Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện
-
Chương 20
- Ai ui! Này, sao cậu lại va vào tôi – Một đứa trẻ hét lên
- Hừ, cậu va vào người khác thì có – Tôi cũng hét to không kém. Rõ ràng tôi đang trên đường đi học về, nó va vào tôi lại còn ăn vạ.
- Bắt đền cậu. Va vào người khác thì phải đền. Đền đi! – Đứa trẻ hét to hơn
Thấy nó sắp khóc, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn gào lên: “Sao phải đền! Không đền!”. Gào xong tôi cũng muốn khóc. Vậy là cả hai cùng khóc ầm lên.
- Này – đứa trẻ lấy tay dụi mắt rồi quẹt quẹt mũi. Tôi biết đứa trẻ ấy không có nước mắt, nó có khóc bao nhiêu đi nữa mắt cũng sẽ ráo hoảnh – đừng khóc nữa, chơi trốn tìm đi.
Tôi gật đầu, hai đứa chơi trốn tìm dưới gốc đa gần đó. Tôi bịt mắt, đứa trẻ đi trốn. Nhưng trốn bao lần nó cũng chỉ trốn quanh quẩn gốc đa già, toàn bị tôi tìm thấy. Nó méo xệch mặt, tôi biết rõ nó chẳng thể rời quá xa gốc đa được, muốn trốn chỗ khác, trừ khi đứng ra giữa đường rồi làm bộ tôi đang trốn thôi. Tôi cũng chịu khó “chết”, bịt mắt rồi tìm kiếm.
Chơi mãi, đến lúc chán, hai đứa chúng tôi ngồi bệt xuống đất, dựa vào gốc cây.
- Cậu tên gì?
- Thanh Hiên
- Ai đặt tên cho cậu thế?
- Mẹ tớ, hỏi hâm thế?
- Tớ còn chẳng có tên cơ…
- Ê, đừng làm mặt mếu nữa. Cậu tên là… - tôi đảo mắt nhìn quanh, rồi nhìn ngửa mặt nhìn tán lá – tên là Lá đi, xanh lè y như mặt cậu.
- Tên xấu thế - đứa trẻ mặt càng méo hơn
- Thế tên là Đa đi, cây Đa có rất nhiều rất nhiều cái lá.
- Ừ, tớ cai quản cả vùng này, gốc cây này là địa bàn của tớ. Tớ là Vua Đa.
- Thế Vua Đa có biết cây đa này có bao nhiêu cái lá không ha ha ha =))
Đúng, là lần đầu tiên tôi gặp Đa Đa. Tôi lớn như thế này, lại vô thức cư xử như hồi nhỏ. Rồi tôi dẫn Đa Đa về nhà, y như xưa.
- Thanh Hiên, cậu lớn rồi – trên đường đi, Đa Đa chợt nói khẽ.
- Ừ. Ai cũng phải già đi, chỉ có cậu là còn bé tí. Tớ còn tưởng cậu tan biến rồi. – Tôi thật thà quay đầu lại nhìn cậu ấy.
- Tớ còn ở đây. Cậu có muốn ở đây không? – Đa Đa nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh mắt cậu ấy sáng, trong, đầy chờ đợi.
- …
Tôi không nói gì, quay lại đi tiếp.
- Chỉ cần cậu muốn, bọn mình sẽ ở đây. Mẹ cậu cũng ở đây. Rồi Văn Thanh Hiên cũng ở đây, Ngọc Anh chờ cậu ở thời gian kế tiếp. Trẻ mãi không già, thậm chí, mãi mãi vui vẻ như thế. Không ai bắt nạt cậu, không ai ghẻ lạnh cậu, không ai khiến cậu đau lòng, chỉ cần cậu muốn thôi, Thanh Hiên. – Đa Đa không bước theo tôi nữa, lớn tiếng.
- Không …
Tôi đau lòng nhắm nghiền mắt. Mộng, tất cả chỉ là mộng. Mẹ tôi chết rồi, Đa Đa chết rồi, Ngọc Anh cũng thế. Thanh Hiên là do tôi hiểu nhầm, tôi ngộ nhận, tôi ngu ngốc.
- Tớ phải tỉnh lại thôi Đa Đa – tôi mở mắt, mỉm cười.
- Cậu ở lại đây đi. Tớ chờ cậu rất lâu rồi, tớ đã đếm đủ, đã biết cây đa này có bao nhiêu chiếc lá. Lại đây Thanh Hiên, lại đây tớ nói cho – Đa Đa không rời mắt, chầm chậm tiến về phía tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy sáng rực, cũng hơi… lành lạnh.
Tôi vùng chạy, ngược hướng đường về nhà, xuyên qua Đa Đa mà chạy. Đa Đa đuổi theo sau lưng. Dù không quay lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cậu ấy, cảm nhận cậu ấy lướt trên mặt đất về phía tôi, cảm nhận rằng nếu cậu ấy bắt được, tôi sẽ ở nơi này vĩnh viễn. Tai tôi tràn ngập lời thầm thì kể về kỷ niệm, kể về những chuyện ngây ngô ngày cũ. Tôi cố không nghe, nhưng không thể. Chân tôi chạy chậm dần, chậm dần, muốn nghe, nghe nhiều hơn nữa. “Cậu quay về làm gì? Đâu có điều gì níu giữ cậu ở đó” Vì một câu này, tôi khựng lại. Tôi muốn quay về vì cái gì? Không buồn không khổ, không còn cô đơn nữa, có mẹ, có bạn, có… người yêu. Vậy thì quay về thực tế lạnh lẽo khủng khiếp kia làm gì?
Tôi cứ đứng đó. Giây phút Đa Đa vươn tay đến, tôi lại giật mình vùng chạy. Không ức chế được tuyến lệ, tôi vừa khóc vừa điên cuồng chạy tiếp. Tôi không biết lí do tại sao, nhưng đau khổ thế này, vẫn cứ phải tỉnh mộng thôi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi Thanh Hiên, tôi nghẹn ngào gọi mình, cố gắng đánh thức mình.
- Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi Thanh Hiên.
Ai đang gọi thế? Mau gọi tôi đi, mau lay tôi tỉnh, mau lay tôi tỉnh. Phải tỉnh lại.
Tôi mở mắt ra, vẫn còn thút thít chưa dừng. Ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ làm tôi chói mắt. Tôi không kiềm chế được, run rẩy đưa tay ôm lấy mình. Một bàn tay tóm lấy tôi.
Chưa thoát sao?
Tim chết lặng, tôi hốt hoảng hét lớn.
Khoan đã.
Văn Thanh Hiên, anh làm cái quái gì ở nhà tôi vậy.
- Anh làm gì ở đây? – chưa nghĩ xong tôi đã hỏi.
- Khoan đã, tại sao anh lại vào nhà tôi?
- Không, tại sao anh biết nhà tôi?
- Từ từ, buông tôi ra đã. Buông ra ngay.
Tôi hỏi, anh ta vừa hé miệng tôi đã hỏi câu tiếp theo. Vừa định hỏi tiếp thì nhớ ra điểm trọng yếu, tôi vùng vẫy khỏi anh ta, nhảy ra khỏi giường, ôm chặt gối, nhìn anh ta đầy cảnh giác. Con mẹ nó, anh ta cười cái gì. Tôi chửi bậy trong lòng, cố duy trì vẻ mặt nghiêm túc, trầm trọng.
- Lại đây – anh ta vẫy tay, nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi kiên quyết duy trì khoảng cách “Nói!”
- Hàng xóm
Tôi bắt đầu nghĩ xem tôi quen bao nhiêu người xung quanh, tôi có gửi chìa khóa nhà ai không. Không đúng, tôi ra ngoài lúc sáng sớm, lịch trình thất thường, có lúc chỉ ở nhà, ngoài quen mặt thì cũng không thân thiết với ai trong khu chung cư này chứ đừng nói đến gửi chìa khóa.
- Anh là hàng xóm của em – Văn Thanh Hiên giọng nói lịch sự đúng mực nói ra sáu chữ ngắn gọn.
- Ở đâu – Tôi không tin. Kể cả không quen biết, tôi vẫn có mắt, có thói quen quan sát. Tôi biết nhà bên cạnh là một gia đình, nhà đối diện là một cô gái trẻ sống chung với người yêu. Nhà bên cạnh nhà đối diện là một ông cụ già thỉnh thoảng mới thấy con cái về thăm. Con ông cụ, cô thì lấy chồng ở thành phố khác, tết mới về, con trai thì dọn ra ngoài sống lúc lấy vợ, cuối tuần hoặc ngày cúng giỗ sẽ đưa cả nhà về. Tôi thừa nhận, tôi có nói chuyện vài lần, có mang ít đồ cho ông cụ, nhưng Văn Thanh Hiên chẳng lẽ là con trai thất lạc vừa được tìm về của ông ấy?
Vô lí. Hay anh ta đang sống thử với cô gái kia? Hay là call – boy? Nghĩ thế tôi tròn mắt.
Tay anh ta chỉ ra phía cửa sổ. Bên kia cũng là một tòa nhà chung cư, cao cấp hơn tòa nhà của tôi rất nhiều. Tôi biết vì tôi đã tham quan bên ấy khi chọn thuê nhà. Cơ bản tôi không thể mơ sống ở bên đấy được, tôi lấy cớ sang xem phòng, xem nhà có căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ phòng ngủ của tôi, chỉ để biết nhà ấy chưa ai mua, và cẩn thận hơn, khi tôi nhìn từ cửa sổ bên kia, với khoảng cách giữa hai tòa nhà, không soi mói kỹ được phòng của tôi, cùng lắm là biết đèn sáng đèn tắt, có người đi lại là hết, tầm nhìn cũng khá hẹp. Căn nhà tôi đang thuê hiện giờ, là căn duy nhất trong tòa nhà này đối diện với căn nhà chưa chủ, giảm thiểu tối đa khả năng soi mói. Lúc ấy, Ngọc Anh cười tôi, bảo rằng nếu có hàng xóm đẹp trai thì càng tốt, còn có thể “You belong with me” với một anh đẹp trai độc thân có chung cư sang chảnh.
Căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ căn phòng tôi, căn phòng luôn buông rèm che bây giờ đã vén rèm lên, tôi có thể nhìn thấy chiếc kính viễn vọng đặt ở đó. Khoảng cách này, cùng với một chiếc kính thiên văn.
Aaaaaaaaaaaaaaa – tôi đáp gối vào anh ta, hét lớn, chạy thẳng ra khỏi phòng.
Tôi trốn học nhiều lắm, anh ta nhìn thấy tôi ngủ, trốn học, để ngủ, trốn học giờ của anh ta để ngủ.
- Hừ, cậu va vào người khác thì có – Tôi cũng hét to không kém. Rõ ràng tôi đang trên đường đi học về, nó va vào tôi lại còn ăn vạ.
- Bắt đền cậu. Va vào người khác thì phải đền. Đền đi! – Đứa trẻ hét to hơn
Thấy nó sắp khóc, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn gào lên: “Sao phải đền! Không đền!”. Gào xong tôi cũng muốn khóc. Vậy là cả hai cùng khóc ầm lên.
- Này – đứa trẻ lấy tay dụi mắt rồi quẹt quẹt mũi. Tôi biết đứa trẻ ấy không có nước mắt, nó có khóc bao nhiêu đi nữa mắt cũng sẽ ráo hoảnh – đừng khóc nữa, chơi trốn tìm đi.
Tôi gật đầu, hai đứa chơi trốn tìm dưới gốc đa gần đó. Tôi bịt mắt, đứa trẻ đi trốn. Nhưng trốn bao lần nó cũng chỉ trốn quanh quẩn gốc đa già, toàn bị tôi tìm thấy. Nó méo xệch mặt, tôi biết rõ nó chẳng thể rời quá xa gốc đa được, muốn trốn chỗ khác, trừ khi đứng ra giữa đường rồi làm bộ tôi đang trốn thôi. Tôi cũng chịu khó “chết”, bịt mắt rồi tìm kiếm.
Chơi mãi, đến lúc chán, hai đứa chúng tôi ngồi bệt xuống đất, dựa vào gốc cây.
- Cậu tên gì?
- Thanh Hiên
- Ai đặt tên cho cậu thế?
- Mẹ tớ, hỏi hâm thế?
- Tớ còn chẳng có tên cơ…
- Ê, đừng làm mặt mếu nữa. Cậu tên là… - tôi đảo mắt nhìn quanh, rồi nhìn ngửa mặt nhìn tán lá – tên là Lá đi, xanh lè y như mặt cậu.
- Tên xấu thế - đứa trẻ mặt càng méo hơn
- Thế tên là Đa đi, cây Đa có rất nhiều rất nhiều cái lá.
- Ừ, tớ cai quản cả vùng này, gốc cây này là địa bàn của tớ. Tớ là Vua Đa.
- Thế Vua Đa có biết cây đa này có bao nhiêu cái lá không ha ha ha =))
Đúng, là lần đầu tiên tôi gặp Đa Đa. Tôi lớn như thế này, lại vô thức cư xử như hồi nhỏ. Rồi tôi dẫn Đa Đa về nhà, y như xưa.
- Thanh Hiên, cậu lớn rồi – trên đường đi, Đa Đa chợt nói khẽ.
- Ừ. Ai cũng phải già đi, chỉ có cậu là còn bé tí. Tớ còn tưởng cậu tan biến rồi. – Tôi thật thà quay đầu lại nhìn cậu ấy.
- Tớ còn ở đây. Cậu có muốn ở đây không? – Đa Đa nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh mắt cậu ấy sáng, trong, đầy chờ đợi.
- …
Tôi không nói gì, quay lại đi tiếp.
- Chỉ cần cậu muốn, bọn mình sẽ ở đây. Mẹ cậu cũng ở đây. Rồi Văn Thanh Hiên cũng ở đây, Ngọc Anh chờ cậu ở thời gian kế tiếp. Trẻ mãi không già, thậm chí, mãi mãi vui vẻ như thế. Không ai bắt nạt cậu, không ai ghẻ lạnh cậu, không ai khiến cậu đau lòng, chỉ cần cậu muốn thôi, Thanh Hiên. – Đa Đa không bước theo tôi nữa, lớn tiếng.
- Không …
Tôi đau lòng nhắm nghiền mắt. Mộng, tất cả chỉ là mộng. Mẹ tôi chết rồi, Đa Đa chết rồi, Ngọc Anh cũng thế. Thanh Hiên là do tôi hiểu nhầm, tôi ngộ nhận, tôi ngu ngốc.
- Tớ phải tỉnh lại thôi Đa Đa – tôi mở mắt, mỉm cười.
- Cậu ở lại đây đi. Tớ chờ cậu rất lâu rồi, tớ đã đếm đủ, đã biết cây đa này có bao nhiêu chiếc lá. Lại đây Thanh Hiên, lại đây tớ nói cho – Đa Đa không rời mắt, chầm chậm tiến về phía tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy sáng rực, cũng hơi… lành lạnh.
Tôi vùng chạy, ngược hướng đường về nhà, xuyên qua Đa Đa mà chạy. Đa Đa đuổi theo sau lưng. Dù không quay lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cậu ấy, cảm nhận cậu ấy lướt trên mặt đất về phía tôi, cảm nhận rằng nếu cậu ấy bắt được, tôi sẽ ở nơi này vĩnh viễn. Tai tôi tràn ngập lời thầm thì kể về kỷ niệm, kể về những chuyện ngây ngô ngày cũ. Tôi cố không nghe, nhưng không thể. Chân tôi chạy chậm dần, chậm dần, muốn nghe, nghe nhiều hơn nữa. “Cậu quay về làm gì? Đâu có điều gì níu giữ cậu ở đó” Vì một câu này, tôi khựng lại. Tôi muốn quay về vì cái gì? Không buồn không khổ, không còn cô đơn nữa, có mẹ, có bạn, có… người yêu. Vậy thì quay về thực tế lạnh lẽo khủng khiếp kia làm gì?
Tôi cứ đứng đó. Giây phút Đa Đa vươn tay đến, tôi lại giật mình vùng chạy. Không ức chế được tuyến lệ, tôi vừa khóc vừa điên cuồng chạy tiếp. Tôi không biết lí do tại sao, nhưng đau khổ thế này, vẫn cứ phải tỉnh mộng thôi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi Thanh Hiên, tôi nghẹn ngào gọi mình, cố gắng đánh thức mình.
- Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi Thanh Hiên.
Ai đang gọi thế? Mau gọi tôi đi, mau lay tôi tỉnh, mau lay tôi tỉnh. Phải tỉnh lại.
Tôi mở mắt ra, vẫn còn thút thít chưa dừng. Ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ làm tôi chói mắt. Tôi không kiềm chế được, run rẩy đưa tay ôm lấy mình. Một bàn tay tóm lấy tôi.
Chưa thoát sao?
Tim chết lặng, tôi hốt hoảng hét lớn.
Khoan đã.
Văn Thanh Hiên, anh làm cái quái gì ở nhà tôi vậy.
- Anh làm gì ở đây? – chưa nghĩ xong tôi đã hỏi.
- Khoan đã, tại sao anh lại vào nhà tôi?
- Không, tại sao anh biết nhà tôi?
- Từ từ, buông tôi ra đã. Buông ra ngay.
Tôi hỏi, anh ta vừa hé miệng tôi đã hỏi câu tiếp theo. Vừa định hỏi tiếp thì nhớ ra điểm trọng yếu, tôi vùng vẫy khỏi anh ta, nhảy ra khỏi giường, ôm chặt gối, nhìn anh ta đầy cảnh giác. Con mẹ nó, anh ta cười cái gì. Tôi chửi bậy trong lòng, cố duy trì vẻ mặt nghiêm túc, trầm trọng.
- Lại đây – anh ta vẫy tay, nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi kiên quyết duy trì khoảng cách “Nói!”
- Hàng xóm
Tôi bắt đầu nghĩ xem tôi quen bao nhiêu người xung quanh, tôi có gửi chìa khóa nhà ai không. Không đúng, tôi ra ngoài lúc sáng sớm, lịch trình thất thường, có lúc chỉ ở nhà, ngoài quen mặt thì cũng không thân thiết với ai trong khu chung cư này chứ đừng nói đến gửi chìa khóa.
- Anh là hàng xóm của em – Văn Thanh Hiên giọng nói lịch sự đúng mực nói ra sáu chữ ngắn gọn.
- Ở đâu – Tôi không tin. Kể cả không quen biết, tôi vẫn có mắt, có thói quen quan sát. Tôi biết nhà bên cạnh là một gia đình, nhà đối diện là một cô gái trẻ sống chung với người yêu. Nhà bên cạnh nhà đối diện là một ông cụ già thỉnh thoảng mới thấy con cái về thăm. Con ông cụ, cô thì lấy chồng ở thành phố khác, tết mới về, con trai thì dọn ra ngoài sống lúc lấy vợ, cuối tuần hoặc ngày cúng giỗ sẽ đưa cả nhà về. Tôi thừa nhận, tôi có nói chuyện vài lần, có mang ít đồ cho ông cụ, nhưng Văn Thanh Hiên chẳng lẽ là con trai thất lạc vừa được tìm về của ông ấy?
Vô lí. Hay anh ta đang sống thử với cô gái kia? Hay là call – boy? Nghĩ thế tôi tròn mắt.
Tay anh ta chỉ ra phía cửa sổ. Bên kia cũng là một tòa nhà chung cư, cao cấp hơn tòa nhà của tôi rất nhiều. Tôi biết vì tôi đã tham quan bên ấy khi chọn thuê nhà. Cơ bản tôi không thể mơ sống ở bên đấy được, tôi lấy cớ sang xem phòng, xem nhà có căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ phòng ngủ của tôi, chỉ để biết nhà ấy chưa ai mua, và cẩn thận hơn, khi tôi nhìn từ cửa sổ bên kia, với khoảng cách giữa hai tòa nhà, không soi mói kỹ được phòng của tôi, cùng lắm là biết đèn sáng đèn tắt, có người đi lại là hết, tầm nhìn cũng khá hẹp. Căn nhà tôi đang thuê hiện giờ, là căn duy nhất trong tòa nhà này đối diện với căn nhà chưa chủ, giảm thiểu tối đa khả năng soi mói. Lúc ấy, Ngọc Anh cười tôi, bảo rằng nếu có hàng xóm đẹp trai thì càng tốt, còn có thể “You belong with me” với một anh đẹp trai độc thân có chung cư sang chảnh.
Căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ căn phòng tôi, căn phòng luôn buông rèm che bây giờ đã vén rèm lên, tôi có thể nhìn thấy chiếc kính viễn vọng đặt ở đó. Khoảng cách này, cùng với một chiếc kính thiên văn.
Aaaaaaaaaaaaaaa – tôi đáp gối vào anh ta, hét lớn, chạy thẳng ra khỏi phòng.
Tôi trốn học nhiều lắm, anh ta nhìn thấy tôi ngủ, trốn học, để ngủ, trốn học giờ của anh ta để ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook