Vẫn Là Tình Yêu
-
Chương 35
Song Hỉ ngủ mãi đến buổi chiều mới bò xuống giường nổi, toàn thân đau nhức, cùng Lưu Hiệp vội vàng về nhà.
Bà Hà vừa nhìn thấy hai người bọn họ hay dùng một loại ánh mắt vui mừng lén lút ngắm tới ngắm lui. Song Hỉ bị bà nhìn vẻ mặt như là nay đã to lớn rồi, vội vàng xoay mặt qua không dám nhìn bà.
Lưu Hiệp cũng chẳng bận tâm Hà Giai Hỉ lạnh như băng, ánh mắt khinh thường bên cạnh, một tiếng miễn cưỡng che dấu vẻ đắc ý của mình, lanh lợi chúc tết: “Mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mẹ trẻ mãi!”
Bà Hà mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Hiệp a, con cùng Song Hỉ nên cùng đi đến các nhà thân thích chúc tết, lúc này nên làm chuyện này, không thì… sẽ không tốt lắm!”
Lưu Hiệp vui vẻ “dạ” một tiếng, ngay tức khắc bắn cái nhìn xem thường về phía Hà Giai Hỉ.
Hà Giai Hỉ đứng lên, dùng cằm hất hất về phía Song Hỉ đang rối rắm, “Em vào đây với chị”
Song Hỉ không dám chậm trễ, nhanh chóng theo sát.
Sắc mặt Hà Giai Hỉ bình tĩnh địa rút ra một đống này nọ thật dài đưa tới trước mặt cô.
Song Hỉ nghi hoặc cầm lấy hỏi: “Cái gì vậy?”
Hoá là xấp ảnh chụp thật dài, nhân vật chính là Lưu Hiệp, đều là ảnh chụp hắn ở các nơi cùng đủ loại phụ nữ ***
Hà Giai Hỉ cười châm chọc nói: “Nhìn không ra Lưu Hiệp sở thích tốt như vậy, chút xíu cũng không kiêng ăn, chậc chậc, thực sự loại nào cũng có”
Song Hỉ lật giở mấy ảnh xem qua, thật đúng là mập, cao, ốm tròn dài dẹt, oanh oanh yến yến cái gì cần có điều có, kề vai sát cánh, ấp ấp ôm một cái, tình cảm mãnh liệt hôn . . . . . chụp rất đầy đủ. Nghe xong lời chị nói, bĩu môi nói: “Không có độc chết hắn!”
Hà Giai Hỉ thấy cô không có dáng vẻ cực kỳ bi thương, có chút do dự hỏi: “Một người đàn ông phong lưu thành thói quen như vậy…em còn muốn?”
Song Hỉ vừa sửa sang lại ảnh chụp trong tay, đầu cũng chẳng thèm nâng lên đáp lời:” Này đó đều là chuyện trước kia, em cũng không phải không biết hắn là dạng người thế nào..”
Hà Giai Hỉ giận không thể át xuống: “Ngu ngốc, em chết đi! biết rõ mà em còn cùng hắn dây dưa không ngớt?”
Song Hỉ thở dài, buông lỏng tay vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Có cách nào? Ai khiến em vô tình đã gặp hắn…. chị, chị sẽ không khó hắn nữa chứ, bây giờ hắn thật sự sửa lại, vì sao chị không tiếp nhận hắn?”
Hà Giai Hỉ cười nhạt: “Ta chính là không muốn thấy hắn! Giang sơn dễ đổi, Song Hỉ, ảnh chụp này đó hoàn toàn không là cái gì, nhưng mà, nhà của hắn sẽ đón nhận em sao? em xác định em đi theo hắn sẽ không chịu uất ức?”
Song Hỉ bị nói đến chỗ đau, không rên một tiếng.
Hà Giai Hỉ ánh mắt khẽ lóe, ngồi vào cạnh cô, vỗ sau lưng cô giọng nói nhỏ nhẹ lấy tin tức: “Song Hỉ, nói cho chị biết…. em đã gặp qua cha mẹ hắn rồi phải không? Ba mẹ hắn nói như thế nào?”
Song Hỉ do dự một chút, những ngỡ ngàng thất thố cảm giác cô chưa bao giờ trải qua, từ nhỏ cô được bảo bọc tốt như vậy, an nhàn đã quen; nào biết đâu rằng có một ngày cô phải đối mặt với nhiều vấn đề. Khoảng cách gia đình, cuộc sống sinh hoạt bất đồng… . Cô vẫn có chút bất an, nhưng chuyện tình cảm lại không biết nói nên với ai nói, cũng không biết như thế nào đối mặt khoảng cách giữa cô và Lưu Hiệp trong lúc đó. Lúc này được chị gái thân thiết hỏi, trong lòng tồn tại suy nghĩ chị gái mạnh mẽ, cô liền rầu rĩ kể hết mọi chuyện.
Hà Giai Hỉ trong mắt phừng phừng lửa giận, khuôn mặt lại lạnh lùng, một chữ một chữ nhả ra: “Dương Đan, lại có thể bắt nạt trên đầu em gái Hà Giai Hỉ, vậy phải chuẩn bị tốt gánh vác hậu quả!!!”
Hà Giai Hỉ ánh mắt lạnh lùng, hướng ngoài cửa rống giận: “Lưu Hiệp, lăn vào đây cho tôi!”
Lưu Hiệp sợ tới mức giật mình, suýt chút nữa tè ra quần luôn ấy
Hà Giai Hỉ mặt lạnh như sương ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm nghị, thấy Lưu Hiệp mồ hôi lạnh ứa ra, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Giai Hỉ quét mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng mở miệng: “Cậu đã đến đây lâu như vậy, cũng tới lúc về thành phố N đi. . . . . .”
Lưu Hiệp quýnh lên, đây không phải hạ lệnh đuổi khách sao? Đang muốn mở miệng, lại bị Hà Giai Hỉ cắt ngang.
“Đừng nóng vội, tôi cùng Song Hỉ cùng đi thành phố N!”
Lưu Hiệp thở phào, có chút vui sướng nhìn nhìn Song Hỉ, không rõ cô chị làm sao thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Hà Giai Hỉ ý bảo Song Hỉ đi ra ngoài, đóng cửa lại cùng Lưu Hiệp bắt đầu đàm phán.
“Lưu Hiệp, cậu sẽ đối xử tốt với em gái tôi chứ??”
Lưu Hiệp ngồi nghiêm chỉnh, ngay tức khắc ngồi thẳng bày ra dáng vẻ mẫu mực, là một dáng vẻ thiếu niên u buồn tình sâu
“Tôi tuyệt không để cho cô ấy chịu một chút uất ức, tôi Lưu Hiệp. . . . . .”
“Dẹp cái dáng vẻ đó đi!” Hà Giai Hỉ khinh thường liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Văn phong của Phương Tình tôi quen rồi, chiêu này của cậu đối với tôi vô dụng.”
Lưu Hiệp cứng lại, ngay tức khắc trong lòng cảm thấy mệt mỏi cùng cảm giác thất bại.
Hà Giai Hỉ mặc kệ sắc mặt hắn khó chịu, tiếp tục nói: “Cậu nói cậu sẽ không để nó chịu chút uất ức nào, được, tôi hỏi cậu; cậu chuẩn bị làm thế nào để cho Song Hỉ không thể chịu uất ức từ người nhà cậu mang tới?”
Lưu Hiệp khóe mắt nhảy nhảy, không chút suy nghĩ thốt ra: “Là tôi muốn kết hôn với cô ấy, ba mẹ tôi không có quan hệ”
Hà Giai Hỉ hừ lạnh: “Làm sao không quan hệ? Hôn nhân lại không chỉ chuyện của hai người. Nhà của cậu mâu thuẩn thế nào tôi không có hứng thú, nhưng nếu Song Hỉ theo cậu, nói như thế nào cũng là con dâu Lưu gia. Cậu để nó ở vị trí nào của Lưu gia? Như vậy không danh không phận, nó còn không bị cậu đâm vào cột sống mà chết dần sao?”
Lưu Hiệp nhướng mày nói: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ, tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không để Song Hỉ chịu thiệt thòi!”
Hà Giai Hỉ gật gật đầu: “Lưu Hiệp, em tôi xin tôi không làm khó cậu, được, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần cậu có thể làm, tôi tuyệt đối sẽ không phản đối hai người nữa!”
Lưu Hiệp trong lòng vừa lo vừa vui, song vẫn giữ vẻ mặt bất động, lý trí bình tĩnh hỏi: “Chị cứ nói!”
“Giải quyết hết vấn đề nhà cậu, thu dọn sạch sẽ cục diện hỗn loạn!”
Yêu cầu này cũng không quá phận, không cần Hà Giai Hỉ nói Lưu Hiệp cũng sẽ vì Song Hỉ làm được, vì thế lúc này gật đầu đồng ý
Hà Giai Hỉ đứng lên: “Tốt lắm, ngày mai trở về thành phố N!”
Lưu Hiệp kinh ngạc không thôi: “Ngày mai trở về?”
Hà Giai Hỉ cũng không nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khiến cho người ta hoảng sợ: “Ngày mai trở về!”
Phương Tình từ hôm giao thừa tới giờ luôn luôn ngoan ngoãn đi theo Dịch Trường Thanh thăm viếng bà con mà trước nay chưa có biết vâng lời, còn kém không có khom lưng uốn gối nữa thôi.
Cô không dám vọng tưởng Dịch Trường Thanh sẽ dễ dàng buông tha cho cô, chỉ cần bà thủ hạ lưu tình, sau khi giết cô không cần đánh tan xác nữa là được.
Phương Tình vừa nghe tin tức Song Hỉ về thành phố N lắp bắp kinh hãi. Cô cũng không hiểu Hà Giai Hỉ vì cái gì đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Tối mùng sáu đầu năm, Phương Tình đi cùng Dịch Trường Thanh tham gia vũ hội. Dịch Trường Thanh tất nhiên là kéo Phương Hoán Chương lên sân khấu, Phương Tình không làm sao được, chỉ phải cứng ngắc theo sát cạnh anh họ.
Dịch Hồi cũng rất không có kiên nhẫn, anh ta biết bà cô mình rất khó chơi, phụ nữ sinh ra đã là quái thai. Anh ta từ nhỏ đã được ba cùng ông nội giáo dục theo cách quân sự mà lớn lên, ý chí kiên cường rồi, bởi vậy vô cùng khinh thường Phương Tình thuộc dạng Lâm Đại Ngọc thương xuân hoài thu.
Vì thế tiệc vừa bắt đầu trong chốc lát, Dịch Hồi liền nghiêng đầu tới hỏi Phương Tình: “Một mình em ở đây được không?”
Phương Tình đã sớm trông thấy Lục Hân , đang nghĩ ngợi tìm cớ gì chuồn đi, nghe anh ta nói như vậy, tức khắc gật gật đầu: “Có việc anh cứ đi trước đi!”
Dù sao lộ mặt rồi, Dịch Hồi nhẹ nhàng thở ra, cước bộ thoải mái rời khỏi.
“Người vừa nãy là ai?” Lục Hân sắc mặt ấm ức, giọng điệu có chút chua.
Phương Tình nhướng mi, cười như không nhìn hắn: “À — anh ghen?”
Sắc mặt Lục Hân không tự nhiên, hừ lạnh một tiếng không trả lời.
Phương Tình lúc này cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc hắn, cười hì hì kéo cánh tay hắn nói: “Đó là anh họ em, là anh vợ tương lai của anh!”
Lục Hân nghe vậy mím môi, trong ánh mắt là che dấu không được tràn đầy ý cười.
“A, Lưu Hiệp cùng Song Hỉ cũng đến đây?”
Lục Hân cũng thấy, ngay tức khắc cười bí hiểm: “Đêm nay có trò hay xem rồi.”
Lưu Hiệp không biết vì sao, đêm nay trong lòng vẫn cảm thấy bất ổn, luôn luôn có dự cảm không tốt.
Song Hỉ vẫn là vô tâm vô phế, hưng trí bừng bừng lôi kéo Lưu Hiệp nói: “Hiệp Hiệp, anh chàng bên cạnh chị kia nhìn đẹp trai quá nha!”
Lưu Hiệp tức giận gõ trán cô: “Đàn ông của em đang ở đây, ánh mắt nhìn đi đâu hả?” Nói xong trở tay giữ chặt cô đi lên trước
“Tình Tử, mình nhớ cậu lắm!”
Phương Tình kinh ngạc hỏi: “Làm sao hai người cũng tới đây?”
Lưu Hiệp còn chưa nói gì, chợt nghe bên cạnh một giọng nữ lạnh lùng trong trẻo nói, ngữ điệu không mang theo chút cảm tình nào nói: “Buổi lễ giao thiệp rộng ở thành phố N, có chút vị thế tất nhiên phải tới”
Phương Tình vui sướng đi lên: “Tiểu Mạch, Hạ Khải Minh, hai người khi nào thì ‘thông đồng’ cùng nhau vậy?”
Hạ Khải Minh ánh mắt khẽ lóe, miễn cưỡng cười nói: “Nói bậy bạ gì đó!”
Cố Mạch quần áo lễ phục dạ hội hoa lệ, vải dệt màu đen buông rũ xuống, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô nàng, dáng người cao ráo, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp.
Cố Mạch nghe rõ lời Phương Tình, lại không phản bác, càng kỳ quái chính là không có tìm từ trả thù cô bạn, không thèm để ý nhìn quét qua hội trường nói: “Đêm nay người đến phải nói là đầy đủ hết.”
Phương Tình khó hiểu nhìn cô bạn: “Làm sao vậy, có vấn đề gì?”
Cố Mạch thản nhiên mở miệng: “Nói ra sẽ không hay, chờ xem kịch vui đi.” Nói xong cũng không để ý mọi người, dáng điệu tao nhã xoay người rời đi.
Lưu Hiệp ra hiệu với Lục Hân, hai người cũng rời khỏi.
Song Hỉ bưng ly nước trái cây uống ngon lành, nhấp mím môi hỏi Phương Tình: “Sao bọn họ đều đi hết rồi?”
Phương Tình tức giận trợn trắng liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai. Cô làm sao biết nhóm người thần thần bí bí này muốn làm gì?
Song Hỉ cảm thấy được không có ý nghĩa, rất không nghĩa khí bỏ lại Phương Tình chạy: “Tớ đi trước tìm chị tớ.”
Hạ Khải Minh thở dài, tùy ý tìm một đề tài hỏi: “Tình Tử, sau khi khai giảng còn tiếp tục đi thực tập không?”
Phương Tình lắc lắc đầu: “Em đang viết văn, việc làm chuyện đó không vội”
Nghĩ nghĩ vẫn là kìm không được tò mò: “Hạ Khải Minh, anh cùng Cố Tiểu Mạch. . . . . .”
Hạ Khải Minh nghe vậy lập tức quay sang nhìn cô, trong đồng tử có chút ánh sáng kỳ lạ nở rộ, thế nhưng sôi nổi đến độ muốn đốt người
“Tình Tử rất để ý sao?” Hạ Khải Minh cười khẽ hỏi.
Phương Tình tức khắc lắc đầu: “Đương nhiên không ngại, song . . . . . Cố Tiểu Mạch là một cô gái tốt, đương nhiên anh cũng tốt, em hy vọng hai người bên nhau…”
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Hạ Khải Minh vụt tắt, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, khốn khổ hỏi: “Em thật sự hy vọng. . . . . .”
Phương Tình không có để ý tới khác thường của anh ta: “Đương nhiên, một người là chị em tốt của em, một người là anh em cùng nhau lớn lên, hai người mà có thể ở bên nhau thật đúng là rất tốt!”
Hạ Khải Minh bước chân có chút không vững, hơi hơi lui ra phía sau từng bước, ánh mắt xa xăm: “Thật không. . . . . .”
Phương Tình xoay người cầm một ly rượu, giọng điệu đương nhiên: “Đúng vậy, một người dịu dàng thông minh, một người anh tuấn ôn hoà lương thiện, thật đúng là rất xứng.”
Kỳ thật trong lòng Phương Tình lại nghĩ là, Cố Tiểu Mạch bụng dạ đen tối như thế, thủ đoạn nham hiểm, nên có Hạ Khải Minh tinh khiết vô lương vô hại đến trung hoà cô nàng.
Phương Tình uống ngụm rượu, nhìn thấy trong góc phòng Lục Hân đang cau mày nghe Lưu Hiệp nói cái gì, ánh mắt xoay chuyển hỏi: “Anh Lập Nhiên, anh ấy. . có khỏe không?”
Hạ Khải Minh thản nhiên hỏi: “Hắn về nhà cùng ba mẹ mừng năm mới, còn chưa quay lại. Tình Tử còn đang suy nghĩ Lập Nhiên?”
Phương Tình có chút xấu hổ lắc đầu: “Không phải. . . . . .Anh Lập Nhiên đã lâu không có liên lạc với em, em có chút lo lắng thôi.”
Phương Tình ngượng ngùng nói: “Hoá ra anh đều biết hết rồi… . . . .”
Phương Tình vừa chuyển mặt liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dịch Trường Thanh, không khỏi có chút buồn bực than thở: “Mẹ em thật là. . . . . .”
Hạ Khải Minh nhìn thấy Dịch Trường Thanh nở nu cười rộ với hắn đầy ý vị thâm trường, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Tình Tử, thực ra mẹ em . . . . .” Hạ Khải Minh do dự mà không biết phải nói như thế nào.
Phương Tình rất thản nhiền nhìn anh, không bận tâm lắm khoát tay:” Em biết mẹ em một mực tác hợp cho hai chúng ta, không có việc gì, anh đừng để ý tới bà là đươc rồi.”
Hạ Khải Minh có chút kinh ngạc: “Em biết?”
Phương Tình bĩu môi, một chút cảm xúc khác cũng không có: “Bà làm rõ ràng như vậy, em cũng đâu có ngốc………..Anh đừng để ý, mẹ em chỉ làm loạn uyên ương chút thôi, lát giải thích lại với Cố Tiểu Mạch, đừng để cho cô bạn hiểu nhầm cái gì”
Phương Tình vừa thấy Lục Hân đi hướng về bên này, liền nhìn về phía hắn tươi cười, đầu cũng không quay lai nói: ” Em xin lỗi không nói chuyện với anh tiếp đươc!”
Hạ Khải Minh có chút thất hồn lạc phách nhìn cô rời đi, chạm vào ánh mắt đóng băng Lục Hân, trong lòng từng đợt đắng cay tuôn trào.
“Không vất vả sao?”
Hạ Khải Minh xoay người, phát hiện không biết khi nào thì Cố Mạch đứng ở sau anh, mỉm cười dịu dàng động lòng người, ánh mắt trong suốt thấu hiểu như vây, tựa như thế gian này tất cả đều ở trong mắt cô nàng.
Bà Hà vừa nhìn thấy hai người bọn họ hay dùng một loại ánh mắt vui mừng lén lút ngắm tới ngắm lui. Song Hỉ bị bà nhìn vẻ mặt như là nay đã to lớn rồi, vội vàng xoay mặt qua không dám nhìn bà.
Lưu Hiệp cũng chẳng bận tâm Hà Giai Hỉ lạnh như băng, ánh mắt khinh thường bên cạnh, một tiếng miễn cưỡng che dấu vẻ đắc ý của mình, lanh lợi chúc tết: “Mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mẹ trẻ mãi!”
Bà Hà mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Hiệp a, con cùng Song Hỉ nên cùng đi đến các nhà thân thích chúc tết, lúc này nên làm chuyện này, không thì… sẽ không tốt lắm!”
Lưu Hiệp vui vẻ “dạ” một tiếng, ngay tức khắc bắn cái nhìn xem thường về phía Hà Giai Hỉ.
Hà Giai Hỉ đứng lên, dùng cằm hất hất về phía Song Hỉ đang rối rắm, “Em vào đây với chị”
Song Hỉ không dám chậm trễ, nhanh chóng theo sát.
Sắc mặt Hà Giai Hỉ bình tĩnh địa rút ra một đống này nọ thật dài đưa tới trước mặt cô.
Song Hỉ nghi hoặc cầm lấy hỏi: “Cái gì vậy?”
Hoá là xấp ảnh chụp thật dài, nhân vật chính là Lưu Hiệp, đều là ảnh chụp hắn ở các nơi cùng đủ loại phụ nữ ***
Hà Giai Hỉ cười châm chọc nói: “Nhìn không ra Lưu Hiệp sở thích tốt như vậy, chút xíu cũng không kiêng ăn, chậc chậc, thực sự loại nào cũng có”
Song Hỉ lật giở mấy ảnh xem qua, thật đúng là mập, cao, ốm tròn dài dẹt, oanh oanh yến yến cái gì cần có điều có, kề vai sát cánh, ấp ấp ôm một cái, tình cảm mãnh liệt hôn . . . . . chụp rất đầy đủ. Nghe xong lời chị nói, bĩu môi nói: “Không có độc chết hắn!”
Hà Giai Hỉ thấy cô không có dáng vẻ cực kỳ bi thương, có chút do dự hỏi: “Một người đàn ông phong lưu thành thói quen như vậy…em còn muốn?”
Song Hỉ vừa sửa sang lại ảnh chụp trong tay, đầu cũng chẳng thèm nâng lên đáp lời:” Này đó đều là chuyện trước kia, em cũng không phải không biết hắn là dạng người thế nào..”
Hà Giai Hỉ giận không thể át xuống: “Ngu ngốc, em chết đi! biết rõ mà em còn cùng hắn dây dưa không ngớt?”
Song Hỉ thở dài, buông lỏng tay vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Có cách nào? Ai khiến em vô tình đã gặp hắn…. chị, chị sẽ không khó hắn nữa chứ, bây giờ hắn thật sự sửa lại, vì sao chị không tiếp nhận hắn?”
Hà Giai Hỉ cười nhạt: “Ta chính là không muốn thấy hắn! Giang sơn dễ đổi, Song Hỉ, ảnh chụp này đó hoàn toàn không là cái gì, nhưng mà, nhà của hắn sẽ đón nhận em sao? em xác định em đi theo hắn sẽ không chịu uất ức?”
Song Hỉ bị nói đến chỗ đau, không rên một tiếng.
Hà Giai Hỉ ánh mắt khẽ lóe, ngồi vào cạnh cô, vỗ sau lưng cô giọng nói nhỏ nhẹ lấy tin tức: “Song Hỉ, nói cho chị biết…. em đã gặp qua cha mẹ hắn rồi phải không? Ba mẹ hắn nói như thế nào?”
Song Hỉ do dự một chút, những ngỡ ngàng thất thố cảm giác cô chưa bao giờ trải qua, từ nhỏ cô được bảo bọc tốt như vậy, an nhàn đã quen; nào biết đâu rằng có một ngày cô phải đối mặt với nhiều vấn đề. Khoảng cách gia đình, cuộc sống sinh hoạt bất đồng… . Cô vẫn có chút bất an, nhưng chuyện tình cảm lại không biết nói nên với ai nói, cũng không biết như thế nào đối mặt khoảng cách giữa cô và Lưu Hiệp trong lúc đó. Lúc này được chị gái thân thiết hỏi, trong lòng tồn tại suy nghĩ chị gái mạnh mẽ, cô liền rầu rĩ kể hết mọi chuyện.
Hà Giai Hỉ trong mắt phừng phừng lửa giận, khuôn mặt lại lạnh lùng, một chữ một chữ nhả ra: “Dương Đan, lại có thể bắt nạt trên đầu em gái Hà Giai Hỉ, vậy phải chuẩn bị tốt gánh vác hậu quả!!!”
Hà Giai Hỉ ánh mắt lạnh lùng, hướng ngoài cửa rống giận: “Lưu Hiệp, lăn vào đây cho tôi!”
Lưu Hiệp sợ tới mức giật mình, suýt chút nữa tè ra quần luôn ấy
Hà Giai Hỉ mặt lạnh như sương ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm nghị, thấy Lưu Hiệp mồ hôi lạnh ứa ra, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Giai Hỉ quét mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng mở miệng: “Cậu đã đến đây lâu như vậy, cũng tới lúc về thành phố N đi. . . . . .”
Lưu Hiệp quýnh lên, đây không phải hạ lệnh đuổi khách sao? Đang muốn mở miệng, lại bị Hà Giai Hỉ cắt ngang.
“Đừng nóng vội, tôi cùng Song Hỉ cùng đi thành phố N!”
Lưu Hiệp thở phào, có chút vui sướng nhìn nhìn Song Hỉ, không rõ cô chị làm sao thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Hà Giai Hỉ ý bảo Song Hỉ đi ra ngoài, đóng cửa lại cùng Lưu Hiệp bắt đầu đàm phán.
“Lưu Hiệp, cậu sẽ đối xử tốt với em gái tôi chứ??”
Lưu Hiệp ngồi nghiêm chỉnh, ngay tức khắc ngồi thẳng bày ra dáng vẻ mẫu mực, là một dáng vẻ thiếu niên u buồn tình sâu
“Tôi tuyệt không để cho cô ấy chịu một chút uất ức, tôi Lưu Hiệp. . . . . .”
“Dẹp cái dáng vẻ đó đi!” Hà Giai Hỉ khinh thường liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Văn phong của Phương Tình tôi quen rồi, chiêu này của cậu đối với tôi vô dụng.”
Lưu Hiệp cứng lại, ngay tức khắc trong lòng cảm thấy mệt mỏi cùng cảm giác thất bại.
Hà Giai Hỉ mặc kệ sắc mặt hắn khó chịu, tiếp tục nói: “Cậu nói cậu sẽ không để nó chịu chút uất ức nào, được, tôi hỏi cậu; cậu chuẩn bị làm thế nào để cho Song Hỉ không thể chịu uất ức từ người nhà cậu mang tới?”
Lưu Hiệp khóe mắt nhảy nhảy, không chút suy nghĩ thốt ra: “Là tôi muốn kết hôn với cô ấy, ba mẹ tôi không có quan hệ”
Hà Giai Hỉ hừ lạnh: “Làm sao không quan hệ? Hôn nhân lại không chỉ chuyện của hai người. Nhà của cậu mâu thuẩn thế nào tôi không có hứng thú, nhưng nếu Song Hỉ theo cậu, nói như thế nào cũng là con dâu Lưu gia. Cậu để nó ở vị trí nào của Lưu gia? Như vậy không danh không phận, nó còn không bị cậu đâm vào cột sống mà chết dần sao?”
Lưu Hiệp nhướng mày nói: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ, tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không để Song Hỉ chịu thiệt thòi!”
Hà Giai Hỉ gật gật đầu: “Lưu Hiệp, em tôi xin tôi không làm khó cậu, được, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần cậu có thể làm, tôi tuyệt đối sẽ không phản đối hai người nữa!”
Lưu Hiệp trong lòng vừa lo vừa vui, song vẫn giữ vẻ mặt bất động, lý trí bình tĩnh hỏi: “Chị cứ nói!”
“Giải quyết hết vấn đề nhà cậu, thu dọn sạch sẽ cục diện hỗn loạn!”
Yêu cầu này cũng không quá phận, không cần Hà Giai Hỉ nói Lưu Hiệp cũng sẽ vì Song Hỉ làm được, vì thế lúc này gật đầu đồng ý
Hà Giai Hỉ đứng lên: “Tốt lắm, ngày mai trở về thành phố N!”
Lưu Hiệp kinh ngạc không thôi: “Ngày mai trở về?”
Hà Giai Hỉ cũng không nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khiến cho người ta hoảng sợ: “Ngày mai trở về!”
Phương Tình từ hôm giao thừa tới giờ luôn luôn ngoan ngoãn đi theo Dịch Trường Thanh thăm viếng bà con mà trước nay chưa có biết vâng lời, còn kém không có khom lưng uốn gối nữa thôi.
Cô không dám vọng tưởng Dịch Trường Thanh sẽ dễ dàng buông tha cho cô, chỉ cần bà thủ hạ lưu tình, sau khi giết cô không cần đánh tan xác nữa là được.
Phương Tình vừa nghe tin tức Song Hỉ về thành phố N lắp bắp kinh hãi. Cô cũng không hiểu Hà Giai Hỉ vì cái gì đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Tối mùng sáu đầu năm, Phương Tình đi cùng Dịch Trường Thanh tham gia vũ hội. Dịch Trường Thanh tất nhiên là kéo Phương Hoán Chương lên sân khấu, Phương Tình không làm sao được, chỉ phải cứng ngắc theo sát cạnh anh họ.
Dịch Hồi cũng rất không có kiên nhẫn, anh ta biết bà cô mình rất khó chơi, phụ nữ sinh ra đã là quái thai. Anh ta từ nhỏ đã được ba cùng ông nội giáo dục theo cách quân sự mà lớn lên, ý chí kiên cường rồi, bởi vậy vô cùng khinh thường Phương Tình thuộc dạng Lâm Đại Ngọc thương xuân hoài thu.
Vì thế tiệc vừa bắt đầu trong chốc lát, Dịch Hồi liền nghiêng đầu tới hỏi Phương Tình: “Một mình em ở đây được không?”
Phương Tình đã sớm trông thấy Lục Hân , đang nghĩ ngợi tìm cớ gì chuồn đi, nghe anh ta nói như vậy, tức khắc gật gật đầu: “Có việc anh cứ đi trước đi!”
Dù sao lộ mặt rồi, Dịch Hồi nhẹ nhàng thở ra, cước bộ thoải mái rời khỏi.
“Người vừa nãy là ai?” Lục Hân sắc mặt ấm ức, giọng điệu có chút chua.
Phương Tình nhướng mi, cười như không nhìn hắn: “À — anh ghen?”
Sắc mặt Lục Hân không tự nhiên, hừ lạnh một tiếng không trả lời.
Phương Tình lúc này cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc hắn, cười hì hì kéo cánh tay hắn nói: “Đó là anh họ em, là anh vợ tương lai của anh!”
Lục Hân nghe vậy mím môi, trong ánh mắt là che dấu không được tràn đầy ý cười.
“A, Lưu Hiệp cùng Song Hỉ cũng đến đây?”
Lục Hân cũng thấy, ngay tức khắc cười bí hiểm: “Đêm nay có trò hay xem rồi.”
Lưu Hiệp không biết vì sao, đêm nay trong lòng vẫn cảm thấy bất ổn, luôn luôn có dự cảm không tốt.
Song Hỉ vẫn là vô tâm vô phế, hưng trí bừng bừng lôi kéo Lưu Hiệp nói: “Hiệp Hiệp, anh chàng bên cạnh chị kia nhìn đẹp trai quá nha!”
Lưu Hiệp tức giận gõ trán cô: “Đàn ông của em đang ở đây, ánh mắt nhìn đi đâu hả?” Nói xong trở tay giữ chặt cô đi lên trước
“Tình Tử, mình nhớ cậu lắm!”
Phương Tình kinh ngạc hỏi: “Làm sao hai người cũng tới đây?”
Lưu Hiệp còn chưa nói gì, chợt nghe bên cạnh một giọng nữ lạnh lùng trong trẻo nói, ngữ điệu không mang theo chút cảm tình nào nói: “Buổi lễ giao thiệp rộng ở thành phố N, có chút vị thế tất nhiên phải tới”
Phương Tình vui sướng đi lên: “Tiểu Mạch, Hạ Khải Minh, hai người khi nào thì ‘thông đồng’ cùng nhau vậy?”
Hạ Khải Minh ánh mắt khẽ lóe, miễn cưỡng cười nói: “Nói bậy bạ gì đó!”
Cố Mạch quần áo lễ phục dạ hội hoa lệ, vải dệt màu đen buông rũ xuống, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô nàng, dáng người cao ráo, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp.
Cố Mạch nghe rõ lời Phương Tình, lại không phản bác, càng kỳ quái chính là không có tìm từ trả thù cô bạn, không thèm để ý nhìn quét qua hội trường nói: “Đêm nay người đến phải nói là đầy đủ hết.”
Phương Tình khó hiểu nhìn cô bạn: “Làm sao vậy, có vấn đề gì?”
Cố Mạch thản nhiên mở miệng: “Nói ra sẽ không hay, chờ xem kịch vui đi.” Nói xong cũng không để ý mọi người, dáng điệu tao nhã xoay người rời đi.
Lưu Hiệp ra hiệu với Lục Hân, hai người cũng rời khỏi.
Song Hỉ bưng ly nước trái cây uống ngon lành, nhấp mím môi hỏi Phương Tình: “Sao bọn họ đều đi hết rồi?”
Phương Tình tức giận trợn trắng liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai. Cô làm sao biết nhóm người thần thần bí bí này muốn làm gì?
Song Hỉ cảm thấy được không có ý nghĩa, rất không nghĩa khí bỏ lại Phương Tình chạy: “Tớ đi trước tìm chị tớ.”
Hạ Khải Minh thở dài, tùy ý tìm một đề tài hỏi: “Tình Tử, sau khi khai giảng còn tiếp tục đi thực tập không?”
Phương Tình lắc lắc đầu: “Em đang viết văn, việc làm chuyện đó không vội”
Nghĩ nghĩ vẫn là kìm không được tò mò: “Hạ Khải Minh, anh cùng Cố Tiểu Mạch. . . . . .”
Hạ Khải Minh nghe vậy lập tức quay sang nhìn cô, trong đồng tử có chút ánh sáng kỳ lạ nở rộ, thế nhưng sôi nổi đến độ muốn đốt người
“Tình Tử rất để ý sao?” Hạ Khải Minh cười khẽ hỏi.
Phương Tình tức khắc lắc đầu: “Đương nhiên không ngại, song . . . . . Cố Tiểu Mạch là một cô gái tốt, đương nhiên anh cũng tốt, em hy vọng hai người bên nhau…”
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Hạ Khải Minh vụt tắt, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, khốn khổ hỏi: “Em thật sự hy vọng. . . . . .”
Phương Tình không có để ý tới khác thường của anh ta: “Đương nhiên, một người là chị em tốt của em, một người là anh em cùng nhau lớn lên, hai người mà có thể ở bên nhau thật đúng là rất tốt!”
Hạ Khải Minh bước chân có chút không vững, hơi hơi lui ra phía sau từng bước, ánh mắt xa xăm: “Thật không. . . . . .”
Phương Tình xoay người cầm một ly rượu, giọng điệu đương nhiên: “Đúng vậy, một người dịu dàng thông minh, một người anh tuấn ôn hoà lương thiện, thật đúng là rất xứng.”
Kỳ thật trong lòng Phương Tình lại nghĩ là, Cố Tiểu Mạch bụng dạ đen tối như thế, thủ đoạn nham hiểm, nên có Hạ Khải Minh tinh khiết vô lương vô hại đến trung hoà cô nàng.
Phương Tình uống ngụm rượu, nhìn thấy trong góc phòng Lục Hân đang cau mày nghe Lưu Hiệp nói cái gì, ánh mắt xoay chuyển hỏi: “Anh Lập Nhiên, anh ấy. . có khỏe không?”
Hạ Khải Minh thản nhiên hỏi: “Hắn về nhà cùng ba mẹ mừng năm mới, còn chưa quay lại. Tình Tử còn đang suy nghĩ Lập Nhiên?”
Phương Tình có chút xấu hổ lắc đầu: “Không phải. . . . . .Anh Lập Nhiên đã lâu không có liên lạc với em, em có chút lo lắng thôi.”
Phương Tình ngượng ngùng nói: “Hoá ra anh đều biết hết rồi… . . . .”
Phương Tình vừa chuyển mặt liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dịch Trường Thanh, không khỏi có chút buồn bực than thở: “Mẹ em thật là. . . . . .”
Hạ Khải Minh nhìn thấy Dịch Trường Thanh nở nu cười rộ với hắn đầy ý vị thâm trường, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Tình Tử, thực ra mẹ em . . . . .” Hạ Khải Minh do dự mà không biết phải nói như thế nào.
Phương Tình rất thản nhiền nhìn anh, không bận tâm lắm khoát tay:” Em biết mẹ em một mực tác hợp cho hai chúng ta, không có việc gì, anh đừng để ý tới bà là đươc rồi.”
Hạ Khải Minh có chút kinh ngạc: “Em biết?”
Phương Tình bĩu môi, một chút cảm xúc khác cũng không có: “Bà làm rõ ràng như vậy, em cũng đâu có ngốc………..Anh đừng để ý, mẹ em chỉ làm loạn uyên ương chút thôi, lát giải thích lại với Cố Tiểu Mạch, đừng để cho cô bạn hiểu nhầm cái gì”
Phương Tình vừa thấy Lục Hân đi hướng về bên này, liền nhìn về phía hắn tươi cười, đầu cũng không quay lai nói: ” Em xin lỗi không nói chuyện với anh tiếp đươc!”
Hạ Khải Minh có chút thất hồn lạc phách nhìn cô rời đi, chạm vào ánh mắt đóng băng Lục Hân, trong lòng từng đợt đắng cay tuôn trào.
“Không vất vả sao?”
Hạ Khải Minh xoay người, phát hiện không biết khi nào thì Cố Mạch đứng ở sau anh, mỉm cười dịu dàng động lòng người, ánh mắt trong suốt thấu hiểu như vây, tựa như thế gian này tất cả đều ở trong mắt cô nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook