Vân Sắc
Chương 21

Xe Benz đỗ tại một góc tối khuất người, Ars nhìn sang Lương Nhiễm căng thẳng ngồi bên, xác nhận lần nữa, “Quyết tâm thật chứ?”

Ánh mắt Lương Nhiễm trừng thẳng về đằng trước, lát lâu sau trả lời, “Quyết tâm.”

“Lương, giờ đổi ý còn kịp, chúng ta vẫn còn thời gian an toàn rời khỏi đây.”

“Không, ngài Ars, quyết định của tôi sẽ không thay đổi.”

“Thế thì…” Ars dài giọng như đang thở dài, “Lương, tiểu thư Toudou đã nói rồi đấy, cậu quyết định gì, cô ấy cũng sẽ ủng hộ.”

“Xin giúp tôi gửi lời cảm ơn.” Mặt nó lạnh lùng.

“Ok, còn giờ để tôi dặn cậu phải làm thế nào.” Ars chỉ về hướng hầm đỗ xe phía trước, “Vào lối này, là bãi đỗ xe tư nhân của Ân Thần Bắc, hiện trường đã dọn dẹp nên cứ đi thẳng là được, không có bảo vệ cản trở đâu, chúng bị điều đi hết từ trước rồi.”

“Liên quan đến chị Toudou ư?”

“Phải, đừng quên hai nhà họ đã qua lại với nhau chừng ấy năm. Tối qua có người xác nhận Ân Thần Bắc đã đỗ Austin ở đây, anh ta vẫn ở nhà, chưa đi ra. Chúng tôi đoán hôm nay cảnh sát sẽ ra lệnh bắt, cậu cũng biết anh ta không phải người đứng trơ ra đó cho người ta bắt, anh ta sẽ trốn, hơn nữa không đời nào trốn bằng cách đi bộ, nên là…”

“Nên là, y nhất định sẽ đến đây lấy xe?”

“Chính xác, bây giờ cậu muốn làm gì thì tranh thủ đi.” Ars nghiêng người nhấc một chiếc va ly da từ ghế sau, ấn mã mở khóa, trong va ly là khẩu súng lục ổ quay Colt.

Hai con mắt Lương Nhiễm có phần phấp phỏng, thân mình cựa quậy bất an.

Ars lắp nòng, đạn và ống giảm thanh cẩn thận.

Miệng hắn cười vô cùng hiền từ, vốn dĩ hắn còn trẻ, diện mạo khá anh tuấn, lúc này đây lại càng thêm nho nhã lịch thiệp.

“Thấy không, Lương?” Hắn vuốt thân súng vàng vàng như đang vuốt lên bờ môi của người tình, “Đây là quà tiểu thư Toudou đã chuẩn bị cho cậu, chỉ 999g, hẳn sẽ không có vấn đề với cậu.”

Lương Nhiễm nhận súng, “Ngài Ars, tay trái của tôi bại rồi, cũng không sao chứ?”

“Đương nhiên, cậu hoàn toàn có thể cầm nó cả sáng.” Ars vỗ vai nó, “Cậu chọn cầm nó chứ không cầm năm triệu kia. Với cả, cậu nghĩ khả năng bắn súng của mình giờ ổn không?”

“…” Nó gật đầu, đáp chầm chậm, “Ổn.”

“Coi bộ cậu đã chấp nhận rồi phải không?”

“Phải.”

“Thế tôi hỏi lại cậu lần cuối, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối hận chứ?”

Khoang xe trở nên lặng ngắt. Sau khi hắn hỏi câu này, mọi biểu cảm của Lương Nhiễm đều ngưng lại. Nó đang hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào…

Cuối cùng, trái tim đập mạnh cũng dịu lại, nó nói bằng giọng chưa bao giờ bình tĩnh hơn, “Tôi đã quyết tâm, không – hối – hận.”

“Em hận anh, sao không chọn giết anh ngay đi?” Thời gian yên lặng trôi trở lại, tiếng trầm trầm của Ân Thần Bắc từ từ vang lên, “Tự tay em hãy giải quyết tất cả đi.”

Cậu thấy y đặt một khẩu súng lục lên mặt bàn, ngón tay thon dài đẩy súng về phía cậu. Cười cười, chặn khẩu súng kia, “Quay ngược về mấy tháng trước, tôi sẽ nhận lời đề nghị của anh.” Cậu nói rành rọt, “Nhưng giờ thì không, vì cái anh phải nhận, là xét xử của luật pháp.”

Y nhìn cậu đau đáu, “Được, nếu nguyện vọng của em là vậy, anh có thể đáp ứng.” Cậu nâng tầm mắt, y lại nói, “Nhưng trước hết, anh muốn xác nhận lại.”

“Chuyện gì?”

“Bệnh của em, đau đầu, mất ngủ, rốt cuộc có đỡ chút nào không?”

Cậu thoáng trầm ngâm, trả lời chậm rãi, “Đỡ nhiều rồi.”

Ân Thần Bắc nhẹ người, “Đừng nói là nhờ tên cảnh sát kia nhé. Hắn đã phụ lòng món quà lớn của anh.”

“Thực ra anh ta từng học y thật, còn liên lạc với cả bác sĩ ở bệnh viện, chọn ra phương pháp trị liệu hiệu quả nhất. Sau này mỗi ngày tôi có thể ngủ nhiều hơn một chút, đều là nhờ công anh ta.”

“Anh còn câu hỏi cuối cùng.” Y rướn người về trước, con người lóe lên quyết tâm, “Tim em, rốt cuộc có từng… rung động với anh?”

Cậu nhìn y, nét thản nhiên trong mắt lui dần, thế vào đó là lạnh lẽo, “Rung động?” Cậu cười lãnh đạm, “Sao có thể?”

Sao, có thể…

Không thể……

“Tôi sao lại rung động vì những tổn thương này? Mọi thứ anh để lại cho tôi đều chỉ là ký ức bi thảm. Ân Thần Bắc, có vài việc, tôi không thể coi chúng chưa từng xảy ra. Diệp Vân Sắc kể từ khi bị anh mang lên máy bay đã chết rồi.”

Cậu tận tay chặt đứt hết thảy, quả nhiên, kết thúc thật rốt ráo.

Ân Thần Bắc nghĩ đáng lẽ mình không nên hỏi. Không hỏi, cùng lắm là găm một cái gai, dẫu cho nhức buốt, trằn trọc qua từng đêm thâu và sáng dài, chung quy vẫn còn bình minh le lói. Người con trai yên lặng đọc sách trên ghế sô pha, bóng hình mảnh khảnh đứng giữa tầng thượng ***g lộng, người cầm súng đứng kiên nghị giữa căn phòng ngủ, nụ cười mỉm bên môi rất đỗi hiền lành… một nhung nhớ thoáng qua sẽ biến thành cả thế giới.

Còn hỏi rồi? Ánh sáng tàn lụi, khoảng không bùng nhùng vô biên. Ai đang rơi vào? Ai có thể vùng thoát? Có gì đó níu lấy trái tim y lại đang vỡ vụn từ từ, từ từ, như thể y không còn cách nào giữ nó lại, kể cả người trước mắt…

Kỳ thực, anh biết hết…

Anh chỉ muốn nghe tự miệng em nói ra…

Anh kỳ thực đều biết hết…

Tim nát tan lả tả, người vẫn phải chống đỡ. Giây phút ấy y bỗng hiểu vì sao Diệp Vân Sắc luôn mỉm cười… Vì có những lúc, cười thực sự còn trừng phạt bản thân nghiêm khắc hơn là khóc.

“Anh không còn gì cần hỏi.” Y nói, “Bao giờ cảnh sát đến?”

“Khoảng hai mươi phút nữa.”

“Được rồi, vậy thì em đi đi, đừng để họ bắt gặp em ở với anh.”

Cậu bình thản đứng lên, nói, “Tôi sẽ.”

“Tiểu Diệp!” Y vẫn không nén được, gọi to, cậu quay người lại, nhìn Ân Thần Bắc đứng dậy khỏi ghế, trong mắt y là vẻ dịu dàng mơ hồ, “Đồng ý với anh một chuyện, coi như trao đổi điều anh đã đồng ý với em.”

“Gì?”

Y nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, “Hãy sống tiếp.”

Cậu khẽ cười.

Không đáp, không chối, vẫn hững hờ, coi là chuyện không liên quan. Ân Thần Bắc rốt cuộc không thể giữ sự bình tĩnh chết tiệt kia lại, bèn bước lên, cầm tay cậu, cậu toan lùi về đằng sau đã bị y kéo mạnh về phía mình, tay trái y vòng qua nách ôm vai cậu, tay phải nắm chặt bàn tay cậu định đánh y, nắm rất chặt, không hề có ý buông lỏng.

Bằng tư thế ôm ấp, y giữ cậu trong lòng, vốn dĩ phải là hôn đôi môi cậu thì lúc này thành ghé bên tai, đầu tựa trên vai cậu, tiếng nói rầm rì tựa thần chú, “Tiểu Diệp.” Y nói rành mạch từng chữ, “Anh muốn em đồng ý với anh sẽ sống tiếp.”

Tại nơi mà y không trông thấy, khóe môi Diệp Vân Sắc hiện lên một nụ cười chua chát.

Cánh tay người này biết bao chặt, nhiệt độ biết bao nóng bỏng, và cả sự kiên định khiến người ta ngạt thở. Nhưng những điều ấy, không phải điều cậu cần…

Tay phải cậu đặt nơi đốt xương sống mà y không đề phòng, mà có lẽ y cũng không muốn đề phòng… Tê dại ập đến thoắt chốc, sức lực bỗng chốc rã rời. Diệp Vân Sắc lùi về phía sau, đứng cách y hơn một mét.

“Xin lỗi.” Cậu nói bình thản, “Tôi không thể hứa hẹn chuyện gì với anh, bởi vì tôi về sau, thật sự không biết mình sẽ đi con đường nào.”

Em thà như vậy còn hơn nhận hạnh phúc từ anh!!! Lời thét gào chỉ có thể dội vang trong ***g ngực y, cậu cũng không còn nấn ná thêm nữa, chăm chú nhìn y lần cuối, đoạn quay người bỏ đi.

Ngẩn ngơ nhìn theo bóng cậu khuất dần, vòm miệng trỗi lên vị tanh tanh ngòn ngọt, y khẽ cắn môi, cố nuốt xuống.

Y không hề nói về việc y từng đỡ một dao thay cậu, cũng không nói việc y đã chuẩn bị một hòn đảo nhỏ. Hoặc giả, bản thân y cũng biết cậu không muốn hỏi, y không muốn nói, đó là lòng tôn nghiêm cuối cùng của hai người.

Không biết bao nhiêu lâu nữa cảnh sát sẽ ập đến. Y đã đồng ý với cậu, sẽ chờ kết thúc tất cả trong nhà tù. Y ít hứa, nhưng một khi đã hứa, sẽ giữ lời hứa bằng được.

Đây là y nợ cậu…

Bước một mình đến bên bàn, trên bàn có khẩu súng lắp một viên đạn, là để cho Diệp Vân Sắc trả thù, nào ngờ cậu hoàn toàn coi khinh. Nhìn khẩu súng ấy thật lâu sau đó, rồi lấy một tấm ảnh từ trong túi mình, “Em quả là vai ác.” Y lào thào với người trong ảnh, “Làm gì, cũng không chừa đường sống.”

Diệp Vân Sắc trong ảnh cười mỉm, như thể đồng tình với lời nhận xét của y.

Tòa nhà gồm có chín tầng, cộng tầng thượng cao nhất, tổng cộng mười tầng.

Chạy lên phải cỡ mấy phút, đi thang máy xuống thì không quá mười giây.

Diệp Vân Sắc tựa vào thang máy, tấm gương đối diện phản chiếu hình ảnh của cậu.

Con người còn trẻ tuổi, bình tĩnh nhưng quá mệt mỏi, nơi đôi mắt cười hiện rõ dấu vết trần ai.

Thang máy xuống tầng chín, cậu vươn tay, ấn nhẹ tầng mười.

… Kết thúc rồi, người ấy nói. Tự tay em hãy giải quyết tất cả đi.

Nhưng, mạng anh đâu có nợ nần tôi. Đây là kết cục tất yếu vì hành vi buôn lậu ma túy của anh.

Thang máy xuống tầng tám, cậu bấm lên tầng chín.

… Anh hết sức tò mò, trong khái niệm của em phải chăng chưa bao giờ tồn tại hai chữ “thất bại”? Em tin chắc rằng em có thể chiến thắng anh?

Khóe môi cậu nhướng nhẹ. Anh thua, nhưng mà, tôi cũng không thắng.

Cậu lại ấn tầng tám.

… Bật hết đèn lên rồi, em sẽ không sợ bóng tối nữa chứ?

Tôi không sợ bóng tối, vì tôi bấy lâu nay vẫn chìm trong bóng tối. Ánh sáng và bóng tối, thực sự không có gì khác biệt.

… Nói xem muốn ăn gì nào. Anh đoán đồ Ý sẽ hợp khẩu vị em…

Tôi không phải phụ nữ, những điềm mật dịu dàng này, có tác dụng gì với tôi?

… Em yêu, em biết mà, anh rất yêu em…

… Để anh xem vết thương đằng sau em…

… Nếu, anh muốn nhìn em uống rượu một lần thì sao?

… Kể từ hôm nay, em sẽ sống ở đây, anh sẽ cho em mọi thứ em muốn!

… Anh còn câu hỏi cuối cùng, tim em, rốt cuộc có từng rung động với anh?

Rung động? Cậu cười khẽ, người trong tấm gương cũng mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa…

Sao tôi có thể rung động? Ân Thần Bắc, với tôi, anh chỉ là một đối thủ… Một đối thủ mà thôi.

Tôi đã nói từ trước, anh muốn làm thế nào là việc của anh, còn đối với tôi, rất nhiều chuyện khó lòng thay đổi, làm sao anh lại trông chờ vào tôi sẽ từ từ xiêu lòng vì anh…

“Đinh”, thang máy cuối cùng cũng dừng ở tầng trệt, đại sảnh quen thuộc ngập tràn ánh nắng rực rỡ… Đứng nơi huyền quan, nheo mắt dưới tiết trời nao lòng này, tay cậu rút khỏi túi quần, trong lòng bàn tay là chìa khóa xe Austin, cậu tự dành một nụ cười cho mình.

Lương Nhiễm núp ở mé chéo chéo phía đối diện, đằng sau, bên phải chiếc Austin. Cây cột đá to đùng che đậy giúp nó. Vị trí này khá kín, vừa đủ cho người đi xuống không phát hiện ra, vừa đủ quan sát tường tận tình hình của người phía trước.

Bàn tay cầm súng của nó ướt đầm mồ hôi, cảm giác sờ vào khẩu súng chân thực hơn bao giờ hết, cứ phải hít sâu liên tục mới giữ được tinh thần trong trạng thái cân bằng. Từ lúc đứng chờ đến giờ đã gần hai tiếng, lần đầu tiên tiếp cận với sống chết ở khoảng cách gần như này, mình nhất định phải thành công! Nó thầm nhủ.

Cùng lúc đó, bên ngoài ga ra, Ars nhận được điện thoại Toudou liền báo cáo, “Nó đã chuẩn bị xong.”

Toudou thở dài khẽ khàng, “Đây là dịp cho nó trưởng thành, cầu nguyện cho nó đi, Ars.”

“Kể cả nó không ra tay đi chăng nữa, Ân Thần Bắc cũng không có cơ hội lái xe bỏ trốn. Cảnh sát đã cắm chốt ở mọi tuyến đường, hễ gặp chiếc Austin này sẽ tấn công.”

“Tuy nhiên, một số việc phải tự mình thực hiện mới được… Đúng không nào?” Toudou cười mỉm, “Nó sẽ có sự mở đầu tốt đẹp với Tiểu Diệp ư? Ars?”

Ars cười cười, “Sao mà có được? Tôi sao nỡ phụ lòng Kei-san, sao nỡ phụ lòng khẩu súng ngắm M21(1) này…”

“Haiz, anh thấy có ai kiếm được năm triệu dễ thế chưa?”

“Dĩ nhiên là chưa, tiểu thư Toudou thân mến.” Ars cười to.

Cúp máy, Toudou đặt một nụ hôn lên ống nói, “Xin lỗi Thần Bắc, tôi không thể giao Tiểu Diệp tại giờ phút cuối cùng cho anh được.”

Anh từng hỏi, tôi rốt cuộc muốn gì? Bây giờ tôi có thể trả lời anh, điều tôi muốn thực sự là, hủy diệt.

Rất lâu, rất lâu sau, mới thấy người đi xuống.

Chỗ ấy hơi khuất sáng, người kia nghiêng mặt, không thấy rõ mặt, nhưng theo bộ vest phẳng phiu nhìn là biết đắt tiền kia, dáng người cao ráo ấy hẳn nhiên trùng khít với chiều cao của Ân Thần Bắc.

Tuy chỉ là một bóng người, nhưng ngoài Ân Thần Bắc, còn ai sẽ vào đây lấy xe?

Lương Nhiễm hết nhắm mắt, lại mở mắt, người kia đã đến cạnh chiếc Austin, hơi khom lưng mở cửa xe.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Nó cầm khẩu súng bằng tay phải còn lành lặn, ngắm chuẩn vào đầu người ngồi ở ghế lái. Hai tháng qua nó đã học bắn súng, học miệt mài, không còn mù mờ chẳng biết trong súng có đạn hay không như lần trước. Dù không thể bắn chết kẻ kia bằng một phát đạn, cũng lạy trời hãy phù hộ con bắn trúng chỗ hiểm!

Và, xin hãy phù hộ cho con tìm được anh Tiểu Diệp. Không còn gì có thể cản trở chúng ta nữa. Tiền em sẵn sàng không cần, em chỉ cần anh được vui vẻ sống mãi bên em!

Xe nổ máy, Lương Nhiễm cắn răng, từ từ bóp cò.

Ân Thần Bắc…

Đi chết đi!!!

Đạn phụt ra, không ai biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Lực súng giật làm tay nó rung lên, ắt nhiên là do cổ tay không đủ khỏe. Nhưng phát súng ấy đã bắn thủng lớp kính sau xe, trên mặt kính dần dần lan vết rạn, viên đạn bay xuyên vào ghế, người đang ngồi cũng lặng lẽ gục xuống, song song, chầm chậm hệt như một pha quay chậm.

Khẩu súng trong tay chừng như tuột xuống.

Mình giết rồi…?

Giết rồi… Giết rồi…!!!

Nó bật dậy, phóng ngay đến chỗ chiếc xe, hoàn toàn không có ý che chắn bản thân, cũng quên luôn lời dạy khẩn thiết rằng phải luôn luôn cẩn thận trong bất kỳ trường hợp nào. Nó chỉ cảm thấy tim trong ngực thiếu điều vọt ra, sợ quá, nhưng cũng kích động quá, run rẩy quá, nhưng cũng phát rồ quá!

… Chỉ có giết Ân Thần Bắc, mới có thể cứu anh Tiểu Diệp! Ngày ấy nó kiên định nói vậy với Toudou, cô ta nhướng mày nhìn nó một hồi, mới mỉm cười cổ vũ, cậu trưởng thành rồi, Tiểu Nhiễm…

Đúng, em trưởng thành rồi! Anh có biết không, anh Tiểu Diệp?

Em muốn ở bên anh!

Ở bên anh bên anh bên anh bên anh!

Kéo mạnh cửa xe để người đang nghiêng người tựa vào cửa trượt xuống, Lương Nhiễm lùi ra sau để người đó ngã xuống đất. Giữa vũng máu, nó trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt nọ.

Giật mình, ngỡ mình nhìn sai, gió thổi se sắt qua bộ não đờ đẫn lẫn tay chân cứng ngắc, nó không sao tin nổi, không thể nào hít thở…

“Tại sao… là… anh…”

Đùa à… Là trò đùa! Là giả dối!!!

“Tại sao là anh…?” Nó hỏi từng chữ.

Anh… Tiểu Diệp…

Diệp Vân Sắc cố nhịn cơn đau ở ngực. Nòng súng còn tản khói, Lương Nhiễm đứng đực ra hệt bức tượng đất. Hít sâu một hơi, cậu lào thào gọi, “Tiểu Nhiễm…” Lương Nhiễm như bị đánh tỉnh, ngập ngừng cúi đầu xuống.

Đúng là Diệp Vân Sắc, lúc này đang nói với nó bằng khẩu hình miệng, “Em không sao là tốt rồi…”

Tại sao lại là em không sao? Nó bàng hoàng.

Ngồi bệt xuống, nhìn cậu ở cự ly gần nhất, “Anh Tiểu Diệp.” Nó lí nhí, “Em… Em không biết là anh… Em…”

Cậu cười an ủi, “Đừng áy náy… Không phải… lỗi của em…”

“Nhưng, anh chảy rất nhiều máu.” Nó thấy dòng chất lỏng đỏ chói đang tuôn trào không ngừng nghỉ, trong cơ thể một người sao có thể chứa nhiều máu nhường vậy, nhiều đến nỗi nó không bịt được, “Anh Tiểu Diệp, em phải làm gì đây? Phải làm gì đây?”

Bàn tay lạnh lẽo của cậu phủ lên tay nó, “Tiểu Nhiễm… Hãy nghe anh, em đừng… để mình ám ảnh… Anh đã… chờ ngày này… lâu lắm rồi…” Cậu thở hồng hộc, lặp lại lần nữa như sợ Lương Nhiễm không tin, “Thật đấy… Thật… đấy…”

“Sao đến giờ anh vẫn còn lo nghĩ cho em?” Nó ngơ ngác, “Sao anh không giết em? Em có súng đây, trong súng còn đạn.”

Cậu lắc đầu, “Không, em phải sống… Sống cho… tốt vào…” Cơn đau làm mắt cậu hoa lên, cậu cố nói hết câu cho trọn vẹn, “Tiểu Nhiễm, đừng để thù hận… hại… cả đời… em… Cũng đừng… oán trách mình một cách vô nghĩa…”

Lương Nhiễm ngơ ra, thế rồi sực tỉnh, la chói lói, “Bệnh viện! Em đưa anh đi bệnh viện!”

“Vô ích thôi…” Cậu cười, “Em đến đây… là do ai… sắp xếp?”

“Chị… Chị Toudou…”

Sắc mặt cậu càng tái hơn. “Tiểu Nhiễm.” Cậu đột nhiên cầm tay nó, gắng nhổm dậy, Lương Nhiễm hốt hoảng, luống cuống ôm cậu, máu cậu thấm đầy người nó, rốt cuộc nó không kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở!

“Anh Tiểu Diệp!!!”

“Suỵt, đừng khóc…” Cậu gắt gao víu lấy nó ý nhắc nó lại gần hơn, “Anh chỉ cho em, cách chạy… khỏi đây… Bằng mọi giá không được quay lại… đường cũ…”

Lương Nhiễm trợn mắt, “… Gì cơ?”

Cậu dốc hết sức lực tả một lối đi khác rời khỏi bãi đỗ xe cho nó, sau đó kiệt sức, trượt khỏi lòng nó xuống đất.

“Anh Tiểu Diệp!!!!!!” Lương Nhiễm ré lên.

Bấy giờ nó mới hiểu triệt để, cậu đã không còn chống đỡ được nữa, nơi vết thương chảy máu liên tục. Mình đang làm gì đây? Mình đang làm gì đây??? “Anh Tiểu Diệp, đừng chết!” Nó hét, vươn tay qua, lại sợ mình lỡ chạm phải cậu, cậu sẽ lập tức biến mất.

“Anh đừng chết! Anh đừng chết! Em còn muốn được ở bên anh suốt đời!!!”

Trên mặt Diệp Vân Sắc chỉ đọng lại một nụ cười mờ nhạt. Cậu dùng khẩu hình, bảo với nó, anh cũng từng làm tổn thương người khác… Đây là cõi về tốt nhất dành cho anh, nên em đừng buồn, mau chạy đi. Lương Nhiễm bỗng mặc kệ, cúi xuống hôn cậu.

“Anh Tiểu Diệp.” Nó nói khẩn khoản, “Anh nói cho em biết, nếu có kiếp sau, anh sẽ yêu em chứ?”

Anh nói cho em biết đi, em đền mạng cho anh!

Nhưng Diệp Vân Sắc đã không còn sức để trả lời nữa rồi. Đôi mắt cậu mỏi mệt nhìn thấy thế giới đang dần dần tối sầm, không còn đớn đau quấy nhiễu, chỉ có thần trí ngày một trôi xa, và thân thể, tựa hồ đã được giải thoát… Kiếp sau?

Kiếp sau, cậu mấp máy môi, nói bằng âm thanh không có âm thanh nào, tôi sẽ chọn, yêu bản thân mình nhiều hơn một chút…

Không còn vướng mắc, không còn bị yêu.

Tiếng sấm rền đùng đoàng phía chân trời, mây ùn ùn kéo đến không một dấu hiệu, ních đầy bầu trời vừa rồi vẫn còn rất mực sáng sủa. Tiếng mưa rào rào át đi tiếng khóc ngắt quãng, cơn mưa đầu hạ đã rơi, gột rửa hết thảy dơ bẩn, dường như ngăn cách mọi quá khứ, dường như ngăn trở mọi tương lai.

Cảng San Francisco có một con tàu chở hàng đang thả neo, người đàn ông tóc vàng mặc chiếc áo khoác dài đứng nơi đầu tàu, quay lưng với gió mưa ngập chốn, điếu thuốc kẹp trong tay bị ướt, hắn cũng bần thần mà quên đi. Forsydi leo lên đầu thuyền lần thứ sáu khuyên hắn, tán ô đang cầm bị gió thổi bạt, “Ngài Pele, nếu không đi sẽ không kịp mất! Mưa to quá, chúng ta nhổ neo thời điểm này cũng cực kỳ nguy hiểm! Xin đừng lần chần nữa!”

“Chờ thêm chút đã.” Pele nói, không buồn ngoái lại.

“Nhưng mà, ngài xem trận mưa này đấy, nếu không đi…”

“Tao nói chờ thêm chút đã!” Pele giận dữ cắt lời gã.

Forsydi chùi mặt, mưa nện tới tấp vào mặt khiến gã thấy đau, song vẫn không được phép lái tàu rời đi, gã cuống đến nỗi giậm chân bình bịch. Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại cứu mạng vang lên.

Gã thấy Pele quýnh quáng nghe máy.

“A lô, tìm thấy người chưa?”

“Tìm thấy rồi!” Đầu dây bên kia đáp, “Có điều…”

Tới đây gã không nghe rõ nữa, một tiếng sấm vang trời xé rách màng nhĩ gã, Forsydi thấy Pele thẫn thờ nói, “Tao không tin.” Sau đó bàn tay phải cầm điện thoại của hắn ta bắt đầu run bần bật, ban đầu mới chỉ run khẽ, càng về sau càng mất kiểm soát, tay buông lỏng bất thần, điện thoại từ mạn tàu chìm vào lòng biển…

“Ối ối, hơn năm nghìn đô chứ ít ỏi gì…”

Pele thình lình quay lại tát mạnh gã, “Rời – bến!” Gần như cứng ngắc, hắn rít hai chữ này qua kẽ răng.

Forsydi giật nảy, “A… A!” Đoạn chạy vào la lớn, “Rời bến, lái tàu rời bến!” Đi ra biển trong thời tiết vần vũ gió mưa như vậy thực sự khá liều lĩnh, nhưng bọn gã không thể ngồi một chỗ chờ cảnh sát bắt, chỉ đành chạy trốn nhân lúc đường biển chưa bị phong tỏa.

Nhưng… Gã khựng lại, nghĩ mình làm sao mà tự dưng bị ăn một cái tát… Shit, không phải là do nhìn thấy sếp khóc đấy chứ? Chảy vài giọt nước mắt mà thôi, cớ gì đi nổi sùng với thuộc hạ? Chỉ vì mình bán mạng cho sếp chắc?!

Gã vừa rủa vừa đi vào buồng lái.

Đằng sau gã, Pele úp mặt vào tay. Kể từ sau khi trưởng thành, hắn ta chưa từng biểu lộ nỗi thống khổ nghẹn ngào như này.

Năm tháng sau. Nhà tù San Quentin State(2) chuyên giam nhốt các tù nhân phạm tội nghiêm trọng.

“B17452, đi ra!”

“Vâng, thưa giám ngục.”

Theo tiếng quát, một phạm nhân nữ vòng tay lên đầu, đi ra theo lời giám ngục.

Cô có đường cong cơ thể đẫy đà, tuy bị phủ bằng đồng phục nhà tù, vẫn có thể bắt gặp phong thái năm xưa. Giờ thì cô chỉ cúi đầu theo sau giám ngục.

“Đi nhận áo rét cho mùa đông và đồ dự phòng mới phân phát. Dùng tiết kiệm cho tao, mỗi đứa một bộ! Phát hiện đứa nào ngang ngược đi cướp giật của đứa khác, chớ trách tao vui tính!”

“Vâng, thưa giám ngục.” B17452 đáp.

Cô nhận lấy đồ dự phòng và áo rét cho phần mình, chất vải và kiểu may thực xoàng xĩnh, cẩu thả, so với những trang phục ngày trước của cô, chúng chẳng khác nào miếng giẻ lau.

Trong lúc không có ai chú ý, cô bĩu môi dè bỉu.

Các tù nhân nam cũng đang triển khai đi nhận đồ, bên nam được đánh ký hiệu là C, thường thì hai bên nam nữ ít khi nào gặp nhau.

“Ê, sao thằng C29303 không đến?”

“Báo cáo cấp trên, C29303 đánh nhau với phạm nhân khác, bị thương không thể đến.”

Cô lặng lẽ dừng bước.

“Lại đánh nhau? Mẹ kiếp, thân lừa ưa nặng à? Mới vào ba tháng mà hơn bốn mươi trận đánh nhau, chưa thấy thằng nào phiền hà như thằng này nữa. Lần này thì bị sao đây?”

“Báo cáo cấp trên, phạm nhân ăn cơm mà không chịu yên, cứ cầm ảnh ngắm nghía, vừa ngắm vừa độc thoại. C29116 định xem là mỹ nữ nào, liền bị phạm nhân đá vào… chỗ… ấy ấy đó…” Xung quanh lập tức phá ra cười.

“Sao nữa?”

“Sau đó mười mấy thằng đang ăn cơm gần đó xông lên hội đồng, cũng bị phạm nhân nốc ao. Tuy nhiên ảnh bị xé rách, ***, trong ảnh là một thằng đực rựa, phạm nhân bắt đầu đánh người như phát điên, không ai ngăn được, giám ngục phải dùng dùi cui mới bắt nổi…!”

Gì mà “dùng dùi cui mới bắt nổi”, có mà bị giám ngục nện cho một bài nhừ tử thì có. Cô muốn nghe tiếp, thì đã bị gọi, “Chị kia, B17452, không đi đi còn chần chừ gì? Đừng hòng giở trò!”

“Vâng, thưa giám ngục!” Cô đáp, đoạn ôm đồ của mình bỏ đi, sau lưng cô vẫn râm ran tiếng thảo luận, “Hình như y cũng là dân anh chị, rõ ràng có thể sửa án hơn hai mươi năm thôi, chả hiểu sao thành tù chung thân, y thậm chí còn không thèm kháng án.”

“Ơ tiên sư, bộ ngoài kia làm dân anh chị thì vào đây vẫn là ông lớn hả? Bố đây ngứa mắt thái độ thằng đấy lâu rồi!”

“Ờ, thôi cắt phứt phần thằng đấy, cho chết mẹ thằng khùng luôn đi…”

B17452 bước ra ngoài, đóng mọi âm thanh kia phía sau cánh cửa.

Trên đường trở lại xà lim, lại quen đưa mắt nhìn về ô cửa sổ long lanh nắng. Tại nền thinh không màu xanh thẳm, có áng mây trời lững lờ trôi ngang.

Lời cuối~oOo~

Cuối cùng cũng hết truyện, thở một hơi đã, xoa xoa vai, xoa xoa cổ.

Vân Sắc từ lúc đặt bút viết cho đến lúc kết thúc, tổng cộng ba mươi sáu ngày, dài một trăm hai mươi bảy nghìn chữ, đăng trong một tháng, cảm ơn mọi người đã luôn cổ vũ và ủng hộ, cho tôi đi được đến ngày hôm nay.

Đây là truyện dài hiện đại đầu tiên tôi viết, trước kia viết cổ trang là chính, rồi fanfic hay vài cái oneshot ngăn ngắn, nào giờ chưa có viết dài thế này. Lần thử nghiệm này, tôi hài lòng với bản thân. Lần tới tôi sẽ thử thách mình ở thể loại khác xem sao.

Nói về câu chuyện này nhé. Kết cục của nó tôi đã định sẵn từ trước, tuy nhiều người thích HE hoặc là hai kết cục, nhưng đối với tác giả, tôi vẫn kiên trì theo ý định ban đầu của mình, suốt quá trình có mấy lần đã dao động nhưng may là vẫn kiên trì được đến cùng, chứ nếu viết nửa nạc nửa mỡ, còn áy náy nhiều hơn.

Tiếp theo hãy nói về nhân vật. Diệp Vân Sắc nhé.

Từ lâu tôi đã nói Diệp Vân Sắc là nhân vật tôi tạo ra bằng tất cả khả năng hám trai đẹp của mình, nhân vật này thực chất đơn giản thôi, nhiều người nhận xét cậu ấy phức tạp. Ừm, nói phức tạp thì đều là do sắp xếp tình tiết của tác giả, còn nội tâm cậu ấy vô cùng đơn thuần. Tốt nghiệp xong thì muốn xông pha tiền tuyến để thử sức mình, thấy ai giỏi hơn mình thì coi đó là đối thủ, ngộ sát bạn thân sẵn sàng đền mạng cho bạn, bị nhốt thì muốn chạy trốn, bị vũ nhục thì phản kháng chống cự. Tôi viết nhân vật này dựa theo tư duy đó, thật sự mà nói cậu ấy chỉ đều là ý nghĩ của người thường, khác chăng là cậu ấy có nghị lực mà người thường khó có, vậy thôi.

Về Ân Thần Bắc.

Sau này tôi mới yêu anh ta, cũng giống mọi người vậy. Càng viết càng mềm lòng. Mỗi tội, ừm, kết cục của Ân Thần Bắc đã định sẵn là phải thế, không phải vì anh ta có lỗi với Tiểu Diệp, mà là vì anh ta buôn lậu ma túy, Tiểu Diệp không thể ở cùng một người như thế. Từ ngày cậu ấy làm cảnh sát, thiên chức này đã định sẵn cậu ấy không thể huề hòa với tội phạm. Cho nên, đây vốn là con đường không lối ra.

Có bạn comment Ân Thần Bắc không biết yêu, chính xác, anh ta chính là người như thế. Vừa nghi ngờ vừa yêu, vừa yêu vừa hủy diệt. Từ đầu chí cuối anh ta không hề tin Tiểu Diệp, ngay cả khám bệnh, cũng phải bố trí vệ sĩ canh chừng. Địa vị và hoàn cảnh của anh ta buộc anh ta phải làm thế, kết cục là tạo thành một nỗi thống khổ đầy mâu thuẫn. Tình yêu phải được xây dựng trên lòng tin, anh ta đã không có lòng tin lại muốn yêu, thành thử cả hai bên đều chịu đau khổ. Đã vậy, anh ta còn không biết cách yêu. Suy nghĩ của Ân Thần Bắc chính ra cũng chỉ là suy nghĩ của người bình thường, bị tác giả khuếch đại lên, thế là thành một Ân Thần Bắc. Kỳ thực bên cạnh chúng ta, đâu dám khẳng định là không có người như vậy? Chẳng qua có thể họ là mẫu người đa nghi, hoặc người không biết yêu, hoặc người yêu mà không dám nói, giả vờ kiêu kỳ, không khuất phục mà thôi.

Chuyển qua Toudou Kei.

Đây là nhân vật tôi thích, vì cô yêu rất quyết đoán, hận cũng rất quyết đoán. Toudou Kei không ảo tưởng, cô sống thực tế, biết mình mới là điều quan trọng nhất, biết cái gì mới là không thực tế nhất. Cô không yêu Ân Thần Bắc ư? Khi biệt ly cũng sẽ mất mát chứ. Cô không yêu Tiểu Diệp ư? Mẫu phụ nữ như cô mà dám vứt bỏ hình tượng, òa khóc trước mặt Tiểu Diệp, cầu xin Tiểu Diệp tha cho cha mình, hẳn là cực hạn cô có thể làm rồi. Tiếc rằng cô vẫn không có được, nên cô đành hủy diệt.

Có lẽ sẽ có người bức xúc cô tại sao đoạn cuối lại phải diệt trừ Ân Thần Bắc mới chịu. Thực chất đứng trên quan điểm của cô, nhà Toudou đã rớt đài, nếu Ân Thần Bắc có thể cứu cô, sau này cô khó tránh khỏi bị lệ thuộc, còn nếu không cứu được, có nghĩa cô sẽ đánh mất rất nhiều, trong khi Ân Thần Bắc thì tiêu dao ngoài kia. Thế là dứt khoát, chọn hủy diệt.

Chưa kể Diệp Vân Sắc trước sau vẫn là chấp niệm trong lòng cô. Cô thà để cậu một mình, cũng không bằng lòng nhìn cậu bị ai chiếm đoạt mất.

Nốt sang Lương Nhiễm.

Chắc nhiều bạn chê nó “bánh bèo” lắm. Bản thân tôi cũng thấy, về phương diện này Lương Nhiễm đúng là một nhân vật bi kịch (*toát mồ hôi* tuy không chắc tôi sẽ viết điểm ấy ra). Lương Nhiễm vốn là “bánh bèo”, trời ơi nhân vật kiểu này là mất kiểm soát với tôi nhất, vì tôi mà phải viết nào mắt to long lanh lúng liếng, nào bờ môi run run như cánh hoa tươi blah blah cũng sẽ run tay lắm nha. Thế nên toàn truyện, tôi tả diện mạo Lương Nhiễm ít nhất, tôi không biết viết… mà cũng không muốn viết cơ.

Lương Nhiễm sau khi được Diệp Vân Sắc mang về mới tiếp cận với thế giới tàn khốc này. Từ đầu là ngây thơ vô tri, dần dần đem lòng yêu Tiểu Diệp, cho đến khi phát hiện thì ra người thương của mình lại là tình yêu cấm kỵ của một người khác, đả kích này phải nói là khá lớn, cũng là bước ngoặt lớn trong đời nó. Sau đó nó bị Toudou Kei thao túng, thật sự, không thể trách nó nhu nhược trong tính cách và ngu ngốc trong suy nghĩ được, đổi lại là tôi, bị mẫu phụ nữ như Toudou Kei tia trúng và lôi kéo, không chừng tôi cũng hoan hỉ cầm tiền bỏ trốn với người ta luôn ấy chứ. Rồi đến sau này nó có gan giết người, tôi chỉ là muốn viết về có nhân có quả mà thôi, còn quá trình làm sao tính cách nó thay đổi lớn như thế, ai mà nhìn ra, quả tình may mắn quá, còn không nhìn ra cũng không sao. Ha ha.

Tình yêu trong câu chuyện này.

Kỳ thực, không có đôi nào là lưỡng tình tương duyệt. Tình yêu của Lương Nhiễm là tuyệt vọng, tình yêu của Toudou là hủy diệt, của Ân Thần Bắc thì lại là %^#* siêu vụng về, không biết thể hiện ra. Tôi không hề có ý để Tiểu Diệp yêu Ân Thần Bắc, dù có thể trước đó có mấy câu làm các bạn nuôi hy vọng. Cảm xúc Tiểu Diệp dành cho Ân Thần Bắc, không phải ngưỡng mộ, mà như trong truyện đã nêu, là kính trọng và đề cao. Người trẻ tuổi hay mơ mình làm anh hùng, nhất là những đứa trẻ vừa rời ghế nhà trường, hệt như một trang giấy trắng. Họ muốn được thành công, muốn được chiến đấu, muốn được mạnh mẽ, muốn có một kỳ phùng địch thủ để thể hiện năng lực của mình. Ân Thần Bắc xuất hiện trong cuộc đời Tiểu Diệp, anh ta làm cuộc đời chiến đấu bằng phẳng của Tiểu Diệp bừng lên một đốm sáng. Con người có mục tiêu mới có động lực, có động lực mới có thể tận hưởng cuộc sống, đối với Tiểu Diệp, Ân Thần Bắc chính là một sự tồn tại như thế.

Nên cậu ấy mới mơ thấy mình đánh bại Ân Thần Bắc, sau khi tỉnh giấc, điều khiến cậu ấy không thể chấp nhận nổi đâu chỉ là sự vũ nhục, mà còn vì hình tượng kia đã sụp đổ trong lòng mình, thế là cậu ấy phản kháng. Tôi không muốn viết Tiểu Diệp phản kháng như nào, vì tôi mù tịt với mấy trò SM, hành hạ này nọ, hơn nữa cũng không muốn phá hỏng vẻ đẹp của nhân vật nên mọi người cứ thoải mái tưởng tượng đoạn đó đi, Tiểu Diệp xinh đẹp trong sáng, bị Ân Thần Bắc da màu mật, tay cuồn cuộn bắp, đè xuống… Chu choa, hình ảnh cấm trẻ con nha…

Nhưng Ân Thần Bắc cũng là đặc biệt với Tiểu Diệp. Hai người họ quen nhau hai năm, đấu với nhau hai năm, cuộc sống báo thù suốt hai năm ấy gần như trở thành cột chống để Tiểu Diệp sống tiếp. Báo xong thù, đồng nghĩa tọa độ sống của cậu cũng mất đi, cuộc sống nghiêng đổ, tương lai mịt mờ vô vọng, quá khứ thê thảm đau thương, nỗi nhục không còn chốn dung thân… Bắt cậu ấy phải sống tiếp tháng ngày như thế, tôi thấy đấy mới là tra tấn, hơn nữa ý tưởng cùng ẩn cư nơi đảo hoang với tiểu công, hay thì cũng hay, song không thực hiện được.

Cho đến chót cùng tôi vẫn không để Tiểu Diệp yêu Ân Thần Bắc, vì theo tôi nghĩ, tình yêu không phải cứ XXOO, OOXX là ra được tình cảm, trừ phi đoạn XOXO kia có vấn đề hoặc nam nam OXOX thật sự có khoái cảm chí mạng làm người ta sa vào là không dứt ra được. Đáng tiếc Tiểu Diệp không có cả hai. Cho tiểu công dịu dàng chu đáo chăm sóc cậu ấy ư, nhưng trên đời liệu có phải cứ phạm sai lầm rồi sau đó bù đắp là sẽ bù đắp được hay không? Không phải Tiểu Diệp cố chấp không chịu tha thứ, mà là vì tim cậu ấy đã chết, đến cả bản thân mình còn không yêu, làm sao sẽ yêu được anh nào hay cô nào? Huống hồ chướng ngại tâm lý của cậu ấy nặng nề nhường vậy.

Tiểu Diệp không phải người hoàn hảo, cậu ấy còn khá yếu đuối là đằng khác, bằng không thì cần gì vì một mạng người mà cả đời không thể uống rượu? Cần gì vì một lần bị chuốc thuốc, cưỡng bức mà trở thành bất lực? Cậu ấy là người có chướng ngại tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, kiên cường chỉ là vẻ bề ngoài, như hạt thủy tinh xinh đẹp, càng vỡ lớp vỏ ngoài, càng lộ ra vẻ đẹp nao lòng.

Tương tự, khi miêu tả Tô Tiến đánh nhau với Tiểu Diệp, vì để tránh mọi người sinh ra cảm giác mập mờ, tôi cố gắng tránh sử dụng từ ngữ ám muội. Tôi nhớ trong văn BL nhiều khi đánh đánh mấy cái mà cũng thành ra XXX được, còn sống thì ít nghĩ mấy cái dục vọng này nọ thôi. Tô Tiến là người duy nhất không yêu Tiểu Diệp, hắn rất bình thường. Vỗ tay~

Giờ thì, tôi đã giải đáp hết mọi thắc mắc của mọi người chưa? Chưa cũng không sao, sau này mà nghĩ ra gì nữa cứ gọi tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời các bạn.

Hết rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ cùng tôi nhé.

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương