Vận Mệnh Thế Gia
-
Chương 131: Dư nghiệt
Hai gò má Phó Minh Hoa ửng đỏ, Yến Truy nhìn nàng nói: "Lục Trường Nguyên và..." Hắn nói đến chỗ này, ngừng lại một chút, Phó Minh Hoa theo bản năng nghiêng người về phía trước, muốn nghe hắn nói.
Nhưng Yến Truy lại duỗi ngón tay ra, chấm một chút nước trà trong chén đặt trên bàn, viết xuống bàn mấy chữ "Dư nghiệt tiền triều", lại nâng mắt lên nhìn Phó Minh Hoa, chỉ thấy nàng nghiêm mặt, vẻ ngượng ngùng trong mắt dần dần biến mất, vẻ mặt có chút ngưng trọng, suy nghĩ cũng không biết đã bay đến phương nào.
Hắn lặng lẽ đưa tay ra, chạm vào cánh tay gầy gò của nàng, cánh tay kia giống như bạch ngọc, mượt mà nhẵn nhụi, cánh tay thiếu nữ không giống với cánh tay của hắn, loại xúc cảm này khó mà nói nên lời, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn nàng lại có chút xấu hổ, không khỏi vươn tay ra nắm chặt, nắm cánh tay nàng trong tay, kéo nàng một cái:
"Việc này Diêu Hoán Trí còn không biết, Nguyên Nương, nàng đề cử hắn với ta, là hữu tâm hay là vô ý?"
Lúc đầu, Phó Minh Hoa nhớ tới một số tình cảnh khó hiểu trong giấc mơ, lúc này nghe Yến Truy nói Lục Trường Nguyên và dư nghiệt tiền triều có quan hệ, hoang mang trong lòng lập tức được cởi bỏ hơn phân nửa.
Động tác của Yến Truy đã kéo suy nghĩ của nàng lại, những tình cảnh trong giấc mơ khiến nàng tuyệt vọng, thống khổ lập tức đều biến mất hơn phân nửa.
Hắn động tay động chân như vậy, Phó Minh Hoa đang muốn giãy giụa, lại bị hắn kéo đến gần hơn, lại nghe hắn hỏi việc này, Phó Minh Hoa tự nhiên lắc đầu: "Đương nhiên là vô ý."
Trên thực tế nàng là cố tình, Lục Trường Nguyên có tài, thế nhưng chuyện trong giấc mơ nàng lại vô cùng khó hiểu.
Sau khi Lục Trường Nguyên vào Lạc Dương, liền nhanh chóng bộc lộ tài năng ở Lạc Dương, chẳng biết tại sao, trong giấc mơ Lục Trường Nguyên lại không nương nhờ Yến Truy, mà là tìm Bình chương sự Lý Phụ Lâm Lý đại nhân, môn hạ Đồng Trung Thư.
Lý phụ Lâm là phái bảo hoàng tiêu chuẩn, chỉ toàn tâm toàn ý thuần phục Hoàng Thượng, chẳng biết tại sao hắn lại được Lý đại nhân ưu ái, cuối cùng đầu nhập vào Gia An Đế, cũng ở trong trường thi năm đó, Nhất Minh Kinh Nhân [1], thi đậu Tiến sĩ, mà vang danh thiên hạ, được Gia An Đế thưởng thức, tiến vào Lục bộ Trung Thư Tỉnh đảm nhiệm chức Trung Thư Xá Nhân.
[1] bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ("Sử ký, Hoạt kê liệt truyện": "thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân". Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Có Lý Phụ Lâm đề bạt, Lục Trường Nguyên tuy xuất thân Hàn Môn, nhưng lại có tài hoa, còn được Gia An Đế thưởng thức, con đường làm quan phía trên liền thuận buồm xuôi gió, chưa tới hai năm liền được Gia An Đế đặc biệt đề bạt, đảm nhiệm chức Trung Thư Thị Lang.
Khi đó Lục Trường Nguyên am hiểu nhất cách làm người, trong triều nhân duyên không tệ, hắn có một đệ đệ, tên là Lục Trường Nghiễn, đã mười chín nhưng vẫn chưa thành hôn.
Lục Trường Nghiễn tướng mạo vô song, đáng tiếc có một đôi chân tàn tật, mặc dù có thể đi lại, nhưng bước đi khập khiễng, nên bị người ghét bỏ.
Hơn nữa Lục gia căn cơ quá thấp, Lục Trường Nguyên lại tự cao tự đại, cho rằng nữ nhân tầm thường không xứng với đệ đệ của mình, sau khi chọn tới chọn lui, khi đó có người vì nịnh nọt hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, môn sinh của Lý đại nhân, liền nhắc đến đích trưởng nữ của Trường Nhạc Hầu phủ, tên là Phó Minh Hoa, mẫu thân chính là nữ nhi của Tạ thị Giang Châu, một trong bốn dòng họ lớn, giáo dưỡng, thân phận không thể bắt bẻ, tuổi cũng phù hợp.
Sau khi Lục Trường Nguyên hỏi thăm xác nhận không sai, liền đến Phó gia cầu hôn.
Lúc ấy Phó gia đang trong tình cảnh mặt trời sắp lặn, có thể kết thân với nhà như Lục phủ, tự nhiên là vô cùng vui mừng.
Hơn nữa Lục Trường Nguyên lại cực kỳ bảo vệ đệ đệ của hắn, nếu có thể có Lục Trường Nguyên che chở, đối với Phó gia mà nói tự nhiên là chuyện tốt.
Phó hầu gia đã đáp ứng hôn sự này, trong giấc mơ "Phó Minh Hoa" sau khi xuất giá liền trở nên trầm cảm.
Không phải bởi vì trượng phu tàn tật, mà là bởi vì nàng xuất thân cao quý, cuối cùng lại phải vội vàng kết duyên với Lục Trường Nghiễn nên cảm thấy có chút không vui.
Sau khi kết hôn Lục Trường Nghiễn mặc dù phong độ tư thái hơn người, nhưng đối với nàng lại không thân cận, hai tháng sau nàng có thai, sinh hạ con trai trưởng Lục Hoài Lang, nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao, không lâu sau khi sinh, Hứa thị liền muốn xin Lục Hoài Lang làm con thừa tự cho đại phòng.
Khi đó "Phó Minh Hoa" liều chết cự tuyệt, Lục Trường Nghiễn vẫn khư khư cố chấp.
Sau đó trong phủ giống như chọc phải phiền toái gì, trong giấc mơ Lục Trường Nghiễn muốn đón một hài tử tên là Lục Hoài Trần đến Lạc Dương.
Lục Hoài Trần là do thị thiếp Văn thị của Lục Trường Nguyên sinh, Văn thị khó sinh mà chết, Lục Hoài Trần lớn hơn Lục Hoài Lang ba tuổi, thế nhưng Văn thị dường như cũng không được sủng ái, sớm đã được đưa đến Lũng Tây dưỡng thai, người trong phủ cũng chưa từng gặp qua Lục Hoài Trần.
Lúc ấy "Phó Minh Hoa" đánh không lại người trong Lục phủ, trơ mắt nhìn nhi tử bị ôm đến đại phòng, quả thực nếu so với lấy mạng nàng còn đau đớn hơn.
Lục Trường Nguyên muốn đi đón Lục Hoài Trần, cần phải mang Lục Hoài Lang đi cùng.
"Nàng" thử hỏi Lục Trường Nghiễn muốn mang Lục Hoài Lang đi đến nơi nào, nhưng phu thê thành hôn mấy năm, tình cảm lại vô cùng lạnh nhạt.
Mọi người đều hâm mộ trượng phu của nàng không nạp thiếp, không thu phòng, thế nhưng nào ai có biết tình cảm giữa phu thê? "Nàng" nhìn thấu Lục Trường Nghiễn, đối với hắn không còn hi vọng, nhưng duy không nỡ bỏ nhi tử của mình.
Cuối cùng Lục Trường Nguyên hồi phủ, mang về một đứa bé, lại nói đây là Lục Hoài Lang.
Người trong phủ đều nói đây là hài tử của "nàng", thế nhưng "Phó Minh Hoa" biết không phải vậy.
"Nàng" hỏi Lục Trường Nghiễn, Lục Trường Nghiễn tránh nàng càng dữ dội hơn, thái độ cũng xa lạ đạm mạc, cuối cùng không biết có phải vì áy náy hay không, hắn cho nàng biết Lục Hoài Lang đã chết rồi, đã chết trên đường quay về Lạc Dương.
Hắn không nói vì sao mà chết, thế nhưng "Phó Minh Hoa" không cam lòng, nàng từng bảo Giang ma ma điều tra, thế nhưng Lục Trường Nguyên hẳn là đã nhận ra hành động của nàng, lập tức kiểm soát nàng vô cùng nghiêm ngặt.
Lục Hoài Lang chết rồi, nàng và Lục Trường Nghiễn tình cảm bất hòa, ở trong mắt Lục Trường Nghiễn, trốn tránh nàng như Hồng Thủy Mãnh Thú, sống ở Lục gia, khắp nơi bị quản chế.
"Nàng" đã viết một bức thư giao cho Giang ma ma, nhờ bà mang về Giang Châu, cuối cùng nàng mới hai mươi ba hai mươi bốn, liền buồn bực sầu não mà chết.
Chỉ là chết rồi, thì loại tuyệt vọng không cam lòng này vẫn còn.
Phó Minh Hoa từ nhỏ đã mơ một giấc mơ như thế, trong lòng nàng có một loại bản năng phản kháng và không thích Tạ thị, nàng có thể lớn đến hôm nay, từ nhỏ nhìn thấy chuyện trong giấc mơ, khiến nàng không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.
Lục gia có chuyện gạt "Nàng", Lục Hoài Lang bị chết không minh bạch, nàng muốn thay "nàng" tìm ra nguyên do, bởi vậy khi Yến Truy hỏi nàng về Hạ Nguyên Thận, nàng lại tiến cử Lục Trường Nguyên với hắn.
Yến Truy người này tính tình cẩn thận, trong giấc mơ "hắn" có dã tâm bừng bừng, nhưng lại không thu nhận Lục Trường Nguyên làm môn khách, điểm này thực không thể tưởng tượng nổi.
Lục Trường Nguyên ở giai đoạn sau cũng không thân cận với Yến Truy, theo lý mà nói hắn được Thái Thú Diêu Hoán Trí ở Lũng Tây cử tiến cử, mà Diêu Hoán Trí và ân sư Diêu Thích của Yến Truy lại có quan hệ đồng tộc.
Vì có nguyên nhân như vậy, Yến Truy không dùng tài của Lục Trường Nguyên, nhất định là do Yến Truy đã điều tra lai lịch của Lục Trường Nguyên.
Nàng muốn mượn tay Yến Truy điều tra Lục Trường Nguyên, trong lòng chắc chắc hắn cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch, nếu không tên hồ ly âm hiểm xảo trá này không có khả năng bỏ qua cho Lục Trường Nguyên, hôm nay xem ra hắn thật sự nhạy bén, thì ra nguyên nhân là Lục Trường Nguyên có liên quan đến dư nghiệt tiền triều.
"Thật sự vô ý?"
Yến Truy nhìn vẻ u sầu trong mắt nàng, ngón tay không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve, vải sa la vốn vô cùng mịn màng, da thịt của nàng bóng loáng, khẽ xoa xoa khiến ngón tay hắn sinh ra một loại cảm giác tê dại, truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng của hắn.
Nhưng Yến Truy lại duỗi ngón tay ra, chấm một chút nước trà trong chén đặt trên bàn, viết xuống bàn mấy chữ "Dư nghiệt tiền triều", lại nâng mắt lên nhìn Phó Minh Hoa, chỉ thấy nàng nghiêm mặt, vẻ ngượng ngùng trong mắt dần dần biến mất, vẻ mặt có chút ngưng trọng, suy nghĩ cũng không biết đã bay đến phương nào.
Hắn lặng lẽ đưa tay ra, chạm vào cánh tay gầy gò của nàng, cánh tay kia giống như bạch ngọc, mượt mà nhẵn nhụi, cánh tay thiếu nữ không giống với cánh tay của hắn, loại xúc cảm này khó mà nói nên lời, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn nàng lại có chút xấu hổ, không khỏi vươn tay ra nắm chặt, nắm cánh tay nàng trong tay, kéo nàng một cái:
"Việc này Diêu Hoán Trí còn không biết, Nguyên Nương, nàng đề cử hắn với ta, là hữu tâm hay là vô ý?"
Lúc đầu, Phó Minh Hoa nhớ tới một số tình cảnh khó hiểu trong giấc mơ, lúc này nghe Yến Truy nói Lục Trường Nguyên và dư nghiệt tiền triều có quan hệ, hoang mang trong lòng lập tức được cởi bỏ hơn phân nửa.
Động tác của Yến Truy đã kéo suy nghĩ của nàng lại, những tình cảnh trong giấc mơ khiến nàng tuyệt vọng, thống khổ lập tức đều biến mất hơn phân nửa.
Hắn động tay động chân như vậy, Phó Minh Hoa đang muốn giãy giụa, lại bị hắn kéo đến gần hơn, lại nghe hắn hỏi việc này, Phó Minh Hoa tự nhiên lắc đầu: "Đương nhiên là vô ý."
Trên thực tế nàng là cố tình, Lục Trường Nguyên có tài, thế nhưng chuyện trong giấc mơ nàng lại vô cùng khó hiểu.
Sau khi Lục Trường Nguyên vào Lạc Dương, liền nhanh chóng bộc lộ tài năng ở Lạc Dương, chẳng biết tại sao, trong giấc mơ Lục Trường Nguyên lại không nương nhờ Yến Truy, mà là tìm Bình chương sự Lý Phụ Lâm Lý đại nhân, môn hạ Đồng Trung Thư.
Lý phụ Lâm là phái bảo hoàng tiêu chuẩn, chỉ toàn tâm toàn ý thuần phục Hoàng Thượng, chẳng biết tại sao hắn lại được Lý đại nhân ưu ái, cuối cùng đầu nhập vào Gia An Đế, cũng ở trong trường thi năm đó, Nhất Minh Kinh Nhân [1], thi đậu Tiến sĩ, mà vang danh thiên hạ, được Gia An Đế thưởng thức, tiến vào Lục bộ Trung Thư Tỉnh đảm nhiệm chức Trung Thư Xá Nhân.
[1] bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ("Sử ký, Hoạt kê liệt truyện": "thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân". Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Có Lý Phụ Lâm đề bạt, Lục Trường Nguyên tuy xuất thân Hàn Môn, nhưng lại có tài hoa, còn được Gia An Đế thưởng thức, con đường làm quan phía trên liền thuận buồm xuôi gió, chưa tới hai năm liền được Gia An Đế đặc biệt đề bạt, đảm nhiệm chức Trung Thư Thị Lang.
Khi đó Lục Trường Nguyên am hiểu nhất cách làm người, trong triều nhân duyên không tệ, hắn có một đệ đệ, tên là Lục Trường Nghiễn, đã mười chín nhưng vẫn chưa thành hôn.
Lục Trường Nghiễn tướng mạo vô song, đáng tiếc có một đôi chân tàn tật, mặc dù có thể đi lại, nhưng bước đi khập khiễng, nên bị người ghét bỏ.
Hơn nữa Lục gia căn cơ quá thấp, Lục Trường Nguyên lại tự cao tự đại, cho rằng nữ nhân tầm thường không xứng với đệ đệ của mình, sau khi chọn tới chọn lui, khi đó có người vì nịnh nọt hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, môn sinh của Lý đại nhân, liền nhắc đến đích trưởng nữ của Trường Nhạc Hầu phủ, tên là Phó Minh Hoa, mẫu thân chính là nữ nhi của Tạ thị Giang Châu, một trong bốn dòng họ lớn, giáo dưỡng, thân phận không thể bắt bẻ, tuổi cũng phù hợp.
Sau khi Lục Trường Nguyên hỏi thăm xác nhận không sai, liền đến Phó gia cầu hôn.
Lúc ấy Phó gia đang trong tình cảnh mặt trời sắp lặn, có thể kết thân với nhà như Lục phủ, tự nhiên là vô cùng vui mừng.
Hơn nữa Lục Trường Nguyên lại cực kỳ bảo vệ đệ đệ của hắn, nếu có thể có Lục Trường Nguyên che chở, đối với Phó gia mà nói tự nhiên là chuyện tốt.
Phó hầu gia đã đáp ứng hôn sự này, trong giấc mơ "Phó Minh Hoa" sau khi xuất giá liền trở nên trầm cảm.
Không phải bởi vì trượng phu tàn tật, mà là bởi vì nàng xuất thân cao quý, cuối cùng lại phải vội vàng kết duyên với Lục Trường Nghiễn nên cảm thấy có chút không vui.
Sau khi kết hôn Lục Trường Nghiễn mặc dù phong độ tư thái hơn người, nhưng đối với nàng lại không thân cận, hai tháng sau nàng có thai, sinh hạ con trai trưởng Lục Hoài Lang, nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao, không lâu sau khi sinh, Hứa thị liền muốn xin Lục Hoài Lang làm con thừa tự cho đại phòng.
Khi đó "Phó Minh Hoa" liều chết cự tuyệt, Lục Trường Nghiễn vẫn khư khư cố chấp.
Sau đó trong phủ giống như chọc phải phiền toái gì, trong giấc mơ Lục Trường Nghiễn muốn đón một hài tử tên là Lục Hoài Trần đến Lạc Dương.
Lục Hoài Trần là do thị thiếp Văn thị của Lục Trường Nguyên sinh, Văn thị khó sinh mà chết, Lục Hoài Trần lớn hơn Lục Hoài Lang ba tuổi, thế nhưng Văn thị dường như cũng không được sủng ái, sớm đã được đưa đến Lũng Tây dưỡng thai, người trong phủ cũng chưa từng gặp qua Lục Hoài Trần.
Lúc ấy "Phó Minh Hoa" đánh không lại người trong Lục phủ, trơ mắt nhìn nhi tử bị ôm đến đại phòng, quả thực nếu so với lấy mạng nàng còn đau đớn hơn.
Lục Trường Nguyên muốn đi đón Lục Hoài Trần, cần phải mang Lục Hoài Lang đi cùng.
"Nàng" thử hỏi Lục Trường Nghiễn muốn mang Lục Hoài Lang đi đến nơi nào, nhưng phu thê thành hôn mấy năm, tình cảm lại vô cùng lạnh nhạt.
Mọi người đều hâm mộ trượng phu của nàng không nạp thiếp, không thu phòng, thế nhưng nào ai có biết tình cảm giữa phu thê? "Nàng" nhìn thấu Lục Trường Nghiễn, đối với hắn không còn hi vọng, nhưng duy không nỡ bỏ nhi tử của mình.
Cuối cùng Lục Trường Nguyên hồi phủ, mang về một đứa bé, lại nói đây là Lục Hoài Lang.
Người trong phủ đều nói đây là hài tử của "nàng", thế nhưng "Phó Minh Hoa" biết không phải vậy.
"Nàng" hỏi Lục Trường Nghiễn, Lục Trường Nghiễn tránh nàng càng dữ dội hơn, thái độ cũng xa lạ đạm mạc, cuối cùng không biết có phải vì áy náy hay không, hắn cho nàng biết Lục Hoài Lang đã chết rồi, đã chết trên đường quay về Lạc Dương.
Hắn không nói vì sao mà chết, thế nhưng "Phó Minh Hoa" không cam lòng, nàng từng bảo Giang ma ma điều tra, thế nhưng Lục Trường Nguyên hẳn là đã nhận ra hành động của nàng, lập tức kiểm soát nàng vô cùng nghiêm ngặt.
Lục Hoài Lang chết rồi, nàng và Lục Trường Nghiễn tình cảm bất hòa, ở trong mắt Lục Trường Nghiễn, trốn tránh nàng như Hồng Thủy Mãnh Thú, sống ở Lục gia, khắp nơi bị quản chế.
"Nàng" đã viết một bức thư giao cho Giang ma ma, nhờ bà mang về Giang Châu, cuối cùng nàng mới hai mươi ba hai mươi bốn, liền buồn bực sầu não mà chết.
Chỉ là chết rồi, thì loại tuyệt vọng không cam lòng này vẫn còn.
Phó Minh Hoa từ nhỏ đã mơ một giấc mơ như thế, trong lòng nàng có một loại bản năng phản kháng và không thích Tạ thị, nàng có thể lớn đến hôm nay, từ nhỏ nhìn thấy chuyện trong giấc mơ, khiến nàng không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.
Lục gia có chuyện gạt "Nàng", Lục Hoài Lang bị chết không minh bạch, nàng muốn thay "nàng" tìm ra nguyên do, bởi vậy khi Yến Truy hỏi nàng về Hạ Nguyên Thận, nàng lại tiến cử Lục Trường Nguyên với hắn.
Yến Truy người này tính tình cẩn thận, trong giấc mơ "hắn" có dã tâm bừng bừng, nhưng lại không thu nhận Lục Trường Nguyên làm môn khách, điểm này thực không thể tưởng tượng nổi.
Lục Trường Nguyên ở giai đoạn sau cũng không thân cận với Yến Truy, theo lý mà nói hắn được Thái Thú Diêu Hoán Trí ở Lũng Tây cử tiến cử, mà Diêu Hoán Trí và ân sư Diêu Thích của Yến Truy lại có quan hệ đồng tộc.
Vì có nguyên nhân như vậy, Yến Truy không dùng tài của Lục Trường Nguyên, nhất định là do Yến Truy đã điều tra lai lịch của Lục Trường Nguyên.
Nàng muốn mượn tay Yến Truy điều tra Lục Trường Nguyên, trong lòng chắc chắc hắn cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch, nếu không tên hồ ly âm hiểm xảo trá này không có khả năng bỏ qua cho Lục Trường Nguyên, hôm nay xem ra hắn thật sự nhạy bén, thì ra nguyên nhân là Lục Trường Nguyên có liên quan đến dư nghiệt tiền triều.
"Thật sự vô ý?"
Yến Truy nhìn vẻ u sầu trong mắt nàng, ngón tay không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve, vải sa la vốn vô cùng mịn màng, da thịt của nàng bóng loáng, khẽ xoa xoa khiến ngón tay hắn sinh ra một loại cảm giác tê dại, truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook