Văn Minh Vạn Giới
-
Chương 13: Sói nhập bầy cừu!
"Tộc trưởng, ở phía trước..." La Tấn tương đối thông minh, hôm qua trong lúc đang lần theo dấu chân của đám người man rợ kia, hắn đã dùng giáo đá để vạch lên những cây bên đường để làm dấu, vì vậy hôm nay hắn chẳng cần tốn nhiều công sức, chỉ cần theo dấu đó là có thể tìm được vị trí của bộ lạc đối phương.
Chưa cần vội động thủ, cả đoàn người đè thấp mình, trước tiên định trốn trong rừng để quan sát chút tình hình, xem bộ lạc đối phương nằm ở vị trí nào, phản ứng đầu tiên của La Tập chính là, "tên bã đậu nào lại chọn nơi định cư như thế cơ chứ? Không gần sông cũng không gần nguồn lương thực, xung quanh trơ trọi chỉ toàn là tuyết, nếu không săn được thú thì chỉ có chờ mà uống gió Tây Bắc thôi."
Tuy nhiên, nếu dựa theo tình hình hiện nay, đối phương càng thảm thì lại càng có lợi cho hắn, giống như cái chỗ ở tệ hại này, số lượng dân cư trong bộ lạc này khẳng định sẽ giảm xuống con số âm, đến lúc đó, chỉ cần tiêu diệt sạch một vài tên man rợ có sức chiến đấu, là có thể giết gà dọa khỉ, những tên man rợ còn lại nhất định sẽ ngoan ngoãn quy phục.
Chỉ cần nghĩ đến đây, là La Tập đã tràn đầy tự tin, chỉ có mấy người như thế này, cũng chẳng có gì gọi là chiến thuật hay không chiến thuật, hơn nữa lại còn có ưu thế về vũ khí, không có gì đáng sợ cả, chỉ cần nhìn cây giáo đá trong tay La Tập, "Anh em! giết!"
Cùng với tiếng gầm thét của La Tập, những chiến sĩ trong bộ lạc mà dẫn đầu là La Dũng, xông lên vùng tuyết trắng, nơi định cư của bộ lạc đám người man rợ, giống hệt như cách mà họ xông lên giết một bầy sói trong một cuộc đi săn.
Cùng với sự giết chóc của họ, không hề ngoài dự tính, bộ lạc của đám người man rợ phía dưới khi gặp phải đột kích đã trở nên hỗn loạn, một đám man rợ mặt mày hoảng hốt, trên tay cầm gậy gỗ, chày gỗ xông ra, vừa nhìn thấy rìu đá và giáo đá trên tay La Dũng, khuôn mặt bọn chúng lập tức lộ vẻ sợ hãi, rõ ràng, bọn chúng có ấn tượng, rất sâu sắc đối với những vũ khí này!
Đối phương liều mạng mà hét mà hò, nhưng do khoảng cách quá xa, La Tập không nghe rõ chúng đang hét cái gì, La Tập dù đã biết rõ vị trí lại không vội xông lên, việc xông pha chiến đấu để cho La Dũng làm là đủ rồi, vai thống soái của hắn chỉ cần đứng xem có gì náo nhiệt?
Nói cho cùng thì trận chiến này không cần đến sức chiến đấu của hắn, trong tình hình đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, lại thêm cái bộ lạc muốn phát triển cũng không thể phát triển nổi, muốn tài nguyên cũng không có tài nguyên này, giống như đang dâng cho đám người La Tập nhân khẩu và kinh nghiệm.
La Dũng hai tay cầm rìu đá, cưỡi ngựa xông lên, lại một lần nữa thể hiện lực chiến đấu mạnh mẽ giống như con sói xông vào bầy cừu, vọn vẻn chỉ một trận đối đầu, đã chém gục những chiến sĩ của đám người man rợ đó, tinh thần của mọi người đều hưng phấn ngang trời!
Nói một cách tương đối, những tên chiến sĩ man rợ của bộ lạc địch rõ ràng đã bị La Dũng dọa sợ rồi, trong tình huống bên được bên mất này, đám người La Dũng càng đánh càng hăng, mà đối phương lại càng đánh càng yếu, sự thắng bại đã rõ ràng, trong lúc La Tập đang cân nhắc chuẩn bị đưa ra lời chiêu hàng, đột nhiên có tiếng chó soi tru tréo vang lên, khiến tim ai cũng co rút lại.
"A hú..."
"Dựa vào! mùi máu tươi đã dẫn dụ chúng tới ư?!" Chỉ nhìn thấy ở trên cao phía xa kia, một đám sói đói đang xông về phía bộ lạc!
Gặp phải tình hình ngoài ý muốn này, trong lòng La Tập muốn chửi thề, đồng thời cũng không biết có phải hắn đã cảm nhận sai không, thân hình của đám sói đói này còn to gấp hai gấp ba lần so với ấn tượng của hắn.
Đối với họ, đàn sói đi kiếm mồi vào đông, thật sự giống như một cơn ác mộng, nhất là sau khi bọn chúng đã đói đến mức mắt đỏ hết cả, bất kể là bộ lạc nào gặp phải một đàn sói đói thì đều chọn cách thoái lui.
Vấn đề là có bỏ chạy được hay không? Chạy không được! Hai chân mà có thể chạy thoát được đám sói bốn chân sao? Trong điều kiện tuyết bao phủ mặt đất như thế này lại càng khó chạy.
Khoảnh khắc này, e rằng ngay cả La Dũng lúc trước còn đang thể hiện một khí thế hơn người, thì bây giờ cũng không thể khống chế nổi sự căng thẳng trong lòng, trên mặt thể hiện rõ sự ngưng trọng, những người khác thì khỏi cần nói, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.
Khoảnh khắc này, tâm trí của La Tập đã tệ đến mức cực điểm, nhưng đồng thời hắn cũng rất rõ ràng rằng, trong giờ phút quan trọng này, hoảng loạn chỉ khiến bọn họ chết nhanh hơn, chạy không thoát, thì chỉ còn cách đánh thôi!
Nghĩ đến đây,
Trong lòng La Tập nảy sinh sự quyết tâm, hắn không tin, loài người trong tay có vũ khí, lại có thể bị một đám súc vật tiêu diệt cả đoàn ư!? Đám sói này đang đói, hắn cũng đang đói, ai ăn thịt ai còn chưa biết!
Đám sói đói đang lao nhanh xuống từ trên cao, cùng với đám La Dũng hội tụ lại, đám sói xông đếni khiến cho những chiến sĩ của bộ lạc Minh Kính trong phút chốc tìm đến người đang tin cậy, "tộc trưởng, bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Cảm nhận được ánh nhìn tràn đầy sự kỳ vọng đó, La Tập chỉ tay, ánh mắt rơi xuống đám chiến sĩ man rợ của bộ lạc địch, "này! nếu chúng ta tiếp tục đánh, đến cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bữa ăn của bọn sói đói, các ngươi thấy bây giờ chúng ta tạm thời hợp tác với nhau thì thế nào?"
Đám người man rợ của bộ lạc địch cũng không phải những kẻ ngu, đạo lý này ai cũng hiểu, ai lại nguyện cho chó sói ăn thịt cơ chứ? Lúc phát hiện ra đám sói, tất cả bọn họ đều tạm thời ngừng tay, bây giờ La Tập mở lời, thì người lãnh đạo của hai bộ lạc liền đạt được sự đồng thuận.
"Được, tạm thời chúng ta sẽ hợp tác!"
Có được câu trả lời này, La Tập lặng lẽ thở phào, sau đó vừa nói vừa sử dụng kỹ năng "cổ vũ tinh thần chiến sĩ", vốn dĩ, kỹ năng này của hắn định để phòng khi bất trắc, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn, "mọi người hãy nghe đây, trong tay chúng ta có giáo đá! Bọn chúng chỉ là một đám dã thú mà thôi, không có gì phải sợ cả! Giết sạch bọn chúng! Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt sói!!"
La Tập không quan tâm đến thủ lĩnh của bộ lạc kia, đám sói xông đến rất nhanh, không có thời giờ cho bọn họ kì kèo, "tất cả mọi người tụ tập lại, chú ý yểm trợ lẫn nhau! Độ dài của giáo đá trong tay chúng ta vừa đủ, nắm bắt được khoảng cách thích hợp thì ra tay! Đám dã thú này không phải đối thủ của chúng ta!!"
Các chiến sĩ của bộ lạc Minh Kính, vừa nghe được mệnh lệnh thì tức khắc làm theo, nhanh chóng vây quanh La Tập, nếu so sánh, thủ lĩnh của đội bên kia, chỉ đứng ngây người, phản ứng chậm hơn nhiều, những chiến sĩ man rợ thuộc hạ của hắn cũng loạn lên, đợi hắn định thần lại, thì đám sói đã xông đến trước mặt bọn họ rồi! Thậm chí có một con sói trong đám đó đã nhe nanh vuốt xông tới tấn công hắn!
Thủ lĩnh của đám người man rợ chứng kiến cảnh tượng này thì tim đã loạn nhịp, cảm giác sợ hãi khủng khiếp đã khiến hắn đứng đờ đẫn, cảm giác tuyệt vọng hiện rõ trên mặt hắn, "Xong rồi, xong rồi..."
Chưa cần vội động thủ, cả đoàn người đè thấp mình, trước tiên định trốn trong rừng để quan sát chút tình hình, xem bộ lạc đối phương nằm ở vị trí nào, phản ứng đầu tiên của La Tập chính là, "tên bã đậu nào lại chọn nơi định cư như thế cơ chứ? Không gần sông cũng không gần nguồn lương thực, xung quanh trơ trọi chỉ toàn là tuyết, nếu không săn được thú thì chỉ có chờ mà uống gió Tây Bắc thôi."
Tuy nhiên, nếu dựa theo tình hình hiện nay, đối phương càng thảm thì lại càng có lợi cho hắn, giống như cái chỗ ở tệ hại này, số lượng dân cư trong bộ lạc này khẳng định sẽ giảm xuống con số âm, đến lúc đó, chỉ cần tiêu diệt sạch một vài tên man rợ có sức chiến đấu, là có thể giết gà dọa khỉ, những tên man rợ còn lại nhất định sẽ ngoan ngoãn quy phục.
Chỉ cần nghĩ đến đây, là La Tập đã tràn đầy tự tin, chỉ có mấy người như thế này, cũng chẳng có gì gọi là chiến thuật hay không chiến thuật, hơn nữa lại còn có ưu thế về vũ khí, không có gì đáng sợ cả, chỉ cần nhìn cây giáo đá trong tay La Tập, "Anh em! giết!"
Cùng với tiếng gầm thét của La Tập, những chiến sĩ trong bộ lạc mà dẫn đầu là La Dũng, xông lên vùng tuyết trắng, nơi định cư của bộ lạc đám người man rợ, giống hệt như cách mà họ xông lên giết một bầy sói trong một cuộc đi săn.
Cùng với sự giết chóc của họ, không hề ngoài dự tính, bộ lạc của đám người man rợ phía dưới khi gặp phải đột kích đã trở nên hỗn loạn, một đám man rợ mặt mày hoảng hốt, trên tay cầm gậy gỗ, chày gỗ xông ra, vừa nhìn thấy rìu đá và giáo đá trên tay La Dũng, khuôn mặt bọn chúng lập tức lộ vẻ sợ hãi, rõ ràng, bọn chúng có ấn tượng, rất sâu sắc đối với những vũ khí này!
Đối phương liều mạng mà hét mà hò, nhưng do khoảng cách quá xa, La Tập không nghe rõ chúng đang hét cái gì, La Tập dù đã biết rõ vị trí lại không vội xông lên, việc xông pha chiến đấu để cho La Dũng làm là đủ rồi, vai thống soái của hắn chỉ cần đứng xem có gì náo nhiệt?
Nói cho cùng thì trận chiến này không cần đến sức chiến đấu của hắn, trong tình hình đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, lại thêm cái bộ lạc muốn phát triển cũng không thể phát triển nổi, muốn tài nguyên cũng không có tài nguyên này, giống như đang dâng cho đám người La Tập nhân khẩu và kinh nghiệm.
La Dũng hai tay cầm rìu đá, cưỡi ngựa xông lên, lại một lần nữa thể hiện lực chiến đấu mạnh mẽ giống như con sói xông vào bầy cừu, vọn vẻn chỉ một trận đối đầu, đã chém gục những chiến sĩ của đám người man rợ đó, tinh thần của mọi người đều hưng phấn ngang trời!
Nói một cách tương đối, những tên chiến sĩ man rợ của bộ lạc địch rõ ràng đã bị La Dũng dọa sợ rồi, trong tình huống bên được bên mất này, đám người La Dũng càng đánh càng hăng, mà đối phương lại càng đánh càng yếu, sự thắng bại đã rõ ràng, trong lúc La Tập đang cân nhắc chuẩn bị đưa ra lời chiêu hàng, đột nhiên có tiếng chó soi tru tréo vang lên, khiến tim ai cũng co rút lại.
"A hú..."
"Dựa vào! mùi máu tươi đã dẫn dụ chúng tới ư?!" Chỉ nhìn thấy ở trên cao phía xa kia, một đám sói đói đang xông về phía bộ lạc!
Gặp phải tình hình ngoài ý muốn này, trong lòng La Tập muốn chửi thề, đồng thời cũng không biết có phải hắn đã cảm nhận sai không, thân hình của đám sói đói này còn to gấp hai gấp ba lần so với ấn tượng của hắn.
Đối với họ, đàn sói đi kiếm mồi vào đông, thật sự giống như một cơn ác mộng, nhất là sau khi bọn chúng đã đói đến mức mắt đỏ hết cả, bất kể là bộ lạc nào gặp phải một đàn sói đói thì đều chọn cách thoái lui.
Vấn đề là có bỏ chạy được hay không? Chạy không được! Hai chân mà có thể chạy thoát được đám sói bốn chân sao? Trong điều kiện tuyết bao phủ mặt đất như thế này lại càng khó chạy.
Khoảnh khắc này, e rằng ngay cả La Dũng lúc trước còn đang thể hiện một khí thế hơn người, thì bây giờ cũng không thể khống chế nổi sự căng thẳng trong lòng, trên mặt thể hiện rõ sự ngưng trọng, những người khác thì khỏi cần nói, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.
Khoảnh khắc này, tâm trí của La Tập đã tệ đến mức cực điểm, nhưng đồng thời hắn cũng rất rõ ràng rằng, trong giờ phút quan trọng này, hoảng loạn chỉ khiến bọn họ chết nhanh hơn, chạy không thoát, thì chỉ còn cách đánh thôi!
Nghĩ đến đây,
Trong lòng La Tập nảy sinh sự quyết tâm, hắn không tin, loài người trong tay có vũ khí, lại có thể bị một đám súc vật tiêu diệt cả đoàn ư!? Đám sói này đang đói, hắn cũng đang đói, ai ăn thịt ai còn chưa biết!
Đám sói đói đang lao nhanh xuống từ trên cao, cùng với đám La Dũng hội tụ lại, đám sói xông đếni khiến cho những chiến sĩ của bộ lạc Minh Kính trong phút chốc tìm đến người đang tin cậy, "tộc trưởng, bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Cảm nhận được ánh nhìn tràn đầy sự kỳ vọng đó, La Tập chỉ tay, ánh mắt rơi xuống đám chiến sĩ man rợ của bộ lạc địch, "này! nếu chúng ta tiếp tục đánh, đến cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bữa ăn của bọn sói đói, các ngươi thấy bây giờ chúng ta tạm thời hợp tác với nhau thì thế nào?"
Đám người man rợ của bộ lạc địch cũng không phải những kẻ ngu, đạo lý này ai cũng hiểu, ai lại nguyện cho chó sói ăn thịt cơ chứ? Lúc phát hiện ra đám sói, tất cả bọn họ đều tạm thời ngừng tay, bây giờ La Tập mở lời, thì người lãnh đạo của hai bộ lạc liền đạt được sự đồng thuận.
"Được, tạm thời chúng ta sẽ hợp tác!"
Có được câu trả lời này, La Tập lặng lẽ thở phào, sau đó vừa nói vừa sử dụng kỹ năng "cổ vũ tinh thần chiến sĩ", vốn dĩ, kỹ năng này của hắn định để phòng khi bất trắc, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn, "mọi người hãy nghe đây, trong tay chúng ta có giáo đá! Bọn chúng chỉ là một đám dã thú mà thôi, không có gì phải sợ cả! Giết sạch bọn chúng! Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt sói!!"
La Tập không quan tâm đến thủ lĩnh của bộ lạc kia, đám sói xông đến rất nhanh, không có thời giờ cho bọn họ kì kèo, "tất cả mọi người tụ tập lại, chú ý yểm trợ lẫn nhau! Độ dài của giáo đá trong tay chúng ta vừa đủ, nắm bắt được khoảng cách thích hợp thì ra tay! Đám dã thú này không phải đối thủ của chúng ta!!"
Các chiến sĩ của bộ lạc Minh Kính, vừa nghe được mệnh lệnh thì tức khắc làm theo, nhanh chóng vây quanh La Tập, nếu so sánh, thủ lĩnh của đội bên kia, chỉ đứng ngây người, phản ứng chậm hơn nhiều, những chiến sĩ man rợ thuộc hạ của hắn cũng loạn lên, đợi hắn định thần lại, thì đám sói đã xông đến trước mặt bọn họ rồi! Thậm chí có một con sói trong đám đó đã nhe nanh vuốt xông tới tấn công hắn!
Thủ lĩnh của đám người man rợ chứng kiến cảnh tượng này thì tim đã loạn nhịp, cảm giác sợ hãi khủng khiếp đã khiến hắn đứng đờ đẫn, cảm giác tuyệt vọng hiện rõ trên mặt hắn, "Xong rồi, xong rồi..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook