Mấy ngày qua ở trường của bạn nhỏ nói chung cũng khá ổn, trừ việc cái tên Trạch Thiên cứ mãi kiếm cậu đọ sức ra thì cũng chẳng có gì lớn
" Bé lại đánh nhau?"
Bạn nhỏ hiện đang trong phòng kí túc, một tay lau tóc một tay gọi video cho hắn, nghe hắn hỏi thì vội lấy gương soi kĩ, ầy, chết rồi!
"Không có, chú, là em bị ngã"
Lưu Diệu Văn bên kia cười lạnh, thật muốn đem đứa nhỏ hảo hảo đánh một trận vì dám nói dối hắn, vết xước dài như vậy là ngã kiểu gì? Đã thế mấy ngày nay gọi điện thoại, ngày nào cũng có vết thương, không lớn thì nhỏ, có hôm còn doạ hắn mất cả hồn vía, nếu không phải bạn nhỏ nói khó chịu khi có người theo sát bảo vệ mình suốt thì hắn đã cho người tới rồi
" Tống Á Hiên"
Thanh âm trầm thấp doạ cho bạn nhỏ toát cả mồ hôi, chú rất hiếm khi dùng thanh âm này nói chuyện với cậu, trừ phi vô cùng tức giận
" Chú, em sai rồi "
" Sai cái gì? Tôi có nói em sai sao? Là em nghĩ nhiều, ngủ sớm đi "
Hắn giận dỗi ngắt máy, đứa nhỏ này, thật không làm hắn hết lo.


Lưu Diệu Văn một bên xoa xoa mi tâm, một bên nhấn máy gọi cho thư kí, haizz, dù sao trong nhà cũng chỉ có một bạn nhỏ!
"Lưu Tổng"
"Sắp xếp một chút, ngày mai tôi muốn lịch trống"
Bạn nhỏ bên này bị hắn ngắt máy giữa chừng làm cho ngơ ngẩn, vội gọi lại nhưng không có hồi âm, ảo não ôm điện thoại thút thít đi ngủ, kết quả trằn trọc cả đêm, sáng dậy quần thâm hiện lên như bé gấu trúc
"Tống Á Hiên!!! Mày ra đây cho tao! Hôm nay tao phải đánh thắng mày! Giành lại cái danh đại ca!! "
Trạch Thiên! Trạch Thiên! Cái tên não úng nước hết thuốc chữa này!!
Cánh cửa phòng bạn nhỏ mở ra một cái rầm, Trạch Thiên giật cả mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị bạn nhỏ đạp cho một cú
" Muốn đánh? Được, Đúng lúc Tâm trạng ông đây hôm nay không tốt "
Kết quả của việc đánh nhau là cả hai bị gọi phụ huynh, Trạch Thiên ngồi co ro trong góc phòng hiệu trưởng, nhìn cũng không dám nhìn bạn nhỏ
" Tống Á Hiên, tự em gọi phụ huynh hay là tôi! "
" Thầy, em đã nói rồi, không có phụ huynh, em chỉ có ông xã, sợ gọi lên sẽ doạ thầy cùng tên nhát cáy Trạch Thiên kia hoảng sợ "
" Mày! Mày nói ai nhát c! "
Lời còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt hình viên đạn của bạn nhỏ, Trạch Thiên lặng lẽ nuốt những tiếng chửi kia vào trong
"Trạch Thiên, em gọi người nhà lên cho tôi! "
"Đ- Đã gọi! "
" Hai người các em, đã là sinh viên đại học rồi, sao lại cứ như mấy đứa nhóc đụng chút là gây gỗ đánh nhau vậy hả? Thấy bản thân còn tốt quá sao? Định đánh tới khi què chân què tay mới chịu thôi có phải không? Ài, tôi là n! "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương