Lúc Ninh Cửu Nguyệt mở cửa bước vào, Thước Cần đang nằm trong lòng Thiều Khuynh Tri, mặt dán vào ngực y, tư thế muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.

“Ai~~ tôi vào không đúng lúc rồi ~~” Ninh Cửu Nguyệt e thẹn che miệng lùi ra, vô cùng tri kỉ đưa tay đóng cửa giúp hai người, trước khi cửa khép lại hoàn toàn còn thò đầu vào bổ sung, “Boss, chủng tộc hay giới tính không phải là vấn đề, nhưng mà tình yêu công sở thì phải cẩn thận đó, chẳng may bị nhân viên khác nhìn thấy lại tưởng hai người đang văn phòng-play thì nguy hiểm lắm nha~ Thôi hai người cứ tiếp tục nhé tôi đi đây~~~~”

“Bọn tôi không —— ”

Thước Cần còn chưa nói xong, cửa phòng đã đóng chặt.

Ban nãy hắn bị Thiều Khuynh Tri bạo lực dùng một tay tóm lấy như tóm gà, bây giờ lại thế này, quả thật là khóc không ra nước mắt. Cha già nghe không đến đầu đến đuôi đem hắn đá ra khỏi nhà, ra khỏi nhà tưởng gặp được một công việc tốt cuộc đời tương lai tươi sáng rộng mở, ai ngờ lại vớ phải một tên boss thần kinh thác loạn lòng dạ hiểm ác, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với một đám yêu ma quỷ quái trá hình, đồng nghiệp lại toàn thành phần vô lương tâm. Thước tam thiếu từ tâm hồn đến thể xác toàn bộ đều bị đạp cho nát bét thành bụi phấn, nhẹ nhàng tiêu tán trong gió lạnh hiu hắt, đến một mẩu vụn cũng không còn. Nhân sinh tiêu điều như lá mùa thu, cuộc đời chìm vào bóng tối âm u không lối thoát…

Nói lý không được, bạo lực cũng không xong, Thước Cần giãy ra khỏi lòng Thiều Khuynh Tri, bắt đầu phát điên kêu gào: “Anh rõ ràng là bắt người phi pháp, cẩn thận anh tôi mang tên lửa đến nổ chết các người! Tôi mặc kệ, tôi muốn thôi việc!”

Thiều Khuynh Tri thong thả lắc đầu: “Vấn đề này tôi thật sự không quyết định được.”

“… Không cho thôi việc cũng được. Thế thì mỗi ngày phải trả thêm một khoản coi như phí bồi thường tổn thất tinh thần.” Tinh túy của đàm phán là trước tiên nâng giá sau đó mặc cả xuống dần, nếu đã không giữ được thân, ít nhất cũng phải lấy được tiền bảo hiểm!

“Tôi đột nhiên nhớ ra, cũng không phải là không có cách giải trừ giao ước giữa chúng ta.”

“…” Trên đời này còn có ông chủ nào vô sỉ ác độc keo kiệt hơn nữa không! Vừa nhắc đến xuất tiền đã trở mặt nhanh như chớp!

Thiều Khuynh Tri cuối cùng vẫn không mất hết lương tâm tiếp tục chà đạp cấp dưới tội nghiệp của mình nữa. Sau khi cam kết sẽ đảm bảo an toàn thân thể, hướng dẫn học tập nghiệp vụ quản lý vô điều kiện, cho phép sử dụng miễn phí các mặt hàng quý hiếm và một loạt các điều khoản bổ sung khác, Thiều chủ tịch mới thành công ngăn được Thước Cần không nhảy từ tầng bốn xuống để chứng minh quyết tâm thôi việc của bản thân.

“Giao ước thế này cậu được lời quá rồi còn gì.” Thiều Khuynh Tri xoa cằm.

Thước Cần trợn mắt khinh bỉ, nước đục cũng dám lội mà còn không bắt được con cá nào thì hắn đã chẳng mang họ Thước.

Mệt mỏi lết xác về nhà, sữa nhập khẩu và thức ăn cho mèo đều bị càn quét sạch sẽ, nhưng lại không thấy Phú Quý đâu. Thước Cần đi khắp nhà một lượt cũng không thấy bóng dáng nó, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

“Đúng là chủ nào mèo nấy, vô lương tâm như nhau.”

Hắn chậm rãi bò vào phòng ngủ, vừa nằm xuống giường thì chuông điện thoại đã vang lên. Nhìn thấy người gọi đến là ai, Thước Cần mừng đến phát khóc, giọng nói thống thiết ủy khuất vô cùng.

“Anh hai! Cuối cùng anh cũng nhớ đến đứa em này rồi!”

“Nghe nói gạo kê nhà chúng ta một mình ở ngoài vui vẻ đến quên trời đất có đúng không?”

“Anh nghe tên khốn nào nói bậy thế! Em ở ngoài khổ lắm, anh không biết đâu —— ” Thước Cần cực kỳ muốn đem tất cả những chuyện kỳ dị bản thân đã phải chịu đứng suốt mấy ngày qua kể hết cho Thước Thừa Dụ nghe, để anh hai đứng ra cứu vớt cuộc đời bi thảm của mình. Nhưng nếu kể ra rất có khả năng anh hai lại nghĩ hắn đang nói năng lung tung, ra khỏi nhà tự lập chưa được bao lâu đã khóc lóc om sòm, hơn nữa nếu kéo người nhà vào chuyện này cũng không ổn, chẳng may liên lụy đến Thước gia, hậu quả hắn thực sự không gánh nổi. Do dự mãi, cuối cùng Thước Cần đành phải dồn hết oán hận lên đầu Thiều Khuynh Tri, dùng hơn ba nghìn từ lên án y là một tên thần kinh biến thái vô sỉ keo kiệt tư bản, thao thao bất tuyệt đến hơn hai mươi phút, nói liền một mạch đến thời gian nghỉ lấy hơi cũng không có.

“Tên kia rốt cuộc đã làm chuyện gì mà lại bức xúc thế? Chẳng lẽ —— Thiều Khuynh Tri chính là tên bạn trai dụ dỗ em come out? Bây giờ tên khốn đó bội tình bạc nghĩa, lén lút cặp với đứa khác?!”

“Anh ta dám!”

“…”

“Không đúng, nhầm rồi. Anh nói linh tinh cái gì đấy, em không có quan hệ gì với anh ta hết! Anh lại nghe ba nói hươu nói vượn cái gì rồi phải không?!”

Thước Thừa Dụ nhức đầu, “Được rồi, không đùa em nữa thằng nhóc thối. Thiều Khuynh Tri không phải nhân vật đơn giản, mặc dù anh hai em chưa tiếp xúc trực tiếp bao giờ nhưng cũng nghe được không ít tin tức về người này. Chịu khó đi theo học hỏi, sẽ rất có lợi cho tương lai. Có Thước gia và Lý gia ở đây, anh ta không dám động đến em đâu, yên tâm.”

“Ý anh là Thiều chủ tịch biết thân phận của em rồi?!”

“Đừng quên Thiều Khuynh Tri là ai, người đứng đầu một tập đoàn lớn sẽ để một người không rõ lai lịch giữ chức vụ quan trọng bên cạnh mình sao? Sắp tới anh phải chuẩn bị hồ sơ dự thầu, em tự lo thân đi. Mấy hôm nữa anh sẽ qua thăm em.”

Thước Cần còn chưa kịp sơ múi được gì đã bị anh hai nhà mình vô tình ngắt máy. Cha mẹ thay đổi, thế giới thay đổi, bây giờ đến cả anh trai cũng thay đổi, tất cả đều thay đổi, hắn phải sống thế nào đây QAQ!



“Quy mô của phiên đấu thầu lần này rất lớn, các nhà thầu đều là những doanh nghiệp mạnh. Nhớ chú ý quan sát học hỏi.” Thiều Khuynh Tri dặn dò vị trợ lý gương mẫu tay xách văn kiện sống lưng thẳng tắp đi bên cạnh.

Thước Cần cứng ngắc giật giật cà vạt trên cổ: “Tôi hiểu rồi boss.”

Những sự kiện lớn trước đây hắn cũng từng tham gia không ít, nhưng chủ yếu chỉ phụ trách đứng xem và ăn uống là chính. Lần này thì khác, Thước Cần hiện tại là thành viên của một bên tham gia đấu thầu, lát nữa sẽ phải tham gia thuyết trình một phần phương án dự thầu của tập đoàn Vạn Vật. Thiều Khuynh Tri đột nhiên đem trọng trách nặng nề này quẳng lên vai hắn, thật đúng là không có trâu thì bắt chó đi cày! Lần đầu tiên lên đài của hắn cứ thế oanh oanh liệt liệt hi sinh trong buổi đấu thầu này mất thôi!

Thước Cần còn đang ngồi xoắn xuýt không yên, ánh mắt vô tình lướt qua một đoàn người vừa bước vào hội trường, vội vàng co rụt cổ lại.

Sao anh hai lại ở đây?! Hôm trước anh hai có nói phải chuẩn bị hồ sơ dự thầu… Nếu vậy chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của Vạn Vật sao? Thước Cần nhanh chóng rơi vào bế tắc, không biết nên hi vọng cho anh hai trúng thầu hay là Vạn Vật trúng thầu.

Thiều Khuynh Tri thản nhiên quét mắt nhìn hắn: “Hôm nay cậu đứng đây không phải vì tập đoàn hay vì công trạng, mà vì để chứng minh giá trị của bản thân cậu.Vậy nên tuyệt đối không được phân tâm, tập trung vào mục tiêu.”

Giá trị của bản thân? Thước Cần mờ mịt nhìn về phía y.

“Cậu mong muốn cuộc sống tương lai của mình sẽ thế nào? Vai trò của bản thân là gì? Nếu chưa từng nghĩ đến, vậy thì từ hôm nay bắt đầu suy nghĩ đi. Chỉ có hiểu rõ những vấn đề đó, những việc cậu làm mới có ý nghĩa. Còn không, tất cả cũng chỉ là phù phiếm thôi.”



Bắt đầu phiên đấu thầu, ngay vòng đầu tiên đã có vô số công ty bị loại. Những công ty này thực chất cũng không có lực cạnh tranh với tập đoàn lớn, chỉ đến cho đủ số lượng hoặc học hỏi kinh nghiệm. Vòng ra giá thứ hai cũng chỉ còn lại năm công ty lớn, trong đó có tập đoàn Vạn Vật và tập đoàn Phượng Tê của Trịnh Mân, nhưng lại không có Thước gia. Thước Cần bắt đầu điên cuồng bổ não, lẽ nào Thước thị thực ra không nhắm vào lần đấu thầu này mà anh hai chủ yếu mượn cớ để đến thăm mình?

Năm công ty lọt vào vòng tiếp theo lần lượt cử người lên thuyết trình về phương án phát triển dự kiến nếu trúng thầu, không khí vô cùng căng thẳng. Đến lượt mình, đại não Thước Cần hoàn toàn trống rỗng, cứng ngắc bước lên bục. Đối mặt với sự áp lực khi bị hàng ngàn con mắt nhìn chằm chằm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác kích động kỳ lạ. Cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý dường như cũng không tệ như trong quá khứ. Thước Cần cầm lấy thiết bị điều khiển hướng về phía màn hình lớn.

Khóe miệng Trịnh Mân hơi nhếch lên: “Quả nhiên trong người chảy dòng máu của Thước gia, không tồi đâu. Mài giũa vài năm, biết đâu lại trở thành một Thước Thừa Dụ thứ hai cũng nên.”

Thiều Khuynh Tri không biết có có nghe thấy không, chỉ nhìn chăm chú về phía chàng trai đang đứng trên sân khấu, nét mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

Vài phút trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc Thước Cần đi xuống ngồi cạnh mình, Thiều Khuynh Tri mới thấp giọng hỏi hắn: “Có cảm giác gì?”

Thước Cần lau lau mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay, “Đầu óc trống rỗng, chẳng biết bản thân vừa nói những gì nữa.”

“Cậu nói rất tốt, vượt xa mong đợi của tôi.”

Thước Cần kinh ngạc nhìn y: “Thật sao?”

Trịnh Mân ngồi bên cạnh quay sang nhìn hắn: “Rất có phong thái của anh cậu năm xưa.”

Thước Cần âm thầm hừ hừ. Phong thái cái mông, giả vờ văn vẻ cái gì, thể hiện mình nhiều chữ hơn người khác chắc. Ngụ ý của Trịnh Mân là gì hắn hiểu rõ, nhưng cũng lười chối bỏ thân phận của bản thân nữa, đằng nào bọn họ đều là cáo già, có chối nữa cũng chẳng có tác dụng, được khen thì cứ thoải mái mà nhận thôi.

Qua vòng hai, loại tiếp hai đối thủ, hiện tại chỉ còn Vạn Vật, Phượng Tê và một công ty liên doanh. Ban tổ chức yêu cầu bọn họ bổ sung phương án đầu tư, hội chẩn chính thức sẽ diễn ra vào một tuần sau. Khoảng thời gian này trên thực tế cũng sẽ linh động ít nhiều.

Sau khi kết thúc vòng đấu thầu hôm nay, nhóm của Vạn Vật và Trịnh Mân mở một cuộc họp nhỏ. Phương án của đối phương rất hoàn thiện, lại có vốn đầu tư nước ngoài, thực lực không đơn giản. Để đảm bảo trúng thầu, Trịnh Mân đề xuất một phương án rất táo bạo, dành một phần diện tích khu đất để xây dựng công trình tiện ích công cộng, trực tiếp đánh thẳng vào nhu cầu của Chính phủ.

La Vũ cau mày: “Đầu tư kiểu này thì còn gì là lợi nhuận? Mất nhiều hơn được, hơn nữa tổn thất lớn nhất chính là Trịnh Mân.”

“Anh ta muốn có mảnh đất này, mục đích lại không phải vì lợi nhuận. Rốt cuộc vì sao phải đề nghị hợp tác với chúng ta?” Thiều Khuynh Tri nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trịnh Mân rời đi, “Sao tôi cứ có cảm giác rất quen thuộc với người này, nhưng mà…”

Ninh Cửu Nguyệt xoa cằm: “Chẳng lẽ là Chướng nhãn pháp?”

“Không thể. Không thứ pháp thuật có thể qua được mắt tôi.” Thiều Khuynh Tri lắc đầu.

Thước Cần cố gắng níu kéo: “Này, chúng ta đang nói chuyện kinh doanh theo motip hiện đại ở thế kỷ 21 cơ mà, sao đột nhiên lại chuyển sang motip huyền huyễn thần quái thế hả? Các người có thể làm ơn đừng quên ở đây còn một nhân loại yếu ớt như tôi không, xoát một cái đổi từ hiện đại sang cổ trang là dễ tâm thần phân liệt nhân cách bại liệt lắm đấy!”

Đáng tiếc tất cả đồng nghiệp thân ái đều không phải người, thể nên không ai quan tâm đến vấn đề chăm sóc sức khỏe tâm thần của Thước đặc trợ tội nghiệp.

Ra khỏi hội trường trời đã tối đen. Bị mọi người túm đến trà lâu ăn bữa tối Mạch Đương Đương làm, Thước Cần cũng mặc kệ bóng ma tâm lý trong lòng, y chết đói vài năm ăn một lúc hết ba bát cơm to. Ngay cả Mạch Đương Đương sức ăn như núi cũng phải bội phục hắn.

“Cậu thế này người ta lại tưởng người làm sếp như tôi ngược đãi nhân viên, ngay cả cơm cũng không cho cậu ăn no.”

Thước Cần một miệng toàn là thức ăn còn chưa nhai xong, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Thiều Khuynh Tri: Anh vốn vẫn luôn ngược đãi nhân viên!

Đỗ Khâm không ăn cơm, đang tiếp đón ai đó trên tầng hai.

“Hôm nay là thứ năm mà, sao không thấy có khách đến uống trà?” Thước Cần sau khi hoàn thành công cuộc nhai nuốt cuối cùng cũng rảnh miệng hỏi một câu.

“Lầu dưới của trà lâu tối thứ năm đều nghỉ không bán.” Ninh Cửu Nguyệt trả lời.

“Quản lý hôm nọ đi đâu rồi?”

“Chắc lại đi chơi rồi.”

“Cái trà lâu kỳ quái này vẫn có khách hàng đúng là đáng sợ thật.” Thước Cần đột nhiên phát hiện ra vấn đề, “Nhưng mà này, mọi người không sợ nhân viên công ty hoặc người quen cuối tuần đến đây phát hiện chủ tịch và một dàn thư ký trợ lý đều ở đây làm nhân viên phục vụ sao?”

La Vũ khinh bỉ nhìn hắn: “Bọn họ sẽ không đến đây?”

“Là sao?”

Thiều Khuynh Tri từ tốn giải thích: “Nếu là khách đến uống trà ở trà lâu, sẽ không trở thành nhân viên của tập đoàn Vạn Vật, cũng không quen biết chúng ta. Nếu là nhân viên tập đoàn hoặc người quen, bọn họ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của trà lâu này.”

“……”

Thế sao bản thân hắn lại ở đây? Thước Cần một lần nữa vô cùng căm hận cái miệng nói lắm của mình. Hắn sai rồi, đã biết càng nghe Thiều Khuynh Tri giải thích thì càng hỏng thế mà vẫn cố hỏi, hắn thực sự sai lầm rồi.

Đang nói chuyện, vị khách trên lầu hai mang theo thứ gì đó vô cùng hài lòng bước xuống lầu, trước khi đi còn cúi gập người vái Thiều Khuynh Tri một cái, vô cùng cung kính.

Thước Cần cắn cắn đũa: “Vị này nhìn qua trông có vẻ cũng bình thường, không biết là loài gì nhỉ?”

“Đó là…”

“Stop, coi như tôi chưa hỏi gì hết, ok?” Thước Cần vội vàng ngắt lời Thiều Khuynh Tri.

Nhưng ngắt lời là xong chắc? Thiều chủ tịch là ai, trợ lý không muốn nghe thì Thiều chủ tịch sẽ ngoan ngoãn không nói sao?

“Đó là Thiên mã.” (1)

“Thiên mã… Lưu tinh quyển?” (2)

“Bản thể nhìn giống như chó trắng, trước đây mỗi lần nhìn thấy nhân loại đều sợ hãi bay đi, đến đây để mua thuốc tăng can đảm gì đó thì phải.”

Thước Cần bắt đầu rối rắm với các thể loại tên của thần thú: “Bản thể giống chó sao không gọi là Thiên cẩu mà lại gọi là Thiên mã? Thế con nào bản thể giống ngựa chẳng lẽ gọi là Thiên ngưu à?”

Thiều Khuynh Tri thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái.

Thước Cần cúi thấp đầu lí nhí: “…… Tôi không hỏi gì đâu, không hỏi gì hết, thật đấy.”

Cái miệng tai vạ này đúng là muốn nhanh đi tìm chết mà!

“Được rồi, hôm nay chúng ta uống một ly đi, chúc mừng cho sự tiến bộ mấy ngày qua và biểu hiện xuất sắc hôm nay của Thước trợ lý.” Thiều Khuynh Tri nâng ly vang đỏ lên.

Tiếng ly tách chạm vào nhau phát ra âm vang thanh thúy.

Ninh Cửu Nguyệt cười híp mắt: “Thước Cần nhà chúng ta đúng là sau một đêm đã trưởng thành rồi.”

La Vũ ngửa đầu, “Cũng chỉ vượt qua ngưỡng không ngất theo phong cách kỳ dị lần trước thôi.”

Đỗ Khâm không lên tiếng, chỉ im lặng uống rượu.

Mạch Đương Đương đưa một đĩa salad sang như đang hiến vật quý: “Mới làm đấy, rau củ tươi lắm.”

Thước Cần đột nhiên có chút cảm động, cuộc sống bên cạnh những thành phần kỳ quái không xác định giống loài này mặc dù chìm nổi thất thường, nhưng cũng rất mới mẻ thú vị, cảm giác cũng không tệ chút nào.

Thiều Khuynh Tri ân cần nhìn hắn: “Phải rồi, cậu có muốn xem loại thuốc tăng can đảm mà con Thiên mã ban nãy mua không? Tôi có thể bảo Đỗ Khâm dẫn cậu đi xem thử.”

…… Đã biết không thể tin tưởng vào boss thần kinh thác loạn này mà! Cảm động cái quần gì đấy tuyệt đối là ảo giác! Ảo giác!

________________

Chú thích:

(1) Thiên mã: Thiên mã này là thiên mã trong Sơn Hải kinh – phần Bắc Sơn kinh: “Lại hướng đông bắc 200 dặm là hòn núi Mã Thành 馬成, có loài thú, dạng nó như con chó trắng mà đầu đen, thấy người thì sợ hãi bay đi, tên nó là thiên mã 天馬, tự kêu tên mình.”

(2) Thiên mã lưu tinh quyển (Pegasus Meteor Fist hay Pegasus Ryu Sei Ken): một tuyệt kỹ của Seiya, đấm 100 phát trong vòng 1s, ai đọc bộ Áo giáp vàng (Saint Seiya) huyền thoại ngày xưa chắc biết cái này (bộ này nhiều trai đẹp lắm ạ ahihi, bonus cho các đồng chí cái hình của Seiya Pegase bên dưới)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương