Vạn Kiếp Yêu
-
Chương 11: Tình Này Trở Thành Hồi Ức
Buổi trưa Thanh Ương đi làm cơm, Kỳ Hoa nằm trên bàn đu dây, dùng phép thuật biến thành hoa cỏ, phòng bếp vang lên một tiếng "Đoàng", trong sân người vụt phát đã lao sang.
Thanh Ương đứng sững giữa nhà bếp, dưới chân là một bàn ăn rơi vãi, nàng cười xấu hổ: "Tay trơn."
Kỳ Hoa thấy vẻ mặt của nàng rất tự nhiên nên tâm trạng cũng buông lỏng, hắn kéo người sang bên mình, "Để ta dọn." Mảnh sứ vụn trên mặt đất được quét sạch, sau đó lại dọn một bàn mới.
Thanh Ương múc đồ ăn xong, lúc bưng ra đột nhiên nàng lại ngây người.
Có một đời nàng tên là Cố Hoành Ba, xuất thân từ thanh lâu, sau được Tiểu Hầu gia coi trọng, kéo vào trong phủ. Bên trong cửa cao sân rộng, bóng cây đung đưa lạnh lẽo, mịt mờ nhìn không rõ.
Tiểu Hầu gia là ai nàng không biết, nàng chỉ nhìn thấy một đôi mắt long lanh đọng lại nơi khóe miệng.
Là một kiếp khác sao?
Thanh Ương lắc lắc đầu, vất hết những suy nghĩ kia đi, bưng thức ăn vào bàn.
Dù sao kiếp nào cũng đều có hắn. Đời đó có thế nào đi nữa cũng được, gặp được hắn rồi, mọi chuyện cũng đều sẽ tốt đẹp cả thôi. Nàng nghĩ.
Ngày thứ hai, ánh ban mai ấm áp xuyên qua cửa sổ, Thanh Ương thức dậy khá muộn, Kỳ Hoa vẫn nằm yên ôm nàng nhìn ngắm. Lúc Thanh Ương mở mắt ra đã chạm ngay vào cặp mắt trầm tĩnh như nước kia.
Bàn tay ôm nàng cứng đờ, đôi mắt mỉm cười cũng hơi sững lại, nét vui mừng từng chút lặng yên, như ánh sáng vụt tắt trong đêm, nặng nề không nhìn ra cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Nam tử đưa tay ra che trước tầm mắt của nàng, một tiếng rất dài thở dài văng vẳng bên tai.
Đúng rồi, kiếp đó ánh mắt của nàng cũng giống như thế, không buồn không vui, không khóc không nháo, mang theo thương cảm.
"Có phải có một đời thiếp tên là Cố Hoành Ba không?" Nàng hỏi.
"Ừm."
"Tại sao đời đó thiếp không yêu chàng?" Nàng kéo bàn tay che trên mắt mình xuống, nhìn hắn.
Mỗi đời mỗi kiếp mà nàng nhớ lại vẫn đều yêu hắn, chỉ có kiếp của Cố Hoành Ba, nàng không yêu, một chút cũng không yêu. Nàng còn nhớ cảm giác trong mộng kia, lòng như nước lặng, không hề nổi sóng. Rõ ràng hắn vẫn là hắn, nụ cười đó trước sau như một, lúc nhìn nàng vẫn không hề đổi thay, cách đối xử cũng thế, nhưng nàng lại không chút động lòng. Tiểu Hầu gia đưa nàng nhét vào trong phủ, cửa nhốt tầng tầng, giam cầm tám năm. Lúc nàng chết đi cũng lặng yên không một tiếng, nửa tháng sau hắn mới nhận được tin, khi đó trên giường chỉ còn một cái xác, lúc mở cửa tay cũng run lên bần bật.
Kỳ Hoa ôm chặt lấy nàng: "... Bởi vì thế đó là do ta ép buộc chuộc nàng ra."
"Lúc chàng là sơn tặc cũng cướp đoạt thiếp mà, nhưng thiếp vẫn yêu nha..."
Người ôm nàng không nói một lời nào. Nàng muốn hắn phải nói thế nào đây? Người không yêu hắn là nàng, sao mà hắn biết được kiếp đó đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng càng không có chút tâm tư. Đời đó thê lương thống khổ trôi qua như đâm vào xương tủy.
"Là thiếp không tốt." Nàng nói, đưa tay ôm chặt lấy người kia, "Cả đời đó có tốt không?" Tuyệt vọng giam tù nàng tám năm, Kết quả chờ được lại là một tấm thi thể mục nát. Mong mà không được, yêu mà không thể. Làm sao nàng có thể thương tổn hắn đến thế.
"Vẫn còn tốt." Âm thanh hơi khàn. Những chuyện kiếp đó hắn không muốn nhớ nữa, giờ cũng đã quên đến hết.
"Chàng tìm thiếp mấy đời?" Ba kiếp trước và cả kiếp đêm qua nàng vừa nhớ lại, còn có một đời tên là Mạnh Quân Quy nữa, gộp lại đã năm đời. Năm đời, hắn tìm nàng cả năm đời.
"Không nhớ nữa."
Thanh Ương thở dài —— "Có lúc thiếp rất sợ..."
Phải yêu đến mức nào mới khiến cho một người đồng ý tìm nàng đời đời kiếp kiếp như thế, trầm mê không hối hận, từng bước đi theo.
"Người chàng tìm là thiếp sao..."
Có tài cán gì đâu.
"Chỉ có nàng thôi, Thanh Ương."
"Thiếp có làm gì khiến chàng đau lòng nữa không?" Đời nàng tên là Cố Hoành Ba đó, bị Tiểu Hầu gia nhốt vào trong phủ, mỗi ngày hắn đều tới nhìn nàng, mỗi ngày nàng đều không mở cửa. Thê thiếp trong phủ đố kị nên hạ độc vào đồ ăn cho nàng, nàng bị đau bụng ba ngày đến mặt mày trắng bệch như tờ giấy, hắn âm thầm xử lý một đám người, sau khi nàng biết vội quỳ nửa tháng ở phật đường, lúc hắn tới gặp, nàng lại nói những lời cực kỳ chói tai, hắn không phát ra nửa chữ, bóng lưng từ phật đường bước ra làm lòng Thanh Ương mờ mịt.
"Không có, chỉ một đời này thôi."
"Thật không?"
"Ừm."
Thanh Ương cọ cọ: "Sau này nếu thiếp còn cố tình gây sự như vậy nữa thì cứ dùng gia pháp nhé."
Dáng vẻ xinh đẹp dịu ngoan đó khiến cho hắn nhớ lại lúc đầu tiên gặp nàng ở kiếp này ——
"Huynh là ai?"
"Là người tới trả nợ."
"Ta không cần huynh trả, huynh đi đi."
"Không trả thì sẽ chết."
"Ta chết sao?"
"Không, là ta."
"Thế thì có quan hệ gì tới ta đâu?"
Vẻ ngông cuồng xem thường đó khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng trong mắt hắn lại thấy sự vô tà thẳng thắn, lòng vừa mềm mại lại càng ảo não hơn, rất nhiều, rất nhiều lần.
Hắn định thần, híp mắt hỏi nàng: "Gia pháp thế nào?"
Thanh Ương chăm chú suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra cái gì bèn tùy tiện nói: "Đánh thiếp đi."
Kỳ Hoa khẽ bật cười.
"Nàng yếu đuối như thế sao chịu nổi bị đánh chứ?"
Thanh Ương liếc nhìn hắn một cái: "Chàng muốn đánh hả?"
Người kia hôn tiểu thê tử trong lòng một cái: "Không đánh."
Thanh Ương cười.
Cây anh đào trong sân bắt đầu nở hoa, qua mấy ngày đã kết thành những chồi non màu xanh, Thanh Ương không còn phải ngày ngày bảo vệ như trước nữa, giờ đã có người làm còn tốt hơn cả nàng. Cũng không biết Kỳ Hoa dùng cách gì, không thấy hắn sáng chiều ra đứng, nhưng mà một con chim cũng không dám đến.
Thanh Ương lấy vạc tương anh đào năm ngoái làm ra, vừa ăn vừa nhìn mấy chùm anh đào hồng đỏ mới nhú. Vẻ khoái trá đắc ý kia như thể một địa chủ vui vẻ ngắm cả căn phòng toàn vàng nén. Giờ khắc này, nàng ôm bình tương mím môi hài lòng chỉ huy nam tử bạch y bón phân làm cỏ. Những ngày tháng thoải mái trôi qua.
Kỳ Hoa làm gì cũng thấy vô cùng đẹp mắt, phong hoa khí độ quanh người, đến mức làm cỏ cũng thấy một vẻ trầm tĩnh chuyên chú lạ thường, dáng vẻ đó càng khiến Thanh Ương đố kị với nhúm cỏ kia. Nàng đến gần ngắt một nhúm, lại một nhúm, rồi liếc mắt nhìn, lại ngắt một nhúm, liếc mắt nhìn... Kỳ Hoa khẽ cười, nắm lấy bàn tay dính bùn của nàng, cầm khăn lau sạch sẽ —— "Đừng phá nữa, đi tưới nước đi."
Thanh Ương nghiêng đầu nhìn hắn, ngồi xổm một bên không chịu đi.
Ngồi xổm không bao lâu chân đã tê rần, nàng bèn ngồi phịch xuống, làn váy trắng trải trên mặt đất, dính một đống bùn đất nhầy nhụa.
Đất đai mùa xuân có phần ướt át, trên mặt đất cũng đầy hơi lạnh, Kỳ Hoa đưa tay kéo người kia lên, ôm tới đặt lên bàn đu, nhét vạc tương anh đào cho nàng, nói: "Không cho lại đây nữa, có phải không nhìn thấy đâu."
Thanh Ương cầm thìa, muỗng múc canh đưa tới bên miệng hắn, rồi lại múc một muỗng cho mình —— "Không thì chàng dùng pháp thuật, làm xong chúng ta lên núi hái nấm."
Thấy nàng nhìn chăm chú thật lòng như vậy, Kỳ Hoa cũng bất đắc dĩ phải làm theo.
Hắn thích những tháng ngày yên bình hạnh phúc như thế, chỉ cần có ánh mắt của nàng mà thôi.
Làm gì cũng được.
Sáng sớm ngày thứ hai hai người cùng nhau lên núi hái nấm.
Đây là hoạt động yêu thích nhất của Thanh Ương mấy ngày gần đây. Tìm những nơi đất ẩm, vạch mấy bụi cỏ ra sẽ thấy từng cái nấm tròn vo đáng yêu trên nền đất, khiến cho người ta vui vẻ.
Vốn nàng sợ lên núi bởi vì trên núi có nhiều rắn rết dã thú, bây giờ bên cạnh đã có người này, dù có rớt xuống vách núi nàng cũng không thèm để ý, lúc gặp nguy hiểm hắn sẽ là người đầu tiên phát hiện, bảo vệ nàng khỏe mạnh bình an.
Lần đầu tiên nàng lên đây, quần áo bị dây leo quấn lấy, dưới chân cũng bị đá gỗ ngắn đường, lúc trở về trông cực kì chật vật. Lần thứ hai nàng lên, quần áo gọn gàng, vạch hết dây leo, leo lên vun vút như bước trên đất bằng, rõ ràng dưới chân đầy những hòn đá nhỏ, nhưng khi đạp lên lại giống như đạp bùn, mềm mại, không đau chút nào. Trên núi có không ít gai dây leo, mấy cành khô cỏ bám móc vào quần áo cũng rất nhiều, giờ nàng từ trên núi trở về cả người vẫn sạch sành sanh, tro bụi cũng chưa từng chạm trên. Cách bảo vệ không hề che giấu như thế Thanh Ương đương nhiên có thể thấy được, có nhiều khi tình cờ thấy nấm nàng vội vàng lao tới, cơ thể lắc lư một lúc rồi bay xuống vững vàng tiếp đất, cảm giác rất tuyệt vời, lại như có người ôn nhu kéo nàng như thế.
Nàng sống trong núi vô cùng tự tại, nhưng khổ nỗi trên đỉnh núi lại là nơi có nhiều tiên ma quỷ quái. Mấy tiểu yêu thì không cần phải nói, chỉ cần hai người họ bước lên núi một bước thì tất cả yêu ma đều chạy hết về động, thậm chí cũng không cần đi kiếm đồ ăn, đương nhiên rồi mà, đi săn với cái mạng của mình cái nào quan trọng hơn đây? Không phải bọn nó sợ Kỳ Hoa, trong mắt thượng cổ đại thần vốn chẳng có mấy tiểu yêu tu hành có mấy trăm năm này, ngay cả việc suy nghĩ tới chuyện ra tay bóp chết bọn chúng cũng lười phải động, huống chi là thật sự ra tay. Như nếu chỉ có một mình Kỳ Hoa lên núi, bọn họ đã không cần phải hoảng sợ chạy trốn như thế, quan trọng là còn có một phàm nhân, mà phàm nhân này lại thành thân cùng thượng cổ thuỷ thần, chuyện này đương nhiên là không được, nếu như bọn họ xuất hiện nhỡ mà không cẩn thận làm phàm nhân kia bị thương hay giật mình sợ hãi, chẳng cần hà bá ra tay, thổ địa quản lý đỉnh núi này đã lao ra đánh chết bọn nó rồi. Khó khăn lắm mới tu được hình người, sống được có mấy trăm năm, tháng ngày tiêu dao tự tại đó còn chưa sống đủ, sao có thể vất bỏ tính mạng mình như thế được? Thế là cả đám yêu quái trên núi đều hiểu ngầm cùng chung nhận thức—— phàm nhân mà đến, mau trở về sào huyệt.
So với đám yêu quái trên núi này thì thổ địa quản núi lại càng thảm hại hơn. Hắn tiêu dao thảnh thơi ở đây hơn cả ngàn năm, bắt đầu từ khi phàm nhân này vừa đến, tất cả đã biến thành ký ức. Lần đầu tiên nàng đến đây, cây già đá tảng trên núi vẫn ngăn bước chân người, mấy dây leo bán lấm quần áo người kia, chọc cho vị thần nào đó mất hứng cả buổi, đến đêm lại dìm nước ngập cả sào huyệt của thổ địa, suốt một buổi tối ông phải đứng đón gió bên ngoài. Rõ ràng bây giờ không phải mùa nấm mọc, thế mà người nào đó lại cứ lảm nhảm "Tại sao không có XX ở đây...", ánh mắt hà bá tối sầm lại, thổ địa phải liên tục lăn lộn hết chạy đông lại đến chạy tây, miễn cưỡng biến không thành có, không thể biến nấm hiện lên khắp núi, cũng không thể mọc ở nơi người nào cũng thấy được, càng không thể giấu quá bí mật khiến phàm nhân kia không tìm ra, lúc đầu có thể tìm ra bốn, năm cái, lần sau chỉ để một cái mới là tốt nhất.
Có lẽ là chơi đùa đến nghiện, phàm nhân này lên núi càng lúc càng thường xuyên, cứ yên tĩnh được nửa ngày, thổ địa lại phải sốt sắng bận rộn thêm một dạo, một đống việc lộn xộn dồn xuống dằn vặt cái thân già của ông.
Ngày hôm đó hai người hái được hai rổ đầy nấm mới hài lòng xuống, nghĩ đến chuyện cái sân nhỏ nhà mình đã không chứa nổi nấm nữa, nàng cười nói: "Thôi thì đây là lần cuối cùng đi, hái nữa trong nhà không có chỗ chứa." Thổ địa nấp trong bóng tối âm thầm cắn lá, lệ rơi đầy mặt —— rốt cục cũng không tới nữa rồi!
"Nàng muốn tới thì cứ tới, nấm trong nhà phơi mấy ngày qua cũng được rồi, hái thêm một ít cũng được."
"Nhiều nấm như thế ăn không hết mà..."
"Đưa cho Tôn đại nương nữa."
Đôi mắt của Thanh Ương sáng rực lên —— "Được, ngày mai chúng ta trở lại nhé? !"
Thổ địa: "... ..."
Thế là một năm này nấm trên núi bị phàm nhân kia hái hơn một nửa, nhờ phàm nhân đó nhà nhà trong làng đều có nấm khô, lúc ăn cơm nhà nào cũng có hương nấm phảng phất xung quanh...
Đảo mắt lại đã là mùa hè, mùa hè mọi người đều dậy sớm, Lúc ánh bình minh còn chưa lộ ra trên đỉnh núi, Thanh Ương đã tỉnh rồi, nàng mở to cặp mắt, bình tĩnh không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy tháng nay thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ tới mấy đời trước kia, lần nào cũng là lúc sau khi bị Kỳ Hoa chơi đùa mệt mỏi, cả người không có chút sức lực nào, ngay cả ngón tay cũng lười động đậy, mệt đến mức ngủ thiếp rất nhanh, trong mơ có một bóng người lướt qua, không phải nàng mà lại chính là nàng, là nàng của kiếp trước, có lúc chỉ trong một buổi tối đã có thể mơ thấy hết, có lúc mấy ngày sau mới đứt quãng nhớ ra.
Ba tháng này, nàng dần dần nhớ hết, có mười một kiếp... Mà vừa nãy ——
Nàng mơ thấy mình tên là Mạnh Quân Quy.
Mạnh Quân Quy.
Nàng có nhớ mình có một kiếp tên là Mạnh Quân Quy không? Kỳ Hoa nói.
Cũng không chuyện gì đặc biệt mà. Vẫn là như thế.
Nhưng mà... Trong đời đó nàng đẹp hơn so với mấy đời sau.
Nàng đi trên đường ở kinh thành, ngựa của hắn nổi điên cuồng loạn tung người đá lung tung, suýt chút nữa là phải đạp nát cả nàng, sau đó trước mắt nàng tối sầm lại, có một người ôm nàng vào lòng. Đời đó, hắn tên là Bộ Tân, là quân chủ của Tây Tấn quốc.
Nàng vào cung, quân vương ân sủng, độc sủng hậu cung.
Trong mơ đều là những lần sủng ái và ở bên cạnh hắn, không có gì hơn.
Nàng có nhớ có một kiếp nàng tên là Mạnh Quân Quy không? Ngày ấy Kỳ Hoa nhìn nàng rất lạ, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng run lên.
Đời đó nàng tên là Mạnh Quân Quy, ta yêu nàng rất nhiều, từ đó về sau đời đời tìm kiếm. Là Kỳ Hoa nói với nàng
Thế đây hẳn là đời đầu tiên nhỉ?
Tìm nàng mười hai kiếp, thêm cả kiếp này là mười ba, gần một ngàn năm.
Mạnh Quân Quy...
Đời đó nàng tên là Mạnh Quân Quy, ta yêu nàng rất nhiều, từ đó về sau đời đời tìm kiếm.
Vì sao lại yêu nàng?
Người bên cạnh vốn không cần ngủ, nhưng lại bị nàng buộc phải tự làm phép thuật, để hắn có những quy luật cuộc sống như người bình thường. Hắn vừa tỉnh thì nói: "Có muốn tới Địa ngục không?"
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, quỷ tiết.
Đối với người ở nhân gian đều nói ngày này không tốt, nhưng với những yêu ma quỷ quái trong địa ngục thì lại là ngày lễ cuồng hoan.
"Được."
Hai người đứng lên rửa mặt, ăn cơm, lấy nấm ở trong sân mang cho Tôn đại nương, nằm trên bàn đu dây thanh thản cả buổi trưa, lúc mặt trời lặn Kỳ Hoa lấy một tấm áo choàng màu đen ra bọc người kia lại, Thanh Ương nhìn một chút, là chiếc áo giao thừa năm ngoái nàng mặc khi cùng hắn tới nhà hai vợ chồng kia, nàng hỏi: "Cái áo choàng này có phép thuật à?"
"Ừm."
"Chàng làm hả?"
"Không phải, Hinh Yêu làm."
"Hinh Yêu?"
"Nguyệt thần, chi chủ đêm đen."
Cả đời của Nguyệt Thần Hinh Yêu chỉ ba món đồ, thu lấy ánh trắng để làm Vãn Nguyệt trâm, để nàng đeo; gom hết ánh sáng của sao trời làm thành một chiếc áo choàng, mặc trên người phu quân Nhật Thần Mạc Hoàng. Cái cuối cùng chính là chiếc áo choàng đen này, thu hết gió sương trong đêm đen sau giờ tý chế thành, có thể chống lại hết mọi thứ hắc ám và tà khí trên thế gian này. Bây giờ nơi họ đi là Địa ngục, nơi có hơn phân nửa quỷ mị hồn phách của thế gian, phủ nó lên thì không ai dám động đến Thanh Ương. Địa ngục không phải là nơi mà một phàm nhân có thể tùy ý đi vào, nhờ có chiếc áo choàng này bảo vệ, che đi hơi thở dương gian, nàng mới có thể an toàn đi tới Địa ngục, bằng không sợ là còn chưa đi đến Hoàng Tuyền đã bị âm khí rút khô biến thành Quỷ Hồn thật sự.
Bởi vì hôm nay là quỷ tiết, cửa Địa ngục sẽ mở hai canh giờ, quỷ bên trong có thể đi ra, tuy không thể hại người, nhưng với những người có chấp niệm quá sâu, còn bận tâm nhiều thứ, thì có thể mượn cơ hội này trở lại nhân gian xem thử cuộc sống trước kia. Quỷ hại người sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường bắt về, dày vò đến mức không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Nếu không phải là mối thù quá kinh khủng, quỷ bình thường vẫn hết sức kiêng kỵ.
Khác với những Quỷ Hồn lao ra bên ngoài, Thanh Ương và Kỳ Hoa lại song song đi vào, người đi vào cũng không chỉ có bọn họ, có một số quỷ đã đi ra ngoài xong cũng vừa trở về, tung bay bên cạnh hai người, có lúc không cẩn thận đụng phải, con quỷ sẽ hét lên từng tiếng thê thảm, như thể vô cùng thống khổ.
Hai bên Hoàng Tuyền mọc đầy hoa bỉ ngạn, đỏ rực như máu, rậm rạp mà tươi tốt, có một vẻ mỹ lệ lạnh lùng. Lúc Thanh Ương nhìn thấy hoa này, nàng ngồi chồm hổm xuống nhìn một lúc —— "Đúng là hoa nở không thấy lá, đời đời không gặp lại." Thanh Ương đưa tay muốn hái thì bị Kỳ Hoa kéo lại —— "Không được hái."
Thanh Ương nhìn hắn.
"Có độc." Hoa bỉ ngạn không có tà khí, nhưng trên thân mình vẫn mang độc tính, vì thế không nằm trong phạm vi bảo vệ của chiếc áo khoác này.
"Độc hơn chàng sao?" Thanh Ương hỏi.
Kỳ Hoa: "......"
Thanh Ương đứng dậy: "Đi thôi." Ngay khi vừa đứng dậy, trong nháy mắt nàng thoáng sững người, Kỳ Hoa thấy lạ liền hỏi: "Sao vậy?"
Thanh Ương không nói lời nào, trong đầu nàng lóe lên một hình ảnh —— nữ tử hái bông hoa, ngón tay như trắng nõn như bạch ngọc, nụ cười đó lại vô cùng thảm hại: "... Vĩnh viễn không gặp lại."
Lòng nàng nhói đau.
Kỳ Hoa nắm chặt tay người kia, khi đó Thanh Ương mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười cười: "Ngồi xổm lâu nên choáng đầu."
Hai người từ từ đến Địa ngục, đi dạo qua mười tám tầng địa ngục, thấy Diêm vương và Hắc Bạch Vô Thường, đâu đâu cũng có quỷ hồn bay tới bay lui, có những khuôn mặt khủng bố với đôi mắt đang chảy máu, mặt mày xanh tím, có quỷ thò đầu lưỡi dài ngoàng cười rất thâm trầm, có quỷ mắt nhìn đờ đẫn, không tay không chân... Khi còn sống đã chết như thế nào, lúc chết rồi vẫn giữ dáng vẻ đó.
Bên bờ sông Vong Xuyên có một cây cầu nhỏ, đầu cầu là một bà lão đang ngồi.
Thanh Ương nhớ trên thoại bản có nói, chìm dưới Vong Xuyên, không có vật nào nổi được. Nàng nhặt một chiếc lá khô thả xuống, chiếc lá xanh héo vàng rồi từ từ chìm xuống.
Kỳ Hoa đứng với Diêm vương ở trong điện cách đó không xa, nàng nói nàng muốn tới gặp Mạnh Bà nên bước ra ngoài.
Nàng đi tới, trên cầu Nại Hà còn một hàng Quỷ Hồn đang đứng chờ đầu thai, có thể tới đây nghĩa là đều đồng ý để sống thêm lần nữa, người không đống ý thì bị Ngục tốt kéo đi nhét vào cửa đầu thai, cũng có người bị tra tấn đến khàn cả giọng.
Đúng là vô vị. Nàng nghĩ.
Quỷ muốn vãng sinh đều phải uống canh Mạnh Bà, người uống canh đều không hề giãy giụa, Mạnh Bà múc, họ nhận lấy rồiuống, uống xong quên hết những chuyện trước kia, nhiều người đi qua khỏi cầu Nại Hà, trên mặt còn mang cả ý cười.
Bất tri bất giác nàng đi tới bên cạnh Mạnh Bà, Mạnh Bà múc một bát đưa cho quỷ hồn trước mặt, sau khi hắn đi Mạnh Bà đặt bát xuống, nhìn nàng: "Đến rồi à?"
Thanh Ương không hiểu, cứ lẳng lặng nhìn bà.
"Đời này còn muốn uống không?"
Thanh Ương không nói.
"Đã nhiều năm như thế..."
Đám quỷ phía sau bắt đầu gào thét, âm thanh sắc nhọn khiến tai nàng nhức nhối, Mạnh Bà cất canh đi, tức giận nói: "Về đi, hôm nay không phóng sinh nữa!"
Cả đội ngũ bắt đầu rối loạn, tiếng rít gào oán hận, có quỷ hồn nổi cơn điên lao tới chỗ Thanh Ương, vừa đụng tới chiếc áo choàng thì phút chốc hóa thành một làn khói xanh, hồn phi phách tán. Ba, bốn con quỷ đồng thời nhào tới cũng dần biến mất, đám quỷ phía sau thấy vậy thì vội vàng tan tác, trong chốc lát đã biến mất tăm.
"Đây là đời cuối cùng rồi."
Thanh Ương sững sờ: "Đời cuối cùng gì kia?"
"Nếu vẫn muốn tự lừa mình uống canh Mạnh Bà để đầu thai, từ nay về sau vĩnh viễn làm người, không muốn tiếp tục liên quan đến hắn nữa..." Bà nhìn Thanh Ương một cái, "Thế thì uống đi."
"Hắn là ai?"
"Kỳ Hoa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook