Vẫn Là Tình Yêu
-
Chương 32
Lưu Hiệp không dám được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như nói ở lại Hà gia ngủ hoặc gì gì đó, phỏng chừng Hà Giai Hỉ sẽ lại một đao chém hắn. Vì thế cơm nước xong sau khi ăn hoa quả cũng rất lễ phép cáo từ ra về.
Song Hỉ vội vàng nhảy dựng lên nói: “Ba me, con tiễn anh ấy rồi về ngay”
Lưu Hiệp tươi cười đầy mặt nắm tay nhỏ bé của cô xuống lầu.
“Anh chạy tới nơi này… công ty thì làm sao?” Song Hỉ không tự giác dùng ngón trỏ cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vốn đang muốn lợi dụng cơ hội lần này thổi phồng vĩ đại thêm. Vì cô công việc cũng không cần, không quản xa ngàn dặm mà đến thảo phạt nhà cô lấy lòng mọi người. Song nhìn thấy dáng vẻ cô lo lắng, cũng chỉ có thể xoa xoa đầu tóc bù xù của cô.
“Đừng lo lắng, anh chẳng qua là đem ngày nghỉ năm mới nghỉ trước mà thôi, chuyện công ty đều thu xếp cả rồi”
Song Hỉ yên bụng mà gật gật đầu, ấp úng nói: “Anh có thể đến. . . . em…. em rất vui . . . . .”
Song Hỉ tuy rằng dễ dàng thẹn thùng, não bộ lớn nhiều nếp gấp nhưng phản ứng trì độn; song cô có một điều tốt lắm đó là thành thật, từ trước đến nay nghĩ gì nói đó.
Lưu Hiệp ngay tức khắc cảm thấy rằng thời gian một ngày một đêm liều mạng làm việc và gì đó, đều là đáng giá.
“Ồ, ngoài việc vui ra . . . . . Còn có gì muốn nói với anh không?” Lưu Hiệp ôm cô vào trong lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp.
Song Hỉ đem đầu chôn vào lòng hắn, nghe vậy cắn môi lắc lắc đầu.
Lưu Hiệp ánh mắt dịu dàng, tiếp tục dụ dỗ hỏi: “Thật sự không có? Có hay không. . . . . . Rất nhớ anh?”
Song Hỉ trầm mặc trong chốc lát, đỏ mặt gật gật đầu rất nhỏ, đổi lấy tiếng cười sung sướng Lưu Hiệp
Song Hỉ ngẩng đầu hôn lên khoé môi hắn, chăm chú nhìn vào hắn nói: “Gặp anh em cái gì cũng không lo lắng, Hiệp Hiệp, em từng nói sẽ mang cho anh một gia đình ấm áp, em sẽ không nuốt lời. . . . em. . . . . anh yên tâm, lần này em không nghe chị nữa, em yêu anh, em muốn cùng anh bên nhau mãi mãi, không hỏi quá khứ, chỉ cầu tương lai!”
Lưu Hiệp không nghĩ tới lúc này lại đổi được lời tỏ tình thông cáo đầy tình cảm của Song Hỉ
Lúc cô nhìn hắn ánh mắt kiên định nói ‘em yêu anh’, ánh mắt sáng ngời rực rỡ. Hắn giống như là người khách bộ hàng đi trong bóng đêm một thời gian rất lâu, bởi vì lâu không thấy ánh sáng, mãi đến khi trời quang rực rỡ vỡ ‘ầm’ một tiếng, hắn cảm giác sâu sắc rằng những ánh sáng này làm bỏng mắt hắn, nóng bỏng chảy vào đáy lòng hắn. Từ nay về sau để lại dấu ấn không thể nào biến mất, khiến cho trong lòng hắn không còn hoang vắng.
Lưu Hiệp vừa thỏa mãn vừa cảm động, thậm chí kìm không được muốn dùng phương thức rơi nước mắt để thổ lộ tình cảm chan chứa trong lòng
Lưu Hiệp đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn chặt môi cô, như phải muốn đem cô hoà vào trong máu thịt. Khiến cho Song Hỉ vui vẻ cảm nhận được Lưu Hiệp lúc này hạnh phúc đến không còn sức chống đỡ, cảm giác cả trái tim đều đau đớn.
Dịch Trường Thanh từng nói qua, con gái bà được nuôi lớn dưới “Chủ nghĩa giáo điều”, tựa như sản xuất búp bê hàng loạt, đẹp nhưng dễ vỡ, không có chút sinh khí nào.
Cho nên Phương Tình rất là buồn bực, khi nào thì vậy, một người từng là ‘búp bê’ giờ sao lại thành ‘Quý phu nhân’ thì Dịch Trường Thanh cũng lãi to rồi.
Mẹ Hạ Khải Minh cả đời sống theo việc lập kế hoạch xây dựng con đường đời, thuỳ mị yên ổn làm tròn bổn phận người vợ giúp chồng dạy con.
Chẳng qua, Phương Tình lúc này cười chua xót tìm cách trốn ra ngoài vườn hoa, trong lòng trước nay chưa từng có lại hy vọng mẹ Hạ có thể anh dũng một hồi, hoặc là…. hoặc người nào đó trở tay hoá mưa gió to lớn xuyên không vào cơ thể của bà, có thể giết bằng được Dịch Trường Thanh, song điều đó vĩnh viễn không hề đến.
“Tình Tử, trốn ở đây làm gì?”
Phương Tình cười khổ nói với Hạ Khải Minh: “Nhớ rõ lúc chúng ta cùng nhau đọc “Phiêu”, Tư Gia Lệ từng nói những mệnh phụ phu nhân trung niên giống như một lão mèo xảo quyệt khó chơi, tuyệt không nên sống chung, khiến người ta không thể chịu đựng được. Tuy rằng các dì đều rất dịu dàng nhã nhặn lịch sự. . . . . . Đối với một người sau tám năm lẻ mấy tuổi thanh xuân đã qua đi, thực sự không thể khiến các dì ấy ngừng nhớ lại hồi ức như ước nguyện cùng những chuyện nhà chuyện cửa…”
Hạ Khải Minh cười khanh khách, cực kỳ sủng nịch vỗ đầu cô nói “Em nha. . . . . . Vẫn là răng nhỏ miệng sắc bén như vậy? Nhàm chán ? Nếu không đi tới phòng sách của anh đọc sách?”
Phương Tình nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Không được, em có hẹn . . . . .” khẽ liếc vào phòng một cái, Dịch Trường Thanh nói chuyện rất vui, hẳn là sẽ không phát hiện cô bỏ trốn!
Phương Tình tươi cười trong đó có vài phần lấy lòng, có chút làm nũng nói: “Bây giờ em rời khỏi một lát, trước bữa cơm chiều có thể trở về. Mẹ em có hỏi tới, anh nói em ở phòng sách anh. . . . . Anh giúp em che dấu được không a?”
Hạ Khải Minh vẫn là cười ôn hoà như vậy, ánh mắt trong phút chốc sâu thẳm rất nhiều, ra vẻ thoải mái đáp ứng: “Tốt, vậy em. . . . . . Đi sớm về sớm. . . . . .” trong giọng nói rõ ràng có chút kiềm nén.
Phương Tình vui vẻ nở nụ cười, rất phóng khoáng nện anh ta một quyền : “Cũng chỉ có anh là anh em tốt!”
Sắc mặt Hạ Khải Minh trắng bệch, nhìn nơi cô rời đi thật lâu vẫn thất thần.
“Đều đã đi xa như vậy còn nhìn cái gì?”
Hạ Khải Minh xoay người lại, lộ ra tươi cười không chê vào đâu được hỏi: “Dì Dịch sao lại đi ra ?”
Dịch Trường Thanh khẽ xoay chuyển đồng tử, vô cùng phiền muộn thở dài: “Ôi, con gái lớn quản thế nào cũng không được . Lục Hân tốt thì cũng tốt, nhưng hai người bọn họ muốn sống cùng một nhà, Tình Tình chúng ta chỉ số thông minh kém, còn không phải bị hắn ăn sạch sẽ chứ?”
Hạ Khải Minh rất khách khí nói: “Làm sao lại nghiêm trọng như vậy. Lục Hân đối với Tình Tử nhất định tốt vô cùng, hơn nữa……….Cả đời có thể bị một người liều chết để được ăn, cũng là một loại hạnh phúc a.”
Dịch Trường Thanh lặng lẽ nhìn anh ta trong chốc lát, lộ hàm răng trắng nói: “Phụ nữ trong nhà nếu ngay cả vị trí chỉa xuống đất cũng không có thì thật là đáng thương. Tình Tình là ta nuôi nó lớn lên, nó có mấy ‘cân lượng’ ta tất nhiên biết rõ.. . . . Nói thật, thằng bé Lập Nhiên cũng không tệ, đối với nó lại càng tán thành Tình Tình đến với nó. Chúng nó lại là người hay do dự, Lâp Nhiên cũng không đáp ứng được tình cảm của nó ôm ấp bấy lâu. Lục Hân lại quá mạnh mẽ, tính tình cao ngạo. Ta rất lo lắng hắn ở trên cao như vậy, ép tới Tình Tình chúng ta vĩnh viễn trở mình không nổi. Nó thông minh, nhưng so với Lục Hân thâm hiểm còn non kém xa lắm, ta cũng không yên tâm. . . . . .”
Hạ Khải Minh im lặng không nói, làm ra dáng vẻ lễ phép lắng nghe.
Dịch Trường Thanh giọng nói vừa chuyển, giống như thở dài nói: “Nếu Tình Tình có thể tìm một người giống như cháu tri kỷ từ bé, ta không biết sẽ bớt được không biết bao nhiêu lo lắng”
Hạ Khải Minh trong mắt chợt lóe sáng, nâng lên mắt thấy Dịch Trường Thanh vẫn đang “vô cùng phiền muộn”, giống như bà thật không có lòng dạ nào chấp nhận..
“Dì Dịch, bên ngoài gió lớn, dì cùng mẹ cháu uống trà nói chuyện đi”
Dịch Trường Thanh nghe vậy tươi cười trên mặt càng đậm, vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Không tệ, là đứa nhỏ tốt…. nghe nói cháu gần đây dần dần nhận công việc gia tộc, chắc là không ung dung nữa rồi. Tình Tình bảo cháu che dấu chuyện của nó ta tự biết, cháu cứ lo việc của cháu, ta không phá vỡ kịch của nó là được”
Hạ Khải Minh lễ phép cúi thấp người: “Vậy dì tự tiện, cháu xin phép đi trước.”
Mới vừa rơi một hồi tuyết, lúc này mặt trời mới ló dạng, bên ngoài vẫn như thế trong trẻo nhưng lạnh lùng, Phương Tình cùng Lục Hân đang nghiêng ngả trong văn phòng hắn.
“Anh cũng không biết em đi ra chuyến này không dễ dàng chút nào đâu, còn may có Hạ Khải Minh giúp em. . . . . .”
Cánh tay Lục Hân ôm eo cô bỗng dùng sức chút, đôi mắt nặng nề hỏi: “Lại có Hạ Khải Minh?”
Phương Tình lúng ta lúng túng giải thích: “Trời ơi, mẹ em tới dự tiệc trà thôi, có anh ta cũng bình thường mà!”
Lục Hân nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Vậy em khi nào tham gia tiệc trà của mẹ tôi?”
Phương Tình cười ha hả, ôm cổ hắn gặm một cái, gác cằm hờn dỗi: “Quỷ hẹp hòi!”
Lục Hân đem mặt cô đến đối diện với mình: “Tôi nói thật, khi nào thì tới nhà tôi?”
Phương Tình cúi đầu, rầu rĩ nói: “Em. . . . . .bây giờ em chưa muốn đi. . . . . .”
“Vì sao?” Lục Hân nhíu mày, bất mãn nói, “Em đã từ chối rất nhiều lần !”
“Em ngượng và sợ thôi mà… gặp cha mẹ chồng tương lại… nghĩ tới cũng căng thẳng!”
Lục Hân giống như nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô nói: “Không có việc gì đâu, ba mẹ tôi đều tốt lắm, hơn nữa con dâu có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng . . . . . .”
Phương Tình giận dữ, nhéo thịt hai bên má của hắn nói: “Anh nói ai xấu?”
Lục Hân trong mắt ẩn ý cười, nghiêng mặt đi cắn tay cô, ngậm ở trong miệng nhẹ nhàng gặm.
Phương Tình đỏ mặt vội vàng rút ngón tay ra, vẻ mặt ghét trở tay tri trét nước miếng lên trên quần áo hắn.
“Em sẽ không tin lời nói của anh đâu, anh cũng biến thái âm hiểm như thế, không chừng ba mẹ anh cũng khó đối phó… .”
Lục Hân tất nhiên chẳng bao giờ cùng cô so đo, vùi đầu sau gáy cô, trong mắt đã loé lên gian kế.
“Đúng rồi, tân niên sắp đến, trước đây anh trải qua thế nào?”
Lục Hân mặt cau lại: “Muốn thế nào? Cũng như bình thường thôi.”
Phương Tình ngồi thẳng, khinh thường trừng mắt liếc xéo hắn một cái: “Anh thật đúng là. . . . . . Ôi, anh sẽ không bận việc quanh năm suốt tháng chứ??”
Lục Hân trầm mặc không nói.
Phương Tình ánh mắt hắn có chút thương hại .
Lục Hân hơi hơi không kiên nhẫn: “Bằng không như thế nào? Chẳng qua chỉ là một hình thức mà thôi, tôi chẳng muốn đi theo đám người líu ríu xem mấy tiết mục ngây thơ buồn cười, phiền chết!!”
Phương Tình nghe vậy hơi có chút dở khóc dở cười: “Vậy năm nay thì sao? Năm nay không giống, anh vẫn không. . . . . .”
Ánh mắt Lục Hân chợt lóe, làm bộ không có hiểu ý cô ám chỉ, quay đầu đi thản nhiên nói: “Hẳn là sẽ về nhà ăn một bữa cơm.”
Phương Tình thở dài, ôm cổ hắn, có chút làm nũng nói: “Ôi, vậy anh nhớ rõ về sau mỗi tân niên đều ở cùng em, em chịu không nổi một người lành lùng trôi qua mấy ngày lễ tết… “
Phương Tình này xem như cho hắn hứa hẹn .
Cô thực ra rất lo lắng tương lai cô cùng Lục Hân.
Ngày nào đó cô hiếm khí thoát khỏi trông giữ nghiêm mật của Dịch Trường Thanh chạy tới, mua rất nhiều đồ vật này nọ đi tới chung cư Lục Hân định làm một bàn món ngon tạo cho hắn một sự bất ngờ. Khi vào cửa thay giầy ngây ngẩn cả người, cô thấy trong tủ đựng giày đặt một đôi dép lê bằng vải thủ công, đó là có một lần cô cùng Lục Hân đi dạo phố nhìn thấy. Cô lúc ấy thấy đã thích, đáng tiếc không số cô mang, lúc đó còn rất đáng tiếc, sau cũng quên đi. Lại không nghĩ rằng Lục Hân tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng lại giúp cô tìm được một đôi vừa vặn.
Cô buông bỏ đồ vậy này nọ đi vào phòng khách, trên bàn trà còn xếp tạp chí cô thường xem, tất nhiên là Lục Hân mua kỳ mới nhất giúp cô..
Lúc này cô mới xác thực ý thức rằng, kỳ thật Lục Hân đối với cô, so với trong tưởng tượng còn thành ý hơn rất nhiều.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô cảm thấy rằng gả cho Lục Hân, một người cẩn thận như thế chăm sóc, cả đời cùng bên nhau… dường như rất tuyệt.
Lục Hân phản ứng lại, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, áp chế suy nghĩ của cô là một nụ hôn thật sâu.
Hôm nay, sáng ngày ba mươi, Phương Tình cùng Lục Hân đi đón Phương Hoán Chương.
Lúc Lục Hân nhìn thấy Phương Hoán Chương, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật đúng là lo lắng một Dịch Trường Thanh thứ hai nữa.
“Ba, ông nội đâu? Sao không cùng ba đến?”
Phương Hoán Chương đang là trung niên, cả người lại tản ra một khí thế nho nhã, rất có phong thái người chuyên văn.
“Ta đến trước, ông nội con muốn sau tế tổ mới có thể tới.”
Phương Tình làm nũng dựa sát vào nhau ông: “Ba, ba không biết mẹ có bao nhiêu quá phận, ba phải giúp con khuyên mẹ a”
Phương Hoán Chương vỗ vỗ đầu cô nói: “Con không phải không biết, mẹ con bất luận muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không phản đối mà.”
Phương Tình mếu máo, buồn tủi tựa đầu vào vai ông, cô làm sao lại quên rằng. Tuy Dịch Trường Thanh đối với Phương Hoán Chương có thể nói là nói gì nghe nấy, nhưng Phương Hoán Chương cưng chiều bà vô cùng, tình trạng bà ngang ngược đến cỡ nào không thể tưởng tượng nổi. Phương Hoán Chương đều cũng không can thiệp.
Lục Hân ở phía trước trầm mặc lái xe, từ kính phía sau cùng Phương Hoán Chương nhìn nhau một lát.
Phương Hoán Chương chậm rãi lộ ra một cái tươi cười có chút vừa lòng, thản nhiên mở miệng: “Mẹ con tôn kính nhất là ông nội con.”
Phương Tình sửng sốt lúc lâu mới hiểu ra, vui vẻ hôn ba một cái,: “Chỉ biết ba con nhất định sẽ giúp con”
Phương Hoán Chương liếc liếc mắt một cái nhìn Lục Hân sắc mặt có chút khó coi, trong lòng buồn cười.
Tiểu tử này rất lo lắng cho con ông, ý nghĩ chiếm giữ rất cao.
Khi Phương Hoán Chương xuống xe , Dịch Trường Thanh đã sớm chờ ở cửa đã lâu, nhìn thấy ông vội vàng ra dáng người vợ tới đón.
Lục Hân thừa dịp không ai chú ý, khẽ nói bên tai Phương Tình: “Đi theo tôi, có việc!”
Phương Tình nghi hoặc nhìn hắn môt cái, cái gì cũng không có hỏi, quay đầu noí với ba: “Ba, ba cùng mẹ tụ hop, con có viêc phải đi một lát .”
Dịch Trường Thanh liếc cô môt cái: “Có chuyện gì không thể về nói sau sao, nay ba con vừa tới lại là giao thừa, môt nhà khó có khi cùng môt chỗ, con muốn làm gì cũng phải để sau?”
Phương Tình bĩu môi nhìn Phương Hoán Chương.
Phương Hoán Chương ôn hoà cười, nắm tay vợ, lời nói nhỏ nhẹ,: “Vào đi thôi, bọn trẻ có cuộc sống của chúng nó. Anh hơi mệt, em vào với anh nghỉ ngơi một lát”
Dịch Trường Thanh vừa nghe, cái gì cũng không nhiều lời, kéo cánh tay ông liền vào nhà .
Phương Tình bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhún vai, giọng điệu có chút chua nói: “Thấy không, nhà em nhất đó, trong mắt vợ chồng họ chỉ có lẫn nhau, hoàn toàn không chấp nhận em can dự”
Lục Hân trầm mặc không lên tiếng nhìn bóng dáng hai người nắm tay rời đi, thần tình trầm tư không nói.
“Đúng rồi, anh có chuyện gì?”
Lục Hân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Không có gì, em không phải nói là tân niên đều phải ở bên em sao?”
Phương Tình trong lòng vui mừng bắn pháo hoa, có chút do dự nói: “Nhưng mà nhà em . . . . .”
Lục Hân lôi kéo cô đi về phía xe, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, ba em không phải đồng ý rồi? Buổi tối anh sẽ đưa em về.”
Phương Tình nghĩ nghĩ, hiếm khi được Lục Hân lãng mạn một hồi, vì thế cái gì cũng không nói thêm nữa, bị Lục Hân kéo lên xe
Phương Tình xuống xe mới phát giác bất thường.
Song Hỉ vội vàng nhảy dựng lên nói: “Ba me, con tiễn anh ấy rồi về ngay”
Lưu Hiệp tươi cười đầy mặt nắm tay nhỏ bé của cô xuống lầu.
“Anh chạy tới nơi này… công ty thì làm sao?” Song Hỉ không tự giác dùng ngón trỏ cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vốn đang muốn lợi dụng cơ hội lần này thổi phồng vĩ đại thêm. Vì cô công việc cũng không cần, không quản xa ngàn dặm mà đến thảo phạt nhà cô lấy lòng mọi người. Song nhìn thấy dáng vẻ cô lo lắng, cũng chỉ có thể xoa xoa đầu tóc bù xù của cô.
“Đừng lo lắng, anh chẳng qua là đem ngày nghỉ năm mới nghỉ trước mà thôi, chuyện công ty đều thu xếp cả rồi”
Song Hỉ yên bụng mà gật gật đầu, ấp úng nói: “Anh có thể đến. . . . em…. em rất vui . . . . .”
Song Hỉ tuy rằng dễ dàng thẹn thùng, não bộ lớn nhiều nếp gấp nhưng phản ứng trì độn; song cô có một điều tốt lắm đó là thành thật, từ trước đến nay nghĩ gì nói đó.
Lưu Hiệp ngay tức khắc cảm thấy rằng thời gian một ngày một đêm liều mạng làm việc và gì đó, đều là đáng giá.
“Ồ, ngoài việc vui ra . . . . . Còn có gì muốn nói với anh không?” Lưu Hiệp ôm cô vào trong lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp.
Song Hỉ đem đầu chôn vào lòng hắn, nghe vậy cắn môi lắc lắc đầu.
Lưu Hiệp ánh mắt dịu dàng, tiếp tục dụ dỗ hỏi: “Thật sự không có? Có hay không. . . . . . Rất nhớ anh?”
Song Hỉ trầm mặc trong chốc lát, đỏ mặt gật gật đầu rất nhỏ, đổi lấy tiếng cười sung sướng Lưu Hiệp
Song Hỉ ngẩng đầu hôn lên khoé môi hắn, chăm chú nhìn vào hắn nói: “Gặp anh em cái gì cũng không lo lắng, Hiệp Hiệp, em từng nói sẽ mang cho anh một gia đình ấm áp, em sẽ không nuốt lời. . . . em. . . . . anh yên tâm, lần này em không nghe chị nữa, em yêu anh, em muốn cùng anh bên nhau mãi mãi, không hỏi quá khứ, chỉ cầu tương lai!”
Lưu Hiệp không nghĩ tới lúc này lại đổi được lời tỏ tình thông cáo đầy tình cảm của Song Hỉ
Lúc cô nhìn hắn ánh mắt kiên định nói ‘em yêu anh’, ánh mắt sáng ngời rực rỡ. Hắn giống như là người khách bộ hàng đi trong bóng đêm một thời gian rất lâu, bởi vì lâu không thấy ánh sáng, mãi đến khi trời quang rực rỡ vỡ ‘ầm’ một tiếng, hắn cảm giác sâu sắc rằng những ánh sáng này làm bỏng mắt hắn, nóng bỏng chảy vào đáy lòng hắn. Từ nay về sau để lại dấu ấn không thể nào biến mất, khiến cho trong lòng hắn không còn hoang vắng.
Lưu Hiệp vừa thỏa mãn vừa cảm động, thậm chí kìm không được muốn dùng phương thức rơi nước mắt để thổ lộ tình cảm chan chứa trong lòng
Lưu Hiệp đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn chặt môi cô, như phải muốn đem cô hoà vào trong máu thịt. Khiến cho Song Hỉ vui vẻ cảm nhận được Lưu Hiệp lúc này hạnh phúc đến không còn sức chống đỡ, cảm giác cả trái tim đều đau đớn.
Dịch Trường Thanh từng nói qua, con gái bà được nuôi lớn dưới “Chủ nghĩa giáo điều”, tựa như sản xuất búp bê hàng loạt, đẹp nhưng dễ vỡ, không có chút sinh khí nào.
Cho nên Phương Tình rất là buồn bực, khi nào thì vậy, một người từng là ‘búp bê’ giờ sao lại thành ‘Quý phu nhân’ thì Dịch Trường Thanh cũng lãi to rồi.
Mẹ Hạ Khải Minh cả đời sống theo việc lập kế hoạch xây dựng con đường đời, thuỳ mị yên ổn làm tròn bổn phận người vợ giúp chồng dạy con.
Chẳng qua, Phương Tình lúc này cười chua xót tìm cách trốn ra ngoài vườn hoa, trong lòng trước nay chưa từng có lại hy vọng mẹ Hạ có thể anh dũng một hồi, hoặc là…. hoặc người nào đó trở tay hoá mưa gió to lớn xuyên không vào cơ thể của bà, có thể giết bằng được Dịch Trường Thanh, song điều đó vĩnh viễn không hề đến.
“Tình Tử, trốn ở đây làm gì?”
Phương Tình cười khổ nói với Hạ Khải Minh: “Nhớ rõ lúc chúng ta cùng nhau đọc “Phiêu”, Tư Gia Lệ từng nói những mệnh phụ phu nhân trung niên giống như một lão mèo xảo quyệt khó chơi, tuyệt không nên sống chung, khiến người ta không thể chịu đựng được. Tuy rằng các dì đều rất dịu dàng nhã nhặn lịch sự. . . . . . Đối với một người sau tám năm lẻ mấy tuổi thanh xuân đã qua đi, thực sự không thể khiến các dì ấy ngừng nhớ lại hồi ức như ước nguyện cùng những chuyện nhà chuyện cửa…”
Hạ Khải Minh cười khanh khách, cực kỳ sủng nịch vỗ đầu cô nói “Em nha. . . . . . Vẫn là răng nhỏ miệng sắc bén như vậy? Nhàm chán ? Nếu không đi tới phòng sách của anh đọc sách?”
Phương Tình nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Không được, em có hẹn . . . . .” khẽ liếc vào phòng một cái, Dịch Trường Thanh nói chuyện rất vui, hẳn là sẽ không phát hiện cô bỏ trốn!
Phương Tình tươi cười trong đó có vài phần lấy lòng, có chút làm nũng nói: “Bây giờ em rời khỏi một lát, trước bữa cơm chiều có thể trở về. Mẹ em có hỏi tới, anh nói em ở phòng sách anh. . . . . Anh giúp em che dấu được không a?”
Hạ Khải Minh vẫn là cười ôn hoà như vậy, ánh mắt trong phút chốc sâu thẳm rất nhiều, ra vẻ thoải mái đáp ứng: “Tốt, vậy em. . . . . . Đi sớm về sớm. . . . . .” trong giọng nói rõ ràng có chút kiềm nén.
Phương Tình vui vẻ nở nụ cười, rất phóng khoáng nện anh ta một quyền : “Cũng chỉ có anh là anh em tốt!”
Sắc mặt Hạ Khải Minh trắng bệch, nhìn nơi cô rời đi thật lâu vẫn thất thần.
“Đều đã đi xa như vậy còn nhìn cái gì?”
Hạ Khải Minh xoay người lại, lộ ra tươi cười không chê vào đâu được hỏi: “Dì Dịch sao lại đi ra ?”
Dịch Trường Thanh khẽ xoay chuyển đồng tử, vô cùng phiền muộn thở dài: “Ôi, con gái lớn quản thế nào cũng không được . Lục Hân tốt thì cũng tốt, nhưng hai người bọn họ muốn sống cùng một nhà, Tình Tình chúng ta chỉ số thông minh kém, còn không phải bị hắn ăn sạch sẽ chứ?”
Hạ Khải Minh rất khách khí nói: “Làm sao lại nghiêm trọng như vậy. Lục Hân đối với Tình Tử nhất định tốt vô cùng, hơn nữa……….Cả đời có thể bị một người liều chết để được ăn, cũng là một loại hạnh phúc a.”
Dịch Trường Thanh lặng lẽ nhìn anh ta trong chốc lát, lộ hàm răng trắng nói: “Phụ nữ trong nhà nếu ngay cả vị trí chỉa xuống đất cũng không có thì thật là đáng thương. Tình Tình là ta nuôi nó lớn lên, nó có mấy ‘cân lượng’ ta tất nhiên biết rõ.. . . . Nói thật, thằng bé Lập Nhiên cũng không tệ, đối với nó lại càng tán thành Tình Tình đến với nó. Chúng nó lại là người hay do dự, Lâp Nhiên cũng không đáp ứng được tình cảm của nó ôm ấp bấy lâu. Lục Hân lại quá mạnh mẽ, tính tình cao ngạo. Ta rất lo lắng hắn ở trên cao như vậy, ép tới Tình Tình chúng ta vĩnh viễn trở mình không nổi. Nó thông minh, nhưng so với Lục Hân thâm hiểm còn non kém xa lắm, ta cũng không yên tâm. . . . . .”
Hạ Khải Minh im lặng không nói, làm ra dáng vẻ lễ phép lắng nghe.
Dịch Trường Thanh giọng nói vừa chuyển, giống như thở dài nói: “Nếu Tình Tình có thể tìm một người giống như cháu tri kỷ từ bé, ta không biết sẽ bớt được không biết bao nhiêu lo lắng”
Hạ Khải Minh trong mắt chợt lóe sáng, nâng lên mắt thấy Dịch Trường Thanh vẫn đang “vô cùng phiền muộn”, giống như bà thật không có lòng dạ nào chấp nhận..
“Dì Dịch, bên ngoài gió lớn, dì cùng mẹ cháu uống trà nói chuyện đi”
Dịch Trường Thanh nghe vậy tươi cười trên mặt càng đậm, vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Không tệ, là đứa nhỏ tốt…. nghe nói cháu gần đây dần dần nhận công việc gia tộc, chắc là không ung dung nữa rồi. Tình Tình bảo cháu che dấu chuyện của nó ta tự biết, cháu cứ lo việc của cháu, ta không phá vỡ kịch của nó là được”
Hạ Khải Minh lễ phép cúi thấp người: “Vậy dì tự tiện, cháu xin phép đi trước.”
Mới vừa rơi một hồi tuyết, lúc này mặt trời mới ló dạng, bên ngoài vẫn như thế trong trẻo nhưng lạnh lùng, Phương Tình cùng Lục Hân đang nghiêng ngả trong văn phòng hắn.
“Anh cũng không biết em đi ra chuyến này không dễ dàng chút nào đâu, còn may có Hạ Khải Minh giúp em. . . . . .”
Cánh tay Lục Hân ôm eo cô bỗng dùng sức chút, đôi mắt nặng nề hỏi: “Lại có Hạ Khải Minh?”
Phương Tình lúng ta lúng túng giải thích: “Trời ơi, mẹ em tới dự tiệc trà thôi, có anh ta cũng bình thường mà!”
Lục Hân nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Vậy em khi nào tham gia tiệc trà của mẹ tôi?”
Phương Tình cười ha hả, ôm cổ hắn gặm một cái, gác cằm hờn dỗi: “Quỷ hẹp hòi!”
Lục Hân đem mặt cô đến đối diện với mình: “Tôi nói thật, khi nào thì tới nhà tôi?”
Phương Tình cúi đầu, rầu rĩ nói: “Em. . . . . .bây giờ em chưa muốn đi. . . . . .”
“Vì sao?” Lục Hân nhíu mày, bất mãn nói, “Em đã từ chối rất nhiều lần !”
“Em ngượng và sợ thôi mà… gặp cha mẹ chồng tương lại… nghĩ tới cũng căng thẳng!”
Lục Hân giống như nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô nói: “Không có việc gì đâu, ba mẹ tôi đều tốt lắm, hơn nữa con dâu có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng . . . . . .”
Phương Tình giận dữ, nhéo thịt hai bên má của hắn nói: “Anh nói ai xấu?”
Lục Hân trong mắt ẩn ý cười, nghiêng mặt đi cắn tay cô, ngậm ở trong miệng nhẹ nhàng gặm.
Phương Tình đỏ mặt vội vàng rút ngón tay ra, vẻ mặt ghét trở tay tri trét nước miếng lên trên quần áo hắn.
“Em sẽ không tin lời nói của anh đâu, anh cũng biến thái âm hiểm như thế, không chừng ba mẹ anh cũng khó đối phó… .”
Lục Hân tất nhiên chẳng bao giờ cùng cô so đo, vùi đầu sau gáy cô, trong mắt đã loé lên gian kế.
“Đúng rồi, tân niên sắp đến, trước đây anh trải qua thế nào?”
Lục Hân mặt cau lại: “Muốn thế nào? Cũng như bình thường thôi.”
Phương Tình ngồi thẳng, khinh thường trừng mắt liếc xéo hắn một cái: “Anh thật đúng là. . . . . . Ôi, anh sẽ không bận việc quanh năm suốt tháng chứ??”
Lục Hân trầm mặc không nói.
Phương Tình ánh mắt hắn có chút thương hại .
Lục Hân hơi hơi không kiên nhẫn: “Bằng không như thế nào? Chẳng qua chỉ là một hình thức mà thôi, tôi chẳng muốn đi theo đám người líu ríu xem mấy tiết mục ngây thơ buồn cười, phiền chết!!”
Phương Tình nghe vậy hơi có chút dở khóc dở cười: “Vậy năm nay thì sao? Năm nay không giống, anh vẫn không. . . . . .”
Ánh mắt Lục Hân chợt lóe, làm bộ không có hiểu ý cô ám chỉ, quay đầu đi thản nhiên nói: “Hẳn là sẽ về nhà ăn một bữa cơm.”
Phương Tình thở dài, ôm cổ hắn, có chút làm nũng nói: “Ôi, vậy anh nhớ rõ về sau mỗi tân niên đều ở cùng em, em chịu không nổi một người lành lùng trôi qua mấy ngày lễ tết… “
Phương Tình này xem như cho hắn hứa hẹn .
Cô thực ra rất lo lắng tương lai cô cùng Lục Hân.
Ngày nào đó cô hiếm khí thoát khỏi trông giữ nghiêm mật của Dịch Trường Thanh chạy tới, mua rất nhiều đồ vật này nọ đi tới chung cư Lục Hân định làm một bàn món ngon tạo cho hắn một sự bất ngờ. Khi vào cửa thay giầy ngây ngẩn cả người, cô thấy trong tủ đựng giày đặt một đôi dép lê bằng vải thủ công, đó là có một lần cô cùng Lục Hân đi dạo phố nhìn thấy. Cô lúc ấy thấy đã thích, đáng tiếc không số cô mang, lúc đó còn rất đáng tiếc, sau cũng quên đi. Lại không nghĩ rằng Lục Hân tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng lại giúp cô tìm được một đôi vừa vặn.
Cô buông bỏ đồ vậy này nọ đi vào phòng khách, trên bàn trà còn xếp tạp chí cô thường xem, tất nhiên là Lục Hân mua kỳ mới nhất giúp cô..
Lúc này cô mới xác thực ý thức rằng, kỳ thật Lục Hân đối với cô, so với trong tưởng tượng còn thành ý hơn rất nhiều.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô cảm thấy rằng gả cho Lục Hân, một người cẩn thận như thế chăm sóc, cả đời cùng bên nhau… dường như rất tuyệt.
Lục Hân phản ứng lại, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, áp chế suy nghĩ của cô là một nụ hôn thật sâu.
Hôm nay, sáng ngày ba mươi, Phương Tình cùng Lục Hân đi đón Phương Hoán Chương.
Lúc Lục Hân nhìn thấy Phương Hoán Chương, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật đúng là lo lắng một Dịch Trường Thanh thứ hai nữa.
“Ba, ông nội đâu? Sao không cùng ba đến?”
Phương Hoán Chương đang là trung niên, cả người lại tản ra một khí thế nho nhã, rất có phong thái người chuyên văn.
“Ta đến trước, ông nội con muốn sau tế tổ mới có thể tới.”
Phương Tình làm nũng dựa sát vào nhau ông: “Ba, ba không biết mẹ có bao nhiêu quá phận, ba phải giúp con khuyên mẹ a”
Phương Hoán Chương vỗ vỗ đầu cô nói: “Con không phải không biết, mẹ con bất luận muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không phản đối mà.”
Phương Tình mếu máo, buồn tủi tựa đầu vào vai ông, cô làm sao lại quên rằng. Tuy Dịch Trường Thanh đối với Phương Hoán Chương có thể nói là nói gì nghe nấy, nhưng Phương Hoán Chương cưng chiều bà vô cùng, tình trạng bà ngang ngược đến cỡ nào không thể tưởng tượng nổi. Phương Hoán Chương đều cũng không can thiệp.
Lục Hân ở phía trước trầm mặc lái xe, từ kính phía sau cùng Phương Hoán Chương nhìn nhau một lát.
Phương Hoán Chương chậm rãi lộ ra một cái tươi cười có chút vừa lòng, thản nhiên mở miệng: “Mẹ con tôn kính nhất là ông nội con.”
Phương Tình sửng sốt lúc lâu mới hiểu ra, vui vẻ hôn ba một cái,: “Chỉ biết ba con nhất định sẽ giúp con”
Phương Hoán Chương liếc liếc mắt một cái nhìn Lục Hân sắc mặt có chút khó coi, trong lòng buồn cười.
Tiểu tử này rất lo lắng cho con ông, ý nghĩ chiếm giữ rất cao.
Khi Phương Hoán Chương xuống xe , Dịch Trường Thanh đã sớm chờ ở cửa đã lâu, nhìn thấy ông vội vàng ra dáng người vợ tới đón.
Lục Hân thừa dịp không ai chú ý, khẽ nói bên tai Phương Tình: “Đi theo tôi, có việc!”
Phương Tình nghi hoặc nhìn hắn môt cái, cái gì cũng không có hỏi, quay đầu noí với ba: “Ba, ba cùng mẹ tụ hop, con có viêc phải đi một lát .”
Dịch Trường Thanh liếc cô môt cái: “Có chuyện gì không thể về nói sau sao, nay ba con vừa tới lại là giao thừa, môt nhà khó có khi cùng môt chỗ, con muốn làm gì cũng phải để sau?”
Phương Tình bĩu môi nhìn Phương Hoán Chương.
Phương Hoán Chương ôn hoà cười, nắm tay vợ, lời nói nhỏ nhẹ,: “Vào đi thôi, bọn trẻ có cuộc sống của chúng nó. Anh hơi mệt, em vào với anh nghỉ ngơi một lát”
Dịch Trường Thanh vừa nghe, cái gì cũng không nhiều lời, kéo cánh tay ông liền vào nhà .
Phương Tình bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhún vai, giọng điệu có chút chua nói: “Thấy không, nhà em nhất đó, trong mắt vợ chồng họ chỉ có lẫn nhau, hoàn toàn không chấp nhận em can dự”
Lục Hân trầm mặc không lên tiếng nhìn bóng dáng hai người nắm tay rời đi, thần tình trầm tư không nói.
“Đúng rồi, anh có chuyện gì?”
Lục Hân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Không có gì, em không phải nói là tân niên đều phải ở bên em sao?”
Phương Tình trong lòng vui mừng bắn pháo hoa, có chút do dự nói: “Nhưng mà nhà em . . . . .”
Lục Hân lôi kéo cô đi về phía xe, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, ba em không phải đồng ý rồi? Buổi tối anh sẽ đưa em về.”
Phương Tình nghĩ nghĩ, hiếm khi được Lục Hân lãng mạn một hồi, vì thế cái gì cũng không nói thêm nữa, bị Lục Hân kéo lên xe
Phương Tình xuống xe mới phát giác bất thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook