Vẫn Mơ Về Em
-
Chương 61: Lại định bỏ đi sao?
Trong ba ngày này, tôi muốn buông thả. Tôi chòng ghẹo
ham muốn nhục dục của Ninh Hiên, làm hắn hổn hển ôm tôi lên giường. Sau một hồi
mây mưa tối trời tối đất, chúng tôi nằm ôm chặt lấy nhau.
Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi, không ngừng xoa bóp.
Hắn ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy khêu gợi như mê hoặc lòng người: “Nhã Nhã, chúng lớn hơn rồi đấy!”
Mặt nóng ran, tôi xấu hổ đến toát mồ hôi.
Trước khi lý trí bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt thêm lần nữa, tôi lấy cớ đi tắm đẩy hắn ra, xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Tôi vừa đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt thì hắn cũng chui theo vào, đứng sau lưng tôi, vùi đầu vào gáy tôi, đôi môi ươn ướt chầm chậm là ủi da thịt tôi, hai tay không ngơi nghỉ lấy một giây, cứ thế di chuyển từ ngực thẳng xuống phía dưới.
Một lúc sau tôi đã lại nằm trên giường, vuốt ve má hắn, giễu cợt: “Anh đúng là đồ háo sắc! Lúc nào cũng chỉ muốn chuyện đấy thôi!”
Hắn nắm tay tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Anh cũng không biết tại sao, cứ nhìn thấy em là lại muốn, mà nói chung không lúc nào thấy đủ cho được!”
Vừa nói hắn vừa đưa tay còn lại xuống giữa hai chân tôi, bắt đầu thăm dò.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng! Bây giờ không được! Không thể tiếp tục được nữa, em xin anh đấy, để em nghỉ một lát, em… chỗ đó hơi đau…” Giọng tôi càng lúc càng yếu, đến cuối cùng tôi nghĩ chắc mặt mình hẳn phải đang đỏ tưng bừng.
Nước mắt trào ra nơi khóe mi, vì khoái cảm và kích thích vô tận đang trào ra từ thể xác cũng như sâu thẳm tâm hồn.
Chuyện quấn quýt gối chăn trên thế gian, khoảnh khắc lâng lâng hồn bay phách lạc nhất, cảm giác sung sướng chết đi sống lại ấy, tôi nghĩ, không gì khác chính là thời khắc hai linh hồn đầy dục vọng nhập vào làm một.
Ngày thứ hai, Ninh Hiên không đi làm. Hắn cũng xin nghỉ. Cả ngày trời chúng tôi xoắn xuýt bên nhau, ăn uống, ngủ nghê và “tập thể dục” trước khi đi ngủ.
Đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ tới chuyện An Tỷ kể, tôi liền hỏi mượn điện thoại của hắn chơi. Ninh Hiên có vẻ không muốn đưa cho tôi: “Điện thoại có gì mà chơi, cái nào chả giống cái nào!”
Tôi không chịu, loi nhoi không ngừng xoay hết bên này đến bên khác, hắn đành nhượng bộ: “Được rồi, thì em chơi đi này! Em đừng có động đậy nữa! Rắp tâm muốn ép cạn người đàn ông của em à! Nhã Nhã, ngoan nào, đừng động đậy. Em mà động đậy là anh có phản ứng ngay đấy, có điều ông xã em phải nghỉ ngơi! Nghỉ một lát rồi sẽ lại đáp ứng cho em đầy đủ! Ngoan…”
Tôi vừa tức lộn ruột lại vừa buồn cười. Hắn nói cứ như thể tôi đang không được thỏa mãn nhu cầu tình dục vậy.
Cầm điện thoại từ tay hắn, vừa bật sáng màn hình, mắt tôi đã bắt đầu ươn ướt. Tôi gối đầu lên cánh tay Ninh Hiên, cùng hắn nhìn màn hình, cổ họng cứng đơ, ú ớ hỏi hắn: “Có phải anh… sau đó… anh đã quay lại nhặt điện thoại?”
Ninh Hiên dịu dàng vuốt ve lưng tôi, gật đầu nói: “Ừ, anh không nỡ mất chúng!”
Mũi tôi sụt sịt: “Anh là đồ ngốc!”
Hắn nhìn tôi cười: “Chẳng ra làm sao, lại khóc nhè! Anh sẵn sàng làm đồ ngốc vì em!”
Tôi vừa khóc vừa cười hỏi hắn: “Ninh Hiên, tại sao anh lại thích em như vậy?”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, lắc đầu: “Nhã Nhã, không phải là thích. Anh không thích em, mà là yêu. Anh yêu em!”
Tôi rướn cổ hôn lại mãnh liệt hơn, rồi nói với hắn: “Ninh Hiên, em cũng yêu anh! Yêu siêu cấp vô địch luôn!”
Hắn cười sung sướng, hai mắt hiện ra không biết bao nhiêu là bông hoa có tên gọi Hạnh phúc.
Tôi sực nghĩ tới thời hạn ba ngày, lập tức cảm giác hạnh phúc đê mê thắm vào tận xương tủy vừa rồi tan biến, chỉ còn lại đau khổ ngập trời rợp đất.
Sợ Ninh Hiên nhận ra sự biến đổi của mình, tôi vội vàng quay đi nhìn vào điện thoại của hắn. Nhìn những bức ảnh của mình, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng quả thật vừa vui vừa buồn. Nỗi buồn vui lẫn lộn này đã xác định đinh ninh rằng tôi và Ninh Hiên nhất định không có ngày mai.
Bức hình cuối cùng hiện lên, mắt tôi dán chặt vào màn hình, toàn thân cứng đờ vì kinh ngạc.
Tôi hơi kích động quay sang hỏi hắn: “Anh chụp cái này à?”
Hắn chậm rãi gật đầu: “Ừ.” Hắn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, đáy mắt hắn tha thiết chất chứa bao tình cảm chan chứa không diễn tả được bằng lời, hắn nói: “Em chẳng hỏi tại sao anh lại yêu em còn gì? Anh định đợi đến lúc chúng mình cưới nhau rồi động phòng hoa chúc mới trả lời. Nhưng em đã phát hiện ra rồi thì bây giờ anh nói cho em biết cũng được!”
Bức ảnh cuối cùng trong điện thoại của Ninh Hiên chụp tôi khi còn chưa tốt nghiệp đại học. Khi đó gần khu nhà tôi có một chợ cóc nho nhỏ. Tôi trong bức hình đang lớ ngớ đứng cười ngu si trước một đống dưa chuột, rau cải, cà tím.
Tôi ngoảnh đầu sang hỏi Ninh Hiên: “Sao anh lại có ảnh của em từ thời đó! Ngày đấy em còn chưa biết anh là ai mà!”
Ninh Hiên có vẻ khó khăn nói: “Nhưng anh biết em.”
Tôi gặng hỏi hắn chuyện là như thế nào, hiếm hoi lắm mới thấy hắn ngượng ngùng, rủ rỉ kể tôi nghe mọi chuyện.
Tôi không khỏi than thở: “Hóa ra em lại có ma lực vô biên đến thế cơ đấy! Đến chính em cũng không biết nữa!”
Hắn bật cười: “Phải nói là anh bị trúng tà.”
Tôi lườm hắn một cái, hỏi: “Lúc chụp ảnh này anh bao nhiêu tuổi?”
Hắn nói: “Mười sáu.”
Tôi thè lưỡi nói giọng cảm thán: “Thế tức là anh mới vào cấp Ba? Trời, đúng là anh phát triển sớm kinh khủng khiếp!”
Hắn kéo tôi lại, ôm gọn vào lòng. Tôi vùi mặt vào hõm cổ hắn, cảm xúc trào dâng. Môi hắn kề sát bên tai tôi, khẽ nói: “Anh biết một bài hát tên là ‘Yêu em đâu chỉ đôi ngày’, Nhã Nhã, anh yêu em cũng không chỉ trong đôi ba ngày thôi đâu. Anh yêu em còn nhiều hơn nhiều hơn rất nhiều so với những gì em biết!”
Tôi vứt điện thoại sang một bên, vùng dậy cưỡi lên người Ninh Hiên, nói: “Ninh Hiên, anh kích thích dục vọng của em rồi đấy! Bây giờ em muốn cưỡng đoạt anh!”
Ninh Hiên giữ hông tôi: “Được… tốt nhất là em… em cứ cưỡng đoạt anh suốt đời!”
Trong lúc ý loạn tình mê, hai tiếng “suốt đời” làm tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn say điên đảo.
Suốt đời.
Suốt đời với người khác là mãi mãi.
Còn với tôi, suốt đời chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Suốt ba ngày, tôi và Ninh Hiên như hai ngọn dây leo, quấn lấy nhau một phút cũng không nỡ rời.
Dẫu tôi muốn đánh đổ một nửa số năm dương thọ của mình để có thêm một đêm nữa, dẫu cho từng giây từng phút tôi đều quý trọng, không dám chợp mắt, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được ngày thứ tư tàn nhẫn trôi đến.
Cắn răng kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi khẽ nhấc cánh tay Ninh Hiên đang để hờ trên eo mình ra, không dám nhìn hắn lâu hơn, sợ nếu nhìn sẽ lại phải bổ nhào vào lòng hắn, không thể ra đi được nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng chừng làm như vậy sẽ có đủ sức mạnh để ra đi.
Khi chân tôi vừa lê đến mép giường, cánh tay của Ninh Hiên bỗng từ phía sau vắt mạnh lên người tôi.
Tôi sợ chết khiếp nhưng không dám thốt ra tiếng, sợ mở miệng sẽ bại lộ ý định lẳng lặng muốn ra đi.
Hắn ôm tôi từ phía sau, nặng nề nói: “Nhã Nhã, em lại định bỏ đi à? Em lại muốn rời xa anh đúng không?”
Toàn thân tôi bắt đầu run dữ dội không sao kiểm soát nổi. Tôi vội quay người lại, ôm đầu Ninh Hiên vào trước ngực, nhè nhẹ vuốt ve hắn: “Nói luyên thuyên gì thế?”
Ninh Hiên ôm eo tôi, cánh tay siết chặt, hắn nói: “Anh không luyên thuyên. Sáu năm trước trên bờ biển em cũng như thế này, ngọt ngào, dịu dàng khiến anh hạnh phúc như được lên thiên đường. Nhưng hôm sau, vừa về đến thành phố A em đã trở mặt ngay. Sau đó thì biến mất không một lời báo trước cũng không một lý do, không cần biết anh có chịu đựng nổi hay không, đột nhiên em biến mất, làm anh từ thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục!” Nỗi đau đớn nặng sâu chất chứa trong giọng hắn, “Nhã Nhã, em không thể lại rời bỏ anh, thật đấy, em mà bỏ anh lần nữa, anh sẽ chết! Anh thực sự sẽ chết đấy!”
Chữ “chết” đó, hắn nói ra rất từ từ, rất khẽ khàng, nhưng lại rất dứt khoát và kiên quyết.
Trái tim tôi rối bời như bị quấn chằng chịt bởi vô số muộn phiền, nước mắt nối tiếp trào ra khỏi khóe mi không sao ngăn được, từng giọt từng giọt lăn từ trên mặt tôi xuống mặt hắn, nóng bỏng đốt cháy trái tim tôi, cũng thiêu đốt cả trái tim hắn.
Nên làm sao đây? Trái tim tôi hoàn toàn loạn rồi.
Ninh Hiên truy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ biết khóc, không nói nổi lời nào.
Hắn nhìn tôi, hơi thở dốc gấp gáp, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các khớp xương nổi lên xanh xanh trắng trắng.
Bỗng nhiên điện thoại của tôi đổ chuông ầm ĩ, tôi hoảng hốt bật dậy khỏi giường, chạy ra nghe điện thoại. Ninh Hiên cũng dậy theo, nhanh chân đứng chặn trước mặt tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra. Thấy bộ dạng hoảng loạn của tôi, vẻ mặt hắn lại càng trở nên u ám nặng nề.
Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi, không ngừng xoa bóp.
Hắn ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy khêu gợi như mê hoặc lòng người: “Nhã Nhã, chúng lớn hơn rồi đấy!”
Mặt nóng ran, tôi xấu hổ đến toát mồ hôi.
Trước khi lý trí bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt thêm lần nữa, tôi lấy cớ đi tắm đẩy hắn ra, xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Tôi vừa đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt thì hắn cũng chui theo vào, đứng sau lưng tôi, vùi đầu vào gáy tôi, đôi môi ươn ướt chầm chậm là ủi da thịt tôi, hai tay không ngơi nghỉ lấy một giây, cứ thế di chuyển từ ngực thẳng xuống phía dưới.
Một lúc sau tôi đã lại nằm trên giường, vuốt ve má hắn, giễu cợt: “Anh đúng là đồ háo sắc! Lúc nào cũng chỉ muốn chuyện đấy thôi!”
Hắn nắm tay tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Anh cũng không biết tại sao, cứ nhìn thấy em là lại muốn, mà nói chung không lúc nào thấy đủ cho được!”
Vừa nói hắn vừa đưa tay còn lại xuống giữa hai chân tôi, bắt đầu thăm dò.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng! Bây giờ không được! Không thể tiếp tục được nữa, em xin anh đấy, để em nghỉ một lát, em… chỗ đó hơi đau…” Giọng tôi càng lúc càng yếu, đến cuối cùng tôi nghĩ chắc mặt mình hẳn phải đang đỏ tưng bừng.
Nước mắt trào ra nơi khóe mi, vì khoái cảm và kích thích vô tận đang trào ra từ thể xác cũng như sâu thẳm tâm hồn.
Chuyện quấn quýt gối chăn trên thế gian, khoảnh khắc lâng lâng hồn bay phách lạc nhất, cảm giác sung sướng chết đi sống lại ấy, tôi nghĩ, không gì khác chính là thời khắc hai linh hồn đầy dục vọng nhập vào làm một.
Ngày thứ hai, Ninh Hiên không đi làm. Hắn cũng xin nghỉ. Cả ngày trời chúng tôi xoắn xuýt bên nhau, ăn uống, ngủ nghê và “tập thể dục” trước khi đi ngủ.
Đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ tới chuyện An Tỷ kể, tôi liền hỏi mượn điện thoại của hắn chơi. Ninh Hiên có vẻ không muốn đưa cho tôi: “Điện thoại có gì mà chơi, cái nào chả giống cái nào!”
Tôi không chịu, loi nhoi không ngừng xoay hết bên này đến bên khác, hắn đành nhượng bộ: “Được rồi, thì em chơi đi này! Em đừng có động đậy nữa! Rắp tâm muốn ép cạn người đàn ông của em à! Nhã Nhã, ngoan nào, đừng động đậy. Em mà động đậy là anh có phản ứng ngay đấy, có điều ông xã em phải nghỉ ngơi! Nghỉ một lát rồi sẽ lại đáp ứng cho em đầy đủ! Ngoan…”
Tôi vừa tức lộn ruột lại vừa buồn cười. Hắn nói cứ như thể tôi đang không được thỏa mãn nhu cầu tình dục vậy.
Cầm điện thoại từ tay hắn, vừa bật sáng màn hình, mắt tôi đã bắt đầu ươn ướt. Tôi gối đầu lên cánh tay Ninh Hiên, cùng hắn nhìn màn hình, cổ họng cứng đơ, ú ớ hỏi hắn: “Có phải anh… sau đó… anh đã quay lại nhặt điện thoại?”
Ninh Hiên dịu dàng vuốt ve lưng tôi, gật đầu nói: “Ừ, anh không nỡ mất chúng!”
Mũi tôi sụt sịt: “Anh là đồ ngốc!”
Hắn nhìn tôi cười: “Chẳng ra làm sao, lại khóc nhè! Anh sẵn sàng làm đồ ngốc vì em!”
Tôi vừa khóc vừa cười hỏi hắn: “Ninh Hiên, tại sao anh lại thích em như vậy?”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, lắc đầu: “Nhã Nhã, không phải là thích. Anh không thích em, mà là yêu. Anh yêu em!”
Tôi rướn cổ hôn lại mãnh liệt hơn, rồi nói với hắn: “Ninh Hiên, em cũng yêu anh! Yêu siêu cấp vô địch luôn!”
Hắn cười sung sướng, hai mắt hiện ra không biết bao nhiêu là bông hoa có tên gọi Hạnh phúc.
Tôi sực nghĩ tới thời hạn ba ngày, lập tức cảm giác hạnh phúc đê mê thắm vào tận xương tủy vừa rồi tan biến, chỉ còn lại đau khổ ngập trời rợp đất.
Sợ Ninh Hiên nhận ra sự biến đổi của mình, tôi vội vàng quay đi nhìn vào điện thoại của hắn. Nhìn những bức ảnh của mình, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng quả thật vừa vui vừa buồn. Nỗi buồn vui lẫn lộn này đã xác định đinh ninh rằng tôi và Ninh Hiên nhất định không có ngày mai.
Bức hình cuối cùng hiện lên, mắt tôi dán chặt vào màn hình, toàn thân cứng đờ vì kinh ngạc.
Tôi hơi kích động quay sang hỏi hắn: “Anh chụp cái này à?”
Hắn chậm rãi gật đầu: “Ừ.” Hắn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, đáy mắt hắn tha thiết chất chứa bao tình cảm chan chứa không diễn tả được bằng lời, hắn nói: “Em chẳng hỏi tại sao anh lại yêu em còn gì? Anh định đợi đến lúc chúng mình cưới nhau rồi động phòng hoa chúc mới trả lời. Nhưng em đã phát hiện ra rồi thì bây giờ anh nói cho em biết cũng được!”
Bức ảnh cuối cùng trong điện thoại của Ninh Hiên chụp tôi khi còn chưa tốt nghiệp đại học. Khi đó gần khu nhà tôi có một chợ cóc nho nhỏ. Tôi trong bức hình đang lớ ngớ đứng cười ngu si trước một đống dưa chuột, rau cải, cà tím.
Tôi ngoảnh đầu sang hỏi Ninh Hiên: “Sao anh lại có ảnh của em từ thời đó! Ngày đấy em còn chưa biết anh là ai mà!”
Ninh Hiên có vẻ khó khăn nói: “Nhưng anh biết em.”
Tôi gặng hỏi hắn chuyện là như thế nào, hiếm hoi lắm mới thấy hắn ngượng ngùng, rủ rỉ kể tôi nghe mọi chuyện.
Tôi không khỏi than thở: “Hóa ra em lại có ma lực vô biên đến thế cơ đấy! Đến chính em cũng không biết nữa!”
Hắn bật cười: “Phải nói là anh bị trúng tà.”
Tôi lườm hắn một cái, hỏi: “Lúc chụp ảnh này anh bao nhiêu tuổi?”
Hắn nói: “Mười sáu.”
Tôi thè lưỡi nói giọng cảm thán: “Thế tức là anh mới vào cấp Ba? Trời, đúng là anh phát triển sớm kinh khủng khiếp!”
Hắn kéo tôi lại, ôm gọn vào lòng. Tôi vùi mặt vào hõm cổ hắn, cảm xúc trào dâng. Môi hắn kề sát bên tai tôi, khẽ nói: “Anh biết một bài hát tên là ‘Yêu em đâu chỉ đôi ngày’, Nhã Nhã, anh yêu em cũng không chỉ trong đôi ba ngày thôi đâu. Anh yêu em còn nhiều hơn nhiều hơn rất nhiều so với những gì em biết!”
Tôi vứt điện thoại sang một bên, vùng dậy cưỡi lên người Ninh Hiên, nói: “Ninh Hiên, anh kích thích dục vọng của em rồi đấy! Bây giờ em muốn cưỡng đoạt anh!”
Ninh Hiên giữ hông tôi: “Được… tốt nhất là em… em cứ cưỡng đoạt anh suốt đời!”
Trong lúc ý loạn tình mê, hai tiếng “suốt đời” làm tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn say điên đảo.
Suốt đời.
Suốt đời với người khác là mãi mãi.
Còn với tôi, suốt đời chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Suốt ba ngày, tôi và Ninh Hiên như hai ngọn dây leo, quấn lấy nhau một phút cũng không nỡ rời.
Dẫu tôi muốn đánh đổ một nửa số năm dương thọ của mình để có thêm một đêm nữa, dẫu cho từng giây từng phút tôi đều quý trọng, không dám chợp mắt, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được ngày thứ tư tàn nhẫn trôi đến.
Cắn răng kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi khẽ nhấc cánh tay Ninh Hiên đang để hờ trên eo mình ra, không dám nhìn hắn lâu hơn, sợ nếu nhìn sẽ lại phải bổ nhào vào lòng hắn, không thể ra đi được nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng chừng làm như vậy sẽ có đủ sức mạnh để ra đi.
Khi chân tôi vừa lê đến mép giường, cánh tay của Ninh Hiên bỗng từ phía sau vắt mạnh lên người tôi.
Tôi sợ chết khiếp nhưng không dám thốt ra tiếng, sợ mở miệng sẽ bại lộ ý định lẳng lặng muốn ra đi.
Hắn ôm tôi từ phía sau, nặng nề nói: “Nhã Nhã, em lại định bỏ đi à? Em lại muốn rời xa anh đúng không?”
Toàn thân tôi bắt đầu run dữ dội không sao kiểm soát nổi. Tôi vội quay người lại, ôm đầu Ninh Hiên vào trước ngực, nhè nhẹ vuốt ve hắn: “Nói luyên thuyên gì thế?”
Ninh Hiên ôm eo tôi, cánh tay siết chặt, hắn nói: “Anh không luyên thuyên. Sáu năm trước trên bờ biển em cũng như thế này, ngọt ngào, dịu dàng khiến anh hạnh phúc như được lên thiên đường. Nhưng hôm sau, vừa về đến thành phố A em đã trở mặt ngay. Sau đó thì biến mất không một lời báo trước cũng không một lý do, không cần biết anh có chịu đựng nổi hay không, đột nhiên em biến mất, làm anh từ thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục!” Nỗi đau đớn nặng sâu chất chứa trong giọng hắn, “Nhã Nhã, em không thể lại rời bỏ anh, thật đấy, em mà bỏ anh lần nữa, anh sẽ chết! Anh thực sự sẽ chết đấy!”
Chữ “chết” đó, hắn nói ra rất từ từ, rất khẽ khàng, nhưng lại rất dứt khoát và kiên quyết.
Trái tim tôi rối bời như bị quấn chằng chịt bởi vô số muộn phiền, nước mắt nối tiếp trào ra khỏi khóe mi không sao ngăn được, từng giọt từng giọt lăn từ trên mặt tôi xuống mặt hắn, nóng bỏng đốt cháy trái tim tôi, cũng thiêu đốt cả trái tim hắn.
Nên làm sao đây? Trái tim tôi hoàn toàn loạn rồi.
Ninh Hiên truy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ biết khóc, không nói nổi lời nào.
Hắn nhìn tôi, hơi thở dốc gấp gáp, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, các khớp xương nổi lên xanh xanh trắng trắng.
Bỗng nhiên điện thoại của tôi đổ chuông ầm ĩ, tôi hoảng hốt bật dậy khỏi giường, chạy ra nghe điện thoại. Ninh Hiên cũng dậy theo, nhanh chân đứng chặn trước mặt tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra. Thấy bộ dạng hoảng loạn của tôi, vẻ mặt hắn lại càng trở nên u ám nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook