**

“Rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy, có gì thì nói thẳng đi được không?” Trong quán bar, Đoàn Dục Thần ngồi bên cạnh quầy bar, không chịu được mở miệng nói với Đường Duẫn phía sau quầy.

Nguyên cả buổi tối, từ sau khi anh và Thời Mễ Mễ cùng đến quán bar, ánh mắt thăm dò của Đường Duẫn không chút che giấu dừng ở trên mặt, trên người hai người bọn họ, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, cũng không nói chuyện làm cho cả người anh không được tự nhiên.

Cho nên chờ đến khi Mễ Mễ không kìm chế được tế bào khiêu vũ, chạy đến sàn nhảy vui chơi, anh lập tức mở miệng hỏi anh ta.

“Gần đây trong quán bar có hai chuyện sôi nổi liên quan đến hai người, tớ rất muốn biết là thật hay giả.” Đường Duẫn không thay đổi ánh mắt thăm dò, chầm chậm nói ra vấn đề của anh ấy.

“Chuyện gì?”

“Nghe nói hai người các cậu sắp kết hôn?”

Đoàn Dục Thần lập tức toét miệng cười. “Đúng.”

“Thằng nhóc này, chuyện như vậy lại không nói cho tớ biết, còn để tớ nghe từ chỗ người khác, thật sự là tên hỗn đản!” Đường Duẫn lập tức chửi lớn.

“Hôm nay bọn tớ đến đây là để nói cho cậu chuyện này, mấy ngày trước đều bận rộn đi xem áo cưới, cho nên mới không đến.” Đoàn Dục Thần giải thích, ”Nhưng ngoại trừ người nhà hai bọn tớ, chuyện này chúng tớ còn chưa nói cho bất kì người nào, sao có người biết chuyện này nhỉ?”

“Có người nhìn thấy các cậu trong tiệm áo cưới, sau đó 1 đồn 10, 10 đồn 100, cậu cảm thấy bọn họ làm sao mà biết?” Đường Duẫn không vui nói.

Đoàn Dục Thần cười cười. ”Cậu chính vì vấn đề này mà nguyên cả buổi tối vẻ mặt mới kì lạ nhìn bọn tớ?”

Đường Duẫn nhìn anh một cái, có chút không tự nhiên lắc đầu. ”Trên thực tế, còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Đường Duẫn mím mím môi, do dự không biết có nên mở miệng nói với anh chuyện tiếp theo.

”Lão Đường?”

“Tớ thật sự không biết nên nói với cậu chuyện này như thế nào.” Anh ta than thở.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.

“Chuyện này để em nói.” Từ trên sàn nhảy đi đến Thời Mễ Mễ bất ngờ đứng sau lưng anh nói.

“Mễ Mễ?” Anh lập tức quay đầu nhìn cô.

Sau khi Thời Mễ Mễ đến ngồi xuống chỗ của mình, đầu tiên tặng cho anh một cái mỉm cười xán lạn sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đường Duẫn.

“Chuyện mà anh nói có phải liên quan đến nốt ruồi?”Cô nhướng mày hỏi.

“Sao cô biết chuyện này?” Đường Duẫn ngạc nhiên nhìn cô.

”BBởi vì tôi có năng lực đặc biệt.” Thời Mễ Mễ nháy mắt với anh ta.

Đoàn Dục Thần ở bên cạnh không nhịn được bật cười, thì ra lão Đường nói chuyện này, anh còn cho là chuyện gì lớn lắm, nhìn bộ dạng cậu ta nghiêm túc, cẩn thận.

Đường Duẫn nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, không hiểu hai người bọn họ sao lại phản ứng như vậy.

“Cô biết bọn họ đều rêu rao rằng từng cùng cô phát sinh quan hệ, cho nên mới biết…”

“Biết trước ngực tôi có nốt ruồi? Hơn nữa còn mọc ở chính giữa?” Thời Mễ Mễ mỉm cười tiếp lời anh hoàn thành câu nói.

“Tôi thật không biết sao cô có thể cười được, còn có cậu nữa.” Chân mày Đường Duẫn nhăn lại thành một đường từ trên gương mặt tươi cười của Thời Mễ Mễ chuyển đến trên mặt Đoàn Dục Thần, thắc mắc: “Chẳng lẽ hai người không tức giận sao?”

“Tôi rất tò mò, không biết bọn họ có nói nốt ruồi trước ngực của tôi là màu hồng hay màu đen không?” Thời Mễ Mễ cười hỏi.

Đoàn Dục Thần nghe thấy vậy trong nháy mắt từ buồn cười trở thành cười lớn.

”Học trưởng.” Thời Mễ Mễ nũng nịu liếc anh một cái, muốn anh kìm chế một chút.

”Hai người hẳn không phải là bị tức giận điên rồi chứ?” Đường Duẫn lắc đầu, lo lắng nhìn hai người hỏi.

“Lão Đường, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, bọn họ có nói nốt ruồi kia là hồng hay là đen không?” Thời Mễ Mễ đem ánh mắt chuyển đến trên mặt anh ta nghiêm túc hỏi.

Đường Duẫn lắc đầu.

”Được, lần sau nếu như có người nói như vậy, anh liền hỏi hắn nốt ruồi của tôilà hồng hay đen.” Cô duyên dáng cười một cái.

”Hai người rốt cuộc là đang làm cái gì?” Đường Duẫn nhìn về phía Đoàn Dục Thần càng cười càng không thể ngừng, cuối cùng chịu không được mà hỏi.

”Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Đoàn Dục Thần cố gắng kìm chế tiếng cười của mình lắc đầu xua tay.

”Không có chuyện gì mới là lạ!” Anh không tin. ”Rốt cuộc là chuyện gì, chuyện này có phải có nội tình bên trong gì đó đúng không, có thể nói cho tôi biết cũng để tôi cười một cái được không?”

”Có thể nhưng tôi có điều kiện.” Thời Mễ Mễ nhìn anh một cái, có ý đồ khác mỉm cười.

”Điều kiện gì?”

”Chúng tôi muốn mượn quán bar của anh để làm nơi tổ chức đính hôn….”

“Cái này thì có vấn đề gì!” Anh ta lập tức đồng ý, đã có thể tưởng tượng hiện trường hôm đó có bao nhiêu náo nhiệt, rượu trong quán của anh sẽ bán được rất tốt.

”Tôi còn chưa nói xong, anh có thể đừng đồng ý nhanh như vậy miễn cho sau này hối hận.” Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

”Nói cái gì?”

“Địa điểm miễn phí, đồ uống miễn phí.”

”Ê ê ê, cô hại người nha?” Đường Duẫn lập tức trợn trừng hai mắt nói, ”Địa điểm miễn phí đã đủ thể hiện tấm lòng rùi, cô còn muốn đồ uống miễn phí?”

“Trên đời không có bữa ăn không, muốn biết bí mật phải trả giá.” Thời Mễ Mễ đắc ý nói, vẻ mặt vô cùng gian thương.

”Lão Đoàn, anh em chúng ta mấy năm nay tớ cũng không đối xử tệ với cậu, cậu lại dung túng cho vợ cậu đối xử với tớ như vậy?” Đường Duẫn lập tức quay đầu khiếu nại với Đoàn Dục Thần.

”Đem nó coi như quà mừng đám cưới của cậu cho chúng tớ không được sao, dù sao lấy tình cảm của chúng ta quà mừng của cậu hẳn sẽ không quá nhỏ chứ?” Đoàn Dục Thần toét miệng cười.

”Không đúng, quà mừng là quà mừng, giao dịch là giao dịch.” Thời Mễ Mễ lập tức sửa lại.

“Này uy uy, cô trở nên keo kiệt như thế khi nào vậy?” Đường Duẫn đột nhiên quay đầu kêu lớn với cô, ”Tôi nhớ là cô từng hùng hồn nói lúc vạn nhân mê cô kết hôn tuyệt đối không nhận quà mừng, hơn nữa muốn đãi tiệc ba ngày ba đêm để cho mọi người ăn đến khi bội thực. Lời này là cô đã nói?”

“Tôi từng nói như vậy, nhưng điều kiện đầu tiên chính là tôi gả vào gia đình giàu có, nhưng bay giờ tôi gả vào gia đình một nhân viên làm công ăn lương bình thường, một tháng chỉ có mấy vạn thu nhập cố định. Ai, không có cách nào, chồng không có tiền, người làm vợ đương nhiên phải vất vả dốc sức vì kế sinh nhai của gia đình thôi.”

Thời Mễ Mễ nói rất rõ ràng mạch lạc, một chút xấu hổ cũng không có, nhưng Đoàn Dục Thần và Đường Duẫn ở bên cạnh lại đồng thời há hốc miệng, hai người đều dùng thái độ ngạc nhiên trừng cô, giống như bất ngờ nhìn thấy người ngoài hành tinh.

“Hai anh sao lại nhìn tôi như vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

“Cô nói lão Đoàn thu nhập một tháng chỉ có mấy vạn, cô đang lừa quỷ à? Ai không biết giá trị con người cậu ấy nhiều hơn 500 triệu, thu nhập bình quân một năm cộng thêm cổ phiếu ít nhất cũng 7, 8 nghìn vạn.’’

Cằm dưới của Thời Mễ Mễ nháy mắt rơi xuống, cô nhanh chóng nhìn Đoàn Dục Thần một cái, lại quay đầu kêu lên với Đường Duẫn: ”Anh đang nói đùa à?”

“Đây là sự thật ai cũng biết, tôi nói đùa làm sao được?” Đường Duẫn nói.

“Anh ấy nói thật chứ?” Cô vội vàng xoay mặt về phía Đoàn Dục Thần hỏi.

Đoàn Dục Thần im lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng từ từ khẽ gật đầu.

“Oh my god!” Thời Mễ Mễ nhịn không được kêu thành tiếng nhỏ, trên mặt toàn bộ là thái độ không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ cô không biết chuyện này sao?” Đường Duẫn thay Đoàn Dục Thần hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Thời Mễ Mễ lắc đầu, vẫn bộn rộn tiêu hóa tin tức đến bất ngờ này.

”Cô thật sự không biết?” Anh ta lại hỏi một lần nữa.

Thời Mễ Mễ thắc mắc nhìn anh ta lắc đầu, sau đó trong chớp mắt, cô nhớ đến lời anh ta vừa mới nói.

“Mọi người đều biết?” Cô nhìn Đường Duẫn lại quay đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần. ”Mọi người đều biết?” Cô nhìn anh lại nói lại lần nữa.

“Cô chờ đó.” Sau khi Đường Duẫn nói xong, lại quay người nhờ người nhân viên ở bên cạnh vào phòng nghỉ của nhân viên giúp anh ta lấy tạp chí ở trên mặt bàn ra đây.

Sau một hồi, người nhân viên được nhờ cầm ra một quyển tạp chí, Đường Duẫn nhận lấy sau đó mở ra một trang viết có hình người nào đó ở trên, trực tiếp đưa đến trước mặt để cô nhìn.

Thời Mễ Mễ đầu tiên là nhìn thấy hình của Đoàn Dục Thần trên tạp chí, sau đó mới chú ý đến tiêu đề chữ lớn ở bên cạnh bức hình, người đàn ông độc thân kim cương trị giá con người 500 triệu?!

“Cái này……” Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần, cả người lộ ra 1 loại bộ dạng kinh ngạc đến nổi không nói thành lời.

Đoàn Dục Thần bị phản ứng chân thực của cô cảm động đến vô cùng, anh luôn cho là cô ít nhiều vì giá trị con người anh mới hẹn hò với anh, không ngờ trên thực tế căn bản không phải là như vậy, cô căn bản là không biết anh có bao nhiều tiền, thậm chí còn cho rằng anh chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, vẫn đồng ý gả cho anh.

Trời ơi! Cám ơn ông đã để cho giấc mộng đẹp của con trở thành sự thật.

“Anh yêu em.” Anh nồng nàn nhìn cô nói, sau đó lại nhịn không được cúi người hôn cô, nhiệt tình đến nổi gần như quên mất bọn họ bây giờ đang ở nơi công cộng.

“Khụ! Khụ! Khụ!” Đường Duẫn chịu không được ho lên 3 tiếng để nhắc nhở vị trí bây giờ của bọn họ.

Thời Mễ Mễ đỏ mặt vươn tay đẩy Đoàn Dục Thần rời khỏi môi mình, sau đó quay đầu nhìn anh.

“Anh bị sặc rượu sao?” Cô trêu chọc hỏi.

“Xin tội nghiệp tội nghiệp cho tôi lão già này, đừng như vậy kích thích tôi được không?” Đường Duẫn giả vờ đáng thương.

“Được rồi, tội nghiệp anh. Quà mừng của anh tôi không lấy nữa, nhưng địa điểm và đồ uống vẫn phải cung cấp miễn phí.” Cô hào phóng nói.

“Được, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết bí mật đằng sau câu chuyện nốt ruồi kia được chưa?” Anh cũng không quên chuyện này.

“Có thể.” Nói xong vẫy vẫy tay với anh, muốn anh đến gần một chút.

Đường Duẫn lập tức nghiêng tai về phía cô.

“Thực ra nốt ruồi của tôi nằm ở trên mông.” Cô nói.

Đoàn Dục Thần ở bên cạnh lại nhất thời cười lớn thành tiếng, oa ha ha…cô thật sự là…thật sự là….ha ha…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương