Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 291: Nước mắt của bà lão câm

Đêm đã về khuya, toàn bộ Dược Thành bao phủ một tầng ánh trăng mờ ảo, hết thảy đều vô cùng yên tĩnh.

Cố Thất Thiếu mang theo Hàn Vân Tịch, đi hướng về Mộc gia.

Hàn Vân Tịch lần đầu tiên tới Dược Thành đối với Mộc gia có ấn tượng sâu sắc, nhưng lại chưa thấy qua dáng vẻ của Mộc gia, nàng nhịn không được có thắc mắc trong lòng.

Mộc gia cùng Quân Diệc Tà câu kết, tại ao độc khu rừng cấm địa trồng loại cỏ độc mới, đây là có mục đích gì?

Dựa vào thực lực hiện tại của Mộc gia ở Dược Thành, lại thêm nhân tài hậu bối ở Mộc gia đông đúc, căn bản không cần thiết phải lột da hổ, cùng Quân Diệc Tà cấu kết.

Bởi vì Y Thành Dược Thành căn bản là một nhà, sự hỗ trợ của Y Thành đối với ba đại gia tộc ở Dược Thành có ảnh hưởng rất lớn, nếu như để Y Thành biết Mộc gia câu kết với Bách Độc Môn, Mộc gia là tự mình tìm phiền phức rồi.

“Này, Mộc gia cùng Quân Diệc Tà câu kết, ngươi biết không?” Hàn Vân Tịch thấp giọng hỏi.

Ai ngờ, Cố Thất Thiếu chỉ thuận miệng trả lời “Ừ” một chữ.

Tên này quả nhiên là biết.

“Ngươi rất quen thuộc với Mộc gia sao?” Hàn Vân Tịch lại hỏi, nhớ ngày đó hắn lừa nàng cùng Long Phi Dạ đi Dược Thành tìm giống cây trà thuốc, cũng nói dối rằng giống cây trà đó ở Mộc gia, mà thực tế vật kia lại ở Tạ gia.

Cố Thất Thiếu cười ha ha: “Không quen, ta có quen biết Mộc Linh Nhi thôi.”

Lời vừa nói ra, Hàn Vân Tịch hiểu trong tích tắc.

Yêu nghiệt này không thể nghi ngờ là đã đi lừa gạt nha đầu ngây thơ Mộc Linh Nhi kia!

Nếu như không phải lợi dụng Mộc Linh Nhi, Cố Thất Thiếu thăm dò ở đâu được ra chuyện cơ mật của Mộc gia chứ?

Mặc dù vẫn còn nợ chưa tính với Mộc Linh Nhi, nhưng mà, Hàn Vân Tịch rất là khinh bỉ hành vi đi lừa gạt tâm tư thiếu nữ của Cố Thất Thiếu.

Nàng không hỏi nhiều nữa, ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.

Ai ngờ, Cố Thất Thiếu không những không ngại, lại còn nghiêm túc nói rằng: “Đợi đến lúc tìm được nha đầu kia, lập tức giúp nàng báo thù! Lóc da lóc thịt tùy nàng.”

Hàn Vân Tịch “Ha ha” hai tiếng, không nói gì nữa.

Nàng nghĩ, nàng cũng không cần thiết tìm Mộc Linh Nhi báo thù, chỉ cần mang câu nói này của Cố Thất Thiếu cho nàng ta nghe thấy, đủ để nha đầu kia khóc cả đời rồi.

Thật là đáng buồn!

Rất nhanh, Cố Thất Thiếu mang theo Hàn Vân Tịch xâm nhập vào hậu viện Mộc gia, liên tiếp tránh đi mấy chỗ phòng thủ then chốt, cuối cùng mang nàng tiến vào một rừng cây nhỏ tối đen như mực.

Cái dáng vẻ quen đường quen lối kia, Hàn Vân Tịch không nhịn được liền hỏi: “Ngươi đã tới đây nhiều lần rồi?”

“Mộc Linh Nhi dẫn ta tới nhiều lần rồi, nếu như không phải nàng ta nói, ta cũng không biết phía sau hậu viện Mộc gia có một nơi như thế này.” Cố Thất Thiếu thành thật trả lời.

Rừng cây nhỏ đen tới nỗi đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón, mà rừng cây nhỏ này lại có một chỗ rất đẹp, có một hồ nước to, bên trên hồ nước xây dựng một căn nhà trúc.

Nhà trúc không sáng đèn, dựa vào ánh trăng mà nhìn thì không biết bên trong có người hay không, Cố Thất Thiếu cùng Hàn Vân Tịch cùng nhau rơi xuống sân của nhà trúc.

“Đây là nơi ở của Mộc Tâm, bên trong có lưu lại di vật của bà khi còn sống.” Cố Thất Thiếu giải thích.

Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch liền cầm cây châm lửa lên, không đợi được muốn đi vào bên trong.

Thế nhưng, vào đúng lúc này, Hàn Vân Tịch phát giác ra sau lưng có một loại độc tố ở gần.

Nàng đang muốn quay lại xem, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng trống gỗ lắc tay.

Đêm tối như bưng, nghe được loại âm thanh này, Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy rùng mình, mà nhìn lại, nàng lập tức bị dọa đến khiếp sợ.

Chẳng biết sau lưng từ lúc nào có một lão bà bà đứng đó, cái đầu thấp thấp, khuôn mặt nghiêm túc, cặp mắt nhỏ lóe ra tia sáng, trong đêm tối lộ ra càng rõ ràng hơn, trong tay bà cầm một chiếc trống nho nhỏ, đang không ngừng dao động.

Hàn Vân Tịch lập tức phát giác được địch ý của lão bà bà, không ngờ, Cố Thất Thiếu lại nói: “Bà ta là người câm điếc, không nghe không nói được.”

Hàn Vân Tịch kinh ngạc, mới hiểu ra vì sao bà bà này đôi mắt lóe sáng khác thường, bà ta bị điếc nhưng có thể coi như là được đền bù lại bởi đôi mắt sáng.

Nàng khởi động hệ thống giải độc chăm chú quét qua một lần, chỉ phát hiện bà bà này bị trúng độc, nhưng lại không có cách nào xác định được độc gì.

Tình huống như vậy chỉ có thể nói rằng độc trên người bà bà không đơn giản, không dễ dàng giải được.

Hàn Vân Tịch tạm thời không để ý tới, nàng thấp giọng hỏi: “Bà là…”

“Bà ta đã ở chỗ này rất nhiều năm, Mộc Linh Nhi nói rằng khi nàng bắt đầu hiểu chuyện thì bà bà đã ở đây, nàng cũng không biết bà là ai.” Cố Thất Thiếu trả lời.

Ngay từ đầu vị bà lão câm này cũng tràn ngập địch ý với hắn, về sau theo Mộc Linh Nhi tới đây nhiều lần, bà lão câm cũng quen thuộc với hắn.

Bà ta không biết chữ, không hiểu cách ra hiệu bằng tay, hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp, lúc bảy tuổi Mộc Linh Nhi phát hiện nơi này, còn bị bà ta đánh cho một trận. Về sau mỗi ngày nha đầu kia đều vụng trộm đưa đồ ăn tới cho mới có thể tiếp cận được bà ta.

Đáng tiếc, ở chung nhiều năm như vây, Mộc Linh Nhi đến bây giờ cũng chưa nói chuyện được với bà ta.

“Người ngươi muốn dẫn ta đi gặp chính là bà ta?” Hàn Vân Tịch khó hiểu hỏi.

Cố Thất Thiếu đang muốn giải thích, bà lão câm đột nhiên vươn tay ra, chỉ vào Hàn Vân Tịch, cái trống dao động mãnh liệt, tựa như đang chất vấn Hàn Vân Tịch là ai.

Cố Thất Thiếu cười chỉ vào túi chữa bệnh của Hàn Vân Tịch, bà lão câm lúc này mới chú ý tới cái túi chữa bệnh, nhìn chăm chăm dò xét.

Bà lão câm kích động đến mức đem chiếc trống vất qua một bên, thẳng tắp chạy lại chỗ Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch bị hù dọa, vô thức lùi lại, nhưng tốc độ của bà lão câm thật sự rất nhanh, liền kéo được túi chữa bệnh của nàng, túm xuống.

“Bà làm gì thế” Hàn Vân Tịch vội vàng giữ lại, nào biết được lực tay bà lão câm lớn như vậy, kéo một cái liền kéo được luôn.

Hàn Vân Tịch đang muốn tiến lên đoạt lại, đã thấy bà lão câm không có lục lọi đồ đạc của nàng, mà chỉ cầm túi chữa bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve chữ “Tâm” thêu bên trên, rất nhanh rơi lệ lã chã.

Thấy thế Hàn Vân Tịch tiến không được, lùi không xong, liền đứng yên tại chỗ.

Cảnh tượng nhìn không được nhất là thấy người già khóc.

Hàn Vân Tịch nhìn Cố Thất Thiếu, Cố Thất Thiếu nhún vai, biểu thị không có cách nào, đành chịu vậy, chỉ có thể chờ đợi.

Hồi lâu, bà lão câm mới ngưng khóc, ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Tịch, nhưng mà, ánh mắt lần này không có địch ý, mà là tràn đầy trìu mến.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Hàn Vân Tịch thấy nao nao, cảm thấy có chút nhận không nổi.

Ánh mắt như vậy, Hàn Vân Tịch hoàn toàn không có đề phòng, âm thanh nói chuyện của nàng liền mềm đi: “Bà bà, đây là đồ vật của mẹ ta, bà nhận ra?”

Vừa nói xong, Hàn Vân Tịch mới ý thức được rằng bà lão câm không nghe được.

“Ta có thể vào trong nhà xem được không?” Hàn Vân Tịch hướng phía trong nhà trúc ra hiệu.

Bà lão câm tựa hồ hiểu được, vội vã đi vào trong nhà thắp đèn, Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu đi vào theo, chỉ thấy căn nhà trúc bên trong dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, không có một hạt bụi.

Chỉ là, bên trong căn phòng, cũng không có vật gì mấy.

“Di vật của Mộc Tâm lưu lại ở bên trong kia, đi vào xem đi”

Cố Thất Thiếu vừa nói xong, bà lão câm từ trong phòng lấy ra một túi đồ vật đưa cho Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch mở ra xem, bên trong đơn giản là mấy cái khăn tay, túi tiền nhỏ, nhưng mà, tất cả đều có một chữ “Tâm” bên trên, giống với chữ trên túi chữa bệnh của nàng.

Bà lão câm nhanh nhẹn bày ra các thú nhỏ, sau đó cầm túi chữa bệnh lên so sánh với từng cái một cho Hàn Vân Tịch xem.

Miệng bà mở rộng, tựa hồ muốn nói chuyện cùng Hàn Vân Tịch, đáng tiếc, bà ngay cả một âm nhỏ cũng không phát ra được.

Thấy bộ dạng như thế của bà bà, Hàn Vân Tịch thấy rất buồn lòng.

Chứng câm điếc là bởi vì điếc mới gây nên câm, nói cách khác bởi vì tai điếc không nghe được gì, không có cách nào học ngôn ngữ cũng không có cách nào nói chuyện với người khác, cũng không phải không phát ra được âm thanh nào.

Bà lão câm ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được, đây rõ ràng không phải là câm điếc bình thường.

Nhớ lại vừa rồi kiểm tra trên người bà có độc, Hàn Vân Tịch mới thốt lên: “Bà ta là bị người ta hạ độc bị câm!”

Cố Thất Thiếu lập tức vỗ tay phát ra tiếng: “Thông minh!”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Hàn Vân Tịch chăm chú hỏi.

“Bà ta không những bị độc câm, mà còn bị độc điếc, chỉ là, ta tra không ra là độc gì. Nếu như nàng có thể trị cho bà ta, có lẽ bà ta sẽ nói mọi chuyện của Mộc Tâm cho nàng.” Đây cũng là mục đích thật sự mà Cố Thất Thiếu mang Hàn Vân Tịch đến đây.

Cố Thất Thiếu không tra ra là độc gì, trách không được hệ thống giải độc của nàng cũng không có xác định ngay được, vấn đề dường như có chút khó giải quyết.

Cố Thất Thiếu nói không sai, muốn biết mọi điều về Mộc Tâm, muốn biết bà lão câm là ai, vì sao ở chỗ này trông coi di vật của Mộc Tâm, cũng chỉ có thể chữa khỏi cho vị bà lão câm này trước đã.

Bà lão câm nhìn Cố Thất Thiếu, rồi lại nhìn Hàn Vân Tịch, không nghe được bọn hắn đang nói cái gì, bà tựa hồ có chút sốt ruột, đưa túi chữa bệnh cùng một túi đồ di vật của Mộc Tâm đưa cho Hàn Vân Tịch, sau đó phất tay ý bảo nàng đi.

Hàn Vân Tịch là muốn đi, nơi này dù sao cũng không an toàn.

Nàng đem đồ vật thu thập xong, hướng bà lão câm vươn tay, ra hiệu muốn dẫn bà đi, nhưng mà bà lão câm không những không đi, ngược lại đi vào trong phòng.

Bọn Hàn Vân Tịch đi theo, vừa tiến vào, Hàn Vân Tịch lập tức nhìn thấy một bức chân dung, cô gái trong tranh mặc một thân quần áo thầy thuốc, đeo một túi chữa bệnh không khác với cái của nàng bao nhiêu.

Cô gái rất trẻ, ngũ quan thanh tú, không hẳn được gọi là mỹ nữ, nhưng mà, trên mặt nàng, sáng lạn lại ngọt ngào, cho người ta một cảm giác rất thân thiện.

Có lẽ là dòng máu trên người đang chảy nhanh hơn, hoặc là thật sự bị ảnh hưởng của nụ cười này, nhìn ngắm chân dung tươi cười của cô gái này, Hàn Vân Tịch cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp.

Nàng chú ý tới bút tích bên cạnh chân dung, vị nữ tử này chính là Mộc Tâm, mà viết trên này lại là bốn chữ “Tri danh bất cụ”.

Có phải là phụ thân của nàng viết không đây?

“Bà bà, mang chân dung đi cùng, được không?”

Hàn Vân Tịch nói, liền muốn lấy đi bức chân dung, nhưng bà lão câm lại ngăn cản, lắc đầu.

Chỉ biết là bà bà không cho lấy, cái khác không có cách nào để nói tiếp.

“Bà bà, đi với ta, ta giải độc cho bà” Hàn Vân Tịch nhẫn nại khua tay, đáng tiếc, coi như nàng hiểu ngôn ngữ tay, biểu đạt được ý tứ, nhưng bà lão câm lại nhìn không hiểu.

Hàn Vân Tịch thậm chí dùng sức cưỡng ép kéo bà lão câm đi, thế nhưng bà lão câm không đi, gắt gao đứng lại.

Cuối cùng, Hàn Vân Tịch kéo bà lão câm ngồi xuống, khởi động hệ thống giải độc.

Nếu bà lão câm đã không đi, nàng trước hết kiểm tra cẩn thận một lượt, không chừng có thể giải độc luôn tại đây.

Ngay tại thời điểm Hàn Vân Tịch đang trốn trong Mộc gia giải độc, Long Phi Dạ bằng tốc độ kinh người, đuổi tới hội sở nhà họ Vương.

Vương Thư Thần nguyên bản còn muốn an bài Sở Thanh Ca ở khách điếm, đoán chừng Long Phi Dạ ở Y Thành cũng phải mất một ngày mới có thể tới đây, nhưng không ngờ được Long Phi Dạ trời còn chưa sáng đã tới được.

Lúc này, thú nhỏ vẫn chưa đi, còn đang ở tủ thuốc ăn lấy ăn để.

Vương Thư Thần cùng Vương Nhược Thần cũng không mang Long Phi Dạ đi gặp Sở Thanh Ca, mà dẫn hắn đi xem sóc con.

“Điện hạ, sủng vật này của người thật là hay, nhìn nhỏ nhỏ, mà sức ăn thật đáng kinh ngạc.”

Long Phi Dạ trước khi đến đã sớm hỏi có chuyện gì xảy ra rồi, hắn từ trước đến nay không thích động thú nhỏ, căn bản chưa từng nuôi qua sủng vật, hắn chỉ biết tấm thẻ vàng kia là hắn đưa cho Hàn Vân Tịch.

Hắn ngay cả áo choàng cũng không cởi, một thân phong trần mệt mỏi, vội vàng đi vào trong hội sở, khuôn mạnh tuấn lãnh như ngưng tụ một tầng sương lạnh…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương