Vân Sắc
Chương 13

“Có biết lý do anh sai người đánh em không?” Ân Thần Bắc thản nhiên hỏi, cậu lại chỉ mỉm cười đáp, “Hàng của Pele đứt gánh rồi.”

“Giỏi.” Y chậc lưỡi, “Người còn chưa ra cửa, chuyện đã nắm trong lòng bàn tay.”

“Đoán ạ.” Cậu đáp, “Sắc mặt anh Thần nãy giờ xấu lắm, hiển nhiên đã xảy ra chuyện làm anh bực bội đi.”

“Ồ, em hiểu anh ghê đấy.” Y nói.

Cậu cười nhìn y, “Chẳng phải anh vẫn mong em hiểu anh đấy thôi?”

Y khẽ thở dài, “Anh mong em hiểu tâm ý anh dành cho em, chứ không phải hiểu để dùng mánh nào đó bán đứng anh cho cảnh sát.”

“Tâm ý?” Cậu cười, “Anh Thần có tâm ý gì dành cho em cơ?”

Toudou kiên nhẫn nghe họ trò chuyện, nheo mắt ngắm nghía ly rượu trong tay.

Cô nhìn ly rượu vô cùng chăm chú, chăm chú đến nỗi như thể giây tiếp theo, từ trong rượu sẽ nở rộ một đóa hoa hồng. Lúc này máy nghe lén vẫn một mực im lặng. Toudou nhẹ nhàng cười.

“Rượu ngon, nếu đã không thể uống trọn nó, thì phải hắt nó đi trước người khác…”

“Giống như tình yêu. Nếu anh đã không thể chiến thắng, thì đừng nên để cậu ấy biết anh đã hãm sâu trước…”

Mấy giây sau, Ân Thần Bắc phì cười, ngữ điệu ung dung, “Em sao lại chỉ nghe một nửa thế nhỉ? Không nghe nửa còn lại của anh sao?”

“À.” Cậu gật gật đầu, “Anh nói bán đứng?”

“Em có ý kiến gì?”

“Không phải em.” Cậu cười tủm tỉm, “Em đâu biết tuyến đường mới. Mà anh cũng hiểu còn gì, em không có cơ hội.” Ân Thần Bắc chờ cậu nói tiếp, “Em chỉ nói cho chị ấy biết tuyến đường đã thay đổi…”

“Ai?”

“Không phiền thì anh đoán xem.”

“Mùi rượu Sherry, dù ngửi lúc nào cũng thơm ngào ngạt…” Tiếng nói ngơi nghỉ của Toudou nghe tựa thể một con mèo. Cô buông tiếng thở dài kín đáo, “Tiếc thay một mình nhấm rượu, không khỏi cô đơn quá chừng…”

Ân Thần Bắc hỏi, “Anh nghe nói, khoảng thời gian đó cô Toudou kia tới thăm em?”

“Vâng, chị ấy tới thăm ốm.”

Ân Thần Bắc không nói gì thêm, ánh nhìn mang ý cười của cậu lướt trên mặt y, “Anh ngạc nhiên lắm à?”

Y hững hờ nói, “Cô ta thật thông minh. Có điều, anh muốn biết lý do hơn.”

Cậu cười, “Có ba.”

“Thứ nhất, chị ấy không thích thế lực của anh bành trướng hơn nữa. Nhà Toudou nay đã sa cơ lỡ bước, nếu anh thành công vận chuyển hàng, thì từ đó trở đi anh sẽ áp đảo họ, đây là điều mà chị ấy và cả Toudou Tadahito tuyệt đối không thích. Cho nên nếu anh hưng thịnh, thứ chị ấy muốn là ngang bằng.”

Y gật đầu, “Tiếp.”

“Thứ hai, chị ấy muốn giữa em và anh tốt nhất nảy sinh chút mâu thuẫn.” Bắt gặp con ngươi co rút của y, cậu cười, “Người người nhà nhà đều biết việc anh không tin tưởng em, chị ấy rất mong có thêm một can dầu nữa đổ vào.”

“Biết nguyên nhân anh không tin tưởng em không?” Ân Thần Bắc ngồi vắt chân, rướn sát lại, “Dù ngày nào em cũng đi bên anh, nhưng chưa bao giờ em đặt tâm tư nơi anh. Dù ngày nào em cũng cười, nhưng chưa một nụ cười nào của em xuất phát từ nội tâm.”

“Nên, anh để A Tiến dùng mọi cách thử em. Nếu khi đó em xem được cái đĩa, anh sẽ làm gì?”

“Dưới lầu vẫn có người mai phục.” Y bật cười, “Nhưng anh cũng rất tò mò tại sao em không xem nó, rõ ràng em có thể phá mật mã.”

Cậu cũng cười theo, “Nào có người nhà với nhau nào lại nóng lòng muốn biết bí mật nhà mình. Nếu em là cảnh sát thì mới thấy hứng thú với nội dung chiếc đĩa. Nhưng em không, cho nên em không xem tiếp.”

Ân Thần Bắc lắc đầu, làm vẻ mặt tán thưởng. Y móc thuốc lá từ trong túi, châm lửa, “Em còn nói em không phải cảnh sát?”

“Đương nhiên không phải.” Cậu nhìn y, điềm nhiên nói, “Hồ sơ cảnh sát của em từ lâu đã bị tước bỏ, hộ khẩu cũng thế. Em bây giờ là tội phạm hình sự hai năm trước đã bị xử bắn.” Lại cười nhẹ nhàng, “Mà tội phạm đã chết, cả cơ hội sống lại cũng không có, huống hồ là về làm cảnh sát.”

“Cộc cộc” hai tiếng, người hầu bên ngoài gõ cửa, “Tiểu thư, đã nhận được số báo ra lò ngày mai, cô có cần mang vào không?”

“Để đó đi.” Toudou phẩy tay. Trang báo còn chưa phai mùi mực, dòng tiêu đề in đậm ngay trên cùng viết: Cảnh sát phá bỏ đường dây buôn lậu ma túy lớn nhất nước. Phía dưới còn đề dòng chữ nhỏ hơn: Là nhờ nhận được tin báo quan trọng… Niêm phong số ma túy trị giá gần trăm triệu… Tiêu diệt hơn trăm kẻ buôn ma túy… Những tội phạm chính yếu tình nghi đã chạy thoát…

“Còn chạy thoát…” Cô đọc, ngón tay nhỏ dài mân mê lên con chữ này, “Thần Bắc, tôi vẫn đối xử tốt với anh lắm, phải không?”

“Không ai biết thủ phạm là anh. Anh có thể tiếp tục vẻ vang trong giới tại San Francisco này.”

Ân Thần Bắc lặng thinh hồi chốc, đến khi tàn thuốc đã cháy rớt, y mới nhắc nốt vấn đề vừa rồi, “Còn một nguyên nhân cuối cùng.”

“Nguyên nhân cuối cùng…” Diệp Vân Sắc tạm ngừng, “Chị ấy muốn xem con bài của em, và cũng muốn xem, sau khi anh thấy con bài của em, sẽ đối xử với em thế nào…” Cậu chỉ vào khóe miệng bị sứt của mình, “Giống thế này này.”

Con ngươi Ân Thần Bắc co rút, y cười lạnh, “Em hiểu rõ mà vẫn để cô ta đùa nghịch.”

“Dù biết trong trường hợp lô hàng này gặp sự cố sẽ hoài nghi em, em cũng muốn mạo hiểm thử một lần?”

“Em làm gì cũng quá cứng, quá quyết đoán, và cũng quá cẩn thận, nhưng em lại có một tật xấu lớn nhất là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi biết thừa anh sẽ không buông tha em mà vẫn muốn liều mạng với anh một trận. Anh hết sức tò mò, trong khái niệm của em phải chăng chưa bao giờ tồn tại hai chữ ‘thất bại’? Em tin chắc rằng em có thể chiến thắng anh?”

“Em không chỉ muốn chiến thắng anh.” Diệp Vân Sắc hít một hơi, thản nhiên nói, “Em muốn giết anh, và còn là giết anh khi anh đã mất tất cả.”

Khi nhắc đến chữ “giết” ấy, giọng cậu chẳng khác bao so với bình thường, thậm chí còn dịu dàng hơn cả nụ cười nơi cậu.

Ân Thần Bắc mỉm cười.

Y nhìn gương mặt điềm nhiên như nước của Diệp Vân Sắc, cười bảo, “Ở bên anh hai năm, rốt cuộc, em vẫn nói ra lời này.”

“Em đã nói quá trễ hay sao?” Cậu hồi đáp y bằng một nụ cười. “Không, không trễ đâu.” Ân Thần Bắc nhoài người ra trước, đặt tay trên đầu gối, “Nhưng nếu như giờ chúng ta đang bàn đến vấn đề giết người, em có thể đổi sang một vẻ mặt khác không? Nào, anh rất muốn xem khi em hận ai đó sẽ trông như thế nào.”

“Dĩ nhiên là mỉm cười. Sĩ quan huấn luyện của em từng nói, nếu hận ai, trước hết hãy mỉm cười với kẻ đó.” Cậu hơi khựng, “Hình như em đã mỉm cười suốt hai năm.”

Ân Thần Bắc vỗ tay, “Em quả nhiên hợp làm đối thủ của anh, giỏi nhẫn nại và ngấm ngầm chuẩn bị chờ thời cơ. Nói anh nghe thử, em định giết anh bằng cách nào? Nhà Toudou, rồi Tiểu Bạch, rồi lô hàng lần này, em vẫn chưa thấy đủ đâu đúng không?”

“Dĩ nhiên chưa đủ.” Cậu hơi nhướng mày, điềm đạm nói, “Ít nhất cũng phải tiêu diệt bang phái của anh, tiêu diệt người xung quanh anh, tiêu diệt tiền đồ của anh.”

“Không hổ là người anh đã dẫn đi…” Ân Thần Bắc chậm rãi phà ra một vòng khói, hếch nhẹ cằm, “Em theo anh bấy nay, là chờ cơ hội phản kích hay muốn anh tự tạo cơ hội cho em…”

Diệp Vân Sắc mỉm cười.

“Em kể cho anh một câu chuyện, về em ngày xưa. Khi em lên cấp II, môn tiếng Anh không tốt lắm, trong lớp có một cậu bạn điểm rất cao, em có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua cậu ta dù là kiểm tra tháng hay kiểm tra học kỳ. Sau đấy, em nghĩ ra một cách, em không còn âm thầm tranh đua cùng cậu ta nữa, mà em chuyện trò cùng cậu ta, kết bạn cùng cậu ta, bọn em cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau trực nhật, học thuộc lòng. Em tốn rất nhiều thời gian để học hỏi, nhờ cậu ta dạy em cách học từ vựng, mượn băng của cậu ta để luyện nghe. Kỳ thi học kỳ tiếp theo, bài kiểm tra của em hơn cậu ta mười điểm, và kể từ lần đó cậu ta không thể vượt qua em nữa.” Cậu kể đến đây thì dừng, cười nhìn Ân Thần Bắc, “Còn anh, cũng không còn cơ hội vượt qua em nữa đâu, vì em chỉ học với cậu ta một học kỳ, nhưng em lại học với anh tận hai năm.”

Rượu trong chai đã vơi phân nửa, Toudou Kei khoanh tay, tại giây phút Diệp Vân Sắc nói xong những chữ cuối cùng, cô chợt nở một nụ cười không rõ là xót xa hay vui sướng.

Thế rồi truyền đến động tĩnh nho nhỏ.

Dường như Ân Thần Bắc nói khẽ câu gì đó, Diệp Vân Sắc vẫn cười, và nói rất mực thong dong, “Anh biết tôi muốn giết anh, mà anh không hề đổi sắc, đáng nể.”

Cơn giận dữ lúc ban đầu của Ân Thần Bắc có vẻ đã rút lui trở về với dáng vẻ thường trực. Y nhún vai, “Hẳn nhiên là bởi anh biết lý do của em.”

“Chà?” Diệp Vân Sắc hơi nhướng mày.

“Ví dụ như, anh biết súng em cầm chỉ có một viên đạn. Anh còn biết khẩu súng là do em lục được trong ngăn kéo phòng anh, khi đó ắt em kích động lắm.”

“Anh lưu lại vũ khí cho tôi, tôi chỉ có thể nói là tôi kích động khó ngờ. Có điều, nếu tôi không nhìn ra ván cờ này, chẳng phải anh sẽ rất thất vọng?”

“Anh nói rồi, em sẽ không dễ dàng chịu trói buộc thế đâu, em còn tin chắc chúng không dám lục soát người em chứ gì?” Ân Thần Bắc rít thuốc, đoạn quẳng đầu lọc thuốc lá xuống chân. Diệp Vân Sắc nói khẽ, “Anh đừng làm càn, không thì tôi không đảm bảo súng có nổ hay không đâu.”

“Nếu viên đạn của em là đạn lép thì sao?” Ân Thần Bắc hỏi.

“Đạn lép?” Toudou gõ thành ly, bật cười.

Vậy là ai mới đang đóng kịch đây, hai cái người này…

Câu đố còn chưa vạch trần, đáp án cuối cùng là gì?

Tiếng hít thở truyền đến từ đầu bên kia máy nghe lén, giọng Diệp Vân Sắc cất lên rành rọt, “Hẳn anh hiểu kỹ thuật của tôi, một viên đạn hiện tại cũng đủ cho tôi bắn chết một con thú hoang rồi.”

Ân Thần Bắc cười váng, “Em mắng xéo anh đấy à, Tiểu Diệp?”

Khóe môi cậu nhếch lên.

“Cứ cho là bây giờ em nổ súng, em có khả năng chiếm được bao nhiêu phần thắng?” Xét về võ, trình độ hai người gần như không chênh là mấy.

“Không nhiều.” Cậu đáp.

“Vậy mà cũng muốn liều một lần?”

“Dẫu sao cũng phải liều một lần mới biết.”

“Coi mòi anh nói gì cũng vô ích.” Ân Thần Bắc cười cười, “Nhưng anh muốn hỏi em câu này thôi, trong tim em, rốt cuộc anh có…”

Câu còn chưa trọn, súng đã vang.

“Pằng” một tiếng, máy nghe lén tựa hồ cũng chấn động. Toudou giật nảy, lộ ra nét mặt khó tin.

Tiểu Diệp vậy mà nổ súng thật?!

Cô biết cậu vẫn đem lòng hận Ân Thần Bắc. Dẫu là cậu chưa bao giờ thốt điều ấy lên môi, dẫu là cậu luôn cười với y bằng nụ cười ôn hòa hơn bất kể một ai, nhưng tại một khía cạnh nào đó, phụ nữ quả thực luôn có trực giác bản năng rất thính hệt như loài thú bén nhạy. Và trực giác cô mách bảo cô rằng, Tiểu Diệp hận người kia, hận rất sâu, rất sâu.

Thậm chí ngay cả tiếng súng bắn cũng khiếp hãi lạ lùng.

Thế nhưng… Cô lại cảm thấy có gì đó không ổn… Viên đạn duy nhất ấy, đến từ chính tiếng vang gay gắt của máy nghe lén.

Cô đưa tay xoa xoa tai, xoa dịu tiếng vang gây ong ong màng nhĩ.

“Thần Bắc, anh luôn làm tôi bất ngờ…” Thở dài một hơi, cô cảm khái, kế đó, lại nghiêng đầu cười.

“Nhưng hóa ra không phải đạn lép thật, đây mới là điều khiến tôi bất ngờ.”

“Hóa ra không phải đạn lép thật…” Ân Thần Bắc nhìn lướt mảng bụng đổ máu, cơn đau xộc lên làm y không khỏi nhíu mày. Nắm chặt con dao trong tay hơn, lưỡi dao sắc bén gí trên cổ Diệp Vân Sắc, chừng như đã lún vào da thịt. “Hơn nữa còn xuống tay không nương tình chút nào.” Y nói.

Nếu y không đoán trước cậu nhắm vào đầu y, hiện tại, chỉ e không có cơ may để mà né tránh.

Nghĩ vậy, con dao lại càng lún sâu hơn, làn da mềm mại dưới lưỡi dao từ từ rướm máu, chảy trườn theo sống dao rỏ đến đầu ngón tay y.

Đây là vũ khí y sử dụng thành thạo nhất, y cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn còn giữ thói quen mang theo vũ khí dù cho đang đứng nơi đỉnh cao chói lọi, tuy, thói quen này rất ít có dịp lộ ra ngoài.

Cùng một con dao mà lại có hai đầu, một đầu dao đang đâm vào một góc khó nhìn đến, thế dao thẳng tắp, chuôi dao khẽ rung. Nơi đó, hóa ra có một chiếc máy nghe lén.

“Nghe nhiều vậy cũng đủ rồi, em đồng ý không?” Ân Thần Bắc cười hỏi, “Vả lại lần này, nó đã thành súng hết đạn rồi chứ?”

Diệp Vân Sắc rũ mắt, cậu nãy giờ cứ nhìn chằm chằm bụng y mãi, khe khẽ thở dài.

“Tiếc quá, ban nãy tôi còn tự cược với mình rằng anh có mặc áo chống đạn không.”

“Sự thật là em thua rồi.” Ân Thần Bắc bảo.

“Ừm, tôi thua rồi.” Cậu cười.

“Em lại trung thực lắm đấy, thua là thua, chứ tuyệt đối không ăn gian,” Y nói dứt liền bỏ dao xuống, bàn tay thu về còn thuận thế đánh cậu một đòn. Thân mình cậu loạng quạng, bị y siết vào lòng. “Người thua, phải chịu trừng phạt sao đây?”

Cậu mỉm cười nhàn nhạt, nói ậm ừ, “Muốn phạt gì cũng được.”

Y ôm cậu đứng thật lâu, thầm thì khe khẽ, “Trong tim em, rốt cuộc anh có…” Và rồi chẳng nói thêm, y chầm chậm cúi xuống, đặt chiếc hôn lên bờ môi lạnh lẽo của cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương