Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 23: Sóng gió vòng ngọc

Một tháng sau. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Vết thương của Y Vân đã hoàn toàn khỏi hẳn, cuối cùng có thể đến hoa viên đi dạo.

Trước mắt ánh sáng trong xanh tuyệt đẹp, hoa dương phất phơ bay đầy trời.

Đã đến cuối xuân, lộc non đã nhanh biến thành màu xanh biếc. Cây đã muốn trưởng thành, cành lá rậm rạp. Gió nhẹ cũng càng thêm ấm áp, lướt trên gương mặt hiu hiu.

Trong một tháng Y Vân dưỡng bệnh đã xảy ra rất nhiều việc.

Chuyện thứ nhất đó là mẫu thân rốt cuộc cũng tìm được phu quân cùng nhi tử đã nhiều năm thất lạc. Chính là Đinh Lang cùng phụ thân. Đinh Lang quả nhiên là Phong nhi của mẫu thân, bản thân nàng trước đây cũng chưa từng gặp qua ca ca.

Chuyện thứ hai đó là Hoàng Thượng đã hạ chỉ cho phép Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân, ngày định là ngày mười tám sắp tới, vậy là chỉ còn có mười ngày. Lúc này Mạc Vương phủ đang giăng đèn kết hoa, hạ nhân trong phủ bận rộn chuẩn bị, dù sao Vương gia cưới Vương phi chính là đại sự.

Chuyện thứ ba đó là hoàng tử của Tinh Mang Quốc, phía tây nam Long Quốc, vào triều diện thánh, sẽ ở lại trong cung. Hơn nữa Quốc Vương Tinh Mang Quốc có ý hoà thân, mà hoàng thượng chỉ có một vị công chúa, chính là Thanh Tâm công chúa.

Tất cả chuyện này đều phát sinh trong lúc Y Vân dưỡng bệnh, mà mỗi việc đều có quan hệ tới nàng.

Mẫu thân cùng thân nhân đoàn tụ, cuối cùng người cũng không còn những tháng ngày chờ đợi, nhớ thương. Mà Y Vân sau khi tỉnh lại liền quyết định rời đi. Lúc trước nhất thời muốn đến Vương phủ tị nạn, hơn phân nữa là bởi vì mẫu thân, nàng không muốn mẫu thân vì nàng mà bị liên luỵ, vì nàng mà rơi vào tay Quân Lăng Thiên. Hiện giờ thật tốt, nương đã có người bảo vệ.

Việc Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân, Y Vân trong lòng thực chua xót, nếu sớm biết nàng và hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, nàng nguyện vĩnh viễn chưa từng gặp lại. Rời đi chính là lựa chọn tốt nhất. Chính là luyến tiếc mẫu thân, luyến tiếc Thanh Tâm công chúa, nếu nàng đến nơi đất khách quê người, ở Long Quốc này Y Vân liền thiếu đi một tri kỷ.

Y Vân than khẽ một tiếng, định rời đi, bất chợt phía trước truyền đến tiếng người trò chuyện.

Một thanh âm nữ nhân mềm mại: “Đã lâu như vậy, ngươi vì sao không tới thăm ta, chẳng lẽ ngươi tuyệt không nghĩ tới ta sao?”

“Ngươi nên biết, ta rất bận rộn.”

“Ta biết người bề bộn nhiều việc, vậy sau này ta tới thăm ngươi, được không?”

“Chỉ sợ ta không có thời gian cho ngươi, ta muốn truy xét lai lịch bọn người Hắc y nhân hành thích ngày đó. Còn có rất nhiều quốc sự, ngươi không hiểu sao.”

Y Vân nghe ra đó là thanh âm Long Mạc cùng Nguyệt Hạ Hương.

Từ sau khi tỉnh lại, suốt một tháng, nàng đều không nhìn thấy Long Mạc.

Y Vân nghe mẫu thân nói lại rằng ngày đó Long Mạc đã ở bên nàng suốt một đêm, mãi cho đến khi nàng đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, hắn mới rời đi. Còn dặn hạ nhân hảo hảo hầu hạ nàng.

Có lẽ hắn không hề chán ghét nàng, nhưng cho dù hắn đối với nàng thế nào, nàng cũng muốn rời đi.

“Ngươi xem, sáo ngọc ngươi cho ta đã tìm được rồi, ta sẽ thổi Thu Thuỷ Khúc mà ngươi thích nghe nhất.” Nguyệt Hạ Hương vui vẻ, ôn nhu nói.

“Không, đưa ta, để cho ta thổi.” Long Mạc bỗng nhiên trầm giọng nói.

Sau đó, chỉ nghe réo rắt tiếng sáo vang lên.

Vẫn là Thu Thuỷ khúc, nhưng sao nghe thực u oán, giống như tiếng sáo nhiều năm trước.

Y Vân vốn định đi, nghe được tiếng sáo, trong lòng chấn động. Từng âm từng sắc như trói buộc thân hình nàng, đem nàng chôn chặt tại nơi đó.

Thời gian tựa hồ dần dần quay lại, thiếu niên bạch y phiêu diêu trên thuyền khoan thai thổi sáo.

Khi đó Y Vân lần đầu nhìn thấy một thiếu niên thuần khiết như vậy, hắn bạch y không nhiễm bụi trần, làn da hắn ấm áp như ngọc, ánh mắt đó tựa hồ sâu. Ánh mặt trời ở trên người hắn toả ra hào quang, làm cho hắn thoạt nhìn như một tiểu thiên thần.

Cũng chính lúc đó, hình ảnh Đại ca ca bạch y này liền khắc sâu vào trong tâm trí nàng. Đã nhiều năm qua đi, có một số việc đã sớm quên, nhưng hình ảnh hắn trên thuyền thổi sáo vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.

Hắn sắp thành thân, vì sao còn ưu sầu như vậy?

Hắn nên vui mừng mới phải?

Tiếng sáo dần dần ngừng lại, Nguyệt Hạ Hương hỏi: “Không nghĩ tới ngươi thổi thực êm tai như vậy, chỉ là vì sao tiếng sáo lại có phần u oán, chẳng lẽ ngươi có tâm sự?”

Long Mạc cũng đáp: “Hương Hương, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tình cảnh như thế nào?”

“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó………Ơ? Làm sao ngươi ở chỗ này?” Nguyệt Hạ Hương vừa quay đầu lại, nhìn thấy Y Vân.

Nàng dường như rất kinh ngạc, vốn không nghĩ tới Y Vân sẽ xuất hiện ở đây, xem ra, Long Mạc không có đem hoàn toàn sự tình trong phủ nói cho nàng biết.

Mắt hạnh trừng trừng, môi đỏ mọng cong lên hình chữ O, lần này Nguyệt Hạ Hương quả thật sửng sốt không ít.

Tiểu nha hoàn này, bị nàng đuổi ra khỏi phủ, tại sao lại xuất hiện ở nơi này. Chẳng thể trách Long Mạc mấy ngày nay cũng không đi đến Nguyệt phủ, hay là hắn đã biết chân tướng sự tình? Nhưng xem ra không đúng, nàng hiểu rõ Y Vân, nàng đáp ứng sẽ không nói ra, thì tuyệt nhiên sẽ không lấy an nguy Nguyệt phủ ra đùa. Huống chi, nàng không có chứng cớ.

“Ta lập tức rời đi.” Ý tứ Y Vân là muốn Nguyệt Hạ Hương hiểu rằng nàng muốn rời đi, vĩnh viễn rời đi.

Chỉ là lúc này Nguyệt Hạ Hương làm sao hiểu được lời của nàng?

“Là bổn vương lưu nàng ở trong phủ, nàng đã cứu mạng ta.” Long Mạc nói xong, nhìn qua Y Vân.

Xem ra thương thế của nàng đã tốt hơn, sắc mặt hồng hào, giống như đoá hoa vừa mới nở dịu dàng, không kiều không diễm.

Sau ngày Y Vân bị thương, từ đó trở đi, Long Mạc cũng không nhìn qua nàng, bởi vì hắn là người rất lý trí, nhất là đối với chuyện tình cảm.

Làm hoàng tử, hắn có thể có nhiều phi tử, nhưng chân chính chỉ có thể yêu một người, cho nên cảm thấy được bản thân hắn đối với Y Vân có chút động tâm nên hắn lựa chọn tránh đi nàng.

Nguyệt Hạ Hương nhìn thấy ánh mắt Long Mạc hướng Y Vân, trong lòng thoáng qua từng trận hoang mang, loại cảm giác sợ hãi mất đi này tràn ngập trong lòng. Nàng nhất định phải tìm cách đem Y Vân rời đi, nàng một khắc cũng không thể ở bên người Long Mạc.

Ánh mắt Nguyệt Hạ Hương bỗng nhiên rơi xuống cổ tay Y Vân, không khỏi hít một hơi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Thời tiết ấm áp, ống tay áo Y Vân có chút vén lên, lộ ra cánh tay thon thon cùng cổ tay trắng buốt, một vòng tay khảm ngọc ôm lấy cổ tay nàng như ẩn như hiện trong tay áo.

Nguyệt Hạ Hương liền bắt lấy cổ tay Y Vân, vén lên tay áo nàng, chiếc vòng tay kia liền lộ ra. Vòng tay Bạch ngọc khảm tơ vàng, tơ vàng kia quấn quanh thành chuỗi hoa đan kết vào nhau, đường nét cực kỳ uyển chuyển.

“Cái vòng này ngươi ở đâu mà có?” Thanh âm Nguyệt Hạ Hương mang theo một tia hưng phấn hỏi.

Y Vân rút tay ra, nhẹ xoa cổ tay bị Nguyệt Hạ Hương nắm đến đỏ, lạnh giọng nói: “Đây là chiếc vòng mẫu thân cho ta.”

“Mẫu thân ngươi mà có chiếc vòng tay quý giá như vậy sao, ngươi có biết hay không đây là chiếc vòng ngọc khảm vàng, giá trị nghìn vàng, mẫu thân ngươi vì sao lại có? Lời nói dối như vậy ngươi cũng nghĩ ra được? Ai mới tin đây? Ta vốn không biết vì sao ngươi bỗng nhiên rời khỏi phủ, thì ra là ngươi trộm vòng của ta!” Thanh âm Nguyệt Hạ Hương nói.

Y Vân liền cười, chủ ý trong lòng tiểu thư là gì, nàng rất rõ ràng, chẳng qua là muốn một lần nữa đem nàng đuổi đi. Nàng vốn đã hạ quyết tâm rời đi, tiểu thư cần gì phải như thế này?

Nhưng Y Vân không muốn mang tiếng là kẻ trộm mà rời khỏi đây, huống chi đây là di vật duy nhất mẫu thân thân sinh để lại cho nàng, nàng sẽ không để nó rơi vào tay người khác.

“Tiểu thư, xác thực đây là chiếc vòng của ta, ngươi nhìn lầm rồi.”

“Ngươi có gì chứng minh đó là của ngươi?”

“Mẫu thân ta có thể làm chứng, nàng tự mình giao cho ta.”

“Ngươi nghĩ mẫu thân ngươi như thế nào có thể làm chứng, nói không chừng chính là ngươi cùng mẫu thân liên thủ trộm được, Hừ! Ở Nguyệt phủ nhiều năm như vậy, như thế nào không phát hiện tay chân các ngươi không sạch sẽ? Vương gia,” Nguyệt Hạ Hương bỗng nhiên xoay người hướng tới Long Mạc đang trầm mặc bên cạnh nói nói: “Nha hoàn này, ta thấy là không cần lưu lại trong phủ, bằng không, nói không chừng nàng còn có thể trộm cái gì nữa!”

“Như vậy sao được?” Long Mạc hung hăng nhìn Nguyệt Hạ Hương, cảm thấy nàng có chút xa lạ: “Nàng đã cứu mạng bổn vương, sự tình vẫn chưa rõ ràng, sao có thể tuỳ ý ly khai. Hương Hương ngươi xác định đây là chiếc vòng của ngươi sao?”

“Tiểu thư, ngươi có chứng cớ gì nói vòng tay này là của ngươi đây?” Y Vân đột nhiên hỏi, mày nhẹ nhàng nhăn lên, tiểu thư có hơi quá đáng, lần này nàng sẽ không nhịn.

“Nha hoàn của ta Lục nhi cùng Thanh nhi cũng có thể làm chứng, cái vòng này các nàng đều đã thấy qua.”

“Mẫu thân của ta không thể làm chứng, vậy mà nha hoàn của ngươi lại có thể làm chứng sao?” Y Vân nói, hai tròng mắt đen láy, toả ra hào quang, làm cho người khác liên tưởng đến khe suối trong xanh lấp lánh ánh sáng.

“Ta…” Nguyệt Hạ Hương nhất thời tức giận.

“Hương Hương, cái vòng của ngươi làm sao có được?”Long Mạc hỏi qua.

“Đúng rồi, có người có thể làm chứng.” Nguyệt Hạ Hương hai mắt sáng lên, vui sướng nói.

“Ai?” Y Vân liên thanh hỏi.

“Nãi nãi, cái vòng đó là do lão nhân gia tặng cho ta, ta tin tưởng lời của người ngươi nhất định là không thể không tin. Người chính là chính trực, công minh.”

Y Vân không nghĩ tiểu thư lại nhắc đến Nguyệt Lão phu nhân, lời nói của người nàng nhất định tin tưởng, Y Vân cũng tin rằng người sẽ không thiên vị cháu gái mình. Tiểu thư nhất định cũng hiểu rõ điều này, chẳng lẽ tiểu thư cũng thật sự có một chiếc vòng như vậy? Y Vân có chút nghi ngờ.

“Như thế nào, ngươi không dám đi?” Nhìn thấy bộ dạng Y Vân do dự, Nguyệt Hạ Hương liền nghĩ nàng đang sợ.

Y Vân nhẹ nhàng phất nhẹ hoa liễu vương trên người, thản nhiên nói: “Ta có gì phải sợ hãi, cái vòng này vốn thuộc về ta. Chính là tiểu thư ngươi có từng nghĩ tới, cho dù Lão phu nhân chứng minh ngươi từng có một cái vòng như thế này, cũng không thể nói rằng cái vòng của ta là của ngươi. Trừ phi ngươi chứng minh cái vòng này là độc nhất vô nhị.”

“Cái vòng này quả thực là duy nhất, chờ nãi nãi đến đây, ngươi liền biết rõ.” Nguyệt Hạ Hương nói. Có lẽ là cho rằng lúc này đây đã thắng được Y Vân, Nguyệt Hạ Hương tâm tình thật tốt, xoay người ôn nhu hướng Long Mạc nói: “Vương gia, ta xem người liền phái người đi mời nãi nãi của ta.”

Long Mạc một mực thờ ơ lạnh nhạt, trong hai người này nhất định có một người đang nói dối. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Nếu là Nguyệt Hạ Hương, nàng vì sao phải làm khó một nha hoàn.

Nếu là Y Vân, Long Mạc không tin nàng đã trộm đồ mà còn mỗi ngày lại lộ liễu đeo trên tay. Nhưng việc nàng bỗng nhiên rời khỏi Nguyệt phủ phải giải thích thế nào, nghe ý tứ Nguyệt Hạ Hương chính là nàng tự mình rời đi, cũng không phải vì câu dẫn thiếu gia mà bị trục xuất.

Xem ra việc này cần phải điều tra chân tướng sự thật

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương