Vân Thiêu Si Tâm
-
Chương 17
Kiều phủ sau khi được Kiều Kiếm Vân mua lại liền được sửa đổi, không những không di động khố điêu lan ngũ thế, hoa cỏ cây cối mà còn nhiều hơn trước, hơn nữa mỗi một cái sân đều có ao nhỏ, cây cối bụi hoa xen lẫn vào nhau.
Bên trong phủ tách ra rõ ràng tiền thính cùng cái hồ nhỏ, dòng chảy được nối liền với luồng nước sông, lưu thủy trong suốt, sinh sôi không ngừng. Cạnh đó có một cây đại thụ che trời, có thể nghỉ ngơi thoải mái dưới tàng cây ấy.
Lương Phù Cơ lớn lên ở vùng Tây Bắc thiếu nước cho nên hiện tại rất thích ngồi ở nơi này, nhìn mặt nước yên tĩnh bị gió nhẹ xuy phất nổi lên gợn sóng thật nhỏ.
Có khi nàng gặp được thân ảnh mình đang luyện công phản chiếu trên mặt nước, có khi nàng lại cầm theo sách lấy từ thư phòng ra đó, ngồi dưới bóng râm bên cạnh hồ chậm rãi đọc, hưởng thụ buổi chiều yên ả.
Bất quá hôm nay Lương Phù Cơ không có hứng trí như mọi ngày, chỉ giật mình lăng lăng trừng mắt cảnh đẹp trước mặt, nghĩ tới bữa tối ba ngày trước đó. Nhất là khi tiếp xúc với ánh mắt Lưu Dụ Lan, nàng liền cảm thấy không thích hợp. Nghĩ lại, ánh mắt đấy như là ý khiêu khích…… Hoặc là một loại cảnh cáo?
Cũng từ ngày đó, nàng chưa gặp lại Kiều Kiếm Vân, điều này thật khiến nàng bất an trong lòng.
Tuy Kiều Kiếm Vân từng nói với nàng những lời không dễ nghe, nhưng sau đó, nàng mơ hồ cảm giác được hắn đối nàng tựa hồ bắt đầu có thay đổi, hơn nữa hầu như tối nào cũng tới ‘Lục Thủy uyển’ tìm nàng.
Mấy ngày nay hắn một bước cũng chưa đặt tới Lục Thủy uyển làm nàng thấy rất kỳ quái, nàng cũng không muốn đuổi theo hỏi, sợ lại giống lần trước chọc hắn nói những lời khó nghe, ngược lại biến thành hai người không vui vẻ.
Nhưng là, nàng thật sự rất muốn hắn……
"Lương cô nương."
Theo sau tiếng gọi là một thân ảnh đầy đặn đang lắc lắc(convert là bày biện) cái eo đi bên cạnh ao, thần sắc tự nhiên hào phóng hiện lên trên gương mặt Lưu Dụ Lan.
"Lưu cô nương." Lương Phù Cơ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Dụ Lan hướng nàng đi tới. Đây là lần đầu gặp lại kể từ buổi tối hôm đó.
"Lương cô nương thật có hưng trí. Một mình hưởng thụ cảnh đẹp không buồn sao? Sao không tìm người tới làm bạn đâu?" Lưu Dụ Lan đến gần nàng, mặt ngoài là hỏi thăm, bên trong lại giấu diếm mưu đồ khác.
Đáng tiếc đơn thuần như Lương Phù Cơ căn bản là không có nghe được hàm ý trong lời của nàng ta, càng không hiểu được kỳ lạ biến hoá lóe lên trong mắt ả.
"Tìm ai đây?" Nàng trực giác hỏi lại, "Toàn bộ Kiều phủ đều muốn ta thanh nhàn. Kiếm Vân ca ca mỗi ngày làm việc từ sớm đến muộn, còn không cho ta đi theo hỗ trợ." Nàng nhịn không được than thở.
"Làm sao có thể đâu!" Lưu Dụ Lan hô nhỏ, ánh mắt cố làm ra vẻ kinh ngạc, "Hôm qua ta mới đi theo Kiều sư ca cùng Doãn Văn ca đi tìm Cận sư ca ở ‘Định bắc vương phủ’! Nguyên bản ta còn đang nghĩ vì sao không thấy Lương cô nương đâu? Hiện tại ta mới biết được, nguyên lai là Kiều sư ca không chịu cho ngươi đi theo nha!" Nàng ngồi ngay ngắn ở một bên bình đài, nhìn kỹ phản ứng của Lương Phù Cơ sau khi nghe nàng nói.
Chỉ thấy Lương Phù Cơ vẻ mặt hơi lạnh, "Các ngươi ba người hôm qua đến ‘Định bắc vương phủ’?" Đối với chuyện của Kiều Kiếm Vân, nàng luôn luôn rất rõ ràng, cho nên nàng biết Định Bắc Vương gia Cận Minh Lôi là lão bản của "Minh ký", cũng là huynh đệ có cảm tình tốt với Kiều Kiếm Vân.
"Cũng không phải! Đêm qua chúng ta bởi vì tán gẫu quá muộn mà ở lại ‘Định bắc vương phủ’ một đêm, sáng nay mới lên kiệu về phủ từ sớm. Trước khi đi, Vương phi vẫn còn muốn Kiều sư ca lần sau mang ta đi tìm nàng đâu!" Lưu Dụ Lan thêm mắm thêm muối, khẩu khí đắc ý tự thuật.
Vốn là ngay sau hôm nàng cùng Diệp Doãn Văn đến, Diệp Doãn Văn sẽ đi thăm đại sư huynh Cận Minh Lôi, bất quá trước khi xuất phát bọn họ lại biết được Cận Minh Lôi có việc đã cùng thê tử ra khỏi thành, đành rời ngày tới hôm qua. Còn nàng chính là hỏi han hai ngày Diệp Doãn Văn mới bằng lòng theo đi — bất quá điểm này nàng sẽ không nói cho Lương Phù Cơ biết nha.
Lương Phù Cơ lòng tràn đầy thất vọng nhìn khuôn mặt Lưu Dụ Lan đắc ý vui vẻ, càng nghĩ càng muốn nôn!(S: Hê hê, ta chỉ thêm mỗi chữ muốn thôi)
Nguyên bản nàng vẫn nghĩ đợi ngày nào đó Kiều Kiếm Vân thật tình tiếp nhận nàng, sau khi thích nàng nhất định sẽ mang nàng đi gặp thân thích của hắn.
Kết quả đâu, hắn lại dẫn theo một nữ tử vừa quen được ba ngày tiến đến bái phỏng sư huynh của hắn, mà không mang nàng đi…… Tại sao?
Lưu Dụ Lan nhìn Lương Phù Cơ sắc mặt càng thêm âm tình bất định, không khỏi có chút sung sướng tiếp tục nói: "Kiều sư ca thật đúng là một quân tử, cá tính lại ôn nhu. Hắn còn muốn ta ở kinh thành lâu một chút, nói muốn mang ta đi dạo quanh nơi đây a!" Nàng cố ý làm bộ có lỗi liếc Lương Phù Cơ, "Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ tới kinh thành, cho nên lúc Kiều sư ca mời, ta đương nhiên không thể cự tuyệt."
Lương Phù Cơ nghe vậy sanh lớn mắt, nội tâm càng thêm dâng lửa giận bất bình.
Nàng cũng là lần đầu tiên đến kinh thành nha! Tại sao Kiếm Vân ca ca không nói muốn mang nàng đi dạo? Ngược lại đầu tiên là tâm không cam lòng tình không muốn lưu nàng ở lại, sau đó không chịu cho nàng đi cùng hắn. Cho dù nàng có giúp hắn vui vẻ, hắn mỗi ngày vẫn là để nàng ở Kiều phủ không thèm quan tâm.
Mà nay, hắn…… hắn nhưng lại muốn bồi người khác chung quanh đi một chút?! Kia nàng tính cái gì?
"Lương cô nương, ngươi đang tức giận sao?" Lưu Dụ Lan che lại cười trộm trong mắt, cố ý hỏi.
Nàng muốn chọc chết hồ ly tinh theo đuổi nam nhân này – chuyện này nàng là nghe từ lời xì xào bàn tán của bọn nô bộc.
Không thể tưởng được Lương Phù Cơ nhìn như vụng về, không có tư sắc, tâm cơ lại thâm sâu như vậy, theo đuổi Kiều Kiếm Vân lâu như vậy. Bất quá nếu lâu thế này đều không có hiệu quả, đại biểu Kiều Kiếm Vân với nàng ta không có gì ám muội, cũng không có ý nguyện thú nàng, nếu không hôm nay nàng ta đã sớm thành Kiều phu nhân rồi.
Bởi thế đây chính là cơ hội tốt cho Lưu Dụ Lan nàng! Nhất là hôm qua sau khi nhìn thấy thê tử của Cận Minh Lôi, nàng biết muốn đặt chân đến "Định Bắc vương phủ" là không có khả năng.
"Không có." Lương Phù Cơ buồn bực trả lời, biểu tình phi thường rõ ràng khẩu thị tâm phi. Kỳ thật lòng nàng đã sớm khí tạc, chỉ tiếc nàng lại không thể đem khí trút lên người Lưu Dụ Lan, dù sao người ta cũng chỉ "ăn ngay nói thật"!( S: ="=)
"Nha! Đúng rồi, ta nghe Kiều sư ca nói, Lương cô nương là người Tĩnh thành?" Lưu Dụ Lan "khoái trá" nhắc lại đề tài khác.
"Đúng vậy!" Lương Phù Cơ có chút vô lực thuận miệng đáp, đôi tay nhỏ bé xiết chặt thành quyền, cứ buông lỏng rồi lại nắm chặt.
"Như vậy……" Lưu Dụ Lan đột nhiên đình chỉ lời nói ngẩng đầu, nhìn về phía sau Lương Phù Cơ, "A! Là Kiều sư ca. Nên sẽ không là ta cùng Lương cô nương hàn huyên đến quá thời gian hẹn, cho nên Kiều sư ca mới tìm tới đây đi!" Nàng trong mắt dấu không được sung sướng.
"Ngươi…… cùng Kiếm Vân ca ca có hẹn?" Lương Phù Cơ cơ hồ hỏi không ra những lời này, chỉ vì trong lòng quá mức khiếp sợ.
"Đúng vậy!" Lưu Dụ Lan gật gật đầu, lưu quang giảo trá hiện lên đáy mắt.
Lửa giận lập tức bạo phát trong lồng ngực Lương Phù Cơ!
Lưu Dụ Lan nhìn Kiều Kiếm Vân chậm rãi đến gần, chậm rãi mở miệng, "Kiều sư ca đáp ứng mang ta đi dạo một lát, xem loại sam tử(áo đơn) mà các nữ nhân yêu thích hiện nay là gì." Nói xong nàng lập tức đứng dậy, đi lên phía trước nghênh đón Kiều Kiếm Vân.
"Kiều sư ca, ngươi đến tìm ta sao? Ta cùng Lương cô nương tán gẫu thật sự vui vẻ, cho nên nhất thời đã quên mất thời gian."
Kỳ thật lần đi dạo này là nàng sáng nay khẩn cầu mãi mới có, dĩ nhiên, đồng hành sẽ có Diệp Doãn Văn.
Kiều Kiếm Vân từ xa thấy Lưu Dụ Lan đang ngồi bên cạnh Lương Phù Cơ, trên mặt lộ vẻ cười, hai người như là thực ăn ý. Ai ngờ hắn vừa đến gần, còn chưa trả lời Lưu Dụ Lan, Lương Phù Cơ lại nổi giận.
"Ngươi tại sao đối xử như vậy?!" Nhẫn nại bất bình lâu ngày, rốt cục bị Lưu Dụ Lan trái phải trêu chọc mà bộc phát.
Kiều Kiếm Vân ngẩn người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bực bội.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn nhíu mi, khó hiểu hỏi.
Còn giả bộ! "Ta nói, ngươi tại sao đối xử như vậy?!" Nàng lại kêu lên,"Ta xin ngươi nhiều lần, ngươi đều không cho ta đi cùng, còn nàng ta đâu!" Nàng tức giận chỉ vào Lưu Dụ Lan, "Nàng mới tiến vào ba ngày, ngươi không chỉ mang nàng đi ‘Định Bắc vương phủ’, hiện nay còn cho nàng theo ngươi xuất môn! Tại sao? Tại sao ta không thể xuất môn với ngươi?"
Hoa lý cách cách.. một chuỗi dài thanh âm tức giận mắng mỏ khiến Kiều Kiếm Vân nheo mắt lại, đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng không vui, mà một bên Lưu Dụ Lan có chút sợ hãi tựa vào người Kiều Kiếm Vân.
Một mảnh trầm mặc bao phủ cả ba người.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Dụ Lan đánh vỡ trầm mặc trước tiên.
"Ách…… Kiều sư ca…… Việc này là Dụ Lan không tốt, ta không biết cách nói chuyện, hại Lương cô nương tức giận……" Nàng trộm dò xét Kiều Kiếm Vân mi tâm mang theo lãnh ý, trong lòng nổi lên một trận thống khoái.
"Này không phải chuyện của ngươi, Lưu cô nương, thỉnh rời đi trước." Kiều Kiếm Vân không lộ liễu hất cái tay đang bò lên tay hắn.
Lưu Dụ Lan trong mắt hiện lên quyệt quang, "Hảo. Kiều sư ca, ta đây tới đại sảnh chờ ngươi." Nàng ôn thuần gật đầu, xoay người rời đi.
Không thèm để ý Lưu Dụ Lan đã đi xa, Lương Phù Cơ vẫn trừng mắt bắn lửa giận với Kiều Kiếm Vân.
Kiều Kiếm Vân thấy nàng vẫn là bộ dáng bốc hỏa, sắc mặt càng thêm khó coi, "Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì! Đây không phải Tĩnh thành!" Lần đầu nhìn đến nàng như vậy làm cho hắn không khỏi hoài nghi nàng lúc trước ôn hòa nhường nhịn tất cả có phải là giả vờ hay không.
"Ngươi tại sao không trả lời ta?" Nàng cứng rắn chất vấn, trong lòng càng thêm bất bình.
Chẳng lẽ đơn giản là nàng chủ động theo đuổi hắn, hắn liền xem thường nàng, cho nên luôn đối xử với nàng như vậy? Lương Phù Cơ đột nhiên lĩnh ngộ trong đầu.
"Ta không cần trả lời câu hỏi đó của ngươi!" Hắn lạnh giọng cự tuyệt, lồng ngực càng thêm trắc trở khó chịu.
"Ngươi cho là ta cố tình gây rối?" Lương Phù Cơ không dám tin gầm nhẹ.
"Ngươi nói đủ chưa?" Hắn không kiên nhẫn hét lớn một tiếng, "Ta không cần giải thích cái gì hết! Ngươi là gì của ta? Nhiều nhất cũng chỉ là một nữ nhân giúp ta giải quyết dục vọng, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu căng chất vấn ta!" Lửa giận trong mắt hóa thành tuyệt tình lãnh liệt, hàn khí lao thẳng tới đánh úp vào nàng.
Không thể li thanh cũng không nguyện li thanh cảm xúc, làm cho hắn theo bản năng bảo hộ chính mình mà cực lực phản kích đối phương, mặc dù biết lời nói của mình thực đả thương người cũng không thu hồi.
Lương Phù Cơ giật mình, nháy mắt gương mặt đã trắng bệch.
Hắn…… hắn thật sự … nói tổn thương nàng!
Lương Phù Cơ theo dõi lãnh tàn trong mắt hắn,"Nguyên…… nguyên lai ngươi thích là bộ dáng ra vẻ đoan trang của nàng, cho nên ngươi mới không nhìn đến cố gắng của ta……" Nàng thì thào.
Khó trách Lưu Dụ Lan kia mới tiến Kiều phủ vài ngày, hắn liền chủ động giữ nàng ở lại, còn nhận lời tự mình mang nàng xuất môn du ngoạn, thậm chí sáng nay hẹn nhau……
Quay đầu ngẫm lại chính mình, đến nơi này đã hơn một tháng, nàng chưa từng nghe hắn chủ động muốn dẫn nàng xuất môn, mỗi khi nàng chủ động yêu cầu, cũng không thấy hắn đáp ứng……
Nàng…… có phải hay không đã sai từ đầu rồi? Nàng có phải hay không căn bản là không nên chỉ theo ý mình như thế, lạc quan nghĩ đến hắn sẽ có một ngày nhìn đến nàng cố gắng vì hắn……
"Ngươi còn ngây ngốc cái gì ở đó!" Kiều Kiếm Vân thấy nàng hai mắt thất thần, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đóng lại nhưng không có phát ra âm thanh nào, trong lòng bất giác lại bốc hỏa.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi ở trong phủ muốn phát tính tình thiên kim tiểu thư gì ta cũng không quản, ngươi chỉ cần nhớ rõ hai chuyện, thứ nhất là không cho phép trút giận lên người vô tội, mặt khác Lưu cô nương chính là khách nhân của chúng ta, nàng còn ở đây ngày nào, ta muốn ngươi đối nàng thân mật một chút, đã hiểu chưa?" Cảnh cáo xong, Kiều Kiếm Vân vẫn chưa phát hiện chính mình đã đem nàng đưa vào phạm vi một nhà.
Mà Lương Phù Cơ thì càng không thể nghe ra lỗi trong lời nói của hắn. Nàng chỉ có nghe thấy hắn nghiêm khắc cảnh cáo, ý là bỏ qua nàng, coi trọng Lưu Dụ Lan, muốn nàng giúp đỡ nàng ta.
Chỉ mấy ngày mà địa vị của Lưu Dụ Lan trong lòng hắn đã vượt qua cả nàng sao?
Lục quang trong mắt cháy mạnh, Lương Phù Cơ lên tiếng.
"Ngươi thích nàng, coi trọng nàng như vậy, vậy đi bồi nàng nha! Dù sao nàng đang đợi ở đại sảnh, ngươi cần gì phải ở trong này lãng phí thời gian giáo huấn lễ tiết của ta!" Lửa giận che phủ lý trí, liên tiếp không suy nghĩ, từ ngữ tràn ngập ghen tuông bắn ra từ cái miệng nhỏ!
"Ngươi……" Kiều Kiếm Vân thấy nàng không biết hối cải, ngược lại còn ương ngạnh, nhất thời không thể át, tức giận đến hai mắt toát ra hỏa hoa, song chưởng xiết chặt thành quyền.
"Ta làm sao?" Lương Phù Cơ bằng bất cứ giá cũng mắng lại, "Nếu thích cùng nàng như vậy, sao còn đứng ở trong này nhìn ta khiến người chán ghét? Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo đợi trong phòng, cho ngươi đến nhắm mắt làm ngơ!"
Đau đớn mắng xong, Lương Phù Cơ buồn bực nhảy dựng lên, thi triển khinh công chạy đi. Hai cái nhấp nhô, thân ảnh của nàng đã biến mất sau bụi cây cỏ.
Không dự đoán được nàng đột nhiên có động tác này, Kiều Kiếm Vân trở tay không kịp bực mình nhìn phương hướng nàng biến mất. Cho dù bị vây bên trong thịnh nộ, hắn cũng là không có xem nhẹ lúc Lương Phù Cơ xoay người hết sức, đáy mắt hiện lên đau xót. Thần sắc ấy tựa như cây châm chích vào lòng hắn…..
Thật lâu sau, hắn thu lại sắc mặt giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.
~ ~ ~
Nửa đêm, tẩm thất Lục thủy uyển, Lương Phù Cơ vừa mới ngủ, một đạo thân ảnh cao lớn lặng yên không tiếng động tiến vào trong phòng, im lặng ngồi bên mép giường, nhìn thiên hạ trên giường ngủ không an ổn.
Sau một lúc lâu, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày vẫn nhíu chặt, thủ thế chậm chạp mang theo một cỗ thương tiếc không cần nói cũng biết.
Từ khi rời khỏi hồ nước, thần sắc của nàng luôn quanh quẩn trong lòng hắn. Nguyên bản nàng tức giận cố tình gây sự, hành vi giống như người đàn bà chanh chua, hắn là không tính tìm nàng, đáng tiếc cước bộ của hắn không nghe theo chỉ thị, lại lạc bước tới đây.
Hắn thống hận bị người khác bức bách tỏ thái độ, hơn nữa nàng hôm nay kia khí thế bức người khiến hắn cảm thấy phản cảm.
Có lẽ là nàng chủ động theo đuổi hắn, làm hắn nhìn nàng với con mắt đánh giá không cao, cho rằng nữ tử làm ra loại kinh hãi thế tục này, vi phạm đức hạnh, phẩm hạnh chỉ sợ cũng không phải xuất sắc.
Mỹ mạo của nàng làm hắn lúc trước quyết định đem nàng thu vào phòng, nhưng là trong khoảng thời gian đó, sau khi hiểu biết nàng, hắn đã nhận ra rất nhiều điểm đáng yêu của nàng.
Nàng thật thà, ngây thơ lại thông minh, sinh trưởng trong gia đình thương nhân lại chưa bao giờ lây dính khí chất tham lam của con buôn, thậm chí còn thường lấy tính trẻ con lạc quan xem xét mọi chuyện.
Lúc đó hắn giận dữ quở trách nàng là xác thực. Biết rõ nàng không phải là như lời hắn nói, nhưng hắn lại gán cho nàng cái tội danh đó, thật không công bằng. Bất quá lời chất vấn của nàng khiến hắn lần đầu tiên bối rối — kỳ thật hắn sở dĩ bực bội là vì nếu hắn giải thích, sự thật hắn không thích Lưu Dụ Lan, chính là gián tiếp nói hắn có tâm ý với nàng. Mà hắn là tuyệt không muốn thừa nhận điểm này.
Nàng không rơi lệ đi!
Đêm nay hắn ở trong thư phòng, nhớ tới lưu quang đáy mắt nàng …… Đó là nàng chưa rơi lệ đi!
Hắn có phải hay không trong lúc vô tình đã đả thương trái tim nàng?
Bất quá hắn không thể xin lỗi, nói với nàng, tất cả những lời này là vô tâm, chỉ vì hắn không muốn cấp nàng nhiều hy vọng, nhất là chính mình cũng không tính hứa hẹn gì được.
Hắn là nên cùng nàng không thân một thời gian đâu?
Trong đầu suy nghĩ loạn thành một đoàn trái ngược nhau, Kiều Kiếm Vân từ mép giường đứng lên, nhanh chóng cởi quần áo trên người, sau đó bò lên giường ngủ, khinh thủ khinh cước đem Lương Phù Cơ thân mình kiều nhỏ ôm vào trong lòng, cũng bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo đơn duy nhất trên người nàng.
Cở bỏ nút thắt chiếc yếm, da thịt trắng nõn hiển lộ. Ánh trăng chiếu rọi hạ càng làm rạng rỡ khuôn ngực nàng, cũng làm dục hỏa của hắn tăng vọt, đại chưởng khẩn cấp nắm một bên cao ngất đẫy đà, không do dự ngậm chặt một bên nhũ lôi còn lại, cường lực hút……
"Ân……" khoái cảm tê dại mãnh liệt trước ngực khiến Lương Phù Cơ từ giấc ngủ bừng tỉnh,"Kiếm Vân ca ca?"
"Còn ai vào đây sờ lên giường của ngươi mà không bị ngươi phát hiện?" Hắn cười khẽ trả lời, lại vùi đầu vào ngực nàng.
"Ách……" Tuy nói thần trí vẫn bị trạng thái mơ hồ vây bám, nhưng nàng cũng không quên hai người cách đây không lâu từng tranh chấp.
"Ách…… Ngươi……" Nàng giãy dụa muốn hỏi.
"Hư! Đừng hỏi." Tựa như có thuật đọc tâm, hắn ngăn trở câu hỏi của nàng, "Trước để cho ta muốn ngươi……" Đại chưởng xâm nhập tiết khố của nàng thăm dò, khuấy động cấm địa non mềm, cũng thuận lợi ngăn chặn lời nói của nàng.
"A……" Hạ phúc vừa kéo, nàng ưm ra tiếng.
Ngón tay dài tà ác nắm nàng hạch bao mẫn cảm bừa bãi qua lại xoa nhẹ, rất nhanh liền xoa ra chút róc rách ẩm ướt……
"Ngươi thực nhiệt tình!" Hắn hưng phấn nói nhỏ, ngón tay phút chốc đâm vào u huyệt nàng.
"A –" Nàng cong thân, tiếp nhận dục vọng thình *** h đánh vào.
Ngón cái vân vê hạch bao dần dần sưng to, hắn lại thêm một ngón tay xâm nhập, hai ngón tay chụm lại ra vào trong lối vào nhỏ hẹp co rúm, càn rỡ xoa bóp trêu chọc nàng.
Bụng dưới của nàng nhanh chóng co lại, miệng không ngừng rên rỉ……
Hắn tà nịnh dùng môi lưỡi cắn chặt nhũ lôi sớm đứng thẳng trong miệng, khi thì dùng sức mút vào, phối hợp với ngón tay của hắn cũng đi vào chiếm lấy nàng…… Thẳng đến khi hắn rốt cuộc chống đỡ không nổi dục hỏa mãnh liệt điên cuồng bên dưới……
Đột nhiên hắn rút tay, cởi ra tiết khố dưới hạ thân nàng, nam tính cứng rắn to lớn xâm nhập nàng, đâm vào trong cơ thể nàng –
"A –" Bị dùng lực mạnh mẽ khiến nàng thét thành tiếng,lông mày nhíu lại.
Tiếng kêu của nàng làm hắn miễn cưỡng bất động, một trận không đành lòng đánh úp lại hắn.
Hắn lại thương đến nàng sao?
Hắn xúc động cúi đầu, an ủi hôn lên chỗ nhăn chặt trên gương mặt xinh đẹp, cũng theo chính mình xúc động thuận thế lùi xuống, đặt lên hai cánh môi hình thoi hé mở mê người.
Hành động chưa từng có này không chỉ làm nàng sợ mà còn khiến chính hắn kinh động!
Hắn thế nhưng hôn nàng! Loại chuyện hắn chưa từng muốn làm với nữ nhân!
Bất quá lửa nóng bên dưới không cho phép hắn nghĩ nhiều, hắn đong đưa thắt lưng, chậm rãi luật động trong thiên hạ kiều nhỏ.
Rất nhanh, dục vọng từ hắn đã cháy lan sang nàng, hai người mặc kệ lửa dục thiêu đốt, cùng nhau hoan ái, cũng tạm thời đem hết thảy hỗn loạn quẳng đến sau đầu
Bên trong phủ tách ra rõ ràng tiền thính cùng cái hồ nhỏ, dòng chảy được nối liền với luồng nước sông, lưu thủy trong suốt, sinh sôi không ngừng. Cạnh đó có một cây đại thụ che trời, có thể nghỉ ngơi thoải mái dưới tàng cây ấy.
Lương Phù Cơ lớn lên ở vùng Tây Bắc thiếu nước cho nên hiện tại rất thích ngồi ở nơi này, nhìn mặt nước yên tĩnh bị gió nhẹ xuy phất nổi lên gợn sóng thật nhỏ.
Có khi nàng gặp được thân ảnh mình đang luyện công phản chiếu trên mặt nước, có khi nàng lại cầm theo sách lấy từ thư phòng ra đó, ngồi dưới bóng râm bên cạnh hồ chậm rãi đọc, hưởng thụ buổi chiều yên ả.
Bất quá hôm nay Lương Phù Cơ không có hứng trí như mọi ngày, chỉ giật mình lăng lăng trừng mắt cảnh đẹp trước mặt, nghĩ tới bữa tối ba ngày trước đó. Nhất là khi tiếp xúc với ánh mắt Lưu Dụ Lan, nàng liền cảm thấy không thích hợp. Nghĩ lại, ánh mắt đấy như là ý khiêu khích…… Hoặc là một loại cảnh cáo?
Cũng từ ngày đó, nàng chưa gặp lại Kiều Kiếm Vân, điều này thật khiến nàng bất an trong lòng.
Tuy Kiều Kiếm Vân từng nói với nàng những lời không dễ nghe, nhưng sau đó, nàng mơ hồ cảm giác được hắn đối nàng tựa hồ bắt đầu có thay đổi, hơn nữa hầu như tối nào cũng tới ‘Lục Thủy uyển’ tìm nàng.
Mấy ngày nay hắn một bước cũng chưa đặt tới Lục Thủy uyển làm nàng thấy rất kỳ quái, nàng cũng không muốn đuổi theo hỏi, sợ lại giống lần trước chọc hắn nói những lời khó nghe, ngược lại biến thành hai người không vui vẻ.
Nhưng là, nàng thật sự rất muốn hắn……
"Lương cô nương."
Theo sau tiếng gọi là một thân ảnh đầy đặn đang lắc lắc(convert là bày biện) cái eo đi bên cạnh ao, thần sắc tự nhiên hào phóng hiện lên trên gương mặt Lưu Dụ Lan.
"Lưu cô nương." Lương Phù Cơ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Dụ Lan hướng nàng đi tới. Đây là lần đầu gặp lại kể từ buổi tối hôm đó.
"Lương cô nương thật có hưng trí. Một mình hưởng thụ cảnh đẹp không buồn sao? Sao không tìm người tới làm bạn đâu?" Lưu Dụ Lan đến gần nàng, mặt ngoài là hỏi thăm, bên trong lại giấu diếm mưu đồ khác.
Đáng tiếc đơn thuần như Lương Phù Cơ căn bản là không có nghe được hàm ý trong lời của nàng ta, càng không hiểu được kỳ lạ biến hoá lóe lên trong mắt ả.
"Tìm ai đây?" Nàng trực giác hỏi lại, "Toàn bộ Kiều phủ đều muốn ta thanh nhàn. Kiếm Vân ca ca mỗi ngày làm việc từ sớm đến muộn, còn không cho ta đi theo hỗ trợ." Nàng nhịn không được than thở.
"Làm sao có thể đâu!" Lưu Dụ Lan hô nhỏ, ánh mắt cố làm ra vẻ kinh ngạc, "Hôm qua ta mới đi theo Kiều sư ca cùng Doãn Văn ca đi tìm Cận sư ca ở ‘Định bắc vương phủ’! Nguyên bản ta còn đang nghĩ vì sao không thấy Lương cô nương đâu? Hiện tại ta mới biết được, nguyên lai là Kiều sư ca không chịu cho ngươi đi theo nha!" Nàng ngồi ngay ngắn ở một bên bình đài, nhìn kỹ phản ứng của Lương Phù Cơ sau khi nghe nàng nói.
Chỉ thấy Lương Phù Cơ vẻ mặt hơi lạnh, "Các ngươi ba người hôm qua đến ‘Định bắc vương phủ’?" Đối với chuyện của Kiều Kiếm Vân, nàng luôn luôn rất rõ ràng, cho nên nàng biết Định Bắc Vương gia Cận Minh Lôi là lão bản của "Minh ký", cũng là huynh đệ có cảm tình tốt với Kiều Kiếm Vân.
"Cũng không phải! Đêm qua chúng ta bởi vì tán gẫu quá muộn mà ở lại ‘Định bắc vương phủ’ một đêm, sáng nay mới lên kiệu về phủ từ sớm. Trước khi đi, Vương phi vẫn còn muốn Kiều sư ca lần sau mang ta đi tìm nàng đâu!" Lưu Dụ Lan thêm mắm thêm muối, khẩu khí đắc ý tự thuật.
Vốn là ngay sau hôm nàng cùng Diệp Doãn Văn đến, Diệp Doãn Văn sẽ đi thăm đại sư huynh Cận Minh Lôi, bất quá trước khi xuất phát bọn họ lại biết được Cận Minh Lôi có việc đã cùng thê tử ra khỏi thành, đành rời ngày tới hôm qua. Còn nàng chính là hỏi han hai ngày Diệp Doãn Văn mới bằng lòng theo đi — bất quá điểm này nàng sẽ không nói cho Lương Phù Cơ biết nha.
Lương Phù Cơ lòng tràn đầy thất vọng nhìn khuôn mặt Lưu Dụ Lan đắc ý vui vẻ, càng nghĩ càng muốn nôn!(S: Hê hê, ta chỉ thêm mỗi chữ muốn thôi)
Nguyên bản nàng vẫn nghĩ đợi ngày nào đó Kiều Kiếm Vân thật tình tiếp nhận nàng, sau khi thích nàng nhất định sẽ mang nàng đi gặp thân thích của hắn.
Kết quả đâu, hắn lại dẫn theo một nữ tử vừa quen được ba ngày tiến đến bái phỏng sư huynh của hắn, mà không mang nàng đi…… Tại sao?
Lưu Dụ Lan nhìn Lương Phù Cơ sắc mặt càng thêm âm tình bất định, không khỏi có chút sung sướng tiếp tục nói: "Kiều sư ca thật đúng là một quân tử, cá tính lại ôn nhu. Hắn còn muốn ta ở kinh thành lâu một chút, nói muốn mang ta đi dạo quanh nơi đây a!" Nàng cố ý làm bộ có lỗi liếc Lương Phù Cơ, "Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ tới kinh thành, cho nên lúc Kiều sư ca mời, ta đương nhiên không thể cự tuyệt."
Lương Phù Cơ nghe vậy sanh lớn mắt, nội tâm càng thêm dâng lửa giận bất bình.
Nàng cũng là lần đầu tiên đến kinh thành nha! Tại sao Kiếm Vân ca ca không nói muốn mang nàng đi dạo? Ngược lại đầu tiên là tâm không cam lòng tình không muốn lưu nàng ở lại, sau đó không chịu cho nàng đi cùng hắn. Cho dù nàng có giúp hắn vui vẻ, hắn mỗi ngày vẫn là để nàng ở Kiều phủ không thèm quan tâm.
Mà nay, hắn…… hắn nhưng lại muốn bồi người khác chung quanh đi một chút?! Kia nàng tính cái gì?
"Lương cô nương, ngươi đang tức giận sao?" Lưu Dụ Lan che lại cười trộm trong mắt, cố ý hỏi.
Nàng muốn chọc chết hồ ly tinh theo đuổi nam nhân này – chuyện này nàng là nghe từ lời xì xào bàn tán của bọn nô bộc.
Không thể tưởng được Lương Phù Cơ nhìn như vụng về, không có tư sắc, tâm cơ lại thâm sâu như vậy, theo đuổi Kiều Kiếm Vân lâu như vậy. Bất quá nếu lâu thế này đều không có hiệu quả, đại biểu Kiều Kiếm Vân với nàng ta không có gì ám muội, cũng không có ý nguyện thú nàng, nếu không hôm nay nàng ta đã sớm thành Kiều phu nhân rồi.
Bởi thế đây chính là cơ hội tốt cho Lưu Dụ Lan nàng! Nhất là hôm qua sau khi nhìn thấy thê tử của Cận Minh Lôi, nàng biết muốn đặt chân đến "Định Bắc vương phủ" là không có khả năng.
"Không có." Lương Phù Cơ buồn bực trả lời, biểu tình phi thường rõ ràng khẩu thị tâm phi. Kỳ thật lòng nàng đã sớm khí tạc, chỉ tiếc nàng lại không thể đem khí trút lên người Lưu Dụ Lan, dù sao người ta cũng chỉ "ăn ngay nói thật"!( S: ="=)
"Nha! Đúng rồi, ta nghe Kiều sư ca nói, Lương cô nương là người Tĩnh thành?" Lưu Dụ Lan "khoái trá" nhắc lại đề tài khác.
"Đúng vậy!" Lương Phù Cơ có chút vô lực thuận miệng đáp, đôi tay nhỏ bé xiết chặt thành quyền, cứ buông lỏng rồi lại nắm chặt.
"Như vậy……" Lưu Dụ Lan đột nhiên đình chỉ lời nói ngẩng đầu, nhìn về phía sau Lương Phù Cơ, "A! Là Kiều sư ca. Nên sẽ không là ta cùng Lương cô nương hàn huyên đến quá thời gian hẹn, cho nên Kiều sư ca mới tìm tới đây đi!" Nàng trong mắt dấu không được sung sướng.
"Ngươi…… cùng Kiếm Vân ca ca có hẹn?" Lương Phù Cơ cơ hồ hỏi không ra những lời này, chỉ vì trong lòng quá mức khiếp sợ.
"Đúng vậy!" Lưu Dụ Lan gật gật đầu, lưu quang giảo trá hiện lên đáy mắt.
Lửa giận lập tức bạo phát trong lồng ngực Lương Phù Cơ!
Lưu Dụ Lan nhìn Kiều Kiếm Vân chậm rãi đến gần, chậm rãi mở miệng, "Kiều sư ca đáp ứng mang ta đi dạo một lát, xem loại sam tử(áo đơn) mà các nữ nhân yêu thích hiện nay là gì." Nói xong nàng lập tức đứng dậy, đi lên phía trước nghênh đón Kiều Kiếm Vân.
"Kiều sư ca, ngươi đến tìm ta sao? Ta cùng Lương cô nương tán gẫu thật sự vui vẻ, cho nên nhất thời đã quên mất thời gian."
Kỳ thật lần đi dạo này là nàng sáng nay khẩn cầu mãi mới có, dĩ nhiên, đồng hành sẽ có Diệp Doãn Văn.
Kiều Kiếm Vân từ xa thấy Lưu Dụ Lan đang ngồi bên cạnh Lương Phù Cơ, trên mặt lộ vẻ cười, hai người như là thực ăn ý. Ai ngờ hắn vừa đến gần, còn chưa trả lời Lưu Dụ Lan, Lương Phù Cơ lại nổi giận.
"Ngươi tại sao đối xử như vậy?!" Nhẫn nại bất bình lâu ngày, rốt cục bị Lưu Dụ Lan trái phải trêu chọc mà bộc phát.
Kiều Kiếm Vân ngẩn người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bực bội.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn nhíu mi, khó hiểu hỏi.
Còn giả bộ! "Ta nói, ngươi tại sao đối xử như vậy?!" Nàng lại kêu lên,"Ta xin ngươi nhiều lần, ngươi đều không cho ta đi cùng, còn nàng ta đâu!" Nàng tức giận chỉ vào Lưu Dụ Lan, "Nàng mới tiến vào ba ngày, ngươi không chỉ mang nàng đi ‘Định Bắc vương phủ’, hiện nay còn cho nàng theo ngươi xuất môn! Tại sao? Tại sao ta không thể xuất môn với ngươi?"
Hoa lý cách cách.. một chuỗi dài thanh âm tức giận mắng mỏ khiến Kiều Kiếm Vân nheo mắt lại, đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng không vui, mà một bên Lưu Dụ Lan có chút sợ hãi tựa vào người Kiều Kiếm Vân.
Một mảnh trầm mặc bao phủ cả ba người.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Dụ Lan đánh vỡ trầm mặc trước tiên.
"Ách…… Kiều sư ca…… Việc này là Dụ Lan không tốt, ta không biết cách nói chuyện, hại Lương cô nương tức giận……" Nàng trộm dò xét Kiều Kiếm Vân mi tâm mang theo lãnh ý, trong lòng nổi lên một trận thống khoái.
"Này không phải chuyện của ngươi, Lưu cô nương, thỉnh rời đi trước." Kiều Kiếm Vân không lộ liễu hất cái tay đang bò lên tay hắn.
Lưu Dụ Lan trong mắt hiện lên quyệt quang, "Hảo. Kiều sư ca, ta đây tới đại sảnh chờ ngươi." Nàng ôn thuần gật đầu, xoay người rời đi.
Không thèm để ý Lưu Dụ Lan đã đi xa, Lương Phù Cơ vẫn trừng mắt bắn lửa giận với Kiều Kiếm Vân.
Kiều Kiếm Vân thấy nàng vẫn là bộ dáng bốc hỏa, sắc mặt càng thêm khó coi, "Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì! Đây không phải Tĩnh thành!" Lần đầu nhìn đến nàng như vậy làm cho hắn không khỏi hoài nghi nàng lúc trước ôn hòa nhường nhịn tất cả có phải là giả vờ hay không.
"Ngươi tại sao không trả lời ta?" Nàng cứng rắn chất vấn, trong lòng càng thêm bất bình.
Chẳng lẽ đơn giản là nàng chủ động theo đuổi hắn, hắn liền xem thường nàng, cho nên luôn đối xử với nàng như vậy? Lương Phù Cơ đột nhiên lĩnh ngộ trong đầu.
"Ta không cần trả lời câu hỏi đó của ngươi!" Hắn lạnh giọng cự tuyệt, lồng ngực càng thêm trắc trở khó chịu.
"Ngươi cho là ta cố tình gây rối?" Lương Phù Cơ không dám tin gầm nhẹ.
"Ngươi nói đủ chưa?" Hắn không kiên nhẫn hét lớn một tiếng, "Ta không cần giải thích cái gì hết! Ngươi là gì của ta? Nhiều nhất cũng chỉ là một nữ nhân giúp ta giải quyết dục vọng, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu căng chất vấn ta!" Lửa giận trong mắt hóa thành tuyệt tình lãnh liệt, hàn khí lao thẳng tới đánh úp vào nàng.
Không thể li thanh cũng không nguyện li thanh cảm xúc, làm cho hắn theo bản năng bảo hộ chính mình mà cực lực phản kích đối phương, mặc dù biết lời nói của mình thực đả thương người cũng không thu hồi.
Lương Phù Cơ giật mình, nháy mắt gương mặt đã trắng bệch.
Hắn…… hắn thật sự … nói tổn thương nàng!
Lương Phù Cơ theo dõi lãnh tàn trong mắt hắn,"Nguyên…… nguyên lai ngươi thích là bộ dáng ra vẻ đoan trang của nàng, cho nên ngươi mới không nhìn đến cố gắng của ta……" Nàng thì thào.
Khó trách Lưu Dụ Lan kia mới tiến Kiều phủ vài ngày, hắn liền chủ động giữ nàng ở lại, còn nhận lời tự mình mang nàng xuất môn du ngoạn, thậm chí sáng nay hẹn nhau……
Quay đầu ngẫm lại chính mình, đến nơi này đã hơn một tháng, nàng chưa từng nghe hắn chủ động muốn dẫn nàng xuất môn, mỗi khi nàng chủ động yêu cầu, cũng không thấy hắn đáp ứng……
Nàng…… có phải hay không đã sai từ đầu rồi? Nàng có phải hay không căn bản là không nên chỉ theo ý mình như thế, lạc quan nghĩ đến hắn sẽ có một ngày nhìn đến nàng cố gắng vì hắn……
"Ngươi còn ngây ngốc cái gì ở đó!" Kiều Kiếm Vân thấy nàng hai mắt thất thần, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đóng lại nhưng không có phát ra âm thanh nào, trong lòng bất giác lại bốc hỏa.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi ở trong phủ muốn phát tính tình thiên kim tiểu thư gì ta cũng không quản, ngươi chỉ cần nhớ rõ hai chuyện, thứ nhất là không cho phép trút giận lên người vô tội, mặt khác Lưu cô nương chính là khách nhân của chúng ta, nàng còn ở đây ngày nào, ta muốn ngươi đối nàng thân mật một chút, đã hiểu chưa?" Cảnh cáo xong, Kiều Kiếm Vân vẫn chưa phát hiện chính mình đã đem nàng đưa vào phạm vi một nhà.
Mà Lương Phù Cơ thì càng không thể nghe ra lỗi trong lời nói của hắn. Nàng chỉ có nghe thấy hắn nghiêm khắc cảnh cáo, ý là bỏ qua nàng, coi trọng Lưu Dụ Lan, muốn nàng giúp đỡ nàng ta.
Chỉ mấy ngày mà địa vị của Lưu Dụ Lan trong lòng hắn đã vượt qua cả nàng sao?
Lục quang trong mắt cháy mạnh, Lương Phù Cơ lên tiếng.
"Ngươi thích nàng, coi trọng nàng như vậy, vậy đi bồi nàng nha! Dù sao nàng đang đợi ở đại sảnh, ngươi cần gì phải ở trong này lãng phí thời gian giáo huấn lễ tiết của ta!" Lửa giận che phủ lý trí, liên tiếp không suy nghĩ, từ ngữ tràn ngập ghen tuông bắn ra từ cái miệng nhỏ!
"Ngươi……" Kiều Kiếm Vân thấy nàng không biết hối cải, ngược lại còn ương ngạnh, nhất thời không thể át, tức giận đến hai mắt toát ra hỏa hoa, song chưởng xiết chặt thành quyền.
"Ta làm sao?" Lương Phù Cơ bằng bất cứ giá cũng mắng lại, "Nếu thích cùng nàng như vậy, sao còn đứng ở trong này nhìn ta khiến người chán ghét? Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo đợi trong phòng, cho ngươi đến nhắm mắt làm ngơ!"
Đau đớn mắng xong, Lương Phù Cơ buồn bực nhảy dựng lên, thi triển khinh công chạy đi. Hai cái nhấp nhô, thân ảnh của nàng đã biến mất sau bụi cây cỏ.
Không dự đoán được nàng đột nhiên có động tác này, Kiều Kiếm Vân trở tay không kịp bực mình nhìn phương hướng nàng biến mất. Cho dù bị vây bên trong thịnh nộ, hắn cũng là không có xem nhẹ lúc Lương Phù Cơ xoay người hết sức, đáy mắt hiện lên đau xót. Thần sắc ấy tựa như cây châm chích vào lòng hắn…..
Thật lâu sau, hắn thu lại sắc mặt giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.
~ ~ ~
Nửa đêm, tẩm thất Lục thủy uyển, Lương Phù Cơ vừa mới ngủ, một đạo thân ảnh cao lớn lặng yên không tiếng động tiến vào trong phòng, im lặng ngồi bên mép giường, nhìn thiên hạ trên giường ngủ không an ổn.
Sau một lúc lâu, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày vẫn nhíu chặt, thủ thế chậm chạp mang theo một cỗ thương tiếc không cần nói cũng biết.
Từ khi rời khỏi hồ nước, thần sắc của nàng luôn quanh quẩn trong lòng hắn. Nguyên bản nàng tức giận cố tình gây sự, hành vi giống như người đàn bà chanh chua, hắn là không tính tìm nàng, đáng tiếc cước bộ của hắn không nghe theo chỉ thị, lại lạc bước tới đây.
Hắn thống hận bị người khác bức bách tỏ thái độ, hơn nữa nàng hôm nay kia khí thế bức người khiến hắn cảm thấy phản cảm.
Có lẽ là nàng chủ động theo đuổi hắn, làm hắn nhìn nàng với con mắt đánh giá không cao, cho rằng nữ tử làm ra loại kinh hãi thế tục này, vi phạm đức hạnh, phẩm hạnh chỉ sợ cũng không phải xuất sắc.
Mỹ mạo của nàng làm hắn lúc trước quyết định đem nàng thu vào phòng, nhưng là trong khoảng thời gian đó, sau khi hiểu biết nàng, hắn đã nhận ra rất nhiều điểm đáng yêu của nàng.
Nàng thật thà, ngây thơ lại thông minh, sinh trưởng trong gia đình thương nhân lại chưa bao giờ lây dính khí chất tham lam của con buôn, thậm chí còn thường lấy tính trẻ con lạc quan xem xét mọi chuyện.
Lúc đó hắn giận dữ quở trách nàng là xác thực. Biết rõ nàng không phải là như lời hắn nói, nhưng hắn lại gán cho nàng cái tội danh đó, thật không công bằng. Bất quá lời chất vấn của nàng khiến hắn lần đầu tiên bối rối — kỳ thật hắn sở dĩ bực bội là vì nếu hắn giải thích, sự thật hắn không thích Lưu Dụ Lan, chính là gián tiếp nói hắn có tâm ý với nàng. Mà hắn là tuyệt không muốn thừa nhận điểm này.
Nàng không rơi lệ đi!
Đêm nay hắn ở trong thư phòng, nhớ tới lưu quang đáy mắt nàng …… Đó là nàng chưa rơi lệ đi!
Hắn có phải hay không trong lúc vô tình đã đả thương trái tim nàng?
Bất quá hắn không thể xin lỗi, nói với nàng, tất cả những lời này là vô tâm, chỉ vì hắn không muốn cấp nàng nhiều hy vọng, nhất là chính mình cũng không tính hứa hẹn gì được.
Hắn là nên cùng nàng không thân một thời gian đâu?
Trong đầu suy nghĩ loạn thành một đoàn trái ngược nhau, Kiều Kiếm Vân từ mép giường đứng lên, nhanh chóng cởi quần áo trên người, sau đó bò lên giường ngủ, khinh thủ khinh cước đem Lương Phù Cơ thân mình kiều nhỏ ôm vào trong lòng, cũng bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo đơn duy nhất trên người nàng.
Cở bỏ nút thắt chiếc yếm, da thịt trắng nõn hiển lộ. Ánh trăng chiếu rọi hạ càng làm rạng rỡ khuôn ngực nàng, cũng làm dục hỏa của hắn tăng vọt, đại chưởng khẩn cấp nắm một bên cao ngất đẫy đà, không do dự ngậm chặt một bên nhũ lôi còn lại, cường lực hút……
"Ân……" khoái cảm tê dại mãnh liệt trước ngực khiến Lương Phù Cơ từ giấc ngủ bừng tỉnh,"Kiếm Vân ca ca?"
"Còn ai vào đây sờ lên giường của ngươi mà không bị ngươi phát hiện?" Hắn cười khẽ trả lời, lại vùi đầu vào ngực nàng.
"Ách……" Tuy nói thần trí vẫn bị trạng thái mơ hồ vây bám, nhưng nàng cũng không quên hai người cách đây không lâu từng tranh chấp.
"Ách…… Ngươi……" Nàng giãy dụa muốn hỏi.
"Hư! Đừng hỏi." Tựa như có thuật đọc tâm, hắn ngăn trở câu hỏi của nàng, "Trước để cho ta muốn ngươi……" Đại chưởng xâm nhập tiết khố của nàng thăm dò, khuấy động cấm địa non mềm, cũng thuận lợi ngăn chặn lời nói của nàng.
"A……" Hạ phúc vừa kéo, nàng ưm ra tiếng.
Ngón tay dài tà ác nắm nàng hạch bao mẫn cảm bừa bãi qua lại xoa nhẹ, rất nhanh liền xoa ra chút róc rách ẩm ướt……
"Ngươi thực nhiệt tình!" Hắn hưng phấn nói nhỏ, ngón tay phút chốc đâm vào u huyệt nàng.
"A –" Nàng cong thân, tiếp nhận dục vọng thình *** h đánh vào.
Ngón cái vân vê hạch bao dần dần sưng to, hắn lại thêm một ngón tay xâm nhập, hai ngón tay chụm lại ra vào trong lối vào nhỏ hẹp co rúm, càn rỡ xoa bóp trêu chọc nàng.
Bụng dưới của nàng nhanh chóng co lại, miệng không ngừng rên rỉ……
Hắn tà nịnh dùng môi lưỡi cắn chặt nhũ lôi sớm đứng thẳng trong miệng, khi thì dùng sức mút vào, phối hợp với ngón tay của hắn cũng đi vào chiếm lấy nàng…… Thẳng đến khi hắn rốt cuộc chống đỡ không nổi dục hỏa mãnh liệt điên cuồng bên dưới……
Đột nhiên hắn rút tay, cởi ra tiết khố dưới hạ thân nàng, nam tính cứng rắn to lớn xâm nhập nàng, đâm vào trong cơ thể nàng –
"A –" Bị dùng lực mạnh mẽ khiến nàng thét thành tiếng,lông mày nhíu lại.
Tiếng kêu của nàng làm hắn miễn cưỡng bất động, một trận không đành lòng đánh úp lại hắn.
Hắn lại thương đến nàng sao?
Hắn xúc động cúi đầu, an ủi hôn lên chỗ nhăn chặt trên gương mặt xinh đẹp, cũng theo chính mình xúc động thuận thế lùi xuống, đặt lên hai cánh môi hình thoi hé mở mê người.
Hành động chưa từng có này không chỉ làm nàng sợ mà còn khiến chính hắn kinh động!
Hắn thế nhưng hôn nàng! Loại chuyện hắn chưa từng muốn làm với nữ nhân!
Bất quá lửa nóng bên dưới không cho phép hắn nghĩ nhiều, hắn đong đưa thắt lưng, chậm rãi luật động trong thiên hạ kiều nhỏ.
Rất nhanh, dục vọng từ hắn đã cháy lan sang nàng, hai người mặc kệ lửa dục thiêu đốt, cùng nhau hoan ái, cũng tạm thời đem hết thảy hỗn loạn quẳng đến sau đầu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook