Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
-
Chương 88: Ngươi say ta cũng say
Thảm cỏ xanh như một tấm đệm trải dài trên thảo nguyên, Y Vân một mình đứng bất động trong gió, bạch y tung bay. Long Mạc biến mất ở nơi rừng cây tiếp giáp với nhau, như một cơn gió nhẹ, đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Cảm giác day dứt tràn ngập trong lòng, Bạch y Đại ca ca của nàng, nàng đã yêu mến Đại ca ca nhiều năm như vậy, lồng ngực của hắn vẫn ấm áp như vậy, làm cho nàng vô cùng bình yên, nhưng nó lại không thể làm nàng tiếp tục rung động, nàng thật sự đã yêu ác ma. Đã yêu, yêu không chút do dự, yêu không có lý do gì. Cho dù Quân Lăng Thiên ở bên cạnh Thính Hồ, thì nàng cũng không thể tiếp tục đứng bên Long Mạc, bởi vì lòng của nàng đã mất. Trên thảo nguyên vẫn là tiếng ồn huyên náo như cũ, xôn xao, ai cũng không chú ý đến Long Mạc vừa đến đã rời đi, hình như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng mà tâm Y Vân lại không thể bình tĩnh. Long Mạc, hắn mang đến một bí mật kinh thiên động địa, lại đưa cho nàng một nhiệm vụ gian khổ. Quân Lăng Thiên thật sự bắt đi hoàng thượng?!Nàng tin!Lấy cá tính của hắn, hắn sẽ làm.
Chỉ sợ việc bắt đi hoàng thượng chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp hắn chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, nhìn Long Mạc và Long Phi tranh nhau ngôi vị hoàng đế mà một sống một chết.
Sau đó lại bất ngờ hành động, hắn không chỉ muốn phục quốc, có lẽ cái hắn cần chính là cả Nam Long Quốc!Long Mạc chỉ có cứu hoàng thượng trở về, mới có thể danh chính ngôn thuận buộc Long Phi thoái vị, mới có thể tránh việc huynh đệ tương tàn, mới có thể khiến dân chúng vô tội khỏi chiến tranh. Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng, nàng chỉ muốn có thể cùng người nàng yêu thương nắm tay bên nhau suốt cả cuộc đời.
Cho dù là ở thảo nguyên mênh mông, hay là trên đỉnh Thương Sơn quanh năm mây phủ, cho dù là vinh hoa phú quý, hay nghèo túng bần cùng. Nhưng mà, vận mệnh vì sao luôn đặt nàng giữa những lựa chọn khó khăn. Nàng không muốn tổn thương Quân Lăng Thiên, nàng lại càng không muốn để dân chúng trong thiên hạ phải chịu khổ. Nếu nàng có thể tránh, nàng sẽ làm. Y Vân chìm ngập trong suy nghĩ, chậm rãi đi tới, nàng không có chú ý đến một biển người đang đi ra, cũng không chú ý tới Quân Lăng Thiên đang nắm tay Nhan Thính Hồ rời đi, thậm chí cũng không nghe thấy giọng nói mọi người hưng phấn, Thảo nguyên tường ưng cuối cùng cũng đã kết hôn cùng Thính Hồ công chúa của chúng ta. Nàng chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Nhưng dù nàng không chú ý đến người khác, người khác lại toàn tâm toàn ý nhìn nàng. Quân Lăng Thiên men theo đám đông rời đi, nắm tay Thính Hồ đi tới, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn họ. Nhưng, nàng lại không có. Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn thấy, nàng chậm rãi từ bên ngoài đám đông đi tới, ánh sáng chiếu lên bạch ý, loé sáng nhẹ nhàng. Vẻ mặt nàng hờ hững, ngây ngẩn, dáng vẻ đang rất suy tư, hình như căn bản không chú ý tới bọn họ.
Hắn và Thính Hồ làm trò từ nãy đến giờ, đã thu hút vô số ánh mắt những người không quan trọng, nhưng lại không có được một cái nhìn chăm chú của nàng, chẳng lẽ, trong lòng nàng thật sự không có vị trí nào dành cho hắn sao?Thất vọng, đau lòng, chua xót, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc như đan vào nhau, từ trong tim của hắn thẳng một đường tràn ngập trong đáy mắt, ánh mắt của hắn bị loại cảm giác này thiêu đốt như muốn phóng ra lửa. Thính Hồ nhìn thấy cảm xúc khác thường của hắn, ở bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn diễn nữa không?”Quân Lăng Thiên không đáp, nét mặt u ám, hắn đi đến bên cạnh một con ngựa, tung người lên ngựa, mang theo Thính Hồ hướng đến thảo nguyên chạy băng băng.
Nếu không thể trút hết ra, cả người hắn sẽ điên mất thôi. Y Vân từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Quân Lăng Thiên và Thính Hồ cùng cưỡi một con ngựa, chạy về nơi xa. Trái tim lại càng đau xót, hình như có vô số lưỡi dao sắc bén muốn cắt nát trái tim của nàng. Xem ra nàng không phải giữ chân hắn, hắn vốn là không có ý định trở về, Y Vân đau khổ tự cười chính mình . Trở lại cung của mẫu thân. Cả vườn hoa rực rỡ lại càng làm nàng khổ tâm muôn phần. Đứng bất động ở ven hồ, nhìn thấy một đôi chim uyên ương ở trong hồ nước khi thì vui đùa, khi thì gác đầu vào nhau mà ngủ. Nàng nhìn đến ngây ngốc, nàng đã mất đi hắn, người có thể cùng nàng bạch đầu giai lão rồi sao?Ngày dần dần rơi xuống phía tây, mặt trời đỏ tối sầm, ánh sáng ngũ sắc trên bầu trời như đốm lửa cháy sáng, đỏ như muốn thiêu đốt lòng người, đỏ như lòng người tan nát. Nguyệt Như Thủy đi đến bên người Y Vân, giữ bàn tay lạnh lẽo của Y Vân: “Vân nhi, ngươi đã đứng ở bên ao cả nửa ngày, trở về phòng đi, gió lên rồi. ”Gương mặt Y Vân tái nhợt, đôi mắt trong suốt hiện lên sự đau đớn: “Nương, hắn thật sự từ đại hội luận võ tìm được cô nương thích hợp, chính là tỷ tỷ Thính Hồ, bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, có lẽ sớm đã có tình ý, Vân nhi chẳng qua là đối tượng trêu đùa của hắn khi nhàm chán mà thôi.
Vân nhi nên vui mừng, phải không? Cuối cùng đã thoát khỏi hắn, Vân nhi đã chờ mong ngày này từ lâu. ”Khoé môi Y Vân hiện ra nụ cười thê lương, vô lực mà tuyệt mỹ. Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng, Vân nhi của nàng, luôn đem nỗi đau chôn giấu trong lòng, cũng giống như nàng năm đó.
Cũng ngang ngược, cũng si ngốc, đây cuối cùng là may mắn hay là bất hạnh đây?“Vân nhi, đêm nay phụ hoàng ngươi tổ chức yến hội, muốn phong ngươi làm công chúa, ngươi đi thay trang phục, trang điểm lại đi, Vân nhi của chúng ta nhất định là đẹp nhất!”
“Nương, không chỉ có việc phong Vân nhi làm công chúa, mà còn có một chuyện vui khác phải không?” Y Vân bình tĩnh hỏi. Nguyệt Như Thủy vỗ lên vai Y Vân, đành phải nói, “Đúng vậy, còn muốn thông báo hôn sự của Thính Hồ!” Vân nhi của nàng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Nguyệt Như Thủy không ngờ sự việc lại trở thành kết cục thế này, nàng vốn nghĩ Quân Lăng Thiên là yêu Vân nhi của nàng. “Được! Vân nhi đi! Chủ nhân có chuyện mừng, làm nha hoàn không phải nên vui mừng hay sao? Không phải nên đi chúc phúc hay sao?” Y Vân cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng cười.
Nên đối mặt thì phải đối mặt, có điều, lòng nàng lại đau. Hàng năm sau khi đại hội luận võ kết thúc, Nhan Hạo đều cùng quần thần tổ chức yến tiệc, phong thưởng cho dũng sĩ giành chiến thắng, năm nay cũng không ngoại lệ. Trong đại điện mùi thức ăn tràn ngập, mùi rượu phiêu đãng. Trên bàn, không chỉ có thịt dê vừa mới nướng, còn có loại rượu mạnh của thảo nguyên. Thính Hồ ngồi ở bên người Quân Lăng Thiên, nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, nàng và Quân Lăng Thiên chẳng qua chỉ có tình huynh muội.
Phụ hoàng vì thế đã nổi giận, nhưng khi biết Quân Lăng Thiên đối với Y Vân là nhất kiến chung tình, người cũng vui mừng. Quân lăng thiên đã có một chút ngà ngà say. Từ khi lọt lòng tới nay, hắn chưa bao giờ say, bởi vì tửu lượng của hắn rất lớn. Hắn cũng chưa bao giờ mượn rượu giải sầu, bởi vì hắn cho rằng chỉ có những kẻ vô năng mới làm như vậy. Nhưng mà, hôm nay hắn lại uống đến say. Có lẽ say thì sẽ không đau khổ. Y Vân cùng mẫu thân và mấy cung nữ vây quanh nhẹ nhàng đi đến. Hôm nay Y Vân đặc biệt chọn một bộ y phục màu hồng nhạt, làn da trắng nõn vì thế mà hơi hơi hồng hào, làm nàng tăng thêm vài phần mỏng manh quyến rũ.
Chân mày nhẹ mỏng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong suốt tuyệt trần. Nàng xinh đẹp, xinh đẹp khiến mọi người như mờ nhạt. Y Vân không nhìn Quân Lăng Thiên, bởi vì nàng không dám nhìn. Loại cảm giác tâm như bị xé nát này khiến nàng không thể chịu đựng được nữa. Yến hội suôn sẻ tiến hành. Nhan Hạo giới thiệu nữ nhi bị mất tích của mình cho quần thần, Y Vân công chúa, và phong thưởng cho dũng sĩ thắng lợi của ngày hôm nay. Bỗng nhiên hắn tuyên bố để Thính Hồ và Quân Lăng Thiên kính rượu mọi người, chưa nói lý do, nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng. Tâm Thính Hồ run lên, phụ hoàng đang làm cái quỷ gì vậy?Nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng nàng và Lăng Thiên hôm nay chẳng qua là thử lòng Y Vân, vì sao còn bảo bọn họ mời rượu? Lăng Thiên sớm đã quên đi chuyện thử lòng, bởi vì hắn phát hiện cho dù có thử thế nào, cũng vô dụng, lúc này hắn cũng đã say vài phần. Thính Hồ kéo Quân Lăng Thiên bắt đầu mời rượu từng người. Bước chân Lăng Thiên có chút lảo đảo, mái tóc đen rối tung, bên môi thuỷ chung vẫn là nụ cười trong trẻo, lạnh lùng, ma quái. Dần nhận lấy vô số lời chúc phúc của mọi người. Cuối cùng đi tới bên người Y Vân. Y Vân chậm rãi đứng lên, nhìn Quân Lăng Thiên ngà ngà say, trong đôi mắt sâu xa của hắn là một mảnh sương mù. Hắn say, người ta nói rằng rượu vào sẽ biết lòng người say.
Chẳng lẽ, hắn vì vui mừng mà say?Đêm nay, nàng cũng muốn say một lần! Thử xem có phải tâm tình say rượu thì sẽ không còn thấy đau. Y Vân nâng lên chén rượu, nhẹ nhàng cười nói: “Hẳn là ta nên mời các người! Ta trước kính chủ nhân, chúc mừng ngươi và tỷ tỷ của ta.
Là nha hoàn của ngươi, ta thực vì ngươi mà vui mừng, ngươi cần phải đối xử thật tốt với tỷ tỷ của ta nha. ”Y Vân nói xong, hơi ngửa đầu, một chén rượu cuối cùng cũng vào bụng, nàng chưa từng uống qua rượu, nên uống rượu cũng như uống nước, không biết rượu là có tác dụng chậm, ở trong bụng của nàng từ từ thiêu đốt. “Ta tiếp tục kính tỷ tỷ của ta một ly, ta cũng không biết rõ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ ta thật rất thích ngươi, chúc mừng ngươi, chúc hai người đầu bạc răng long. ”Y Vân chậm rãi nói xong, thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng, nàng lại nâng lên một chén rượu, hơi ngưỡng cổ, một giọt lệ không tiếng động rơi vào trong chén, hoà cùng với rượu, rót vào trong lòng. Y Vân say, hai gò má như được lửa thiêu đốt, đầu cũng ngầy ngật, tiếng người trong đại điện bỗng nhiên rời xa, bóng người cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng ngây ngốc nở nụ cười, hai gò má giống như được thoa phấn, hồng đến say lòng người, nhìn qua thật thanh lệ vừa lại đáng yêu. Y Vân say, Quân Lăng Thiên lại tỉnh rượu, nhìn thấy nước mắt Y Vân rơi xuống liền thức tỉnh. Đáy lòng vui mừng khôn xiết. Hắn tin Y Vân say rượu là vì hắn, hắn tin Y Vân rơi lệ là vì hắn. Hắn nhìn Thính Hồ gật đầu, cuối xuống ôm lấy Y Vân rời khỏi điện. Sau khi tàn cuộc sẽ có người giải thích, hiện tại hắn cái gì cũng bất chấp. “Ngươi là ai? Ngươi đang làm cái gì?” Bàn tay nhỏ bé của Y Vân đánh lên bả vai của Quân Lăng Thiên. Nhan hạo cùng Nguyệt Như Thủy nhìn nhau cười, nếu không phải nghe Thính Hồ giải thích, lại nghe Nguyệt Như Thủy cho hắn biết tâm ý của Y Vân, Nhan Hạo còn không biết hai đứa con này của mình yêu thương lẫn nhau đâu.
Y Vân giao vào trong tay Quân Lăng THiên, bọn họ rất yên tâm.
Cảm giác day dứt tràn ngập trong lòng, Bạch y Đại ca ca của nàng, nàng đã yêu mến Đại ca ca nhiều năm như vậy, lồng ngực của hắn vẫn ấm áp như vậy, làm cho nàng vô cùng bình yên, nhưng nó lại không thể làm nàng tiếp tục rung động, nàng thật sự đã yêu ác ma. Đã yêu, yêu không chút do dự, yêu không có lý do gì. Cho dù Quân Lăng Thiên ở bên cạnh Thính Hồ, thì nàng cũng không thể tiếp tục đứng bên Long Mạc, bởi vì lòng của nàng đã mất. Trên thảo nguyên vẫn là tiếng ồn huyên náo như cũ, xôn xao, ai cũng không chú ý đến Long Mạc vừa đến đã rời đi, hình như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng mà tâm Y Vân lại không thể bình tĩnh. Long Mạc, hắn mang đến một bí mật kinh thiên động địa, lại đưa cho nàng một nhiệm vụ gian khổ. Quân Lăng Thiên thật sự bắt đi hoàng thượng?!Nàng tin!Lấy cá tính của hắn, hắn sẽ làm.
Chỉ sợ việc bắt đi hoàng thượng chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp hắn chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, nhìn Long Mạc và Long Phi tranh nhau ngôi vị hoàng đế mà một sống một chết.
Sau đó lại bất ngờ hành động, hắn không chỉ muốn phục quốc, có lẽ cái hắn cần chính là cả Nam Long Quốc!Long Mạc chỉ có cứu hoàng thượng trở về, mới có thể danh chính ngôn thuận buộc Long Phi thoái vị, mới có thể tránh việc huynh đệ tương tàn, mới có thể khiến dân chúng vô tội khỏi chiến tranh. Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng, nàng chỉ muốn có thể cùng người nàng yêu thương nắm tay bên nhau suốt cả cuộc đời.
Cho dù là ở thảo nguyên mênh mông, hay là trên đỉnh Thương Sơn quanh năm mây phủ, cho dù là vinh hoa phú quý, hay nghèo túng bần cùng. Nhưng mà, vận mệnh vì sao luôn đặt nàng giữa những lựa chọn khó khăn. Nàng không muốn tổn thương Quân Lăng Thiên, nàng lại càng không muốn để dân chúng trong thiên hạ phải chịu khổ. Nếu nàng có thể tránh, nàng sẽ làm. Y Vân chìm ngập trong suy nghĩ, chậm rãi đi tới, nàng không có chú ý đến một biển người đang đi ra, cũng không chú ý tới Quân Lăng Thiên đang nắm tay Nhan Thính Hồ rời đi, thậm chí cũng không nghe thấy giọng nói mọi người hưng phấn, Thảo nguyên tường ưng cuối cùng cũng đã kết hôn cùng Thính Hồ công chúa của chúng ta. Nàng chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Nhưng dù nàng không chú ý đến người khác, người khác lại toàn tâm toàn ý nhìn nàng. Quân Lăng Thiên men theo đám đông rời đi, nắm tay Thính Hồ đi tới, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn họ. Nhưng, nàng lại không có. Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn thấy, nàng chậm rãi từ bên ngoài đám đông đi tới, ánh sáng chiếu lên bạch ý, loé sáng nhẹ nhàng. Vẻ mặt nàng hờ hững, ngây ngẩn, dáng vẻ đang rất suy tư, hình như căn bản không chú ý tới bọn họ.
Hắn và Thính Hồ làm trò từ nãy đến giờ, đã thu hút vô số ánh mắt những người không quan trọng, nhưng lại không có được một cái nhìn chăm chú của nàng, chẳng lẽ, trong lòng nàng thật sự không có vị trí nào dành cho hắn sao?Thất vọng, đau lòng, chua xót, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc như đan vào nhau, từ trong tim của hắn thẳng một đường tràn ngập trong đáy mắt, ánh mắt của hắn bị loại cảm giác này thiêu đốt như muốn phóng ra lửa. Thính Hồ nhìn thấy cảm xúc khác thường của hắn, ở bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn diễn nữa không?”Quân Lăng Thiên không đáp, nét mặt u ám, hắn đi đến bên cạnh một con ngựa, tung người lên ngựa, mang theo Thính Hồ hướng đến thảo nguyên chạy băng băng.
Nếu không thể trút hết ra, cả người hắn sẽ điên mất thôi. Y Vân từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Quân Lăng Thiên và Thính Hồ cùng cưỡi một con ngựa, chạy về nơi xa. Trái tim lại càng đau xót, hình như có vô số lưỡi dao sắc bén muốn cắt nát trái tim của nàng. Xem ra nàng không phải giữ chân hắn, hắn vốn là không có ý định trở về, Y Vân đau khổ tự cười chính mình . Trở lại cung của mẫu thân. Cả vườn hoa rực rỡ lại càng làm nàng khổ tâm muôn phần. Đứng bất động ở ven hồ, nhìn thấy một đôi chim uyên ương ở trong hồ nước khi thì vui đùa, khi thì gác đầu vào nhau mà ngủ. Nàng nhìn đến ngây ngốc, nàng đã mất đi hắn, người có thể cùng nàng bạch đầu giai lão rồi sao?Ngày dần dần rơi xuống phía tây, mặt trời đỏ tối sầm, ánh sáng ngũ sắc trên bầu trời như đốm lửa cháy sáng, đỏ như muốn thiêu đốt lòng người, đỏ như lòng người tan nát. Nguyệt Như Thủy đi đến bên người Y Vân, giữ bàn tay lạnh lẽo của Y Vân: “Vân nhi, ngươi đã đứng ở bên ao cả nửa ngày, trở về phòng đi, gió lên rồi. ”Gương mặt Y Vân tái nhợt, đôi mắt trong suốt hiện lên sự đau đớn: “Nương, hắn thật sự từ đại hội luận võ tìm được cô nương thích hợp, chính là tỷ tỷ Thính Hồ, bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, có lẽ sớm đã có tình ý, Vân nhi chẳng qua là đối tượng trêu đùa của hắn khi nhàm chán mà thôi.
Vân nhi nên vui mừng, phải không? Cuối cùng đã thoát khỏi hắn, Vân nhi đã chờ mong ngày này từ lâu. ”Khoé môi Y Vân hiện ra nụ cười thê lương, vô lực mà tuyệt mỹ. Nguyệt Như Thủy than nhẹ một tiếng, Vân nhi của nàng, luôn đem nỗi đau chôn giấu trong lòng, cũng giống như nàng năm đó.
Cũng ngang ngược, cũng si ngốc, đây cuối cùng là may mắn hay là bất hạnh đây?“Vân nhi, đêm nay phụ hoàng ngươi tổ chức yến hội, muốn phong ngươi làm công chúa, ngươi đi thay trang phục, trang điểm lại đi, Vân nhi của chúng ta nhất định là đẹp nhất!”
“Nương, không chỉ có việc phong Vân nhi làm công chúa, mà còn có một chuyện vui khác phải không?” Y Vân bình tĩnh hỏi. Nguyệt Như Thủy vỗ lên vai Y Vân, đành phải nói, “Đúng vậy, còn muốn thông báo hôn sự của Thính Hồ!” Vân nhi của nàng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Nguyệt Như Thủy không ngờ sự việc lại trở thành kết cục thế này, nàng vốn nghĩ Quân Lăng Thiên là yêu Vân nhi của nàng. “Được! Vân nhi đi! Chủ nhân có chuyện mừng, làm nha hoàn không phải nên vui mừng hay sao? Không phải nên đi chúc phúc hay sao?” Y Vân cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng cười.
Nên đối mặt thì phải đối mặt, có điều, lòng nàng lại đau. Hàng năm sau khi đại hội luận võ kết thúc, Nhan Hạo đều cùng quần thần tổ chức yến tiệc, phong thưởng cho dũng sĩ giành chiến thắng, năm nay cũng không ngoại lệ. Trong đại điện mùi thức ăn tràn ngập, mùi rượu phiêu đãng. Trên bàn, không chỉ có thịt dê vừa mới nướng, còn có loại rượu mạnh của thảo nguyên. Thính Hồ ngồi ở bên người Quân Lăng Thiên, nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, nàng và Quân Lăng Thiên chẳng qua chỉ có tình huynh muội.
Phụ hoàng vì thế đã nổi giận, nhưng khi biết Quân Lăng Thiên đối với Y Vân là nhất kiến chung tình, người cũng vui mừng. Quân lăng thiên đã có một chút ngà ngà say. Từ khi lọt lòng tới nay, hắn chưa bao giờ say, bởi vì tửu lượng của hắn rất lớn. Hắn cũng chưa bao giờ mượn rượu giải sầu, bởi vì hắn cho rằng chỉ có những kẻ vô năng mới làm như vậy. Nhưng mà, hôm nay hắn lại uống đến say. Có lẽ say thì sẽ không đau khổ. Y Vân cùng mẫu thân và mấy cung nữ vây quanh nhẹ nhàng đi đến. Hôm nay Y Vân đặc biệt chọn một bộ y phục màu hồng nhạt, làn da trắng nõn vì thế mà hơi hơi hồng hào, làm nàng tăng thêm vài phần mỏng manh quyến rũ.
Chân mày nhẹ mỏng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong suốt tuyệt trần. Nàng xinh đẹp, xinh đẹp khiến mọi người như mờ nhạt. Y Vân không nhìn Quân Lăng Thiên, bởi vì nàng không dám nhìn. Loại cảm giác tâm như bị xé nát này khiến nàng không thể chịu đựng được nữa. Yến hội suôn sẻ tiến hành. Nhan Hạo giới thiệu nữ nhi bị mất tích của mình cho quần thần, Y Vân công chúa, và phong thưởng cho dũng sĩ thắng lợi của ngày hôm nay. Bỗng nhiên hắn tuyên bố để Thính Hồ và Quân Lăng Thiên kính rượu mọi người, chưa nói lý do, nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng. Tâm Thính Hồ run lên, phụ hoàng đang làm cái quỷ gì vậy?Nàng sớm đã giải thích với phụ hoàng nàng và Lăng Thiên hôm nay chẳng qua là thử lòng Y Vân, vì sao còn bảo bọn họ mời rượu? Lăng Thiên sớm đã quên đi chuyện thử lòng, bởi vì hắn phát hiện cho dù có thử thế nào, cũng vô dụng, lúc này hắn cũng đã say vài phần. Thính Hồ kéo Quân Lăng Thiên bắt đầu mời rượu từng người. Bước chân Lăng Thiên có chút lảo đảo, mái tóc đen rối tung, bên môi thuỷ chung vẫn là nụ cười trong trẻo, lạnh lùng, ma quái. Dần nhận lấy vô số lời chúc phúc của mọi người. Cuối cùng đi tới bên người Y Vân. Y Vân chậm rãi đứng lên, nhìn Quân Lăng Thiên ngà ngà say, trong đôi mắt sâu xa của hắn là một mảnh sương mù. Hắn say, người ta nói rằng rượu vào sẽ biết lòng người say.
Chẳng lẽ, hắn vì vui mừng mà say?Đêm nay, nàng cũng muốn say một lần! Thử xem có phải tâm tình say rượu thì sẽ không còn thấy đau. Y Vân nâng lên chén rượu, nhẹ nhàng cười nói: “Hẳn là ta nên mời các người! Ta trước kính chủ nhân, chúc mừng ngươi và tỷ tỷ của ta.
Là nha hoàn của ngươi, ta thực vì ngươi mà vui mừng, ngươi cần phải đối xử thật tốt với tỷ tỷ của ta nha. ”Y Vân nói xong, hơi ngửa đầu, một chén rượu cuối cùng cũng vào bụng, nàng chưa từng uống qua rượu, nên uống rượu cũng như uống nước, không biết rượu là có tác dụng chậm, ở trong bụng của nàng từ từ thiêu đốt. “Ta tiếp tục kính tỷ tỷ của ta một ly, ta cũng không biết rõ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ ta thật rất thích ngươi, chúc mừng ngươi, chúc hai người đầu bạc răng long. ”Y Vân chậm rãi nói xong, thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng, nàng lại nâng lên một chén rượu, hơi ngưỡng cổ, một giọt lệ không tiếng động rơi vào trong chén, hoà cùng với rượu, rót vào trong lòng. Y Vân say, hai gò má như được lửa thiêu đốt, đầu cũng ngầy ngật, tiếng người trong đại điện bỗng nhiên rời xa, bóng người cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng ngây ngốc nở nụ cười, hai gò má giống như được thoa phấn, hồng đến say lòng người, nhìn qua thật thanh lệ vừa lại đáng yêu. Y Vân say, Quân Lăng Thiên lại tỉnh rượu, nhìn thấy nước mắt Y Vân rơi xuống liền thức tỉnh. Đáy lòng vui mừng khôn xiết. Hắn tin Y Vân say rượu là vì hắn, hắn tin Y Vân rơi lệ là vì hắn. Hắn nhìn Thính Hồ gật đầu, cuối xuống ôm lấy Y Vân rời khỏi điện. Sau khi tàn cuộc sẽ có người giải thích, hiện tại hắn cái gì cũng bất chấp. “Ngươi là ai? Ngươi đang làm cái gì?” Bàn tay nhỏ bé của Y Vân đánh lên bả vai của Quân Lăng Thiên. Nhan hạo cùng Nguyệt Như Thủy nhìn nhau cười, nếu không phải nghe Thính Hồ giải thích, lại nghe Nguyệt Như Thủy cho hắn biết tâm ý của Y Vân, Nhan Hạo còn không biết hai đứa con này của mình yêu thương lẫn nhau đâu.
Y Vân giao vào trong tay Quân Lăng THiên, bọn họ rất yên tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook