Vẫn Là Tình Yêu
-
Chương 45: Phiên ngoại 1
— Từng có một ngôi sao, chiếu sáng suốt đêm
Lần đầu gặp mặt, là một buổi trời tối đổ mưa liên miên
Cậu thiếu niên lạnh đạm một mình đứng trong góc sân, mặt không chút thay đổi hoàn thành bài tập mỹ thuật. Hắn không thích quốc hoạ, màu vẽ rất dễ làm bẩn quần áo, lại bị ép không thể không học.
Nhưng, một bầu trời đầy mây một người bình thản như vậy, bởi vì có một cô gái xâm nhập vào, khiến cho ánh nắng tươi đẹp xuất hiện.
Người con gái mi cong vút có nét thương cảm vượt quá tuổi tác, khí chất nho nhã, đôi mắt đen bóng tựa như ngọc thạch khiến người ta loá cả mắt. Cô gái đó cứ im lặng đứng trước bàn vẽ của hắn, cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nhìn bức tranh mà nói “Mưa bay gió thổi lạnh lùng, Tiếng gà eo óc, dặm chừng đìu hiu. Thấy chàng quân tử mến yêu, Lòng em thoắt đã muôn chiều thảnh thơi?[1]. Gió mưa tối sẫm cả trời, Tiếng gà eo óc mấy lời đìu hiu. Thấy chàng quân tử mến yêu, Lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng. [2]“
Tiếng nói trong trẻo du dương, quả nhiên giống như hạt châu lớn nhỏ rơi xuống bàn ngọc.
Vào thời điểm đó, Hạ Khải Minh mới mười hai tuổi, Phương Tình tám tuổi.
Cậu thiếu niên mười hai tuổi từ nay về sau yêu mực nước yêu sơn thuỷ, hơn nữa yêu thích tranh ‘phong vũ tiêu tiêu’ ( mưa gió lất phất)
Hạ Khải Minh cũng trưởng thành như những đứa trẻ khác, hy vọng nhanh tới ngày nghỉ. Nhưng không ai biết, hắn hy vọng gì, chẳng qua là tới thời gian có thể nhìn thấy cô bé kia.
Phương Tình hàng năm đều được ông nội đón về thành phố N, Dịch gia ít con gái, chỉ có đứa cháu ngoại này liền được cưng chiều trong lòng bàn tay, tựa như nâng niu minh châu
Hạ Khải Minh cảm thấy Phương Tình rất khác biệt, không giống mấy cô gái bên cạnh hắn suốt ngày líu ríu nói về vấn đề quần áo y phục của các minh tinh. Khi cô ở bên người hắn, tâm Hạ Khải Minh thực sự tĩnh lặng, một cậu con trai nghịch ngợm như vậy, lại bất tri bất giác thu liễm lại tính tình của chính mình, cam tâm tình nguyện cầm một quyển sách, cả ngày cả ngày bên cô.
Vào lúc đó làm sao hiểu được cái gì gọi là yêu?
Hạ Khải Minh chỉ biết là hắn thích nhìn Phương Tình vui vẻ, cười rộ lên mặt mày cong cong, cái mũi thanh tú hơi nhăn lại, lộ ra hàm răng trắng đều.
Vì thế, hắn vì cô sưu tập rất nhiều sách, đủ loại khác nhau, từ sách đẹp tới sách có hoa văn tinh tế, hắn cẩn thận dùng chữ thư pháp phóng khoáng, sao chép lại những đoạn câu hay hoa mỹ.
Phòng sách của hắn càng ngày càng rộng thêm ra, cuối cùng đầy ắp thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ. Lần thứ hai lúc mời cô đến đây, thậm chí có thể “Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ, rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong” [3].
Như vậy đó là yêu sao!.
Không hiểu, lại càng thêm đơn giản thuần túy.
Nhưng mà có một ngày, Phương Tình cũng sẽ vì một chàng trai sao chép những câu hay, đem tất cả chuyện buồn đưa vào nét bút vẽ tranh.
Cô bắt đầu rất nghiêm túc học tiếng Nhật, cau mày lặp đi lặp lại ôn luyện những câu tranh nét hoạ của Nhật.
Hạ Khải Minh chẳng qua nhìn thấy cô vất vả cùng băn khoăn, trái tim hắn như bị bóp nghẹn người như thế làm sao có thể khiến cho người khác không thương?
Phương Tình lại luôn dùng ngôn từ hơi cảm thán hơn bình thường miêu tả cậu thiếu niên đó, cậu ta vĩ đại, cậu ta xuất trần… . . . . . cậu ta giống như công tử tuấn tú trong truyện cổ tích, tài hoa hơn người, áo trắng phiêu phiêu, tay cầm một quyển sách đứng bên ven sông.
Sau đó Hạ Khải Minh cả đoạn thời thiếu niên đó, tất cả yêu thích đều là áo sơ mi trắng, không nhiễm hạt bụi, cậu thiếu niên cao lớn càng làm nổi bật nét tuấn dật. Nhưng, lúc đó trong mắt Phương Tình Hạ Khải Minh cũng không phải hoàng tử cưỡi con ngựa trắng đến.
Vậy làm những chuyện đó có quan hệ gì đâu?
Khi Hạ Khải Minh lẻ loi một mình nằm ở nước ngoài đất khách hắn mới hiểu được, hắn từng làm nhiều chuyện ngốc như vậy, chỉ vì muốn khiến cho cô gái ấy đó vui, ghét nghe cô ấy nói tới tên người con trai khác, đơn giản chỉ vì hắn yêu cô mà thôi.
Ở nước ngoài nhưng năm học ở trường, hắn đi một mình từng đi qua rất nhiều nơi, ngắm rất nhiều phong cảnh. Mỗi một lần sẽ dùng nét hoạ sinh động miêu tả, chờ mong có một ngày có thể cùng Phương Tình cùng nhau chia sẻ nét đẹp này..
Nhưng mà lần thứ hai hắn nhìn thấy cô, cô gái lúc trước thích đọc Kinh Thi, đã trưởng thành thành cô gái khí chất xuất chúng, chỉ có đôi mắt đen láy linh động. Nhiều năm đêm khuya nằm mộng, khi xuất hiện đôi mắt sáng ngời đó, vẫn như cũ không thay đổi, vẫn như cũ khiến cho hắn… …tim đập thình thịch.
Khi đó, hắn mới chính thức hiểu được hết ý tứ câu thơ cô đọc lúc đó
Thấy chàng quân tử mến yêu, lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng.
Vừa gặp mặt em, có thể nào không thích?
Giọng nói cô không còn mềm nhẹ, gọi hắn ” Anh Tiểu Minh ( Tiểu Minh ca ca) ” , không bao giờ … nữa sẽ ôm sách ngồi trong sân nhà hắn, đọc cho hắn những câu thơ ngắn ưu thương đến tan nát cõi lòng
Hạ Khải Minh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thưở ấu thơ thân mật khắng khít tình cảm đó còn hay không, sau khi lớn lên, hắn không còn có thể như trước đây canh giữ ở bên cạnh cô, giống như ngày xưa, bình yên cùng cô lớn lên
Phải nói như thế nào, những giây phút nhớ em.
Phải nói như thế nào, những tháng ngày nhớ nhung đục khoét tâm hồn
‘Biệt lai vô dạng’ [4] , chẳng qua là góc nho nhỏ hắn cho cô, cũng là cả thế giới của hắn
Đó là hy vọng của hắn, hỵ vọng cô lúc nào cũng có thể đi đến, cũng giống như trước đây, mang sách cho cô đọc, hoặc là một bức tranh, lôi kéo hắn cùng nhau thưởng thức
Biệt lai vô dạng, cũng là hy vọng của hắn.
Như là hắn nhiều … năm ti tiện chờ đợi, cho dù vô vọng, cũng hy vọng cô khoẻ mạnh.
Cho dù không bao giờ … đến nữa, cũng hy vọng, khoẻ mạnh.
Hắn cũng có không cam lòng như vậy.
Rõ ràng như thế, không biết làm sao Phương Tình nhìn không thấy. Một người thích mình đứng ở phía sau, lại dễ dàng không lọt vào mắt. Hắn cũng muốn ra sức thực hiện, chỉ là sợ từng bước đó, Phương Tình sẽ gặp trốn tránh dần dần. Cô là một cô gái tinh tế tình cảm rất cẩn trọng cần phải rất mất nhiều công, được yêu nhưng không thể hồi báo, e rằng chỉ sợ cô sẽ hổ thẹn bấn an lẫn áy náy.
Cho nên Hạ Khải Minh tình nguyện đem đoạn tình cảm kia vùi lấp, cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cố Mạch từng hỏi: “Thật sự sẽ không cần đền đáp sao? Một người, phải có rất kiên cường, mới có thể đối với một người vĩnh viễn không có khả năng, nhớ mãi không quên?”
Hạ Khải Minh cũng không biết, hắn không phải không hy vọng xa vời, chính là không thể.
Chán chường lần lượt, hắn sợ sẽ có một ngày sẽ tiêu hao dần tình cảm của mình đối với Phương Tình. Mặc dù yêu mà không được, hắn cũng luyến tiếc lưu luyến tình cảm tốt đẹp, tình nguyện ngày ngày đêm đêm nhận hết hành hạ từ tình yêu, cũng không nguyện không hề yêu cô.
Cho nên sau lại, hắn rõ ràng có thể thuận lý thành chương dùng chút thủ đoạn ra sức với Phương Tình, lại bởi vì bản thân mình vì không đành lòng mà sinh sôi buông tha cho.
Ngay cả ghen tị cũng không có thể biểu lộ.
Cô nói hắn là người anh tốt nhất, như vậy hắn chỉ có thể làm người anh tốt thôi.
Nhưng sau cùng, hắn rốt cuộc không thể buông được, tham gia hôn lễ người mình yêu nhất, tự tay đem tay cô đặt vào tay người đàn ông khác. Cho dù thế nào hắn cũng làm không được.
Hắn từng dùng tất cả sức mạnh của một cậu thiếu niên, bảo hộ cô gái đó lớn dần, mà bây giờ, hắn cuối cùng cũng trưởng thành một chàng trai ôn nhuận như ngọc như cô mong chờ, phong độ nhanh nhẹn, rồi lại muốn hắn tự mình buông tay vứt bỏ.
Xin lỗi, rốt cục anh cũng khiến em thất vọng một lần rồi, không tham gia được hôn lễ của em, thậm chí không muốn cùng thưởng thức tiệc cưới xa hoa, cho nên chỉ có thể xa xa né ra, tha thứ cho anh không thể nói ra từ miệng câu: chúc em hạnh phúc, răng long đầu bạc.
Khi Hạ Khải Minh đi trên phố ở Lệ Giang, ánh nắng chiều như lửa thiêu đốt, Phương Tình chính là ở chổ này cứu vớt chính mình sao?
Như vậy lúc này ai cứu vớt, ai tới thành toàn cho hắn??
Lại bước tới một chỗ rẽ, Hạ Khải Minh bỗng dưng dừng lại bước chân, một cô gái đứng ở đầu phố, ý cười khẽ loé, phía sau lưng hắn là ánh ráng chiều sáng lạn từng mảng lớn kéo dài đến tận chân trời, rặng mây đỏ đầy trời, càng làm nổi bật hai mắt cô nàng, càng thêm lưu chuyển thông suốt..
Hạ Khải Minh giống như nghe thấy tiếng thở dài của số mệnh, thì thào lẩm nhẩm: “Cố Mạch. . . . . .”
Chú thích:
[1] Nguyên tác:
Phong vũ tiêu tiêu, 風雨瀟瀟
Kê minh diêu diêu; 雞鳴膠膠
Ký kiến quân tử, 既見君子
Vân hồ bất liêu. 云胡不瘳
(Phú dã) 賦也
[2] Nguyên tác:
Phong vũ như hối, 風雨如晦
Kê minh bất dĩ, 雞鳴不已
Ký kiến quân tử, 既見君子
Vân hồ bất hi. 云胡不喜
(Phú dã) 賦也
[1] & [2] là nằm trong 3 bài thơ Phong Vũ ( Trịnh Phong ) nằm trong Kinh thi ( Nguồn : nhantu.net)
[3] Là hai câu trong bài thơ Vấn Lưu thập cửu – 問劉十九 của Bạch Cư Dị
Lục Nghĩ tân phôi tửu
Hồng nê tiểu hoả lô
Vãn lai thiên dục tuyết
Năng ẩm nhất bôi vô?
Dịch nghĩa:
Rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong.
Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ,
Muộn thế này trời còn muốn đổ tuyết
Có thể uống một chén rượu không?
[4] Biệt lại vô dạng: còn có nghĩa là hy vọng em luôn khoẻ mạnh sau khi chúng ta chia tay.
Lần đầu gặp mặt, là một buổi trời tối đổ mưa liên miên
Cậu thiếu niên lạnh đạm một mình đứng trong góc sân, mặt không chút thay đổi hoàn thành bài tập mỹ thuật. Hắn không thích quốc hoạ, màu vẽ rất dễ làm bẩn quần áo, lại bị ép không thể không học.
Nhưng, một bầu trời đầy mây một người bình thản như vậy, bởi vì có một cô gái xâm nhập vào, khiến cho ánh nắng tươi đẹp xuất hiện.
Người con gái mi cong vút có nét thương cảm vượt quá tuổi tác, khí chất nho nhã, đôi mắt đen bóng tựa như ngọc thạch khiến người ta loá cả mắt. Cô gái đó cứ im lặng đứng trước bàn vẽ của hắn, cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nhìn bức tranh mà nói “Mưa bay gió thổi lạnh lùng, Tiếng gà eo óc, dặm chừng đìu hiu. Thấy chàng quân tử mến yêu, Lòng em thoắt đã muôn chiều thảnh thơi?[1]. Gió mưa tối sẫm cả trời, Tiếng gà eo óc mấy lời đìu hiu. Thấy chàng quân tử mến yêu, Lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng. [2]“
Tiếng nói trong trẻo du dương, quả nhiên giống như hạt châu lớn nhỏ rơi xuống bàn ngọc.
Vào thời điểm đó, Hạ Khải Minh mới mười hai tuổi, Phương Tình tám tuổi.
Cậu thiếu niên mười hai tuổi từ nay về sau yêu mực nước yêu sơn thuỷ, hơn nữa yêu thích tranh ‘phong vũ tiêu tiêu’ ( mưa gió lất phất)
Hạ Khải Minh cũng trưởng thành như những đứa trẻ khác, hy vọng nhanh tới ngày nghỉ. Nhưng không ai biết, hắn hy vọng gì, chẳng qua là tới thời gian có thể nhìn thấy cô bé kia.
Phương Tình hàng năm đều được ông nội đón về thành phố N, Dịch gia ít con gái, chỉ có đứa cháu ngoại này liền được cưng chiều trong lòng bàn tay, tựa như nâng niu minh châu
Hạ Khải Minh cảm thấy Phương Tình rất khác biệt, không giống mấy cô gái bên cạnh hắn suốt ngày líu ríu nói về vấn đề quần áo y phục của các minh tinh. Khi cô ở bên người hắn, tâm Hạ Khải Minh thực sự tĩnh lặng, một cậu con trai nghịch ngợm như vậy, lại bất tri bất giác thu liễm lại tính tình của chính mình, cam tâm tình nguyện cầm một quyển sách, cả ngày cả ngày bên cô.
Vào lúc đó làm sao hiểu được cái gì gọi là yêu?
Hạ Khải Minh chỉ biết là hắn thích nhìn Phương Tình vui vẻ, cười rộ lên mặt mày cong cong, cái mũi thanh tú hơi nhăn lại, lộ ra hàm răng trắng đều.
Vì thế, hắn vì cô sưu tập rất nhiều sách, đủ loại khác nhau, từ sách đẹp tới sách có hoa văn tinh tế, hắn cẩn thận dùng chữ thư pháp phóng khoáng, sao chép lại những đoạn câu hay hoa mỹ.
Phòng sách của hắn càng ngày càng rộng thêm ra, cuối cùng đầy ắp thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ. Lần thứ hai lúc mời cô đến đây, thậm chí có thể “Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ, rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong” [3].
Như vậy đó là yêu sao!.
Không hiểu, lại càng thêm đơn giản thuần túy.
Nhưng mà có một ngày, Phương Tình cũng sẽ vì một chàng trai sao chép những câu hay, đem tất cả chuyện buồn đưa vào nét bút vẽ tranh.
Cô bắt đầu rất nghiêm túc học tiếng Nhật, cau mày lặp đi lặp lại ôn luyện những câu tranh nét hoạ của Nhật.
Hạ Khải Minh chẳng qua nhìn thấy cô vất vả cùng băn khoăn, trái tim hắn như bị bóp nghẹn người như thế làm sao có thể khiến cho người khác không thương?
Phương Tình lại luôn dùng ngôn từ hơi cảm thán hơn bình thường miêu tả cậu thiếu niên đó, cậu ta vĩ đại, cậu ta xuất trần… . . . . . cậu ta giống như công tử tuấn tú trong truyện cổ tích, tài hoa hơn người, áo trắng phiêu phiêu, tay cầm một quyển sách đứng bên ven sông.
Sau đó Hạ Khải Minh cả đoạn thời thiếu niên đó, tất cả yêu thích đều là áo sơ mi trắng, không nhiễm hạt bụi, cậu thiếu niên cao lớn càng làm nổi bật nét tuấn dật. Nhưng, lúc đó trong mắt Phương Tình Hạ Khải Minh cũng không phải hoàng tử cưỡi con ngựa trắng đến.
Vậy làm những chuyện đó có quan hệ gì đâu?
Khi Hạ Khải Minh lẻ loi một mình nằm ở nước ngoài đất khách hắn mới hiểu được, hắn từng làm nhiều chuyện ngốc như vậy, chỉ vì muốn khiến cho cô gái ấy đó vui, ghét nghe cô ấy nói tới tên người con trai khác, đơn giản chỉ vì hắn yêu cô mà thôi.
Ở nước ngoài nhưng năm học ở trường, hắn đi một mình từng đi qua rất nhiều nơi, ngắm rất nhiều phong cảnh. Mỗi một lần sẽ dùng nét hoạ sinh động miêu tả, chờ mong có một ngày có thể cùng Phương Tình cùng nhau chia sẻ nét đẹp này..
Nhưng mà lần thứ hai hắn nhìn thấy cô, cô gái lúc trước thích đọc Kinh Thi, đã trưởng thành thành cô gái khí chất xuất chúng, chỉ có đôi mắt đen láy linh động. Nhiều năm đêm khuya nằm mộng, khi xuất hiện đôi mắt sáng ngời đó, vẫn như cũ không thay đổi, vẫn như cũ khiến cho hắn… …tim đập thình thịch.
Khi đó, hắn mới chính thức hiểu được hết ý tứ câu thơ cô đọc lúc đó
Thấy chàng quân tử mến yêu, lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng.
Vừa gặp mặt em, có thể nào không thích?
Giọng nói cô không còn mềm nhẹ, gọi hắn ” Anh Tiểu Minh ( Tiểu Minh ca ca) ” , không bao giờ … nữa sẽ ôm sách ngồi trong sân nhà hắn, đọc cho hắn những câu thơ ngắn ưu thương đến tan nát cõi lòng
Hạ Khải Minh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thưở ấu thơ thân mật khắng khít tình cảm đó còn hay không, sau khi lớn lên, hắn không còn có thể như trước đây canh giữ ở bên cạnh cô, giống như ngày xưa, bình yên cùng cô lớn lên
Phải nói như thế nào, những giây phút nhớ em.
Phải nói như thế nào, những tháng ngày nhớ nhung đục khoét tâm hồn
‘Biệt lai vô dạng’ [4] , chẳng qua là góc nho nhỏ hắn cho cô, cũng là cả thế giới của hắn
Đó là hy vọng của hắn, hỵ vọng cô lúc nào cũng có thể đi đến, cũng giống như trước đây, mang sách cho cô đọc, hoặc là một bức tranh, lôi kéo hắn cùng nhau thưởng thức
Biệt lai vô dạng, cũng là hy vọng của hắn.
Như là hắn nhiều … năm ti tiện chờ đợi, cho dù vô vọng, cũng hy vọng cô khoẻ mạnh.
Cho dù không bao giờ … đến nữa, cũng hy vọng, khoẻ mạnh.
Hắn cũng có không cam lòng như vậy.
Rõ ràng như thế, không biết làm sao Phương Tình nhìn không thấy. Một người thích mình đứng ở phía sau, lại dễ dàng không lọt vào mắt. Hắn cũng muốn ra sức thực hiện, chỉ là sợ từng bước đó, Phương Tình sẽ gặp trốn tránh dần dần. Cô là một cô gái tinh tế tình cảm rất cẩn trọng cần phải rất mất nhiều công, được yêu nhưng không thể hồi báo, e rằng chỉ sợ cô sẽ hổ thẹn bấn an lẫn áy náy.
Cho nên Hạ Khải Minh tình nguyện đem đoạn tình cảm kia vùi lấp, cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cố Mạch từng hỏi: “Thật sự sẽ không cần đền đáp sao? Một người, phải có rất kiên cường, mới có thể đối với một người vĩnh viễn không có khả năng, nhớ mãi không quên?”
Hạ Khải Minh cũng không biết, hắn không phải không hy vọng xa vời, chính là không thể.
Chán chường lần lượt, hắn sợ sẽ có một ngày sẽ tiêu hao dần tình cảm của mình đối với Phương Tình. Mặc dù yêu mà không được, hắn cũng luyến tiếc lưu luyến tình cảm tốt đẹp, tình nguyện ngày ngày đêm đêm nhận hết hành hạ từ tình yêu, cũng không nguyện không hề yêu cô.
Cho nên sau lại, hắn rõ ràng có thể thuận lý thành chương dùng chút thủ đoạn ra sức với Phương Tình, lại bởi vì bản thân mình vì không đành lòng mà sinh sôi buông tha cho.
Ngay cả ghen tị cũng không có thể biểu lộ.
Cô nói hắn là người anh tốt nhất, như vậy hắn chỉ có thể làm người anh tốt thôi.
Nhưng sau cùng, hắn rốt cuộc không thể buông được, tham gia hôn lễ người mình yêu nhất, tự tay đem tay cô đặt vào tay người đàn ông khác. Cho dù thế nào hắn cũng làm không được.
Hắn từng dùng tất cả sức mạnh của một cậu thiếu niên, bảo hộ cô gái đó lớn dần, mà bây giờ, hắn cuối cùng cũng trưởng thành một chàng trai ôn nhuận như ngọc như cô mong chờ, phong độ nhanh nhẹn, rồi lại muốn hắn tự mình buông tay vứt bỏ.
Xin lỗi, rốt cục anh cũng khiến em thất vọng một lần rồi, không tham gia được hôn lễ của em, thậm chí không muốn cùng thưởng thức tiệc cưới xa hoa, cho nên chỉ có thể xa xa né ra, tha thứ cho anh không thể nói ra từ miệng câu: chúc em hạnh phúc, răng long đầu bạc.
Khi Hạ Khải Minh đi trên phố ở Lệ Giang, ánh nắng chiều như lửa thiêu đốt, Phương Tình chính là ở chổ này cứu vớt chính mình sao?
Như vậy lúc này ai cứu vớt, ai tới thành toàn cho hắn??
Lại bước tới một chỗ rẽ, Hạ Khải Minh bỗng dưng dừng lại bước chân, một cô gái đứng ở đầu phố, ý cười khẽ loé, phía sau lưng hắn là ánh ráng chiều sáng lạn từng mảng lớn kéo dài đến tận chân trời, rặng mây đỏ đầy trời, càng làm nổi bật hai mắt cô nàng, càng thêm lưu chuyển thông suốt..
Hạ Khải Minh giống như nghe thấy tiếng thở dài của số mệnh, thì thào lẩm nhẩm: “Cố Mạch. . . . . .”
Chú thích:
[1] Nguyên tác:
Phong vũ tiêu tiêu, 風雨瀟瀟
Kê minh diêu diêu; 雞鳴膠膠
Ký kiến quân tử, 既見君子
Vân hồ bất liêu. 云胡不瘳
(Phú dã) 賦也
[2] Nguyên tác:
Phong vũ như hối, 風雨如晦
Kê minh bất dĩ, 雞鳴不已
Ký kiến quân tử, 既見君子
Vân hồ bất hi. 云胡不喜
(Phú dã) 賦也
[1] & [2] là nằm trong 3 bài thơ Phong Vũ ( Trịnh Phong ) nằm trong Kinh thi ( Nguồn : nhantu.net)
[3] Là hai câu trong bài thơ Vấn Lưu thập cửu – 問劉十九 của Bạch Cư Dị
Lục Nghĩ tân phôi tửu
Hồng nê tiểu hoả lô
Vãn lai thiên dục tuyết
Năng ẩm nhất bôi vô?
Dịch nghĩa:
Rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong.
Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ,
Muộn thế này trời còn muốn đổ tuyết
Có thể uống một chén rượu không?
[4] Biệt lại vô dạng: còn có nghĩa là hy vọng em luôn khoẻ mạnh sau khi chúng ta chia tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook