Vận Mệnh Tuyệt Bút
C2: Chương ii mình xuyên không rồi

[Rừng Thiên Lâm, An Quốc]

[Minh Hà tỉnh dậy trông hố đất lấm lem, y phục mặc theo phong cách cổ, có chút cũ kỉ rách rưới và đầy vết bẩn,nhếch nhác do dính nước mưa, cái hố có vài xác người chất chồng lên nhau, có mùi thối rửa nồng nặc, những cái xác đầy máu do bị các vết đau chém chất chồng lên nhau, có cái mất tay, có cái mất chân, có cái không còn đầu, còn có những cái phân hủy một nữa các lớp da thối rửa đang dần bong ra. Khi vừa mở mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cô liền giật mình, tay chân lạnh ngắt gương mặt trắng bệch có phần hoảng hốt]

Minh Hà: ôi má ơi xác...xác..xác chết....

[ Vừa nói cô vừa nhìn xung quanh 4 phía đều là rừng rậm, cô nhanh chống dùng tay dùng chân bám víu vào các rễ cây để leo lên]

Minh Hà: mệt chết được cái nơi quỷ quái gì vậy trời. Sao mình lại ở đây? Là mơ à

[ Nói xong, cô tự véo vào tay mình thử cảm giác đau truyền đến cô mới thật sự tin đây không phải là mơ]

Minh Hà: má ơi đau thật nè, không phải mơ vậy đây là đâu?

[ Cô lấy lại bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh]

Minh Hà: nhìn cách ăn mặt này của những cái xác kia và mình thì là thời cổ đại, chả lẻ mình xuyên không rồi?? Không...không thể nào đọc truyện tiểu thuyết quá lú rồi, sao có thể tin cái xuyên không này là có thật được? Rồi còn xảy ra trên người mình?

Minh Hà: có lẽ nào đây là phim trường mình vô tình đi lạc vào?

[ Nói dứt lời cô ngó xung quanh tìm kiếm máy quay ]

Minh Hà: nhưng mà xung quanh đây vắng tanh không có một bóng người, lẽ nào....

[ Cô cầm một nhánh cây gần đó tiến về phía những xác người định kiểm tra thử ]

Minh Hà: Những cái xác này nếu là hàng giả thì đúng là quá chân thật rồi đó!

[ Cô ngồi xuống dùng cành cây thọt thử một cái xác, miếng da thối rửa rớt xuống con mắt cũng lọt ra ngoài, những cục máu đông rớt ra theo con mắt đó. Cô tái mặt quăng nhánh cây xuống lùi lại phía sau vài bước gương mặt cũng trở nên hoảng loạn]

Minh Hà: là...là xác người thật...ôi má ơi cái mùi thối rửa này không thể nào giả được rồi...trời ơi!! Vậy là mình xuyên không thật rồi sao? Nếu là vậy thật thì mình xuyên vào đâu rồi nhỉ? Đây là năm nào? Những cái xác chết này có phải là do thổ phỉ gây ra không nhỉ? nếu vậy thì ở đây nguy hiểm thật, không nên ở lâu phải tìm cách rời khỏi đây mới được


[ Cô tự trấn an mình và tìm cách rời khỏi đây ]

Minh Hà: bây giờ mình phải bình tĩnh không được hoảng loạn, nhìn sắc trời này chắc cũng sắp tối rồi, nếu trời tối mà còn ở đây thì.....

[ Vừa nói xong tự nhiên cảm giác rùng mình, cô ngó lại chỗ hố xác chết ]

Minh Hà: yaaa...phải nhanh chóng lượn khỏi nơi này mới được.

[ Cô vừa đi vài bước đột nhiên dừng lại, quay người suy nghĩ ]

Minh Hà: Nhìn những cái xác này cũng tội nghiệp quá đi, mất ở nơi hiu quạnh cũng không có một quang tài, chỗ chôn đàng hoàng, cứ để phơi như thế cũng không hay, hay là mình chôn cất họ lại vậy.

Minh Hà: nhưng mà trời cũng sắp tối rồi, nếu chôn họ sợ trời tối mất. Nhưng...ây da làm bây giờ cũng kịp mà? thôi kệ giúp họ có chỗ an táng đàng hoàng hơn tí vậy.

[ Nói rồi cô xoắn tay áo lên, xé một miếng vải bịch mũi lại, tìm một cái cây lớn đầu cây có phần hơn nhọn cô liên tục xới đất lấp cái hố đó lại]

[ 2 tiếng sau ]

[cô dựa người vào nấm đất vừa đấp xong thở dốc]

Minh hà: ôi má ơi...hộc hộc [ thở gấp ] mệt chết được, cuối cùng cũng xong.

[ Bỗng trong bụi cây gần đó có tiếng xoàn xoạc, Minh Hà giật mình nhanh chống bật dậy tay cầm cây ]

Minh Hà: ai..ai ở trong đó? Mau ra đây! Nếu không...nếu không ta không khách sáo đâu đó, nói cho ngươi biết võ công của ta không kém đâu...nếu ngươi có ý đồ xấu ta...ta..ta nhất định sẽ đánh chết ngươi đó....còn không mau ra đây.

[ Cô nhìn về phía bụi cây phát ra tiếng động, chầm chậm tay cầm chặt cây tiếng về phía phát ra âm thanh, đột nhiên một con chuột nhảy ra ]

[ Vẻ mặt của cô khi nhìn thấy con chuột liền không còn hoảng sợ nữa mà buông lỏng cảnh giác ]

Minh Hà: trời ạ, con chuột chết tiệt dọa ta chết mất, haizzzzz


[ Vừa nói cô vừa quăng cành cây xuống một tiếng "bộp" vàphủi sạch cát bụi dính trên tay, quần áo ]

[ Bên trong bụi rậm khác gần đó]

[ Một nam thanh niên đeo mặt nạ nữa mặt, trên eo có một thanh kiếm, quần áo màu đen lẫn xanh đang quan sát Minh Hà, sau đó tay quơ vài đường trên không khí hiện lên vài chữ " Nữ nhân đột nhiên đội mồ sống dậy, tính cách dị thường ", hắn phất nhẹ tay những chữ đó dường như có linh tính tự động bay đi mất. Sau đó hắn nhìn cô rồi lén lúc rời đi ]

[ Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, cô liền bái lại ngôi mộ mới chôn ]

Minh Hà: các vị à, tôi không quen biết các người, nảy giờ có gì mạo phạm xin các vị bỏ qua cho nha, tôi giúp các người chôn cất đàng hoàng rồi,coi như chúng ta không có nợ nần gì nhau ha! Các vị yên nghỉ đi nha đừng có về tìm tôi nha, tôi đi đây!

[ Nói vừa dứt câu, cô rời đi về phía mặt trời đang chuẩn bị lặn, trời cũng chập tối cô nhìn thấy một ngôi nhà hoang sơ kì lạ có ánh đèn mập mờ, xung quanh đầy mạng nhện như lâu rồi chưa có ai ở vậy. Lúc này cô cũng mệt lả người vừa đói vừa khát cũng không suy nghĩ nhiều liền tiến lại thử gõ cửa xem có ai không]

Minh Hà: có ai không? Có ai ở nhà không vậy? tôi muốn xin một ít đồ ăn và thức uống ạ!

[ Gõ một lúc cũng không có ai trả lời, cô bèn tự mở cửa tiến vào, vừa vào ngôi nhà có chút tồi tàn hoang sơ, bàn ghế lộn xộn đầy bụi bẩn, cô liền đi khắp nhà tìm kiếm xem có thứ gì dùng được không, vừa đi cô vừa cảm thán]

Minh Hà: không ngờ ngôi nhà tồi tàn vậy mà vẫn rộng rãi thiệt đó, chắc chủ của ngôi nhà này là một người giàu có nên mới bỏ hoang thế này

[ Cô đi một hồi đến phòng bếp, cô tìm một hồi vẫn mai có một ít gạo và một số thực phẩm còn tươi]

Minh Hà: khoang đã, thức ăn còn tương như vậy hẳn là có người vừa mới ở đây, những chỗ khác bụi bẩn hình như chỉ có phòng bếp và cái phòng kia là sạch sẽ mới toang. Chắc là vậy rồi... mình tự tiện vào nhà người khác lấy đồ cũng không hay nên ra xin phép họ một tiếng vậy.

[ Nói rồi, cô bỏ đồ xuống và tiếng về phía căn phòng có ánh đèn mập mờ kia, lúc này trời cũng đã tối hẳn, những ánh nến mập mờ cộng thêm trời tối và không gian yên tĩnh giữa rừng, tiếng gió xào xạc khiến cô có phần sợ. Cô gõ cửa phòng và nói ]

Minh Hà: có ai không ạ, tôi muốn xin một ít thức ăn.. có người không ạ

[ Sau khi gọi một lúc vẫn không thấy ai trả lời ]

Minh Hà: kì lạ thật sau không có ai lên tiếng vậy, hay họ đi vắng rồi,...nhưng giờ này trời tối như vậy đi đâu được chứ thôi kệ cứ vào trước đã rồi tính sau vậy.


[ Cô đẩy nhẹ cửa bước vào, không gian bên trong rất rộng rãi, có rất nhiều ánh nến được thấp xung quanh một cái hồ nước, cô bước qua cái bình phong thấy một bức tượng ngồi trên một bật thềm lưng tựa vào thành hồ mực nước vừa đến ngực của bước tượng. Cô tò mò tiến lại gần và chạm thử]

Minh Hà: chậc...lạnh thật như băng ấy, đây là tượng băng sao?

[ Cô thử cho tay mình xuống nước ]

Minh Hà: hồ nước này ấm và sâu như vậy chắc là mạch suối nước nóng, căn phòng này thấp nhiều nến nữa rất ấm áp nhưng bức tượng băng này lại không tan mà vẫn tỏa ra làng khí lạnh như thế thật kì lạ.

[ Cô thử dùng tay thọt bức tượng vài cái vẫn không có phản ứng gì cô liền nảy ra một suy nghĩ ]

Minh Hà: nơi này hiện tại không có ai hơn nữa còn có suối nước nóng hay là mình tắm một xíu, rồi tìm y phục gọn gàng thay trước rồi tính, dù gì cơ thể mình bẩn như vậy hoạt động cũng có chút khó chịu.

[ Nói rồi, cô chạy đi khóa cửa phòng lại và tìm trong tủ thấy rất nhiều đồ đẹp ]

Minh Hà: ôi trời ơi! vải đẹp quá như đính vàng lên ấy, nhưng hình như đều là đồ nam tiếc thật. Mà thôi kệ vậy dù gì có đồ thay ra là được rồi.

[ Cô để đồ gần mép hồ và cởi sạch y phục xuống hồ tắm rửa ]

Minh Hà: nước dễ chịu thật....đúng là tắm rửa sạch sẽ cả người đều thoải mái mà.

[ Nói xong cô quay sang chỗ bức tượng nhìn một hồi, cô tiến tới gần quan sát ]

Minh Hà: bức tượng băng này nhìn kĩ cũng sống động quá đi mất hơn nữa cũng có vài phần tư sắc nha! Kiểu này chắc là một mỹ nam tử rồi...

[ Cô vừa nhìn vừa cảm thán ngắm kĩ hơn ]

Minh Hà: chậc chậc...[ tiếng chóc lưỡi] ôi cái cơ bụng đầy múi này... woah~ [ánh mắt sáng rực] mũi vừa cao vừa đẹp chân mày rậm....ôi khuôn miệng này khuôn mặt này đẹp như diễn viên luôn... với cái nhan sắc này nếu ở thời hiện đại chắc là một siêu sao nổi tiếng rồi.....nhưng tiếc thay là một bức tượng haizzz~

Minh Hà: khoang đã, nếu là bức tượng thì mình có thể hehe..... sờ kĩ một chút chắc cũng không tính là biến thái đâu nhỉ hihihi

[ Cô chầm chậm tiến lại gần sát bức tượng, vuốt ve khuôn mặt không kìm được hôn một cái ]

[ đột nhiên ngoài cửa có tiến bước chân. Cô hoảng hốt quay lại nhìn, tiến bước chân ngày càng gần rồi dừng lại ngoài cửa, có một bóng dáng hai người đàn ông phản chiếu vào, cất giọng lên]

Mộc Tử: chủ tử, thần làm việc kinh suất không trông coi cửa điện cẩn thận xin chủ tử trách phạt


Mộc Phi: chủ tử, người vẫn ổn chứ? Chủ tử?

Minh Hà: chủ..chủ tử? Trong phòng này ngoài ta và bức tượng lạnh băng kia ra còn có ai sao

[Cô hoảng hốt nhìn xung quanh]

Minh Hà: toi rồi... toi rồi làm sao đây? nếu như có người thật thì mình toang rồi...bên ngoài còn có hai người, lỡ bị họ phát hiện họ có giết mình không. Không được phải chuồng lẹ thôi.

[ Cô bật dậy định trốn, đột nhiên cảm nhận từ phía sao có một luồng khí lạnh sộc đến nổi da gà, cô chưa kịp phản ứng lại có đôi bàn tay ôm eo và bịt miệng cô lại, cô hoảng hốt định la lên nhưng miệng bị bịt chặc bởi đôi bàn tay lạnh vừa mới có chút hơi ấm lại ]

Minh Hà: ưhmmm

[ cô định cắn tay hắn ta, nhưng cô bị khóa tay,chân lại, miệng cũng bị bóp chặc gần như không cử động được như muốn tắt cả thở]

Nội tâm Minh Hà: "mẹ kiếp, lại là cái chó má gì nữa đây? Đùa với tôi à?"

[ Chưa kịp định thần lại một nổi đau từ cổ vọng đến ]

Nội tâm Minh Hà: "what? Cái gì vậy giỡn mặt với bà hả? Ta chưa kịp cắn ngươi đã cắn ta rồi??"

[ Vết thương ở cổ vừa bị cắn xong tự lành lại và nổi lên một dấu ấn màu đỏ có hình cánh hoa mai ]

[Ngoài cửa]

[ Mộc Tử và Mộc Phi nghe tiếng động bên trong liền nghi ngờ có gì đó không ổn, bèn bốn mắt nhìn nhau và cùng xông vào.]

[ Nghe tiếng động ngoài cửa cô cuốn lên vừa xoay người lại được một lúc bị nam nhân kia đè xuống cưỡi lên người khóa chặt tay chân và bịch miệng lại khiến cô muốn phát ra tiếng động cũng không được. Trong lúc cô đang giãy dụa thì ngước mắt lên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn tú dưới ánh đèn mờ ảo đang hiện rõ dần khiến hai mắc cô sáng rực, mặt ngơ ra vài giây]

Nội tâm Minh Hà: "ôi má ơi mỹ nam...trời ơi đẹp quá, như trong tranh bước ra vậy ah~~~ trên đời này có người đẹp đến thế sao"

[Nhưng bị tiếng động xông vào của hai người ngoài cửa làm cho hoàng hồn]




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương