Vân Thi Ca Em Là Của Tôi
-
Chương 7: Bị bỏ rơi
Vân Thi Ca đem một loạt ý nghĩ trong đầu nói ra:“Anh đeo mặt lạ chẳng phải là vì ghét phiền phức sao, phiền phức lớn nhất là gì? Đương nhiên là phụ nữ. Anh là ai là Lục Hắc Thần, người đứng đầu một gia tộc thì cần nhất là có người nối dõi, mà muốn người
nối dõi thì cần có vợ, mà muốn có vợ thì cần phải đi xem mắt, mà muốn không phải đi xem mắt thì phải có bạn gái”. Với lí lẽ của mình Vân Thi Ca nghĩ Lục Hắc Thần không thể phản bác vì lí lẽ quá chặt chẽ.
Môi Lục Hắc Thần cong lên, lập luận gì đây.
-“Điều phiền phức nhất là phụ nữ, chẳng lẽ cô không phải phụ nữ”.
Vân Thi Ca á khẩu.
-“Cô không muốn tôi có vợ, cũng không muốn tôi có con”.
Chẳng phải lí lẽ của cô không có khuyết điểm nào sao, giờ bị cho là câu nói có ý nghĩa mập mờ.
Chỉ là muốn lấy công chuộc tội một cách an nhàn nhất thôi, nên cô mới lấy ra lí lẽ có chút kì quọăc này.
Cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
-“Nhưng, đề nghị không tồi”.
-“Đương nhiên là không tồi rồi”. Ha, nói móc nãy giờ rồi kết luận lại một câu không tồi.
Lục Hắc Thần:“ Mai tới gặp tôi”.Rồi lên xe chạy đi mất.
Vân Thi Ca:“Này, vậy còn tôi”.
Dù gọi thế nào thì Lục Hắc Thần đã lái xe đi mất.
Đồ vô tâm, bây giờ bỏ cô ở đây thì cô biết về kiểu gì, cô hận, hận không thể băm thây hắn ra.
Xe của Lục Hắc Thần đi cả ngày cũng không hết xăng, còn xe của cô cũng là siêu xe, nhưng lại nhanh hết xăng. Cô lại quên không mang điện thoại.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh như vậy thì có gọi trời, trời không biết gọi đất, đất không hay.Chỉ có thể ngồi chờ thôi.
Cứ như thế đến tối mịt, da bụng cũng gắn chặt vào lưng. Cuối cùng một chiếc xe màu hồng cũng tới. Vân Ly sao giờ mới tới.
Vân Ly vội vã bước xuống xe:“Thi Ca sao em lại ở đây”.
Vân Thi Ca đã đói đến sắp ngất:“ Bị sói hoang đuổi theo”.
Vân Ly cũng không để ý đến lời nói đùa của cô:“ Lên xe, chị chở về”. Còn chiếc xe của Vân Thi
Ca đành để tạm ở đây.
Về đến khu chung cư cũng đã là 12 giờ đêm. Việc làm đầu tiên của Vân Thi Ca là chạy vào bếp xem có gì không để đánh chén.
No say, Vân Ca đi vào phòng chuẩn bị tắm, biết được cô chẩn bị đi tắm Vân Ly gọi lại:“Mới ăn no xong đừng đi tắm kẻo đau bụng đó”.
-“Em sắp thành con cú mèo rồi nè”.
Tắm xong Vân Thi Ca lập tức leo lên giừơng đánh một giấc tới sáng.
Sáng sớm, khi mặt trời đã lên cao Vên Thi Ca mới mò mẫm dậy. Vịêc tiếp theo, vẫn giống như thường ngày là đánh răng rửa mặt và ăn sáng.
Ăn sáng xong cô mới chợt nhớ ra một việc. Phải đi gặp tên sói hoang.
Nhiều lúc cô tự trách sao trí tò mò của mình cao như vậy. Lúc trước khi là Cung Têm Như chẳng phải cô cưa bao giờ tò mò mấy cái vô lí như vậy sao. Mới chỉ làm Vân Thi Ca có ba năm mà cô như đã trở thành một con người khác, không chỉ khác thôi mà cón khác hoàn toàn.
Lúc trước Cung Tâm Như là một người cao ngạo, lạnh lùng không coi ai ra gì. Bây giờ Vân Thi Ca là một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn, tính khí lạnh lùng đã bị chỉnh lúc nào không biết.
Vân Thi Ca của bây giờ là một người ưa mạo hiểm, trí tò mò...cao thấp không đúng lúc.
Tuy con ngừơi Vân Thi Ca là vậy, nhưng khi đối với những người đã hại cô thì cô có đủ lạnh lùng, có đủ tuyệt tình.
Hôm qua Lục Hắc Thần bảo Vân Thi Ca qua chỗ hắn mà khng nói chỗ hắn ở đâu, vậy cô biết đi đâu mà tìm đây.
Chỉ gỡ có một chiếc mặt nạ thôi mà bị truy đuổi ráo riết, bị bỏ ở nơi hoang vu hẻo lánh đến tối mịt, vậy còn là may mắn nếu xui xẻo thì chắc cô đã bị giết người diệt khẩu lâu rồi.
Chọc nhầm người cũng là một cái tội, ai kêu cứ thích thần thần bí bí làm gì. Nếu biết sớm đó là Lục Hắc Thần thì có đánh chết cũng không muốn đụng vào. Nhưng khi nói chuyện với hắn, hắn có điểm không giống lời đồn. Lục Hắc Thần xưa nay chưa cho ai cơ hội lấy công chuộc tội, chẳng lẽ là do hắn muốn cộng lại nhiều tội rồi cho cô chết tâm phục khẩu phục. Mà người chết trong tay Lục Hắc Thần còn có người không biết lí do mình chết.
Vân Thi Ca chỉ thấy Lục Hắc Thần giống trong lời đồn ở chỗ nói chuyện với hắn, rất bực mình, nếu có thể thì cô chỉ muốn lây giép phang thẳng vào mặt hắn. Với lại Lục Hắc Thần quá tuyệt tình, tài ăn nói ai nói hắn ít nói, còn giỏi bắt bẻ người khác.
Giờ bắt cô phải tìm Lục Hắc Thần ở đâu đây. Chỉ biết xách dép đi tìm hắn.
Nơi đầu tiên cô đến là công ty củaLục Hắc Thần, người đàn ông này chắc cả đời chỉ có công việc.
Cô nói với một nhân viên trong công ty:“Tôi muốn gặp Lục Hắc Thần”.
Cô nhân viên thấy Vân Thi Ca lạ mắt thì mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ:“Cô hẹn trước chưa”.
-“Chưa...nhưng”. Cô nhân viên rõ ràng là đang khinh thường:“Chưa hẹn trước thì không được gặp”. Muốn gặp Lục Hắc Thần đâu phải dễ dàng. Ngoài những nhân vật quan trọng ra, chưa một ai được gặp mặt Lục Hắc Thần cả, cũng chưa một ai biết mặt vị tổng tài tài ba này cho tới khi, một cô gái không biết điều gỡ mặt nạ của hắn thì tất cả mọi người mới biết được Lục Hắc Thần đẹp trai cỡ nào.
Được rồi, cái này là do anh đấy nha, giờ tôi đi về cũng không phải là tôi không thực hiện lời hứa.
nối dõi thì cần có vợ, mà muốn có vợ thì cần phải đi xem mắt, mà muốn không phải đi xem mắt thì phải có bạn gái”. Với lí lẽ của mình Vân Thi Ca nghĩ Lục Hắc Thần không thể phản bác vì lí lẽ quá chặt chẽ.
Môi Lục Hắc Thần cong lên, lập luận gì đây.
-“Điều phiền phức nhất là phụ nữ, chẳng lẽ cô không phải phụ nữ”.
Vân Thi Ca á khẩu.
-“Cô không muốn tôi có vợ, cũng không muốn tôi có con”.
Chẳng phải lí lẽ của cô không có khuyết điểm nào sao, giờ bị cho là câu nói có ý nghĩa mập mờ.
Chỉ là muốn lấy công chuộc tội một cách an nhàn nhất thôi, nên cô mới lấy ra lí lẽ có chút kì quọăc này.
Cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
-“Nhưng, đề nghị không tồi”.
-“Đương nhiên là không tồi rồi”. Ha, nói móc nãy giờ rồi kết luận lại một câu không tồi.
Lục Hắc Thần:“ Mai tới gặp tôi”.Rồi lên xe chạy đi mất.
Vân Thi Ca:“Này, vậy còn tôi”.
Dù gọi thế nào thì Lục Hắc Thần đã lái xe đi mất.
Đồ vô tâm, bây giờ bỏ cô ở đây thì cô biết về kiểu gì, cô hận, hận không thể băm thây hắn ra.
Xe của Lục Hắc Thần đi cả ngày cũng không hết xăng, còn xe của cô cũng là siêu xe, nhưng lại nhanh hết xăng. Cô lại quên không mang điện thoại.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh như vậy thì có gọi trời, trời không biết gọi đất, đất không hay.Chỉ có thể ngồi chờ thôi.
Cứ như thế đến tối mịt, da bụng cũng gắn chặt vào lưng. Cuối cùng một chiếc xe màu hồng cũng tới. Vân Ly sao giờ mới tới.
Vân Ly vội vã bước xuống xe:“Thi Ca sao em lại ở đây”.
Vân Thi Ca đã đói đến sắp ngất:“ Bị sói hoang đuổi theo”.
Vân Ly cũng không để ý đến lời nói đùa của cô:“ Lên xe, chị chở về”. Còn chiếc xe của Vân Thi
Ca đành để tạm ở đây.
Về đến khu chung cư cũng đã là 12 giờ đêm. Việc làm đầu tiên của Vân Thi Ca là chạy vào bếp xem có gì không để đánh chén.
No say, Vân Ca đi vào phòng chuẩn bị tắm, biết được cô chẩn bị đi tắm Vân Ly gọi lại:“Mới ăn no xong đừng đi tắm kẻo đau bụng đó”.
-“Em sắp thành con cú mèo rồi nè”.
Tắm xong Vân Thi Ca lập tức leo lên giừơng đánh một giấc tới sáng.
Sáng sớm, khi mặt trời đã lên cao Vên Thi Ca mới mò mẫm dậy. Vịêc tiếp theo, vẫn giống như thường ngày là đánh răng rửa mặt và ăn sáng.
Ăn sáng xong cô mới chợt nhớ ra một việc. Phải đi gặp tên sói hoang.
Nhiều lúc cô tự trách sao trí tò mò của mình cao như vậy. Lúc trước khi là Cung Têm Như chẳng phải cô cưa bao giờ tò mò mấy cái vô lí như vậy sao. Mới chỉ làm Vân Thi Ca có ba năm mà cô như đã trở thành một con người khác, không chỉ khác thôi mà cón khác hoàn toàn.
Lúc trước Cung Tâm Như là một người cao ngạo, lạnh lùng không coi ai ra gì. Bây giờ Vân Thi Ca là một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn, tính khí lạnh lùng đã bị chỉnh lúc nào không biết.
Vân Thi Ca của bây giờ là một người ưa mạo hiểm, trí tò mò...cao thấp không đúng lúc.
Tuy con ngừơi Vân Thi Ca là vậy, nhưng khi đối với những người đã hại cô thì cô có đủ lạnh lùng, có đủ tuyệt tình.
Hôm qua Lục Hắc Thần bảo Vân Thi Ca qua chỗ hắn mà khng nói chỗ hắn ở đâu, vậy cô biết đi đâu mà tìm đây.
Chỉ gỡ có một chiếc mặt nạ thôi mà bị truy đuổi ráo riết, bị bỏ ở nơi hoang vu hẻo lánh đến tối mịt, vậy còn là may mắn nếu xui xẻo thì chắc cô đã bị giết người diệt khẩu lâu rồi.
Chọc nhầm người cũng là một cái tội, ai kêu cứ thích thần thần bí bí làm gì. Nếu biết sớm đó là Lục Hắc Thần thì có đánh chết cũng không muốn đụng vào. Nhưng khi nói chuyện với hắn, hắn có điểm không giống lời đồn. Lục Hắc Thần xưa nay chưa cho ai cơ hội lấy công chuộc tội, chẳng lẽ là do hắn muốn cộng lại nhiều tội rồi cho cô chết tâm phục khẩu phục. Mà người chết trong tay Lục Hắc Thần còn có người không biết lí do mình chết.
Vân Thi Ca chỉ thấy Lục Hắc Thần giống trong lời đồn ở chỗ nói chuyện với hắn, rất bực mình, nếu có thể thì cô chỉ muốn lây giép phang thẳng vào mặt hắn. Với lại Lục Hắc Thần quá tuyệt tình, tài ăn nói ai nói hắn ít nói, còn giỏi bắt bẻ người khác.
Giờ bắt cô phải tìm Lục Hắc Thần ở đâu đây. Chỉ biết xách dép đi tìm hắn.
Nơi đầu tiên cô đến là công ty củaLục Hắc Thần, người đàn ông này chắc cả đời chỉ có công việc.
Cô nói với một nhân viên trong công ty:“Tôi muốn gặp Lục Hắc Thần”.
Cô nhân viên thấy Vân Thi Ca lạ mắt thì mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ:“Cô hẹn trước chưa”.
-“Chưa...nhưng”. Cô nhân viên rõ ràng là đang khinh thường:“Chưa hẹn trước thì không được gặp”. Muốn gặp Lục Hắc Thần đâu phải dễ dàng. Ngoài những nhân vật quan trọng ra, chưa một ai được gặp mặt Lục Hắc Thần cả, cũng chưa một ai biết mặt vị tổng tài tài ba này cho tới khi, một cô gái không biết điều gỡ mặt nạ của hắn thì tất cả mọi người mới biết được Lục Hắc Thần đẹp trai cỡ nào.
Được rồi, cái này là do anh đấy nha, giờ tôi đi về cũng không phải là tôi không thực hiện lời hứa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook