Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
-
Quyển 2 - Chương 14
Lạy hồn đây là cửa gỗ tử đàn chạm khắc đấy! Tiền lương của hắn làm sao mà bồi thường nổi!Thước Cần trong lòng khóc thét, ngồi xổm cạnh cửa nghiên cứu nửa ngày, xác nhận hai tấm cửa gỗ vẫn hoàn hảo không sứt mất miếng nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bên trong cửa mơ hồ truyền đến tiếng chim kêu lẫn lộn với tiếng Thước Thừa Dụ kêu.
Trở lại hiện trường bên trong, Thước Thừa Dụ sau khi một cước đá văng cửa gỗ mới giật mình phát hiện cửa thế mà lại không khóa. Bên trong tối đen một mảnh, giơ tay không thấy ngón, đến một tia sáng cũng không có.
Thước Thừa Dụ còn đang do dự có nên đi vào tiếp không, đã trông thấy ở góc cầu thang có thứ gì đó đột nhiên lóe lên.
Còn dám trốn?!
Thước Thừa Dụ nhanh chóng lao đến, bổ nhào về phía thứ vừa lóe sáng.
“Cát ——” Thứ kia kinh hãi rú một tiếng.
Mẹ nó, chim quái gì mà kêu thì khó nghe người lại còn béo như thế?!
Thước Thừa Dụ giơ tay tóm lấy con chim kia muốn đem ra ngoài nhìn cho rõ, ai ngờ lại bị nó hung tàn mổ cho mấy phát, vừa thả lỏng tay con chim đã vội chạy thoát thân.
“Cát ——” Con chim to rơi xuống đất, điên cuồng đập cánh lao về phía Thước Thừa Dụ, cái mỏ sắc nhọn suýt nhằm thẳng vào chân mà mổ.
“Đệch, chim chóc gì mà hung thế này!” Thước Thừa Dụ vừa mắng vừa tránh. Con chim cũng không chịu thua, lập tức bay lên công kích cả trên lẫn dưới, khiến cho Thước Thừa Dụ vô cùng chật vật.
Thước Cần nghe được âm thanh vội vàng chạy vào mở công tắc đèn trên cửa mới nhìn rõ tình huống bên trong.
Anh hai hắn đang vắt chân lên cổ mà chạy, phía sau là một con trông như chim trĩ to lông màu nâu rám nắng lúc bay lúc chạy hùng hổ đuổi theo, lông đuôi thật dài giương lên rất cao, vô cùng hung hãn. La Phú Quý đang nhàn nhã nằm trên mặt quầy, đầu đong đưa nhìn theo một người một chim chạy qua chạy lại, xem đến vui quên trời đất.
Vèo —— một cái đĩa sứ thanh hoa bay đến, Thước Cần một tay tiếp được, còn chưa thở ra hơi đã vội đặt cái đĩa xuống đi cứu nghiên mực.
“Đừng có ném nghiên mực Huy Châu!”
“Cái tẩu thuốc đấy cả trăm năm rồi đấy đừng có vứt!”
“Đặt ngay cái lư hương kia xuống!”
“Bàn cờ ngọc đắt tiền lắm!”...... Thước Cần gia nhập hàng ngũ chạy vòng quanh, hốt hoảng chạy theo sau mông con chim đỡ đồ hết cái này đến cái khác.
Thước Thừa Dụ tức giận mắng: “Thằng nhóc thối vô lương tâm, anh còn không lo lại đi lo ba cái đồ vớ vẩn đấy!”
La Phú Quý cũng nhảy xuống, hai chân trước hăng hái vồ loạn khắp nơi.
Đại sảnh trà lâu nhanh chóng rơi vào thảm trạng gà bay chó sủa, ầm ĩ nháo nhác.
“Sao lại thế này?” Giữa tràng âm thanh hỗn loạn tiếng gào rú của mèo chim người đột nhiên xen vào một giọng nói lành lạnh.
Bốn sinh vật dưới lầu y như máy hết điện, tất cả cứng đờ đứng bất động tại chỗ.
Trong tay Thước Cần còn đang ôm bàn cờ ngọc, cứng ngắc xoay cổ sang phía phát ra âm thanh.
Người đứng trên cầu thang khoác áo dạ dài, áo sơ mi bên trong mở bung vài cúc, tóc tai có chút hỗn loạn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, dường như đang rất khó chịu.
“Yến, Yến giáo sư! Sao thầy lại ở đây……” Thước Cần kinh ngạc thốt lên.
Yến Tây Như đi xuống dưới vài bước, con chim to kia cấp tốc vỗ cánh bay qua đậu xuống chân Yến Tây Như, vươn cánh ra vô cùng chân chó ôm lấy cổ chân chủ nhân.
… Khóe miệng Thước Cần giật giật. Cmn, giống loài không biết xấu hổ này chui từ đâu ra, chim chóc gì mà còn biết ôm đùi!
Vẻ mặt Yến Tây Như dần dịu xuống, ôn hòa nói: “Thì ra là Thước Cần. Hôm nay tôi có việc ở gần đây phải về muộn nên mượn tạm phòng Khuynh Tri ngủ một đêm.”
Yến Tây Như nói xong, cúi đầu nhìn con chim đang nịnh nọt dán vào chân mình cọ cọ, khẽ mỉm cười, “Đây là chim hạt (1), thiên tính rất hiếu chiến, có lẽ hai người làm nó hoảng sợ.”
Thước Cần khô cằn ha ha hai tiếng, còn đang vắt hết óc suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào về chuyện nửa đêm nửa hôm mình và anh hai lại xuất hiện ở đây, đột nhiên lại bị người phía sau vươn tay hất viu sang một bên.
Thước Thừa Dụ chen lên, chỉnh trang lại tóc tai quần áo, phong độ ngời ngời vươn tay đến trước mặt Yến Tây Như: “Xin chào, tôi là Thước Thừa Dụ, anh hai của Thước Cần. Rất vui được gặp cậu, cũng thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Thước Cần: “……”
Yến Tây Như nhẹ nhàng đưa tay bắt lại: “Xin chào, tôi là Yến Tây Như. Thật ra tôi cũng định xuống uống nước, cũng không tính là quấy rầy.”
Yến Tây Như vừa đi sang, Thước Thừa Dụ lập tức xử lý sạch bong cái bàn lôn xộn một đống đồ trong vòng một giây, vô cùng săn sóc tiếp đón: “Cậu ngồi đi.” Sau đó vô cùng bất mãn quét mắt nhìn em trai mình, “Mắt mũi vắt đi đâu rồi, còn không mau đi rót nước cho thầy uống!”
Thước Cần: “……” Cái quần gì thế này…
Cuối cùng, cả Thước Cần và con chim ngu xuẩn cùng với La Phú Quý đều bi thảm bị đá đến phòng bếp đun nước. Thước Cần vừa nghĩ đã thấy giận sôi, em gái nó, cái tên thầy giáo thích tỏ vẻ thanh cao này thì có gì tốt, một người hai người thấy anh ta đều y như trúng tà! Thước Thừa Dụ, anh vì một người ngoài mà sai em trai đi đun nước, thật đúng là táng tận lương tâm nhân thần cộng phẫn!
Thở phì phì đi đi lại lại hai vòng, hắn mới chú ý đến ngọn lửa trên bếp, vẫn giống như ngọn lửa màu đỏ ở nhà bếp công ty, chậm rãi quay xung quanh một phiến đá bóng loáng.
Thước Cần thuận tay rút một chiếc đũa chọc vào ngọn lửa, chiếc đũa đột nhiên bén lửa cháy rụi thành tro, cháy đến tận đầu ngón tay.
“Mẹ ơi!”
Chết cái tội tiện tay! Hắn nhìn đầu ngón tay bắt đầu rộp lên bọng nước, khóc không ra nước mắt.
***
Nồi nước trên bếp phả ra từng luồng nhiệt khí, trên mặt đất có ba cái bóng xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.
Một người một con mèo béo và một con chim ngớ ngẩn, cả ba đồng loạt ngồi xổm trước cửa bếp, đờ đẫn nhìn hai người đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ ngoài đại sảnh.
“Lúc đó bọn tôi quá kinh hãi nên mới đuổi theo nó đến tận đây, không ngờ lại làm phiền đến cậu.” Thước Thừa Dụ cực kỳ kiên nhẫn giải thích toàn bộ chuyện xảy ra buổi tối đối phương nghe.
Này này! Anh hai à đừng có nói mấy chuyện kỳ dị đơn giản như ăn cơm uống nước với người ngoài thế được không, một chút ý thức giữ bí mật cũng không có!
“Nghe người ta nói, thời xa xưa từng có loan điểu bay lên từ đó.”
Câu này rõ ràng là của em trai anh cơ mà!!!
Yến Tây Như trầm ngâm, “Dựa theo miêu tả của anh, thứ kia hình như không phải là loan điểu. Hình thể loan điểu rất nhỏ, lông nhiều màu nhưng quang hoa rất thanh nhã……”
“Thì ra là thế, Yến giáo sư quả nhiên là uyên bác.”
…… Cái quái gì thì ra là thế! Anh hai à vì sao anh lại biến thành thế này anh bị trúng tà rồi phải không?!
Thước Cần vô cùng đau đớn lắc đầu: “Đúng là hại nước hại dân mà…… Vừa nhìn thấy đã hai mắt lập lòe thế kia, y như chó thấy thịt.”
“Ừm, thịt…” La Phú Quý phụ họa theo, quay đầu nhìn chằm chằm con chim béo mập bên cạnh.
Con chim Hạt cả kinh, lông tơ trên người vèo một cái dựng đứng hết lên.
***
Sáng sớm hôm sau, Thiều Khuynh Tri là người đầu tiên đến trà lâu, vừa vào trong đã thấy Thước Cần đang ôm Phú Quý, dùng một loại tư thế vô cùng quái dị bò ra sô pha ngủ say như chết.
“…… Chuyện gì thế này?”
Yến Tây Như bưng cà phê đi tới: “Đêm qua hai anh em cậu ta đến đây, nói là nhìn thấy phượng hoàng bay trên trời ở gần khu đất kia.”
Thiều Khuynh Tri sửng sốt: “Phượng hoàng?”
“Theo như bọn họ miêu tả thì là vậy......” Yến Tây Như nói đại khái những chuyện tối qua Thước Thừa Dụ kể một lượt.
Thiều Khuynh Tri nhíu mày: “Không phải là thịnh thế khai niên, cũng không có minh quân xuất thế, tại sao lại có phượng hoàng xuất hiện?”
Yến Tây Như cười lắc đầu: “Theo những gì bọn họ thấy, kích thước kia, nếu không phải phượng hoàng thì chỉ có phi thuyền vũ trụ.”
“Có kẻ nào đó đang giở trò quỷ......”
Trong lúc Yến Tây Như và Thiều Khuynh Tri nói chuyện, Thước Cần nằm trên sô pha đã thay đổi bốn năm loại tư thế yêu cầu độ khó cao, Phú Quý đáng thương cũng sắp bị hắn vặn thành bánh quẩy.
Thiều Khuynh Tri dở khóc dở cười lôi vật biểu tượng trà lâu hai mắt đã trợn trắng ra ngoài, sau đó dùng hai ngón tay kẹp mũi Thước Cần.
Thước trợ lý hé miệng ra thở, tiếp tục ngủ say sưa.
Thiều Khuynh Tri nheo mắt lại, dùng tay kia kẹp mỏ hắn.
“Giết người!!!”
Ninh Cửu Nguyệt và La Vũ còn chưa bước chân qua cửa đã nghe thấy âm thanh khủng bố từ lầu hai vọng xuống.
“Nha, từ khi Tiểu Thước đến đây, chỗ chúng ta đúng là nơi nơi đều tràn ngập sức sống~~” Ninh Cửu Nguyệt bật cười khanh khách.
La Vũ bất đắc dĩ nhướn mày.
Thước Cần lăn lộn khóc lóc om sòm nửa ngày dùng ba nghìn từ chỉ trích công ty tích trữ đồ dùng có tính nguy hiểm cao gây thương tích cho nhân viên, lên án boss dùng phương thức thô bạo tàn ác hành hung nhân viên, đồng thời yêu cầu phải được Mạch Đương Đương cung cấp bữa sáng và được nghỉ có lương năm buổi.
Chờ hắn tỉnh ngủ lết được xuống dưới lầu cũng đã đến buổi trưa.
“Tỉnh ngủ chưa?” Thiều Khuynh Tri mí mắt cũng không liêu.
Lúc nãy Thước Cần chưa tỉnh ngủ nên mới dám to gan gào thét cò kè mặc cả với y, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh, chỉ sợ boss nổi điên, cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời gật gật đầu y như con chó nhỏ.
“Gần đây có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.” La Vũ mở tin tức trên điện thoại, “Hết thấy đĩa bay lại thấy cầu vồng đơn sắc, rồi trên Trường Bạch sơn xuất hiện thủy quái, lại còn trời giáng ngư vũ linh tinh gì gì đấy, đủ mọi thể loại.”
“Chưa hết đâu!” Thước Cần kích động xòe tay, “Còn có thần điểu bay trên trời! Tối hôm qua tôi vừa thấy xong, cánh to như thế này này!”
Thiều Khuynh Tri nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, “Nhiều chuyện lạ nhất định có biến. Gần đây trời đất đều u ám, không khí rất nặng nề, chỉ sợ là có thứ gì đó sắp xuất hiện.”
Thước Cần há mồm: “…… Trời đen không phải là do không khí bị ô nhiễm công nghiệp à?”
Không ai trả lời hắn.
Được rồi, tôi là người duy nhất bị thiểu năng trí tuệ được chưa!
“Tôi có tin tức tình báo trực tiếp đấy, không muốn nghe sao?” Thước Cần thừa nước đục thả câu.
“Tình báo gì cơ?” Thiều Khuynh Tri nheo mắt lại.
Thước Cần sung sướng vui vẻ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện ở trường đua Thân Đô hôm qua, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt boss nhà mình càng ngày càng nguy hiểm.
“Cậu cứng đối cứng với Vương Thuật? Ngại bản thân sống lâu quá rồi à?” Đỗ Khâm lạnh lùng nói.
“Tôi đâu phải là không suy xét kỹ càng. Còn có cha mẹ tôi, cậu, anh cả anh hai, ông ngoại ở đấy, người nào dám động đến tôi.”
“Nếu ông ta không người thì sao?” Thiều Khuynh Tri hỏi.
Tóc gáy Thước Cần lập tức dựng ngược: “…… Ông ta không phải người?!”
“Vương Thuật là người, nhưng còn kẻ chống lưng phía sau cho ông ta thì rất khó nói.” Thiều Khuynh Tri chỉ vào mũi hắn, “Lần sau còn dám tự tiện hành động nữa, tôi sẽ nhốt cậu vào vườn sau cấm túc hai ngày.”
Thước Cần điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc. So với một đám yêu quái hình thù kỳ dị, gặp một con yêu quái mang hình người vẫn vui vẻ hơn nhiều.
Thiều Khuynh Tri đến phòng bếp dặn dò Mạch Đương Đương, “Lúc đi thu hoạch sản vật nhớ nghe ngóng xem gần đây có ai âm thầm thu mua cây đỗ hành (2) hoặc cây khởi (3) số lượng lớn không, nhớ tra kỹ cẩn thận từng người.”
Mạch Đương Đương hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng do từ trước đến giờ vẫn luôn kính sợ Thiều Khuynh Tri, nói gì nghe nấy, vậy nên ngay cả lý do cũng không hỏi đã vội vàng đáp ứng.
“Đỗ Khâm, cậu đi hỏi thăm người quen xem bọn họ có biết trên thị trường còn cách nào khác để kiếm được đất đỏ không.”
Thước Cần ù ù cạc cạc nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn mơ hồ nghĩ đến một loại phán đoán: “Có người định gieo trồng những thứ cây cỏ thần dược như trong trà lâu của chúng ta?”
Ánh mắt Thiều Khuynh Tri ngày càng thâm trầm, “Nếu có, còn cố ý bán cho con người, tức là đã đi ngược lại quy luật, phá nát trật tự thị trường.”
“…… Ngài thật đúng là ba câu không rời nghề chính.” Thước Cần nhìn khắp một vòng mới giật mình nhớ ra, “Yến giáo sư đi rồi sao?”
Thiều Khuynh Tri không ngẩng đầu: “Đi từ sáng, được anh hai cậu đón đi rồi.”
“Cái gì cơ… Anh hai tôi?! Sao anh hai tôi lại đón anh ta?”
“Anh cậu lo lắng tối qua quấy rầy Tây Như nghỉ ngơi, sợ cậu ấy trên đường lái xe không an toàn, vì thế để bày tỏ xin lỗi ——”
“Thế anh hai có hỏi tôi không?” Thước Cần chỉ vào chính mình, vẻ mặt có chút chờ mong.
Thiều Khuynh Tri đưa mắt xác nhận lại một lượt với những người khác, lắc đầu: “Không có.”
“Một câu cũng không hỏi?” Thước Cần sắp hỏng mất.
La Vũ đồng tình nhún vai.
“……” Thước Cần trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ ùn ùn chạy qua trong đầu.
Ví dụ như chúc mừng ba miệng ba đúng là siêu quạ đen, con trai ba cuối cùng cũng có một đứa thực sự cong rồi… Lại ví dụ như anh hai thối nát nhà mình vừa thấy vợ đã quăng luôn em trai ra sau đầu, sau này chắc phải đi ôm đùi chị dâu mới mong sống được… Rồi lại ví dụ như thầy giáo mình ghét nhất sau một đêm biến thành chị dâu tương lai, mình còn phải ngâm đắng nuốt cay đi ôm đùi anh ta, nhưng anh ta lại bị anh hai mình đè, ngẫm lại cũng thật thỏa mãn sự sung sướng… Nhưng nhỡ cha già lửa giận ngút trời không trút lên đầu anh hai được lại đem đổ hết lên đầu mình thì phải làm sao QAQ… Gian phu tin đồn của boss cứ thế bị anh mình cướp đi mất rồi, chuyện này nhất định phải nấu lẩu ăn mừng ba ngày muahahaha!
Thước tam thiếu cười ra nước mắt, thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn mà.
______________
Chú thích:
(1) Chim Hạt (鹖鸟): loài chim giống chim như trĩ nhưng to hơn, lông xanh, đầu có lông mao, tính tình hung dữ hiếu chiến, lông chim này ngày xưa thường được dùng trang trí trên mũ giáp của võ tướng. Theo Sơn Hải Kinh – Trung Kinh thứ hai, loài chim này bắt nguồn từ núi Huy Chư 煇諸.
(2) Cây đỗ hành (杜衡): Cây thân cỏ lâu năm, thân và rễ ngắn, là kép mọc lên từ gốc, hoa đơn mọc trên ngọn, thịt quả chắc, hạt màu nâu, sinh trưởng ở những nơi ẩm thấp. “Lại hướng tây 350 dặm là hòn núi Thiên Đế 天帝, có loài cỏ, dạng nó như cỏ quỳ, mùi nó như cỏ thơm mi vu, tên là đ ỗ hành 杜蘅, cho ngựa ăn có thể khiến ngựa chạy nhanh, người ăn vào thì khỏi u bướu.” (Sơn Hải kinh).
(3) Cây khởi (芑): Họ Poaceae Panicum, cây thân cỏ ngắn ngày, thân cao, cứng, dùng ăn được, còn được gọi là “Tắc”. “Lại hướng tây 400 dặm là hòn núi Để Dương 厎陽… cây ở đó nhiều loài lúa tắc” (Sơn Hải kinh).
Bên trong cửa mơ hồ truyền đến tiếng chim kêu lẫn lộn với tiếng Thước Thừa Dụ kêu.
Trở lại hiện trường bên trong, Thước Thừa Dụ sau khi một cước đá văng cửa gỗ mới giật mình phát hiện cửa thế mà lại không khóa. Bên trong tối đen một mảnh, giơ tay không thấy ngón, đến một tia sáng cũng không có.
Thước Thừa Dụ còn đang do dự có nên đi vào tiếp không, đã trông thấy ở góc cầu thang có thứ gì đó đột nhiên lóe lên.
Còn dám trốn?!
Thước Thừa Dụ nhanh chóng lao đến, bổ nhào về phía thứ vừa lóe sáng.
“Cát ——” Thứ kia kinh hãi rú một tiếng.
Mẹ nó, chim quái gì mà kêu thì khó nghe người lại còn béo như thế?!
Thước Thừa Dụ giơ tay tóm lấy con chim kia muốn đem ra ngoài nhìn cho rõ, ai ngờ lại bị nó hung tàn mổ cho mấy phát, vừa thả lỏng tay con chim đã vội chạy thoát thân.
“Cát ——” Con chim to rơi xuống đất, điên cuồng đập cánh lao về phía Thước Thừa Dụ, cái mỏ sắc nhọn suýt nhằm thẳng vào chân mà mổ.
“Đệch, chim chóc gì mà hung thế này!” Thước Thừa Dụ vừa mắng vừa tránh. Con chim cũng không chịu thua, lập tức bay lên công kích cả trên lẫn dưới, khiến cho Thước Thừa Dụ vô cùng chật vật.
Thước Cần nghe được âm thanh vội vàng chạy vào mở công tắc đèn trên cửa mới nhìn rõ tình huống bên trong.
Anh hai hắn đang vắt chân lên cổ mà chạy, phía sau là một con trông như chim trĩ to lông màu nâu rám nắng lúc bay lúc chạy hùng hổ đuổi theo, lông đuôi thật dài giương lên rất cao, vô cùng hung hãn. La Phú Quý đang nhàn nhã nằm trên mặt quầy, đầu đong đưa nhìn theo một người một chim chạy qua chạy lại, xem đến vui quên trời đất.
Vèo —— một cái đĩa sứ thanh hoa bay đến, Thước Cần một tay tiếp được, còn chưa thở ra hơi đã vội đặt cái đĩa xuống đi cứu nghiên mực.
“Đừng có ném nghiên mực Huy Châu!”
“Cái tẩu thuốc đấy cả trăm năm rồi đấy đừng có vứt!”
“Đặt ngay cái lư hương kia xuống!”
“Bàn cờ ngọc đắt tiền lắm!”...... Thước Cần gia nhập hàng ngũ chạy vòng quanh, hốt hoảng chạy theo sau mông con chim đỡ đồ hết cái này đến cái khác.
Thước Thừa Dụ tức giận mắng: “Thằng nhóc thối vô lương tâm, anh còn không lo lại đi lo ba cái đồ vớ vẩn đấy!”
La Phú Quý cũng nhảy xuống, hai chân trước hăng hái vồ loạn khắp nơi.
Đại sảnh trà lâu nhanh chóng rơi vào thảm trạng gà bay chó sủa, ầm ĩ nháo nhác.
“Sao lại thế này?” Giữa tràng âm thanh hỗn loạn tiếng gào rú của mèo chim người đột nhiên xen vào một giọng nói lành lạnh.
Bốn sinh vật dưới lầu y như máy hết điện, tất cả cứng đờ đứng bất động tại chỗ.
Trong tay Thước Cần còn đang ôm bàn cờ ngọc, cứng ngắc xoay cổ sang phía phát ra âm thanh.
Người đứng trên cầu thang khoác áo dạ dài, áo sơ mi bên trong mở bung vài cúc, tóc tai có chút hỗn loạn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, dường như đang rất khó chịu.
“Yến, Yến giáo sư! Sao thầy lại ở đây……” Thước Cần kinh ngạc thốt lên.
Yến Tây Như đi xuống dưới vài bước, con chim to kia cấp tốc vỗ cánh bay qua đậu xuống chân Yến Tây Như, vươn cánh ra vô cùng chân chó ôm lấy cổ chân chủ nhân.
… Khóe miệng Thước Cần giật giật. Cmn, giống loài không biết xấu hổ này chui từ đâu ra, chim chóc gì mà còn biết ôm đùi!
Vẻ mặt Yến Tây Như dần dịu xuống, ôn hòa nói: “Thì ra là Thước Cần. Hôm nay tôi có việc ở gần đây phải về muộn nên mượn tạm phòng Khuynh Tri ngủ một đêm.”
Yến Tây Như nói xong, cúi đầu nhìn con chim đang nịnh nọt dán vào chân mình cọ cọ, khẽ mỉm cười, “Đây là chim hạt (1), thiên tính rất hiếu chiến, có lẽ hai người làm nó hoảng sợ.”
Thước Cần khô cằn ha ha hai tiếng, còn đang vắt hết óc suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào về chuyện nửa đêm nửa hôm mình và anh hai lại xuất hiện ở đây, đột nhiên lại bị người phía sau vươn tay hất viu sang một bên.
Thước Thừa Dụ chen lên, chỉnh trang lại tóc tai quần áo, phong độ ngời ngời vươn tay đến trước mặt Yến Tây Như: “Xin chào, tôi là Thước Thừa Dụ, anh hai của Thước Cần. Rất vui được gặp cậu, cũng thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Thước Cần: “……”
Yến Tây Như nhẹ nhàng đưa tay bắt lại: “Xin chào, tôi là Yến Tây Như. Thật ra tôi cũng định xuống uống nước, cũng không tính là quấy rầy.”
Yến Tây Như vừa đi sang, Thước Thừa Dụ lập tức xử lý sạch bong cái bàn lôn xộn một đống đồ trong vòng một giây, vô cùng săn sóc tiếp đón: “Cậu ngồi đi.” Sau đó vô cùng bất mãn quét mắt nhìn em trai mình, “Mắt mũi vắt đi đâu rồi, còn không mau đi rót nước cho thầy uống!”
Thước Cần: “……” Cái quần gì thế này…
Cuối cùng, cả Thước Cần và con chim ngu xuẩn cùng với La Phú Quý đều bi thảm bị đá đến phòng bếp đun nước. Thước Cần vừa nghĩ đã thấy giận sôi, em gái nó, cái tên thầy giáo thích tỏ vẻ thanh cao này thì có gì tốt, một người hai người thấy anh ta đều y như trúng tà! Thước Thừa Dụ, anh vì một người ngoài mà sai em trai đi đun nước, thật đúng là táng tận lương tâm nhân thần cộng phẫn!
Thở phì phì đi đi lại lại hai vòng, hắn mới chú ý đến ngọn lửa trên bếp, vẫn giống như ngọn lửa màu đỏ ở nhà bếp công ty, chậm rãi quay xung quanh một phiến đá bóng loáng.
Thước Cần thuận tay rút một chiếc đũa chọc vào ngọn lửa, chiếc đũa đột nhiên bén lửa cháy rụi thành tro, cháy đến tận đầu ngón tay.
“Mẹ ơi!”
Chết cái tội tiện tay! Hắn nhìn đầu ngón tay bắt đầu rộp lên bọng nước, khóc không ra nước mắt.
***
Nồi nước trên bếp phả ra từng luồng nhiệt khí, trên mặt đất có ba cái bóng xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.
Một người một con mèo béo và một con chim ngớ ngẩn, cả ba đồng loạt ngồi xổm trước cửa bếp, đờ đẫn nhìn hai người đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ ngoài đại sảnh.
“Lúc đó bọn tôi quá kinh hãi nên mới đuổi theo nó đến tận đây, không ngờ lại làm phiền đến cậu.” Thước Thừa Dụ cực kỳ kiên nhẫn giải thích toàn bộ chuyện xảy ra buổi tối đối phương nghe.
Này này! Anh hai à đừng có nói mấy chuyện kỳ dị đơn giản như ăn cơm uống nước với người ngoài thế được không, một chút ý thức giữ bí mật cũng không có!
“Nghe người ta nói, thời xa xưa từng có loan điểu bay lên từ đó.”
Câu này rõ ràng là của em trai anh cơ mà!!!
Yến Tây Như trầm ngâm, “Dựa theo miêu tả của anh, thứ kia hình như không phải là loan điểu. Hình thể loan điểu rất nhỏ, lông nhiều màu nhưng quang hoa rất thanh nhã……”
“Thì ra là thế, Yến giáo sư quả nhiên là uyên bác.”
…… Cái quái gì thì ra là thế! Anh hai à vì sao anh lại biến thành thế này anh bị trúng tà rồi phải không?!
Thước Cần vô cùng đau đớn lắc đầu: “Đúng là hại nước hại dân mà…… Vừa nhìn thấy đã hai mắt lập lòe thế kia, y như chó thấy thịt.”
“Ừm, thịt…” La Phú Quý phụ họa theo, quay đầu nhìn chằm chằm con chim béo mập bên cạnh.
Con chim Hạt cả kinh, lông tơ trên người vèo một cái dựng đứng hết lên.
***
Sáng sớm hôm sau, Thiều Khuynh Tri là người đầu tiên đến trà lâu, vừa vào trong đã thấy Thước Cần đang ôm Phú Quý, dùng một loại tư thế vô cùng quái dị bò ra sô pha ngủ say như chết.
“…… Chuyện gì thế này?”
Yến Tây Như bưng cà phê đi tới: “Đêm qua hai anh em cậu ta đến đây, nói là nhìn thấy phượng hoàng bay trên trời ở gần khu đất kia.”
Thiều Khuynh Tri sửng sốt: “Phượng hoàng?”
“Theo như bọn họ miêu tả thì là vậy......” Yến Tây Như nói đại khái những chuyện tối qua Thước Thừa Dụ kể một lượt.
Thiều Khuynh Tri nhíu mày: “Không phải là thịnh thế khai niên, cũng không có minh quân xuất thế, tại sao lại có phượng hoàng xuất hiện?”
Yến Tây Như cười lắc đầu: “Theo những gì bọn họ thấy, kích thước kia, nếu không phải phượng hoàng thì chỉ có phi thuyền vũ trụ.”
“Có kẻ nào đó đang giở trò quỷ......”
Trong lúc Yến Tây Như và Thiều Khuynh Tri nói chuyện, Thước Cần nằm trên sô pha đã thay đổi bốn năm loại tư thế yêu cầu độ khó cao, Phú Quý đáng thương cũng sắp bị hắn vặn thành bánh quẩy.
Thiều Khuynh Tri dở khóc dở cười lôi vật biểu tượng trà lâu hai mắt đã trợn trắng ra ngoài, sau đó dùng hai ngón tay kẹp mũi Thước Cần.
Thước trợ lý hé miệng ra thở, tiếp tục ngủ say sưa.
Thiều Khuynh Tri nheo mắt lại, dùng tay kia kẹp mỏ hắn.
“Giết người!!!”
Ninh Cửu Nguyệt và La Vũ còn chưa bước chân qua cửa đã nghe thấy âm thanh khủng bố từ lầu hai vọng xuống.
“Nha, từ khi Tiểu Thước đến đây, chỗ chúng ta đúng là nơi nơi đều tràn ngập sức sống~~” Ninh Cửu Nguyệt bật cười khanh khách.
La Vũ bất đắc dĩ nhướn mày.
Thước Cần lăn lộn khóc lóc om sòm nửa ngày dùng ba nghìn từ chỉ trích công ty tích trữ đồ dùng có tính nguy hiểm cao gây thương tích cho nhân viên, lên án boss dùng phương thức thô bạo tàn ác hành hung nhân viên, đồng thời yêu cầu phải được Mạch Đương Đương cung cấp bữa sáng và được nghỉ có lương năm buổi.
Chờ hắn tỉnh ngủ lết được xuống dưới lầu cũng đã đến buổi trưa.
“Tỉnh ngủ chưa?” Thiều Khuynh Tri mí mắt cũng không liêu.
Lúc nãy Thước Cần chưa tỉnh ngủ nên mới dám to gan gào thét cò kè mặc cả với y, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh, chỉ sợ boss nổi điên, cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời gật gật đầu y như con chó nhỏ.
“Gần đây có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.” La Vũ mở tin tức trên điện thoại, “Hết thấy đĩa bay lại thấy cầu vồng đơn sắc, rồi trên Trường Bạch sơn xuất hiện thủy quái, lại còn trời giáng ngư vũ linh tinh gì gì đấy, đủ mọi thể loại.”
“Chưa hết đâu!” Thước Cần kích động xòe tay, “Còn có thần điểu bay trên trời! Tối hôm qua tôi vừa thấy xong, cánh to như thế này này!”
Thiều Khuynh Tri nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, “Nhiều chuyện lạ nhất định có biến. Gần đây trời đất đều u ám, không khí rất nặng nề, chỉ sợ là có thứ gì đó sắp xuất hiện.”
Thước Cần há mồm: “…… Trời đen không phải là do không khí bị ô nhiễm công nghiệp à?”
Không ai trả lời hắn.
Được rồi, tôi là người duy nhất bị thiểu năng trí tuệ được chưa!
“Tôi có tin tức tình báo trực tiếp đấy, không muốn nghe sao?” Thước Cần thừa nước đục thả câu.
“Tình báo gì cơ?” Thiều Khuynh Tri nheo mắt lại.
Thước Cần sung sướng vui vẻ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện ở trường đua Thân Đô hôm qua, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt boss nhà mình càng ngày càng nguy hiểm.
“Cậu cứng đối cứng với Vương Thuật? Ngại bản thân sống lâu quá rồi à?” Đỗ Khâm lạnh lùng nói.
“Tôi đâu phải là không suy xét kỹ càng. Còn có cha mẹ tôi, cậu, anh cả anh hai, ông ngoại ở đấy, người nào dám động đến tôi.”
“Nếu ông ta không người thì sao?” Thiều Khuynh Tri hỏi.
Tóc gáy Thước Cần lập tức dựng ngược: “…… Ông ta không phải người?!”
“Vương Thuật là người, nhưng còn kẻ chống lưng phía sau cho ông ta thì rất khó nói.” Thiều Khuynh Tri chỉ vào mũi hắn, “Lần sau còn dám tự tiện hành động nữa, tôi sẽ nhốt cậu vào vườn sau cấm túc hai ngày.”
Thước Cần điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc. So với một đám yêu quái hình thù kỳ dị, gặp một con yêu quái mang hình người vẫn vui vẻ hơn nhiều.
Thiều Khuynh Tri đến phòng bếp dặn dò Mạch Đương Đương, “Lúc đi thu hoạch sản vật nhớ nghe ngóng xem gần đây có ai âm thầm thu mua cây đỗ hành (2) hoặc cây khởi (3) số lượng lớn không, nhớ tra kỹ cẩn thận từng người.”
Mạch Đương Đương hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng do từ trước đến giờ vẫn luôn kính sợ Thiều Khuynh Tri, nói gì nghe nấy, vậy nên ngay cả lý do cũng không hỏi đã vội vàng đáp ứng.
“Đỗ Khâm, cậu đi hỏi thăm người quen xem bọn họ có biết trên thị trường còn cách nào khác để kiếm được đất đỏ không.”
Thước Cần ù ù cạc cạc nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn mơ hồ nghĩ đến một loại phán đoán: “Có người định gieo trồng những thứ cây cỏ thần dược như trong trà lâu của chúng ta?”
Ánh mắt Thiều Khuynh Tri ngày càng thâm trầm, “Nếu có, còn cố ý bán cho con người, tức là đã đi ngược lại quy luật, phá nát trật tự thị trường.”
“…… Ngài thật đúng là ba câu không rời nghề chính.” Thước Cần nhìn khắp một vòng mới giật mình nhớ ra, “Yến giáo sư đi rồi sao?”
Thiều Khuynh Tri không ngẩng đầu: “Đi từ sáng, được anh hai cậu đón đi rồi.”
“Cái gì cơ… Anh hai tôi?! Sao anh hai tôi lại đón anh ta?”
“Anh cậu lo lắng tối qua quấy rầy Tây Như nghỉ ngơi, sợ cậu ấy trên đường lái xe không an toàn, vì thế để bày tỏ xin lỗi ——”
“Thế anh hai có hỏi tôi không?” Thước Cần chỉ vào chính mình, vẻ mặt có chút chờ mong.
Thiều Khuynh Tri đưa mắt xác nhận lại một lượt với những người khác, lắc đầu: “Không có.”
“Một câu cũng không hỏi?” Thước Cần sắp hỏng mất.
La Vũ đồng tình nhún vai.
“……” Thước Cần trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ ùn ùn chạy qua trong đầu.
Ví dụ như chúc mừng ba miệng ba đúng là siêu quạ đen, con trai ba cuối cùng cũng có một đứa thực sự cong rồi… Lại ví dụ như anh hai thối nát nhà mình vừa thấy vợ đã quăng luôn em trai ra sau đầu, sau này chắc phải đi ôm đùi chị dâu mới mong sống được… Rồi lại ví dụ như thầy giáo mình ghét nhất sau một đêm biến thành chị dâu tương lai, mình còn phải ngâm đắng nuốt cay đi ôm đùi anh ta, nhưng anh ta lại bị anh hai mình đè, ngẫm lại cũng thật thỏa mãn sự sung sướng… Nhưng nhỡ cha già lửa giận ngút trời không trút lên đầu anh hai được lại đem đổ hết lên đầu mình thì phải làm sao QAQ… Gian phu tin đồn của boss cứ thế bị anh mình cướp đi mất rồi, chuyện này nhất định phải nấu lẩu ăn mừng ba ngày muahahaha!
Thước tam thiếu cười ra nước mắt, thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn mà.
______________
Chú thích:
(1) Chim Hạt (鹖鸟): loài chim giống chim như trĩ nhưng to hơn, lông xanh, đầu có lông mao, tính tình hung dữ hiếu chiến, lông chim này ngày xưa thường được dùng trang trí trên mũ giáp của võ tướng. Theo Sơn Hải Kinh – Trung Kinh thứ hai, loài chim này bắt nguồn từ núi Huy Chư 煇諸.
(2) Cây đỗ hành (杜衡): Cây thân cỏ lâu năm, thân và rễ ngắn, là kép mọc lên từ gốc, hoa đơn mọc trên ngọn, thịt quả chắc, hạt màu nâu, sinh trưởng ở những nơi ẩm thấp. “Lại hướng tây 350 dặm là hòn núi Thiên Đế 天帝, có loài cỏ, dạng nó như cỏ quỳ, mùi nó như cỏ thơm mi vu, tên là đ ỗ hành 杜蘅, cho ngựa ăn có thể khiến ngựa chạy nhanh, người ăn vào thì khỏi u bướu.” (Sơn Hải kinh).
(3) Cây khởi (芑): Họ Poaceae Panicum, cây thân cỏ ngắn ngày, thân cao, cứng, dùng ăn được, còn được gọi là “Tắc”. “Lại hướng tây 400 dặm là hòn núi Để Dương 厎陽… cây ở đó nhiều loài lúa tắc” (Sơn Hải kinh).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook