Rất nhanh vài giờ sau An Tịnh Nhã đã tỉnh lại, Cao Minh Thành cũng đã được gắp hết thủy tinh ra nằm ở phòng khác.
An Tịnh Nhã nhìn quanh phòng, có Lộ Khiết cùng Tần An An.

Chưa kịp để An Tịnh Nhã hỏi Lộ Khiết đã thông báo tình hình ngay tránh để cô lo lắng.
"Vết thương tuy có hơi nhiều, nhưng không sâu lắm, cũng không có gì nguy hiểm, bác sĩ nói chú ý bôi thuốc đúng giờ là được."
An Tịnh Nhã gật đầu, miệng có hơi khô, lúc này một ly nước liền đưa đến trước mặt cô.

Tần An An tay cầm ly nước mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cảm ơn." An Tịnh Nhã đưa tay nhận ly nước, "An An, cô có sao không?" An Tịnh Nhã vẫn còn nhớ, vừa rồi Tần An An cũng bị kéo ngã theo mình, cô ấy còn đang có thai.
Tần An An cười, "Không sao, chỉ là bị hoảng chút thôi.

Ngược lại là cô, cũng may phần đầu không bị thương gì."
An Tịnh Nhã cười nhạt một cái.

Ba tháng sau cô phải làm phẫu thuật não, thời gian này đúng là không nên để xảy ra việc gì, nhất là liên quan đến phần đầu.
"Nhã Nhã, cậu có nghi ngờ ai đẩy mình không?"
An Tịnh Nhã nhớ lại vài khuôn mặt, nhưng lại lắc đầu.

Lúc đó An Hi Văn đứng ở xa, căn bản trong bóng tối không thể nào đi nhanh như vậy, hơn nữa còn đi giày cao gót, lực đẩy không thể mạnh như vậy.

Nhưng đúng là có người đẩy cô.

"Vương tổng trước đó đã phong tỏa hiện trường để cảnh vệ của mình canh chừng rồi, nếu như có ai hại cậu, chứng cứ vẫn sẽ còn, cảnh sát cũng sẽ vào cuộc điều tra."
Tần An An cũng nói thêm vào, "Nếu như bọn họ cố tình che giấu không điều tra, tôi có thể nhờ anh hai gây sức ép, anh ấy quan hệ rất rộng, hơn nữa lần này tôi cũng suýt bị đè chết, Vương gia nhất định sẽ không để im chuyện này."
An Tịnh Nhã gật đầu, lật chăn định xuống giường.

Lộ Khiết vội giữ cô lại.
"Cậu nằm nghỉ thêm chút nữa đi, Cao tổng bên kia không sao rồi, Vương tổng cũng đang ở bên đó, còn có thư ký Giang nữa."
"Mình không sao."
An Tịnh Nhã nhẹ nói một câu, sau đó xuống giường.

Lộ Khiết, Tần An An cũng không cản cô, chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo.
Đẩy cửa phòng đi vào, An Tịnh Nhã nhìn người nằm trên giường, vì vết thương ở lưng nhiều, dù còn thuốc tê cũng không thể nằm như bình thường được mà phải lòng úp xuống.
Vương Hạo Hiên thấy người vào hiểu ya đứng dậy, An Tịnh Nhã đi đến ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt vẫn nhợt nhạt của Cao Minh Thành, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh.
"Có khó chịu không?"
Cao Minh Thành lúc này cũng đã tỉnh, hơi cười để an ủi cô.
"Không khó chịu.

Em thì sao, có thấy choáng váng hay đau đầu gì không?"
An Tịnh Nhã lắc đầu.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần lo lắng."
Vương Hạo Hiên lúc này nhận được điện thoại liềm đi ra ngoài, chỉ khoảng một phút sau đã trở lại.
"Cao tổng, bên cảnh sát nói đèn trùm rơi xuống là tai nạn, do móc giữ bị hỏng cho nên rơi xuống, không có tác động của ngoại vật."
"Người này hẳn đã có tính toán kĩ rồi." An Tịnh Nhã đột nhiên lên tiếng, lại nhớ lại một chút thời điểm xảy ra lúc đó.

Lúc đó ở cạnh cô không có mùi nước hoa nào, vậy không thể là An Hi Văn.

Nhưng có mùi rượu hơi nồng, vậy chắc của khách hoặc phục vụ bê rượu.

Không thể là phục vụ bê rượu, vậy....
"Minh Thành, liệu có phải là người trong giới kinh doanh không?"
"Không có khả năng." Giang Minh Triết là người lên tiếng, "Cao tổng làm việc trước giờ, dù thành công hay thất bại đều cho người ta mặt mũi, cũng chưa có diệt đường sinh sống của ai, là người làm việc rất được người khác yêu thích.

Khả năng này không thể xảy ra."
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, theo đó là tiếng giày da, Mạc Tu Kiệt lạnh lùng xuất hiện, theo sau là Cố Trạch Dương cầm theo máy tính.
Cố Trạch Dương mang máy tính mở lên trước mặt mọi người.
"Đây là video trước khi sự việc xảy ra, Tịnh Nhã, cô nhìn kĩ xem có khả năng là ai."
An Tịnh Nhã lúc này tập trung vào màn hình máy tính, cũng không có để ts cách xưng hô khác lạ của Mạc Tu Kiệt.

Lộ Khiết lúc này liền kéo tay anh nhắc nhở, Mạc Tu Kiệt mới biết vừa rồi mình lỡ lời.
An Tịnh Nhã nhìn quanh một lượt những người xung quanh mình.


Bên phải là Cao Minh Thành, bên trái là Tần An An, đằng sau một khoảng là một vị phu nhân và vài người khác.

Lúc sau có một hai phục vụ bê khay rượu đi qua, cũng không thấy có ai khả nghi.
An Tịnh Nhã lắc đầu, xem lại hai lần vẫn không có kết quả gì.
Bên ngoài lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Khiết là người ra mở cửa, mọi người đều nghe rõ giọng nói bên ngoài.
"Xin hỏi, đây có phải phòng bệnh của Cao tổng." Là giọng một người đàn ông.
"Đúng vậy.

Ngài là...."
Người kia đáp lại một tiếng, "Vợ tôi có thông tin về việc lúc tối xảy ra, bà ấy nói không yên tâm nên kêu tôi đưa đến."
Lộ Khiết nghe vậy liền cho người vào.
Đi vào là một người đàn ông trung niên, theo sau là một vị phu nhân, An Tịnh Nhã nhận ra người này là vị phu nhân đứng sau mình.

Vậy là bà ấy biết ai đẩy?
Sau khi mọi người khách sáo chào nhau một tiếng, vị phu nhân với gương mặt phúc hậu lên tiếng.
"Tôi không biết là ai đẩy, nhưng có biết một người khả nghi."
Mạc Tu Kiệt nhanh chóng mang máy tính đưa đến trước mặt bà ấy, tua lại thời gian xảy ra sự việc.
Vị phu nhân vừa xem đã chỉ ngay vào một người phục vụ bê rượu.
"Là người này.

Lúc đó liên tục đi lại ở đằng sau cô ấy."
Vương Hạo Hiên lên tiếng, "Vì là phục vụ bê rượu, không thể tránh khỏi việc đi qua đi lại."
Vị phu nhân lắc đầu phản bác, sau đó lại ngượng ngùng nói, "Tôi...từ lúc cô ấy vào cửa tôi đã rất để ý.

Tôi là người rất thích cái đẹp, yêu thích giản dị.


Nhìn đến bộ váy của cô ấy rất thích, tôi nghĩ con gái mình mặc sẽ rất đẹp nên muốn mua một cái, muốn đến hỏi thăm cô ấy nhãn hiệu và cửa hàng, nhưng vẫn chưa có cơ hội, vì vậy từ đầu đã để ý.

Người phục vụ này từ lúc vào cửa đã liên tục xuất hiện cạnh cô ấy, hơn nữa còn liên tục đưa ánh mắt quan sát, tôi nhìn thấy rõ."
Sau đó lại ngập ngừng nói thêm, "Tôi không biết có phải cậu ấy đẩy không, nhưng là người khả nghi nhất."
Cố Trạch Dương lúc này lên tiếng, "Phục vụ có thể được thuê."
Một câu nói đủ để nhắc nhở mọi người.

Không cần phải đích thân người đó ra tay, thuê người cũng không phải việc gì khó.
Vương Hạo Hiên xung phong, "Vị phu nhân này có thể xin bà giúp chỉ rõ mặt." Sau đó lại hướng mọi người nói, "Cậu ta giao cho tôi xử lý."
.......
Ngày hôm sau An Tịnh Nhã vừa tỉnh dậy, xuống nhà định vào bếp nấu một nồi cháo, lại nghe người làm nói phu nhân sắp về.
"Mẹ tôi về?"
An Tịnh Nhã vừa lấy cháo xong mang đến bệnh viện thì Giang Minh Triết nhận được điện thoại ra sân bay đón người.
An Tịnh Nhã hướng Cao Minh Thành hỏi, "Mẹ biết chuyện rồi sao?"
Cao Minh Thành vẫn như cũ nằm sấp, nhìn An Tịnh Nhã trả lời, "Ừ, mẹ nhìn thấy tin tức trên báo, đã lên máy bay từ hôm qua rồi."
An Tịnh Nhã tiện tay cầm tờ báo lên thấy ngay tin tức đầu trang chính là về việc hôm qua.

Bữa tiệc thương nghiệp đương nhiên là có nhà báo, chỉ là không ngờ lại đăng tin nhanh như vậy.
Cao Minh Thành thì lại cảm thấy rất tốt.

Mẹ anh vốn định tháng sau mới về, nhưng hiện tại về sớm một chút cũng tốt, có chuyện cần hỏi bà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương