Vân Thiêu Si Tâm
-
Chương 21
"Di, kia không phải Kiều đại ca sao?"
Thanh âm nhỏ nhẹ của Cừu Y Nùng vang lên khiến Nam Lạc Tử cùng Lương Phù Cơ ánh mắt đều hướng về đằng trước.
Lương Phù Cơ nhìn theo Cừu Y Nùng, chỉ thấy một một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa hàng, mà đứng bên cạnh xe ngựa chính là Kiều Kiếm Vân thân hình cao lớn.
Lúc này, vươn một bàn tay nhỏ bé bạch ngọc vươn ra từ trong xe, Lương Phù Cơ nhìn Kiều Kiếm Vân cẩn thận đón nhận bàn tay ấy, cũng thật cẩn thận đem chủ nhân của tay nhỏ bé đỡ xuống xe ngựa, tiếp theo lại săn sóc tỉ mỉ che chở vị mỹ nhân mới xuống xe vừa rồi đi vào cửa hàng.
Mà vị mỹ nhân có tay nhỏ bé bạch ngọc đúng là Lưu Dụ Lan, người có tin đồn sẽ trở thành nữ chủ nhân ở Kiều phủ.
"Nữ nhân đó là ai?" Thật lâu sau, Nam Lạc Tử thẳng thắn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ta dường như chưa thấy qua……" Cừu Y Nùng thì thào trong miệng.
Lương Phù Cơ lấy lại tinh thần, có chút trốn tránh chuyển mắt, đạm thanh mở miệng, "Vị kia là Lưu Dụ Lan cô nương, cháu họ sư phụ Kiếm Vân ca ca. Tiểu sư đệ Kiếm Vân ca ca đang muốn đưa nàng về nhà, đi qua kinh thành liền rẽ vào thăm Kiếm Vân ca ca cùng đại sư huynh Cận đại ca."
"Nguyên lai là nàng." Nam Lạc Tử giật mình. "Có lần ta nghe Dục Vũ nói tiểu sư đệ của Kiều đại ca đến kinh thành, Kiều đại ca khi mang theo tiểu sư đệ đến Định Bắc vương phủ, bên người còn mang theo một vị cô nương…… Lúc ấy ta còn tưởng Phù Cơ ngươi đâu! Bất quá sau đó Dục Vũ nói với ta vị cô nương kia không phải là ngươi." Nàng nhìn Lương Phù Cơ né tránh, chỉ thấy được sườn mặt nàng nhưng sắc mặt thực không tốt.
"Phù Cơ, ngươi muốn hay không theo chúng ta làm rõ chuyện này? Chúng ta vẫn nghĩ đến ngươi cùng Kiều đại ca đã kết cục viên mãn…… nhưng vừa rồi rốt cuộc là thế nào?"
"Đúng vậy!" Cừu Y Nùng luôn luôn trì độn cũng phụ họa gật đầu. Dù sao nữ nhân đối phương diện này vẫn là thực "mẫn cảm".
"Có cái gì để nói đây!" Lương Phù Cơ dưới ánh mắt nghi hoặc của các nàng liền có chút bất mãn, ủ rũ nói: "Không lâu nữa, cha ta sẽ đến kinh thành, ta sẽ theo cha ta về Tĩnh thành." Hơn nữa nàng cơ hồ có thể xác định, đến lúc đó Kiều Kiếm Vân tuyệt không giữ nàng lại.
Nàng không hy vọng phát sinh chuyện chung quy là do không thể tránh né tới phút cuối cùng, đó là phải rời xa Kiều Kiếm Vân "Làm sao có thể như vậy?" Nam Lạc Tử kinh ngạc nói. Nàng sắp bị làm cho hồ đồ rồi…… Không được, nàng thế nào cũng phải làm rõ ràng! Vì thế nàng quyết định thật nhanh nói: "Không bằng như vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự, thuận tiện dùng cơm trưa đi!"
Lương Phù Cơ nhìn sắc trời kinh ngạc, "Hiện tại dùng cơm trưa chẳng phải quá sớm sao? Huống chi hai người các ngươi còn muốn đi dạo mua gì đó?"
Cừu Y Nùng cũng mãn nhãn khó hiểu nhìn Nam Lạc Tử, không rõ nàng như thế nào đột nhiên kêu đói bụng.
"Những thứ đó lúc nào mua chẳng được, ăn cơm và bàn chuyện còn quan trọng hơn!"
Nam Lạc Tử bất chấp tất cả, một tay lôi kéo tay Lương Phù Cơ, một tay kéo Cừu Y Nùng, xoay người bước vào khách điếm, mà các nàng ba người đi,hộ vệ cũng đi theo.
Hôm đó, xuất môn cả ngày, Lương Phù Cơ ở lại Phong phủ dùng bữa tối, rồi Phong Dục Vũ phái người hộ tống về Kiều phủ.
Lương Phù Cơ đi vào liền thấy Lục Thủy uyển sáng trưng ánh nến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều Kiếm Vân ánh mắt lạnh lùng ngồi trên ghế. Trong lòng thế này mới hiểu được vừa nãy khi gặp tổng quản Kiều phủ, trên mặt hắn lo lắng muốn nói lại thôi là vì cái gì.
Hắn lại tức giận! Mà lần này nàng lại là không biết hắn vì sao tức giận!
Lương Phù Cơ tiến lên, đứng cách hắn vài bước, mở miệng hỏi.
"Ta lại làm cái gì?" Mặc dù không biết hắn giận chuyện gì, nhưng nàng xác định — đối tượng hắn tức giận là nàng. Dù sao hắn đã có mấy ngày chưa từng bước vào chỗ này.
"Cả một ngày nay ngươi đi đâu?" Kiều Kiếm Vân trừng mắt nàng sau một lúc lâu mới lạnh giọng hỏi.
"Ngươi không biết sao?" Nàng trợn to mắt kinh ngạc nhìn hắn,"Buổi sáng Y Nùng cùng Lạc Tử tới tìm ta, ta cùng các nàng xuất môn. Người gác cổng không có nói cho ngươi sao?"
"Có." Hắn lãnh nghễ nàng, thốt lên một tiếng.
"Kia……" Nếu biết, kia hắn tại sao còn có bộ dạng giận dữ, khó chịu như vậy?
"Ta là hỏi ngươi đi đâu? Tới bây giờ mới về phủ, hay là ngươi đem Kiều phủ trở thành khách điếm rồi?" Sắc mặt hắn âm trầm, ngữ điệu gắt gỏng.
Đêm nay trong lúc vô tình nghe được người gác cổng cùng tổng quản bên trong phủ nói Lương Phù Cơ hôm nay sáng sớm xuất môn chưa trở về, lòng của hắn không hiểu nổi lên một trận hoảng hốt cùng bất an, tâm thần không yên đến mức phải chạy đến Lục Thủy uyển chờ nàng.
Cho dù biết nàng là theo ai xuất môn, có thể về trễ, khiến hắn càng thêm sốt ruột, lửa giận cũng theo đó mà lên cao.
Cho nên khi nhìn thấy nàng bước vào cửa, hắn căn bản không thể đối nàng có thần thái hoà nhã. Hơn nữa nàng lại một bộ đúng lý hợp tình, càng làm cho lửa giận vô danh trong hắn dâng thêm.
"Ngươi tại sao tức giận như vậy?" Nàng có tò mò hỏi. Gần đây hắn không quan tâm tới nàng, tại sao hôm nay nàng mới xuất môn một lát, hắn liền nóng giận?
"Ta không phải muốn ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, chờ cha ngươi tới đón ngươi về Tĩnh thành? Nếu ngươi không cẩn thận xảy ra chuyện, đến lúc đó muốn ta như thế nào ăn nói với hắn!" Hắn giận dữ nheo mắt, áp lực bùng nổ nói. Tránh nặng tìm nhẹ trốn tránh hàm ý trong lời nói, chỉ vì hắn tuyệt không muốn thừa nhận, hắn vì an nguy của nàng mà bồn chồn không yên.
Lương Phù Cơ đơn thuần ngây thơ làm sao có thể cảm nhận được mâu thuẫn biến chuyển trong lòng Kiều Kiếm Vân? Nghe được những lời này, nàng càng thêm thất vọng.
Nguyên lai hắn căn bản là không phải lo lắng cho nàng, hắn chỉ là sợ ngày sau không thể đối mặt cha nàng thôi!
Lương Phù Cơ khổ sở nhìn hắn. Rốt cuộc nàng còn có thể lại lừa gạt chính mình bao lâu, cho rằng sẽ có một ngày hắn để ý nàng, cũng nhìn thẳng vào tất cả nàng làm vì hắn?
"Ngươi yên tâm được rồi, cho dù ta có chuyện gì, cha ta cũng tuyệt không trách ngươi, bởi vì hắn chỉ có thể trách ta! Cho nên ngươi yên tâm đi!"
Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện ở đây, cha nàng chỉ biết cho rằng đó là lỗi của nàng, nói không chừng còn có thể mắng nàng là tự làm tự chịu, bởi vì chính nàng muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành thôi!
"Ngươi nói vậy là ý gì?" Hắn lại thay đổi sắc mặt. Bất quá mới xuất môn một ngày, nàng lúc trước luôn tíu tít lấy lòng hắn nay biến thành không kiên nhẫn, thật sự là làm hắn khó chịu, cáu lên với nàng! Lương Phù Cơ không khỏi nắm chặt quyền đầu, lửa giận ủy khuất trong lồng ngực cũng không tự giác bùng nổ. Hắn tại sao không thể ôn hòa với nàng dù chỉ một chút?
"Ai chẳng biết ngươi mong ta nhanh chóng rời Kiều phủ, muốn nhắm mắt làm ngơ, không cần lại thay cha ta trông coi ta!" Oán giận đỏ ửng nhảy lên hai gò má tuyết trắng,"Cũng tốt, không còn gây trở ngại ngươi cùng Lưu cô nương!"
"Ngươi!" Hắn trợn mắt trừng nàng, hai tròng mắt tuôn ra ánh lửa.
"Ta cái gì? Nói trúng tâm tư của ngươi?" Thấy ngọn lửa trong mắt hắn, nàng thở phì phì không chịu yếu thế.
"Ngươi nói đủ chưa! Tâm tư của ta như thế nào, không cần ngươi tới nói cho ta hay!" Tức giận rốt cuộc dấu không được mà bạo phát, Kiều Kiếm Vân khuôn mặt tuấn tú luôn luôn tao nhã bực bội thực khác ngày thường.
Hắn thật sự là không rõ, nàng tại sao chỉ cần hai, ba câu nói liền chọc hắn tức giận.
"Biểu hiện của ngươi rõ ràng như thế, việc gì còn cần ta đến thay ngươi nói, chỉ cần có mắt, ai cũng nhìn ra!" Ngữ khí của nàng phẫn nộ, ánh mắt u oán.
Vì nguyện vọng trong lòng nàng là làm nương tử của hắn, nàng không biết nghe qua bao nhiêu lời phán xét khó nghe. Nhưng là nàng tuyệt không để ý, bởi vì những người khác trăm câu chê cười căn bản là không thể bằng một câu đả thương người của hắn.
Hắn luôn thật mạnh đem ái mộ của nàng đối hắn đánh vào địa ngục, chịu đủ thương tổn dày vò. Mà nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc còn có thể chống đỡ bao lâu……
"Đúng! Ngươi nói đúng!" Hắn bỗng dưng gầm nhẹ,"Ngươi nói đúng, ta là mong cha ngươi nhanh chút đến kinh thành mang ngươi trở về! Lúc trước nếu không phải nhìn ngươi lẻ loi một mình nơi đây, ta sao có thể cho phép một nữ nhân đối ta quấn quýt ở bên cạnh ta!" Hắn nhìn chằm chằm hai má nàng nháy mắt trắng bệch, không thể ngăn chặn tức giận làm cho miệng hắn không suy nghĩ tiếp tục nói ra những lời tuyệt tình.
"Lưu cô nương là một vị tiểu thư khuê các, hành vi cử chỉ đoan trang nhàn thục, nàng sẽ không theo đuổi nam nhân không buông, khiến người ta chán ghét! Hôm nay ta cũng không có giao cho ngươi quyền can thiệp, ngươi dựa vào cái gì mà chất vấn chuyện của chúng ta?!"
Hắn nói, một con đường sống cũng không lưu lại cho nàng.
Lương Phù Cơ thất thần.
Thật lâu sau –
"Nhưng … nhưng chúng ta đã muốn……" Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi cùng con ngươi đen lộ ra tàn nhẫn.
"Đã muốn lên giường?" Lửa giận của hắn dần vơi đi, nhưng lời đã nói ra làm sao có thể thu lại. "Thì tính sao? Có ai quy định ta phải có cảm tình với mỗi nữ nhân làm ấm giường cho ta,đừng ngây thơ nữa!" Hàm ý quá rõ ràng!
Bốn phía hơi thở ngưng đọng,không khí trầm mặc bao phủ hai người.
Kiều Kiếm Vân gương mặt lãnh đạm lộ ra lạnh lùng xa cách, mâu quang toát lên tia đoạn tuyệt.
Nàng có lực ảnh hưởng quá lớn đối cảm xúc của hắn, mà hắn cũng không có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này, cho nên, có lẽ liền theo như lời nàng, để cho nàng rời đi, nhắm mắt làm ngơ, hắn liền lại có thể trở về cuộc sống sung sướng yên bình.
Hắn đột nhiên xoay người rời đi. Chỉ tiếc Lương Phù Cơ bị chịu đả kích, không thể nhìn ra cũng không thể lĩnh hội.
Lương Phù Cơ giật mình nhìn thân ảnh Kiều Kiếm Vân rời đi, ngẩn người đứng tại chỗ.
Nghe được suy nghĩ từ trong miệng hắn, cùng với câu đả thương người chói tai kia, nàng thế này mới hiểu được, nguyên lai hắn vẫn xem thường nàng.
Nàng luôn một mực theo ý mình, lòng tràn đầy nghĩ đến chỉ cần nàng cố gắng thật nhiều sẽ đạt thành nguyện vọng, lại không biết thế sự không phải là đơn giản thu hoạch như vậy……
Hoặc là, nàng đã sai lầm ngay từ đầu rồi……
Sáng sớm hôm sau, khi tỳ nữ Tiểu Ngân bê nước đến Lục Thủy uyển, thấy đôi mắt Lương Phù Cơ rõ ràng là mất ngủ khiến nó thâm sì — nàng đã phát hiện mấy ngày rồi, chẳng qua hôm nay càng thêm rõ ràng thôi.
"Phù Cơ cô nương, ngươi tối hôm qua không có ngủ sao? Mặt của ngươi tựa hồ không tốt lắm đâu!" Tiểu Ngân có chút lo lắng nhìn lại Lương Phù Cơ đang ngây người.
Lương Phù Cơ liếc nàng một cái, "Ta không sao, chính là tối hôm qua không có ngủ ngon mà thôi." Tối hôm qua đả kích quá lớn đối với nàng, Kiếm Vân ca ca đối nàng như mắc xương cá, làm cho nàng một đêm không thể ngủ say, trong lòng tràn ngập thương tâm, khổ sở, cứ nằm miên man suy nghĩ.(S: Cái này BS thêm))
"Vậy sau khi ăn xong, cô nương có muốn ngủ bù chút không?" Tiểu Ngân đề nghị, trong lòng cũng có chút hiểu được nguyên nhân về bộ dáng và tâm sự của nàng.
"Phù Cơ cô nương, ngươi là không phải lại cùng gia cãi nhau chứ?"
Lương Phù Cơ nản lòng lắc đầu, rốt cục cầm đũa ăn đồ ăn sáng.
"Đó là bởi vì nghe đồn đãi vài ngày qua?" Tiểu Ngân nhớ tới tin tức hai ngày nay.
"Cái gì?" Lương Phù Cơ hỏi.
"Chính là Tiểu Mai(người hầu của Lưu Dụ Lan) nói, mấy ngày nay vị Lưu cô nương kia mỗi đêm đều đến đại thư phòng bồi gia xử lý thương vụ!"
Lương Phù Cơ nghe vậy, trong lòng chấn động thật mạnh, cảm xúc chua chát lại tạo thành một đạo dấu vết lên trái tim nàng.
Nàng bỗng dưng đứng dậy chạy ra ngoài.
"Phù Cơ cô nương?" Tiểu Ngân thấy động tác nàng đột ngột, thậm chí ngay cả đồ ăn sáng trên bàn cũng không dùng, làm cho nàng không khỏi hối hận chính mình nói lỡ miệng.
"Ta tùy ý đi một chút, ngươi không cần theo ta."
Thanh âm Lương Phù Cơ từ ngoài cửa truyền đến,còn thân ảnh thì sớm đã không thấy.
Thanh âm nhỏ nhẹ của Cừu Y Nùng vang lên khiến Nam Lạc Tử cùng Lương Phù Cơ ánh mắt đều hướng về đằng trước.
Lương Phù Cơ nhìn theo Cừu Y Nùng, chỉ thấy một một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa hàng, mà đứng bên cạnh xe ngựa chính là Kiều Kiếm Vân thân hình cao lớn.
Lúc này, vươn một bàn tay nhỏ bé bạch ngọc vươn ra từ trong xe, Lương Phù Cơ nhìn Kiều Kiếm Vân cẩn thận đón nhận bàn tay ấy, cũng thật cẩn thận đem chủ nhân của tay nhỏ bé đỡ xuống xe ngựa, tiếp theo lại săn sóc tỉ mỉ che chở vị mỹ nhân mới xuống xe vừa rồi đi vào cửa hàng.
Mà vị mỹ nhân có tay nhỏ bé bạch ngọc đúng là Lưu Dụ Lan, người có tin đồn sẽ trở thành nữ chủ nhân ở Kiều phủ.
"Nữ nhân đó là ai?" Thật lâu sau, Nam Lạc Tử thẳng thắn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ta dường như chưa thấy qua……" Cừu Y Nùng thì thào trong miệng.
Lương Phù Cơ lấy lại tinh thần, có chút trốn tránh chuyển mắt, đạm thanh mở miệng, "Vị kia là Lưu Dụ Lan cô nương, cháu họ sư phụ Kiếm Vân ca ca. Tiểu sư đệ Kiếm Vân ca ca đang muốn đưa nàng về nhà, đi qua kinh thành liền rẽ vào thăm Kiếm Vân ca ca cùng đại sư huynh Cận đại ca."
"Nguyên lai là nàng." Nam Lạc Tử giật mình. "Có lần ta nghe Dục Vũ nói tiểu sư đệ của Kiều đại ca đến kinh thành, Kiều đại ca khi mang theo tiểu sư đệ đến Định Bắc vương phủ, bên người còn mang theo một vị cô nương…… Lúc ấy ta còn tưởng Phù Cơ ngươi đâu! Bất quá sau đó Dục Vũ nói với ta vị cô nương kia không phải là ngươi." Nàng nhìn Lương Phù Cơ né tránh, chỉ thấy được sườn mặt nàng nhưng sắc mặt thực không tốt.
"Phù Cơ, ngươi muốn hay không theo chúng ta làm rõ chuyện này? Chúng ta vẫn nghĩ đến ngươi cùng Kiều đại ca đã kết cục viên mãn…… nhưng vừa rồi rốt cuộc là thế nào?"
"Đúng vậy!" Cừu Y Nùng luôn luôn trì độn cũng phụ họa gật đầu. Dù sao nữ nhân đối phương diện này vẫn là thực "mẫn cảm".
"Có cái gì để nói đây!" Lương Phù Cơ dưới ánh mắt nghi hoặc của các nàng liền có chút bất mãn, ủ rũ nói: "Không lâu nữa, cha ta sẽ đến kinh thành, ta sẽ theo cha ta về Tĩnh thành." Hơn nữa nàng cơ hồ có thể xác định, đến lúc đó Kiều Kiếm Vân tuyệt không giữ nàng lại.
Nàng không hy vọng phát sinh chuyện chung quy là do không thể tránh né tới phút cuối cùng, đó là phải rời xa Kiều Kiếm Vân "Làm sao có thể như vậy?" Nam Lạc Tử kinh ngạc nói. Nàng sắp bị làm cho hồ đồ rồi…… Không được, nàng thế nào cũng phải làm rõ ràng! Vì thế nàng quyết định thật nhanh nói: "Không bằng như vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự, thuận tiện dùng cơm trưa đi!"
Lương Phù Cơ nhìn sắc trời kinh ngạc, "Hiện tại dùng cơm trưa chẳng phải quá sớm sao? Huống chi hai người các ngươi còn muốn đi dạo mua gì đó?"
Cừu Y Nùng cũng mãn nhãn khó hiểu nhìn Nam Lạc Tử, không rõ nàng như thế nào đột nhiên kêu đói bụng.
"Những thứ đó lúc nào mua chẳng được, ăn cơm và bàn chuyện còn quan trọng hơn!"
Nam Lạc Tử bất chấp tất cả, một tay lôi kéo tay Lương Phù Cơ, một tay kéo Cừu Y Nùng, xoay người bước vào khách điếm, mà các nàng ba người đi,hộ vệ cũng đi theo.
Hôm đó, xuất môn cả ngày, Lương Phù Cơ ở lại Phong phủ dùng bữa tối, rồi Phong Dục Vũ phái người hộ tống về Kiều phủ.
Lương Phù Cơ đi vào liền thấy Lục Thủy uyển sáng trưng ánh nến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều Kiếm Vân ánh mắt lạnh lùng ngồi trên ghế. Trong lòng thế này mới hiểu được vừa nãy khi gặp tổng quản Kiều phủ, trên mặt hắn lo lắng muốn nói lại thôi là vì cái gì.
Hắn lại tức giận! Mà lần này nàng lại là không biết hắn vì sao tức giận!
Lương Phù Cơ tiến lên, đứng cách hắn vài bước, mở miệng hỏi.
"Ta lại làm cái gì?" Mặc dù không biết hắn giận chuyện gì, nhưng nàng xác định — đối tượng hắn tức giận là nàng. Dù sao hắn đã có mấy ngày chưa từng bước vào chỗ này.
"Cả một ngày nay ngươi đi đâu?" Kiều Kiếm Vân trừng mắt nàng sau một lúc lâu mới lạnh giọng hỏi.
"Ngươi không biết sao?" Nàng trợn to mắt kinh ngạc nhìn hắn,"Buổi sáng Y Nùng cùng Lạc Tử tới tìm ta, ta cùng các nàng xuất môn. Người gác cổng không có nói cho ngươi sao?"
"Có." Hắn lãnh nghễ nàng, thốt lên một tiếng.
"Kia……" Nếu biết, kia hắn tại sao còn có bộ dạng giận dữ, khó chịu như vậy?
"Ta là hỏi ngươi đi đâu? Tới bây giờ mới về phủ, hay là ngươi đem Kiều phủ trở thành khách điếm rồi?" Sắc mặt hắn âm trầm, ngữ điệu gắt gỏng.
Đêm nay trong lúc vô tình nghe được người gác cổng cùng tổng quản bên trong phủ nói Lương Phù Cơ hôm nay sáng sớm xuất môn chưa trở về, lòng của hắn không hiểu nổi lên một trận hoảng hốt cùng bất an, tâm thần không yên đến mức phải chạy đến Lục Thủy uyển chờ nàng.
Cho dù biết nàng là theo ai xuất môn, có thể về trễ, khiến hắn càng thêm sốt ruột, lửa giận cũng theo đó mà lên cao.
Cho nên khi nhìn thấy nàng bước vào cửa, hắn căn bản không thể đối nàng có thần thái hoà nhã. Hơn nữa nàng lại một bộ đúng lý hợp tình, càng làm cho lửa giận vô danh trong hắn dâng thêm.
"Ngươi tại sao tức giận như vậy?" Nàng có tò mò hỏi. Gần đây hắn không quan tâm tới nàng, tại sao hôm nay nàng mới xuất môn một lát, hắn liền nóng giận?
"Ta không phải muốn ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, chờ cha ngươi tới đón ngươi về Tĩnh thành? Nếu ngươi không cẩn thận xảy ra chuyện, đến lúc đó muốn ta như thế nào ăn nói với hắn!" Hắn giận dữ nheo mắt, áp lực bùng nổ nói. Tránh nặng tìm nhẹ trốn tránh hàm ý trong lời nói, chỉ vì hắn tuyệt không muốn thừa nhận, hắn vì an nguy của nàng mà bồn chồn không yên.
Lương Phù Cơ đơn thuần ngây thơ làm sao có thể cảm nhận được mâu thuẫn biến chuyển trong lòng Kiều Kiếm Vân? Nghe được những lời này, nàng càng thêm thất vọng.
Nguyên lai hắn căn bản là không phải lo lắng cho nàng, hắn chỉ là sợ ngày sau không thể đối mặt cha nàng thôi!
Lương Phù Cơ khổ sở nhìn hắn. Rốt cuộc nàng còn có thể lại lừa gạt chính mình bao lâu, cho rằng sẽ có một ngày hắn để ý nàng, cũng nhìn thẳng vào tất cả nàng làm vì hắn?
"Ngươi yên tâm được rồi, cho dù ta có chuyện gì, cha ta cũng tuyệt không trách ngươi, bởi vì hắn chỉ có thể trách ta! Cho nên ngươi yên tâm đi!"
Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện ở đây, cha nàng chỉ biết cho rằng đó là lỗi của nàng, nói không chừng còn có thể mắng nàng là tự làm tự chịu, bởi vì chính nàng muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành thôi!
"Ngươi nói vậy là ý gì?" Hắn lại thay đổi sắc mặt. Bất quá mới xuất môn một ngày, nàng lúc trước luôn tíu tít lấy lòng hắn nay biến thành không kiên nhẫn, thật sự là làm hắn khó chịu, cáu lên với nàng! Lương Phù Cơ không khỏi nắm chặt quyền đầu, lửa giận ủy khuất trong lồng ngực cũng không tự giác bùng nổ. Hắn tại sao không thể ôn hòa với nàng dù chỉ một chút?
"Ai chẳng biết ngươi mong ta nhanh chóng rời Kiều phủ, muốn nhắm mắt làm ngơ, không cần lại thay cha ta trông coi ta!" Oán giận đỏ ửng nhảy lên hai gò má tuyết trắng,"Cũng tốt, không còn gây trở ngại ngươi cùng Lưu cô nương!"
"Ngươi!" Hắn trợn mắt trừng nàng, hai tròng mắt tuôn ra ánh lửa.
"Ta cái gì? Nói trúng tâm tư của ngươi?" Thấy ngọn lửa trong mắt hắn, nàng thở phì phì không chịu yếu thế.
"Ngươi nói đủ chưa! Tâm tư của ta như thế nào, không cần ngươi tới nói cho ta hay!" Tức giận rốt cuộc dấu không được mà bạo phát, Kiều Kiếm Vân khuôn mặt tuấn tú luôn luôn tao nhã bực bội thực khác ngày thường.
Hắn thật sự là không rõ, nàng tại sao chỉ cần hai, ba câu nói liền chọc hắn tức giận.
"Biểu hiện của ngươi rõ ràng như thế, việc gì còn cần ta đến thay ngươi nói, chỉ cần có mắt, ai cũng nhìn ra!" Ngữ khí của nàng phẫn nộ, ánh mắt u oán.
Vì nguyện vọng trong lòng nàng là làm nương tử của hắn, nàng không biết nghe qua bao nhiêu lời phán xét khó nghe. Nhưng là nàng tuyệt không để ý, bởi vì những người khác trăm câu chê cười căn bản là không thể bằng một câu đả thương người của hắn.
Hắn luôn thật mạnh đem ái mộ của nàng đối hắn đánh vào địa ngục, chịu đủ thương tổn dày vò. Mà nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc còn có thể chống đỡ bao lâu……
"Đúng! Ngươi nói đúng!" Hắn bỗng dưng gầm nhẹ,"Ngươi nói đúng, ta là mong cha ngươi nhanh chút đến kinh thành mang ngươi trở về! Lúc trước nếu không phải nhìn ngươi lẻ loi một mình nơi đây, ta sao có thể cho phép một nữ nhân đối ta quấn quýt ở bên cạnh ta!" Hắn nhìn chằm chằm hai má nàng nháy mắt trắng bệch, không thể ngăn chặn tức giận làm cho miệng hắn không suy nghĩ tiếp tục nói ra những lời tuyệt tình.
"Lưu cô nương là một vị tiểu thư khuê các, hành vi cử chỉ đoan trang nhàn thục, nàng sẽ không theo đuổi nam nhân không buông, khiến người ta chán ghét! Hôm nay ta cũng không có giao cho ngươi quyền can thiệp, ngươi dựa vào cái gì mà chất vấn chuyện của chúng ta?!"
Hắn nói, một con đường sống cũng không lưu lại cho nàng.
Lương Phù Cơ thất thần.
Thật lâu sau –
"Nhưng … nhưng chúng ta đã muốn……" Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi cùng con ngươi đen lộ ra tàn nhẫn.
"Đã muốn lên giường?" Lửa giận của hắn dần vơi đi, nhưng lời đã nói ra làm sao có thể thu lại. "Thì tính sao? Có ai quy định ta phải có cảm tình với mỗi nữ nhân làm ấm giường cho ta,đừng ngây thơ nữa!" Hàm ý quá rõ ràng!
Bốn phía hơi thở ngưng đọng,không khí trầm mặc bao phủ hai người.
Kiều Kiếm Vân gương mặt lãnh đạm lộ ra lạnh lùng xa cách, mâu quang toát lên tia đoạn tuyệt.
Nàng có lực ảnh hưởng quá lớn đối cảm xúc của hắn, mà hắn cũng không có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này, cho nên, có lẽ liền theo như lời nàng, để cho nàng rời đi, nhắm mắt làm ngơ, hắn liền lại có thể trở về cuộc sống sung sướng yên bình.
Hắn đột nhiên xoay người rời đi. Chỉ tiếc Lương Phù Cơ bị chịu đả kích, không thể nhìn ra cũng không thể lĩnh hội.
Lương Phù Cơ giật mình nhìn thân ảnh Kiều Kiếm Vân rời đi, ngẩn người đứng tại chỗ.
Nghe được suy nghĩ từ trong miệng hắn, cùng với câu đả thương người chói tai kia, nàng thế này mới hiểu được, nguyên lai hắn vẫn xem thường nàng.
Nàng luôn một mực theo ý mình, lòng tràn đầy nghĩ đến chỉ cần nàng cố gắng thật nhiều sẽ đạt thành nguyện vọng, lại không biết thế sự không phải là đơn giản thu hoạch như vậy……
Hoặc là, nàng đã sai lầm ngay từ đầu rồi……
Sáng sớm hôm sau, khi tỳ nữ Tiểu Ngân bê nước đến Lục Thủy uyển, thấy đôi mắt Lương Phù Cơ rõ ràng là mất ngủ khiến nó thâm sì — nàng đã phát hiện mấy ngày rồi, chẳng qua hôm nay càng thêm rõ ràng thôi.
"Phù Cơ cô nương, ngươi tối hôm qua không có ngủ sao? Mặt của ngươi tựa hồ không tốt lắm đâu!" Tiểu Ngân có chút lo lắng nhìn lại Lương Phù Cơ đang ngây người.
Lương Phù Cơ liếc nàng một cái, "Ta không sao, chính là tối hôm qua không có ngủ ngon mà thôi." Tối hôm qua đả kích quá lớn đối với nàng, Kiếm Vân ca ca đối nàng như mắc xương cá, làm cho nàng một đêm không thể ngủ say, trong lòng tràn ngập thương tâm, khổ sở, cứ nằm miên man suy nghĩ.(S: Cái này BS thêm))
"Vậy sau khi ăn xong, cô nương có muốn ngủ bù chút không?" Tiểu Ngân đề nghị, trong lòng cũng có chút hiểu được nguyên nhân về bộ dáng và tâm sự của nàng.
"Phù Cơ cô nương, ngươi là không phải lại cùng gia cãi nhau chứ?"
Lương Phù Cơ nản lòng lắc đầu, rốt cục cầm đũa ăn đồ ăn sáng.
"Đó là bởi vì nghe đồn đãi vài ngày qua?" Tiểu Ngân nhớ tới tin tức hai ngày nay.
"Cái gì?" Lương Phù Cơ hỏi.
"Chính là Tiểu Mai(người hầu của Lưu Dụ Lan) nói, mấy ngày nay vị Lưu cô nương kia mỗi đêm đều đến đại thư phòng bồi gia xử lý thương vụ!"
Lương Phù Cơ nghe vậy, trong lòng chấn động thật mạnh, cảm xúc chua chát lại tạo thành một đạo dấu vết lên trái tim nàng.
Nàng bỗng dưng đứng dậy chạy ra ngoài.
"Phù Cơ cô nương?" Tiểu Ngân thấy động tác nàng đột ngột, thậm chí ngay cả đồ ăn sáng trên bàn cũng không dùng, làm cho nàng không khỏi hối hận chính mình nói lỡ miệng.
"Ta tùy ý đi một chút, ngươi không cần theo ta."
Thanh âm Lương Phù Cơ từ ngoài cửa truyền đến,còn thân ảnh thì sớm đã không thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook