Vân Sắc
Chương 7

Thấm thoắt đã đến 24/12, mấy ngày loanh quanh, Ân Thần Bắc mải mê họp hành hội chợ thương mại, thết đãi các thành viên hội đồng quản trị, liên tiếp ba bốn hôm không về nhà. Sáng, Diệp Vân Sắc thay quần áo, ra hành lang, thấy Lương Nhiễm đang cùng mấy người nữa trang trí cây thông ở đại sảnh.

Sau khi Ân Thần Bắc ra tù về, cậu có thảo luận với y, đưa Lương Nhiễm đi học tại trường học gần nhà. Nó còn bé, không thể nằm dài ở nhà mãi. Y thì thế nào cũng được, người tình của y đông nườm nượp, Lương Nhiễm cùng lắm là món đồ chơi nhất thời mới mẻ nên nhặt về, muốn qua coi nó ra sao, dè đâu có Diệp Vân Sắc tận tình chiếu cố, y nhàn đến sướng. Ngược lại, cậu lại rất nghiêm túc, sát hạch giáo viên mấy trường liền, ngay cả ký túc xá trường, hàng quán bên kia đường cũng điều tra tỉ mỉ xong mới chịu cho Lương Nhiễm vào học. Nó không hứng thú học hành, vẽ vời còn khá khẩm, thế nên nhập học mỹ thuật.

Nó vào học giữa chừng, được có vài bữa thì đến Giáng Sinh, thế là được nghỉ. Không có chỗ để đi, cũng không thể về Đêm Tuyết, đành phải vào Ân gia. Có điều, trải qua cảnh tượng ngày trước, nó vẫn tận lực trốn tránh Diệp Vân Sắc, có khi cậu gọi điện nó cũng không thèm nghe máy, hôm nay thực sự là lần đầu tiên nó gặp cậu kể từ ngày về.

Cậu vẫn ăn vận giản dị, bất kể loại trang phục nào khoác trên người cậu đều mang đến hương vị khác hẳn, dẫu là quần bò hay là sơ mi trắng cũng đủ tôn nét thanh tao của cậu lên rất nhiều. Lương Nhiễm thấy cậu đi ngang qua dãy hành lang dài, nhanh chân bước đến gần, trong lòng nó bỗng nghẹn lại, quay mặt đi.

Diệp Vân Sắc như không nhận ra, vẫn đi đến cây thông thì dừng, vừa ngắm nghía vừa cười nói, “Có không khí lễ lạc phết.”

Nó im re không nói, chọn một hộp quà đỏ treo trên cây. Cậu nhìn chiếc hộp, “Có cả quà nữa, ai mua đây, có phải tối nay dỡ xuống được không?”

Người hầu đứng cạnh đáp, “Anh Diệp đúng là… Năm còn chưa qua đã muốn hái quà.” Một người khác góp lời, “Nhưng cậu yên tâm, sau khi thiếu gia về kiểu gì chả mang cho cậu, khi ấy quà còn to hơn cả cái hộp nhỏ này ấy chứ.”

Lương Nhiễm lẳng lặng nghe, sắc mặt sa sầm, chộp ngay món đồ trên kia và hất đi, “soạt” một tiếng, ruy băng gói quà mắc trên cây, giấy gói quà rách toạc một khoảng. Diệp Vân Sắc nhíu mày.

“Làm sao thế?” Cậu nhìn nó, nhận lấy hộp quà, cười cười, “Không hề chi, dán băng dính trong là ổn, không nhìn ra vết rách được đâu.” Giống như cậu đang cố bắt chuyện với nó, cầm hộp quà, lại hỏi, “Cái này thì trang trí gì giờ, Tiểu Nhiễm?”

Lương Nhiễm đối đáp lạnh nhạt, “Muốn biết thì tự bóc đi, dù sao cũng chẳng có gì đắt.” Rồi xé ruy băng, cũng không biết là nó đang tức giận chính mình hay tức giận cậu, “Đương nhiên, kể cả có đắt thì anh cũng đâu cần, đằng nào chả có người tặng đồ đắt gấp trăm lần thứ này cho anh.”

Cậu như không để bụng những gì nó nói, chỉ cười, “Quà là quà, đáng giá hay không liên quan gì đắt rẻ. Cái hộp này trông rất xinh, hay tặng anh đi, đây cũng là món quà Giáng Sinh đầu tiên của anh.” Cậu ôm hộp quà trong tay, cười tươi, “Giờ anh cầm đi được chứ?”

Cũng không rõ là cậu cố làm vẻ vui vẻ hay là cậu thực sự cảm thấy vậy, Lương Nhiễm hít sâu, ***g ngực âm ỉ cơn đau không tên. Giả đò vô tội, giả đò dịu dàng, rồi sau đã lại ngả ngớn ôm hôn một người đàn ông khác… Mắt nó dần dần đỏ hoe, bất thình lình giật hộp quà trong tay Diệp Vân Sắc, đáp mạnh xuống đất.

Cậu ngỡ ngàng, còn chưa kịp can ngăn, Lương Nhiễm lại xồ lên, giẫm đạp tới tấp, chiếc hộp phát ra âm thanh đồ sứ vỡ tan tành, người hầu xót xa la lên, “Ôi trời, đây chính là tượng gốm mua ở phố người Hoa đó! Cậu Lương làm vỡ mất rồi!”

Nó ngẩng phắt đầu, giụi mạnh mắt, oán hận nhìn cậu. Vẻ kinh ngạc trên gương mặt cậu từ từ lui đi, nụ cười nhẹ nhàng bấy nay luôn treo bên khóe môi lại trở về, chẳng qua, khiên cưỡng hơn xưa hẳn. Cậu cố gắng hỏi thăm nó bằng chất giọng mềm mại nhất, “Tiểu Nhiễm, sao tự dưng tức giận?”

“Ai mượn anh lo!” Rốt cuộc nó cũng có cơ hội rống tướng lên, người này rõ ràng đã dơ bẩn cùng cực từ tận sâu xương tủy, ấy vậy mà vẫn cười như thể anh ta là người thanh khiết nhất thế giới không bằng. Trước thái độ của nó, cậu chỉ trầm ngâm, xoay đi nhặt hộp quà, tượng người bên trong đã vỡ thành mấy mảnh. Thở dài bùi ngùi, cậu cũng chỉ đành gọi người hầu, “Dọn dẹp đi.”

Trong khi Lương Nhiễm cứ chăm chăm trừng trộ cậu chẳng dứt, cậu tới gần nó, vươn tay như muốn vuốt tóc nó, Lương Nhiễm lại xoay ngoắt đi, vẻ ghét bỏ trên mặt không sao che giấu được, “Đừng chạm vào tôi.” Nó gào lên chẳng bé chút nào.

Đáy mắt cậu rúng động như những vằn nước gợn bám trên cánh buồm, lời ra nhẹ bẫng, “Tiểu Nhiễm, em đang giận anh?”

“Giận anh?” Nó hất hàm mắng, “Thôi tưởng bở đi. Anh nghĩ anh là ai? Người nào người nấy đều phải bu quanh anh, phải nịnh bợ anh, phải quan tâm anh chắc?” Nói rồi, nó khình khịch cười, tựa hồ rất lấy làm thỏa mãn vì thấy cậu biến sắc, tiếp tục nhả thêm một câu, “Anh bẩn chết được.”

Nó thành công được trông thấy ngón tay cậu run lên, dẫu sắc mặt vẫn bình lặng, song nỗi đau toát ra từ đáy mắt sớm đã không thể vùi lấp chỉ bằng giấu giếm. Nó tự thấy mình đã đạt được mục đích, miệng nhếch lên đầy ngạo nghễ, quay ngoắt đi ôm đống quà còn chưa treo xong, bỏ chạy.

Diệp Vân Sắc đứng tại chỗ một lúc lâu. Đèn nhấp nháy và dây ruy băng còn vướng bên chân, cậu ngừng một hồi, rồi nhặt chúng, im lặng treo cả lên cây. Từ khi hai người các cậu cãi cọ, đám người hầu đã biết điều lui đi cả, giờ toàn sảnh chỉ còn lẻ loi một mình cậu với một cây thông rực rỡ muôn màu, một căn phòng trù phú mà cô linh nhà đế vương, và âm nhạc du dương nơi đại sảnh dường như là dịu êm lắm.

Người hầu đang quét phòng trộm nhìn cậu chốc chốc lại xoay qua chuyển lại trang trí cây thông, bèn chọc chọc người còn lại, “Anh Diệp làm sao thế? Chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy?”

Người kia đáp, “Chắc tại cãi nhau với cậu Lương. Nãy tôi trông anh Diệp đổi sắc mặt thấy rõ mà.”

“Chậc…” Người hầu thở dài, “Anh ấy đâu phải người này nọ chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh. Tôi làm việc ở đây lâu thế rồi, vẫn chưa thấy ai có thể làm anh ấy biến sắc.”

“Thì thế.” Người kia cũng thở dài theo, “Thiếu gia đối xử với anh ấy như vậy mà anh ấy vẫn luôn tươi cười với thiếu gia, thật không hiểu nhóc con kia có bản lĩnh gì.”

“Aish, thế nó nói gì với anh Diệp?”

“Nó nói anh Diệp… bẩn…”

Hai người cùng nhau thở dài.

Sau khi Diệp Vân Sắc trang trí xong cây thông thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, người hầu đi tới xin ý kiến cậu, “Bữa trưa dọn ở đâu ạ? Có cần chờ thiếu gia không?” Cậu ngẫm nghĩ và nói, “Cứ dọn ở nhà ăn đi, mời cậu Lương qua ăn. Tôi chờ thiếu gia là được.”

Cậu cầm quyển sách, ngồi lật lật vài tờ trong phòng khách nhỏ, chỉ thấy chữ nghĩa bùng nhùng, đọc không vào, thế là dùng nó che mắt. Cậu quen dậy sớm, nhưng hôm nay không biết làm sao lại sinh ra cơn mệt mỏi rợn ngợp và bơ vơ dường này.

Có người đẩy vai cậu, Ân Thần Bắc đứng sau cậu hỏi, “Gì mà lại ngủ ở đây? Không sợ bị cảm hả?”

Cậu lập tức cầm sách, đứng dậy nói cười với y, “Vừa vặn đang nghĩ có nên chờ anh cùng ăn cơm không.”

Ân Thần Bắc trở về, hơi giá còn quấn đầy thân, Tô Tiến đi sau y cũng bị cái rét làm trông bờm xờm hết sức, đang hơ tay ở điều hòa. Cậu nói, “Các anh thay quần áo mau đi.” Ân Thần Bắc lại phẩy tay, “Có chút chuyện. Tạm chưa ăn cơm vội, Tiểu Diệp, theo anh đến thư phòng trước.”

Rất ít khi nào bắt gặp vẻ mặt thâm trầm như vậy của Ân Thần Bắc, cậu thoáng ngơ ngác, liền đáp, “Vâng.”

Họ cùng vào thư phòng, Tô Tiến cũng vào theo sau. Cậu cảm giác như đã xảy ra chuyện gì hệ trọng lắm nên hỏi, “Gì thế?”

Ân Thần Bắc vắt tay lên đầu gối đang co, lim dim mắt, “A Tiến, trình bày đi.”

Tô Tiến vừa lau bụi nước bám trên lông mày, vừa cố gắng tường thuật mọi chuyện bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, “Bên Cục trưởng Toudou có biến rồi, vừa nhận được tin xong.”

“Hửm?” Cậu nhướng mày, “Sao lại vậy?”

“Xem này, Tiểu Diệp.” Hắn rút một cuộn báo trong ngực ra, trải trên mặt bàn, “Đám truyền thông đã giật cả tít rồi, quá xui xẻo. Tôi cử người đi dò la thái độ bọn Chính phủ, thì cả bầy chúng nó đều kín như hũ nút.”

Trên trang màu tờ báo có in một dòng tít cực to: “Cục trưởng Cục Tài chính Toudou Tadahito bị tình nghi giở trò đồi bại với thiếu niên. Ảnh chụp đã lan truyền rộng rãi chỉ trong vòng một ngày”, bên dưới còn đăng một bức ảnh màu, trong đó Cục trưởng Toudou tụt nửa quần áo đang đè nghiến một cậu trai người da trắng, động tác đôi bên thoạt nhìn đều tóe lửa tình, mặt nhân vật trong ảnh được chụp vô cùng rõ nét, ngay cả từng nếp gấp quần áo cũng rành rành. Chỉ có điều, khung cảnh lại mờ mờ, giống như đang ở trong WC nếu như thứ đằng sau họ quả thực là cái bồn cầu.

“Chỉ một tấm ảnh như này không có khả năng tố cáo Cục trưởng.” Cậu khép báo lại.

“Vấn đề không đơn giản là chỉ có mỗi tấm ảnh này. Đây chỉ là tấm trên mạng tình cờ bị mò ra, nếu tìm kiếm bằng những từ khóa liên quan sẽ tra được những tấm khác tương tự nữa, chơi đùa đủ cả nam, cả nữ. Mẹ kiếp, lão già này già rồi còn đú, có tấm chụp rõ tay ông ta đang bóp ngực ả nào, kể cả có trưng ra lý do gì thì cũng bị quy thành tội quấy rối ***. Hơn nữa, cái thằng trong ảnh nghe đâu lai lịch cũng chả vẻ vang gì cho cam. Tập đoàn Vihenry muốn cầu cạnh một khoản chi từ Chính phủ nên giở trò đút lót cho Toudou, ông ta nhân cơ hội nói bóng gió rằng thích em trai của Chủ tịch kia, thấy bảo ngay ngày hôm sau, có người đưa thằng nhóc đó tặng cho ổng.”

“Hoặc là nói, đây không chỉ là một vụ scandal mà còn đụng chạm đến cả nhận hối lộ và lạm dụng chức quyền của các quan chức Chính phủ cấp cao. Nội lý do này cũng đủ để cái ghế Cục trưởng rớt đài rồi.”

Ân Thần Bắc rít một hơi thuốc, hỏi Diệp Vân Sắc ngồi cạnh, “Em thấy thế nào?”

Cậu đăm chiêu, cười nói, “Em nghĩ, trước hết cứ gọi điện cho chị Toudou đi đã.”

Bên phía Toudou Kei cũng đang rối bù phải biết, cả biển người vây quanh cô, hỏi đáp inh ỏi, dàn vệ sĩ nhà Toudou ra sức che chắn cho cô ra ngoài. Cô thì đương lúc cáu bẳn, vừa nghe điện đã quát, “Tôi còn chưa chết đâu, gọi gọi khỉ gì mà gọi?!”

“Chị Toudou, giờ chị không tiện nghe máy thì lát chị về, em gọi lại cũng được. Anh Thần đang nghĩ cách, chị yên tâm.”

“Shit, lão già chết tiệt kia dông thì dông luôn đi. Có lo là mẹ tôi lo chứ can gì đến tôi?” Cô nghiến răng trèo trẹo, lườm nguýt đám phóng viên đông nghìn nghịt, “Các cậu tự lo cho mình đi. Trong tay mỗi người đều cầm một lá bài, lá của tôi mở ra, kẻ thụ hại chưa biết được sẽ là ai đâu.” Dứt lời liền thẳng thừng cúp máy, xóa sạch nhật ký cuộc gọi rồi lại nhét điện thoại vào túi.

“Kẻ giật dây ra tay rất nhanh, đã thế còn cực kỳ cẩn mật, bên chúng ta còn chưa nghe phong thanh gì mà cảnh sát San Francisco đã lập hồ sơ bắt người.” Tô Tiến sờ cằm, “Khác nào tuyên bố dập bỏ địa bàn của anh Thần sao? Tiền của Cục trưởng Toudou gặp rắc rối, vậy lô hàng ngài Pele biết tính sao giờ? Mấy năm nay hợp tác luôn là ông ta xuất tiền, mình xuất người, nay thần tài của chúng ta lại bị quơ vào lưới gọn ghẽ như thế.”

“Có lẽ vẫn còn biện pháp xoay xở.” Cậu ngẫm nghĩ, “Hiện tại vẫn chưa đến thời điểm định tội, phe mình phải chớp thời cơ chuyển tài khoản ngay tức khắc thì hẳn sẽ không gây tổn thất quá lớn. Còn về chuyện chúng ta đang lo…” Cậu lia mắt nhìn qua Ân Thần Bắc, “Có khi nào Chính phủ sẽ lợi dụng nhân dịp năm mới mà lợi dụng sự ủng hộ của nhân dân, làm to vụ án này lên không? Nếu có, đến lúc ấy mới gọi là gay.”

Ân Thần Bắc gật đầu đồng tình, “Tô Tiến, giao anh phụ trách tìm người lo liệu vụ này, đặt ưu tiên nó hàng đầu.”

“Rõ.”

“Hàng hóa cứ gác lại đi đã.” Ngón tay thon dài của y nhịp nhịp trên mặt bàn, “Giờ mà động thủ, làm không tốt lại thành ra dẫn đường cho bọn cớm, nước càng khuấy lại càng đục thì dở.”

“Nếu nước đã đục, chẳng thà mọi người cùng nhau béo cò?” Cậu nêu ý kiến, “Vụ án phát sinh từ ảnh chụp, vậy có thể tìm người trong ảnh để phản án hay không?”

“Không ổn đâu.” Ân Thần Bắc phủi tàn thuốc, cười lạnh, “Em tưởng anh chưa nghĩ đến sao? Chủ yếu là chính thằng nhóc da trắng đó đã tự mình đến Cục cảnh sát kiện cáo rồi, chắc là cái ông Toudou đó dọa nạt nó quá chứ không sao bị lọt lưới sớm thế được.”

Nhân chứng vật chứng đều đủ đầy, vụ này, quả nhiên không dễ xoay chuyển.

Y nhìn Tô Tiến và Diệp Vân Sắc, “Trước mắt tự rửa sạch thân mình đi thôi. Chúng ta bây giờ hẵng còn đang trong nước, chưa khuấy được đâu.”

Nhưng vụ việc lại phát triển đến cục diện khó bề khống chế chóng vánh đến không ngờ. Chỉ trong lần thẩm vấn đầu tiên, Toudou Tadahito đã thú nhận chuyện mình giao dịch *** và nhận hối lộ. Mà từ ông ta lại điều tra liên đới ra vô số các quan chức chính trị khác nữa, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà khắp San Francisco đã nóng hôi hổi sự kiện “Nội bộ quan chức tài chính không liêm khiết”. Hơn một tỷ tài sản nhà Toudou bị đóng băng, biệt thự bị niêm phong. Diệp Vân Sắc rất cố gắng cứu vớt số tài sản chung còn tồn của cả Ân thị lẫn Toudou nhưng kết quả đổi về chỉ thuộc con số ít ỏi, phần lớn vẫn bị gộp vào đóng băng cùng nhà Toudou. Chính phủ hiển nhiên muốn dùng cách thức ầm ĩ nhất hòng chơi trò rung cây nhát khỉ, đồng thời nâng cao sức hút và chú ý của dân chúng về đợt tranh cử sắp tới.

Căn bản do có vụ bê bối này xì ra, vô hình trung cây thông Giáng Sinh trong đại sảnh đã không còn giá trị lễ lạc của bản thân nó, người nào người nấy tất tả công công việc việc, nào có ai san nổi nửa phần tâm tư nghỉ lễ? Mỗi lần đi ngang qua cái cây, Diệp Vân Sắc đều vô thức liếc mắt nhìn nó một cái, dù rằng trong mắt cậu chẳng có mảy may chút cảm xúc nào.

Lại qua vài ngày, Toudou Kei gọi điện, mời cậu đi quán Trung Quốc uống trà.

Hơi thở rộn ràng lễ Giáng Sinh vẫn còn vấn vít, khắp nơi trên ngã tư vẫn có thể bắt gặp dư âm không khí sau ngày hội, những cây thông Noel và đủ kiểu dáng quà cáp vẫn trưng bày vẹn nguyên sau tủ kính, níu lấy ánh mắt người qua đường ngoái trông.

Đỗ xe ổn xong, đã thấy Toudou Kei ngồi trong quán chờ cậu sẵn. Cô ngồi ở chỗ lần trước hai người từng ngồi, trang phục và trang sức vẫn lấp lánh xa hoa, chỉ duy có khác chính là gọng kính râm đeo trên mặt. Nội điểm này đã tỏ rõ nay đã chẳng còn như xưa, một phụ nữ kiêu ngạo và bốc đồng, cuối cùng cũng phải giả trang nhằm che mắt bầy phóng viên… Buông tiếng thở dài, cậu ngồi xuống đối diện cô.

“Uống gì nào?”

“Mao Tiêm(1) đi. Lần trước uống Thiết Quan Âm, lần này thử Mao Tiêm.”

Trà được phục vụ hết sức nhanh nhẹn, cậu rót đầy cốc cho cô. “Cậu biết chị không thích uống trà mà.” Toudou đột nhiên lên tiếng trước, “Chị muốn trò chuyện với cậu thôi.”

Cậu cười mỉm, “Chị Toudou vào thẳng vấn đề, bộc trực thật.”

Toudou chỉ lặng yên nhìn nụ cười của cậu.

“Tại sao nhìn em như thế?”

“Tiểu Diệp, cậu đang đùa với lửa.”

Cậu thoáng dừng, ngẩng đầu cười, “Ý chị Toudou là…”

Toudou khoanh tay, giọng nói rành rọt, “Chúng ta giao dịch với nhau đi.”

“Chà?” Cậu vẽ ra ý cười tỏ vẻ hứng thú, “Giao dịch gì vậy?”

Cô chậm rãi đề đạt, “Cậu thả ba chị, chị giúp cậu trốn thoát khỏi Thần Bắc.”

Cô giống như đã lâu lắm chưa mở miệng gọi cha mình tiếng “ba”, lời này nói ra, thế mà lại có phần gượng gạo.

Cậu đặt chén trà chầm chậm trở về bàn, cúi đầu cười, tóc mái rũ lòa xòa trước trán, che mất đôi mắt và nét mặt cậu, chỉ còn nghe thấy cậu cười nhẹ nhàng, “Chị Toudou hiểu lầm rồi, em không hề có ý định rời khỏi anh Thần.”

Toudou khẽ cắn răng.

Cậu không nhắc lại vấn đề này thêm, bắt đầu nhấp từng hớp trà của cậu. Cô ta nhìn cậu hồi chốc, rồi sau mới lạnh lùng, “Đây không phải suy nghĩ xuất phát từ nội tâm cậu, Tiểu Diệp, ánh mắt cậu, đã bán đứng nỗi đau của cậu.”

Tầm mắt cậu dừng trên chén trà, tiếng giọng đều đều, nghe vào lại thấy rất mực hiền hòa, “Chị Toudou, em đã luyện tập rất lâu rồi. Hiện tại, em đảm bảo trong mắt em hoàn toàn trống rỗng. Cho nên câu vừa rồi chị nói, em không đồng ý.”

“Nghĩa là cậu quyết định hòa mình vào nước?” Toudou nhếch mép cười, bình sinh cô vốn đã đẹp, nay cười lại càng thêm phần diễm lệ khôn tả. Từ tốn nhoài người tới, cô nói, bằng chất giọng tựa sương giá, “Đấu với chị, đấu với Thần Bắc, chỉ dựa vào một mình cậu thôi ư, Tiểu Diệp?” Cô giương tay, “Lá bài này của cậu cũng cao quá.”

“Đấu?” Như là được nghe câu chuyện hài gì hay ho lắm, cậu nhẹ cười, lắc đầu mà rằng, “Em chưa từng có ý muốn đấu, điều em nghĩ chỉ là…” Nín một chút, rồi lại nhoẻn cười, “Liều mạng.”

Dáng cười trên môi Toudou ngưng đọng, cô khoan thai ngả người về lưng ghế, khoanh tay, đăm đắm nhìn cậu không dứt. Đời cô nào đã bao giờ phải nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt này, thật giống như muốn xuyên thủng cậu ta, hoặc lại như muốn nghiền ngẫm người đàn ông thần bí này sao cho trọn vẹn. Cậu cứ để mặc cô đánh giá mình, bên môi treo mãi nụ cười nhàn nhạt. Qua hồi lâu, Toudou thở dài.

“Tiểu Diệp, cậu đúng là một vai cực kỳ ác.” Cô đẩy ghế ra, vén lại tóc mai, “Cậu đã khăng khăng thế thì cùng chờ nhau lật bài thôi vậy. Chỉ có điều, đến tột cùng, cậu có bao nhiêu phần trăm thắng?”

Cậu đứng lên đồng thời với cô, vẫn cười nói, “Hẳn là lớn hơn 0.”

“Thế mà còn dám liều.” Cô than thở, “Có biết không hả? Chị đâu nỡ xuống tay với cậu.”

“Cứ như em đang làm sai chuyện gì ấy nhỉ?” Cậu cười hỏi, “Em làm chị giận chăng, chị Toudou?”

“Không giận… Cậu rất tốt…” Cô vươn tay, muốn chạm vào mặt cậu, thế nhưng lại chỉ lửng lơ giữa không trung rồi lại thu về. Cô lắc đầu, gót chân nện từng bước dời ra hướng cửa, chậm chạp gấp mấy lần so với bước chân lúc tới.

“Chị Toudou!” Bỗng nhiên cậu gọi cô lại, cô nghe thấy tiếng cậu nhắc nhở, “Nếu tiết lộ đáp án ngay hiện thời, trò chơi sẽ không thể diễn biến tiếp.”

“Chí phải.” Cô nhún nhún vai, “Chị hiểu cậu, cậu cũng hiểu chị nhất, cậu biết tỏng chị không đời nào tuồn sự thật cho Thần Bắc đâu, huống hồ…” Tiếng cười bật ra đột nhiên, cô cao giọng hơn, đầy mùi tự tin và ương bướng cộp mác Toudou Kei, “Chị còn phải xem cậu diễn tiếp cái vai này thế nào, xem cho đến khi nào hạ màn thì thôi!” Cô tháo kính râm, quẳng phắt ra xa, không quay đầu nhìn cậu lần nào nữa.

Cậu đứng lẳng lặng dõi nhìn cô rời đi, mãi một lúc sau, nơi đáy mắt cậu mới chộn rộn lên nỗi chán nản, đành tựa mình vào lưng ghế.

. /.

Chú thích:

1. Trà Mao Tiêm

Một trong 10 Trung Quốc thập đại danh trà

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương