Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
-
Chương 28: Biệt ly tàn khốc
Y Vân trong lòng phát lạnh, Nguyệt Hạ Hương quả nhiên bị Quân Lăng Thiên bắt đi, hơn nữa nhìn tình hình có lẽ Quân Lăng Thiên đã hiểu hết chân tướng, biết lần trước là cướp phải tiểu thư giả, biết lần trước người trêu đùa hắn chính là tiểu nha hoàn nàng. Nhất định Nguyệt Hạ Hương đã xác định, nàng luôn ở thời khắc mấu chốt bán đứng Y Vân. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nhưng vì sao Long Mạc lại hoài nghi nàng cùng bọn họ là đồng bọn, chỉ dựa vào phong thư này sao?
“Ta cùng bọn hắn đồng loã?” Y Vân lặp lại câu nói làm tổn thương của Long Mạc, “Chỉ dựa vào phong thư này thôi sao? Nếu Y Vân quả là đồng loã, Y Vân vì sao còn tới Vương phủ để tự chui đầu vào lưới, hoặc là lần trước sao không dứt khoát ở lại Vương phủ làm gian tế, vì sao còn trở về? Vì sao lại để lộ chính mình đây?”
Từng lời nói Y Vân đều bức người, nhưng lúc này Long Mạc căn bản nghe không vào.
Bỗng nhiên bàn tay hắn chụp tới, đem Y Vân giữ chặt, tay hung hăn nắm lấy cằm Y Vân, nàng bị buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm mà điên cuồng của Long Mạc.
“Để Bổn Vương nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi bị Lão phu nhân cầm tù ở Tả Tuyết Viện, cho nên bọn hắn muốn dùng Hương Hương để đổi lấy ngươi, bởi vì các ngươi đã dự tính mưu kế, cho nên ngươi tới nơi này để làm cho Bổn vương mắc câu, có phải thế không?”
Trong lời nói Long Mạc, từng câu từng chữ như roi, không chút lưu tình quật vào trong lòng Y Vân.
“Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy ta lần trước thay ngươi chắn một kiếm kia cũng là giở trò âm mưu sao? Ngươi cho rằng đó là khổ nhục kế, phải không?”
Y Vân cảm thấy thanh âm của mình giá lạnh, mất đi độ ấm.
Thôi, hết thảy đều không cần nói, để nàng đi đổi tiểu thư về đi.
Mặc dù không dám tưởng tượng nếu rơi vào tay Quân Lăng Thiên, sẽ gặp tra tấn cùng nhục nhã như thế nào. Nhưng Y Vân vẫn nguyện đem Nguyệt Hạ Hương đổi về, nếu Đại ca ca của nàng để ý Nguyệt Hạ Hương như vậy, chỉ cần hắn vui mừng, nàng cái gì cũng nguyện ý làm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đôi mắt nàng bi thương cùng kiên định nhìn thẳng Long Mạc, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, trong lòng không khỏi có một hồi đau đớn.
Hắn có thể nào quên, tiểu nha hoàn này ở thời khắc nguy cấp đã cứu hắn một mạng, càng không thể nào quên chính nàng đêm đó gương mặt tái nhợt đã khiến cho hắn động tâm.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng người khác liên thủ cướp đi Hương Hương sao? Có lẽ hắn thật sự oan uổng nàng, nhưng hắn muốn cứu Hương Hương, bất kể như thế nào cũng phải cứu Hương Hương.
Long Mạc từ trong ngực lấy ra sáo ngọc hắn từng cho Hương Hương, khi nàng bị cướp đi đã đánh rơi vật này.
Trong lòng hiện ra nàng nhiều năm trước, gương mặt tuy đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng ánh mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào như vậy đã níu lấy tim của hắn, hắn muốn cứu nàng, bất chấp thế nào cũng phải cứu nàng, không tiếc gì phải trả giá, thậm chí……..không tiếc hy sinh tiểu nha hoàn này. *ức chế wa đi*
Đôi mắt Long Mạc tối sầm lại, thầm hạ quyết tâm.
Y Vân nhìn biểu cảm Long Mạc thay đổi, mặc dù không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm sáo ngọc , liền biết hắn đang tưởng niệm chủ nhân của sáo ngọc.
Chỉ là lúc này đây người hắn tưởng là nàng của nhiều năm về trước….Nhan Y Vân, chính là Nguyệt Hạ Hương.
“Đinh Lang,” Long Mạc lạnh giọng ra lệnh, “Đem tiểu nha hoàn này giam lại.”
Nghe được mệnh lệnh Đinh Lang cả kinh,”Vương gia, ngài….ngài không thể, tiểu muội nàng như thế nào lại cấu kết với bọn cướp? Nàng cùng mẫu thân thuộc hạ từ trước đến nay đều sống dựa vào nhau, chỉ là nha hoàn Nguyệt phủ, đâu có cơ hội quen biết với bọn cướp.”
“Đinh Lang, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh bổn vương sao?” Long Mạc như cũ vuốt ve sáo ngọc kia, thậm chí cả đầu cũng không ngẩng lên. Hắn không dám nhìn, hắn sợ phải nhìn đôi mắt trong suốt khi của nàng mà mềm lòng.
“Phong ca ca, ta nguyện ý đi cứu tiểu thư. Ngươi không cần nói gì nữa.” Y Vân nói, chính nàng đã đắc tội Quân Lăng Thiên, không thể để Nguyệt Hạ Hương thay nàng chịu khổ, Nhan Y Vân nàng không phải là ngươi như vậy. Huống chi, Đại ca ca của nàng, trong mắt hắn căn bản không có nàng.
Long Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, Phong ca ca, ngữ khí rất quen thuộc.
Hắn nhớ rõ Hương Hương trước đây thường xuyên quấn quít lấy hắn gọi hắn Bạch y Đại ca ca, mềm mại, ngọt ngào, nhất là giọng nói của nàng, mang theo chút âm điệu, ca ca, nghe xong tựa như mật ngọt rót vào lòng.
Nhưng mà hình như hiện giờ Hương Hương chưa bao giờ kêu hắn như vậy.
Hắn nhất định phải đem Hương Hương cứu trở về, khiến nàng kêu hắn một ngàn lần Bạch y Đại ca ca.
“Băng Nham, đem bọn họ dẫn đi.” Long Mạc lạnh giọng nói, Băng Nham nghe thế tiến vào, đem Y Vân dẫn ra ngoài.
Y Vân cuối cùng đã không liếc nhìn Long Mạc, ở sâu trong lòng nàng luôn có hình ảnh anh tuấn của hắn: khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao ngất, màu da như bạch ngọc, con ngươi sâu thẳm trong vắt, thậm chí cả nụ cười lạnh lùng kia.
Hắn hào hoa thuần khiết, lại thêm mười phần ngạo khí.
Vĩnh viễn chia lìa, Y Vân trong lòng âm thầm nói, chính là biệt ly như vậy thật tàn khốc, nàng đã đứng trước mặt hắn nhưng hắn vẫn không nhận ra nàng.
“Vương gia, ngài không thể nha.” Đinh Lang tiếp tục cầu xin nói, mặc dù không phải muội muội ruột thịt, nhưng lại hơn cả thế, hắn không thể để nàng bị thương tổn. Nhất là mẫu thân, nếu người biết, không biết sẽ như thế nào đau lòng.
“Đinh Lang, ngươi nhanh bố trí binh lính, Bổn vương cần tương kế tựu kế, đem bọn họ một lưới bắt hết. Muội muội của ngươi, Bổn vương sẽ hết sức cứu nàng.” Long Mạc lạnh lùng nói.
Đinh Lang lui xuống, xem ra chỉ có thể hành sự tuỳ hoàn cảnh, nhất định phải bảo vệ muội muội chu toàn.
Bên trong, Long Mạc lâm vào trầm tư, gần đây, mọi chuyện thật rối loạn.
Hội Hoa Xuân Hương Hương bị cướp, thêm việc ám sát đêm hôm đó, Hương Hương lại bị cướp một lần nữa, những sự việc liên tiếp này đã chỉ rõ, bọn họ quyết không phải là bọn cướp bình thường, bọn họ đang chĩa mũi nhọn vào hắn
Nhưng vì sao Long Mạc lại hoài nghi nàng cùng bọn họ là đồng bọn, chỉ dựa vào phong thư này sao?
“Ta cùng bọn hắn đồng loã?” Y Vân lặp lại câu nói làm tổn thương của Long Mạc, “Chỉ dựa vào phong thư này thôi sao? Nếu Y Vân quả là đồng loã, Y Vân vì sao còn tới Vương phủ để tự chui đầu vào lưới, hoặc là lần trước sao không dứt khoát ở lại Vương phủ làm gian tế, vì sao còn trở về? Vì sao lại để lộ chính mình đây?”
Từng lời nói Y Vân đều bức người, nhưng lúc này Long Mạc căn bản nghe không vào.
Bỗng nhiên bàn tay hắn chụp tới, đem Y Vân giữ chặt, tay hung hăn nắm lấy cằm Y Vân, nàng bị buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm mà điên cuồng của Long Mạc.
“Để Bổn Vương nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi bị Lão phu nhân cầm tù ở Tả Tuyết Viện, cho nên bọn hắn muốn dùng Hương Hương để đổi lấy ngươi, bởi vì các ngươi đã dự tính mưu kế, cho nên ngươi tới nơi này để làm cho Bổn vương mắc câu, có phải thế không?”
Trong lời nói Long Mạc, từng câu từng chữ như roi, không chút lưu tình quật vào trong lòng Y Vân.
“Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy ta lần trước thay ngươi chắn một kiếm kia cũng là giở trò âm mưu sao? Ngươi cho rằng đó là khổ nhục kế, phải không?”
Y Vân cảm thấy thanh âm của mình giá lạnh, mất đi độ ấm.
Thôi, hết thảy đều không cần nói, để nàng đi đổi tiểu thư về đi.
Mặc dù không dám tưởng tượng nếu rơi vào tay Quân Lăng Thiên, sẽ gặp tra tấn cùng nhục nhã như thế nào. Nhưng Y Vân vẫn nguyện đem Nguyệt Hạ Hương đổi về, nếu Đại ca ca của nàng để ý Nguyệt Hạ Hương như vậy, chỉ cần hắn vui mừng, nàng cái gì cũng nguyện ý làm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đôi mắt nàng bi thương cùng kiên định nhìn thẳng Long Mạc, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, trong lòng không khỏi có một hồi đau đớn.
Hắn có thể nào quên, tiểu nha hoàn này ở thời khắc nguy cấp đã cứu hắn một mạng, càng không thể nào quên chính nàng đêm đó gương mặt tái nhợt đã khiến cho hắn động tâm.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng người khác liên thủ cướp đi Hương Hương sao? Có lẽ hắn thật sự oan uổng nàng, nhưng hắn muốn cứu Hương Hương, bất kể như thế nào cũng phải cứu Hương Hương.
Long Mạc từ trong ngực lấy ra sáo ngọc hắn từng cho Hương Hương, khi nàng bị cướp đi đã đánh rơi vật này.
Trong lòng hiện ra nàng nhiều năm trước, gương mặt tuy đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng ánh mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào như vậy đã níu lấy tim của hắn, hắn muốn cứu nàng, bất chấp thế nào cũng phải cứu nàng, không tiếc gì phải trả giá, thậm chí……..không tiếc hy sinh tiểu nha hoàn này. *ức chế wa đi*
Đôi mắt Long Mạc tối sầm lại, thầm hạ quyết tâm.
Y Vân nhìn biểu cảm Long Mạc thay đổi, mặc dù không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm sáo ngọc , liền biết hắn đang tưởng niệm chủ nhân của sáo ngọc.
Chỉ là lúc này đây người hắn tưởng là nàng của nhiều năm về trước….Nhan Y Vân, chính là Nguyệt Hạ Hương.
“Đinh Lang,” Long Mạc lạnh giọng ra lệnh, “Đem tiểu nha hoàn này giam lại.”
Nghe được mệnh lệnh Đinh Lang cả kinh,”Vương gia, ngài….ngài không thể, tiểu muội nàng như thế nào lại cấu kết với bọn cướp? Nàng cùng mẫu thân thuộc hạ từ trước đến nay đều sống dựa vào nhau, chỉ là nha hoàn Nguyệt phủ, đâu có cơ hội quen biết với bọn cướp.”
“Đinh Lang, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh bổn vương sao?” Long Mạc như cũ vuốt ve sáo ngọc kia, thậm chí cả đầu cũng không ngẩng lên. Hắn không dám nhìn, hắn sợ phải nhìn đôi mắt trong suốt khi của nàng mà mềm lòng.
“Phong ca ca, ta nguyện ý đi cứu tiểu thư. Ngươi không cần nói gì nữa.” Y Vân nói, chính nàng đã đắc tội Quân Lăng Thiên, không thể để Nguyệt Hạ Hương thay nàng chịu khổ, Nhan Y Vân nàng không phải là ngươi như vậy. Huống chi, Đại ca ca của nàng, trong mắt hắn căn bản không có nàng.
Long Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, Phong ca ca, ngữ khí rất quen thuộc.
Hắn nhớ rõ Hương Hương trước đây thường xuyên quấn quít lấy hắn gọi hắn Bạch y Đại ca ca, mềm mại, ngọt ngào, nhất là giọng nói của nàng, mang theo chút âm điệu, ca ca, nghe xong tựa như mật ngọt rót vào lòng.
Nhưng mà hình như hiện giờ Hương Hương chưa bao giờ kêu hắn như vậy.
Hắn nhất định phải đem Hương Hương cứu trở về, khiến nàng kêu hắn một ngàn lần Bạch y Đại ca ca.
“Băng Nham, đem bọn họ dẫn đi.” Long Mạc lạnh giọng nói, Băng Nham nghe thế tiến vào, đem Y Vân dẫn ra ngoài.
Y Vân cuối cùng đã không liếc nhìn Long Mạc, ở sâu trong lòng nàng luôn có hình ảnh anh tuấn của hắn: khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao ngất, màu da như bạch ngọc, con ngươi sâu thẳm trong vắt, thậm chí cả nụ cười lạnh lùng kia.
Hắn hào hoa thuần khiết, lại thêm mười phần ngạo khí.
Vĩnh viễn chia lìa, Y Vân trong lòng âm thầm nói, chính là biệt ly như vậy thật tàn khốc, nàng đã đứng trước mặt hắn nhưng hắn vẫn không nhận ra nàng.
“Vương gia, ngài không thể nha.” Đinh Lang tiếp tục cầu xin nói, mặc dù không phải muội muội ruột thịt, nhưng lại hơn cả thế, hắn không thể để nàng bị thương tổn. Nhất là mẫu thân, nếu người biết, không biết sẽ như thế nào đau lòng.
“Đinh Lang, ngươi nhanh bố trí binh lính, Bổn vương cần tương kế tựu kế, đem bọn họ một lưới bắt hết. Muội muội của ngươi, Bổn vương sẽ hết sức cứu nàng.” Long Mạc lạnh lùng nói.
Đinh Lang lui xuống, xem ra chỉ có thể hành sự tuỳ hoàn cảnh, nhất định phải bảo vệ muội muội chu toàn.
Bên trong, Long Mạc lâm vào trầm tư, gần đây, mọi chuyện thật rối loạn.
Hội Hoa Xuân Hương Hương bị cướp, thêm việc ám sát đêm hôm đó, Hương Hương lại bị cướp một lần nữa, những sự việc liên tiếp này đã chỉ rõ, bọn họ quyết không phải là bọn cướp bình thường, bọn họ đang chĩa mũi nhọn vào hắn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook