Vân Sắc
Chương 19

Buổi chiều, Ân Thần Bắc nhận được điện thoại báo tin hệ thống máy tính tổng bộ phát hiện bị xâm nhập, các tài liệu tuyệt mật có nguy cơ rò rỉ, y lập tức thay quần áo ra ngoài. Bước ngang qua vườn, thấy Diệp Vân Sắc mặc áo trắng quần đen đang ngồi dưới tán cây ngô đồng xum xuê của Pháp, tay cầm số báo mới ra ngày hôm nay.

Ánh mắt vô tình giao nhau, y không mở miệng, cậu cũng không lên tiếng. Gió cuốn thảm lá rụng vẫn còn tươi, chuyển động vòng tròn, và rồi không biết bay về phương nào. Y tránh cậu, bước ra ngoài cổng, chợt khẽ khàng hạ lệnh cho thuộc hạ bốn con chữ vô cùng giản đơn: Canh chừng cậu ấy.

Nhưng, không thể là Diệp Vân Sắc. Trên đường, trí óc y suy nghĩ vô vàn giả thiết. Diệp Vân Sắc chẳng có lấy một cơ hội đụng vào máy tính, nơi hoạt động trong biệt thự của cậu cũng chỉ có giới hạn, khi nào Ân Thần Bắc có mặt, cậu mới được phép tự do đôi chút bên ngoài, còn lại chỉ quẩn quanh ở vườn và phòng ngủ, ngay cả thư phòng cũng không được vào. Thế thì là ai kia chứ? Là ai có thể lợi dụng thời cơ, tấn công y ngay tại thời điểm này?

Y tổ chức chuyên gia điều tra bằng thời gian ngắn nhất. Hệ thống bị xâm nhập nhưng không bị sửa đổi hay cắt bỏ số liệu, có thể nói tổn thất rơi vào hàng thấp nhất, cũng không phát hiện có dấu vết sao chép, ắt hẳn kẻ địch vừa xâm nhập đã gặp phải hệ thống bảo vệ và truy tìm ngược, cho nên phải rút lui. Tuy vậy, cũng đủ làm mọi người hoảng hồn, Ân Thần Bắc mắng chửi đám thuộc hạ vô dụng thậm tệ. Y một mực giám sát họ lấp lỗ hổng, cài đặt thêm loạt tầng bảo vệ nữa, đến khi trời tối đen, hệ thống không còn sơ hở, y mới đứng lên về biệt thự.

Đồng hồ chỉ mười một giờ đêm, ánh trăng tĩnh mịch bao trùm tòa kiến trúc tinh xảo phong cách châu Âu, khắp nhà không có ánh đèn nào.

Ân Thần Bắc vừa xuống xe đã được hàng vệ sĩ lành nghề áp tới bảo vệ chặt chẽ. Quá yên tĩnh, lại càng cất giấu nguy hiểm khổng lồ, song y chỉ phẩy tay, lệnh họ lui ra.

Y không ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cảm giác của y, chỉ là kinh ngạc.

Bước trên thềm đá, không rút súng, đưa một tay mở cửa phòng khách.

Cả căn phòng sáng lên.

Nơi khung cửa sổ sát sàn, ánh sáng óng ánh như ngọc rọi vào lững lờ, vật dụng và đồ trang trí đều được dát lên một lớp bạc mỏng, thanh u và tịch mịch, ngỡ như là cõi mơ hư hư ảo ảo. Tiếng đàn du dương giữa buổi đêm nghe tựa tiếng thầm thì trong giấc mộng, càng nhẹ càng vang, càng trong càng vọng.

Bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven phiêu bồng từ những phím đàn đen trắng, dường như nó chính là ánh trăng, chiếu sáng từng ngóc ngách căn phòng. Giai điệu êm dịu tựa thể đang suy tưởng, tựa thể đang niệm thầm, tựa thể đang chộn rộn, xao động thế nhân.

Diệp Vân Sắc ngồi trước cây đàn dương cầm, tay áo trắng tinh xắn hờ nơi khuỷu tay, tóc mái mượt mà rũ trước trán, tư thế cậu ngồi thanh lịch, đoan trang. Ánh trăng lướt qua sườn mặt chuyên chú của cậu, để lại một bóng hình mơ hồ.

Y bỗng chốc nghe nơi tim mình đau xót, lại liên tưởng đến vài câu thơ…

Em chỉ cần thoát trần thế rối ren

Trốn vào nơi thầm kín trong tâm tưởng

Tự do chỉ tồn tại trên đất mộng

Nơi thơ ca, hoa mới nở đậm đà.(1)

Đẹp nhường vậy, u uẩn nhường vậy.

Cậu đã đàn qua chương nhạc đầu tiên, giai điệu thay đổi, trở nên dồn dập hơn. Đây là đoạn giao chuyển ngắn ngủi, nỗi niềm ưu thương, muộn sầu ban đầu dần trở nên gấp gáp. Ân Thần Bắc tập trung lắng nghe những nốt nhạc ngày càng bùng nổ dưới đầu ngón tay cậu, sôi nổi như không chịu thấu u tịch và muốn phá tan gông xiềng, cũng lại buồn bã trầm hùng như biển cả, không thể trút ra, chỉ tự mình gặm nhấm đã lâu lắm…

Nhưng tiếng đàn đột ngột dừng lại.

Dừng ở ngay đoạn cao trào nhất, không rúng động bốc lửa, không hừng hực mãnh liệt, chỉ có nỗi trống rỗng lớn lao và im bặt quá đột nhiên khiến người ta khó lòng thích ứng. Dư âm phiêu đãng tựa hồ còn vấn vít nơi sâu thẳm trái tim Ân Thần Bắc. Diệp Vân Sắc đứng lên, quay lưng về phía khung cửa ngập tràn ánh trăng và màn đêm vô tận.

“Biệt thự hôm nay, tôi không bật đèn.” Cậu điềm đạm cất tiếng, âm thanh trong trẻo dường như còn thấm dư vị của tiếng dương cầm, “Vì tôi muốn thử một lần, mình còn sợ bóng tối không.”

Không, đương nhiên là không! Vì luôn có anh ở cùng em. Nhưng y lại hỏi, “Kết quả?”

“Như anh thấy đấy.” Cậu đáp.

Nơi tim vừa đau buốt, vừa chua chát, vừa nhung nhớ.

Vừa thiết tha không thể kiềm lòng.

Y giơ tay, hình như muốn xoa lên gương mặt cậu, cuối cùng chỉ dừng trên nắp đàn, khép nó lại rồi chậm rãi bảo, “Đi ngủ đi.”

Cùng cậu đi về phía phòng ngủ.

Ánh trăng rơi trên bờ vai cậu, mê hoặc y muốn được ôm, được hôn… sau cùng lại không thể làm gì cả. Nhìn cậu nằm gọn trong tấm chăn, y nói khẽ, “Tối mai, anh chở em đi ăn, nhân tiện có chuyện cần nói với em.” Không chờ trả lời, y đã bỏ đi.

Diệp Vân Sắc mở mắt nằm im trong bóng tối, ánh trăng dấn chìm thân xác, tiếc rằng dù thế nào cậu cũng vẫn phải giữ tỉnh táo.

Ân Thần Bắc ngủ dậy là lúc tám rưỡi. Hôm nay y phải qua công ty giải quyết cổ đông gây rối. Điện thoại vang dai dẳng báo hiệu Tô Tiến gọi điện, y nghe máy nói qua loa vài câu rồi đi thay quần áo, đánh răng rửa mặt.

Dưới nhà ăn đã thấy bóng Diệp Vân Sắc ăn mặc gọn gàng, ngồi dùng bữa sáng, thấy y đi xuống liền gật đầu, “Lát nữa phải đến chỗ bác sĩ Vệ, xe chuẩn bị xong rồi.”

Ân Thần Bắc ăn sáng nhanh chóng, bảo với cậu, “Hôm nay anh không đi cùng em được, để A Khôn và Giang Khải đi với em. Anh có chuẩn bị quà biếu bác sĩ Vệ, cảm ơn anh ta đã chữa trị nhiệt tình.”

“Chỉ hai người họ thôi?” Cậu nhướng mày.

“Đằng sau còn nhiều xe đi cùng.” Lau sạch tay, y xoa xoa tóc cậu, “Khám xong thì về sớm, đừng quên hôm qua anh hẹn.”

Cậu làm thinh một lát, cười mỉm, “Biết rồi.”

Ân Thần Bắc đứng dậy ra ngoài, sau đó lại ngoái đầu, ngoắc tay, “Tiểu Diệp.”

Cậu đành đi tới.

“Hay khám xong, em cũng đến công ty đi.”

Ân Thần Bắc như này thật là hiếm thấy. Cậu chỉ chỉ vệ sĩ ngoài cửa, “Anh đã không nỡ đi như thế, chi bằng đi bệnh viện với tôi.”

“Bậy nào, anh làm gì có thời gian.” Y phì cười, rất muốn hôn cậu một cái, song ngại nhiều người, nhiều việc, đành phải thôi, “Thế nhé, nghĩ xem muốn ăn gì, tối cùng ăn với nhau.” Lúc này y đi thật.

Cậu đứng ở cửa trông theo bóng y rời đi, mới nói với hội Giang Khải, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Trong tòa cao ốc bốn mươi tầng, Ân Thần Bắc và các thành viên hội đồng quản trị đang họp, cạnh y là Tô Tiến đang giao từng xập giấy tờ đã chuẩn bị ổn thỏa vào tay. Đúng lúc này điện thoại trong túi quần rung rung, hắn khom lưng với Ân Thần Bắc, lui đi nghe máy.

“A lô?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng lo lắng, “Anh A Tiến hả? Giang Khải đây, giờ anh có đi đâu được không?”

“Sao thế?”

“Có việc!”

“Mà đang họp.”

“Ai da, là việc gấp!”

Tô Tiến nghe thấy cả tiếng giày da qua lại hỗn độn, hình như có rất nhiều người đang xôn xao gì đó, liền nhăn nhó, “Vậy chờ chút, tôi báo với anh Thần một tiếng.”

“Đừng đừng A Tiến!” Giang Khải vội vã ngăn lại, “Không thể để anh Thần biết, anh cứ ra ngoài đi, coi như tôi van anh, nhanh nhanh!”

Giang Khải luôn trấn định, cẩn trọng, rất được Ân Thần Bắc coi trọng trong bang, vậy mà hiện tại giọng cuống quào, chắc chắn đã xảy ra sự cố nghiêm trọng. Hắn hít một hơi, nói nhỏ, “Thế chờ đó.” Thừa dịp các cổ đông đang bu quanh Ân Thần Bắc cãi cọ nhốn nháo, hắn mở cửa ra hành lang.

“Nói đi, làm sao?”

“Anh… Anh A Tiến.” Giang Khải lắp bắp, “Anh Tiểu Diệp, đâu mất rồi.”

Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà lỗ tai Tô Tiến không nghe được âm thanh nào nữa, tựa thể hắn đang tự hỏi một câu, có chắc không đó, rồi câu trả lời lập tức xô hắn ngã vào nước lạnh. Hắn dở khóc dở cười, bàn tay siết chặt di động theo bản năng, mồ hôi vã ra.

Giang Khải bên kia thì la lối, Tô Tiến lại chỉ thì thào, “Ban nãy anh Thần còn bảo, anh ấy sắp đi với Diệp Vân Sắc, hai ngày nữa…”

Hắn chợt nhớ đến vẻ dịu dàng toát ra từ đáy mắt y khi đưa bản đồ cho hắn xem. Quần đảo Seychelles… Nhà cửa cũng gần xong rồi… Diệp Vân Sắc lại chạy trốn mất tiêu!!!

Ha, ha ha ha… Hắn đột nhiên phá ra cười, tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, “Chó chết!” Hắn chửi, “Não anh Thần úng nước mới đi tin nó!”

Song, nếu anh Thần biết thì sẽ thế nào? Sẽ sốc? Thất vọng? Ân hận? Giận dữ?

Thế nào cũng được, miễn là đừng có giận quá hóa điên là được!

“Tụi bây… không định báo cho anh Thần à?”

“Anh đừng trêu tôi, tôi nào dám!!!” Giang Khải sợ đến nỗi sụt sịt, “Anh A Tiến à, anh cứu bọn tôi với, giờ mà báo cho anh Thần biết, anh ấy lại chả lột da bọn tôi!”

“Liên quan gì tụi bây hả?” Tô Tiến giậm chân bình bịch. Bình tĩnh, bình tĩnh! “Đã tìm kỹ chưa? Lạc nó ở đâu? Bệnh viện? Hay trên đường về?!”

“Bệnh viện. Vào thôi miên với cha bác sĩ họ Vệ kia xong, bọn em chờ ba tiếng, thấy tình hình không ổn liền xông vào, thấy mất tiêu cả hai người luôn.”

“Thế chứ lại!” Tô Tiến đấm tường, nghiến răng ken két, “Ôn con, không biết thông đồng với thằng họ Vệ từ hồi nào rồi, mẹ kiếp thằng đê tiện!” Hắn phân phó, “Lập tức đi tìm xem bệnh viện còn đường nào khác không. Kiếm Giám đốc bệnh viện điều tra thằng khốn họ Vệ, lật ba mét đất lên cũng phải tìm ra thằng đó!”

“Anh A Tiến, các anh em giờ không dám manh động. Lũ cớm mò vào tận đây rồi, nhưng mặc quần áo bình thường, chỉ sợ mình mà tìm người, bọn chúng sẽ phát hiện ra phe mình trước.”

Tô Tiến uất gần chết! “Diệp Vân Sắc! Mày to gan lắm! Khôn hồn đừng để ông bắt được mày!” Hắn đi qua đi lại trên hành lang trong cơn giận dữ, hệt như một con thú bị chọc giận, “Tao sẽ đích thân đi đi tóm nó! Không tóm được nó, họ tên tao viết ngược!”

“Anh A Tiến, chớ hồ đồ…”

Tô Tiến dứt khoát mở cửa đi vào.

Ân Thần Bắc ngẩng đầu nhìn hắn sau dãy bàn dài, thấy hắn phừng phừng lửa giận đến trước mặt mình, quăng mạnh chiếc Motorola lên mặt bàn.

“Anh Thần, có chuyện cần nói với anh đây.”

Y nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.

Tô Tiến đứng im tại chỗ, “Tôi không định nói, sợ anh đau lòng quá hóa giận, nhưng không thể không nói! Tóm lại thà đau ngắn còn hơn đau dài, anh chuẩn bị tâm lý đi.”

Y lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén ẩn chứa nguy hiểm.

Hắn nuốt nước bọt, nhấn mạnh từng chữ, “Diệp Vân Sắc chữa bệnh ở bệnh viện, trốn rồi.”

Mặt Ân Thần Bắc vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có bờ môi càng mím chặt hơn, ánh mắt sắc nhọn hơn bao giờ hết.

Tô Tiến bị y trừng phát sợ, thấy mọi người xung quanh há hốc mồm vì câu này, không khỏi nhẹ giọng, “Anh Thần, việc này… việc này cũng đoán được từ sớm, nó không hề có ý định sống với anh, nó đã muốn chạy trốn từ lâu…”

Ân Thần Bắc bỗng bật cười.

Tô Tiến còn tưởng mình hoa mắt, nhưng quả thật Ân Thần Bắc đang cười, lại còn là cười rất suồng sã…

Hắn không bỏ lỡ mất cái thở dài chỉ trong tích tắc của y.

Y cười, nói với Tô Tiến đúng tám chữ, “Chuyện ngoài ý muốn, vốn hợp tình lý.”(2)

Tô Tiến sững người.

Ân Thần Bắc cầm di động, bấm số liên tiếp, “Tìm bằng được Diệp Vân Sắc ở San Francisco cho tôi, tốn giá nào cũng được.”

“A Thần!” Các cổ đông can ngăn, “Việc cấp bách hiện nay là cứu công ty đang trên bờ sụp đổ!”

Y chỉ tai điếc mặt ngơ, lạnh lùng lặp lại một câu, “Nhớ kỹ, tốn giá nào cũng được.”

Dứt lời, y đứng dậy bước nhanh về phía thang máy, “Chuẩn bị xe, tôi tự lái.”

Cửa thang máy vang “đinh”, mở ra, một thuộc hạ toát mồ hôi chạy đến, “Anh Thần, có chuyện rồi!”

Ân Thần Bắc dừng chân như bị đóng đinh, “Nói.”

“Tiểu thư Toudou Kei bị cớm bắt rồi! Mười phút trước!”

Hoàn toàn hỗn loạn.

“Tội gì?” Có người cuống quýt hỏi.

“Chuyện làm bằng chứng giả cho lão gia Toudou trước đó bị lộ tẩy, xét nghiệm DNA giả bị gửi đến Sở Cảnh sát, sổ sách tài vụ bị nộp hết!”

“Sao có thể, sao có thể…” Môi Tô Tiến giật giật, lòng càng trĩu nặng. Ân Thần Bắc từ từ quay đầu, quét mắt qua những gương mặt đang ngây như phỗng.

Lát lâu sau, y mới cười khùng khục, “Cậu ấy đúng là giỏi thật.”

Ân Thần Bắc nhanh chóng liên lạc tìm cách cứu viện Toudou Kei, tuy có hơi trái ý y, song giờ đây bản thân lẫn nhà Toudou đã bị buộc chung một gút, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, một khi nhà Toudou rớt đài, kẻ sa lưới tiếp theo khả năng cao chính là y, huống chi y còn bị cảnh sắt bắp thóp nhiều nhược điểm. Nhưng, nói thì dễ, làm mới khó.

Chuyện Toudou làm giả chứng cứ lần trước đã bị vạch trần, thường thì xã hội thượng lưu khi gặp chuyện này sẽ phải dùng một tấm vải to để che nhục, một khi bị giũ ra thì đừng mong có chỗ nào hay ho. Ân Thần Bắc giờ mới thấy Toudou đã đi nước cờ sai lầm cỡ nào, giấy xét nghiệm giả, chứng từ giả chỉ trong một đêm đã trở thành bằng chứng phạm tội của cô, luật sư chỉ có thể can thiệp vào xin giảm nhẹ mức án, chứ mọi con đường tạm tha hay nộp tiền bảo lãnh đều bị cấm.

Đúng lúc này Diệp Vân Sắc lại như bốc hơi khỏi thành phố, cùng mất tích với cậu là Giáo sư Vệ Trường Luân khoa thần kinh não, Ân Thần Bắc không thể ráp nối hai người này làm một. Họ chỉ gặp nhau một tháng ngắn ngủi, nhưng y biết mình đã sơ sểnh rồi. Y đã xem nhẹ tính phức tạp trong thân thế Vệ Trường Luân lẫn quyết tâm bỏ trốn của Diệp Vân Sắc. Y vẫn tưởng cậu sẽ ở lại cạnh y để quyết đấu, không hề nghĩ nửa chừng cậu lại chạy đi.

Ba, bốn ngày ròng, vẫn không có lấy một tin của Diệp Vân Sắc. Ân Thần Bắc cho gọi Tô Tiến, lệnh hắn tạm thời ngừng điều tra Diệp Vân Sắc, thay vào đó đi tìm một người khác.

Lương Nhiễm.

Chỉ cần tìm được Lương Nhiễm, kiểu gì Diệp Vân Sắc cũng tự giác xuất hiện. Mắt Tô Tiến sáng ngời, “Anh Thần kế hay!”

Nhanh chóng, đã thu được tin tức về Lương Nhiễm. Khi Tô Tiến vừa ra khỏi công ty, thuộc hạ đã gọi điện báo, “Phát hiện Lương Nhiễm ở phố người Hoa, có qua đó không?”

“Lại chả qua!” Tô Tiến cười thâm độc, lên xe, giẫm mạnh ga.

Tiếp tục có cuộc gọi đến, “Anh A Tiến, hai phút trước có người đón Lương Nhiễm đi rồi, nhìn dáng người rất giống anh Tiểu Diệp.”

“Mẹ kiếp!” Tô Tiến nhổ nước bọt. Ông còn đang tìm nó đây, nó tự dâng mình vào miệng hổ! “Bao vây nó, không bắt được nó cả lũ đâm đầu xuống cống chết đi!”

Toàn thân như muốn vọt lên! Hắn sờ khẩu Beretta M92SB(3) giắt bên hông mình, mong chờ mười ba viên đạn trong đó sẽ bắn thủng não Diệp Vân Sắc.

“Cần báo cho anh Thần biết không?”

“Không.” Hắn gạt phắt. Đùa gì hả, bây giờ mà báo cho Ân Thần Bắc khác nào thả một con đường sống cho Diệp Vân Sắc? Hắn rống lên, “Chuyện tối nay không được phép lộ ra ngoài, nếu lọt vào tai anh Thần, tao giết!”

Ba chiếc xe, mười hai đèn xe, hệt như con thú dữ đang dệt lưới chờ thời khắc đi săn. Xe chạy đến một tuyến đường một chiều, thình lình có một chiếc xe phóng vút ra từ hướng đối diện, Buick đen bóng, lao đi như mũi tên.

“Mẹ thằng kia, chán sống à?” Tiểu Triệu hạ kính xuống chửi đổng, lại đột nhiên sững người, “Anh A Tiến!” Hắn hét, “Là Diệp Vân Sắc!”

Tô Tiến ngẩng phắt đầu lên, “Đuổi theo!” Hắn phun ra hai chữ.

Ô tô vòng đầu rít lên âm thanh ma sát the thé, khi Buick lướt qua chiếc xe cuối, hai cánh cửa xe gần như cọ sít vào nhau. Người trong xe chĩa súng bắn đoàng đoàng, song xe lái quá nhanh, chỉ trong tích tắc đã chỉ còn chấm đen nho nhỏ. Tô Tiến đạp đùi Tiểu Triệu, “Để tao lái!” Người đã nhoài sang ghế lái, hai người phối hợp nhau chuyển chỗ ngay trong không gian chật chội.

Xe Diệp Vân Sắc chạy về hướng Bắc.

Các xe cộ đang lưu thông trên tuyến đường một chiều chưa từng gặp xe nào đã lái ngược chiều còn phóng bạt mạng như vậy, ai nấy cũng dạt ra tránh đường. Buick chạy dẫn đầu, theo sau nó là Mitsubishi định húc đít, Buick đột nhiên đánh võng, xe Mitsubishi trượt bánh, bốn người ngồi trong xe lắc lư.

Chạy kế bên là một chiếc mui trần, mui xe mở ra, có kẻ giương súng đứng lên. Còn chưa ngắm tia hồng ngoại, “Cẩn thận!” Người ngồi dưới đã gào lên, “pằng” một tiếng, đạn bắn ra từ chiếc Buick trúng ngực trái hắn, cả người cả súng ngã văng khỏi xe.

“Thằng – chó!!!” Tô Tiến chửi bậy, cũng kệ xác dòng xe đang phóng băng băng bên cạnh, hắn hạ kính xe, chĩa súng bắn tới tấp, Buick lạng lách tránh đạn, đuôi xe trúng đạn vỡ nát. Tô Tiến hồ hởi, toan nã thêm đạn, Tiểu Triệu đột ngột ấn đầu hắn xuống, một viên đạn bay sượt qua đầu hắn.

“Bỏ ra!” Hắn gào lên, vung tay, tính chui ra bắn tiếp. Đúng lúc này, kính chiếu hậu bỗng dưng vỡ toang, mảnh thủy tinh bay tán loạn, mặt Tô Tiến bị quẹt vài đường máu. “Anh A Tiến đừng bất cẩn!” Tiểu Triệu giữ chặt hắn, kéo hắn vào xe.

Tô Tiến chùi máu trên mặt, giờ thì hung hăng mấy hắn cũng không dám liều lĩnh lao lên nữa. Hai trước xe chạy trước đều không đối phó được với xe Diệp Vân Sắc. “Dồn nó vào đường cùng, xem xem nó chạy được đi đâu?” Hắn nghiến răng ra lệnh. Chẳng mấy chốc đã gần hết con đường, chiếc Mitsubishi phóng hết tốc lực cuối cùng chặn đầu được Buick. Vừa ló súng ra chuẩn bị bắn, Buick lại quẹo phải, phóng vào một ngách nhỏ.

“Được! Chặn ngách!”

Ngách đường chật hẹp này đều rải nhựa, hai bên vỉa hè là các cửa hàng cửa hiệu đóng cửa. Tô Tiến bấm bộ đàm, “Súng của nó không còn nhiều đạn, vòng hướng khác chặn đầu nó!” Còn chưa ra lệnh xong, ba chiếc xe chạy trước đã đụng nhau.

Không chỉ có tiếng xe và xe va chạm chói tai, còn có đạn tóe lửa bắn ra không ngừng. Buick tuy linh hoạt nhưng vẫn không tránh khỏi số phận bị chặn đường tại đây. Lại thêm vài tiếng súng, cửa kính vỡ loảng xoảng đan xen với tiếng người kêu la, không rõ là bên nào đang chiếm lợi thế. Tô Tiến phi xe tới đầu đường, đây là lỗ hổng cuối cùng, chỉ cần bịt lại, kể cả Buick có lắp thêm cánh cũng đừng hòng bay. Nào biết trong cái chớp mắt thoáng qua, Buick nghiêng thân xe, chỉ ma sát mặt đường bằng bánh trái, khéo léo thoát khỏi thế bao vây của Tô Tiến.

Ba xe mười một người, đều trợn mắt trước màn này. Mitsubishi phanh không kịp, suýt nữa húc vào đầu xe Tô Tiến. Tranh thủ lúc các xe kia vướng nhau, Buick bứt lên, từ cửa xe chĩa ra nòng súng, “bùm bùm”, cả chiếc Mitsubishi lẫn mui trần đều chấn động. “Nổ bình xăng!!!” Bốn, năm người cùng lúc hét thảm thiết!

Tô Tiến đập lên vô lăng, “Nhảy khỏi xe mau!” Vừa hét, vừa đạp cửa xe nhảy ra. Tiểu Triệu toan làm theo, đã có một quả cầu lửa trùm lấy đầu hắn, hắn chỉ kịp hét to, lăn lộn ngã ra ngoài, giãy giụa mấy cái, rốt cuộc không đứng được nữa. Toàn ngách đường đã biến thành biển lửa, ba chiếc xe đều thi nhau cháy, những người còn sống không bất động thì cũng bị sặc khói hôn mê. Tô Tiến bảo hộ đầu lui vào một góc tường, cố gắng đứng lên, trong quầng lửa lóa mắt bỗng thấy một người đứng trước mặt hắn, cất lên giọng nói quen thuộc, “Tô Tiến, hạ súng đầu hàng đi.”

Diệp Vân Sắc!

Tô Tiến siết chặt nắm đấm, răng nghiến vào nhau ken két ken két, chốc chốc lại nghe thấy tiếng đồng bọn của mình la hét. Diệp Vân Sắc đứng ở đó, con ngươi đen láy nhìn hắn.

Cậu vẫn không thay đổi, đứng rất thẳng, nụ cười mỉm nhàn nhạt treo trên môi như thường trực, bờ vai đổ máu cũng không ảnh hưởng đến khí chất cậu. Hắn chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, cậu mặc cảnh phục đứng trong rừng, cũng là biểu cảm như thế… Chỉ có điều không gầy như hiện thời, mà ánh mắt, đuôi mày đều bừng bừng khí thế.

Hóa ra, chưa có điều gì thay đổi. Cậu làm việc cho Ân Thần Bắc, cậu gọi hắn A Tiến, cậu đi ăn đi uống cùng các anh em… nhưng từ đầu chí cuối cậu không thuộc phe họ. Cậu là cảnh sát, một ngày làm cảnh sát, cả đời làm cảnh sát.

Cậu là kẻ địch trời sinh của bọn hắn!

Hắn muốn nói vài câu cùng vị “cảnh sát” này, nên hắn lên tiếng, “Diệp Vân Sắc, mày đã phụ lòng anh Thần!” Đây là câu duy nhất hắn có thể nói ra bình tĩnh lúc này đây, để hắn không phải xồ lên đấm cậu.

Diệp Vân Sắc chỉ mỉm cười một cách quái dị, nhìn hắn chốc lát, mới chậm rãi nói, “Hạ súng đi.”

Nòng súng tối om chĩa vào hắn, có không cam tâm mấy cũng buộc phải nghe theo, Tô Tiến nhổ nước bọt, cúi người đặt súng xuống, đá nó về phía cậu.

“Anh đi được rồi.” Cậu nói điềm đạm, “Về báo cho Ân Thần Bắc, giờ anh ta đã thất thủ, nếu đi tự thú, có lẽ sẽ còn đường sống.”

“Tự thú?” Tô Tiến phá ra cười, “Mẹ mày, mày coi anh Thần của chúng tao là ai? Anh ấy mà phải đi tự thú?!”

Cậu mỉm cười, không buồn tranh cãi với hắn, “Anh đi đi.”

“Được, được, tao đi. Nhưng này Diệp Vân Sắc, mày đừng vội vênh mặt, còn lâu mới kết thúc!” Hắn chầm chậm bước vài bước, đột nhiên thất sắc, nhìn ra sau lưng cậu la lên, “Anh Thần!!!” Diệp Vân Sắc cũng hốt hoảng, liền ngoái lại theo phản xạ, Tô Tiến đột nhiên nhào đến đá trúng cổ tay cầm súng của cậu.

Cậu rụt lùi về sau, Tô Tiến không bồi thêm nắm đấm tiếp theo mà thò tay vào ngực rút ra một con dao sáng lóa, đâm tới. Cậu tránh trái tránh phải, Tô Tiến thì đã như con thú mất trí, “roẹt” một tiếng, cánh tay cậu bị chém trúng, áo rách, máu tóe ra.

Tô Tiến nhe răng cười, nom hung ác dữ tợn, “Mày chết chắc rồi!” Hắn gằn từng chữ. Diệp Vân Sắc định thần, xé vải buộc cánh tay, theo đó cười lại nhẹ nhàng, “Vậy để xem anh có thể giết tôi ở đây không. Đến đây nào.” Cậu nói.

Tô Tiến hét lớn xông đến.

Dao của hắn rất nhanh, chỗ này lại chật chội, cậu không có cơ hội lấy được vũ khí, chỉ có thể giật lùi từng bước. Cậu không quen địa hình ở đây, lại phải đi lùi, con ngươi Tô Tiến rụt mạnh, cảm thán cơ hội tốt. Hắn vung dao vun vút, cậu càng phải rụt lùi, quả nhiên vấp phải tảng đá, người thoáng lảo đảo.

Là lúc này! Tô Tiến nhào đến, đâm thẳng dao vào tim cậu, cậu chưa lấy lại thăng bằng chỉ có thể cố gắng khóa cổ tay hắn. Hắn dốc tay, mũi dao đâm thẳng xuống, đồng thời hắn gạt chân cậu, cậu khom người xuống húc hắn.

Chân hắn bị giẫm, mũi dao còn chỏng chơ, cậu lật tay, chộp lấy cả chuôi cả lưỡi rồi mượn thế đẩy mạnh, con dao ngoặt lại gí vào cổ hắn, song song đó là khuỷu tay thúc vào bụng hắn, Tô Tiến nôn khan, thoắt chốc mất đi gần nửa sức lực.

Cậu cướp dao khỏi tay hắn, “leng keng”, dao bị hất văng ra xa. Vai hắn bị cậu túm mạnh, hắn nghiến răng, mẹ kiếp ông liều chết với mày luôn! Gạt tay cậu đi, hắn lợi dụng cậu chưa kịp thu tay về liền tóm cậu bằng tất cả sức lực, toàn thân áp lên, sức cậu không bằng sức hắn, bị hắn đè chặt trên tường.

Tay trái trống huơ của cậu toan cựa quậy, tay phải Tô Tiến đã đè lên, hai chân hắn cũng khóa hai chân cậu. Hắn đang sử dụng phương pháp chiến đấu đơn giản nhất: Đọ sức! Chuyển động không lanh bằng mày ư? Đã thế ông chơi lấy thịt đè người!

Bàn tay hắn tóm tay cậu bẻ mạnh, “răng rắc”, nghe rõ cả tiếng khớp xương vặn vẹo. Tầm mắt cậu tối sầm đi, Tô Tiến dùng một tay giữ chặt hai tay cậu, tay kia bóp cổ cậu, cả người gồng lên. Cậu ngạt thở, bên tai là tiếng hắn rin rít, “Ông giết mày, trả thù cho anh Thần!”

Trả thù cho anh Thần? Cậu bỗng thấy buồn cười biết bao, từ từ mở mắt.

Lửa vẫn đang cháy rừng rực, cả cậu, cả Tô Tiến đều bị ánh lửa dính trên thân, gió thổi, áo quần, tóc tai hai người bay tán loạn. Cậu nhìn Tô Tiến đang quyết tâm bóp chết mình, cổ họng đau buốt, sức lực xói mòn dần dần theo ôxy cạn kiệt, chỉ nghe thấy tiếng Tô Tiến thở phì phò như thú hoang. Cậu dường như, thật sự sẽ chết ở đây…

Vài giây sau, khó lòng mà nhịn được, cậu phun ra một ngụm máu, vấy lên mặt, lên người Tô Tiến.

Hắn ngẩn ra, tay bất thần buông lỏng, cậu chớp ngay thời cơ thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, tung một đấm trúng mũi hắn.

Tô Tiến la hét, cậu đá vào dưới sườn hắn, bật người khỏi bờ tường, cố gắng hít thở giảm bớt cơn đau xé nơi cổ họng. Tô Tiến lại liều chết xông đến, không thèm để ý cậu kháng cự, một lần nữa đè cậu dưới đất.

Cậu cảm thấy mình không thể có sức để mà chống đỡ. Tô Tiến dốc hết sức lực ra để giữ cậu, hắn chửi rủa thậm tệ, “Thằng ***, ông giết… giết… giết mày…” Hắn đấm liên tiếp xuống ngực cậu, cậu lại nôn ra máu, cuối cùng không còn sức phản kháng.

Thấy sắc mặt cậu mỗi lúc một trắng, môi đầm đìa máu, Tô Tiến cảm giác khoái trá vì trả được thù. Hắn nghĩ, Tiểu Bạch ơi, tao rốt cuộc trả được thù cho mày rồi… Còn anh Thần, cứ chỉ mải mộng mơ chung giường chung chiếu, mà chẳng chịu nghĩ xem thằng *** bội bạc này có đặt anh vào lòng hay không! Tôi giết nó, giết nó rồi anh sẽ không còn xao lãng, sẽ lại tận tụy đồng hành cùng các anh em… Hắn càng nghĩ, tay càng bóp chặt hơn nữa, hơi thở người bên dưới dần dần mong manh, môi đã hóa tím. Đột nhiên sau hông hắn bỗng nhói.

Hắn giật mình, tay phải vẫn bóp cổ cậu, trong khi tay trái vòng ra sờ. Dính, ướt… Đương nhiên là máu! Hắn bật dậy, mà hai chân mềm nhũn làm hắn ngã vật xuống, sau hông hắn đang cắm một con dao, chính là con dao trước đó đã đánh rơi dưới đất!

Hắn bàng hoàng nhìn Diệp Vân Sắc, cậu đang cố gắng tựa mình vào tường, sắc mặt trấn định, thở hổn hển. Hắn gằn từng chữ, “Mày – đâm – tao?”

Cậu điềm nhiên đáp, “Anh thua rồi.”

“Thằng chó! Thằng ***!” Tô Tiến rú lên, vết thương đau đớn làm hắn không chống đỡ được, chỉ có thể gục dưới đất. Cậu lẳng lặng đứng một lúc, lấy lại sức, sau đó xoay người, đi về phía xe Buick.

“Tôi đã nói sẽ không giết anh, anh giữ mạng về báo cáo cho Ân Thần Bắc đi.”

Cậu cứ thế bỏ Tô Tiến sau lưng mình, không buồn liếc hắn nửa cái.

Tô Tiến nằm rạp dưới đất, thấy cậu mở cửa xe, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười ác độc. Tay nâng từ từ, M92SB đã trong tay hắn từ bao giờ, nòng súng chĩa về hướng cậu, ngón tay hắn đặt trên cò súng.

Giết nó… Giết nó… Giết nóóó!!!

Tiếng súng kịch liệt ré lên. Bầu không khí tràn lan hơi thuốc súng đáng sợ. Động tác nơi tay thoáng khựng lại, cậu khẽ khàng thở dài.

Cậu lại chưa chết rồi, là may mắn, hay là bất hạnh? Quay người, thấy một người mở cửa xe chạy về phía cậu, nòng súng trong tay anh ta vẫn còn bốc khói nóng.

“Vệ Trường Luân?” Cậu nhướng mày.

“Không sao chứ?” Vệ Trường Luân ân cần han hỏi, rồi nhìn lướt xác Tô Tiến nằm trong vũng máu, “Sao không giết hắn? Có biết ban nãy nguy hiểm lắm không?”

Cậu chỉ mỉm cười, coi như trả lời.

“Này!” Nhác thấy cậu định ngồi vào xe như thể chưa có chuyện gì, Vệ Trường Luân giữ cậu bảo, “Vết thương phải băng bó kìa, đi với tôi.”

“Tiểu Nhiễm, cứu được chưa?”

“À, có đi cứu, ngặt nỗi… không thành công.” Vệ Trường Luân ủ rũ, “Nó nhảy khỏi xe bỏ trốn rồi.”

Cậu giật mình, “Anh không nói với cậu nhóc là đi gặp tôi ư?”

“Làm gì có thời gian. Tôi vừa đẩy nó vào xe đã bị quân của Ân Thần Bắc phát hiện. Lái được một đoạn, nó cứ khăng khăng đòi nhảy xuống, không cản nổi.”

Cậu nhíu mày, không nói gì thêm.

Hai người lên xe, Vệ Trường Luân nói, “Còn tin vui nữa này, Ân Thần Bắc đã bị khởi tố, ngày mai sẽ có lệnh bắt.”

Câu nâng tầm mắt, một ánh nhìn thẫn thờ vô định, Vệ Trường Luân thấy mà giật mình, gọi nhỏ, “Vân Sắc, cậu…”

Cậu nổ máy. Bầu trời quang quẻ, nơi đằng xa là triền núi thấp thoáng. Mặt đường màu chì không có biển báo chẳng biết sẽ dẫn lối về đâu, nó chỉ mê mải duỗi mình hết sức có thể, uốn lượn hết sức có thể. Ranh giới giao nhau giữa bầu trời và mặt đất hiu hắt tia sáng chen ra, ban đầu là màu chàm, rồi dần dần hóa xanh nước biển, tiếp theo nhuộm đầy sắc vàng cam…

Trời, đã sáng…

“Cuối cùng…” Cậu lầm thầm.

. /.

Chú thích:

1. Bài thơ The Commencement Of The New Century của Johann Christoph Friedrich Schiller, một nhà thơ, nhà viết bi kịch và triết gia người Đức được mệnh danh là “Shakespeare của văn học Đức”.

2. Đây là cụm từ thông dụng bên Trung Quốc, đại loại là có những sự tình tưởng chừng bất ngờ, đột ngột phát sinh, thực tế ngẫm lại mới thấy nó hoàn toàn hợp lý, ngay từ ban đầu nó đã phải là như thế rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương