Vạn Năm
-
Chương 25: Chương 25: Chương 25
Từ khi đến thời đại này, điều Tử Lan cảm nhân sâu sắc nhất không phải là sự phân chia giai cấp đến cực đoan mà là sự ghen tị của nữ nhân a. Tỉ như bây giờ, khi nàng chỉ ngồi ở một vị trí không bắt mắt lắm nhưng nàng cảm nhân được, dường như tất cả ánh ắt nữ quyến ở đây đều nhắm vào mình. Cũng không phải hoàn toàn là những ánh mắt nhọn như kim mà cũng có những ánh mắt tò mò ví dụ như vị tiểu thư đang ngồi ở chiếc bàn gần bàn của đế hậu nhất kia. Tử Lan nhìn qua liền bắt gặp một cặp mắt to tròn trong suốt đang nhìn mình, nhìn cô gái đó có vẻ nhỏ tuổi hơn nàng, Tử Lan mỉm cười rồi hơi gật đầu nhẹ chào nàng ta. Bất chợt nàng ta đứng dậy rồi đi về phía Tử Lan, ngồi xuống bên cạnh, vô cùng ngây thơi hỏi:
-Ngươi là gì của Hạ thượng thư?
-Ta là muội muội ruột của huynh ấy – Tử Lan thấy người đến hỏi như vậy liền phỏng đoán 1 chút, không lẽ vị cô nương này nhìn trúng đại ca khô khan nhà nàng hay sao? – Tiểu thư đây là…
-Đây là Hòa Hi công chúa – Cung nữ bên cạnh quy củ phúc thân rồi báo cho Tử Lan biết.
-Hóa ra là nhị công chúa – Tử Lan giật mình định đứng lên thi lễ thì bị Hòa Hi kéo lại rồi nhét vào ghế.
-Xem tỉ còn có vẻ lớn hơn ta – Hòa Hi nói – Sau này cứ gọi muội là Tiểu Hi Nhi đi, các ca ca cũng hay gọi muội như vậy.
Nhìn thấy vị công chúa này lại sảng khoái như vậy, Tử Lan cũng không câu nệ nữa, quả thật vị nhị công chúa này thua nàng 2 tuổi. Duệ đế có 5 người con trai cùng 3 đứa con gái, Đại công chúa bây giờ đã là Huệ Hoàng hậu của nước láng giềng rất ít khi về, còn lại là Hòa Hi công chúa Hách Liên Mộc Hi cùng Hòa Tịch công chúa Hách Liên Vũ Tịch mới 5 tuổi. Nhìn vị cô ngương hoạt bát, ngây thơ trước mắt, Tử Lan cũng hiểu vì sao Duệ đế lại cưng chiều cô gái này như vậy, đến việc một công chúa muốn múa đao lộng thương cũng được Duệ đế âm thầm cho phép.
-Vậy ta không khách sáo nữa, Hi muội muội. – Tử Lan mỉm cười.
-Vậy mới tốt chứ - Hòa Hi đắc ý nói – Hạ tỉ tỉ, Hạ thượng thư bình thường thích cái gì nhất?
Xem ra nàng không có đóan nhầm, cô công chúa này quả thật có ý với đại ca nàng, Tử Lan mỉm cười đáp:
-Không có gì đặc biệt, không giấu gì Hi muội muội, ca ca ta là một người khô khan, nhưng thứ yêu thích nhất có lẽ là cầm phổ.
-Đúng rồi – Hòa Hi reo lên – Thế mà ta không nghĩ ra, huynh ấy đàn hay như vậy mà.
-Ta có nhầm không? Hi muội muội đây là ái mộ đại ca của ta ư? – Tử Lan lại nổi bản tính trêu ghẹo.
Hòa Hi nghe thế thì vội dùng tay bịt miệng nàng nói:
-Hạ tỉ tỉ, sao có thể nói lời không biết ngượng như vậy? – Hòa Hi quẫn bách đến nỗi hai má hồng rực.
Đúng là tiểu cô nương da mặt mỏng. Tử Lan thầm nhủ rồi định nói gì đó thì đế hậu đi vào, Tử Lan cùng những người khác vội quỳ xuống thỉnh an. Khi tất cả đã yên vị, Duệ đế bắt đầu nhìn một vòng sau đó cho khai tiệc. Đây là bữa tiệc đón gió tẩy trần mà Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên bắt đầu lễ hội săn bắn. Đang uống rượu, đột nhiên Hoàng thượng hỏi:
-Hòa Hi đâu? Hôm nay nó không tới à?
-Lúc nãy còn thấy nó đi đến đây mà – Thân mẫu của Hòa Hi là Hoàng hậu, lên tiếng.
-Phụ hoàng, Mẫu hậu, con ở đây – Hòa Hi đang ngồi bên cạnh Tử Lan đột nhiên đứng dậy vẫy tay.
-Thật không có quy củ, chỗ con ngồi đâu phải ở đó – Hoàng hậu chau mày trách nhẹ.
-Công chúa của trẫm thích ngồi đâu thì sẽ ngồi đó – Hoàng thượng chiều chuộng nói – Hoàng hậu đừng mắng nó như vậy – Sau đó Hoàng thượng ngoắc ngoắc tay cho Hòa Hi đi lên hỏi – Sao không ngồi ở chỗ của mình?
-Ở đó chả có ai cả, buồn chết con rồi – Hòa Hi nũng nịu.
Hoàng thượng nhìn sang bàn của công chúa, quả thật là không có ai. Sau đó lại nhìn sang bàn mà Hòa Hi vừa ngồi, Hoàng thượng thấy Tử Lan thì hứng thú hỏi
-Kia chẳng phải là muội tử của Hạ thượng thư sao?
-Đúng rồi đó phụ hoàng – Hòa Hi cười nói – Con rất thích tỉ ấy, lần sau phụ hoàng phải cho phép tỉ ấy vào cung chơi với con nhiều hơn.
-Được, Hi nhi đã thích thì có gì là không được – Hoàng thượng từ ái cười, bàn tay to lớn chụp cả lên đỉnh đầu Hòa Hi.
-Phụ hoàng, hôm nay con phải mất rất lâu mới chải được kiểu tóc này đó – Hòa Hi nhăn nhó vuốt vuốt lại mái tóc bị phụ hoàng mình làm rối.
-Hi nhi, không được hồ nháo – Hoàng hậu thấy vậy thì nhắc nhở.
-Không sao, nàng đừng khắt khe với con quá, sau này lúc nó gả đi thì cũng không yêu chiều nó được nữa đâu – Hoàng thượng nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Hòa Hi nói.
-Cũng sắp đến lễ cập kê của Hi nhi rồi – Hoàng hậu cười nói.
Hoàng đế gật gật đầu rồi cho Hòa Hi lui xuống, yến tiệc vẫn diễn ra bình thường. Đột nhiên Tử Y nói nhỏ vào tai nàng:
-Tiểu thư, Ám Dạ phát hiện trong rừng phía đông có biến.
Thấy Hòa Hi đang đi về phía này, Tử Lan giơ tay lên ngăn Tử Y lại, sau đó mỉm cười với Hòa Hi
-Hạ tỉ tỉ, phụ hoàng đã ân chuẩn để tỉ vào cung chơi với muội rồi, sau này tỉ nhớ thường xuyên vào chơi với muội nha – Hòa Hi lôi kéo tay Tử Lan nói.
-Được, lúc đó sẽ mang nhiều đồ chơi ở dân gian vào cho muội – Tử Lan đáp.
Yến tiệc diễn ra suôn sẻ, Tử Lan không chờ Tử Hàn mà đi về trước. Khi ra khỏi cổng, nàng cùng Tử Y rẽ sang hướng vườn đào. Đi sâu vào một chút, khi tất cả tiếng chuyện trò và tấu nhạc từ bữa tiệc trở nên yên ắng hẳn, Tử Lan rút từ tay áo một chiếc tiêu ngọc ngắn và thổi vài đoạn. Gần như ngay lập tức, bên cạnh nàng xuất hiện thêm một người áo đen.
-Chuyện là như thế nào – Tử Lan lạnh nhạt hỏi.
-Thuộc hạ nhìn thấy vết chân còn mới và một mảnh vải dính lại trên thân cây – Người đến là Ám Dạ, hắn nhanh chóng bẩm báo lại những gì đã thấy sau đó đặt vào tay Tử Y một mảnh vải đen.
Tử Lan nhận lấy mảnh vải từ tay Tử Y, vuốt nhẹ miếng vải trơn mịn, đây quả thực là một loại y phục rất tốt. Tử Lan hơi chau mày nói:
-Không cần quan tâm, cứ tiếp tục rà soát khu vực đó đi, đối phương sẽ không vì chúng ta mà để lộ hành tung đâu – Nàng trả lại mảnh vải cho Ám Dạ rồi nói – Nhớ dọn dẹp sạch sẽ, tốt nhát là không nên lộ liễu như chúng.
-Thuộc hạ hiểu rõ.
Đúng lúc này, Tử Lan nghe thấy tiếng bước chân từ xa, nàng phất tay, Ám Dạ nhanh chóng hòa nhập với bóng đêm và biến mất. Từ phía sau, một giọng nói ôn nhu vang lên:
-Tử Lan muội muội cũng có nhã hứng nhỉ?
-Tiểu nữ tham kiến Thái tử điện hạ.
Nàng quay lại, nhìn về phía nam tử mặc mãng bào mà đen hành lễ.
-Tiểu nữ không làm phiền Thái tử nữa – Tử Lan rất nhanh chóng tìm cớ rời đi. Nhưng Thái tử không để cho nàng đi dễ dàng như vậy, khi thấy nàng ở đây, hắn không kìm được nhớ về ánh mắt dịu dàng của nàng khi nhìn Tứ đệ, trong khi mỗi lần gặp hắn nàng đều tìm cách rời đi. Một chút cảm giác khó chịu len lỏi trong lồng ngực, hắn cất tiếng hỏi:
-Ta làm cho nàng sợ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook