Vân Thi Ca Em Là Của Tôi
-
Chương 3: Muốn tôi chết đến vậy
Cảnh diễn bắt đầu.
Mọi người ai nấy đều vào vị trí của mình. Đạo diễn hô hai chữ:“Bắt đầu”. Không khí cũng bắt đầu làm nóng.
Ở một bữa tiệc chỉ có những người giàu có. Ở một góc, Trần Thiên đang đưa ly rượu trong tay cho Lâu Thiên Ngọc, lúc bàn tay trắng nõn của Lôi Thiên Ngọc sắp chạm đến ly rượu, thì bị một bàn tay mềm mại khác cướp mất. Cầm ly rượu trong tay, Lục Minh Nghi khẽ cười một tiếng.
Trong kịch bản Trần Thiên sẽ tỏ ra khó chịu, nhưng nhìn cô gái trước mắt Mục Miễu không thể làm gì được chỉ biết chết lặng trước nụ cười chế giễu của cô gái này.
Mình đang làm gì thế này.
Đến khi tiếng hô của đạo diễn vang nên hắn mới hoàn hồn, thì ra hắn bị cô gái trước mắt mê hoặc.
-”Cắt“.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị NG.
Lưu Li hơi bực mình vì cảnh quay này Vân Thi Ca đã làm rất tốt, tuy chỉ là vài hành động vài biểu cảm thôi, nhưng cũng không chê vào đâu được.
Hắn cảm thấy khó chịu, không buồn liếc hắn một lần.
Nhưng Lưu Li vẫn hòa hoãn:“Được rồi, nghỉ 10 phút“.
Cảnh quay lần nữa được bắt đầu.
Đâu chỉ đơn giản như thế, hội trường bắt đầu xôn xao.
-”Anh Miễu thế lại bị NG“.
-” Có phải vì xô gái tên Vân Thi Ca không“.
-”Công nhận chị ấy đẹp thật, chả trách anh Miễu lại bị hớp hồn“.
-”Đẹp mà diễn xuất nát thì làm được gì“.
-”Cô ấy diễn tốt vậy mà“.
-”Cũng chỉ có mấy giây mà kêu diễn xuất tốt“.
Mười phút sau.
Ly rượu bị cướp đi.
Trần Thiên nhíu mày, thật sự khó chịu. Khó chịu vì cô chưa từng để ý đến hắn.
Lục Minh Nghi khẽ cười một tiếng, rồi một hơi cạn sạch ly rượu. Uống xong, cô gái đặt ly rượu vào lại trong tay Trần Thiên. Rồi quay gót bỏ đi.
-”Đứng lại”.Lâu Thiên Ngọc lên tiếng.
- “Làm việc xấu, sẽ bị báo ứng”.
Lục Minh Nghi quay lại, khinh thường cười một tiếng:“Phải, làm việc xấu sẽ bị báo ứng”.
Lục Minh Nghi từng là một cô gái vô cùng lương thiện nhưng vì sự lương thiện đó mà em trai cô Lục Minh Minh đã bị Lâu Mãn hại chết.
-“Lấy mạng đền mạng, là điều dĩ nhiên”. Nói xong cô trực tiếp quay lưng bỏ đi.
-“Cắt, rất tốt, rất tốt, Thi Ca em làm rất tốt”.
Lưu Li không khỏi khen ngợi.
Cung Uyển Tâm không tự chủ được run cầm cập. Trình Thâm đi đến, vòng tay ôm lấy cô ta:“ Em không sao chứ”.
-“Em không sao”.
Trình Thâm không ngừng nhìn về một phía.
-“ Thi Ca em quá tuyệt, chị không ngờ em có thể làm tốt như vậy”.
Vân Thi Ca nở một nụ cười:“Cảm ơn chị, nếu không có việc gì thì em về trước”.
Vân Thi Ca bước ra khỏi cửa với bao ánh mắt trầm trồ. Bóng dáng cô vừa khuất, thì Trình Thâm đã nhanh như chớp đuổi theo.
-“Tâm Như...”.
Biết được có người đuổi theo, Thi Ca quay người lại. Trình Thâm đuổi tới nơi, đứng trước mặt cô.
-“Em chưa chết”.
-“Sao, muốn tôi chết đến vậy sao”: Thi Ca hờ hững.
Trình Thâm không ngờ cô lại nói câu này, nhất thời sững người không biết nói gì.
Phải, trước mặt hắn cô luôn như vậy. không bao giờ giải thích cho hắn điều gì, là vì cô không kiên nhẫn, và cô cũng không cần hắn hiểu bất cứ điều gì.
Nhìn cô gái thản nhiên lướt qua trước mắt mình hắn không thể làm gì, không thể giữ cô lại, cảm giác này chỉ có mình hắn hiểu, một cảm xúc gì đó không thể nói thành lời.
Và hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng mảnh mai của cô khuất dần.
Đường xá vẫn nhộn nhịp, chỉ có hắn, chỉ có hắn đứng lẻ loi, cô độc nhìn bóng dáng đã biến mất từ lâu phía trước.
Đến khi trời đổ cơn mưa, cảm giác lạnh buốt ập đến, từng hạt nặng trĩu rơi vào người hắn mới tỉnh lại, quay lưng bỏ đi.
Sáng sớm, một căn phòng ở khu trung cư nào đó.
Căn phòng một màu chủ đạo là màu trắng. Vân Thi Ca ủê oải thức dậy. Cô vươn vai một cái, ngáp dài một hơi rồi đứng dậy bước vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh được đóng lại.
Nửa tiếng sau, cánh cửa được lần nữa được mở ra. Vân Thi Ca trở ra với một kiểu ăn mặc hoàn toàn khác.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần bò rách, tóc buộc một chùm đằng sau. Đặc biệt là trên mặt cô còn đeo một chiếc mặt nạ trắng tinh, chiếc mặt nạ khéo léo che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Bước ra phòng khách, nhìn vào bếp rất nhanh đã bắt gặp hình dáng một cô gái đang cặm cụi trong bếp:“Chị Ly em đi đây”.
Vân Ly vẫn chăm chú vào món trứng gián:“Em ở lại ăn sáng đã”.
Vân Thi Ca đi ra cửa:“Không cần em đi đây”.
Vân Thi Ca bắt một chiếc taxi:“Chở tôi đến đường đua HF”.
Lúc tới nơi, vài chiếc siêu xe siêu cấp đang đậu ở đây.
Đây là cuộc đua xe do tập đoàn HG tập đoàn xe đua lớn nhất thế giới tổ chức.
Trong cuộc thi, tất cả các đấu thủ sẽ dùng các loại siêu xe cùng loại, có tốc độ sức bền...giống nhau, chọn ngẫu nhiên.
Số người đến tham dự cuộc thi có hạn.
Ai đến tham gia cuộc thi cũng phải có giấy mời của ban tổ chức.
Mọi người ai nấy đều vào vị trí của mình. Đạo diễn hô hai chữ:“Bắt đầu”. Không khí cũng bắt đầu làm nóng.
Ở một bữa tiệc chỉ có những người giàu có. Ở một góc, Trần Thiên đang đưa ly rượu trong tay cho Lâu Thiên Ngọc, lúc bàn tay trắng nõn của Lôi Thiên Ngọc sắp chạm đến ly rượu, thì bị một bàn tay mềm mại khác cướp mất. Cầm ly rượu trong tay, Lục Minh Nghi khẽ cười một tiếng.
Trong kịch bản Trần Thiên sẽ tỏ ra khó chịu, nhưng nhìn cô gái trước mắt Mục Miễu không thể làm gì được chỉ biết chết lặng trước nụ cười chế giễu của cô gái này.
Mình đang làm gì thế này.
Đến khi tiếng hô của đạo diễn vang nên hắn mới hoàn hồn, thì ra hắn bị cô gái trước mắt mê hoặc.
-”Cắt“.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị NG.
Lưu Li hơi bực mình vì cảnh quay này Vân Thi Ca đã làm rất tốt, tuy chỉ là vài hành động vài biểu cảm thôi, nhưng cũng không chê vào đâu được.
Hắn cảm thấy khó chịu, không buồn liếc hắn một lần.
Nhưng Lưu Li vẫn hòa hoãn:“Được rồi, nghỉ 10 phút“.
Cảnh quay lần nữa được bắt đầu.
Đâu chỉ đơn giản như thế, hội trường bắt đầu xôn xao.
-”Anh Miễu thế lại bị NG“.
-” Có phải vì xô gái tên Vân Thi Ca không“.
-”Công nhận chị ấy đẹp thật, chả trách anh Miễu lại bị hớp hồn“.
-”Đẹp mà diễn xuất nát thì làm được gì“.
-”Cô ấy diễn tốt vậy mà“.
-”Cũng chỉ có mấy giây mà kêu diễn xuất tốt“.
Mười phút sau.
Ly rượu bị cướp đi.
Trần Thiên nhíu mày, thật sự khó chịu. Khó chịu vì cô chưa từng để ý đến hắn.
Lục Minh Nghi khẽ cười một tiếng, rồi một hơi cạn sạch ly rượu. Uống xong, cô gái đặt ly rượu vào lại trong tay Trần Thiên. Rồi quay gót bỏ đi.
-”Đứng lại”.Lâu Thiên Ngọc lên tiếng.
- “Làm việc xấu, sẽ bị báo ứng”.
Lục Minh Nghi quay lại, khinh thường cười một tiếng:“Phải, làm việc xấu sẽ bị báo ứng”.
Lục Minh Nghi từng là một cô gái vô cùng lương thiện nhưng vì sự lương thiện đó mà em trai cô Lục Minh Minh đã bị Lâu Mãn hại chết.
-“Lấy mạng đền mạng, là điều dĩ nhiên”. Nói xong cô trực tiếp quay lưng bỏ đi.
-“Cắt, rất tốt, rất tốt, Thi Ca em làm rất tốt”.
Lưu Li không khỏi khen ngợi.
Cung Uyển Tâm không tự chủ được run cầm cập. Trình Thâm đi đến, vòng tay ôm lấy cô ta:“ Em không sao chứ”.
-“Em không sao”.
Trình Thâm không ngừng nhìn về một phía.
-“ Thi Ca em quá tuyệt, chị không ngờ em có thể làm tốt như vậy”.
Vân Thi Ca nở một nụ cười:“Cảm ơn chị, nếu không có việc gì thì em về trước”.
Vân Thi Ca bước ra khỏi cửa với bao ánh mắt trầm trồ. Bóng dáng cô vừa khuất, thì Trình Thâm đã nhanh như chớp đuổi theo.
-“Tâm Như...”.
Biết được có người đuổi theo, Thi Ca quay người lại. Trình Thâm đuổi tới nơi, đứng trước mặt cô.
-“Em chưa chết”.
-“Sao, muốn tôi chết đến vậy sao”: Thi Ca hờ hững.
Trình Thâm không ngờ cô lại nói câu này, nhất thời sững người không biết nói gì.
Phải, trước mặt hắn cô luôn như vậy. không bao giờ giải thích cho hắn điều gì, là vì cô không kiên nhẫn, và cô cũng không cần hắn hiểu bất cứ điều gì.
Nhìn cô gái thản nhiên lướt qua trước mắt mình hắn không thể làm gì, không thể giữ cô lại, cảm giác này chỉ có mình hắn hiểu, một cảm xúc gì đó không thể nói thành lời.
Và hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng mảnh mai của cô khuất dần.
Đường xá vẫn nhộn nhịp, chỉ có hắn, chỉ có hắn đứng lẻ loi, cô độc nhìn bóng dáng đã biến mất từ lâu phía trước.
Đến khi trời đổ cơn mưa, cảm giác lạnh buốt ập đến, từng hạt nặng trĩu rơi vào người hắn mới tỉnh lại, quay lưng bỏ đi.
Sáng sớm, một căn phòng ở khu trung cư nào đó.
Căn phòng một màu chủ đạo là màu trắng. Vân Thi Ca ủê oải thức dậy. Cô vươn vai một cái, ngáp dài một hơi rồi đứng dậy bước vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh được đóng lại.
Nửa tiếng sau, cánh cửa được lần nữa được mở ra. Vân Thi Ca trở ra với một kiểu ăn mặc hoàn toàn khác.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần bò rách, tóc buộc một chùm đằng sau. Đặc biệt là trên mặt cô còn đeo một chiếc mặt nạ trắng tinh, chiếc mặt nạ khéo léo che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Bước ra phòng khách, nhìn vào bếp rất nhanh đã bắt gặp hình dáng một cô gái đang cặm cụi trong bếp:“Chị Ly em đi đây”.
Vân Ly vẫn chăm chú vào món trứng gián:“Em ở lại ăn sáng đã”.
Vân Thi Ca đi ra cửa:“Không cần em đi đây”.
Vân Thi Ca bắt một chiếc taxi:“Chở tôi đến đường đua HF”.
Lúc tới nơi, vài chiếc siêu xe siêu cấp đang đậu ở đây.
Đây là cuộc đua xe do tập đoàn HG tập đoàn xe đua lớn nhất thế giới tổ chức.
Trong cuộc thi, tất cả các đấu thủ sẽ dùng các loại siêu xe cùng loại, có tốc độ sức bền...giống nhau, chọn ngẫu nhiên.
Số người đến tham dự cuộc thi có hạn.
Ai đến tham gia cuộc thi cũng phải có giấy mời của ban tổ chức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook