Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 87: Thử

Sáng sớm, mặt trời đỏ lên cao, soi sáng khắp thảo nguyên. Cỏ cây bao phủ cả thảo nguyên, tựa như một bức hoạ thiên nhiên dần được hé mở, thanh tân khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt, xinh đẹp làm lòng người say mê. Tiếng trống thùng thùng, rung động đất trời, đại hội luận võ hằng năm của Nhật Hi Quốc bắt đầu. Chiến tranh đã chấm dứt, những ngày u ám tích tụ trong lòng mỗi người cuối cùng cũng đã tiêu tan. Cả thảo nguyên là tiếng nói huyên náo, tưng bừng.

Nơi nơi cờ bay phất phới, tiếng trống từng hồi, âm thanh vang dội xuất phát từ đám đông, khắp nơi đều là gương mặt hưng phấn. Tuấn mã hí vang. Các cô nương thì hò hét, cổ vũ cho ý trung nhân của các nàng. Trên thảm đỏ, một chiếc dù màu vàng sáng rực được căng lên, ngồi bên dưới là hoàng đế Nhật Hi Quốc Nhan Hạo. Y Vân cùng Thính Hồ ngồi ở hai bên phụ hoàng, bên cạnh, các thần tử đứng thành hai hàng. Trước mặt các nàng là bãi đất trống, đặt một tấm thảm hình vuông chiều dài hơn một trượng, đây cũng là nơi luận võ.

Hôm nay tại đây, sẽ xuất hiện một dũng sĩ, mà người dũng sĩ này, có lẽ sẽ trở thành phu quân của Thính Hồ công chúa. Bởi vì Thính Hồ công chúa sáng nay đã tuyên bố, nếu người nào có thể giành được cơ hội giao đấu với nàng, giành chiến thắng, đó chính là phu quân tương lai của nàng. Mọi người đều biết, trên thảo nguyên này, không ai có thể đấu lại Thính Hồ công chúa, chỉ trừ một người, người đó chính là Thảo nguyên tường ưng—-Quân Lăng Thiên.

Sự tình đã rất rõ ràng, Thính Hồ công chúa là coi trọng Quân Lăng Thiên, bằng không sẽ không nói ra lời thề như vậy. Bọn họ đúng là trời đất sinh một đôi, nhưng mà, việc bọn họ se duyên với nhau không biết sẽ lấy đi bao nhiêu nước mắt của nam nữ si tình trên thảo nguyên này. Điều này, Y Vân không hề biết, nàng chỉ biết hôm nay Thính Hồ muốn chọn phu quân từ trong những dũng sĩ.

Đối với phương thức chọn phu quân tự do như vậy, Y Vân có phần đồng tình.

Điều này so với hẹn ước của phụ mẫu, và bà mai có chút tự do hơn.

Y Vân cũng hy vọng Thính Hồ có thể tìm thấy một phu quân tốt. Phụ hoàng đứng lên, tuyên bố đại hội luận võ hôm nay bắt đầu. Cưỡi ngựa, bắn tên, đấu vật, bàn luận võ nghệ, nhiều hạng mục đồng thời tiến hành. Cuối cùng cũng có ba người giành được cơ hội giao đấu với Thính Hồ. Chàng trai thứ nhất, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, xem ra võ nghệ cũng không hề kém cỏi, nhưng, chỉ tiếp chưa tới mười chiêu của Thính Hồ, đã bại trận. Chàng trai thứ hai, dáng vẻ cường tráng, hiển nhiên đối với Thính Hồ rất là quý trọng, ra tay rất lưu tình, nhưng Thính Hồ lạ không chút nể nang, hai người đấu hơn mười chiêu, liền thấy Thính Hồ tao nhã nhấc chân lên, một cước đạp hắn ngã lăn ra đất. Y Vân âm thầm tiếc nuối, hai chàng trai này nhìn qua cũng không tệ, không biết người thứ ba là ai?Đang suy tư, đã thấy Quân Lăng Thiên chậm rãi đi đến thảm hồng, trong một khắc này, tim Y Vân như ngừng đập. Hắn nhìn qua thật anh tuấn, mê người như vậy, mái tóc đen cùng chiếc áo khoác màu tím ở trong gió tung bay, ánh mặt trời lưu lại trên gương mặt của hắn, ánh mắt thâm thuý toả ra ánh sáng ngũ sắc, bên môi vẫn là nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn vừa xuất hiện đã khiến làn sóng âm thanh ở xung quanh im lặng hẳn đi, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lướt trên ngọn cỏ. Y Vân còn nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, nếu như lúc trước nàng còn có chút do dự đối với tình cảm của mình, nhưng giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình. Thì ra lòng của nàng sớm đã vô tình rơi vào trong tay giặc, tình yêu nồng nàn đối với hắn lặng lẽ sinh sôi, từng bước mọc rễ nảy mầm, trong lúc nàng không phát hiện đã nhanh phát triển thành một gốc cây đại thụ cao ngất, khiến nàng cuối cùng không thể lay động. Y Vân nhìn thấy Quân Lăng Thiên hướng về phía Thính Hồ hơi khom người, tao nhã đưa tay ra, cũng giống như đêm lửa trại ngày đó, hắn vươn bàn tay về phía nàng. “Ngươi có nguyện ý cùng ta hợp tấu một khúc không?” Giọng nói êm ái mà thanh nhã như vậy. Mà hôm nay, cũng là đôi tay kia, nhưng người đó lại không phải là nàng. “Thính Hồ công chúa xinh đẹp, người có đồng ý nhận sự khiêu chiến của ta không?” Hắn chậm rãi nói, thanh âm êm dịu, ôn nhu vô cùng. Nét mặt của hắn thật dịu dàng, ánh mắt sâu sắc, nụ cười cưng chiều. Thính Hồ cầm lấy tay hắn, chậm rãi đứng lên, theo hắn bước đến giữa thảm hồng. Thảo nguyên tường ưng! Thảo nguyên tường ưng! Thính hồ công chúa! Thính hồ công chúa!Đám người đứng vây hai bên hưng phấn hô to, ngay cả hoàng đế Nhan Hạo cũng hơi vuốt cằm, hắn đã sớm muốn nhận Quân Lăng Thiên làm nghĩa tử, hiện tại làm con rể của hắn cũng không tệ. Y Vân cảm giác máu trên mặt nàng từng chút từng chút mất đi, hai tay nắm chặt lên thành ghế, mới có thể kìm nén sự run rẩy.

Trong đầu trống rỗng, tư tưởng nàng như rơi vào trong hầm băng lạng đến khó chịu. Đây cũng là có ngụ ý đặc biệt gì sao? Hắn là đang hướng nàng cầu hôn? Hắn muốn khiêu chiến với nàng, chẳng phải đã nói lên sự ái mộ của hắn với nàng. Y Vân lúc này mới có phản ứng, Quân Lăng Thiên chính là người thứ ba. Y Vân cắn chặt môi dưới, đôi mắt nhíu lại, nhìn bọn họ. Thính Hồ hôm nay mặc trang phục của bộ tộc, đã xinh đẹp động lòng người lại hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đứng ở bên cạnh Quân Lăng Thiên, nụ cười nhẹ nhàng, tình cảm nồng nàn. Đây thật là dáng vẻ của một đôi tình nhân. Hai người cuối cùng cũng bắt đầu giao đấu, không gian dần trở nên sôi trào. Tử y Quân Lăng Thiên tung bay, thân ảnh thoăn thoắt, linh hoạt tránh né, nhảy lên, di chuyển.

Hồng ảnh của Thính Hồ thì nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển mà xoay người, tung bay. Đây không phải là đánh nhau, hình như hai người là đang nhảy múa, ai cũng không có ý định phân tranh cao thấp. Bọn họ thực xứng đôi mà, thì ra hắn thích nàng!Chẳng lẽ là hắn luôn luôn trêu đùa nàng? Nàng xem ra đã không hiểu được trái tim của hắn! Trong lúc nàng thật vất vả mới nhìn rõ được lòng mình, lại phát hiện mọi thứ đều là một mình nàng đơn phương, có bao nhiêu là đau thương!Y Vân hất cầm lên, nhìn hai bóng người đang nhẹ nhàng nhảy múa kia mỉm cười yếu ớt, bất chấp hơi nước đang bao phủ ánh mắt nàng, bất chấp dòng lệ đang tuôn rơi. Quân Lăng Thiên ung dung cùng Thính Hồ đối chiêu. Mọi người đều chú ý vào bọn họ, riêng chỉ có một người. Thân ảnh trắng tinh thuần khiết nhưng lạnh lùng nhất thiên hạ đang nhìn bọn họ thản nhiên, nụ cười tươi như hoa, sau đó nàng đứng dậy, rời khỏi đám người.

Nàng không hề nhìn hắn, là không muốn nhìn hắn, hay là khinh thường nhìn hắn? Hắn ở trong lòng của nàng, cuối cùng vẫn không có trọng lượng nào sao?Rời khỏi không gian ồn ào, Y Vân vẫn có thể nhìn thấy Tử Ảnh cùng Hồng Ảnh như đan vào nhau. Đúng là bọn họ rất là xứng đôi. Y Vân hồn bay phách lạc từ từ rời đi, bỗng nhiên, có người đụng phải nàng. Y Vân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, có một đôi tay ôn nhu đỡ lấy nàng,Y Vân nâng mắt, nói nhanh: “Đa tạ!”Nhưng mà, nàng ngây ra. Nam tử trẻ tuổi đỡ lấy nàng, thân mặc quần áo đầy tro bụi, lặng lẽ đứng ở đó.

Dung mạo thực bình thường, nhưng lại mơ hồ toả ra khí chất cao quý.

Hơn nữa, ánh mắt của hắn có phần giống với Long Mạc, sự thâm tình tràn ngập trong đôi mắt yên tĩnh đó. “Vân nhi là ngươi sao?” Thanh âm ôn nhu quen thuộc từ trong miệng của hắn phát ra. Là Long Mạc, không ngờ là Long Mạc, là Long Mạc dịch dung, là Bạch y Đại ca ca của nàng. Dòng nước mắt tràn đầy của Y Vân cuối cùng đã có thể trút ra, từ trên gương mặt nàng lặng lẽ rơi xuống. Long Mạc vô cùng ôn nhu nhìn nàng say đắm, nhẹ tay vuốt lên gương mặt của nàng, lau đi hàng nước mắt như châu.

Nâng lên khuôn mặt của nàng, hắn ngây ngốc nhìn, hình như đã rất nhiều năm rồi chưa được nhìn thấy nàng. “Vân nhi, ngươi chịu khổ!” Trong đôi mắt của hắn là sự bi thương sâu nặng. Y Vân nhẹ nhàng tránh đi sự đụng chạm của Long Mạc, đáy lòng co rút đau đớn. “Đại ca ca, ngươi sao lại ở chỗ này? Nơi này rất nguy hiểm!” Y Vân bình ổn lại tâm tư, nhỏ giọng nói. Long Mạc nhẹ nhàng ngăn lại lời nói của Y Vân, nhìn đám người đang huyên náo xung quanh, kéo Y Vân đến một gò đất hẻo lánh. “Đại ca ca, ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này, ngươi không quay về kinh thành sao?” Y Vân nâng ánh mắt đầy lệ, nghi hoặc hỏi. “Kinh thành đã xảy ra thay đổi lớn, ta không thể trở về, tâm phúc của ta ở trong thành truyền tin ra, nói rằng phụ hoàng của ta mất tích, ta phải tìm được phụ hoàng, cứu người trở về!”

“Ngươi là nói, hoàng thượng vốn không có bị bệnh, mà là mất tích sao?” Y Vân kinh ngạc hỏi. “Vân nhi, Quân Lăng Thiên đem ngươi xuất cung có thấy điều gì khác thường không? Phụ hoàng ta mất tích đúng vào ngày Thanh Tâm xuất giá.

Chúng ta hoài nghi là Quân Lăng Thiên làm. ”Y Vân cẩn thận nhớ lại, nói: “Trong lúc chúng ta trốn đi có hai cái rương lớn, Quân Lăng Thiên hình như rất lưu tâm đến, cho người mang theo, ta lúc ấy còn tưởng rằng đó là bảo bối hắn mang từ trong cung ra.

Chẳng lẽ trong đó là hoàng thượng? Người ở trong rương còn lại là ai?”Long Mạc gật gật đầu, “Nếu suy đoán của chúng ta không sai thì chắc chắn là do hắn làm.

Người trong chiếc rương kia có thể là Kha Quý!”A? Thì ra việc Quân Lăng Thiên đến kinh thành cùng với việc hoà thân của Tinh Mang Quốc đều sớm là do hắn an bài, chính là vì bắt đi hoàng thượng.

Cứu nàng và mẫu thân chẳng qua là tiện thể, tuy nói là tiện thể, nhưng cũng khiến hắn gặp nguy hiểm thêm một phần, chỉ cần một chút không cẩn thận, kế hoạch của hắn liền bị phá huỷ.

Chẳng thể trách Hồng Điệp lại nói nàng là tai hoạ. “Vân nhi, ngươi có biết, chỗ ở của Quân Lăng Thiên ở đâu không?” Long Mạc hỏi. “Ở……” Y Vân ngừng lại một chút, như vậy chẳng phải là nàng đang phản bội Quân Lăng Thiên? Nhưng mà hắn bắt hoàng thượng nha, nàng sao có thể không cứu. “Ở dưới chân núi Vân Sơn có một ngôi làng nhỏ, hắn là tộc trưởng ở đó.

Có lẽ hoàng thượng bị giam ở đấy. ”

“Được!” Long Mạc nhẹ nhàng vuốt cầm, hàng mi nhíu chặt, “Việc này không thể chậm trễ.

Chúng ta đêm nay sẽ hành động.

Vân nhi, ngươi hãy rời đi cùng ta. ” Long Mạc nhìn Y Vân chờ đợi, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Y Vân. “Ta,” Y Vân mấp máy môi, cảm thấy sự chua xót trong lòng đến cực điểm, “Ta đi rồi, chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi. ”Long Mạc khẽ thở dài một cái, nói :”Vân nhi, chờ cứu được phụ hoàng, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn Quân Lăng Thiên, đêm nay đừng để cho hắn trở về thôn.

Vân nhi, ta hiện tại không còn thời gian, ngươi hãy nhớ kỹ lời của ta?”

“Đại ca ca, ngươi không được đả thương mọi người, bọn họ đều là dân chúng vô tội.

Nếu có người chết đi, cả đời Y Vân sẽ không thể an tĩnh!”Long Mạc gật gật đầu, đành phi thân lên ngựa, chạy về phương xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương