VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
-
Chương 45: Thưởng và phạt
Không biết bao lâu đã trôi qua kể từ khi cả người Turan đổ sập trên mặt đất, càng không biết sự tra tấn kia đã kéo dài bao lâu nhưng đến giờ, từng phần cơ thể của Turan vẫn cứ là cảm nhận được từng li từng tí cảm giác mà chúng để lại.
Tiếng thở hồng hộc phát ra từ Turan nghe như tiếng trống vỗ đùng đùng bên đầu nó. Turan biết là do tai và óc nó vẫn còn bị ảnh hưởng nên mới nghe như thế, nhưng cảm giác tiếng thở của mình cũng muốn hại mình khiến nó vậy mà đau lòng.
Giờ, Turan cũng không dám trách thần Syrathr. Cô ta vẫn đang ngồi trên ghế, bình tâm mà nhấp nhẹ từng ngụm trà một. Nó không biết cô ta đã uống bao nhiêu trà nhưng có vẻ như cô ta sẽ không hề thấy đủ, cũng như sự tra tấn mà nó vừa phải chịu.
– Cảm giác thế nào?
Thần Syrathr đột nhiên cất tiếng hỏi. Turan vẫn nằm, ngước đầu nhìn lên. Bên tai nó vẫn kêu ong ong nhưng tiếng của thần Syrathr lại có thể nghe được rất rõ.
– Tôi nên trả lời ư?
Turan khó khăn thều thào một tiếng. Thần Syrathr đặt tách trà xuống, nở một nụ cười thật tươi rồi bảo:
– Không phải khen, nhưng người vậy mà vẫn còn giữ được ý thức. Quả nhiên kẻ xứng đáng.
“Xứng đáng với gì cơ…?!” Turan lầm bầm. Nó không thể nào không nghĩ rằng thần Syrathr đang ám chỉ tới hình phạt mà nó vừa gánh chịu. Cô ta thật biết cách chọc tức người khác.
– Không nên oán trách ta như vậy. – thần Syrathr nói tiếp – Nếu là vị thần khác thì giờ ngươi đã chết đi sống lại không dưới trăm lần rồi.
Turan rùng mình. Nó thật không dám nghĩ rằng hình phạt thần Syrathr vừa đưa ra là nhẹ. Các Chính thần quả thật luôn tàn bạo theo cách riêng của mình.
Thần Syrathr đột nhiên bật cười. Tiếng cười đầy thoải mái và sự thỏa mãn có thể nghe thấy được. Turan không dám có phản ứng gì, cũng không hiểu vì sao thần Syrathr lại cười, nhưng nó cảm giác được nghe tiếng cười như vậy thật không tệ. Turan tự nhủ đó là do Thần ấn hoặc là uy từ thần Syrathr, dù rằng nó có thể xác định rằng không phải như vậy.
Turan chợt nhớ đến câu chuyện truyền miệng rằng có không ít nam nhân bị thần Nahris, Chính thần của Tra tấn, hành hạ nhiều ngày và liên tục. Những nam nhân này không biết vì sao sau đó lại nảy sinh ý muốn trung thành và hầu hạ vị thần của mình vô điều kiện, thậm chí mong muốn bị tra tấn và xem đó là phần thưởng. Turan thầm than tâm lý của con người luôn là mỏng manh dễ vỡ như vậy.
“Mong là mình không rơi vào trường hợp tương tự…”
– Ta không định làm vậy với ngươi.
Thần Syrathr cất tiếng. Turan biết là cô ta vừa đọc suy nghĩ của mình.
– Dù gì thì cả Thần ấn cũng không khiến ngươi tuyệt đối phục tùng thì chút chiêu trò tâm lý đó lại có thể làm gì ngươi.
Turan không xem đó là một lời khen. Nó không dám. Một lời khen như vậy khiến nó trông như một kẻ chỉ giỏi chịu đòn hay có ý chí cứng cỏi vậy. Turan không muốn thần Syrathr mỗi lần gặp nó thì lại định “khen” nó như thế.
– Chuyện chính cũng cần phải nói rồi.
Thần Syrathr bảo, nâng nhẹ một ngón làm tuôn ra một luồng khí hồng nhạt. Luồng khí lan đến phủ lấy cả người Turan rồi nhanh làm nó cảm thấy thoải mái hơn. Những cơn đau và mỏi mệt chỉ chốc thì biến mất hết đi và thậm chí nó có thể cảm thấy thật sảng khoái.
Chốc, Turan đã có thể ngồi dậy được. Thần Syrathr thấy vậy cũng bắt đầu nói:
– Ngươi đã dùng hai lời cầu khấn khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi có biết điều này vốn là cực kỳ khó không?
Turan không hề biết. Những quy tắc và ý nghĩa của một lời cầu khấn luôn là mơ hồ đối với một Nihr như nó. Dù sao thì nó cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại trở thành một người cầu khấn cả. Nó đã luôn ghét, hay đúng hơn là căm hận các Chính thần kể từ Đại Thánh Thế rồi.
Thấy Turan không phản ứng gì, thần Syrathr chỉ đành tự đáp:
– Ngươi tất nhiên không biết. Nếu biết thì ngươi đã không làm hành động tự làm lộ khả năng của mình như vậy. Một pháp sư khi việc dùng cùng một phép cần thời gian làm dịu đi vì cùng một lối đi của ma năng, nếu bị thiêu đốt liên tục sẽ gây ra phản phệ. Khác với quy tắc này, một người cầu khấn sau khi dẫn nguyên khí ra thì thực hiện cùng lời cầu khấn đó sẽ càng thông thuộc hơn nên đường dẫn sẽ được mở ra dễ dàng hơn. Nhưng áp lực đến từ việc nguyên khí tràn qua chính mình vẫn luôn có, nên một người cầu khấn vẫn không thường làm như vậy quá nhiều.
Thần Syrathr ngừng lại một chút, trông Turan có vẻ đã hiểu những gì cô ta nói thì mới tiếp tục:
– Và quan trọng hơn cả là nguyện lực sau mỗi lần cầu khấn sẽ bị mệt mỏi và hao mòn khiến cho hiệu quả lời cầu khấn càng ngày càng giảm. Đó cũng là lý do khiến một người cầu khấn luôn cần nghỉ ngơi hợp lý, và sẽ ở trạng thái bất lợi nếu gặp phải một trận chiến dài hơi.
Turan có cảm giác như mình đang được dạy bảo bởi một cô giáo nghiêm khắc. Lần trước đã vậy, lần này càng rõ ràng hơn. Thần Syrathr dường như đang muốn đào tạo nó thành một người cầu khấn chuyên nghiệp. Turan không ghét điều này, nó càng mong muốn như thế. Dù gì thì hiện tại, cầu khấn là khả năng duy nhất mà nó có thể dùng hiệu quả trong một chuyến du hành.
Thần Syrathr có vẻ nhận ra suy nghĩ của Turan, chau mày lại một chút, nói tiếp:
– Thế nên ngươi cần phải tính toán kỹ thứ tự các lời cầu khấn mình sẽ dùng, cũng như là thời điểm dùng chúng. Một lời cầu khấn rất khó có thể kết liễu kẻ địch nếu nó không phải là lời cầu khấn đầu tiên vì uy lực đã bị giảm đi rất nhiều. Mặt khác, có một cách khiến người cầu khấn có thể giữ lại một phần nguyện lực không bị mệt mỏi, và dùng chúng vào những thời khắc quan trọng.
Turan lắng tai nghe. Nó không biết một Nihr có thể đi bao xa trong việc trở thành một người cầu khấn nhưng rõ ràng, điều thần Syrathr đang nói cực có ích đối với nó.
Nhìn thấy dáng vẻ trông đợi ngoan ngoãn của Turan, thần Syrathr mỉm cười, lấy ra một cây trượng, hay đúng hơn là một cây thiền trượng. Tiếng leng keng từ mấy vòng kim loại vang lên trong trẻo làm cho Turan cảm thấy thư thái một cách kỳ lạ.
Turan đứng dậy, nhận lấy cây trượng và suýt té ngã vì sức nặng bất ngờ. Cây trượng thật sự rất nặng, dù gì thì toàn bộ nó đều được làm từ kim loại. Turan không nghĩ rằng bản thân mình phù hợp với loại trang bị như thế này.
– Thiền trượng là vật thường được dùng ở đây, nhưng không phải là thứ duy nhất có thể giữ lại nguyện lực. Những thứ như lục lạc, vòng hoa, vương miện hay thậm chí chỉ là một sợi băng quấn đầu đều có khả năng này. Mấu chốt là một vật giúp tâm trí của ngươi an tĩnh, thì thông qua đó mới có thể khiến một phần nguyện lực của ngươi không bị kéo theo cùng một lời cầu khấn.
Turan nghe vậy, liền lên tiếng:
– Tôi đoán là mình phải tìm một thứ khác vậy.
Thần Syrathr không hề bất ngờ trước câu nói của Turan, nhưng vẫn bảo:
– Cứ nhận lấy nó. Xem như là một phần thưởng cho việc ngươi hoàn thành sớm nhiệm vụ. Nên biết rằng một người cầu khấn để tìm được vật nguyện phù hợp với mình có khi phải mất đến hàng chục năm. Thậm chí có người dùng một vật đến tận khi già đi mới nhận ra bản thân mình không phù hợp. Nhưng nói vậy không có nghĩ là ta bảo ngươi cứ thong thả đi, mà ngược lại ngươi cần tìm ra nó càng sớm càng tốt.
Turan hiểu ý của thần Syrathr. Một Nihr gần như vô hại như nó thì không thể thong thả như kẻ khác được. Một ngày chậm, cả đời chậm. Muốn vượt lên trên thì không chỉ cần sự tính toán kỹ càng cùng sự cẩn trọng, mà còn cần cả tốc độ tối ưu.
Turan nghĩ rồi cất cây trượng vào trong túi trữ vật của mình. Nó định khi trở về sẽ thử giám định cây trượng này xem sao. Món đồ từ một chính thần dù thế nào thì cũng vô cùng giá trị với một Nihr như nó.
– Chuyện kế tiếp, – thần Syrathr lên tiếng – ta thấy rằng ngươi vừa hoàn thành một nhiệm vụ tài liệu của phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’, phải không?
Turan nghe và sực nhận ra rằng chính mình cũng đã quên mất nhiệm vụ tài liệu mà nó hoàn thành thuộc về phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’, và phó bản này thì nằm dưới sự kiểm soát của hội Ngàn hoa. Bản thân Turan thì không e ngại việc hội Ngàn hoa phát hiện, nhưng thần Syrathr thì khác. Mối quan hệ giữa cô ta và hội Ngàn hoa không được rõ ràng với nó, và rất có thể cô ta sẽ xem đó là một hành động bất kính hay quá phận.
Thần Syrathr đọc hiểu được sự lúng túng cùng suy nghĩ của Turan, vội nói:
– Không phải lo lắng. Ta chỉ không ngờ rằng bọn họ lại để sót một nhiệm vụ tài liệu như vậy. Thế thì quá tốt cho ngươi rồi nhỉ, Turan?
Turan rùng mình một cái. Mỗi lần thần Syrathr cất tên nó, nó lại có cảm giác cô ta chuẩn bị xử mình theo nhiều cách và hiển nhiên, dù cách nào thì đều tồi tệ vô cùng. Nghĩ như vậy, Turan liền lấy ra quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ mà nó nhận được từ nhiệm vụ tài liệu, quỳ một chân xuống rồi nâng quyển sách lên bằng hai tay về phía thần Syrathr, thốt:
– Kính dâng đức Chính thần Syrathr!
Thần Syrathr bật cười nhỏ. Tiếng cười khúc khích vang lên vài giây rồi ngưng hẳn. Cô ta sau đó đằng hắng một cái, bảo:
– Không cần phải vậy. Đó là do bọn họ vô năng, còn ngươi tìm được rồi thì nó thuộc về ngươi. Dù gì thì hoàn thành nhiệm vụ đó cũng không dễ dàng.
Turan cất một tiếng thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm như vừa vượt một con sông lớn với đầy bão táp mưa giông. Nó cất quyển sách vào lại túi trữ đồ, định đứng lên thì bỗng nhiên cảm giác được một sức nặng khôn cùng đè lên hai vai mình khiến nó không thể nào cử động được.
Cảm giác bất an nhanh chóng ập đến phủ lấy cả người Turan. Nó biết thần Syrathr lại định làm gì đó.
– Nhưng Turan à, thưởng phạt phải phân minh. Ngươi cũng không thể cứ như vậy mà chiếm lấy phần thưởng nhiệm vụ đó được.
Thần Syrathr nói với chất giọng êm nhẹ nhưng Turan có thể nghe được từng chữ đều chứa đựng sự toan tính với nó. Turan muốn chửi. Thần Syrathr cũng quá vô lý rồi. Phần thưởng nó trả lại thì không nhận, mà lại đòi trừng phạt nó.
Nhưng mặc cho mọi sự oán trách của Turan, thần Syrathr nâng cánh tay của mình rồi giáng xuống thật nhanh vào mặt nó. Thần Syrathr vừa tát nó.
Turan lấy tay ôm lấy má mình nóng hổi. Vài giây đầu trôi qua mà không cảm thấy gì, nhưng ngay sau đó là một cơn đau rát như xé da thịt ập đến khiến nó hét lên thành tiếng. Thần Syrathr không hề kiềm chế lại hành động hay tiếng động của Turan nên tiếng hét của nó âm vang khắp một vùng trời.
Tiếng thở hồng hộc phát ra từ Turan nghe như tiếng trống vỗ đùng đùng bên đầu nó. Turan biết là do tai và óc nó vẫn còn bị ảnh hưởng nên mới nghe như thế, nhưng cảm giác tiếng thở của mình cũng muốn hại mình khiến nó vậy mà đau lòng.
Giờ, Turan cũng không dám trách thần Syrathr. Cô ta vẫn đang ngồi trên ghế, bình tâm mà nhấp nhẹ từng ngụm trà một. Nó không biết cô ta đã uống bao nhiêu trà nhưng có vẻ như cô ta sẽ không hề thấy đủ, cũng như sự tra tấn mà nó vừa phải chịu.
– Cảm giác thế nào?
Thần Syrathr đột nhiên cất tiếng hỏi. Turan vẫn nằm, ngước đầu nhìn lên. Bên tai nó vẫn kêu ong ong nhưng tiếng của thần Syrathr lại có thể nghe được rất rõ.
– Tôi nên trả lời ư?
Turan khó khăn thều thào một tiếng. Thần Syrathr đặt tách trà xuống, nở một nụ cười thật tươi rồi bảo:
– Không phải khen, nhưng người vậy mà vẫn còn giữ được ý thức. Quả nhiên kẻ xứng đáng.
“Xứng đáng với gì cơ…?!” Turan lầm bầm. Nó không thể nào không nghĩ rằng thần Syrathr đang ám chỉ tới hình phạt mà nó vừa gánh chịu. Cô ta thật biết cách chọc tức người khác.
– Không nên oán trách ta như vậy. – thần Syrathr nói tiếp – Nếu là vị thần khác thì giờ ngươi đã chết đi sống lại không dưới trăm lần rồi.
Turan rùng mình. Nó thật không dám nghĩ rằng hình phạt thần Syrathr vừa đưa ra là nhẹ. Các Chính thần quả thật luôn tàn bạo theo cách riêng của mình.
Thần Syrathr đột nhiên bật cười. Tiếng cười đầy thoải mái và sự thỏa mãn có thể nghe thấy được. Turan không dám có phản ứng gì, cũng không hiểu vì sao thần Syrathr lại cười, nhưng nó cảm giác được nghe tiếng cười như vậy thật không tệ. Turan tự nhủ đó là do Thần ấn hoặc là uy từ thần Syrathr, dù rằng nó có thể xác định rằng không phải như vậy.
Turan chợt nhớ đến câu chuyện truyền miệng rằng có không ít nam nhân bị thần Nahris, Chính thần của Tra tấn, hành hạ nhiều ngày và liên tục. Những nam nhân này không biết vì sao sau đó lại nảy sinh ý muốn trung thành và hầu hạ vị thần của mình vô điều kiện, thậm chí mong muốn bị tra tấn và xem đó là phần thưởng. Turan thầm than tâm lý của con người luôn là mỏng manh dễ vỡ như vậy.
“Mong là mình không rơi vào trường hợp tương tự…”
– Ta không định làm vậy với ngươi.
Thần Syrathr cất tiếng. Turan biết là cô ta vừa đọc suy nghĩ của mình.
– Dù gì thì cả Thần ấn cũng không khiến ngươi tuyệt đối phục tùng thì chút chiêu trò tâm lý đó lại có thể làm gì ngươi.
Turan không xem đó là một lời khen. Nó không dám. Một lời khen như vậy khiến nó trông như một kẻ chỉ giỏi chịu đòn hay có ý chí cứng cỏi vậy. Turan không muốn thần Syrathr mỗi lần gặp nó thì lại định “khen” nó như thế.
– Chuyện chính cũng cần phải nói rồi.
Thần Syrathr bảo, nâng nhẹ một ngón làm tuôn ra một luồng khí hồng nhạt. Luồng khí lan đến phủ lấy cả người Turan rồi nhanh làm nó cảm thấy thoải mái hơn. Những cơn đau và mỏi mệt chỉ chốc thì biến mất hết đi và thậm chí nó có thể cảm thấy thật sảng khoái.
Chốc, Turan đã có thể ngồi dậy được. Thần Syrathr thấy vậy cũng bắt đầu nói:
– Ngươi đã dùng hai lời cầu khấn khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi có biết điều này vốn là cực kỳ khó không?
Turan không hề biết. Những quy tắc và ý nghĩa của một lời cầu khấn luôn là mơ hồ đối với một Nihr như nó. Dù sao thì nó cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại trở thành một người cầu khấn cả. Nó đã luôn ghét, hay đúng hơn là căm hận các Chính thần kể từ Đại Thánh Thế rồi.
Thấy Turan không phản ứng gì, thần Syrathr chỉ đành tự đáp:
– Ngươi tất nhiên không biết. Nếu biết thì ngươi đã không làm hành động tự làm lộ khả năng của mình như vậy. Một pháp sư khi việc dùng cùng một phép cần thời gian làm dịu đi vì cùng một lối đi của ma năng, nếu bị thiêu đốt liên tục sẽ gây ra phản phệ. Khác với quy tắc này, một người cầu khấn sau khi dẫn nguyên khí ra thì thực hiện cùng lời cầu khấn đó sẽ càng thông thuộc hơn nên đường dẫn sẽ được mở ra dễ dàng hơn. Nhưng áp lực đến từ việc nguyên khí tràn qua chính mình vẫn luôn có, nên một người cầu khấn vẫn không thường làm như vậy quá nhiều.
Thần Syrathr ngừng lại một chút, trông Turan có vẻ đã hiểu những gì cô ta nói thì mới tiếp tục:
– Và quan trọng hơn cả là nguyện lực sau mỗi lần cầu khấn sẽ bị mệt mỏi và hao mòn khiến cho hiệu quả lời cầu khấn càng ngày càng giảm. Đó cũng là lý do khiến một người cầu khấn luôn cần nghỉ ngơi hợp lý, và sẽ ở trạng thái bất lợi nếu gặp phải một trận chiến dài hơi.
Turan có cảm giác như mình đang được dạy bảo bởi một cô giáo nghiêm khắc. Lần trước đã vậy, lần này càng rõ ràng hơn. Thần Syrathr dường như đang muốn đào tạo nó thành một người cầu khấn chuyên nghiệp. Turan không ghét điều này, nó càng mong muốn như thế. Dù gì thì hiện tại, cầu khấn là khả năng duy nhất mà nó có thể dùng hiệu quả trong một chuyến du hành.
Thần Syrathr có vẻ nhận ra suy nghĩ của Turan, chau mày lại một chút, nói tiếp:
– Thế nên ngươi cần phải tính toán kỹ thứ tự các lời cầu khấn mình sẽ dùng, cũng như là thời điểm dùng chúng. Một lời cầu khấn rất khó có thể kết liễu kẻ địch nếu nó không phải là lời cầu khấn đầu tiên vì uy lực đã bị giảm đi rất nhiều. Mặt khác, có một cách khiến người cầu khấn có thể giữ lại một phần nguyện lực không bị mệt mỏi, và dùng chúng vào những thời khắc quan trọng.
Turan lắng tai nghe. Nó không biết một Nihr có thể đi bao xa trong việc trở thành một người cầu khấn nhưng rõ ràng, điều thần Syrathr đang nói cực có ích đối với nó.
Nhìn thấy dáng vẻ trông đợi ngoan ngoãn của Turan, thần Syrathr mỉm cười, lấy ra một cây trượng, hay đúng hơn là một cây thiền trượng. Tiếng leng keng từ mấy vòng kim loại vang lên trong trẻo làm cho Turan cảm thấy thư thái một cách kỳ lạ.
Turan đứng dậy, nhận lấy cây trượng và suýt té ngã vì sức nặng bất ngờ. Cây trượng thật sự rất nặng, dù gì thì toàn bộ nó đều được làm từ kim loại. Turan không nghĩ rằng bản thân mình phù hợp với loại trang bị như thế này.
– Thiền trượng là vật thường được dùng ở đây, nhưng không phải là thứ duy nhất có thể giữ lại nguyện lực. Những thứ như lục lạc, vòng hoa, vương miện hay thậm chí chỉ là một sợi băng quấn đầu đều có khả năng này. Mấu chốt là một vật giúp tâm trí của ngươi an tĩnh, thì thông qua đó mới có thể khiến một phần nguyện lực của ngươi không bị kéo theo cùng một lời cầu khấn.
Turan nghe vậy, liền lên tiếng:
– Tôi đoán là mình phải tìm một thứ khác vậy.
Thần Syrathr không hề bất ngờ trước câu nói của Turan, nhưng vẫn bảo:
– Cứ nhận lấy nó. Xem như là một phần thưởng cho việc ngươi hoàn thành sớm nhiệm vụ. Nên biết rằng một người cầu khấn để tìm được vật nguyện phù hợp với mình có khi phải mất đến hàng chục năm. Thậm chí có người dùng một vật đến tận khi già đi mới nhận ra bản thân mình không phù hợp. Nhưng nói vậy không có nghĩ là ta bảo ngươi cứ thong thả đi, mà ngược lại ngươi cần tìm ra nó càng sớm càng tốt.
Turan hiểu ý của thần Syrathr. Một Nihr gần như vô hại như nó thì không thể thong thả như kẻ khác được. Một ngày chậm, cả đời chậm. Muốn vượt lên trên thì không chỉ cần sự tính toán kỹ càng cùng sự cẩn trọng, mà còn cần cả tốc độ tối ưu.
Turan nghĩ rồi cất cây trượng vào trong túi trữ vật của mình. Nó định khi trở về sẽ thử giám định cây trượng này xem sao. Món đồ từ một chính thần dù thế nào thì cũng vô cùng giá trị với một Nihr như nó.
– Chuyện kế tiếp, – thần Syrathr lên tiếng – ta thấy rằng ngươi vừa hoàn thành một nhiệm vụ tài liệu của phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’, phải không?
Turan nghe và sực nhận ra rằng chính mình cũng đã quên mất nhiệm vụ tài liệu mà nó hoàn thành thuộc về phó bản ‘Hầm mộ của Lamb’, và phó bản này thì nằm dưới sự kiểm soát của hội Ngàn hoa. Bản thân Turan thì không e ngại việc hội Ngàn hoa phát hiện, nhưng thần Syrathr thì khác. Mối quan hệ giữa cô ta và hội Ngàn hoa không được rõ ràng với nó, và rất có thể cô ta sẽ xem đó là một hành động bất kính hay quá phận.
Thần Syrathr đọc hiểu được sự lúng túng cùng suy nghĩ của Turan, vội nói:
– Không phải lo lắng. Ta chỉ không ngờ rằng bọn họ lại để sót một nhiệm vụ tài liệu như vậy. Thế thì quá tốt cho ngươi rồi nhỉ, Turan?
Turan rùng mình một cái. Mỗi lần thần Syrathr cất tên nó, nó lại có cảm giác cô ta chuẩn bị xử mình theo nhiều cách và hiển nhiên, dù cách nào thì đều tồi tệ vô cùng. Nghĩ như vậy, Turan liền lấy ra quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ mà nó nhận được từ nhiệm vụ tài liệu, quỳ một chân xuống rồi nâng quyển sách lên bằng hai tay về phía thần Syrathr, thốt:
– Kính dâng đức Chính thần Syrathr!
Thần Syrathr bật cười nhỏ. Tiếng cười khúc khích vang lên vài giây rồi ngưng hẳn. Cô ta sau đó đằng hắng một cái, bảo:
– Không cần phải vậy. Đó là do bọn họ vô năng, còn ngươi tìm được rồi thì nó thuộc về ngươi. Dù gì thì hoàn thành nhiệm vụ đó cũng không dễ dàng.
Turan cất một tiếng thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm như vừa vượt một con sông lớn với đầy bão táp mưa giông. Nó cất quyển sách vào lại túi trữ đồ, định đứng lên thì bỗng nhiên cảm giác được một sức nặng khôn cùng đè lên hai vai mình khiến nó không thể nào cử động được.
Cảm giác bất an nhanh chóng ập đến phủ lấy cả người Turan. Nó biết thần Syrathr lại định làm gì đó.
– Nhưng Turan à, thưởng phạt phải phân minh. Ngươi cũng không thể cứ như vậy mà chiếm lấy phần thưởng nhiệm vụ đó được.
Thần Syrathr nói với chất giọng êm nhẹ nhưng Turan có thể nghe được từng chữ đều chứa đựng sự toan tính với nó. Turan muốn chửi. Thần Syrathr cũng quá vô lý rồi. Phần thưởng nó trả lại thì không nhận, mà lại đòi trừng phạt nó.
Nhưng mặc cho mọi sự oán trách của Turan, thần Syrathr nâng cánh tay của mình rồi giáng xuống thật nhanh vào mặt nó. Thần Syrathr vừa tát nó.
Turan lấy tay ôm lấy má mình nóng hổi. Vài giây đầu trôi qua mà không cảm thấy gì, nhưng ngay sau đó là một cơn đau rát như xé da thịt ập đến khiến nó hét lên thành tiếng. Thần Syrathr không hề kiềm chế lại hành động hay tiếng động của Turan nên tiếng hét của nó âm vang khắp một vùng trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook