Vạn Năng Số Liệu
-
Chương 18: Hãy gọi ta là 3 điểm tiểu vương tử
Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Trình Dạ ngơ ngác đứng ở phần sân nhà, mặc dù đang tham gia đấu bóng rổ, sự chú ý lại không đặt vào trận đấu chút nào. Số liệu từng nữ sinh đang đứng xem lần lượt lọt vào đầu Trình Dạ.
Trình Dạ thì nhìn sung sướng, ngược lại với Lâm Hổ tình thế càng ngày càng kém.
Bốn đánh năm, bất kể như thế nào, đều tương đối chật vật. Hơn nữa trong bốn người, trừ Lâm Hổ tài nghệ có thể miễn cưỡng coi là nghiệp dư, ba người còn lại tài nghệ cũng chỉ là của học sinh bình thường.
Lớp 3 bên kia về thực lực cá nhân cũng không được bằng Lâm Hổ, nhưng năm người thực lực rất đều.
Thực lực Lâm Hổ có mạnh hơn nữa cũng song quyền nan địch tứ thủ.
Phanh ——!!
Một cú ném đẹp mắt, lớp 3 lần nữa ăn điểm.
Lúc này trên sân tỉ số giữa lớp 18 và lớp 3 đã tới 18:24, lớp 18 đang bị dẫn trước.
"Mẹ kiếp!" Lâm Hổ bực tức mắng, trong lòng hết sức nhụt chí.
Vẫn là không được nha! Tiểu tử Trình Dạ này, tại sao lại không biết chơi bóng rổ! Tại sao?!!
Cho tới bây giờ, Lâm Hổ vẫn còn quấn quít với cái vấn đề này.
Trọng tài lại thổi còi, tiếp tục thi đấu.
Có lẽ biết rằng cơ hội thắng của bên mình là quá nhỏ, không chỉ Lâm Hổ, ngay cả ba người khác chơi cũng uể oải.
Khoảng cách số điểm hai bên cũng càng ngày càng lớn.
20:30! 24:38! 28:48!
"Trình Dạ, nhận bóng!" Lâm Hổ tốn sức lớn đoạt bóng từ tay đồng học than đen kia. Vốn hắn định chuyền cho ba người còn lại nhưng mà xa quá, chỉ có thể chuyền cho Trình Dạ cách hắn gần nhất.
Trình Dạ sững sờ, hai tay vô ý thức xòe ra, quả bóng vững vàng nằm gọn trong tay hắn.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta nên làm gì?
Trình Dạ trong tay cầm bóng mặt đầy mờ mịt.
Mấy người lớp 3 trong nháy mắt đem mục tiêu từ Lâm Hổ chuyển tới Trình Dạ.
"Trình Dạ, nhanh chuyền bóng! Chuyền bóng!" Lâm Hổ ở một bên lạc giọng rống to.
"Há, được." Trình Dạ đáp một chút, vừa định đem bóng ném cho một đồng đội khác, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu đen thoáng qua trước mặt, bóng từ trong tay Trình Dạ chuyển đến tay đồng học than đen.
Bóng đâu?! CMN, bóng ta đâu?!
Trình Dạ cúi đầu ngưng mắt nhìn trong tay chỉ còn lại không khí, yên lặng không nói gì.
Đồng học than đen đơn giản cướp được bóng trong tay Trình Dạ, ném về phía rổ của lớp 18.
Phanh ——!
Lại thêm một quả vào rổ!
Tỷ số, 24:50!
Phía lớp 3 đã vang lên tiếng hoan hô thắng lợi. Mặc dù thời gian thi đấu mới qua một nửa, nhưng mà điểm số chênh lệch khổng lồ như vậy, lớp 18 cơ hồ là không có hi vọng đoạt về.
So sánh với lớp 3 hoan hô vui mừng, lớp 18 bên này có thể dùng câu “Sầu Vân Thảm Đạm” để hình dung.
Tô Tiểu Tiểu khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, ủ rũ cúi đầu, "Chênh lệch 26 điểm, có lẽ không đuổi được nha!"
Mục Lãnh lại không có thất lạc như vậy, ngược lại khóe miệng khẽ cười vì hành động của Trình Dạ vừa rồi. Nàng đã thấy rõ, Trình Dạ trong nháy mắt nhận được bóng lại ngây ngốc, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ. Hừ hừ, Trình Dạ, ta muốn nhìn một chút kết cục của ngươi như thế nào.
Trận đấu tiến hành đến bây giờ, toàn bộ người trên sân bóng, vô luận là cầu thủ hay là đồng học đang xem thi đấu, cũng không cho rằng lớp 18 có hi vọng chiến thắng.
Nhưng ngoại trừ một người, chính là Trình Dạ!
Trơ mắt nhìn bóng tới tay lại bị đồng học than đen cướp đi, nội tâm Trình Dạ có chút tan vỡ.
Bóng tới tay cứ như vậy thành không nha!
Đồng thời, cũng bởi vì sai lầm này của Trình Dạ, khiến lớp 3 được thêm 2 điểm.
Vốn là Trình Dạ không có quan trọng thắng thua. Bất quá bây giờ xem ra, chính mình nhất định phải nghiêm túc!
Nếu không cuối cùng nếu là lớp 18 thua chênh lệch quá lớn, lớp 18 bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn trường.
Tiếp tục thi đấu!
Lâm Hổ cầm bóng đột phá về phía rổ của lớp 3, nhưng 5 người lớp 3 đã phòng thủ đến mức gió thổi không lọt, muốn tranh đoạt bóng trong tay Lâm Hổ. Mắt thấy Lâm Hổ sắp không chống đỡ được…
"Lâm Hổ, chuyền bóng cho ta!" Trình Dạ ở một phía khác vừa nhảy vừa vẫy tay lớn tiếng kêu.
Nhìn dáng vẻ không đáng tin cậy của Trình Dạ, Lâm Hổ do dự một chút. Mà thôi, đằng nào cũng thua, vò đã mẻ thì sứt thêm cũng được!
Lâm Hổ căn bản cũng không ôm hi vọng gì, chuyền bóng cho Trình Dạ. Trình Dạ vững vàng tiếp lấy.
Bóng nặng 598.87 gam, đường kính 78.54 cm, chiều rộng đường nối mặt bóng 5.35 li…
Khoảng cách đến rổ 7.54 mét, tốc độ gió 0.54 mét/giây, gia tốc trọng trường 9.785 mét/giây^2, rổ cao 3.04 mét…
Bóng vào rổ cần dùng lực 68.86 N, độ cao 2.14 mét, góc 45.25 độ…
Số liệu được tổ hợp, tính toán trong đầu Trình Dạ. Các loại số liệu để ném bóng vào rổ bị Trình Dạ đơn giản tính toán ra.
Hưu ——
Trình Dạ đứng tại chỗ, nhìn như tùy ý nhẹ nhàng ném quả bóng đi.
Chỉ thấy quả bóng vạch ra một đường cong ưu mĩ, chính xác không sai một li rơi trúng rổ.
3 điểm, đây là một pha ghi 3 điểm hoàn hảo!
Lâm Hổ cũng ngẩn người một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới Trình Dạ lại ném trúng, hơn nữa còn là ném được 3 điểm. Hắn đi tới vỗ vỗ bả vai Trình Dạ, giọng oang oang cười nói, "Trình Dạ, tiểu tử ngươi vận khí không tệ nha, vậy mà cũng có thể ném trúng!"
Hiển nhiên, Lâm Hổ không cho là Trình Dạ dựa vào kĩ thuật ném trúng, chỉ có thể đổ cho vận khí.
Nghe lời này, Trình Dạ cũng chỉ là cười cười, không giải thích.
Ngoài sân, Mục Lãnh một mực chú ý Trình Dạ, cũng thấy hắn ghi được quả 3 điểm đó, đôi mi thanh tú hơi nhíu, thấp giọng lẩm bẩm, "Tên này, hẳn là không biết chơi đi!"
Cầu thủ lớp 3 cũng không để ý một pha này của Trình Dạ lắm.
Một quả 3 điểm mà thôi, cũng không thay đổi được bại thế của lớp 18.
Tiếp tục thi đấu!
“Chuyền bóng cho ta!" Trình Dạ lần nữa hô. Đồng học lớp 18 đang dẫn bóng, đem bóng ném cho Trình Dạ cách hắn gần đó.
Khoảng cách 15.34 mét, sức gió -0.54 mét/giây, độ cao 2.54 mét, góc 67.28 độ, dùng lực 100.87 N…
Trong mắt tất cả mọi người, Trình Dạ cầm bóng rổ, nhảy lên thật cao, ném mạnh về phía rổ của lớp 3.
Ngoài sân mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu một cái. Không ai cho rằng quả này Trình Dạ sẽ ném trúng, bởi vì khoảng cách thực sự là quá xa!
Khoảng cách 15 mét, còn dài hơn một nửa cái sân!
Nhưng mà sau một khắc, ánh mắt mọi người lập tức trở nên có chút không bình thường.
Bởi vì, ngay mới vừa rồi, ở dưới mí mắt bọn họ, cú ném vượt qua nửa sân nhìn như cho hả giận của Trình Dạ, lại…trúng! Lại trúng! Hơn nữa lại còn là vô tâm ném!
Ngươi có dám tin tưởng!
Đám học sinh đang vây xem trong nháy mắt hỗn loạn. Thành viên lớp 3 thì lại thấy nhức trứng!
Vận khí sao? Hay là kỹ thuật?
Bởi vì Trình Dạ nửa trận đầu có thể nói là không làm gì, cho nên mọi người cũng không biết thực lực Trình Dạ…
Tỉ số hai bên thành 34:50, tiếp tục thi đấu!
15 giây sau, Trình Dạ bên ngoài vạch 3 điểm lại được đồng đội chuyền bóng cho.
Khoảng cách 6.87 mét, sức gió 0.14 mét/giây, độ cao 2.21 mét, góc 35.98 độ, dùng sức 68.92 N…
Ở trong mắt mọi người, Trình Dạ không có chút động tác dư thừa, vừa lấy được bóng liền tùy ý ném bóng ra.
Bá ——!
Vẫn như trước, bóng vào rổ!
- --------------------------------------------
Trình Dạ ngơ ngác đứng ở phần sân nhà, mặc dù đang tham gia đấu bóng rổ, sự chú ý lại không đặt vào trận đấu chút nào. Số liệu từng nữ sinh đang đứng xem lần lượt lọt vào đầu Trình Dạ.
Trình Dạ thì nhìn sung sướng, ngược lại với Lâm Hổ tình thế càng ngày càng kém.
Bốn đánh năm, bất kể như thế nào, đều tương đối chật vật. Hơn nữa trong bốn người, trừ Lâm Hổ tài nghệ có thể miễn cưỡng coi là nghiệp dư, ba người còn lại tài nghệ cũng chỉ là của học sinh bình thường.
Lớp 3 bên kia về thực lực cá nhân cũng không được bằng Lâm Hổ, nhưng năm người thực lực rất đều.
Thực lực Lâm Hổ có mạnh hơn nữa cũng song quyền nan địch tứ thủ.
Phanh ——!!
Một cú ném đẹp mắt, lớp 3 lần nữa ăn điểm.
Lúc này trên sân tỉ số giữa lớp 18 và lớp 3 đã tới 18:24, lớp 18 đang bị dẫn trước.
"Mẹ kiếp!" Lâm Hổ bực tức mắng, trong lòng hết sức nhụt chí.
Vẫn là không được nha! Tiểu tử Trình Dạ này, tại sao lại không biết chơi bóng rổ! Tại sao?!!
Cho tới bây giờ, Lâm Hổ vẫn còn quấn quít với cái vấn đề này.
Trọng tài lại thổi còi, tiếp tục thi đấu.
Có lẽ biết rằng cơ hội thắng của bên mình là quá nhỏ, không chỉ Lâm Hổ, ngay cả ba người khác chơi cũng uể oải.
Khoảng cách số điểm hai bên cũng càng ngày càng lớn.
20:30! 24:38! 28:48!
"Trình Dạ, nhận bóng!" Lâm Hổ tốn sức lớn đoạt bóng từ tay đồng học than đen kia. Vốn hắn định chuyền cho ba người còn lại nhưng mà xa quá, chỉ có thể chuyền cho Trình Dạ cách hắn gần nhất.
Trình Dạ sững sờ, hai tay vô ý thức xòe ra, quả bóng vững vàng nằm gọn trong tay hắn.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta nên làm gì?
Trình Dạ trong tay cầm bóng mặt đầy mờ mịt.
Mấy người lớp 3 trong nháy mắt đem mục tiêu từ Lâm Hổ chuyển tới Trình Dạ.
"Trình Dạ, nhanh chuyền bóng! Chuyền bóng!" Lâm Hổ ở một bên lạc giọng rống to.
"Há, được." Trình Dạ đáp một chút, vừa định đem bóng ném cho một đồng đội khác, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu đen thoáng qua trước mặt, bóng từ trong tay Trình Dạ chuyển đến tay đồng học than đen.
Bóng đâu?! CMN, bóng ta đâu?!
Trình Dạ cúi đầu ngưng mắt nhìn trong tay chỉ còn lại không khí, yên lặng không nói gì.
Đồng học than đen đơn giản cướp được bóng trong tay Trình Dạ, ném về phía rổ của lớp 18.
Phanh ——!
Lại thêm một quả vào rổ!
Tỷ số, 24:50!
Phía lớp 3 đã vang lên tiếng hoan hô thắng lợi. Mặc dù thời gian thi đấu mới qua một nửa, nhưng mà điểm số chênh lệch khổng lồ như vậy, lớp 18 cơ hồ là không có hi vọng đoạt về.
So sánh với lớp 3 hoan hô vui mừng, lớp 18 bên này có thể dùng câu “Sầu Vân Thảm Đạm” để hình dung.
Tô Tiểu Tiểu khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, ủ rũ cúi đầu, "Chênh lệch 26 điểm, có lẽ không đuổi được nha!"
Mục Lãnh lại không có thất lạc như vậy, ngược lại khóe miệng khẽ cười vì hành động của Trình Dạ vừa rồi. Nàng đã thấy rõ, Trình Dạ trong nháy mắt nhận được bóng lại ngây ngốc, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ. Hừ hừ, Trình Dạ, ta muốn nhìn một chút kết cục của ngươi như thế nào.
Trận đấu tiến hành đến bây giờ, toàn bộ người trên sân bóng, vô luận là cầu thủ hay là đồng học đang xem thi đấu, cũng không cho rằng lớp 18 có hi vọng chiến thắng.
Nhưng ngoại trừ một người, chính là Trình Dạ!
Trơ mắt nhìn bóng tới tay lại bị đồng học than đen cướp đi, nội tâm Trình Dạ có chút tan vỡ.
Bóng tới tay cứ như vậy thành không nha!
Đồng thời, cũng bởi vì sai lầm này của Trình Dạ, khiến lớp 3 được thêm 2 điểm.
Vốn là Trình Dạ không có quan trọng thắng thua. Bất quá bây giờ xem ra, chính mình nhất định phải nghiêm túc!
Nếu không cuối cùng nếu là lớp 18 thua chênh lệch quá lớn, lớp 18 bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn trường.
Tiếp tục thi đấu!
Lâm Hổ cầm bóng đột phá về phía rổ của lớp 3, nhưng 5 người lớp 3 đã phòng thủ đến mức gió thổi không lọt, muốn tranh đoạt bóng trong tay Lâm Hổ. Mắt thấy Lâm Hổ sắp không chống đỡ được…
"Lâm Hổ, chuyền bóng cho ta!" Trình Dạ ở một phía khác vừa nhảy vừa vẫy tay lớn tiếng kêu.
Nhìn dáng vẻ không đáng tin cậy của Trình Dạ, Lâm Hổ do dự một chút. Mà thôi, đằng nào cũng thua, vò đã mẻ thì sứt thêm cũng được!
Lâm Hổ căn bản cũng không ôm hi vọng gì, chuyền bóng cho Trình Dạ. Trình Dạ vững vàng tiếp lấy.
Bóng nặng 598.87 gam, đường kính 78.54 cm, chiều rộng đường nối mặt bóng 5.35 li…
Khoảng cách đến rổ 7.54 mét, tốc độ gió 0.54 mét/giây, gia tốc trọng trường 9.785 mét/giây^2, rổ cao 3.04 mét…
Bóng vào rổ cần dùng lực 68.86 N, độ cao 2.14 mét, góc 45.25 độ…
Số liệu được tổ hợp, tính toán trong đầu Trình Dạ. Các loại số liệu để ném bóng vào rổ bị Trình Dạ đơn giản tính toán ra.
Hưu ——
Trình Dạ đứng tại chỗ, nhìn như tùy ý nhẹ nhàng ném quả bóng đi.
Chỉ thấy quả bóng vạch ra một đường cong ưu mĩ, chính xác không sai một li rơi trúng rổ.
3 điểm, đây là một pha ghi 3 điểm hoàn hảo!
Lâm Hổ cũng ngẩn người một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới Trình Dạ lại ném trúng, hơn nữa còn là ném được 3 điểm. Hắn đi tới vỗ vỗ bả vai Trình Dạ, giọng oang oang cười nói, "Trình Dạ, tiểu tử ngươi vận khí không tệ nha, vậy mà cũng có thể ném trúng!"
Hiển nhiên, Lâm Hổ không cho là Trình Dạ dựa vào kĩ thuật ném trúng, chỉ có thể đổ cho vận khí.
Nghe lời này, Trình Dạ cũng chỉ là cười cười, không giải thích.
Ngoài sân, Mục Lãnh một mực chú ý Trình Dạ, cũng thấy hắn ghi được quả 3 điểm đó, đôi mi thanh tú hơi nhíu, thấp giọng lẩm bẩm, "Tên này, hẳn là không biết chơi đi!"
Cầu thủ lớp 3 cũng không để ý một pha này của Trình Dạ lắm.
Một quả 3 điểm mà thôi, cũng không thay đổi được bại thế của lớp 18.
Tiếp tục thi đấu!
“Chuyền bóng cho ta!" Trình Dạ lần nữa hô. Đồng học lớp 18 đang dẫn bóng, đem bóng ném cho Trình Dạ cách hắn gần đó.
Khoảng cách 15.34 mét, sức gió -0.54 mét/giây, độ cao 2.54 mét, góc 67.28 độ, dùng lực 100.87 N…
Trong mắt tất cả mọi người, Trình Dạ cầm bóng rổ, nhảy lên thật cao, ném mạnh về phía rổ của lớp 3.
Ngoài sân mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu một cái. Không ai cho rằng quả này Trình Dạ sẽ ném trúng, bởi vì khoảng cách thực sự là quá xa!
Khoảng cách 15 mét, còn dài hơn một nửa cái sân!
Nhưng mà sau một khắc, ánh mắt mọi người lập tức trở nên có chút không bình thường.
Bởi vì, ngay mới vừa rồi, ở dưới mí mắt bọn họ, cú ném vượt qua nửa sân nhìn như cho hả giận của Trình Dạ, lại…trúng! Lại trúng! Hơn nữa lại còn là vô tâm ném!
Ngươi có dám tin tưởng!
Đám học sinh đang vây xem trong nháy mắt hỗn loạn. Thành viên lớp 3 thì lại thấy nhức trứng!
Vận khí sao? Hay là kỹ thuật?
Bởi vì Trình Dạ nửa trận đầu có thể nói là không làm gì, cho nên mọi người cũng không biết thực lực Trình Dạ…
Tỉ số hai bên thành 34:50, tiếp tục thi đấu!
15 giây sau, Trình Dạ bên ngoài vạch 3 điểm lại được đồng đội chuyền bóng cho.
Khoảng cách 6.87 mét, sức gió 0.14 mét/giây, độ cao 2.21 mét, góc 35.98 độ, dùng sức 68.92 N…
Ở trong mắt mọi người, Trình Dạ không có chút động tác dư thừa, vừa lấy được bóng liền tùy ý ném bóng ra.
Bá ——!
Vẫn như trước, bóng vào rổ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook