“Bước xuống đây!”
Một lời nói của vị chân quân mạnh nhất trong mười hai vị đã khiến cho “Thiên Hậu” sợ hãi đến mức cơ thể nàng khẽ run.
Bạch Hiểu Hiểu sợ hãi, nhắm chặt mắt, nàng mím chặt môi, không dám cử động.
Dạ Tư Hàn mặc dù là một huyễn vương cảnh cấp bốn, nhưng vẫn thua Lưu Nhất Thanh một cảnh.
Huống hồ, Lưu Nhất Thanh còn là cao thủ cường giả huyễn vương cảnh cấp năm.
Uy áp, đương nhiên Dạ Tư Hàn đấu không lại hắn.
Lưu Nhất Thanh nhìn Bạch Hiểu Hiểu, nhìn thấy sự sợ hãi ấy, hắn sắc mặt càng đen hơn.
Hắn bước lên bậc cao, từng bước một tiến về phía Bạch Hiểu Hiểu, chìa tay về phía nàng, nói: “Hiểu.
Đại ca nói muội mau xuống đây.”
Bạch Hiểu Hiểu khẽ lắc đầu, nàng nói: “Ta không thể.
Ta không thể quay đầu được nữa rồi.
Nhất Thanh chân quân, cầu xin người, đừng đến đây.
Đừng đến đây.”
Nhưng Lưu Nhất Thanh lại rất kiên nhẫn với Bạch Hiểu Hiểu.
Hắn không bước nữa, đứng giữa bậc thang, không màng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, một lần nữa gọi: “Hiểu nhi.
Đại ca nói muội mau nghe lời.
Xuống đây với đại ca.
Đại ca sẽ không làm gì muội.
Được không?”
Bạch Hiểu Hiểu mím môi.
Nàng lắc đầu, nhắm chặt mắt nói: “Ta không phải Hiểu nhi.
Ta là Tuyết Tử.
Ta không phải là Hiểu nhi.”
Lưu Nhất Thanh vẫn không hề từ bỏ.
Hắn tiếp tục nói, giọng điệu ôn hòa hơn rất rất nhiều.
Hắn nói: “Được.
Tuyết Tử, Lưu Nhất Thanh ta xin ngươi.
Xuống đây.”
Thanh âm của Lưu Nhất Thanh đã thành công khiến Tuyết Tử phải mở mắt ra nhìn hắn.
Trong đôi mắt của người kia, Tuyết Tử không hề thấy có bất cứ một tia hận ý nào như trước đây, thậm chí đến cả cách người nọ gọi nàng cũng thiết tha như nàng đã từng thân thuộc.
Tuyết Tử mới nhìn đến người đó, định đưa tay ra thì….
Xoẹt!
Linh lực cực đại vừa giao động, vừa đánh vào không khí.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ngay lập tức, tòa tháp thứ bảy của Cửu Trùng Thiên liền bị linh lực kia đánh sập toàn bộ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị đang đứng giữa đại sảnh.
Sát khí từ người người này tỏa ra ngùn ngụt, khiến những người xung quanh ngộp thở.
Ánh mắt kia mang đậm sát khí.
Hai đầu ngón tay khép lại với nhau, tạo thành một thanh kiếm bằng linh lực vững chắc.
Tà áo người này vì uy áp mà tung bay trong không khí, nhìn người này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng nhập ma của nhiều kẻ tà tu.
Người này, chính là Lạc Hy thượng thần – Bách Chiến thượng thần, kẻ chưa từng bại của Cửu Trùng Thiên, diêm vương sống gieo rắc nỗi sợ lên tất cả những kẻ có địch ý với chính nàng.
Bộ dáng của nàng hiện tại, chính là “bản chất thật” của kẻ dẫn dắt Tam Thiên chiến thắng Tà Thần năm xưa.
Điều đó cũng đã giải thích rõ vì sao, dù Thiên Đế đã để người này trấn thủ biên cương, nhưng vẫn một lòng sợ hãi, cúi đầu trước nàng ta.
Viên mãn đại cảnh cường giả.
Đây chính là một trong những vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ, cho dù tuổi đời của người này được xem là vị trẻ nhất trong tất cả các vị thượng thần.
“Lạc Hy! Ngươi mau thu lại sát khí! Trước đại điện chớ bất kính với Thiên Đế!” Thanh Long, Bạch Hổ, hai thần thú trấn thủ tả, hữu bên cạnh Thiên Đế vội vàng đứng lên trước, ngăn cản Lạc Hy thượng thần.
Diệp Lạc Hy nhìn Thanh Long, Bạch Hổ.
Cho dù hai người này hãy còn cảm thấy sợ hãi Diệp Lạc Hy đi chăng nữa thì sát khí từ một vị Thiên Thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn cũng khiến cả hai phải rùng mình.
Dạ Tư Hàn lên tiếng: “Thanh Long, Bạch Hổ! Lui ngay! Không được bất kính!”
Mọi người càng kinh ngạc hơn.
Dạ Tư Hàn liền quỳ xuống trước mặt Lạc Hy thượng thần, hắn nói: “Sư phụ.
Ta hôm nay trút bỏ thân phận Thiên đế, chỉ dùng chính bản thân cầu xin người.
Ta và Hiểu nhi là thật lòng, kính xin trời đất chứng giám.
Kính xin người thành toàn cho ta.”
Lạc Hy thượng thần lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy.
Ngươi đối với nàng là thật lòng.
Ngươi làm tất cả để có được nàng.
Trời đất cũng vì hành động quả cảm hôm nay của ngươi mà cảm động.
Nguyệt lão cũng đã khắc tên hai ngươi lên đá Tam Sinh.
Nhưng Dạ Tư Hàn.
Tất cả những chuyện ngươi làm hôm nay, đều là do hai người các ngươi bên tình bên nguyện, hay đơn giản chỉ là một mình ngươi diễn ra một màn cảm động trời xanh này?”
Hàm ý trong lời nói của Lạc Hy thượng thần thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay cả Ngọc Thanh Nguyên cũng rất rất hiếm khi nhìn thấy Lạc Hy thượng thần tức giận đến như vậy.
Diệp Lạc Hy nhìn Thiên hậu tương lai, nói: “Tuyết Tử.
Ta hỏi ngươi.
Chuyện này có thật là do ngươi tình nguyện hay không?”
Tuyết Tử do dự, nàng có phần hơi ngập ngừng.
Đoạn, nàng liền chạy xuống trước mặt nàng, dang hai tay trước mặt người này, che chắn cho Dạ Tư Hàn.
Hành động này của Tuyết Tử khiến mọi người kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn, Tuyết Tử mặc dù chắn cho Dạ Tư Hàn, nhưng hai hàng nước mắt nàng lăn dài.
Nàng nức nở nói: “Sư phụ.
Ta cầu xin người.
Ta và hắn là thật lòng.
Sư phụ, ta cầu xin người.
Xin người thành toàn cho chúng ta.
Xin người đừng hại chàng.
Xin người đừng làm chàng tổn thương.
Hức! Cho dù ta đã không còn tư cách, nhưng xin người, nể tình sư đồ chúng ta suốt một ngàn năm ấy, xin người thành toàn cho ta.
Xin người.”
Đột nhiên lúc này, Lạc Hy thượng thần xuất hiện ngay trước mắt Tuyết Tử.
“Không! Thượng thần!” Dạ Tư Hàn vội lao về phía trước.
Khoảnh khắc xung quanh như ngưng đọng hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều sợ hãi và nhắm chặt mắt.
Nhưng hàng động tiếp theo của Lạc Hy thượng thần khiến mọi người càng thêm kinh ngạc.
Diệp Lạc Hy dang tay ôm lấy Tuyết Tử vào lòng, gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Tử vừa vặn vùi vào ngực Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy vỗ về tấm lưng gầy của Tuyết Tử, giọng nghẹn ngào: “Cuối cùng con cũng chịu gọi ta là “sư phụ”.
Cuối cùng con cũng chịu thừa nhận mình chính là thập nhị đồ nhi của ta.
Cuối cùng con cũng thừa nhận rồi.
Sư phụ xin lỗi con.
Vi sư xin lỗi con.
Là lỗi của ta.
Là lỗi của ta.
Lỗi của ta mà.”
Tuyết Tử lúc này mới ngây ngốc, không hiểu chuyện gì cả.
Nàng hãy còn ngơ ngác, nhìn sang Lưu Nhất Thanh lúc này đã bước đến bên cạnh nàng và sư phụ từ lúc nào.
Hắn nở nụ cười như khóc, đưa tay xoa đầu Tuyết Tử, nói rằng: “Nha đầu ngốc.
Để muội chịu khổ suốt thời gian qua rồi.
Sư huynh xin lỗi đệ.
Là lỗi của đại ca không thể bảo vệ muội.
Đại ca xin lỗi.”
Chẳng biết tự lúc nào, Tuyết Tử hai hàng lệ rơi đầy mặt.
Bao lâu rồi?
Bao lâu rồi nàng mới có cảm giác ấm áp như thế này?
Bao lâu rồi nàng mới có cảm giác an tâm như thế này?
Quá lâu rồi.
Nàng không nhớ nữa.
“Hức!” Bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Tử vội ôm lấy người trước mặt, gào khóc.
“Sư phụ.
Con xin lỗi.”
“Sư phụ.
Đồ nhi sai rồi.”
“Sư phụ.
Sư huynh.
Sư phụ….”
Hức!
Một vạn năm ôm nỗi dằn vặt đến thống khổ, không có sự chữa lành hay an ủi nào.
Nếu như không có Dạ Tư Hàn, nàng đã sớm không thể đủ nghị lực để tồn tại đến ngày hôm nay.
Niềm vui quá đỗi bất ngờ, Tuyết Tử không nỡ tin là thật.
Nàng dường như mệt mỏi, gục trong vòng tay mang hơi ấm mà nàng thèm khát quá lâu, ngất đi, mặc cho mọi sự bên ngoài thật sự quá hỗn loạn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook