An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành đi dạo một vòng Di Hòa cung, quả nhiên là như lời quản ký nói.

Cung điện này đất ẩm âm u, tẩm cung lại hoang tàn đổ nát, tuy chưa hẳn là đổ nát toàn bộ nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác e sợ khi lại gần.
An Tịnh Nhã đứng trước cánh cửa rách nát muốn đẩy cửa đi vào, Cao Minh Thành ở bên cạnh lại nắm chặt tay cô lại.
Cao Minh Thành dùng ánh mắt dịu dàng hơi cười với cô, "Nơi này không tốt, vẫn là không nên đi vào."
An Tịnh Nhã nghiêng đầu nhìn qua khe hở vào bên trong căn phòng, dưới ánh sáng của ngày xuân của thể nhìn thấy đồ vật bên trong đổ lộn xộn như bị ai đó đập phá.
"Quản lý.

Các ông không vào bên trong sắp xếp lại đồ đạc sao?"
Quản lý vội đi đến nhìn theo ánh mắt của An Tịnh Nhã qua lỗ rách, "Chúng tôi cũng đã vào bên trong kiểm tra.

Ngoại trừ ngoài mấy vật dụng hàng ngày thì không có bảo vật gì quý hiếm, đoán chừng là trước khi bị khóa lại đồ đạc đã bị mang hết đi.

Dù sao năm đó Triệu quý phi bị ám sát chết, tất cả cung nhân trên dưới Di Hòa cung cũng không ai còn sống.

Đồ vật bên trong ắt hẳn cũng sẽ không tốt lành gì.


Vì vậy nên chúng tôi cũng tránh đụng vào những thứ còn lại trong cung."
An Tịnh Nhã nhớ lại cuốn sử Cao Lãnh đế mà Cao Minh Thành đưa cho cô đọc không hề nói rõ về việc vị quý phi này bị giết chết mà chỉ tóm gọn lại trong vài dòng bà là con gái thừa tướng đương triều Triệu gia, một thế gia quý tộc lâu đời có công lao to lớn bảo hộ lãnh thổ Cao đế.

Còn về cái chết của bà chỉ đơn giản nói là bị thích khách giết chết, ngoài ra cũng không còn gì.
Ánh mắt An Tịnh Nhã nhìn chằm chằm vào quản lý, sau đó cười tươi đôi mắt nhu hòa nói với ông, "Quản lý, trước đây tôi có đọc một cuốn sử thời Cao Lãnh đế nhưng bên trong không có ghi lại về vị quý phi này."
Quản lý thở dài một tiếng nheo mắt nhìn cái cây to trụi lá bên cạnh.
"Không có là đúng rồi.

Vị quý phi này chỉ có dòng sử chính mới ghi lại được bảo tồn ở viện bảo tàng quốc gia, còn sử được xuất bản sách thì không có ghi vì bà là con gái của tội đồ mưa phản, hơn nữa cái chết của bà được ghi lại rất đáng sợ cho nên sách khi được xuất bản đi đã bị cắt đi rất nhiều chi tiết ghi về bà.

Về sau khi Cao Dương đế lên ngôi còn từng ám chỉ việc bà hạ độc hại chết Hoàng hậu, mưu giết hoàng tôn cho nên bà cũng không được đưa vào lăng mộ mà được đưa ra ngoài thành an táng."
"Vị quý phi này...thật sự làm những điều đó sao?" Giọng nói An Tịnh Nhã trở nên có chút quỷ dị lạ thường mặc dù quản lý vẫn thấy cô đang cười.
Vị quản lý cười cho qua trả lời, "Sử ghi lại, chúng ta là hậu thế chỉ có thể biết được như vậy.

Còn đúng hay không thì không ai biết, dù sao bà cũng từng được Cao Lãnh đế sủng ái ba năm kể từ lúc nhập cung mà."
Ánh mắt An Tịnh Nhã đột nhiên tối đi vài phần, ngay cả nụ cười cũng biến hóa một cách khó đoán.


Cao Minh Thành nhìn thấy như vậy liền vội vàng nắm chặt tay cô dịu dàng gọi một tiếng.
"Nhã Nhã."
An Tịnh Nhã hơi giật mình máy móc quay sang nhìn anh cười.
Quản lý thấy vậy cũng hơi run mà nói, "Chúng ta đi tiếp chưa hai vị."
"Đi thôi." Cao Minh Thành nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của An Tịnh Nhã quay đầu lại mỉm cười gọi cô.
An Tịnh Nhã cũng cười đáp lại anh sau đó cất bước đi theo.

Lúc quản lý đóng cửa cung lại An Tịnh Nhã vẫn khoảnh đầu lại nhìn, trong ánh mắt của cô lúc này đã không còn sự u tối mà thay vào đó là sự thương hại, tiếc nuối.
Qua Di Hòa cung là đến Thanh Nhiệt cung, cung điện này nhỏ hơn một chút, cũng đã được trùng tu lại khang trang hơn.

"Đây là Thanh Nguyệt cung, xếp sau Di Hòa cung thì nơi này thường được xếp cho phi vị đứng đầu.

Nhưng cũng có vài Hoàng đế ban nó cho người có ngôi vị Tần.

Ví dụ như..."

Quản lý cảm thấy nãy giờ đều nói đến thời Cao Lãnh đế cho nên lấy ví dụ luôn, "Ở thời Cao Lãnh đế, nơi này được ban cho Ngọc tần.

Bà là phi tần duy nhất của Cao Lãnh đế sống đến lúc Cao Dương đế lên ngôi, sau đó được Cao Dương đế phong Quý thái phi, cũng được chôn cất trong lăng mộ.

Bà có một vị hoàng tử nhưng sinh ra yếu ớt, tuy sống không thọ nhưng về sau cũng là người ở bên Cao Dương đế lập lên không ít công lao."
"Suy cho cùng, người sống yên lặng, không tranh đoạt đúng là tuổi rất thọ." Cao Minh Thành nhìn bảng gỗ viết chữ cổ đề ba chữ ”Thanh Nguyệt cung” cất giọng trầm trầm nói.
"Vị Hoành tử đó không nghĩ đến việc tranh giành ngôi vị sao?" An Tịnh Nhã híp mắt nghiêng đầu nhìn Cao Minh Thành cười.
Cao Minh Thành không đáp lại, quản lý cũng nhanh mồm mà giải thích.
"Sử ghi lại, vị Hoàng tử này sinh ra thể chất yếu ớt tưởng chừng như không thể sống nổi qua ba tháng, nhưng thần kì là ông vẫn sống đến qua bốn mươi tuổi, chỉ là liên tục phải dùng thuốc, giữ ấm tránh gió tránh cảm.

Là người có tài nhưng lại trung thành bên cạnh Cao Dương Hoàng đế, về sau còn được hoàng đế phong tước cao, chưa từng nghĩ đến soán ngôi đoạt vị.

Suy cho cùng là có tài cũng không có bản lĩnh cướp ngôi, dù sao đằng sau Cao Dương đế cũng là vương triều An Dạ Quốc hùng mạnh, muốn soán ngôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ."
An Tịnh Nhã lộ ra một nụ cười ngồi xuống ghế đá trong sân của cung Thanh Nguyệt, cô ngước mắt nhìn tẩm cung tĩnh lặng.
"An Dạ Quốc hùng mạnh như thế nào mà An Hi Hoàng hậu vẫn bị phế." Câu hỏi dường như chỉ là hỏi bâng khuâng nhưng lại chứa đầy hàm ý.
Cao Minh Thành liên tục quan sát biểu cảm biến hóa liên tục của An Tịnh Nhã, anh cũng đã biết khi đến nơi này thì phần nào đó sâu trong thâm tâm cô đang trỗi dậy gào thét, một thứ oán niệm đến đáng ghét đang thôi thúc cô.
Nhưng Cao Minh Thành cũng cảm thấy, lúc bản thân mới đến đây đứng trước điện Kính Thiên rất căng thẳng.

Nhưng từ lúc cùng An Tịnh Nhã đi qua một nửa cung lớn, nghe thêm một vài điều về thời Cao Lãnh đế từ quản lý thì anh lại cảm thấy sự căng thẳng đó đã không dấu vết mà biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm đến lạ thường, giống như bản thân đã trút bỏ được chút gánh nặng vậy.
Đối với những câu hỏi hiểm hóc mà An Tịnh Nhã đưa ra anh cũng cảm thấy không nên ngăn cản, có điều gì đó đang thôi thúc anh nói, nhưng Cao Minh Thành lại không biết trả lời như thế nào trước những câu hỏi của cô.


Nói đúng hơn là, bản thân anh không biết đáp án của câu hỏi đó.
Giống như lời An Tịnh Nhã nói, "An Dạ Quốc hùng mạnh như thế nào mà An Hi Hoàng hậu vẫn bị phế."
Câu nói này của cô vẫn là vị quản lý rõ kinh sử kia đáp lại, "Tuy nói là bị phế, nhưng cũng không ghi chép lại rõ ràng lý do bà bị phế.

Trong sử chỉ ghi lại đơn giản là bà bị phế ngôi vị ở tại Lãnh cung, nhưng lúc Cao Lãnh đế qua đời người ta lại thấy trong di thư ông để lại gọi bà một tiếng Hoàng hậu, trong di chiếu cũng ghi rõ bà Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu, là Hoàng hậu duy nhất thời Cao Lãnh đế.

Cũng tương tự An Hi Hoàng hậu, trong sử cũng không ghi lại quá trình trưởng thành và lớn lên của Thái tử, về sau chính là Cao Dương đế, chỉ nói lúc ông lên ngôi là hơn mười tuổi, dưới sự bảo hộ của Hoàng đế An Dạ Quốc."
"Giống như có một cuốn sử đã bị mất vậy.

Cuốn sử này ghi lại toàn bộ thời gian sau khi An Hi Hoàng hậu hạ sinh Thái tử đến lúc Thái tử lên ngôi."
Quản lý vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng, "Cao Lãnh đế và Cao Dương đế là cha con nhưng lại trái ngược hoàn toàn.

Trong khi thời gian tại vị của Cao Lãnh đế là ngắn nhất thì Cao Dương đế lại tại vị lâu nhất trong lịch sử triều đại Cao Đế.

Cũng như hậu cung của Cao Lãnh đế ít nhất và chỉ sủng ái Hoàng hậu thì hậu cung của Cao Dương đế lại đúng với cái câu hậu cung ba nghìn giai lệ, cũng không chỉ sủng ái một nữ nhân.

Nhưng điểm chung là hai người đều chỉ có duy nhất một hoành hậu, cho dù sau khi Hoàng hậu Cao Dương đế mất thì ông sủng ái ai nhưng tuyệt nhiên đều không lập thêm hậu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương