Vân Thiên Khuynh Thành
-
Chương 25: Kết bạn đồng hành
Ngày hôm sau, nắng vàng chiếu rực rỡ, Vân Dung sớm đã rửa mặt chải đầu. Thay một bộ xiêm y nhẹ nhàng, đi ra khỏi Thấm Phương Trai. Tối hôm qua, Chu Cẩn Du nói hôm nay muốn dẫn nàng ra phủ đi chơi.
Bởi vì có sự việc đáng chờ mong nho nhỏ này cho nên hôm nay tâm tình của Nàng rất là tốt. Đi tới hậu hoa viên, liền thấy Chu Cẩn Du đang đứng ở trong lương đình chờ Nàng.
"Đại ca.". Đêm qua Nàng rất là luống cuống, nhưng ở trước mặt đại ca của mình chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Đi vào Chu phủ lâu như vậy, tựa hồ đây là lần đầu tiênở trên người Chu Cẩn Du tìm được một thứ tình thân đúng nghĩa.
Chu Cẩn Du nhìn vẻ mặt hưng phấn lúc này của Vân Dung, cùng vẻ yên lặng rơi lệ đêm qua quả thực là giống như là hai người khác nhau. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến ban ngày thì Nàng như ánh mặt trời ấm áp, cũng sẽ có vẻ mặt tịch mịch như vậy chứ? Bất giác lắc đầu một cái.
"Đại ca, hôm nay chúng ta đi thế nào?"
Chu Cẩn Du đem chiết phiến trong tay vừa thu lại, híp mắt phượng hẹp dài lại cười nói: "Hôm nay, Ta mang Ngươi đi tìm trí nhớ mất đi của Ngươi."
"Tìm kiếm trí nhớ mất đi?" nghe lời này, trong lòng thoáng chốc có một mảnh ấm áp.
Nhưng Chu Cẩn Du cũng không cho Nàng thời gian cảm động. Ở một bên thúc giục nói: "Thị vệ theo Chu lão gia ra ngoài thành, phải mất mấy canh giờ mới về tới, nhưng nếu Ngươi còn ở đây không chịu đi thì đến tối khi Chu lão gia trở lại, chúng ta cũng sẽ không có cách nào đi được. Lần sau, nếu là còn muốn ra phủ, chỉ sợ cũng là rất lâu."
Vân dung vội vàng gật đầu: "Chúng ta đây đi nhanh chút thôi." Trời biết, Nàng đã mong sớm ngày tìm được trí nhớ rồi.
Hai người đang đi ra từ cửa lớn của Chu phủ, quản gia và những người làm nhìn thấy bọn họ đều đồng loạt thi lễ. Đi qua cửa chính, Vân Dung tựa hồ cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời thật là chói mắt. Thật giống như ở trong phòng tối lâu, đột nhiên được nhìn thấy ánh sáng vậy.
Bước chân cũng mang theo chút kích động. Nàng không biết, chính mình nhưng lại khát vọng đi ra khỏi cửa đến như vậy. Ngay cả cành liễu trước cửa cũng như vui vẻ với tâm trạng của Nàng nên hướng đến trước mắt Nàng ngoắc ngoắc.
Chu Cẩn Du bước nhanh về phía có một chiếc xe ngựa đang ngừng ở phía trước, Vân Dung nhấc váy theo sát phía sau.
"Đây là đi nơi nào?"
Mới vừa đi tới gần chiếc xe ngựa, liền nghe phía sau một âm thanh trầm thấp khàm khàm. Ngẩng đầu, theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Chu lão gia vẻ mặt không rõ vui buồn nhìn chằm chằm Nàng cùng Chu Cẩn Du. Phụ tử đúng đối diện nhau, mùi thuốc sung tỏa ra bốn phía.
Chu Cẩn Du nhanh tiến lên vài bước, đem Vân Dung bảo hộ ở phía sau: "Phụ thân, Tam muội ở nhà tâm trạng buồn phiền nên Ta hôm nay mang Nàng ra ngoài đi giải sầu." Trong giọng nói, thiếu vài phần khiêu khích, thái độ so với ngày đó ở chính sảnh cũng cung kính rất nhiều.
Chính là, Chu Từ Ân sắc mặt cũng không dịu đi mà ngày càng thêm kos coi. Âm thanh lạnh lùng nói: "Trở về."
Theo ánh mắt kia, Vân Dung ý thức được, hai chữ này là đang nói cho Nàng.
Lửa giận đọng lại mấy tháng qua, tựa hồ không thể khống chế nổi, Vân Dung cười nói: "Chẳng qua là cùng Đại ca ra ngoài giải sầu mà thôi vì sao phụ thân lại muốn ngăn trở, hay là Vân Dung cả đời này cũng không thể ra khỏi Chu phủ sao?"
Chu Từ Ân hừ lạnh một tiếng nói: "Cho tới bây giờ, nam nữ thụ thụ bất thân, Hắn lại không phải là thân đại ca của Ngươi, Ngươi tất nhiên không thể tùy tiện cùng Hắn ra phủ." Một câu làm cho Vân Dung giật mình đứng nguyên tại chỗ. Mà bên cạnh trên mặt Chu Cẩn Du cũng lập tức biến thành một biểu tình phẫn hận .
Chu lão gia nói những lời này nghe thật bạc tình bạc nghĩa, Vân Dung nhìn đến Chu Cẩn Du như vậy , trong lòng có vài phần đồng tình đối hắn, căm tức Chu lão gia.
Tại lúc này, phía sau truyền đến thanh âm của một nam tử: "Ta hôm nay vừa vặn muốn đi ra khỏi thành, không bằng có thể cho Tam tiểu thư đi cùng với Ta."
Bởi vì có sự việc đáng chờ mong nho nhỏ này cho nên hôm nay tâm tình của Nàng rất là tốt. Đi tới hậu hoa viên, liền thấy Chu Cẩn Du đang đứng ở trong lương đình chờ Nàng.
"Đại ca.". Đêm qua Nàng rất là luống cuống, nhưng ở trước mặt đại ca của mình chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Đi vào Chu phủ lâu như vậy, tựa hồ đây là lần đầu tiênở trên người Chu Cẩn Du tìm được một thứ tình thân đúng nghĩa.
Chu Cẩn Du nhìn vẻ mặt hưng phấn lúc này của Vân Dung, cùng vẻ yên lặng rơi lệ đêm qua quả thực là giống như là hai người khác nhau. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến ban ngày thì Nàng như ánh mặt trời ấm áp, cũng sẽ có vẻ mặt tịch mịch như vậy chứ? Bất giác lắc đầu một cái.
"Đại ca, hôm nay chúng ta đi thế nào?"
Chu Cẩn Du đem chiết phiến trong tay vừa thu lại, híp mắt phượng hẹp dài lại cười nói: "Hôm nay, Ta mang Ngươi đi tìm trí nhớ mất đi của Ngươi."
"Tìm kiếm trí nhớ mất đi?" nghe lời này, trong lòng thoáng chốc có một mảnh ấm áp.
Nhưng Chu Cẩn Du cũng không cho Nàng thời gian cảm động. Ở một bên thúc giục nói: "Thị vệ theo Chu lão gia ra ngoài thành, phải mất mấy canh giờ mới về tới, nhưng nếu Ngươi còn ở đây không chịu đi thì đến tối khi Chu lão gia trở lại, chúng ta cũng sẽ không có cách nào đi được. Lần sau, nếu là còn muốn ra phủ, chỉ sợ cũng là rất lâu."
Vân dung vội vàng gật đầu: "Chúng ta đây đi nhanh chút thôi." Trời biết, Nàng đã mong sớm ngày tìm được trí nhớ rồi.
Hai người đang đi ra từ cửa lớn của Chu phủ, quản gia và những người làm nhìn thấy bọn họ đều đồng loạt thi lễ. Đi qua cửa chính, Vân Dung tựa hồ cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời thật là chói mắt. Thật giống như ở trong phòng tối lâu, đột nhiên được nhìn thấy ánh sáng vậy.
Bước chân cũng mang theo chút kích động. Nàng không biết, chính mình nhưng lại khát vọng đi ra khỏi cửa đến như vậy. Ngay cả cành liễu trước cửa cũng như vui vẻ với tâm trạng của Nàng nên hướng đến trước mắt Nàng ngoắc ngoắc.
Chu Cẩn Du bước nhanh về phía có một chiếc xe ngựa đang ngừng ở phía trước, Vân Dung nhấc váy theo sát phía sau.
"Đây là đi nơi nào?"
Mới vừa đi tới gần chiếc xe ngựa, liền nghe phía sau một âm thanh trầm thấp khàm khàm. Ngẩng đầu, theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Chu lão gia vẻ mặt không rõ vui buồn nhìn chằm chằm Nàng cùng Chu Cẩn Du. Phụ tử đúng đối diện nhau, mùi thuốc sung tỏa ra bốn phía.
Chu Cẩn Du nhanh tiến lên vài bước, đem Vân Dung bảo hộ ở phía sau: "Phụ thân, Tam muội ở nhà tâm trạng buồn phiền nên Ta hôm nay mang Nàng ra ngoài đi giải sầu." Trong giọng nói, thiếu vài phần khiêu khích, thái độ so với ngày đó ở chính sảnh cũng cung kính rất nhiều.
Chính là, Chu Từ Ân sắc mặt cũng không dịu đi mà ngày càng thêm kos coi. Âm thanh lạnh lùng nói: "Trở về."
Theo ánh mắt kia, Vân Dung ý thức được, hai chữ này là đang nói cho Nàng.
Lửa giận đọng lại mấy tháng qua, tựa hồ không thể khống chế nổi, Vân Dung cười nói: "Chẳng qua là cùng Đại ca ra ngoài giải sầu mà thôi vì sao phụ thân lại muốn ngăn trở, hay là Vân Dung cả đời này cũng không thể ra khỏi Chu phủ sao?"
Chu Từ Ân hừ lạnh một tiếng nói: "Cho tới bây giờ, nam nữ thụ thụ bất thân, Hắn lại không phải là thân đại ca của Ngươi, Ngươi tất nhiên không thể tùy tiện cùng Hắn ra phủ." Một câu làm cho Vân Dung giật mình đứng nguyên tại chỗ. Mà bên cạnh trên mặt Chu Cẩn Du cũng lập tức biến thành một biểu tình phẫn hận .
Chu lão gia nói những lời này nghe thật bạc tình bạc nghĩa, Vân Dung nhìn đến Chu Cẩn Du như vậy , trong lòng có vài phần đồng tình đối hắn, căm tức Chu lão gia.
Tại lúc này, phía sau truyền đến thanh âm của một nam tử: "Ta hôm nay vừa vặn muốn đi ra khỏi thành, không bằng có thể cho Tam tiểu thư đi cùng với Ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook