, cảm thấy nàng là cô nương xấu xa.

Những điều này nàng đều nhận, nàng ta chỉ không muốn để Thất ca ca biết nàng ta chết thảm như vậy.

Căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nha đầu bướng bỉnh này, Hàn Vân Tịch yên lặng nhìn, thực ra hôm này nàng đến đây không có ý định hành hình, hôm nay nàng đến cũng chỉ định “thăm hỏi”.

Hại người, hành hạ thể xác là tầm thường, hành hạ tâm hồn mới là cao thủ.

Nàng thấy tiểu nha đầu này rất thích Cố Thất Thiếu, hôm nay nàng chính là đến nói cho nàng ta lời Cố Thất Thiếu đã nói.

Nguyên văn câu nói đó là: “Hàn Vân Tịch, chờ tới lúc tìm được nha đầu kia ta lập tức giúp ngươi báo thù, rút xương róc thịt nàng ta là tùy ngươi.”

Nghe người mình thích nhất nói như vậy, chính là chuyện đau lòng nhất phải không?

Nhưng nghe mộc Linh Nhi nói như vậy, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên không muốn nói cái gì cả.

Người từng yêu, mới biết không có vết thương nào nặng hơn vết thương tình.

Nàng đi qua, thản nhiên nói: “Nha đầu thối, vì sao ngươi ghét ta? Ghét đến mức muốn lấy mạng ta?”

Mộc Linh Nhi đột nhiên mở to mắt, rất bất ngờ khi thấy Hàn Vân Tịch đi tới, đối mặt Thử hình sắp đến, nàng vẫn luôn đang cố gắng nói với mình, không sợ, cố lên!

Hàn Vân Tịch cố ý cúi người xuống, nheo mắt lại đầy nguy hiểm nhìn nàng ta, hung dữ nói: “Nói, vì sao lại ghét ta, ta và ngươi không có thù hận gì!”

Mộc Linh Nhi cắn chặt răng, nhìn nàng, không nói gì.

“Bởi vì Cố Thất Thiếu?” Hàn Vân Tịch hỏi, nàng đương nhiên có thể nhận ra Mộc Linh Nhi ghen tuông, nhưng ghen tuông cũng không đến mức muốn mạng người chứ?

“Bởi vì, ngươi làm trái tim Thất ca ca tổn thương!” Mộc Linh Nhi đột nhiên hét to lên: “Hàn Vân Tịch, bởi vì ngươi khiến Thất ca ca tổn thương! Huynh ấy thích ngươi như vậy, tội ngươi không thể tha thứ!”

“Ta... ta làm gì mà tổn thương trái tim hắn? Hắn thích? Ha ha... hắn...”

Hàn Vân Tịch không biết phải làm sao, thích của Cố Thất Thiếu có thể gọi là thích ư? Đó là đùa giỡn, nói một cách nghiêm khắc, đó chính là đùa giỡn nữ nhân có chồng!

Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Mộc Linh Nhi đã tức giận ngắt lời: “Lúc ngươi và Long Phi Dạ ở bên nhau, làm sao thấy sự mất mát trong ánh mắt huynh ấy, ngươi đã từng chú ý đến huynh ấy sao?”

Hàn vân tịch không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, nàng không nhịn được nói: “Nha đầu ngươi ghen tuông? Mới tí tuổi đầu, ghen tuông cũng có thể giết người, cha mẹ của ngươi giáo dục ngươi thế nào?”

Ghen tuông cũng có thể giết người, nàng ta xấu xa như vậy sao?

Mộc Linh Nhi cuống quít: “Không phải như vậy! Ta không phải cố ý, lúc ấy ta quá tức giận, ta...”

Đã nói hết ra rồi, nha đầu có chết cũng không nhận lỗi này mới ý thức được mình đã nhận lỗi.

Nàng ta vô cùng ảo não, dứt khoát ngậm miệng.

Hàn Vân Tịch đứng lên, khoanh tay trước ngực, cao cao tại thượng liếc nhìn Mộc Linh Nhi, đột nhiên phì cười.

Tiểu nha đầu này, ngược lại là một người thực sự đáng yêu, so với hạng người như Đoan Mộc Dao, ít ra còn đơn giản trong sáng hơn nhiều, không làm bộ làm tịch, không quỷ kế đa đoan.

Rõ ràng là nha đầu rất trong sáng, hiền lành, sao lại tự nói bản thân trở nên xấu xa như vậy?

Thấy Hàn Vân Tịch cười, Mộc Linh Nhi càng cuống quít hơn.

“Hàn Vân Tịch, nếu như ngươi không thích Thất ca ca ngươi cũng đừng trêu chọc huynh ấy! Thất ca ca rất không dễ dàng, ta không muốn nhìn thấy huynh ấy bị tổn thương.”

“Hắn làm sao không dễ dàng?” Hàn Vân Tịch rất hứng muốn biết.

Lần này, Mộc Linh Nhi nghiêm túc: “Từ nhỏ huynh ấy đã là cô nhi, ăn cơm trăm nhà lớn lên, không chỗ nương tựa bị người bắt nạt, thật vất vả mới nhẫn nhịn đến bây giờ. Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào lại tổn thương huynh ấy!”

Khóe miệng Hàn Vân Tịch liên tục run rẩy, thực sự nghe không lọt tai, nàng ngắt lời Mộc Linh Nhi: “Không nói hắn nữa, chúng ta nói một chút về bà lão câm đi.”

Hàn Vân Tịch biết mình không thể xuống tay hành hình được, thôi được, nha đầu này vừa rồi cũng coi như đã nhận lỗi, hôm nay chuyện thứ hai mà nàng tới đây chính là chuyện của bà câm.

Nghe xong hai chữ “bà câm” này, Mộc Linh Nhi lập tức ngồi dậy: “Làm sao ngươi biết bà lão câm? Chuyện gì đã xảy ra?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương