Vân Thiêu Si Tâm
-
Chương 23
Ban đêm, giờ hợi chưa tới, Lương Phù Cơ đã vụng trộm lặn xuống cạnh thư phòng, tìm một chỗ có thể thấy toàn bộ động tác bên trong thư phòng.
Nàng có thể rõ ràng thấy Kiếm Vân ca ca đang ngồi trên chiếc ghế đằng sau bàn gỗ, ánh mắt chuyên chú dừng lại trên mặt bàn – nơi có một quyển sách lật dở.
Nàng không biết Lưu Dụ Lan muốn nàng tới nơi này xem cái gì. Nhưng hôm qua biểu tình Kiếm Vân ca ca tức giận mắng nàng vẫn khắc sâu trong đầu, làm cho nàng không dám mạo muội đến gần thư phòng, chỉ dám tránh ở xa vụng nhìn trộm biểu tình hắn bình thản lúc này– đó là biểu tình chưa bao giờ có khi hắn đối mặt nàng.
Nàng không dám chớp mắt nhìn rõ ràng gương mặt nam tính dưới ánh nến, cái trán vừa cao vừa rộng lớn hạ có hai đạo mày kiếm anh tuấn,(S: Trán cao giống Bác Hồ nhà em),bên dưới cái mũi cao thẳng là hai phiến môi mỏng. Nhớ tới hai phiến bạc môi kia từng tàn sát bừa bãi ở trên người chính mình, làm thân thể của nàng không khỏi có chút khô nóng……
Sau đó nàng lại nghĩ tới bờ môi hắn dán lên cánh môi nàng…..
Đột nhiên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, đánh thức Lương Phù Cơ đang mơ màng. Nàng định nhãn nhìn lên liền thấy thân ảnh Lưu Dụ Lan từ phía khác đi tới. Tiếp theo nàng thấy Lưu Dụ Lan vui vẻ gõ cửa phòng, chờ Kiều Kiếm Vân đáp lại liền đi vào.
Lưu Dụ Lan đi vào thư phòng, đầu tiên là đứng thẳng ở trước bàn nói mấy câu với Kiều Kiếm Vân, tiếp theo Lương Phù Cơ liền nhìn đến Kiều Kiếm Vân từ phía sau bàn gỗ đi ra, cũng vào lúc này, Lưu Dụ Lan từng bước thân mật tiến sát vào lòng Kiều Kiếm Vân –
Lương Phù Cơ mắt phiếm hồng nhìn một màn này, thân mình thối từng bước — một cái xoay người, nàng quay người nhanh chóng rời đi, cho nên không có nhìn đến Lưu dụ lan bị hắn đẩy ra.
Lửa giận tràn ngập đáy mắt, Lương Phù Cơ tâm như đao cắt lao về Lục Thủy uyển –
Nguyên lai, Lưu Dụ Lan kêu nàng đêm nay đến thư phòng, đó là muốn cho nàng chính mắt thấy nàng ta cùng Kiếm Vân ca ca thân mật!
Nguyên lai cái gọi là "không thể tách rời là chuyện thật", chính là Kiếm Vân ca ca vĩnh viễn không đón nhận nàng!
Hi vọng của nàng thất bại rồi –
Trải qua một đêm vô miên(không ngủ) tự hỏi, Lương Phù Cơ đợi sau khi tỳ nữ Tiểu Ngân đưa đồ ăn sáng đến Lục Thủy uyển, mới từ từ thu dọn hành lý, không kinh động bất luận kẻ nào đi ra cửa sau Kiều phủ.
Nếu Kiếm Vân ca ca đã hạ quyết định, nàng cần gì còn lưu lại? Chẳng lẽ còn muốn đợi người ta đích thân đến đuổi sao.
Lương Phù Cơ vừa mới đưa tay sờ vào then cửa, sau lưng liền vang lên một thanh âm hài lòng giễu cợt.
"Rốt cục cũng hết hy vọng." Lưu Dụ Lan nhìn chằm chằm Lương Phù Cơ, trong lòng đắc ý đến cực điểm. Không thể tưởng được chỉ một kế sách nhỏ như vậy đã có thể khiến Lương Phù Cơ tự động rời đi.
Lương phù cơ thân mình cứng đờ, quay đầu lại "Không liên quan đến ngươi, ngươi sao phải theo dõi ta?!" Bình thường nàng là không có khả năng không nghe thấy bước chân người khác. Có lẽ là do tức đến loạn đầu đi!
"Ta đến xác định ngươi sẽ không nửa đường thay đổi chủ ý a!" Lưu Dụ Lan hả hê tươi cười, "Dù sao tình hình thư phòng tối hôm qua, hẳn là có thể cho ngươi nhận rõ sự thật đi!" Nàng thật sự là bội phục chính mình dự kiến trước rằng Lương Phù Cơ sẽ vụng trộm rời đi sáng hôm nay, cho nên nàng cũng có thể thừa dịp cơ hội này đả kích nàng ta.
"Ngươi nói xong chưa?" Lương Phù Cơ căm giận mở cửa sau, cứng rắn trách mắng: "Ta đã đi, ngươi còn có cái gì không hài lòng!"
"Đừng có một canh giờ sau lại hối hận chạy về đây, lại dây dưa Kiều sư ca của ta." Lưu Dụ Lan đi theo phía sau Lương Phù Cơ, lời nói tràn ngập cảnh cáo trào phúng.
Lương Phù Cơ oán hận quay đầu thối thanh, "Sẽ không!" Lập tức chạy ra ngoài.
Lưu Dụ Lan đắc ý cười, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên lại không biết nghĩ đến cái gì mà bước theo ra ngoài.
"Chờ một chút……"
Nàng có thể rõ ràng thấy Kiếm Vân ca ca đang ngồi trên chiếc ghế đằng sau bàn gỗ, ánh mắt chuyên chú dừng lại trên mặt bàn – nơi có một quyển sách lật dở.
Nàng không biết Lưu Dụ Lan muốn nàng tới nơi này xem cái gì. Nhưng hôm qua biểu tình Kiếm Vân ca ca tức giận mắng nàng vẫn khắc sâu trong đầu, làm cho nàng không dám mạo muội đến gần thư phòng, chỉ dám tránh ở xa vụng nhìn trộm biểu tình hắn bình thản lúc này– đó là biểu tình chưa bao giờ có khi hắn đối mặt nàng.
Nàng không dám chớp mắt nhìn rõ ràng gương mặt nam tính dưới ánh nến, cái trán vừa cao vừa rộng lớn hạ có hai đạo mày kiếm anh tuấn,(S: Trán cao giống Bác Hồ nhà em),bên dưới cái mũi cao thẳng là hai phiến môi mỏng. Nhớ tới hai phiến bạc môi kia từng tàn sát bừa bãi ở trên người chính mình, làm thân thể của nàng không khỏi có chút khô nóng……
Sau đó nàng lại nghĩ tới bờ môi hắn dán lên cánh môi nàng…..
Đột nhiên một trận tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, đánh thức Lương Phù Cơ đang mơ màng. Nàng định nhãn nhìn lên liền thấy thân ảnh Lưu Dụ Lan từ phía khác đi tới. Tiếp theo nàng thấy Lưu Dụ Lan vui vẻ gõ cửa phòng, chờ Kiều Kiếm Vân đáp lại liền đi vào.
Lưu Dụ Lan đi vào thư phòng, đầu tiên là đứng thẳng ở trước bàn nói mấy câu với Kiều Kiếm Vân, tiếp theo Lương Phù Cơ liền nhìn đến Kiều Kiếm Vân từ phía sau bàn gỗ đi ra, cũng vào lúc này, Lưu Dụ Lan từng bước thân mật tiến sát vào lòng Kiều Kiếm Vân –
Lương Phù Cơ mắt phiếm hồng nhìn một màn này, thân mình thối từng bước — một cái xoay người, nàng quay người nhanh chóng rời đi, cho nên không có nhìn đến Lưu dụ lan bị hắn đẩy ra.
Lửa giận tràn ngập đáy mắt, Lương Phù Cơ tâm như đao cắt lao về Lục Thủy uyển –
Nguyên lai, Lưu Dụ Lan kêu nàng đêm nay đến thư phòng, đó là muốn cho nàng chính mắt thấy nàng ta cùng Kiếm Vân ca ca thân mật!
Nguyên lai cái gọi là "không thể tách rời là chuyện thật", chính là Kiếm Vân ca ca vĩnh viễn không đón nhận nàng!
Hi vọng của nàng thất bại rồi –
Trải qua một đêm vô miên(không ngủ) tự hỏi, Lương Phù Cơ đợi sau khi tỳ nữ Tiểu Ngân đưa đồ ăn sáng đến Lục Thủy uyển, mới từ từ thu dọn hành lý, không kinh động bất luận kẻ nào đi ra cửa sau Kiều phủ.
Nếu Kiếm Vân ca ca đã hạ quyết định, nàng cần gì còn lưu lại? Chẳng lẽ còn muốn đợi người ta đích thân đến đuổi sao.
Lương Phù Cơ vừa mới đưa tay sờ vào then cửa, sau lưng liền vang lên một thanh âm hài lòng giễu cợt.
"Rốt cục cũng hết hy vọng." Lưu Dụ Lan nhìn chằm chằm Lương Phù Cơ, trong lòng đắc ý đến cực điểm. Không thể tưởng được chỉ một kế sách nhỏ như vậy đã có thể khiến Lương Phù Cơ tự động rời đi.
Lương phù cơ thân mình cứng đờ, quay đầu lại "Không liên quan đến ngươi, ngươi sao phải theo dõi ta?!" Bình thường nàng là không có khả năng không nghe thấy bước chân người khác. Có lẽ là do tức đến loạn đầu đi!
"Ta đến xác định ngươi sẽ không nửa đường thay đổi chủ ý a!" Lưu Dụ Lan hả hê tươi cười, "Dù sao tình hình thư phòng tối hôm qua, hẳn là có thể cho ngươi nhận rõ sự thật đi!" Nàng thật sự là bội phục chính mình dự kiến trước rằng Lương Phù Cơ sẽ vụng trộm rời đi sáng hôm nay, cho nên nàng cũng có thể thừa dịp cơ hội này đả kích nàng ta.
"Ngươi nói xong chưa?" Lương Phù Cơ căm giận mở cửa sau, cứng rắn trách mắng: "Ta đã đi, ngươi còn có cái gì không hài lòng!"
"Đừng có một canh giờ sau lại hối hận chạy về đây, lại dây dưa Kiều sư ca của ta." Lưu Dụ Lan đi theo phía sau Lương Phù Cơ, lời nói tràn ngập cảnh cáo trào phúng.
Lương Phù Cơ oán hận quay đầu thối thanh, "Sẽ không!" Lập tức chạy ra ngoài.
Lưu Dụ Lan đắc ý cười, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên lại không biết nghĩ đến cái gì mà bước theo ra ngoài.
"Chờ một chút……"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook