Vân Khuynh Thiên Khuyết
-
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
Những ngày kế tiếp, Khánh Nhiễm sống tại Nguyệt Cầm cung rất bình
yên, mỗi ngày trừ bỏ học tập lễ tiết trong cung, thời gian còn lại nàng
đều dùng để tìm hiểu cách bày bố của binh lính như thế nào, ngày ngày
quấn quít lấy cung nữ hỏi tình hình, từ việc lớn tới việc nhỏ, hữu dụng
hay vô dụng đều cố gắng ghi nhớ.
Mỗi ngày, Nguyệt phi triệu nàng cùng Tứ lang đến nói chuyện phiếm, phần nhiều là Tứ lang tiếp chuyện, Khánh Nhiễm đứng bên cạnh cũng không hiểu hai người nói gì , chỉ phải thường xuyên thoải mái mà cười. Nàng nhận thấy quan hệ của hai người nhất định rất sâu đậm, đôi khi nhìn đến họ, nàng lại nhớ tới mình và tỷ tỷ, cảm giác ấm áp hạnh phúc như vậy.
Khánh Nhiễm đứng bên cạnh, nàng nhìn thấy rất rõ, Tứ lang mỗi ngày đều dùng hết tâm tư của mình, sử dụng tất cả ngôn ngữ để làm cho Nguyệt phi được vui vẻ, không hiểu sao, nghi ngờ của Khánh Nhiễm đối với Tứ lang cũng vơi đi không ít.
Nguyệt phi dường như nể mặt Tứ lang, đối với nàng rất hoà khí, cũng thường xuyên lôi kéo tay nàng trò chuyện. Mấy ngày đi qua, Khánh Nhiễm cảm thấy Nguyệt phi không chỉ xinh đẹp, tâm tính cũng rất thiện lương, nàng thầm than tiếc thay, một người tốt như vậy lại để cho Chiến Anh Đế kia hưởng lợi.
Tuy Anh Đế nhìn qua còn rất trẻ, nhưng bất quá đã hơn ba mươi tuổi, bộ dáng không tồi, nhưng bản chất hắn lại quá ngoan độc, nghĩ đến chắc cũng chẳng là một phu quân tốt đẹp gì, nàng không khỏi thay Nguyệt phi thở dài .
Từ sau ngày ấy, Chiến Anh Đế cũng không có đến Nguyệt Cầm cung nữa, nghe mấy cung nữ nói thì trong vài ngày nay, triều đình vì chuyện binh biến mà lao đao không ngừng, nhất là những võ tướng, thường xuyên tranh luận về việc phán xử các tướng lĩnh binh doanh của Chiến Anh Đế. Cũng vì chuyện này mà hai mắt Chiến Anh Đế đã thâm quần, mấy ngày không lâm hạnh phi tử.
Khánh Nhiễm không biết nên vui hay nên buồn, nhớ tới lời Phượng Anh từng nói trước đây, mọi chuyện mà hắn dự liệu đã bắt đầu ứng nghiệm. Cũng may là mình thoát khỏi hắn, nếu không. . . một thiếu niên thâm sâu như vậy quả thật rất đáng sợ.
Hôm nay trời vừa sáng, ánh mặt trời ẩn hiện nơi chân trời, Khánh Nhiễm chuẩn bị bưng chậu cây ra phơi nắng . Đây vốn không phải là việc của nàng, nhưng người đáng quan tâm chính là cung nữ quản chuyện này, đó là Nguyệt Minh, nàng đã sống ở đây được mười năm, đối với những chuyện trong cung cực kì hiểu biết, Khánh Nhiễm mỗi ngày đều tỏ ra nhu thuận với nàng, tất nhiên làm vậy có thể thám thính được không ít chuyện trong cung.
Di chuyển một hồi, người Khánh Nhiễm đã mướt một thân mồ hôi, nàng ngồi trên bậc thang lau trán, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Đột nhiên, một đàn Lam Oanh điểu(*) bay đến từ hướng Đông , những tiếng kêu lảnh lót xé ngang bầu trời yên tĩnh, tiếng vỗ cánh cũng ngày càng gần, đảo mắt đã thấy chúng từ đỉnh đầu bay vút lao qua.
(*)Chim oanh xanh,một loài chim thân nhỏ màu xanh đậm, mỏ ngắn nhưng nhọn,tiếng hát trong trẻo, ăn côn trùng, là loài chim có ích cho trồng trọt.
Khánh Nhiễm chưa từng gặp qua đàn chim oanh nào tụ tập đông như vậy, cảm thấy thú vị liền đứng dậy nhìn theo , đàn chim bay đến một nơi không xa, rồi biến mất không thấy nữa.
“Thanh nhi, sớm như vậy đã ra ngoài rồi, nhìn cái gì đến thất thần vậy .”
Khánh Nhiễm hơi ngạc nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng cười của Nguyệt Minh, nàng cũng liền quay đầu cười:“Nguyệt tỷ tỷ đến đây, ta vừa rồi có thấy một đàn Lam Oanh, từ trời bên kia bay đến bên này, nhưng chỉ mới một lát đã không thấy nữa. Ta chưa từng gặp qua nhiều chim oanh như vậy, thật là kỳ quái.”
Nguyệt Minh cười:“Đàn chim kia từ Kiền Viên điện bay đến đó. Mỗi ngày vào giờ này chúng đều bay qua đây, đến giờ Tý lại bay trở về, ta đã ở trong cung mười năm rồi, ngày ngày đều chứng kiến việc này, ngươi ở đây thêm vài ngày nữa sẽ không ngạc nhiên đâu . Sau này hễ nhìn thấy chim oanh bay đến thì biết đã đến giờ Thìn, Hoàng thượng bãi triều sẽ mau trở về hậu cung .”
Khánh Nhiễm kinh ngạc:“Kiền Viên điện? Đó không phải là thiên điện để Hoàng thượng tiếp bá quan văn võ sao, sao lại để chim chóc bay tới bay lui mà không bắt lại?”
“Đám Lam Oanh này đều là loài chim cát tường, một đàn chim nhiều như vậy tụ tập cũng đã là chuyện hiếm thấy. Nghe nói khai triều võ Hoàng đế năm đó nhìn thấy cảnh này, liền nhận định chim oanh xanh chính là điềm báo trời ban phúc, phù hộ Chiến quốc quốc thái dân an, đám chim chóc này ban ngày rời đi, ban đêm trở lại nhưng không xây tổ, như vậy cũng không ảnh hưởng đến uy nghi của Kiền Viên điện. Cho nên Lam Oanh điểu đã trở thành thánh vật của hoàng cung, đừng nói bắt giết , chỉ cần trêu đùa chọc phá cũng liền bị xử tội .”
Khánh Nhiễm gật đầu, ánh mắt có chút đăm chiêu, nửa ngày nàng lại hỏi:“Ở Kiền Viên điện quanh năm suốt tháng đều đốt uấn mục hương* sao?”
*Một dạng hương xông, có mùi thơm của rượu
Nguyệt Minh đang tỉa mấy cành hoa, nghe nàng nói như thế thì hơi kinh ngạc, ngẩng đầu:“Đúng vậy, sao ngươi biết?”
Khánh Nhiễm vội vàng cười:“Ta nhớ mang máng là tỷ tỷ đã nói qua rồi, còn tưởng là mình nhớ lầm chứ. Tỷ tỷ, mấy bông hoa được ngươi cắt sửa trông rất đẹp đó.”
“Cái miệng của ngươi thật là ngọt mà, hoa này. . .”
…
Nguyệt Minh cười cười nói nói , nhưng tâm tư Khánh Nhiễm đã muốn bay tới tận nơi nào, ánh mắt nàng nhìn về phía chân trời nơi xa, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chim cát tường? Thánh vật? Buồn cười!
. . .
Những ngày này, cứ sau ngọ thì Nguyệt phi sẽ triệu Khánh Nhiễm cùng Tứ lang đến nói chuyện, nàng cho tất cả thị nữ lui ra, cùng Tứ lang trò chuyện vui vẻ trên trời dưới đất. Khánh Nhiễm nghe không hiểu, chỉ tuỳ ý cầm tập thơ Nguyệt phi để trên bàn.
Nhìn một hồi cũng cảm thấy không có gì vui, nàng buồn chán ngước về phía Nguyệt phi. Nguyệt phi tuy cao quý nhưng rất đơn giản, nàng mặc một bộ cung trang màu lam , ống tay áo thêu vân hoa nhẹ nhàng. Trên đầu cài một chiếc trâm phượng nhỏ, bảy viên châu trong suốt tạo thành chuỗi dài làm đuôi phượng, nối đến sau đầu cố định búi tóc, phía bên tóc mai có đeo đôi hoa tai hình cánh bướm, bên trên được điểm xuyến một hạt ngọc tròn, ánh nắng chiếu vào toả ra lấp lánh, in lên quần áo thành những cái bóng mờ ảo, từ xa nhìn lại, cả người Nguyệt phi như đắm chìm trong hào quang rực rỡ.
Mặt mày Tứ lang hớn hở, không biết với nàng cái gì, chỉ thấy nụ cười của nàng càng tươi tắn như hoa, thật sự rất đẹp. Tứ lang cười hân hoan, tiến gần tới trước mặt Nguyệt phi, trêu chọc làm nàng phải liên tục lùi về phía sau.
Khánh Nhiễm cảm thấy hai người này có nét gì đó rất giống nhau, trong lòng có chút loé lên, đã hơi hiểu rõ. Nàng lập tức nhớ đến tỷ tỷ, thần sắc không khỏi ảm đạm, bất giác liền ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Khánh Nhiễm còn đang ngây người, thì một tiếng hét lớn đã vang đến bên tai. Khánh Nhiễm vốn ngơ ngác, một khắc kia khiến nàng cả kinh giật mình, sách trong tay cũng không cẩn thận rớt xuống, suýt nữa còn ngã ra khỏi ghế.
Tiếng cười trong trẻo vang lên, Khánh Nhiễm trợn mắt ngẩng đầu, chỉ thấy Tứ lang xoay người nhìn về phía nàng, vẻ mặt rất đắc ý, hắn đã cười đến mức không nhặt được mồm.
“Tiểu Tứ vẫn bướng bĩnh như vậy, Vân Thanh đừng có trách hắn. Đứa nhỏ này hễ thân với ai sẽ liền chọc phá người đó, thật sự thì hắn rất thích ngươi nha .” Nguyệt phi cười khẽ nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm trừng mắt nhìn Tứ lang, nàng đang buồn bực, nghe Nguyệt phi nói như vậy thì không biết phản ứng như thế nào cho phải.
“Nương nương không cần nói, Thanh muội đã biết hết rồi, không phải nàng ấy còn gọi ta là Tình ca ca sao.” Tứ lang cười nói, rất là đắc ý nháy mắt với Khánh Nhiễm một cái.
Nguyệt phi đang muốn mở miệng, thì từ xa đã truyền đến một tiếng hô lớn.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Nguyệt phi cả kinh, nhanh chóng cùng Tứ lang trao đổi ánh mắt, đứng dậy hướng ra ngoài điện. Khánh Nhiễm cũng vội vàng sắp xếp lại bàn ghế, rồi nhanh bước đuổi theo.
“Ha ha, ái phi, xem trẫm mang cho ngươi đồ tốt gì đây.” Tiếng cười của Chiến Anh Đế vừa truyền đến, người cũng đã muốn đến gần, Nguyệt phi chưa kịp nhún người hành lễ, hắn đã bước tới nâng nàng dậy.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho thái giám đưa lên một cái rương nhỏ, Nguyệt phi liền cười tiếp nhận.
“Vật mà Hoàng thượng mang tới tất nhiên là tốt rồi.” Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rương, vừa chạm vào liền ngửi thấy một mùi hương tươi mát, bàn tay vô cùng dễ chịu.
Nàng khẽ chau mày, đem hộp rương mở ra, những tia sáng nhàn nhạt từ từ toả ra từ miệng rương, bên trong là một viên minh châu sáng bóng, viên châu to cỡ lòng bàn tay, ánh sáng lưu chuyển cực kì xinh đẹp. Nàng kinh ngạc, cầm hạt châu kia lên, chạm vào liền cảm thấy dịu dàng mát lạnh, thoải mái đến mức khiến nàng khẽ a một tiếng.
Chiến Anh Đế lúc này đã ngồi vào chỗ của mình, thấy Tứ lang cùng Khánh Nhiễm quỳ trên mặt đất thì cười nói:“Ái phi , ngươi thật sự rất thích hai tiểu nô tài này rồi, mau đứng lên đi.”
“Hoàng Thượng, đây chính là Lưu Vân thạch ?”
“Ái phi quả nhiên học thức uyên bác, quả thật chính là Lưu Vân thạch. Đây là vật phẩm mà Miên Chỉ quốc tiến cống cho ta, trẫm xem thấy rất đẹp, liền đem đến ban cho ái phi .”
Nguyệt phi mỉm cười tạ ơn, rồi chậm rãi bước tới cửa sổ, đem cửa mở ra, giơ viên châu lên cao ngắm nhìn.
“Hoàng Thượng có điều không biết, Lưu Vân thạch này không chỉ đẹp mắt, mà nó còn có thể giảm bớt u buồn, lưu giữ dung nhan.”
Ánh mặt trời chiếu vào hạt châu, rực rỡ chói mắt, viên châu toả ánh sáng, càng thêm lấp lánh mỹ lệ. Nguyệt phi nói xong lại hơi chuyển mắt qua hướng Tứ lang cùng Khánh Nhiễm, có đôi chút híp lại. Nàng lập tức lại nhìn hướng hạt châu, hơi nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, hạt châu kia liền thẳng tắp rơi xuống.
“A!”
Nàng kinh hô thất thanh, Khánh Nhiễm và Tứ lang cũng thấy hết một màn này. Trong tiếng hút không khí của hai người, một ánh chớp đã đột ngột loé lên, nháy mắt liền dễ dàng kéo luôn hạt châu kia bay vút đi, xé rách tầng tầng không khí, bay về hướng song cửa sổ. Thanh chuỷ thủ rộng bản đâm mạnh vào cánh cửa, vừa vặn đem hạt châu kia dán giữa tay nắm và song cửa.
“May mắn thật, thần thiếp trượt tay, suýt chút nữa đã làm vỡ bảo vật mà Hoàng thượng ban cho, thần thiếp. . .”
Nguyệt phi đang muốn quỳ xuống đất thỉnh tội, Chiến Anh Đế đã ha ha cười, đứng lên nâng nàng dậy, hắn kéo nàng tới song cửa sổ, gỡ hạt châu kia xuống bỏ vào tay nàng.
“Ái phi, lần này phải giữ cho tốt đó.”
Tâm tình của Khánh Nhiễm vô cùng phức tạp, nàng vạn vạn không ngờ đến, võ công của Chiến Anh Đế có thể lợi hại như vậy! Đừng nói tới nhãn lực, chỉ cần nhìn vào tốc độ cùng lực đạo mà thanh chuỷ thủ kia xuất ra, một từ cao cường cũng không thể diễn tả hết. Nàng cảm thấy lạnh lẽo, hai khớp hàm đã bất giác cắn chặt vào nhau.
Tứ lang cũng kinh hãi, hắn biết ơn nhìn vào mắt Nguyệt phi, rồi khẽ quay sang liếc nhìn Khánh Nhiễm, sau đó cúi hạ mi mắt.
“Hai người các ngươi hãy lui ra đi.”
Nguyệt phi phân phó, Tứ lang cùng Khánh Nhiễm liền khom người lui ra.
Tâm tình Khánh Nhiễm rất phức tạp, một đường đi như bay về phía tẩm phòng của cung nữ, Tứ lang thấy thế nhưng cũng không có ý mặc kệ nàng. Hắn liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc mình chặn trước mặt Khánh Nhiễm.
“Không nghĩ đến võ công của Chiến Anh Đế kia lại thâm hậu như vậy, nhưng mà không sao, Thanh muội đừng sợ, Tình ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”
Khánh Nhiễm không muốn để ý đến hắn, vòng qua tiếp tục đi về phía trước. Tứ lang lại chạy đến ngăn nàng lại, cười nói:“Được rồi, được rồi, nói chính sự vậy. Ta và nương nương đã bàn qua rồi, cuối tháng này nương nương sẽ đưa ta ra khỏi cung, Thanh muội tính như thế nào? Nếu ngươi muốn ở lại trong cung, ta sẽ nhờ nương nương ngày sau chiếu cố ngươi, ngươi muốn. . .”
“Ta sẽ theo ngươi đi ra.” Khánh Nhiễm quả quyết nói.
Tứ lang sửng sốt, ánh mắt lập tức tràn đầy khen ngợi:“Thanh muội quả thật là người thông minh.”
Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nhưng trong mắt có chút không cam tâm.
Những ý muốn lúc trước của nàng chỉ vì một màn vừa nãy mà đỗ vỡ hết . Nếu ở lại trong cung, nàng sẽ không có cơ hội luyện công. Chỉ dựa vào võ công hiện tại của nàng , tuyệt đối không phải là đối thủ của Chiến Anh Đế, hơn nữa, Chiến Anh Đế kia, thân là Hoàng đế nhưng lại mang theo chuỷ thủ bên người, điều này chứng tỏ, hắn là một người luôn đa nghi, đề phòng với tất cả mọi việc. Nàng không thể tin làm một cung nữ thì có thể giết hắn được nữa.
Hai tay nàng nắm chặt, Khánh Nhiễm oán hận quay đầu trừng mắt về phương xa, ánh mắt xẹt qua phía Đông chân trời, đột nhiên dừng lại. Nàng nheo mắt , rồi lập tức lạnh lùng kéo nhẹ khóe môi.
Nếu đã vào cung, cho dù không thể báo thù, nàng cũng nhất định phải làm cho hoàng cung này gà bay chó sủa.
Mỗi ngày, Nguyệt phi triệu nàng cùng Tứ lang đến nói chuyện phiếm, phần nhiều là Tứ lang tiếp chuyện, Khánh Nhiễm đứng bên cạnh cũng không hiểu hai người nói gì , chỉ phải thường xuyên thoải mái mà cười. Nàng nhận thấy quan hệ của hai người nhất định rất sâu đậm, đôi khi nhìn đến họ, nàng lại nhớ tới mình và tỷ tỷ, cảm giác ấm áp hạnh phúc như vậy.
Khánh Nhiễm đứng bên cạnh, nàng nhìn thấy rất rõ, Tứ lang mỗi ngày đều dùng hết tâm tư của mình, sử dụng tất cả ngôn ngữ để làm cho Nguyệt phi được vui vẻ, không hiểu sao, nghi ngờ của Khánh Nhiễm đối với Tứ lang cũng vơi đi không ít.
Nguyệt phi dường như nể mặt Tứ lang, đối với nàng rất hoà khí, cũng thường xuyên lôi kéo tay nàng trò chuyện. Mấy ngày đi qua, Khánh Nhiễm cảm thấy Nguyệt phi không chỉ xinh đẹp, tâm tính cũng rất thiện lương, nàng thầm than tiếc thay, một người tốt như vậy lại để cho Chiến Anh Đế kia hưởng lợi.
Tuy Anh Đế nhìn qua còn rất trẻ, nhưng bất quá đã hơn ba mươi tuổi, bộ dáng không tồi, nhưng bản chất hắn lại quá ngoan độc, nghĩ đến chắc cũng chẳng là một phu quân tốt đẹp gì, nàng không khỏi thay Nguyệt phi thở dài .
Từ sau ngày ấy, Chiến Anh Đế cũng không có đến Nguyệt Cầm cung nữa, nghe mấy cung nữ nói thì trong vài ngày nay, triều đình vì chuyện binh biến mà lao đao không ngừng, nhất là những võ tướng, thường xuyên tranh luận về việc phán xử các tướng lĩnh binh doanh của Chiến Anh Đế. Cũng vì chuyện này mà hai mắt Chiến Anh Đế đã thâm quần, mấy ngày không lâm hạnh phi tử.
Khánh Nhiễm không biết nên vui hay nên buồn, nhớ tới lời Phượng Anh từng nói trước đây, mọi chuyện mà hắn dự liệu đã bắt đầu ứng nghiệm. Cũng may là mình thoát khỏi hắn, nếu không. . . một thiếu niên thâm sâu như vậy quả thật rất đáng sợ.
Hôm nay trời vừa sáng, ánh mặt trời ẩn hiện nơi chân trời, Khánh Nhiễm chuẩn bị bưng chậu cây ra phơi nắng . Đây vốn không phải là việc của nàng, nhưng người đáng quan tâm chính là cung nữ quản chuyện này, đó là Nguyệt Minh, nàng đã sống ở đây được mười năm, đối với những chuyện trong cung cực kì hiểu biết, Khánh Nhiễm mỗi ngày đều tỏ ra nhu thuận với nàng, tất nhiên làm vậy có thể thám thính được không ít chuyện trong cung.
Di chuyển một hồi, người Khánh Nhiễm đã mướt một thân mồ hôi, nàng ngồi trên bậc thang lau trán, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Đột nhiên, một đàn Lam Oanh điểu(*) bay đến từ hướng Đông , những tiếng kêu lảnh lót xé ngang bầu trời yên tĩnh, tiếng vỗ cánh cũng ngày càng gần, đảo mắt đã thấy chúng từ đỉnh đầu bay vút lao qua.
(*)Chim oanh xanh,một loài chim thân nhỏ màu xanh đậm, mỏ ngắn nhưng nhọn,tiếng hát trong trẻo, ăn côn trùng, là loài chim có ích cho trồng trọt.
Khánh Nhiễm chưa từng gặp qua đàn chim oanh nào tụ tập đông như vậy, cảm thấy thú vị liền đứng dậy nhìn theo , đàn chim bay đến một nơi không xa, rồi biến mất không thấy nữa.
“Thanh nhi, sớm như vậy đã ra ngoài rồi, nhìn cái gì đến thất thần vậy .”
Khánh Nhiễm hơi ngạc nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng cười của Nguyệt Minh, nàng cũng liền quay đầu cười:“Nguyệt tỷ tỷ đến đây, ta vừa rồi có thấy một đàn Lam Oanh, từ trời bên kia bay đến bên này, nhưng chỉ mới một lát đã không thấy nữa. Ta chưa từng gặp qua nhiều chim oanh như vậy, thật là kỳ quái.”
Nguyệt Minh cười:“Đàn chim kia từ Kiền Viên điện bay đến đó. Mỗi ngày vào giờ này chúng đều bay qua đây, đến giờ Tý lại bay trở về, ta đã ở trong cung mười năm rồi, ngày ngày đều chứng kiến việc này, ngươi ở đây thêm vài ngày nữa sẽ không ngạc nhiên đâu . Sau này hễ nhìn thấy chim oanh bay đến thì biết đã đến giờ Thìn, Hoàng thượng bãi triều sẽ mau trở về hậu cung .”
Khánh Nhiễm kinh ngạc:“Kiền Viên điện? Đó không phải là thiên điện để Hoàng thượng tiếp bá quan văn võ sao, sao lại để chim chóc bay tới bay lui mà không bắt lại?”
“Đám Lam Oanh này đều là loài chim cát tường, một đàn chim nhiều như vậy tụ tập cũng đã là chuyện hiếm thấy. Nghe nói khai triều võ Hoàng đế năm đó nhìn thấy cảnh này, liền nhận định chim oanh xanh chính là điềm báo trời ban phúc, phù hộ Chiến quốc quốc thái dân an, đám chim chóc này ban ngày rời đi, ban đêm trở lại nhưng không xây tổ, như vậy cũng không ảnh hưởng đến uy nghi của Kiền Viên điện. Cho nên Lam Oanh điểu đã trở thành thánh vật của hoàng cung, đừng nói bắt giết , chỉ cần trêu đùa chọc phá cũng liền bị xử tội .”
Khánh Nhiễm gật đầu, ánh mắt có chút đăm chiêu, nửa ngày nàng lại hỏi:“Ở Kiền Viên điện quanh năm suốt tháng đều đốt uấn mục hương* sao?”
*Một dạng hương xông, có mùi thơm của rượu
Nguyệt Minh đang tỉa mấy cành hoa, nghe nàng nói như thế thì hơi kinh ngạc, ngẩng đầu:“Đúng vậy, sao ngươi biết?”
Khánh Nhiễm vội vàng cười:“Ta nhớ mang máng là tỷ tỷ đã nói qua rồi, còn tưởng là mình nhớ lầm chứ. Tỷ tỷ, mấy bông hoa được ngươi cắt sửa trông rất đẹp đó.”
“Cái miệng của ngươi thật là ngọt mà, hoa này. . .”
…
Nguyệt Minh cười cười nói nói , nhưng tâm tư Khánh Nhiễm đã muốn bay tới tận nơi nào, ánh mắt nàng nhìn về phía chân trời nơi xa, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chim cát tường? Thánh vật? Buồn cười!
. . .
Những ngày này, cứ sau ngọ thì Nguyệt phi sẽ triệu Khánh Nhiễm cùng Tứ lang đến nói chuyện, nàng cho tất cả thị nữ lui ra, cùng Tứ lang trò chuyện vui vẻ trên trời dưới đất. Khánh Nhiễm nghe không hiểu, chỉ tuỳ ý cầm tập thơ Nguyệt phi để trên bàn.
Nhìn một hồi cũng cảm thấy không có gì vui, nàng buồn chán ngước về phía Nguyệt phi. Nguyệt phi tuy cao quý nhưng rất đơn giản, nàng mặc một bộ cung trang màu lam , ống tay áo thêu vân hoa nhẹ nhàng. Trên đầu cài một chiếc trâm phượng nhỏ, bảy viên châu trong suốt tạo thành chuỗi dài làm đuôi phượng, nối đến sau đầu cố định búi tóc, phía bên tóc mai có đeo đôi hoa tai hình cánh bướm, bên trên được điểm xuyến một hạt ngọc tròn, ánh nắng chiếu vào toả ra lấp lánh, in lên quần áo thành những cái bóng mờ ảo, từ xa nhìn lại, cả người Nguyệt phi như đắm chìm trong hào quang rực rỡ.
Mặt mày Tứ lang hớn hở, không biết với nàng cái gì, chỉ thấy nụ cười của nàng càng tươi tắn như hoa, thật sự rất đẹp. Tứ lang cười hân hoan, tiến gần tới trước mặt Nguyệt phi, trêu chọc làm nàng phải liên tục lùi về phía sau.
Khánh Nhiễm cảm thấy hai người này có nét gì đó rất giống nhau, trong lòng có chút loé lên, đã hơi hiểu rõ. Nàng lập tức nhớ đến tỷ tỷ, thần sắc không khỏi ảm đạm, bất giác liền ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Khánh Nhiễm còn đang ngây người, thì một tiếng hét lớn đã vang đến bên tai. Khánh Nhiễm vốn ngơ ngác, một khắc kia khiến nàng cả kinh giật mình, sách trong tay cũng không cẩn thận rớt xuống, suýt nữa còn ngã ra khỏi ghế.
Tiếng cười trong trẻo vang lên, Khánh Nhiễm trợn mắt ngẩng đầu, chỉ thấy Tứ lang xoay người nhìn về phía nàng, vẻ mặt rất đắc ý, hắn đã cười đến mức không nhặt được mồm.
“Tiểu Tứ vẫn bướng bĩnh như vậy, Vân Thanh đừng có trách hắn. Đứa nhỏ này hễ thân với ai sẽ liền chọc phá người đó, thật sự thì hắn rất thích ngươi nha .” Nguyệt phi cười khẽ nhìn về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm trừng mắt nhìn Tứ lang, nàng đang buồn bực, nghe Nguyệt phi nói như vậy thì không biết phản ứng như thế nào cho phải.
“Nương nương không cần nói, Thanh muội đã biết hết rồi, không phải nàng ấy còn gọi ta là Tình ca ca sao.” Tứ lang cười nói, rất là đắc ý nháy mắt với Khánh Nhiễm một cái.
Nguyệt phi đang muốn mở miệng, thì từ xa đã truyền đến một tiếng hô lớn.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Nguyệt phi cả kinh, nhanh chóng cùng Tứ lang trao đổi ánh mắt, đứng dậy hướng ra ngoài điện. Khánh Nhiễm cũng vội vàng sắp xếp lại bàn ghế, rồi nhanh bước đuổi theo.
“Ha ha, ái phi, xem trẫm mang cho ngươi đồ tốt gì đây.” Tiếng cười của Chiến Anh Đế vừa truyền đến, người cũng đã muốn đến gần, Nguyệt phi chưa kịp nhún người hành lễ, hắn đã bước tới nâng nàng dậy.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho thái giám đưa lên một cái rương nhỏ, Nguyệt phi liền cười tiếp nhận.
“Vật mà Hoàng thượng mang tới tất nhiên là tốt rồi.” Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rương, vừa chạm vào liền ngửi thấy một mùi hương tươi mát, bàn tay vô cùng dễ chịu.
Nàng khẽ chau mày, đem hộp rương mở ra, những tia sáng nhàn nhạt từ từ toả ra từ miệng rương, bên trong là một viên minh châu sáng bóng, viên châu to cỡ lòng bàn tay, ánh sáng lưu chuyển cực kì xinh đẹp. Nàng kinh ngạc, cầm hạt châu kia lên, chạm vào liền cảm thấy dịu dàng mát lạnh, thoải mái đến mức khiến nàng khẽ a một tiếng.
Chiến Anh Đế lúc này đã ngồi vào chỗ của mình, thấy Tứ lang cùng Khánh Nhiễm quỳ trên mặt đất thì cười nói:“Ái phi , ngươi thật sự rất thích hai tiểu nô tài này rồi, mau đứng lên đi.”
“Hoàng Thượng, đây chính là Lưu Vân thạch ?”
“Ái phi quả nhiên học thức uyên bác, quả thật chính là Lưu Vân thạch. Đây là vật phẩm mà Miên Chỉ quốc tiến cống cho ta, trẫm xem thấy rất đẹp, liền đem đến ban cho ái phi .”
Nguyệt phi mỉm cười tạ ơn, rồi chậm rãi bước tới cửa sổ, đem cửa mở ra, giơ viên châu lên cao ngắm nhìn.
“Hoàng Thượng có điều không biết, Lưu Vân thạch này không chỉ đẹp mắt, mà nó còn có thể giảm bớt u buồn, lưu giữ dung nhan.”
Ánh mặt trời chiếu vào hạt châu, rực rỡ chói mắt, viên châu toả ánh sáng, càng thêm lấp lánh mỹ lệ. Nguyệt phi nói xong lại hơi chuyển mắt qua hướng Tứ lang cùng Khánh Nhiễm, có đôi chút híp lại. Nàng lập tức lại nhìn hướng hạt châu, hơi nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, hạt châu kia liền thẳng tắp rơi xuống.
“A!”
Nàng kinh hô thất thanh, Khánh Nhiễm và Tứ lang cũng thấy hết một màn này. Trong tiếng hút không khí của hai người, một ánh chớp đã đột ngột loé lên, nháy mắt liền dễ dàng kéo luôn hạt châu kia bay vút đi, xé rách tầng tầng không khí, bay về hướng song cửa sổ. Thanh chuỷ thủ rộng bản đâm mạnh vào cánh cửa, vừa vặn đem hạt châu kia dán giữa tay nắm và song cửa.
“May mắn thật, thần thiếp trượt tay, suýt chút nữa đã làm vỡ bảo vật mà Hoàng thượng ban cho, thần thiếp. . .”
Nguyệt phi đang muốn quỳ xuống đất thỉnh tội, Chiến Anh Đế đã ha ha cười, đứng lên nâng nàng dậy, hắn kéo nàng tới song cửa sổ, gỡ hạt châu kia xuống bỏ vào tay nàng.
“Ái phi, lần này phải giữ cho tốt đó.”
Tâm tình của Khánh Nhiễm vô cùng phức tạp, nàng vạn vạn không ngờ đến, võ công của Chiến Anh Đế có thể lợi hại như vậy! Đừng nói tới nhãn lực, chỉ cần nhìn vào tốc độ cùng lực đạo mà thanh chuỷ thủ kia xuất ra, một từ cao cường cũng không thể diễn tả hết. Nàng cảm thấy lạnh lẽo, hai khớp hàm đã bất giác cắn chặt vào nhau.
Tứ lang cũng kinh hãi, hắn biết ơn nhìn vào mắt Nguyệt phi, rồi khẽ quay sang liếc nhìn Khánh Nhiễm, sau đó cúi hạ mi mắt.
“Hai người các ngươi hãy lui ra đi.”
Nguyệt phi phân phó, Tứ lang cùng Khánh Nhiễm liền khom người lui ra.
Tâm tình Khánh Nhiễm rất phức tạp, một đường đi như bay về phía tẩm phòng của cung nữ, Tứ lang thấy thế nhưng cũng không có ý mặc kệ nàng. Hắn liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc mình chặn trước mặt Khánh Nhiễm.
“Không nghĩ đến võ công của Chiến Anh Đế kia lại thâm hậu như vậy, nhưng mà không sao, Thanh muội đừng sợ, Tình ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”
Khánh Nhiễm không muốn để ý đến hắn, vòng qua tiếp tục đi về phía trước. Tứ lang lại chạy đến ngăn nàng lại, cười nói:“Được rồi, được rồi, nói chính sự vậy. Ta và nương nương đã bàn qua rồi, cuối tháng này nương nương sẽ đưa ta ra khỏi cung, Thanh muội tính như thế nào? Nếu ngươi muốn ở lại trong cung, ta sẽ nhờ nương nương ngày sau chiếu cố ngươi, ngươi muốn. . .”
“Ta sẽ theo ngươi đi ra.” Khánh Nhiễm quả quyết nói.
Tứ lang sửng sốt, ánh mắt lập tức tràn đầy khen ngợi:“Thanh muội quả thật là người thông minh.”
Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nhưng trong mắt có chút không cam tâm.
Những ý muốn lúc trước của nàng chỉ vì một màn vừa nãy mà đỗ vỡ hết . Nếu ở lại trong cung, nàng sẽ không có cơ hội luyện công. Chỉ dựa vào võ công hiện tại của nàng , tuyệt đối không phải là đối thủ của Chiến Anh Đế, hơn nữa, Chiến Anh Đế kia, thân là Hoàng đế nhưng lại mang theo chuỷ thủ bên người, điều này chứng tỏ, hắn là một người luôn đa nghi, đề phòng với tất cả mọi việc. Nàng không thể tin làm một cung nữ thì có thể giết hắn được nữa.
Hai tay nàng nắm chặt, Khánh Nhiễm oán hận quay đầu trừng mắt về phương xa, ánh mắt xẹt qua phía Đông chân trời, đột nhiên dừng lại. Nàng nheo mắt , rồi lập tức lạnh lùng kéo nhẹ khóe môi.
Nếu đã vào cung, cho dù không thể báo thù, nàng cũng nhất định phải làm cho hoàng cung này gà bay chó sủa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook