Vạn Năng Bảo Bảo
-
Chương 12
Quan Chính biết rõ chính mình nói sai đã làm đắc tội với Bảo Bảo, buổi tối về nhà sợ đối mặt với sắc mặt âm trầm của y, vào cửa cố ý đi chậm lại.
Trước kia giờ này Bảo Bảo đã nấu xong đồ ăn, ngồi bên cạnh bàn chờ hắn về, nhưng hôm nay hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Quan Chính khẩn trương đi vào cửa, nhưng bàn ăn trống rỗng, tại trù phòng cũng không có động tĩnh, Quan Chính đi vào cửa liền không thấy người, hắn đi vào trong phòng Bảo Bảo cũng không có ai, Quan Chính tự an ủi mình, có khả năng Bảo Bảo còn ở lại trường làm bài tập gì đó, đợi lát nữa y sẽ về.
Quan Chính ngồi trên bàn chờ a, chờ a, đợi lâu đến nỗi ngủ quên trên bàn, thẳng đến tiếng điện thoại vang lên hắn mới giật mình tỉnh giấc.
“Uy! Cho hỏi tìm ai? Đúng vậy, ta đã biết, có thể nói Bảo Bảo nghe điện thoại không? Y đang làm bài sao? Vậy không nên quấy rầy.”
Quan Chính buồn bã để điện thoại xuống, vừa rồi là đồng học của Bảo Bảo gọi tới, nói Bảo Bảo hôm nay ở nhà hắn, bọn họ cùng nhau làm bài tập, nhìn trời đã khuya, nên hắn xin phép cho Bảo Bảo ở lại, hôm nay sẽ không về.
Quan Chính đói bụng, nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Bảo Bảo trở về nhà. Vào cửa chỉ nói một câu.
“Ba, ta đã về, ta đã ăn ở bên ngoài, còn có bài tập ta trở về phòng ngồi làm.”
Quan Chính nhìn bàn ăn trống rỗng muốn hỏi một câu, cơm chiều của hắn phải làm sao bây giờ? Nhưng hắn biết hắn đắc tội với Bảo Bảo trước, Bảo Bảo đang tức giận, chắc chắn sẽ không để ý tới hắn.
Còn có phải vừa rồi Bảo Bảo gọi hắn là ba? Không bình thường thực không bình thường, Bảo Bảo trước kia mặc kệ hắn nói sao vẫn chỉ gọi tên hắn, hiện tại sao lại gọi hắn là ba ba, lòng hắn cảm thấy như muốn khóc, không biết có phải hay không là do đói bụng.
Loại tình huống này xảy ra một ngày, hai ngày............Thẳng đến, Quan Chính biết được Bảo Bảo sẽ không nấu ăn cho hắn nữa, hắn lại trở về thói quen ăn uống trước đây chỉ biết có uống rượu.
Đột nhiên có một ngày, Bảo Bảo bước vào cửa, Quan Chính định cùng Bảo Bảo hảo hảo nói chuyện, nói thật ra mấy ngày nay hắn đã không chịu nổi, thức ăn ở quán thật sự không ngon, Bảo Bảo nấu mới là mỹ vĩ, chỉ có Bảo Bảo nấu mới hợp khẩu vị của hắn.
Bảo Bảo mới vào cửa, Quan Chính liền vọt đến.
“Bảo Bảo, ta nghĩ……”
Quan Chính còn chưa nói xong, Bảo Bảo liền tránh qua cho nữ nhân phía sau đi vào.
“Người này chính là kế phụ của ta không cần phải sợ, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Nói xong, Bảo Bảo liền kéo nữ sinh kia vào phòng của mình.
Đi ngang qua trước mặt Quan Chính, Bảo Bảo ngay cả liếc mắt cũng không làm, chỉ nói một câu.
“Có chuyện, buổi tối nói sau, chúng ta còn phải làm bài tập.”
“Bá phụ hảo.”
Nữ sinh kia chào hỏi.
Quan Chính sửng sốt một chút, nhưng cũng trả lời.
“Hảo.”
Nhìn Bảo Bảo lôi kéo nữ sinh vào phòng, đóng cửa lại, Quan Chính bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kia, sờ sờ túi áo thấy còn gói thuốc.
Hắn vô thức lấy điếu thuốc ra châm lửa, hắn lại nhớ tới Bảo Bảo không thích hắn hút thuốc trước mặt y, hắn cũng đã vài năm không có hút thuốc. Quên đi, dù sao Bảo Bảo cũng đã mặc kệ hắn.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Quan Chính cũng đã hút hết gói thuốc, nhìn cửa phòng Bảo Bảo mở cửa ra, Bảo Bảo đưa nữ sinh kia ra ngoài, sau đó tới trước mặt hắn.
“Ba, người có chuyện muốn nói với con sao?”
“Bảo Bảo, người kia là đồng học của con sao, so với ngươi ta cảm thấy nàng lớn hơn, ngươi lại còn nhỏ, hai người các ngươi không cảm thấy không thích hợp sao?”
Bảo Bảo nháy mắt, đồng học đó so với y lớn hơn ba tuổi.
“Sẽ không a, ta thích người hơn ta, hơn nữa nàng đối với ta thành thực, ít nhất nàng nói cho ta biết, nàng thích ta, cảm tình sau này có thể bồi dưỡng? Ta quyến định cùng nàng xây dựng tình cảm.”
“Ngươi còn nhỏ a.”
“Nhưng ta biết mình đang làm gì? Đối với việc mình làm tuyệt sẽ không hối hận.”
Nói xong nói, Bảo Bảo vào phòng không trở ra.
Hoàn
Trước kia giờ này Bảo Bảo đã nấu xong đồ ăn, ngồi bên cạnh bàn chờ hắn về, nhưng hôm nay hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Quan Chính khẩn trương đi vào cửa, nhưng bàn ăn trống rỗng, tại trù phòng cũng không có động tĩnh, Quan Chính đi vào cửa liền không thấy người, hắn đi vào trong phòng Bảo Bảo cũng không có ai, Quan Chính tự an ủi mình, có khả năng Bảo Bảo còn ở lại trường làm bài tập gì đó, đợi lát nữa y sẽ về.
Quan Chính ngồi trên bàn chờ a, chờ a, đợi lâu đến nỗi ngủ quên trên bàn, thẳng đến tiếng điện thoại vang lên hắn mới giật mình tỉnh giấc.
“Uy! Cho hỏi tìm ai? Đúng vậy, ta đã biết, có thể nói Bảo Bảo nghe điện thoại không? Y đang làm bài sao? Vậy không nên quấy rầy.”
Quan Chính buồn bã để điện thoại xuống, vừa rồi là đồng học của Bảo Bảo gọi tới, nói Bảo Bảo hôm nay ở nhà hắn, bọn họ cùng nhau làm bài tập, nhìn trời đã khuya, nên hắn xin phép cho Bảo Bảo ở lại, hôm nay sẽ không về.
Quan Chính đói bụng, nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Bảo Bảo trở về nhà. Vào cửa chỉ nói một câu.
“Ba, ta đã về, ta đã ăn ở bên ngoài, còn có bài tập ta trở về phòng ngồi làm.”
Quan Chính nhìn bàn ăn trống rỗng muốn hỏi một câu, cơm chiều của hắn phải làm sao bây giờ? Nhưng hắn biết hắn đắc tội với Bảo Bảo trước, Bảo Bảo đang tức giận, chắc chắn sẽ không để ý tới hắn.
Còn có phải vừa rồi Bảo Bảo gọi hắn là ba? Không bình thường thực không bình thường, Bảo Bảo trước kia mặc kệ hắn nói sao vẫn chỉ gọi tên hắn, hiện tại sao lại gọi hắn là ba ba, lòng hắn cảm thấy như muốn khóc, không biết có phải hay không là do đói bụng.
Loại tình huống này xảy ra một ngày, hai ngày............Thẳng đến, Quan Chính biết được Bảo Bảo sẽ không nấu ăn cho hắn nữa, hắn lại trở về thói quen ăn uống trước đây chỉ biết có uống rượu.
Đột nhiên có một ngày, Bảo Bảo bước vào cửa, Quan Chính định cùng Bảo Bảo hảo hảo nói chuyện, nói thật ra mấy ngày nay hắn đã không chịu nổi, thức ăn ở quán thật sự không ngon, Bảo Bảo nấu mới là mỹ vĩ, chỉ có Bảo Bảo nấu mới hợp khẩu vị của hắn.
Bảo Bảo mới vào cửa, Quan Chính liền vọt đến.
“Bảo Bảo, ta nghĩ……”
Quan Chính còn chưa nói xong, Bảo Bảo liền tránh qua cho nữ nhân phía sau đi vào.
“Người này chính là kế phụ của ta không cần phải sợ, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Nói xong, Bảo Bảo liền kéo nữ sinh kia vào phòng của mình.
Đi ngang qua trước mặt Quan Chính, Bảo Bảo ngay cả liếc mắt cũng không làm, chỉ nói một câu.
“Có chuyện, buổi tối nói sau, chúng ta còn phải làm bài tập.”
“Bá phụ hảo.”
Nữ sinh kia chào hỏi.
Quan Chính sửng sốt một chút, nhưng cũng trả lời.
“Hảo.”
Nhìn Bảo Bảo lôi kéo nữ sinh vào phòng, đóng cửa lại, Quan Chính bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kia, sờ sờ túi áo thấy còn gói thuốc.
Hắn vô thức lấy điếu thuốc ra châm lửa, hắn lại nhớ tới Bảo Bảo không thích hắn hút thuốc trước mặt y, hắn cũng đã vài năm không có hút thuốc. Quên đi, dù sao Bảo Bảo cũng đã mặc kệ hắn.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Quan Chính cũng đã hút hết gói thuốc, nhìn cửa phòng Bảo Bảo mở cửa ra, Bảo Bảo đưa nữ sinh kia ra ngoài, sau đó tới trước mặt hắn.
“Ba, người có chuyện muốn nói với con sao?”
“Bảo Bảo, người kia là đồng học của con sao, so với ngươi ta cảm thấy nàng lớn hơn, ngươi lại còn nhỏ, hai người các ngươi không cảm thấy không thích hợp sao?”
Bảo Bảo nháy mắt, đồng học đó so với y lớn hơn ba tuổi.
“Sẽ không a, ta thích người hơn ta, hơn nữa nàng đối với ta thành thực, ít nhất nàng nói cho ta biết, nàng thích ta, cảm tình sau này có thể bồi dưỡng? Ta quyến định cùng nàng xây dựng tình cảm.”
“Ngươi còn nhỏ a.”
“Nhưng ta biết mình đang làm gì? Đối với việc mình làm tuyệt sẽ không hối hận.”
Nói xong nói, Bảo Bảo vào phòng không trở ra.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook