VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
-
Chương 36: Gin
Turan cùng Darmil đợi đến tận trưa nhưng vẫn không tìm thêm được thành viên nào khác. Những người đến đây sau đó đều đã có tổ đội rồi hoặc là đã vượt quá Thần cấp 5 mà nhiệm vụ giới hạn. Turan định đợi thêm chút nữa nhưng trước tên Darmil cứ chốc chốc bụng lại kêu lên đòi bữa trưa khiến nó không còn cách nào, đành phải quay về quán rượu Lylat.
Về đến quán rượu, Turan không khỏi ngạc nhiên khi thấy trước cửa có treo tấm biển đề chữ “Tạm đóng”. Nó chưa bao giờ thấy bà Lylat treo tấm biển này hơn một năm qua. Bây giờ đang là trưa, lúc mà các du hành giả đến đây ăn và mua thực phẩm cho chuyến du hành, cũng tức là thời điểm quán bán được nhiều nhất, chỉ sau buổi đêm mà thôi. Có mấy người tiến đến trước quán, thấy tấm biển thì lắc đầu chán nản mà bỏ đi. Turan càng trông càng lấy làm lạ, vội bước vào trong quán.
– Uống! Uống đi!
Tiếng nói lớn đầy uy lực của ông chủ tiệm rèn Phylts – Reinar vang lên. Turan nhìn sang và thấy một bàn ba người: ông Reinar, bà Lylat và một người đàn ông cao chỉ cao tới ngực ông Reinar với mái tóc màu nâu đất lớm chớm bạc và râu được tết lại gọn gàng. Đó là một người lùn.
Turan có chút ngạc nhiên. Một người lùn đến thành Yeit, đây là chuyện rất hiếm vì họ thường sống quanh những ngọn núi và quặng mỏ, nơi có lượng lớn công việc yêu cầu sức mạnh và thể lực phù hợp với họ. Hơn cả, nó đoán ông ta là lý do khiến quán rượu tạm đóng hôm nay.
– Tôi đã uống rồi. Sao lại không thấy ông uống?!
Ông người lùn lên tiếng gắt gỏng, mặt hầm hè nhìn Reinar. Giọng ông ta trầm và vang đầy uy lực. Gắt gỏng là vậy, cốc rượu từ tay ông ta sau đó vẫn được đổ đều vào miệng.
– Tôi không uống nhiều được. Tôi còn phải làm việc.
Reinar cười đáp, cầm cốc rượu lên nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống. Bà Lylat ngồi một bên, trông thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười rồi với tay lấy một ổ bánh mì, xé nhỏ rồi bỏ vào miệng nhai như thể đó là thức nhắm.
“Bà ta cũng có lúc kiệm lời như vậy?” Turan ngạc nhiên. Hình tượng bà Lylat trong đầu Turan là một người lúc nào cũng sẽ oang oang nói chuyện, và nếu là trong một bữa rượu, bà ta sẽ là người ép người khác uống. Nó thắc mắc không biết mối quan hệ giữa ba người này là gì.
– Tiffia! Cô Tiffia!
Darmil lớn tiếng gọi. Tiffia vừa bước ra từ phía bếp, mang theo một khay với ba miếng thịt lớn bốc khói ngùn ngụt. Cô ta nghe tiếng gọi thì liếc mắt qua một chút nhưng rất nhanh liền quay lại tập trung mang khay thịt lên bàn bà Lylat.
– Được rồi, Tiffia. – bà Lylat lên tiếng – Đi nghỉ sớm đi.
Tiffia gật đầu rồi xoay người bước ra chỗ Turan, cất tiếng hỏi:
– Chuyện tổ đội thế nào rồi?
– Còn thiếu một người. – Turan đáp vội – Ông ta là ai thế?
Tiffia quay đầu lại nhìn ông người lùn một chút rồi mới nói:
– Gin. Tôi nghe bà Lylat gọi như vậy. Hình như họ là đồng đội cũ của nhau.
Turan gật gù, vẻ đã hiểu. Nó biết bà Lylat từng có một tổ đội lúc Đại Thánh Thế mới xảy ra. Bà ta cùng chồng của mình và bốn người nữa lập thành một tổ đội sáu người tham gia cuộc tranh đua Thần cấp. Thế nhưng chỉ sau hơn nửa năm thì tổ đội đã giải tán, mà phần lớn lý do là vì chồng của Lylat không còn trên thế gian nữa.
– Nếu chỉ thiếu một người thì…
Tiffia cất tiếng, nở một nụ cười mỉm nhìn Turan. Turan chau mày lại, không hiểu cô ta muốn nói gì, hỏi:
– Thì thế nào? Cô tìm được ai sao?
– Phải. Nhưng mời được vào tổ đội hay không thì phải dựa vào cậu rồi.
Tiffia đáp, mỉm cười tinh nghịch, quay đi hướng vào bàn bà Lylat. Turan không mất quá lâu để hiểu ý của cô ta: bà Lylat đã là Thần cấp 7, ông Reinar vừa lên Thần cấp 8 không lâu và người duy nhất cô ta có thể ám chỉ ở đây chỉ có thể là ông người lùn kia.
Trùng hợp hay là may mắn, Turan không quá quan tâm. Nó ngay từ khi biết ông người lùn kia là một đối tượng tiềm năng cho tổ đội tạm thời của mình thì đã bắt đầu nghĩ cách mời ông ta vào đội. Trông dáng vẻ hầm hè uống rượu, sẵn sàng đấm vào mặt ai dám làm phiền mình lúc này của ông ta thì Turan không cho rằng nên trực tiếp gặp lúc này. Dù vậy, nó còn có cách gián tiếp.
Nghĩ rồi, Turan liền bước đến bàn, hướng về bà Lylat, hỏi nhỏ:
– Gin, ông ta bây giờ đạt Thần cấp bao nhiêu rồi?
Bà Lylat quay sang nhìn Turan, hơi chau mày, trán nhăn lại vẻ bực tức. Turan biết là mình đang làm phiền bà ta ôn chuyện với đồng đội cũ của mình, nhưng nó không thể chờ dịp khác khi mà thời gian dành cho nhiệm vụ từ thần Syrathr là có hạn.
– 5. Mày hỏi để làm gì?
Bà Lylat gằn giọng hỏi. Turan giờ không thể quay đầu lại nữa, gật đầu đáp:
– Tôi muốn mời ông ta vào đội. Tạm thời thôi.
Bà Lylat không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn Gin một lúc lâu. Ông ta dường như cũng cảm giác được điều gì đó, đặt cốc rượu xuống, nhìn chăm chăm Turan. Turan biết nó là người cần lên tiếng lúc này, liền bảo:
– Ông Gin. Tôi muốn nhờ ông giúp.
– Giúp? Lão lùn này có thể giúp gì cơ chứ?!
Giọng ông Gin trầm vang như thể đang gắt gỏng nhưng Turan biết ông ta chỉ nói chuyện rất bình thường.
– Ông có thể trở thành thành viên tạm thời cho tổ đội của tôi được không?
Gin nghe xong lời của Turan thì mỉm cười, rồi chỉ vài giây sau thì bật cười lớn thành từng tiếng giòn vang.
– Ha ha ha. Cậu muốn ta du hành cùng cậu ư? Lão lùn này còn có thể đi du hành nữa ư? Giờ ta chỉ muốn làm một người thợ mỏ cần cù yêu rượu mà thôi.
Gin nói rồi với lấy cốc rượu, tu ừng ực đến hết sạch rồi dộng mạnh cốc xuống bàn. Ông ta sau đó chỉ nhìn Turan chằm chằm như chờ đợi điều gì đó. Turan thấy thế thì vội rút từ túi trữ vật của mình ra một thùng rượu, tháo nắp đổ đầy cốc cho Gin.
– Được được! Ta thích!
Gin cười vang, lớn tiếng bảo rồi lại tu ừng hết cốc rượu vừa được rót. Thế nhưng vừa uống xong, chưa kịp đặt cốc xuống lại thì cả người ông ta ngả ngửa ra sau rồi mất thăng bằng mà đập người xuống đất luôn. Biết được chuyện gì vừa xảy ra, bà Lylat lớn tiếng gắt:
– Turan! Rượu này là của tao?!
Turan không đáp, chỉ mỉm cười đắc ý. Trong túi trữ vật của nó giấu không ít rượu các loại của bà Lylat phòng khi cần đến. Dù gì thì rượu của bà ta không phải loại bình thường, có khả năng trị thương, tăng sức mạnh và sức đề kháng cùng đủ loại hiệu quả khác.
Tiếng cười lớn vang lên, là tiếng của ông Reinar.
– Ha ha ha! Gin! Ông cũng chỉ có thế này thôi hả!? Vậy thì không cần phải thách tôi uống làm gì nữa.
– A… Tên nhóc này… – ông Gin nói, giọng ngắt quãng – Nhiêu đây thì có- Hức. Đầu ta đau quá…
– Ông còn không đứng lên thì đám trẻ bây giờ lại cười cho.
Bà Lylat hậm hực bảo, bước đến nắm lấy chòm râu của ông Gin mà lôi hẳn dậy, vẻ thành thục vô cùng.
– Cảm ơn. Lylat. Hức. Tôi- Hự!
Tiếng nói của ông Gin đứt ngay lập tức khi nhận lấy một chưởng không chút nương tay từ bà Lylat khiến ông ta vừa mới đứng dậy thì văng vào bàn phía sau. Turan không phải lần đầu tiên thấy hành động này của bà ta. Đây là cách duy nhất giải rượu thuốc từ bà Lylat mà Turan biết được. Ngoài cách này ra thì kể cả thuốc hồi phục và thuốc định thần phẩm chất ‘Anh hùng’ cũng không thể giải mà chỉ có thể làm bản thân tỉnh táo đôi chút.
– Lylat à… Bà ra tay vẫn… “dịu dàng” như ngày nào…
Ông Gin cất tiếng nói, cố bám vào chiếc ghế bên cạnh mà đứng dậy một cách khó khăn.
– Tôi đã luôn bảo ông phải coi rượu là gì trước rồi mới uống không biết bao nhiêu lần. – Lylat gắt lớn – Giờ lại để một thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu lừa cho say xỉn thế này.
– Phải phải. Ha ha. – Gin cười nói – Cứ phải để bà bảo mãi. Hồi xưa cũng như vậy. Lúc du hành mà say xỉn thế này thì nát bét.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi. Turan cảm nhận được từ ông Gin đang có thứ gì đó thay đổi, và cảm giác này không quá mới lạ đối nó. Ông ta đang vận khí. Biết được chuyện gì sắp tới, Turan vội nói lớn:
– Darmil! Thay tôi!
Darmil nãy giờ vẫn đang lúng túng đứng mà không biết nên để tâm đến Tiffia, bữa trưa hay là chuyện Turan vừa gây ra, nghe thấy lời Turan thì có chút giật mình, mất gần giây mới hoàn hồn, liền chạy lên trước cậu ta.
– Nhóc. – Gin trầm giọng bảo – Lão lùn này muốn thử xem cậu có bản lĩnh gì mà muốn ta vào đội của cậu.
Rồi Gin quét chân trái về trước, quét tiếp chân còn lại nghiêng về sau tạo thành thế đứng tấn; ngay sau đó, ông ta giơ tay trái lên, hướng về sau kéo theo một luồng nguyên khí lờ mờ màu vàng nhạt rồi bất ngờ đập mạnh về phía trước. Luồng nguyên khí màu vàng nhạt theo cú đập bay thẳng đến Darmil, rất nhanh.
Darmil thấy luồng khí bay đến thì không nghĩ ngợi gì, theo phản xạ rút chiếc chùy gai từ túi trữ vật của mình ra mà đập mạnh về phía luồng khí. Luồng khí cùng chiếc chùy va chạm nhau thì một tiếng nổ đùng vang lên, kéo theo sau đó là tiếng gió rít vang lên dữ dội như một cơn bão đang cố thổi bật một gốc đại thụ.
– Ồ. Thằng nhóc này. Được!
Ông Gin nói lớn rồi giơ tay phải của mình lên, kéo theo một luồng khí màu xám nhạt đập mạnh về phía trước. Luồng nguyên khí màu xám nhạt tuôn ra cuồn cuộn đổ về phía Darmil. Luồng nguyên khí này không nhanh như luồng khí trước nhưng Turan biết chắc rằng còn khó đối phó hơn.
– Tiffia!
Tiffia đã chuẩn bị sẵn, nghe hiệu lệnh của Turan thì liền vạch viên ngọc lam bảo lên một tấm bùa. Tấm bùa nhanh chóng tan biến thành những đốm sáng li ti màu lam nhạt rồi tuôn thẳng về phía ông Gin.
Gin trông thấy thì từ bỏ tấn công Darmil mà lùi về sau, đồng thời xoay hai cánh tay thành vòng tròn trước mặt tạo ra một vòng xoáy nguyên khí xen lẫn vàng và xám lờ mờ. Những đốm sáng màu lam nhạt chạm vào vòng xoáy thì nhanh chóng hòa vào trong đó rồi chẳng mấy chốc biến mất.
Darmil không hề để vụt mất cơ hội đó, lao đến giơ chùy và nện thẳng vào ông Gin khi ông ta còn chưa kịp thu tay về. Thế nhưng đòn đánh còn chưa kịp hạ xuống hơn tấc thì đã bị dừng lại bởi một bàn tay vô cùng rắn chắc. Turan không ngạc nhiên chút nào mà ngược lại, nó cười đắc ý.
Ông Reinar đã phải ra tay chặn lại, cũng tức là đợt tấn công đã thành công.
– Ba đứa thanh niên trẻ khỏe đi bắt nạt một lão già lùn, trông như thế nào vậy chứ?
Reinar gằn giọng, hất cái chùy trên tay về một bên rồi quay về phía Gin, bảo:
– Còn lão lùn, ông hơn một năm qua đúng thật là không khá thêm chút nào. Thời đại này mỗi ngày là phải mỗi mạnh hơn chứ. Phép thông linh phải dùng như thế nào thậm chí còn quên mất.
Đối với lời châm chọc của Reinar, Gin không có vẻ gì bực tức, cười đáp:
– Ha ha! Già rồi. Già rồi.
– Ba đứa ép một. Hay là để ba chúng ta đấu với chúng.
Bà Lylat đột nhiên lên tiếng rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một bình rượu. Turan thấy vậy thì rùng mình nhẹ một cái. Nó biết bà Lylat mạnh đến mức nào khi uống rượu do chính mình nấu vào. Không phải tự nhiên mà bà ta lại yêu thích và chuyên về việc nấu rượu đến vậy.
– Tiffia. Chuẩn bị kích hoạt tất cả các bùa.
Turan nói nhỏ chỉ đủ để Tiffia nghe được, còn bản thân mình thì nắm chặt lấy một bông hoa Sinh Khất trong túi quần. Nó xét thấy không có nhiều khả năng đấu lại nhóm ba người Thần cấp 5, 7 và 8 kia, nhưng để lại vết thương nghiêm trọng trên người họ hẳn là không có vấn đề.
– Thôi thôi. Thua là thua. Già rồi nhưng tự trọng vẫn phải có. Ha ha.
Ông Gin nói, cười vang.
– Ông còn dám nói về tự trọng nữa ư, lão lùn?
Ông Reinar lên tiếng, tặc lưỡi vẻ không hài lòng rồi quay sang bà Lylat, bảo:
– Tôi về đây. Lão già này làm tôi điên mất.
Bà Lylat không đáp mà quay lại nói với Gin:
– Vậy thì ông tự giải quyết với tụi nó đi.
Rồi bà Lylat bỏ đi ra sau bếp. Ông Reinar thấy vậy thì tặc lưỡi lần nữa, cũng đi ra khỏi quán rượu.
Đến lúc này thì Turan biết, thành viên tạm thời thứ ba của tổ đội đã được xác định.
Về đến quán rượu, Turan không khỏi ngạc nhiên khi thấy trước cửa có treo tấm biển đề chữ “Tạm đóng”. Nó chưa bao giờ thấy bà Lylat treo tấm biển này hơn một năm qua. Bây giờ đang là trưa, lúc mà các du hành giả đến đây ăn và mua thực phẩm cho chuyến du hành, cũng tức là thời điểm quán bán được nhiều nhất, chỉ sau buổi đêm mà thôi. Có mấy người tiến đến trước quán, thấy tấm biển thì lắc đầu chán nản mà bỏ đi. Turan càng trông càng lấy làm lạ, vội bước vào trong quán.
– Uống! Uống đi!
Tiếng nói lớn đầy uy lực của ông chủ tiệm rèn Phylts – Reinar vang lên. Turan nhìn sang và thấy một bàn ba người: ông Reinar, bà Lylat và một người đàn ông cao chỉ cao tới ngực ông Reinar với mái tóc màu nâu đất lớm chớm bạc và râu được tết lại gọn gàng. Đó là một người lùn.
Turan có chút ngạc nhiên. Một người lùn đến thành Yeit, đây là chuyện rất hiếm vì họ thường sống quanh những ngọn núi và quặng mỏ, nơi có lượng lớn công việc yêu cầu sức mạnh và thể lực phù hợp với họ. Hơn cả, nó đoán ông ta là lý do khiến quán rượu tạm đóng hôm nay.
– Tôi đã uống rồi. Sao lại không thấy ông uống?!
Ông người lùn lên tiếng gắt gỏng, mặt hầm hè nhìn Reinar. Giọng ông ta trầm và vang đầy uy lực. Gắt gỏng là vậy, cốc rượu từ tay ông ta sau đó vẫn được đổ đều vào miệng.
– Tôi không uống nhiều được. Tôi còn phải làm việc.
Reinar cười đáp, cầm cốc rượu lên nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống. Bà Lylat ngồi một bên, trông thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười rồi với tay lấy một ổ bánh mì, xé nhỏ rồi bỏ vào miệng nhai như thể đó là thức nhắm.
“Bà ta cũng có lúc kiệm lời như vậy?” Turan ngạc nhiên. Hình tượng bà Lylat trong đầu Turan là một người lúc nào cũng sẽ oang oang nói chuyện, và nếu là trong một bữa rượu, bà ta sẽ là người ép người khác uống. Nó thắc mắc không biết mối quan hệ giữa ba người này là gì.
– Tiffia! Cô Tiffia!
Darmil lớn tiếng gọi. Tiffia vừa bước ra từ phía bếp, mang theo một khay với ba miếng thịt lớn bốc khói ngùn ngụt. Cô ta nghe tiếng gọi thì liếc mắt qua một chút nhưng rất nhanh liền quay lại tập trung mang khay thịt lên bàn bà Lylat.
– Được rồi, Tiffia. – bà Lylat lên tiếng – Đi nghỉ sớm đi.
Tiffia gật đầu rồi xoay người bước ra chỗ Turan, cất tiếng hỏi:
– Chuyện tổ đội thế nào rồi?
– Còn thiếu một người. – Turan đáp vội – Ông ta là ai thế?
Tiffia quay đầu lại nhìn ông người lùn một chút rồi mới nói:
– Gin. Tôi nghe bà Lylat gọi như vậy. Hình như họ là đồng đội cũ của nhau.
Turan gật gù, vẻ đã hiểu. Nó biết bà Lylat từng có một tổ đội lúc Đại Thánh Thế mới xảy ra. Bà ta cùng chồng của mình và bốn người nữa lập thành một tổ đội sáu người tham gia cuộc tranh đua Thần cấp. Thế nhưng chỉ sau hơn nửa năm thì tổ đội đã giải tán, mà phần lớn lý do là vì chồng của Lylat không còn trên thế gian nữa.
– Nếu chỉ thiếu một người thì…
Tiffia cất tiếng, nở một nụ cười mỉm nhìn Turan. Turan chau mày lại, không hiểu cô ta muốn nói gì, hỏi:
– Thì thế nào? Cô tìm được ai sao?
– Phải. Nhưng mời được vào tổ đội hay không thì phải dựa vào cậu rồi.
Tiffia đáp, mỉm cười tinh nghịch, quay đi hướng vào bàn bà Lylat. Turan không mất quá lâu để hiểu ý của cô ta: bà Lylat đã là Thần cấp 7, ông Reinar vừa lên Thần cấp 8 không lâu và người duy nhất cô ta có thể ám chỉ ở đây chỉ có thể là ông người lùn kia.
Trùng hợp hay là may mắn, Turan không quá quan tâm. Nó ngay từ khi biết ông người lùn kia là một đối tượng tiềm năng cho tổ đội tạm thời của mình thì đã bắt đầu nghĩ cách mời ông ta vào đội. Trông dáng vẻ hầm hè uống rượu, sẵn sàng đấm vào mặt ai dám làm phiền mình lúc này của ông ta thì Turan không cho rằng nên trực tiếp gặp lúc này. Dù vậy, nó còn có cách gián tiếp.
Nghĩ rồi, Turan liền bước đến bàn, hướng về bà Lylat, hỏi nhỏ:
– Gin, ông ta bây giờ đạt Thần cấp bao nhiêu rồi?
Bà Lylat quay sang nhìn Turan, hơi chau mày, trán nhăn lại vẻ bực tức. Turan biết là mình đang làm phiền bà ta ôn chuyện với đồng đội cũ của mình, nhưng nó không thể chờ dịp khác khi mà thời gian dành cho nhiệm vụ từ thần Syrathr là có hạn.
– 5. Mày hỏi để làm gì?
Bà Lylat gằn giọng hỏi. Turan giờ không thể quay đầu lại nữa, gật đầu đáp:
– Tôi muốn mời ông ta vào đội. Tạm thời thôi.
Bà Lylat không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn Gin một lúc lâu. Ông ta dường như cũng cảm giác được điều gì đó, đặt cốc rượu xuống, nhìn chăm chăm Turan. Turan biết nó là người cần lên tiếng lúc này, liền bảo:
– Ông Gin. Tôi muốn nhờ ông giúp.
– Giúp? Lão lùn này có thể giúp gì cơ chứ?!
Giọng ông Gin trầm vang như thể đang gắt gỏng nhưng Turan biết ông ta chỉ nói chuyện rất bình thường.
– Ông có thể trở thành thành viên tạm thời cho tổ đội của tôi được không?
Gin nghe xong lời của Turan thì mỉm cười, rồi chỉ vài giây sau thì bật cười lớn thành từng tiếng giòn vang.
– Ha ha ha. Cậu muốn ta du hành cùng cậu ư? Lão lùn này còn có thể đi du hành nữa ư? Giờ ta chỉ muốn làm một người thợ mỏ cần cù yêu rượu mà thôi.
Gin nói rồi với lấy cốc rượu, tu ừng ực đến hết sạch rồi dộng mạnh cốc xuống bàn. Ông ta sau đó chỉ nhìn Turan chằm chằm như chờ đợi điều gì đó. Turan thấy thế thì vội rút từ túi trữ vật của mình ra một thùng rượu, tháo nắp đổ đầy cốc cho Gin.
– Được được! Ta thích!
Gin cười vang, lớn tiếng bảo rồi lại tu ừng hết cốc rượu vừa được rót. Thế nhưng vừa uống xong, chưa kịp đặt cốc xuống lại thì cả người ông ta ngả ngửa ra sau rồi mất thăng bằng mà đập người xuống đất luôn. Biết được chuyện gì vừa xảy ra, bà Lylat lớn tiếng gắt:
– Turan! Rượu này là của tao?!
Turan không đáp, chỉ mỉm cười đắc ý. Trong túi trữ vật của nó giấu không ít rượu các loại của bà Lylat phòng khi cần đến. Dù gì thì rượu của bà ta không phải loại bình thường, có khả năng trị thương, tăng sức mạnh và sức đề kháng cùng đủ loại hiệu quả khác.
Tiếng cười lớn vang lên, là tiếng của ông Reinar.
– Ha ha ha! Gin! Ông cũng chỉ có thế này thôi hả!? Vậy thì không cần phải thách tôi uống làm gì nữa.
– A… Tên nhóc này… – ông Gin nói, giọng ngắt quãng – Nhiêu đây thì có- Hức. Đầu ta đau quá…
– Ông còn không đứng lên thì đám trẻ bây giờ lại cười cho.
Bà Lylat hậm hực bảo, bước đến nắm lấy chòm râu của ông Gin mà lôi hẳn dậy, vẻ thành thục vô cùng.
– Cảm ơn. Lylat. Hức. Tôi- Hự!
Tiếng nói của ông Gin đứt ngay lập tức khi nhận lấy một chưởng không chút nương tay từ bà Lylat khiến ông ta vừa mới đứng dậy thì văng vào bàn phía sau. Turan không phải lần đầu tiên thấy hành động này của bà ta. Đây là cách duy nhất giải rượu thuốc từ bà Lylat mà Turan biết được. Ngoài cách này ra thì kể cả thuốc hồi phục và thuốc định thần phẩm chất ‘Anh hùng’ cũng không thể giải mà chỉ có thể làm bản thân tỉnh táo đôi chút.
– Lylat à… Bà ra tay vẫn… “dịu dàng” như ngày nào…
Ông Gin cất tiếng nói, cố bám vào chiếc ghế bên cạnh mà đứng dậy một cách khó khăn.
– Tôi đã luôn bảo ông phải coi rượu là gì trước rồi mới uống không biết bao nhiêu lần. – Lylat gắt lớn – Giờ lại để một thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu lừa cho say xỉn thế này.
– Phải phải. Ha ha. – Gin cười nói – Cứ phải để bà bảo mãi. Hồi xưa cũng như vậy. Lúc du hành mà say xỉn thế này thì nát bét.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi. Turan cảm nhận được từ ông Gin đang có thứ gì đó thay đổi, và cảm giác này không quá mới lạ đối nó. Ông ta đang vận khí. Biết được chuyện gì sắp tới, Turan vội nói lớn:
– Darmil! Thay tôi!
Darmil nãy giờ vẫn đang lúng túng đứng mà không biết nên để tâm đến Tiffia, bữa trưa hay là chuyện Turan vừa gây ra, nghe thấy lời Turan thì có chút giật mình, mất gần giây mới hoàn hồn, liền chạy lên trước cậu ta.
– Nhóc. – Gin trầm giọng bảo – Lão lùn này muốn thử xem cậu có bản lĩnh gì mà muốn ta vào đội của cậu.
Rồi Gin quét chân trái về trước, quét tiếp chân còn lại nghiêng về sau tạo thành thế đứng tấn; ngay sau đó, ông ta giơ tay trái lên, hướng về sau kéo theo một luồng nguyên khí lờ mờ màu vàng nhạt rồi bất ngờ đập mạnh về phía trước. Luồng nguyên khí màu vàng nhạt theo cú đập bay thẳng đến Darmil, rất nhanh.
Darmil thấy luồng khí bay đến thì không nghĩ ngợi gì, theo phản xạ rút chiếc chùy gai từ túi trữ vật của mình ra mà đập mạnh về phía luồng khí. Luồng khí cùng chiếc chùy va chạm nhau thì một tiếng nổ đùng vang lên, kéo theo sau đó là tiếng gió rít vang lên dữ dội như một cơn bão đang cố thổi bật một gốc đại thụ.
– Ồ. Thằng nhóc này. Được!
Ông Gin nói lớn rồi giơ tay phải của mình lên, kéo theo một luồng khí màu xám nhạt đập mạnh về phía trước. Luồng nguyên khí màu xám nhạt tuôn ra cuồn cuộn đổ về phía Darmil. Luồng nguyên khí này không nhanh như luồng khí trước nhưng Turan biết chắc rằng còn khó đối phó hơn.
– Tiffia!
Tiffia đã chuẩn bị sẵn, nghe hiệu lệnh của Turan thì liền vạch viên ngọc lam bảo lên một tấm bùa. Tấm bùa nhanh chóng tan biến thành những đốm sáng li ti màu lam nhạt rồi tuôn thẳng về phía ông Gin.
Gin trông thấy thì từ bỏ tấn công Darmil mà lùi về sau, đồng thời xoay hai cánh tay thành vòng tròn trước mặt tạo ra một vòng xoáy nguyên khí xen lẫn vàng và xám lờ mờ. Những đốm sáng màu lam nhạt chạm vào vòng xoáy thì nhanh chóng hòa vào trong đó rồi chẳng mấy chốc biến mất.
Darmil không hề để vụt mất cơ hội đó, lao đến giơ chùy và nện thẳng vào ông Gin khi ông ta còn chưa kịp thu tay về. Thế nhưng đòn đánh còn chưa kịp hạ xuống hơn tấc thì đã bị dừng lại bởi một bàn tay vô cùng rắn chắc. Turan không ngạc nhiên chút nào mà ngược lại, nó cười đắc ý.
Ông Reinar đã phải ra tay chặn lại, cũng tức là đợt tấn công đã thành công.
– Ba đứa thanh niên trẻ khỏe đi bắt nạt một lão già lùn, trông như thế nào vậy chứ?
Reinar gằn giọng, hất cái chùy trên tay về một bên rồi quay về phía Gin, bảo:
– Còn lão lùn, ông hơn một năm qua đúng thật là không khá thêm chút nào. Thời đại này mỗi ngày là phải mỗi mạnh hơn chứ. Phép thông linh phải dùng như thế nào thậm chí còn quên mất.
Đối với lời châm chọc của Reinar, Gin không có vẻ gì bực tức, cười đáp:
– Ha ha! Già rồi. Già rồi.
– Ba đứa ép một. Hay là để ba chúng ta đấu với chúng.
Bà Lylat đột nhiên lên tiếng rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một bình rượu. Turan thấy vậy thì rùng mình nhẹ một cái. Nó biết bà Lylat mạnh đến mức nào khi uống rượu do chính mình nấu vào. Không phải tự nhiên mà bà ta lại yêu thích và chuyên về việc nấu rượu đến vậy.
– Tiffia. Chuẩn bị kích hoạt tất cả các bùa.
Turan nói nhỏ chỉ đủ để Tiffia nghe được, còn bản thân mình thì nắm chặt lấy một bông hoa Sinh Khất trong túi quần. Nó xét thấy không có nhiều khả năng đấu lại nhóm ba người Thần cấp 5, 7 và 8 kia, nhưng để lại vết thương nghiêm trọng trên người họ hẳn là không có vấn đề.
– Thôi thôi. Thua là thua. Già rồi nhưng tự trọng vẫn phải có. Ha ha.
Ông Gin nói, cười vang.
– Ông còn dám nói về tự trọng nữa ư, lão lùn?
Ông Reinar lên tiếng, tặc lưỡi vẻ không hài lòng rồi quay sang bà Lylat, bảo:
– Tôi về đây. Lão già này làm tôi điên mất.
Bà Lylat không đáp mà quay lại nói với Gin:
– Vậy thì ông tự giải quyết với tụi nó đi.
Rồi bà Lylat bỏ đi ra sau bếp. Ông Reinar thấy vậy thì tặc lưỡi lần nữa, cũng đi ra khỏi quán rượu.
Đến lúc này thì Turan biết, thành viên tạm thời thứ ba của tổ đội đã được xác định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook