Dạ tiệc của Mạc gia, An Tịnh Nhã cùng Mạc Tu Kiệt đợi ba ngày, cảm thấy ba ngày này dài đằng đẵng.
An Tịnh Nhã ngồi ở trên giường, trên tay là cuốn lịch sử triều đại Hoa Quốc, nhưng ánh mắt lại thơ thẫn nhìn về phía trước.

Đây là đêm cuối cùng phải chờ đợi rồi.
Cao Minh Thành từ thư phòng quay lại, hơi cử động muốn đóng cửa, lại động vào vết thương, nhưng lại chỉ thấy anh khẽ nhăn mạnh, lúc quay lại đối diện với An Tịnh Nhã đã là vẻ mặt bình thản như cũ.
Đưa tay lấy nhẹ quyển sách trong tay An Tịnh Nhã ra, An Tịnh Nhã lúc này mới hồi phục tinh thần lại, quay qua nhìn Cao Minh Thành.
"Anh quay lại rồi.

Em bôi thuốc cho anh."
Cao Minh Thành định cúi người lấy lọ thuốc đưa cho An Tịnh Nhã thì cô đã nhanh tay hơn lấy được, "Anh đừng cử động nhiều, mau lại đây ngồi xuống."
Cao Minh Thành ngồi xuống giường, An Tịnh Nhã giúp anh cởi áo ngủ.
Da của Cao Minh Thành không trắng như những thiếu gia, công tử nhà giàu, là màu da quen thuộc của người Châu Á, giống màu mật ong, nhưng trắng hơn một chút.

Bờ vai rộng lớn, cánh tay cũng săn chắc, lúc này đang đưa lưng đầy vết thương về phía An Tịnh Nhã.
Trừ bỏ những vết thương lớn bị khâu chưa rút chỉ, An Tịnh Nhã bôi nhẹ thuốc một lần, xoa nhẹ tất cả các vết thương còn lại.
Sau đó ánh mắt ảm đạm dần, vì tránh làm đau anh, An Tịnh Nhã chỉ ngồi ở phía sau, tay nhỏ trắng nõn nắm ray anh.
"Như vậy sẽ để lại rất nhiều sẹo."
An Tịnh Nhã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Cao Minh Thành, tiếp đó là giọng nói trầm ấm quen thuộc.
"Vậy em có chê anh không?"

An Tịnh Nhã cười đánh nhẹ lên cánh tay rắn chắc của anh, "Chê.

Em đương nhiên chê.

Nhìn rất xấu."
Cao Minh Thành quay người lại, chủ động ôm lấy cô.
"Bây giờ thẩm mĩ rất phát triển, có thể đi làm mờ sẹo được.

Sẽ không để lại sẹo, em đừng lo lắng."
"Em nói em chê mà." An Tịnh Nhã hơi đẩy anh ra, ngước đôi mắt hơi ướt lên nhìn anh.
Cao Minh Thành thơm nhẹ lên chóp mũi cô, "Ừ.

Vì em chê xấu nên anh sẽ đi thẩm mĩ làm mờ sẹo."
"Vậy anh tuyệt đối đừng liếc nhìn linh tinh rồi sửa cả mặt."
"Chỉ làm mờ sẹo."
Hai người cứ như vậy đùa qua đùa lại, tâm tình An Tịnh Nhã cũng thả lỏng hơn.

Cao Minh Thành ôm người trong lòng, thấy hơi thở bên cạnh đã đều đều, lúc này mới hơi trở mình, nhăn hàng lông mày, hẳn nhiên là bị vết thương hành hạ.

Cao Minh Thành lo cho An Tịnh Nhã, vì vậy kiềm chế lại cơn đau, muốn xuất viện, lại muốn đi cùng An Tịnh Nhã.
Cứ đến đêm tối là vết thương lại hành hạ, đau đớn cả người đều là mồ hôi.

Cao Minh Thành với lấy lọ thuốc ở đầu giường, lấy ra hai viên uống, lúc này cơn đau mới giảm một chút.
An Tịnh Nhã cựa quậy nhíu mày liên tục dường như khoa thở, Cao Minh Thành lại trở lại bên cạn ôm cô vào lòng.
Ở một biệt thự cách đó không xa cũng nằm ở trung tâm thành phố, vẫn như cũ đêm tối vẫn sang đèn.

Angel vừa quay một bộ phim về, mấy ngày này đều ở đoàn làm phim quay ở nơi hẻo lánh tín hiệu không tốt nên vẫn chưa biết thông tin gì, lúc này về đến nhà mới thấy tin tức từ mấy ngày trước, giận đến đồ tròn nhà không cái gì còn nguyên.
"Đồ ngu ngốc, đúng là ăn hại mà."
Albert lúc này từ trên tầng đi xuống, mắt liếc đồ vậy rơi loạn xuống đất, đi từ từ đến ghế ngồi xuống.
"Lần này An Tịnh Nhã không sao, ngược lại Cao Minh Thành bị thương không nhẹ.

Có mấy vết thương lớn ở lưng đều phải khâu."
Angel tức đến chửi loạn lên, sau đó cướp lấy ly rượu của Albert, uống một hơi cạn đáy, lúc này mới bình tĩnh lại ngồi xuông ghế.

"Đúng là một lũ ăn hại, có một đứa cũng giết không xong."
Nhìn ánh mắt ngoan độc đầy hận ý của Angel, Albert khẽ động lông mày, vẫn không nói những gì mình biết, chỉ nói những chuyện liên quan.
"An Hi Văn lần này hoàn toàn thảm rồi, không trở mình được nữa, thậm chí An gia cũng sẽ bị liên lụy, chỉ là vẫn chưa đổ được." Nhớ đến tin tức mình cho người đi điều tra, Albert tựa người ra sau, liếc mắt khuyên Angel.
"Chị bình tĩnh một chút, thời gian này tận lực đừng quan tâm đế chuyện của An Tịnh Nhã, cũng đừng nhất thời nóng giận mà ra tay.

Lần này An Hi Văn ý định mưu sát, còn suýt làm chết cả người vô tội, người kia thân phận không nhỏ, sợ là sẽ ra tay không nhân nhượng.

An Tịnh Nhã cùng người kia quan hệ không tệ, nếu An Tịnh Nhã lần này tiếp rục xảy ra chuyện, họ sẽ đoán ngay là cùng một người làm.

Thời gian chúng ta tận lực giấu mình một chút."
Angel hừ một tiếng, "Thân phận không nhỏ? Cô ta còn kéo ai vào?"
"Là nhị thiếu phu nhân của Vương gai Cổ Lạc Thành, con dâu của gia đình đại soái."
Angel nhíu mày, "Động tới nhân vật lớn rồi sao?"
"Vương đại soái nổi tiếng ra sát phạt quyết đoán, lại biết cách hành hạ tra tấn, là người cực kỳ tàn bạo.

Đại thiếu Vương gia cũng là loại người mưu mô xảo quyệt, ra ray tàn bạo không kém.

Nhị thiếu Vương gia tính tình ôn hòa hơn, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong có bao nhiêu nọc độc không ai biết được.

Nghe nói nhị thiếu phu nhân này đang mang thai, lần này bị kinh hách mà động thai, Vương Đại soái cùng phu nhân đều đã đến Lạc Thành."
Vương gia Cổ Lạc Thành nhiều đời giữ chức đại soái, so với cha truyền con nối ngày xưa không có gì khác biệt, danh tiếng, địa vị hay thân phận đều không nhỏ.

Thành viên gia đình cũng đều là người không thể động vào, kể cả vị Đại soái phu nhân tưởng trừng như không biết cái gì kia.
Nhớ đến bản thân điều tra được cái gì, Albert cũng không khỏi thầm run một chút.


Đại soái phu nhân kia họ Đồng, có người anh trai tên Đồng Thiên Cẩn, vợ là một nam nhân tên Tề Phi.

Nhắc đến Đồng gia, vậy chỉ có thể nghĩ đến ông trùm mafia mà người Châu Âu phải sợ.

Hai người Đồng Thiên Cẩn và Tề Phi cũng là hai cái tên quen thuộc mà anh đã nghe rất nhiều trong giới hắc đạo, mặc dù bây giờ họ đều đã rút ra khỏi hắc đạo không liên quan nữa, nhưng gần hai mươi năm về trước, họ là nhũng cái tên không ai dám gọi thẳng, đến hiện tại chỉ nghe danh cũng có thể làm lòng người run sợ.
Lần này An Hi Văn không may mắn, vốn chỉ muốn giết An Tịnh Nhã, lại không ngờ suýt giết cả con dâu, cùng cháu nội của Vương gia, điều tra ra được thì hẳn nhiên là không thể sống sót nổi.
Angel cuộn chặt nắm tay, sau đó từ từ thả lòng, chậm rãi nhả một nụ cười như yêu phi hại nước.
"Vậy chúng ta ẩn mình một thời gian, lần sau, tôi sẽ đích thân khiến cô ta không thể sông."
Albert liếc nhìn im lặng không nói gì.
An Hi Văn kia không phải kẻ ngu, nếu bị ép đến đường cùng sẽ nhận ra bản thân bị người lợi dụng, đến lúc đó miệng sẽ không ngậm lại, Angel cũng rất nhanh sẽ phải cởi bỏ mặt nạ.
.......
Ngày hôm sau, biệt thự chính của Mạc gia mở to cánh cổng, trên dưới trang hoàng lộng lẫy theo yêu cầu của gia chủ, hết công hết sức chuẩn bị một bữa tiệc theo ý gia chủ.

Mạc Như Ân từ mấy hôm trước đều đã đứng ngồi không yên, nhìn thấy người đi qua đi lại chuẩn bị tiệc thì đều thấy đau đầy, cả ngày sắc mặt đều không tốt.

Mạc lão phu nhân thấy vậy, hạ chén trà xuống, "Con sao vậy? Nếu là vì chuyện của Tiểu Kiệt, vậy cứ kệ nó đi, muốn cưới ai cũng được, miễn sao người ta yêu nó thật lòng là được."
Mạc Như Ân thở dài một hơi, không có nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương