Vân Sắc
Chương 17

Cho đến khi mùi máu loãng dần, Ân Thần Bắc mới đi về chốn sâu cùng tại hành lang.

Đây là mê cung của y, quá quen thuộc, chỉ một lát sau, y đã đứng trước cửa phòng giam của Diệp Vân Sắc. Vệ sĩ theo sau nhưng đều cố tạo khoảng cách nhất định. Ân Thần Bắc hiện tại không khác gì một con sói nguy hiểm, từng hành động nhỏ nhất cũng có thể tạo thành cớ để y ăn tươi nuốt sống, mà cái cớ ấy chẳng ai có ý định dây vào.

Gác cửa ý hỏi y muốn mở cửa không, y từ chối, đi lên bậc thang bên cạnh, vào phòng quan sát.

Nhân viên hành hình y mời riêng tới quả nhiên rất tận tụy với nhiệm vụ, đứng trước màn hình theo dõi sát sao.

Thấy y đến, chúng làm ra vẻ niềm nở và nịnh bợ như chó thấy chủ.

Vào mắt Ân Thần Bắc thì hành động này quá kệch cỡm. Y lạnh lùng đảo mắt, dừng tại máy theo dõi chất lượng cao, người đứng bên lập tức nhường đường nhưng Ân Thần Bắc không đến gần, vì y đã trông thấy Diệp Vân Sắc, sau một tháng.

Cậu đang cuộn tròn trong góc. Là “cuộn tròn” theo đúng nghĩa đen, tay vây quanh mình, đầu vùi chặt vào đầu gối. Ân Thần Bắc không biết một con người lại có thể cuộn tròn mình đến mức bé xíu như vậy, một người cao ráo là thế, mà giờ đây phải khó lắm sau mới phát hiện cậu trong phòng. Diệp Vân Sắc mặc bộ quần đen áo đen rách rưới, bộ đồ ban đầu của cậu đã tan tác dưới từng đòn roi không ngơi nghỉ, còn bộ này thì chẳng rõ móc ra từ sọt tác nào, vừa bạc vừa nhăn, thật sự chẳng có tác dụng giữ ấm tại nơi hầm ngầm không có điều hòa lẫn lò sưởi. Trên da thịt lõa lồ của cậu là vết thương chi chít, chúng kết khô máu, nom càng rùng rợn. Mà làm cho Ân Thần Bắc nôn nao nhất là bên chân cậu có một cây ba toong đã gãy đôi, vết gãy vẫn mới, một vũng máu không biết chảy từ đâu đọng bên cạnh.

Thái dương Ân Thần Bắc giật giật. Y đang cách cậu gần gụi thế này, mà lại như muôn vàn xa xôi cách trở. Đâu là lần đầu tiên y cảm thấy Diệp Vân Sắc xa lạ nhường ấy, y chưa bao giờ bắt gặp sự cảnh giác khép mình và sợ hãi cùng lúc bủa vây quanh người này… Tiểu Diệp… trong ấn tượng, là chưa bao giờ yếu mềm hay sụp đổ.

Không biết tim mình đang bị cái gì thiêu đốt, nắm tay y bất thần siết chặt, lại nhìn qua thuộc hạ cạnh mình, mặt tên nào cũng khấp khởi mong được tranh công với chủ nhân.

“Cậu ta vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ đâu.” “Chuyên gia” do y mời đến nói, “Các học giả phương Tây sau khi nghiên cứu ngôn ngữ cơ thể con người đã phát hiện, khi một người muốn truyền đạt thông tin hoàn chỉnh cho người khác, thành phần ngôn ngữ thông thường chỉ chiếm 7%, âm điệu chiếm 38%, 55% còn lại phải được truyền đạt bằng ngôn ngữ cơ thể phi ngôn ngữ, tính lường gạt rất thấp vì chúng thuộc hành động bản năng của một con người.” Hắn chỉ vào Diệp Vân Sắc trong màn hình, “Động tác tự ôm lấy mình hiện tại của cậu ta là tư thế tự bảo vệ mình, thậm chí là cự tuyệt, chứng tỏ cậu ta vẫn tỉnh táo. Chúng tôi có cho tăng liều kích thích cũng chỉ có thể phá hủy một phần lý trí của cậu ta, cậu ta vẫn dùng ý chí còn lại để chống cự. Đương nhiên điều này không có nghĩa chúng tôi không thu được kết quả. Anh xem, đầu cậu ta cúi gằm cho thấy cậu ta đã sợ, bản năng muốn trốn tránh. Trừ những khi ‘chuyện cũ tái hiện’, thỉnh thoảng cậu ta mới ngẩng đầu, trong tình huống bình thường thì đến cả mắt cũng không chịu mở. Hơn nữa cậu ta không ăn, mà không, nói vậy chưa đúng, chính xác hơn là cậu ta ăn không vào nữa, hồi đầu còn có thể ăn, nhưng áp lực tâm lý sau này cộng với vết thương làm cậu ta không ăn nổi gì vào bụng, nôn mửa thành thói quen, đến nay thì còn chẳng buồn nhìn thức ăn…”

“Giờ thì sao?” Ân Thần Bắc ngắt lời hắn.

“Giờ?” Khi hắn hỏi lại chữ này mới phát giác giọng Ân Thần Bắc trầm tới mức nào, giọng điệu lạnh tới ra sao, làm hắn hoảng hốt, không hiểu chọc giận gì mà mặt mũi y lạnh lẽo và tái mét thế kia, “Giờ thì… bình thường chúng tôi đều tranh thủ tiêm thuốc dinh dưỡng nhân lúc cậu ta mất cảm giác… Xin anh Thần yên tâm, chúng tôi biết tầm quan trọng của người này, tuyệt đối không giết cậu ta nhanh thế đâu, tuyệt đối không, tuyệt đối không…”

Ánh mắt không có hơi ấm nào của Ân Thần Bắc dán tại người hắn.

Y chuyển ghế nhích sang góc khác để mình ngồi gần màn hình theo dõi hết sức có thể. Người trong phòng không dám gây động tĩnh, bên kia màn hình cũng im phăng phắc đến nỗi đáng sợ, từ đầu chí cuối Diệp Vân Sắc không hề phát ra tiếng động nào.

Thật lâu sau, thật lâu sau, có người xuất hiện trên màn hình.

Ân Thần Bắc nheo mắt, đó là người cải trang làm Phùng Nhiễm, rón rén vào phòng, nhìn thoáng Diệp Vân Sắc im lìm một cái, lúc này có vài người khác đã khẽ khàng dựng phông nền.

Và rồi ác mộng của Diệp Vân Sắc lại lặp lại, tất cả đều từ kinh nghiệm bản thân của Ân Thần Bắc mà ra, thậm chí y còn kể lại chi tiết cho anh em trong bang, thế nhưng hiện tại ngón tay y run nhè nhẹ, phải mượn khói xì gà rít mạnh vào phổi mới cản ngăn được.

Diệp Vân Sắc trên màn hình vẫn không có phản ứng, đến cả sợi tóc rũ xuống cũng lặng yên, cho đến khi tiếng súng rít lên.

Môi Ân Thần Băc mím chặt, nghe “chuyên gia” kia khoe mẽ bằng ngữ điệu hưng phấn, “Cậu ta có phản ứng! Xem kìa, cơ thể cậu ta tỏ ra sợ tiếng súng, mau ghi lại đoạn này! Dù qua bao nhiêu lâu, cậu ta vẫn không có cách nào kháng cự lại điểm này!”

Con ngươi Ân Thần Bắc co rụt, nhìn cậu cuộn mình càng chặt hơn sau tiếng súng, tay cậu run bần bật, cố gắng rúc mình trốn vào góc tường, tuy cử động này của cậu thậm chí còn chẳng được 1 cm.

Phùng Nhiễm dính máu lại bò tới gần Diệp Vân Sắc, “Vân Sắc… Vân Sắc…” Giọng hắn thật sự còn kinh dị hơn cả hồn ma.

Diệp Vân Sắc cố tránh xa hắn song không có sức, hoặc là nói, có cố thế nào cậu cũng không trốn thoát khỏi địa ngục này. Cơ thể cậu bị chặn giữa Phùng Nhiễm và tường, tóc bị túm, Phùng Nhiễm mạnh tay hơn, cậu bị buộc phải ngẩng lên lộ ra gương mặt trắng bệch, đối diện với hắn.

“Vân Sắc, lúc nào cậu cũng thế này, biết tôi buồn thế nào không?” Phùng Nhiễm lầm bầm, “Tôi mới là kẻ bị giết, làm sao trông cậu lại đau khổ hơn cả tôi?”

Hắn cầm tay cậu sờ lên vết thương của mình, “Kẻ đau cũng là tôi đúng không? Cậu xem, bụng tôi bị bắn thủng, đây là ruột, cậu đang sờ vào ruột tôi đấy… Cậu nghĩ tôi có đau không? Ruột cậu có bị ai lôi ra như này không?!”

Người Diệp Vân Sắc run lẩy bẩy, nhắm mắt gắt gao, Phùng Nhiễm rờ tay lên mắt cậu, cảm giác dính dấp làm cậu rùng mình. “Mở mắt ra!” Phùng Nhiễm ra lệnh, “Tôi chết thảm, cậu không thể tai điếc mặt ngơ, không thể coi như chưa nhìn thấy gì!”

Hắn lắc mạnh cậu, đầu cậu đập vào tường, rốt cuộc mở mắt, con ngươi luôn trong veo kia giờ phút này tăm tối mịt mùng, “… Tiểu… Nhiễm…” Chỉ là yếu ớt tạo ra một khẩu hình miệng, chứ thực sự không có âm thanh nào.

“Hừ, cậu tưởng trốn tránh là xong hay sao? Cậu giết người, giết xong thì thôi? Tâm tình thanh thản?”

Cậu run rẩy mà nghe, toàn thân bị nỗi đau và nỗi sợ hãi như biển nuốt chửng, ngoài rúm ró một chỗ, thật sự chẳng thể làm gì.

Phùng Nhiễm lại rủa sả vài câu, thấy cậu lảng tránh không dám nhìn, hắn bỗng kéo cậu ra chỗ đèn sáng, “Có biết đây là đâu không?” Một cách độc ác, hắn nói, “Thấy rõ không, chỗ đó, mới là nơi cho hung thủ giết người như cậu.”

Hình ảnh được dùng phương pháp chiếu hiện đại hóa mang quang cảnh của pháp trường. Là pháp trường, xa xa là rặng núi trùng điệp, gần gần là đồng bằng mênh mang, có tháp canh, có cảnh sát vũ trang xách súng. Một người mặc áo tù đang quỳ mọp, thân bị trói bằng dây thừng, chân đeo xích, bảng tên trắng xóa đeo trên thân cậu ra rũ xuống, trên đó dùng mực đen viết tội danh và tên của cậu: Diệp Vân Sắc… cùng một dấu X đỏ chói.

Diệp Vân Sắc… Diệp Vân Sắc…

Không!!!

Cậu tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Người cậu bị Phùng Nhiễm giữ chặt, hệt như một con cá rời nước, hấp hem và run rẩy, sau đó khô kiệt trên bờ đất vô tình.

Vậy mới là độc ác đúng nghĩa, một thủ đoạn còn tàn khốc hơn cả ma quỷ.

Phùng Nhiễm biết cậu đã sợ hãi cùng cực nhưng hắn vẫn muốn bồi thêm ít nữa. Nhiệm vụ của hắn là đả kích tinh thần cậu, thế nhưng hắn vẫn thấy còn khuyết thiếu gì đó. Diệp Vân Sắc đã tiều tụy đến không thể tiều tụy hơn, song hắn nhận ra vẫn còn gì đó chống đỡ cho cậu khiến hắn trước sau chưa thể bức cậu lộ ra bộ dạng yếu đuối nhất.

Nâng mặt Diệp Vân Sắc lên, khuôn mặt lần đầu tiên nhìn đến đã làm hắn bàng hoàng vì đẹp, mà giờ chủ nhân của nó đã quá gầy gò dẫn đến khuôn mặt cũng mong manh, hắn cúi mình, bắt cậu nhìn thẳng vào hắn, “Có thấy không, đáng lẽ cậu nên bị lãnh một đạn chết tươi mới đúng. Giết người phải đền mạng, là cậu nợ tôi, cả đời cậu trả không hết. Sao nào, cậu sợ không? Cậu sợ không…?”

Diệp Vân Sắc chầm chậm quay mặt đi, cự tuyệt hắn bằng tư thế lặng im và vô vọng.

Còn sợ không? Có lẽ, là có…

Cậu sợ người sẽ chết sau tiếng súng không phải mình, cậu vẫn sẽ phải ở đây, chịu đựng nỗi giằng xé vô tận. Đầu đau muốn nứt, buồn đau đã mất đi và cái chết đang cận kề, không phân biệt được đây là thật hay giả, hay là một kết cục còn tàn nhẫn hơn cả diễn trò.

Cậu chỉ mong được ngủ một chút thôi.

Có người hô khẩu lệnh, tiếng súng lên đạn rõ ràng đến thế.

Cậu giơ tay, phủ lên bàn tay Phùng Nhiễm đang bóp cằm mình.

“Tiểu Nhiễm…” Gồng sức, cậu nói, “Tôi… xin lỗi, nên… cậu cứ việc… giết tôi đi…” Giọng rã rời, cậu thở hắt một hơi tựa thể an lòng vì đã nói ra được.

Phùng Nhiễm vẫn im như đá, nét mặt vặn vẹo, “Cậu tưởng, tay dính máu rồi, trả bằng cái chết là đủ?”

“Tôi…” Cậu cục cựa, mong tìm được một kiểu chết cho Phùng Nhiễm ưng ý, “Cậu có thể… cho họ… xả đạn thoải mái…”

Phùng Nhiễm lạnh lùng, “Cậu nhất thiết phải để tôi thành một hồn ma độc ác rồi mới nhận thức được tội nghiệt của mình sao?”

Đôi mắt đã chìm trong khoảng không của cậu bỗng nhiên dao động, lẳng lặng nhìn Phùng Nhiễm, nỗi đau nặng nề dần dần nhuốm đậm con ngươi, ào ra ùn ùn hệt như đê vỡ.

Tội nghiệt…? Cậu lặng lẽ niệm lại hai chữ. Muốn nói gì đó, thế nhưng mở miệng chỉ đổi lại là một ngụm máu tươi ộc ra bất ngờ, tràn bên khóe môi rách, rỏ xuống nền đất lạnh như băng.

Ân Thần Bắc thình lình đứng vụt dậy, ghế sau lưng y vang lên tiếng động “rầm rầm”, đổ mạnh xuống đất.

“Chuyên gia” đứng sau lưng y hưng phấn xoa tay rối rít, “Ghi lại phản ứng này của cậu ta! Cậu ta muốn chết thật, coi bộ không thể chịu nổi nữa rồi! Tôi cảm giác không lâu nữa tôi chắc chắn có thể tìm ra cách tấn công vào vết đau của cậu ta nhất, giờ chúng ta cần phải…”

Đến đây thì hắn im bặt, vì Ân Thần Bắc đột nhiên dộng mạnh một đấm lên bàn máy móc, gằn hai chữ, “Ra ngoài!”

Người có mặt trong phòng đều hoảng sợ, nhất thời không biết y nói ai. Người đầu tiên có phản ứng vẫn là “chuyên gia”, hắn thấy tấm lưng căng ra lẫn nắm đấm vằn vện gân xanh của y, bỗng cảm thấy sự tình không ổn. “A, hay là… tôi đi dặn người diễn màn tiếp theo lùi giờ lại một chút, các người… các người ở lại với anh Thần!” Hắn rụt cổ chạy ra ngoài.

“Đi ra ngoài hết!” Ân Thần Bắc lạnh lùng nói sau lưng.

Tất cả đều bật dậy, ào ra ngoài trong thời gian ngắn nhất, chỉ còn lại Ân Thần Bắc ngồi một mình, thấy thân mình lạnh cóng như bị dìm vào nước đá.

Màn hình trước mặt tự dưng rè rè rồi nhiễu hẳn, Ân Thần Bắc ngơ ra, thế rồi đứng vụt dậy, luống cuống đi nối sợi dây bị mình bứt đứt.

Không có đồ nghề, y không mở bảng điều khiển được, tay còn lem nhem mồ hôi, càng sốt ruột lại càng thất bại. Hít sâu một hơi tự nhắc mình tỉnh táo, tay y lạnh đi, một giọt mồ hôi rỏ trên tay.

Y chầm chậm đưa tay lên che mặt, khắp nơi là màn hình nhiễu lặng câm, không nhìn thấy gì, mà dường như đều tỏ tường trong mắt.

Y lao ra mở cửa.

Người ngoài cửa im phăng phắc nhìn y, y cũng không thèm ngoái đầu, chạy thẳng xuống dưới. Cánh cửa bị khóa lại trĩu nặng dường vậy, Ân Thần Bắc nghiến răng, rít từng chữ lạnh lẽo, “Mở – cửa.”

Cảnh tượng trong phòng bát nháo đến nỗi Ân Thần Bắc cũng phải khó thở. Y đứng nơi cửa, cảm giác chân mình đeo chì nặng nghìn cân, muốn động đậy cũng khó khăn. Phùng Nhiễm giả kia quay lại thấy là y liền sững người, vội vã đứng dậy, làm khẩu hình chào y một tiếng “anh Thần”. Y nhìn hắn, thoắt chốc như đang được nhìn chính mình, một bản thân mình khác, đã bức Diệp Vân Sắc đến đường cùng.

Nhận thức này làm y tựa bị điện giật, sinh ra khiếp hãi.

Y bước lên, tiếng giày da nện trên mặt đất vang vọng lạ thường, nhưng Diệp Vân Sắc không hề có phản ứng. Cậu đã kiệt quệ, ngoài cơn co giật chốc chốc vì đau, cậu không còn cảm giác nào nữa. Ân Thần Bắc đột nhiên khom người kéo cậu dậy.

Chạm tay vào, mới biết cậu gầy làm sao. Màn hình có rõ nét đến đâu cũng không chân thật bằng chạm vào người bằng xương bằng thịt. Hơi thở y nghẹn lại, hé môi, dịu dàng gọi một tiếng, “Tiểu Diệp.”

Diệp Vân Sắc căn bản không nghe thấy tiếng y, người cậu mềm nhũn và yếu ớt, trượt xuống do không có điểm đỡ, Ân Thần Bắc phải vòng tay giữ chặt cậu lại, lạnh lùng thầm thì bên tai cậu, “Anh giết Phùng Nhiễm hộ em.”

Y lặp lại ba lần, Diệp Vân Sắc mới có phản ứng, chầm chậm mở mắt.

Khoảnh khắc rèm mi cậu rung rung, Ân Thần Bắc cảm tưởng tim mình ngừng đập, không biết cậu có sức nhìn y hay không, thậm chí, còn không biết cậu có khả năng nhận ra y hay không. Y nghe cậu lào thào, “Ân… Thần Bắc… Anh… muốn gì?”

Ân Thần Bắc thở phào. Khi cậu nhìn y như vậy, y mới hay trái tim cứng đờ của mình đã mềm mại trở lại, cái nơi những tưởng rằng sẽ không đau ấy, giờ mới lênh láng nỗi đau xót, dường như sắp vỡ ra.

Dù cho ánh mắt cậu chìm trong mịt mờ, cũng chưa chắc sẽ dừng lại trên người y.

Y ôm ghì cậu, để cậu nhìn thẳng Phùng Nhiễm, từng lời y rành rọt mà trấn tĩnh, “Em nhìn kỹ đi, kể từ giờ, người giết Phùng Nhiễm là anh, không liên quan gì đến em.”

Y lật cổ tay rút súng, ánh sáng sáng lóa chạy dọc trên thân súng chừng như đui mù mắt người.

Diệp Vân Sắc chấn động, yếu ớt can, “Không… Dừng tay…” Muốn nâng tay ngăn cản, cậu lại bị Ân Thần Bắc nắm chặt bằng tay trái, còn tay phải y cầm súng, lạnh lùng lên tiếng, “Giết người không có gì đáng sợ. Nếu có, cũng ứng hết lên anh, liên quan gì đến em?” Ngón tay y bóp cò, đạn bắn trúng đầu gối Phùng Nhiễm làm hắn la thảm thiết, khuỵu xuống. Không phải không thể tránh, mà là không dám tránh.

Sắc mặt Diệp Vân Sắc tái mét theo tiếng la, thế rồi có gò má ấm áp áp lên má cậu, Ân Thần Bắc nói ôn hòa, “Mới thế này đã không chống cự được, thì sao có thể tìm anh trả thù? Em muốn quên hết chuyện của bao năm qua hay sao?” Tự thân y cũng biết lời mình quá đỗi tàn nhẫn mà cũng quá đỗi nực cười, nhưng quả như y nghĩ, Diệp Vân Sắc có phản ứng, cậu nghe được. Lời này thực sự hữu hiệu hơn bất kể loại thuốc chữa thương nào.

Y tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Chắc em chưa biết, ranh con Lương Nhiễm kia cụt một tay rồi, thù em cần trả giờ thêm một phần của nó nữa.” Y cười cười trầm thấp, không rõ đang cười hay đang chế giễu, “Anh đang chờ em, dao thật súng thật đấu lại một trận. Tiểu Diệp, đừng làm anh thất vọng.”

Ở chữ cuối cùng, y giương tay, bắn một viên đạn xuyên trán Phùng Nhiễm, hắn lập tức gục xuống tắt thở. Ân Thần Bắc hít sâu một hơi, trước khi máu tươi ộc ra, y ấn đầu cậu lên vai mình, chắn tầm mắt cậu.

Người trong lòng sợ đến nỗi run bần bật làm tim y đau đớn. Diệp Vân Sắc cố ép mình bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này quá đằng đẵng, y chỉ nghe thấy cậu tiếng hít thở dồn dập, môi y nhếch lên, chẳng nói nửa lời.

Y xoa dịu cơ thể lạnh như băng của cậu. Mãi lâu sau, Diệp Vân Sắc mới nhẹ nhàng cục cựa ngẩng đầu. Ân Thần Bắc giấu mọi cảm xúc vào trong đáy mắt, điềm nhiên nhìn cậu, ánh mắt cậu lúc này cũng bình thản, không phải loại bình thản trống rỗng. Ân Thần Bắc biết mỗi lần gặp y, lòng bất khuất và cứng cỏi cực hạn trong từ trong cốt cách cậu sẽ bị kích thích, nhờ đó mới khơi dậy ý chí sống sót của cậu.

Cười cười, y hỏi, “Thấy khá hơn chưa?”

Diệp Vân Sắc nhìn y một lúc, điềm đạm đáp, “Rồi.”

Cậu có thể đối thoại với y! Mắt y sáng rực, nỗi vui mừng trong tim không làm sao kiềm nén, y cố gắng điều chỉnh cảm xúc, bảo, “Anh đưa em ra ngoài, trị thương.”

Cậu gom sức lực, nói nhẹ nhàng, “Tôi tự đi được.”

Ân Thần Bắc cười, nghiêng mình nhường lối. Không có y chống đỡ, cơ thể cậu liền lảo đảo, ngã dúi về đằng trước. Y cuống quýt vươn tay, cậu đã vịn tường, cố gắng thở.

Nhưng cú xoay mình này đã làm Ân Thần Bắc trông thấy nguyên một mảng áo lớn đang dính chặt vào cơ thể cậu, cái màu sắc sinh tử quá quen thuộc với bản thân y gây ra một cơn rùng mình: Là vết máu khô kết… Bằng không áo không thể có màu sắc như vậy…! Đến nước này rồi y thật sự không biết liệu mình còn có thể kiềm chế hay không. “Tiểu Diệp…” Đỡ vai cậu, câu nói kia cứ vòng vo trăm lần tại cổ họng, chỉ chờ một mồi lửa để bùng nổ…

Anh vứt bỏ hết tất cả… Em hãy đi cùng anh…!

Ngay khi y chạm vào cậu, cậu bỗng mềm oặt.

Y giật mình, đỡ ngay lấy trước khi cậu ngã xuống đất. Diệp Vân Sắc đã hôn mê, hết thảy vừa rồi, đều chỉ là cậu chống đỡ tạm thời bằng ý chí, bây giờ sức mạnh tinh thần đã trở lại, chung quy vẫn không gượng được tấm thân tàn tạ.

Y thở dài, cẩn trọng ôm cậu vào lòng. Cả đời này y chưa bao giờ cố gắng như thế, cố gắng để hỏi cậu một câu, em có thể yêu anh không? Tiếc rằng trải qua biết bao đận, vẫn mãi chẳng thể để cậu nghe thấy.

Là mệnh… Là mệnh…

Y chầm chậm siết chặt cậu, da thịt chạm nhau đều lạnh lẽo. Cậu không có hơi ấm, y cũng không.

Thời gian trôi qua lâu dài, cuối cùng y quyết tâm mở cánh cửa nọ.

Ngoài cửa chật ních bang chúng đứng thẳng tắp, làm Ân Thần Bắc tưởng chừng nguyên dãy hành lang sắp sập. Có tiền bối và trưởng bối của y, có các anh em và chiến hữu cùng y vào sinh ra tử, có rất nhiều thành viên chưa biết tên mới gia nhập. Ánh mắt Ân Thần Bắc đảo qua mọi phẫn uất, thất vọng, khó hiểu, giận dữ của họ, họ cũng đang nhìn lại y, nhìn y bế Diệp Vân Sắc bước ra, đứng trước mặt họ nhìn từ trên cao xuống.

“Tôi…” Y mấp máy môi, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải. Giờ đây có nói chi cũng là dư thừa, y chỉ không muốn Diệp Vân Sắc chết, y muốn nghe theo tiếng gọi trái tim một lần, còn hậu quả ra sao, không còn thuộc phạm vi lo lắng nữa.

Hơi ngừng lại, rồi y chậm rãi bế Diệp Vân Sắc đi ra ngoài.

“Anh Thần!” “Anh Thần!!!” “Anh Thầnnn!!!”

Họ tức tốc xông lên, trên gương mặt của những con người đã quen với chết chóc, máu tanh giờ phút này ngập ngụa thống hận, chua xót, “Tại sao hả anh Thần? Tại sao phải cứu nó?!”

“Những người bị nó hại sẽ chết không nhắm mắt ư?! Anh đã quên nó phản bội các anh em thế nào rồi sao?”

“Vết thương này của em là do súng của lũ cớm bắn! Anh Thần cứ thế thả nó đi, thật sự hết nói nổi!”

“Đúng! Không thể thả!!! Những gì nó gây ra, phải đòi nó đền lại gấp bội!!!”

Một vị trưởng lão tóc hoa râm đi tới, đặt tay lên bàn tay Ân Thần Bắc ôm Diệp Vân Sắc, “A Thần, cháu thích ai, mê đắm ai, bọn ta không quản. Cháu thích mấy thằng đĩ đực, nói thoải mái, muốn bao nhiêu chú Cao tìm được cho cháu bấy nhiêu… Đất San Francisco này không có gì, chứ mấy đứa con trai đẹp thì đầy rẫy. Cháu đừng vì một đứa mà hủy hoại cơ nghiệp cả bang…!!!”

Ân Thần Bắc nhìn số nếp nhăn già nua của ông ta, chầm chậm, thả tay ông ta xuống.

“Cảm ơn chú Cao, nhưng, không cần thiết đâu.” Y nhìn Diệp Vân Sắc, “Chí ít lúc này đây, cháu chỉ cần một mình người này.”

Cao Tân Quốc thất sắc, ngón tay giơ ra run run, không nói nên lời.

Tô Tiến đột nhiên lao ra, đứng trước mặt Ân Thần Bắc.

“Anh Thần.” Hắn cúi đầu, khom mình thật thấp chào y.

Y lẳng lặng nhìn hắn.

“Anh từng hứa với tôi, sẽ trả thù cho Tiểu Bạch. Một lời anh Thần nặng hơn ngàn núi, tôi hoàn toàn tin tưởng.” Hắn xé rách vạt áo, lật cổ tay, trượt ra một lưỡi dao sáng lóa. Mọi người xung quanh hoảng sợ, có người còn chắn trước mặt Ân Thần Bắc, có người đoạt dao khỏi tay hắn, “A Tiến đừng kích động, có gì từ từ nói!”

Tô Tiến giơ hai tay gạt người chắn xung quanh ra, nhìn thẳng vào Ân Thần Bắc, nhấn mạnh từng chữ, “Xương các anh em chết vì nó còn chưa lạnh, anh Thần cứ thế mang người đi, xét tình, xét lý, đều không thể làm các anh em tâm phục khẩu phục. Nếu anh Thần không nỡ giết nó…” Hắn vỗ lên khung ngực trần, “Thì để A Tiến thay anh ra tay. Anh yên tâm, tôi làm người anh Thần yêu bị thương, tuyệt đối không đơn giản xong chuyện như vậy. Tôi đâm nó mấy nhát, đâm ở đâu, anh Thần cứ thế đâm lên người tôi. A Tiến nói lời giữ lời, quyết không nửa câu oán hận!” Dấn bước tới, ánh dao lấp loáng trong tay, hắn hô lớn, “Xin anh Thần đáp ứng!!!”

“Xin anh Thần đáp ứng!” “Xin anh Thần đáp ứnggg!!!”

Gần như cả trăm con người đều đồng lòng hô to, Diệp Vân Sắc dường như cũng cảm nhận được gì, khẽ khàng cựa quậy. Ân Thần Bắc càng siết chặt tay hơn, thầm thì bên tai cậu, “Ngủ đi, không sao đâu…” Diệp Vân Sắc lại mệt mỏi nằm yên trở lại.

Ân Thần Bắc quay đầu, nhìn Tô Tiến trước mặt, ánh mắt y ngập tràn oai nghiêm. Tô Tiến lầm lầm lì lì, giơ cao con dao trong tay, y bỗng thở dài, tung chân đá hắn.

Tô Tiến luôn đề phòng y sẽ bất ngờ gây khó dễ nên lùi vội ra sau, Ân Thần Bắc kéo giãn được khoảng cách giữa hai người, chân vòng một vòng trên không trung, đá trúng cổ tay hắn.

Con dao bay lên.

Ân Thần Bắc nháng mình, đón lấy hướng con dao rơi xuống. Tay trái y vẫn ôm chặt Diệp Vân Sắc, tay phải duỗi ra, lưỡi dao dẫn theo cảm giác lạnh lẽo khi chĩa xuống, “phập” một tiếng, cắm ngập vào cánh tay y.

Đám người la lên kinh hoảng, Ân Thần Bắc rút tay về, càng ôm chặt Diệp Vân Sắc hơn, cơ thể không lung lay lấy nửa phân.

Y hỏi Tô Tiến, “Thế đã đủ chưa?”

Tô Tiến sững sờ, nhất thời không dám tin.

“Anh Thần, anh… anh…”

“Trước cứ nhớ một dao này đi. Sau khi cậu ấy lành thương, tôi sẽ trả cho cậu ấy.” Ngữ điệu y vững vàng, “Giờ thì tôi cần bác sĩ, bác sĩ giỏi nhất. Trong vòng mười lăm phút nếu chưa có mặt, họ đừng hòng trụ lại San Francisco.”

Chẳng dài dòng thêm, trên cánh tay vẫn còn cắm con dao, y cứ thế bế Diệp Vân Sắc ra ngoài bằng tư thế ấy. Toàn hành lang không một ai dám ngăn cản, nhìn bóng họ biến mất nơi tận cùng ánh sáng.

Chỉ có máu tươi, uốn lượn một đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương