Vân Hách Liên Thiên
-
Chương 9: Du thuyền
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chrysanthemum
Dù Hách Liên Vân Thiên nói là lúc nào cũng có thể khởi hành vào trong núi, chẳng qua cũng không thể thật sự xuất phát ngay vào ngày hôm sau, tốt xấu gì hắn cũng phải làm vài việc chuẩn bị trước khi đi, tỷ như xuống núi thông báo cho thôn dân ở thôn Tiểu Tang một tiếng rằng mình sẽ có một đoạn thời gian vắng nhà, sau đó còn phải đưa dược liệu cần thiết khi hành tẩu trong núi rừng cho bọn họ, phòng khi cần đến.
Đi theo lần này ngoại trừ Thương Ngôn đương nhiên còn có Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Hiện tại hai tiểu tử này đã không thể gọi “Tiểu” được nữa, thời gian hơn một tháng khiến thân hình của bọn nó quả thực giống như quả cầu được thổi hơi, vù vù thoắt cái lớn nhanh như phỗng, bây giờ đã lớn cỡ một con nghé nhỏ rồi. Thật sự tưởng tượng không ra được, lúc trước khi chúng nó mới vừa sinh ra chỉ lớn cỡ một bàn tay, vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, lại còn khó coi như vậy, hiện tại so sánh với lúc trước quả thực hoàn toàn giống như hai loài sinh vật.
Hiện tại chính là khác biệt rất lớn so với lúc trước, mặc dù vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng với bộ lông tuyết trắng cộng thêm thân thể cường tráng của bọn chúng thì đã bắt đầu hiển lộ ra khí thế của chúa tể sơn lâm, một đôi mắt xanh biết linh động sáng ngời, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm, chẳng qua là vẫn nghịch ngợm phá phách giống như trước, vẫn thích quấn lấy đòi hỏi Hách Liên Vân Thiên chơi cùng với bọn nó, thẳng đến mức khiến cho Thương Ngôn đau đầu không thôi.
Bởi vì khí lực của hai tiểu tử này càng lúc càng lớn, gay go nhất chính là nếu như bọn chúng không biết khống chế mà ngày càng gia tăng lực đạo, hành động đùa giỡn trong mắt bọn chúng có lẽ không cẩn thận một chút thôi sẽ làm Hách Liên Vân Thiên bị thương.
Thương Ngôn vạn phần chú ý đến hai tên tiểu tử không biết nặng nhẹ này, buổi tối lại càng không chấp thuận cho hai tên đã muốn to bằng con trâu nhỏ này bò lên giường chen chúc với Hách Liên Vân Thiên. Có trời mới biết bọn nó có xoay người một cái rồi đè lên Hách Liên Vân Thiên hay không, hoặc là ngủ say rồi lại tưởng đầu của Hách Liên Vân Thiên là đồ ăn mà gặm cắn.
Hơn nữa một cái giường như vậy, cho dù đã được làm mới rất tốt, thế nhưng Thương Ngôn hiển nhiên quên mất chuyện thân thể của hai tiểu tử này sẽ lớn lên mỗi ngày, lại còn nghĩ thân hình của bọn nó giống như hai con mèo nhỏ thôi nên làm giường rõ ràng không đủ lớn, chỉ có hai nam nhân ngủ thì còn rất rộng, thế nhưng nếu có thêm đến hai lão hổ không an phận? Nói đùa cái gì vậy, y một chút cũng không muốn khảo nghiệm độ bền chắc của cái giường y mới làm, cũng không muốn thấy chuyện nửa đêm tỉnh lại rồi phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà.
Cho nên Tiểu Tam và Tiểu Tứ chỉ có thể quy phục trước dâm uy của Thương Ngôn, ủy ủy khuất khuất mà cuộn mình dưới chân giường, ai oán mà nhìn lên Hách Liên Vân Thiên, đồng thời oán hận đánh giá Thương Ngôn, thầm nghĩ buổi tối thừa dịp y ngủ rồi cắn một ngụm đứt cổ của y, người kia thật sự quá đáng ghét, bất luận khi nào thì cũng cản trở bọn nó thân cận với Hách Liên Vân Thiên, một mình chiếm lấy hắn, không cho hắn chơi cùng với bọn nó, nhưng mà…. Ý nghĩ tốt đẹp này chỉ có thể diễn ra trong cái đầu nhỏ của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, hiện thực tàn khốc nói cho chúng biết rằng cả hai chúng nó cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thương Ngôn, cho nên cũng chỉ có thể dùng ánh mắt mà giết chết y. Ân, chỉ xem trên phương diện cơ thể thôi thì chúng nó có thể không đánh lại y, vậy nên đành miễn cưỡng để cho y và Hách Liên Vân Thiên cùng ngủ trên một cái giường.
Thôn dân thấy Hách Liên Vân Thiên cư nhiên lại mang theo hai tiểu lão hổ không thể nào nhận sai này thì tự nhiên khó tránh khỏi phải khuyên bảo một phen, bảo Hách Liên Vân Thiên ngàn vạn lần phải cẩn thận hoặc là có người còn thẳng thắn hơn, bảo là thừa dịp hiện tại mà giết chết chúng nó đi, có điều thực đáng tiếc bộ lông xinh đẹp đó, nếu như lớn thêm chút đỉnh thì có thể bán được với giá không tồi. Hách Liên Vân Thiên nghe xong hiển nhiên là lắc đầu, mà Tiểu Tam tựa như nghe hiểu được ác ý của những thôn dân đối với bọn nó, từng đợt gào rống phát ra từ trong cổ họng, ý tứ cảnh cáo hiển lộ rất rõ ràng, nếu như không phải thấy Hách Liên Vân Thiên có giao hảo với bọn họ thì nói không chừng nó đã sớm xông lên cắn chết mấy người đánh chủ ý lên bộ lông của nó rồi.
Hách Liên Vân Thiên bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống trấn an Tiểu Tam, vuốt ve cái đầu của lão đại kia, bày ra bộ dáng sủng nịch cực kỳ. Tiểu Tam vốn đang bày ra một bộ nhắm người để cắn lại lập tức dịu ngoan giống như một con mèo, nhu thuận cúi đầu để cho Hách Liên Vân Thiên vuốt ve, còn thỉnh thoảng lấy thân thể cọ cọ hắn, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, chỉ còn thiếu ngửa bụng lăn lộn trên mặt đất. Bộ dáng chân chó này khiến cho Thương Ngôn không khỏi phải bĩu môi, thật sự là làm mất mặt loài hổ, ngay cả Tiểu Tứ mà cũng lấy móng vuốt che mắt, bày ra bộ dáng khinh bỉ lại không dám nhìn tiếp.
Tình cảnh này khiến thôn dân ở một bên phải chậc chậc lấy làm kỳ lạ, đều nói Hách Liên Vân Thiên quả nhiên là tiên nhân hạ phàm, ngay cả lão hổ kiệt ngạo mà cũng có thể thuần phục. Phải biết rằng hổ là loài động vật cực kiêu ngạo, không hề quan tâm đến người nuôi dưỡng nó, dù ngươi có đối tốt với nó thì nó chưa chắc sẽ chịu thân cận với ngươi.
Thương Ngôn nghe thấy thì không cho là đúng, dù cho đối phương có là tiên nhân thì lão hổ chắc chắn sẽ không khuất phục, thà chết cũng muốn ở trong tư thế ngẩng cao đầu.
Cáo biệt những thôn dân nhiệt tình này, Hách Liên Vân Thiên tỏ vẻ còn muốn đến nói một tiếng với Khinh Hàn cô nương mà y đã từng gặp mặt một lần, Thương Ngôn hiển nhiên không có ý kiến, dù sao bất kể Hách Liên Vân Thiên đi đến chỗ nào thì y cũng sẽ giống như một bảo tiêu trung thành mà đi theo hắn, chẳng qua khó khăn chính là ở Tiểu Tam và Tiểu Tứ, để cho bọn nó trở về thì bọn nó kiên quyết không chịu, chết sống gì cũng muốn đi theo Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Tam lại càng khó đối phó hơn, nếu ngươi không đáp ứng thì nó sẽ ăn vạ mà lăn lộn kêu gào trên mặt đất, khiến cho Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy mà phải dở khóc dở cười.
Thật sự không còn cách nào khác, Hách Liên Vân Thiên đành phải dẫn bọn chúng theo, chỉ hy vọng rằng mang theo hai chú hổ con này lên trấn trên sẽ không gặp phải tai vạ hay là chọc phải phiền toái gì đó. Cũng may mắn rằng lo lắng của Hách Liên Vân Thiên không có phát sinh, mọi người dọc theo đường đi nhiều lắm cũng chỉ nhìn hai tiểu tử vui vẻ này thêm vài lần, mấy nữ hài tử lớn gan một chút thì khi nhìn thấy bộ dáng khả ái của hai tiểu tử kia sẽ muốn đi lên sờ vuốt vài cái, thế nhưng bọn họ đều bị răng nanh sắc bén của Tiểu Tam dọa lui, một đường này thật sự không xảy ra chuyện gì, an bình đến được đại môn của hậu viện lần trước.
Hách Liên Vân Thiên vẫn không nặng không nhẹ mà gõ cửa, lần này thay đổi là một tiểu nha đầu ra mở cửa, nhìn trông có vẻ là người quen cũ của Hách Liên Vân Thiên, thấy Hách Liên Vân Thiên thì tỏ ra kinh hỷ, vui mừng đến nỗi kéo tay Hách Liên Vân Thiên bước đi, ồn ào đến ồn ào đi, nào là Hách Liên công tử sao lại đến đây, trước đó không lâu tiểu thư vừa mới nhắc đến ngươi vân vân, còn thỉnh thoảng đưa ánh mắt bay qua bay lại trên người hai tiểu tử đáng yêu muốn chết kia, bày ra bộ dáng muốn đến sờ vài cái lại không dám, nhưng thật ra từ đầu đến cuối đều không để ý nhiều đến Thương Ngôn vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên.
Tiểu nha đầu đưa bọn họ đi qua hành lang đến gian nhà giữa, Thương Ngôn thì tò mò đánh giá xung quanh, dãy núi giả giữa hồ nước rất phiêu lượng, chỗ hành lang dẫn đến đình viện còn treo vải sa màu hồng phấn mỏng manh, cộng thêm bầu không khí thanh sạch tươi mát, chẳng qua Thương Ngôn vẫn luôn nhìn không hiểu, tò mò vì sao phải treo những thứ màu sắc rực rỡ này, không thấy bất tiện hay sao?
Lần này Thương Ngôn không dùng cách trèo tường nhập thất, đi theo Hách Liên Vân Thiên đến Noãn các lần trước, tiểu nha đầu dẫn đường kia tiến lên gõ cửa, cũng không đợi người bên trong trả lời đã hoan hoan hỉ hỉ mà đẩy cửa đi vào, “Tiểu thư, người xem ai tới này.”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn động cái là gào to?” Trong giọng nói toát lên ý bất đắc dĩ lại pha thêm nhiều phần trách cứ, “Vân Thiên?”
“Khinh Hàn cô nương.” Hách Liên Vân Thiên ôn nhu mà ứng thanh, sau đó chỉ thấy Khinh Hàn kia vừa nhìn đến Thương Ngôn thì lại dùng ánh mắt trêu chọc mà đánh giá y, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Thương Ngôn cũng không quản đến ánh mắt quái dị kia của Khinh Hàn, nghiêm mặt xem nàng như một đoàn không khí, không chớp mắt chút nào mà theo sau Hách Liên Vân Thiên ngồi xuống.
“Đã lớn như vậy rồi sao? Thật đáng yêu.” Nhìn thấy hai cục bông xù nằm sấp dựa vào bên chân của Hách Liên Vân Thiên, Khinh Hàn kia cũng thoát không được thiên tính của nữ hài tử, thích đến mức muốn tiến lên sờ vuốt một phen, thế nhưng lại bị Tiểu Tam không chút khách khí mà nhe nanh gầm lên một tiếng chặn ngang, Tiểu Tứ thì liếc mắt nhìn nàng một cái, vung vẩy cái đuôi rồi tiếp tục dựa vào trên người Tiểu Tam đi gặp Chu công.
(*) Đi gặp Chu công: nói ngắn gọn là đi ngủ.
Thương Ngôn thấy phản ứng của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, lại nhìn sang Khinh Hàn đang kinh ngạc, cười thầm một tiếng, ừm, không uổng công cho các ngươi ăn thịt, làm tốt lắm, hôm nay phá lệ cho các người lên giường ngủ.
“Xem ra Tiểu Tam không thích ngươi.” Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà phải bật cười, sau đó xoay người muốn bế Tiểu Tam lên, có điều hiện tại thân hình của Tiểu Tam đã không còn có thể để cho hắn ôm vào trong ngực được nữa, cho nên nhiều nhất chỉ là đặt cái đầu bông xù của nó gối lên đùi của Hách Liên Vân Thiên, dù là như thế cũng đã đủ khiến cho Tiểu Tam mừng rỡ đến mức thiếu chút nữa trực tiếp lăn lộn trên đùi của Hách Liên Vân Thiên, phải biết rằng bởi do Thương Ngôn ngăn cản, đã lâu rồi nó không được làm nũng trong lòng của Hách Liên Vân Thiên, cùng thân cận với hắn.
Khinh Hàn thấy Tiểu Tam hoàn toàn không cho nàng chút xíu mặt mũi, lại đi thân cận với Hách Liên Vân Thiên như thế thì càng thêm hâm mộ pha lẫn đố kỵ, muốn thừa dịp khi nó bị Hách Liên Vân Thiên ôm mà đến sờ thử một phen, thế nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng nhìn thấy, tựa như là nhìn thấu được tiểu tâm tư của nàng, đành thầm than một tiếng đáng tiếc, rốt cuộc cũng không đi lên tự khiến mình mất mặt.
“Hôm nay Vân Thiên vì sao lại đến?” Lúc nàng hỏi ra lời này thì lại chuyển về bộ dáng đoan trang ôn nhu, tựa như bộ dáng của tiểu cô nương xinh đẹp vừa rồi hoàn toàn là một loại ảo giác.
Hách Liên Vân Thiên đối với việc nàng thay đổi như thế cũng chỉ mỉm cười, nhưng thật ra Thương Ngôn lại nhìn nàng thêm vài cái, càng cảm nhận được đây quả là một nữ nhân kỳ quái, ân, nhìn thế nào cũng thấy Hách Liên Vân Thiên ôn nhu như nước thế này nhìn thuận mắt hơn.
“Ta muốn đi xa nhà một chuyến, ngày về chưa định rõ, cho nên trước tiên mang thuốc đến cho ngươi, ta đi vắng, ngươi phải tự biết chú ý đến thân thể của mình.” Hách Liên Vân Thiên cũng không nói đến việc mình muốn đi sâu vào trong núi Trữ Dương, cũng không nói mình đi tìm loại Chu quả trong truyền thuyết kia.
“Lần này là muốn du ngoạn đến nơi nào?” Khinh Hàn kia dường như không có chút kinh ngạc gì đối với việc Hách Liên Vân Thiên đi xa nhà, chỉ là lộ ra vẻ hâm mộ thản nhiên.
“Không nói chính xác được, vào sâu trong ngọn núi một chút, cần đi tìm một vài vị thuốc.”
“Y cũng đi cùng ngươi sao?” Khinh Hàn đột nhiên chỉ về phía Thương Ngôn.
“Ừm.”
“Ai, thật tốt a, một tấc cũng không rời.” Ánh mắt nhìn về phía Thương Ngôn lại bắt đầu lộ ra thứ mà Thương Ngôn nhìn không hiểu, ý cười xen lẫn… Ái muội?
Hách Liên Vân Thiên mỉm cười chẳng nói thêm gì.
“Một khi đã như vậy, nhân hôm nay khí trời trong lành, chúng ta cùng ra ngoài du hồ đi, coi như tiễn ngươi một chuyến, buồn bực ở trong phòng mấy ngày nay, ta đã sớm muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên tươi cười nhận lời, mà Tiểu Tam nằm trong lòng hắn dường như nghe hiểu mọi người muốn đi du ngoạn, mở bừng đôi mắt lười biếng.
Chờ đến khi bọn họ tới bên hồ thấy được thuyền nhỏ để du hồ thì Thương Ngôn lại buồn bực, nói là thuyền nhỏ nhưng thật ra đây là một chiếc thuyền hoa tinh xảo, phía trên cũng có treo màn sa hồng thắm giống như trong tiểu viện vừa rồi, thậm chí ngay cả tiểu nha đầu dẫn đường cho bọn họ cũng có ở đây, Thương Ngôn đã biết tên của nàng, Hạnh Nhi.
Chẳng qua y khó hiểu ở một chỗ, cớ sao thuyền này lại phải trang trí rực rỡ cầu kỳ như vậy, thậm chí ở đầu thuyền còn có treo thêm hai cái đèn lồng màu đỏ, tuy rằng hiện tại là ban ngày nên không thắp. Kỳ thật chuyện này thật sự không thể trách Thương Ngôn, y hoàn toàn không biết được chiếc thuyền hoa này là của “Hồng tụ thiêm hương”, nói thấp kém một chút thì chính là kỹ thuyền, đương nhiên cái này và thuyền hoa hay ngừng bên bờ hồ vào ban đêm để mời chào khách quan là có điểm khác. Chiếc thuyền hoa này của “Hồng tụ thiêm hương” chẳng qua chỉ dùng để đón ý nói hùa theo các vị công tử nhà giàu học đòi văn vẻ, cũng chỉ để bồi dưỡng tình cảm mà thôi, không phải thật sự là nơi mua bán xác thịt.
Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn còn có Khinh Hàn, ba người lần lượt cùng nhau lên thuyền, nhưng không đợi Hách Liên Vân Thiên đứng vững thì thuyền đột nhiên rung lắc mãnh liệt, thiếu chút nữa khiến cho đám người Hách Liên Vân Thiên ngã khỏi thuyền, may mắn là Thương Ngôn lập tức đỡ lấy eo của Hách Liên Vân Thiên, ôm hắn đứng vững vàng, sau đó liếc mắt thấy Khinh Hàn cũng sắp bị ngã khỏi thuyền thì vươn tay giữ lấy cánh tay của nàng, dù cho không bị ngã xuống nhưng đãi ngộ không được may mắn như Hách Liên Vân Thiên, đặt mông ngã ngồi trên mạng thuyền.
Trên thuyền xảy ra một trận gà bay chó sủa, mọi người vẫn còn chưa minh bạch được chuyện gì mới xảy ra thì chợt nghe thấy âm thanh bì bõm, tiếp theo sau đó là bọt nước nổi lên, người nào vừa mới ngã xuống sao?
Thương Ngôn cả kinh, muốn nhảy xuống cứu người, lại phát hiện không đúng, Hách Liên Vân Thiên và Khinh Hàn đều ở đây, tiểu nha đầu Hạnh Nhi và người chèo thuyền cũng ở đây, không có ai ngã xuống mà. Trong lúc Thương Ngôn vẫn đang cảm thấy kỳ quái, một cái đầu bông xù trắng muốt trồi lên từ mặt nước.
Tiểu Tam? …. Thì ra tiểu gia hỏa này đi theo sau Hách Liên Vân Thiên muốn lên thuyền, có điều do lần đầu tiên thấy thứ gọi là thuyền này nên hưng phấn quá đà, dùng cách nhảy trực tiếp lên thuyền, thế nhưng điểm rơi lần này lại quá tệ, vừa đúng ngay mép thuyền, vừa do thể trọng nặng lại cộng thêm lực nhảy lớn, hậu quả không cần nói thì ai cũng biết, không những tự biến mình thành “Chó rơi xuống nước” mà còn liên lụy mọi người trên thuyền cùng xuống tắm với nó.
Khinh Hàn rốt cuộc hiểu được vì sao lại thành ra thế này, cũng không để ý đến tư thế ngồi không lịch sự của mình, bật cười, ai bảo nó không để cho mình sờ một cái, quả thực đáng đời mà, ngay cả Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy cũng không nhịn được phải bật cười, tiểu tử này không gây ra chút tai họa thì không an tâm được, chỉ có mình Thương Ngôn vẫn còn ngây ngốc ôm lấy Hách Liên Vân Thiên không buông tay, hơn nữa đỏ mặt thành một mảnh, may mắn mà lực chú ý của mọi người đều bị Tiểu Tam hấp dẫn đi nên mới không chú ý đến biểu hiện dị thường của y.
Cách lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể của Hách Liên Vân Thiên, khiến cho con tim của y nhảy lên rộn ràng, tựa như là một loại phép thuật bùa chú gì đó khiến cho cánh tay của mình vòng qua thắt lưng của hắn giống như bị đông cứng, như thế nào cũng không di chuyển được, lại dâng lên một cỗ xúc động muốn cứ như vậy mà ôm hắn vào trong ngực, nhất là khi Hách Liên Vân Thiên lộ ra cái tươi cười thản nhiên hàm chứa ý vị sủng nịch này khiến cho y nảy ra ý niệm mặc kệ Chu quả, Hắc quả linh tinh, cứ như vậy mà chung sống cùng Hách Liên Vân Thiên, còn có thêm hai tiểu tử khiến người ta phiền lòng kia, cứ như vậy trải qua một đời.
Thẳng đến khi lông mao cả người đều bị ẩm ướt thấp dính, toàn nhân nhiễu nước thì Tiểu Tam mới chật vật bò từ trong nước lên thuyền, nghịch ngợm đứng trên sàn thuyền mà vẫy lông giũ nước khiến cho nước văng tung tóe khắp nơi, đến khi một giọt nước văng đến trên mặt Thương Ngôn thì y mới giật mình tỉnh lại.
Mộng cảnh không chân thật kia như tấm gương mà vỡ vụn, âm thanh xung quanh đều đồng loạt truyền đến, tiếng cười phấn khích của Hạnh Nhi, tiếng hô quát của người chèo thuyền, lúc này Thương Ngôn mới như điện giật mà buông cánh tay đang vây quanh thắt lưng của Hách Liên Vân Thiên, bày ra bộ dáng hoảng hồn lúng túng, vừa rồi y đã làm gì vậy?
Thuyền hoa chậm rãi hướng đến giữa hồ, Hách Liên Vân Thiên và Khinh Hàn đang bàn luận một chút về thơ từ thi họa, Thương Ngôn nghe vào một câu cũng không hiểu, chỉ đi qua ôm Tiểu Tam ướt nhẹp lại muốn dán lên người Hách Liên Vân Thiên, tìm một ít vải khô sạch sẽ, nhẹ nhàng thay nó lau khô lông trên người, thuận tiện ngẫm nghĩ lại xem chính mình rốt cuộc là bị làm sao.
Y vì sao lại luôn muốn cùng một chỗ với Hách Liên Vân Thiên, muốn thân cận với hắn, chẳng qua hắn rõ ràng là nam tử mà, y cũng là nam tử đó, à, là giống đực, nếu như bị hấp dẫn thì không phải nên bị giống cái hấp dẫn sao? Nói ví dụ như Khinh Hàn? Thương Ngôn quay sang nhìn nữ tử đang gảy huyền cầm bên cạnh Hách Liên Vân Thiên, tinh tế đánh giá dung mạo của Khinh Hàn, ừm, rất được, thậm chí ngay cả khí chất trên người cũng rất giống với Hách Liên Vân Thiên, chẳng qua cớ sao y nhìn nàng mà một chút xíu ý niệm muốn thân cận trong đầu cũng không có.
Có lẽ do chú ý đến Thương Ngôn nhìn mình chằm chằm, Khinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn y một cái, thấy y nhìn thẳng vào mình, lại nhìn sang Hách Liên Vân Thiên bên cạnh, trên mặt nàng lại kéo lên một nụ cười trêu chọc, cười đến mức Thương Ngôn nhìn mà sợ hãi.
Y quyết định về sau phải cách xa nữ nhân này một chút, nàng căn bản một chút cũng không giống với Hách Liên Vân Thiên, không hề có tâm địa thiện lương, nét dịu dàng như ngọc giống như Hách Liên Vân Thiên. Chao ôi, sao lại nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên rồi, hay là đã bị tà ma xâm lấn? Sau đó sản sinh tâm ma? Thương Ngôn nghĩ đến đây thì lập tức cả kinh, biểu hiện của mình quả thật rất giống như nảy sinh tâm ma….
Vừa nghĩ đến vấn đề này vừa lau khô lông cho Tiểu Tam, lực đạo trên tay bất tri bất giác lại mất khống chế, dùng sức một cái suýt chút nữa lau đi mất mấy túm lông của Tiểu Tam, khiến cho Tiểu Tam đau đến mức kêu lên một tiếng, sau đó lập tức gầm lên đầy giận dữ đối với Thương Ngôn không biết nặng nhẹ mà làm đau người ta.
Tựa như đáp lại tiếng gầm gừ giận dữ của Tiểu Tam, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận âm thanh trầm nặng, Tiểu Tam cũng sửng sốt, không nghĩ tới một tiếng gầm của mình mà có thể uy mãnh như vậy, còn chưa kịp đắc ý xong, bầu trời đầy nắng bên ngoài đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, trong phút chốc sấm chớp nổi lên rồi đổ mưa như trút nước.Hết chương 9.
Thuyền hoa
Edit: Chrysanthemum
Dù Hách Liên Vân Thiên nói là lúc nào cũng có thể khởi hành vào trong núi, chẳng qua cũng không thể thật sự xuất phát ngay vào ngày hôm sau, tốt xấu gì hắn cũng phải làm vài việc chuẩn bị trước khi đi, tỷ như xuống núi thông báo cho thôn dân ở thôn Tiểu Tang một tiếng rằng mình sẽ có một đoạn thời gian vắng nhà, sau đó còn phải đưa dược liệu cần thiết khi hành tẩu trong núi rừng cho bọn họ, phòng khi cần đến.
Đi theo lần này ngoại trừ Thương Ngôn đương nhiên còn có Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Hiện tại hai tiểu tử này đã không thể gọi “Tiểu” được nữa, thời gian hơn một tháng khiến thân hình của bọn nó quả thực giống như quả cầu được thổi hơi, vù vù thoắt cái lớn nhanh như phỗng, bây giờ đã lớn cỡ một con nghé nhỏ rồi. Thật sự tưởng tượng không ra được, lúc trước khi chúng nó mới vừa sinh ra chỉ lớn cỡ một bàn tay, vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, lại còn khó coi như vậy, hiện tại so sánh với lúc trước quả thực hoàn toàn giống như hai loài sinh vật.
Hiện tại chính là khác biệt rất lớn so với lúc trước, mặc dù vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng với bộ lông tuyết trắng cộng thêm thân thể cường tráng của bọn chúng thì đã bắt đầu hiển lộ ra khí thế của chúa tể sơn lâm, một đôi mắt xanh biết linh động sáng ngời, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm, chẳng qua là vẫn nghịch ngợm phá phách giống như trước, vẫn thích quấn lấy đòi hỏi Hách Liên Vân Thiên chơi cùng với bọn nó, thẳng đến mức khiến cho Thương Ngôn đau đầu không thôi.
Bởi vì khí lực của hai tiểu tử này càng lúc càng lớn, gay go nhất chính là nếu như bọn chúng không biết khống chế mà ngày càng gia tăng lực đạo, hành động đùa giỡn trong mắt bọn chúng có lẽ không cẩn thận một chút thôi sẽ làm Hách Liên Vân Thiên bị thương.
Thương Ngôn vạn phần chú ý đến hai tên tiểu tử không biết nặng nhẹ này, buổi tối lại càng không chấp thuận cho hai tên đã muốn to bằng con trâu nhỏ này bò lên giường chen chúc với Hách Liên Vân Thiên. Có trời mới biết bọn nó có xoay người một cái rồi đè lên Hách Liên Vân Thiên hay không, hoặc là ngủ say rồi lại tưởng đầu của Hách Liên Vân Thiên là đồ ăn mà gặm cắn.
Hơn nữa một cái giường như vậy, cho dù đã được làm mới rất tốt, thế nhưng Thương Ngôn hiển nhiên quên mất chuyện thân thể của hai tiểu tử này sẽ lớn lên mỗi ngày, lại còn nghĩ thân hình của bọn nó giống như hai con mèo nhỏ thôi nên làm giường rõ ràng không đủ lớn, chỉ có hai nam nhân ngủ thì còn rất rộng, thế nhưng nếu có thêm đến hai lão hổ không an phận? Nói đùa cái gì vậy, y một chút cũng không muốn khảo nghiệm độ bền chắc của cái giường y mới làm, cũng không muốn thấy chuyện nửa đêm tỉnh lại rồi phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà.
Cho nên Tiểu Tam và Tiểu Tứ chỉ có thể quy phục trước dâm uy của Thương Ngôn, ủy ủy khuất khuất mà cuộn mình dưới chân giường, ai oán mà nhìn lên Hách Liên Vân Thiên, đồng thời oán hận đánh giá Thương Ngôn, thầm nghĩ buổi tối thừa dịp y ngủ rồi cắn một ngụm đứt cổ của y, người kia thật sự quá đáng ghét, bất luận khi nào thì cũng cản trở bọn nó thân cận với Hách Liên Vân Thiên, một mình chiếm lấy hắn, không cho hắn chơi cùng với bọn nó, nhưng mà…. Ý nghĩ tốt đẹp này chỉ có thể diễn ra trong cái đầu nhỏ của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, hiện thực tàn khốc nói cho chúng biết rằng cả hai chúng nó cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thương Ngôn, cho nên cũng chỉ có thể dùng ánh mắt mà giết chết y. Ân, chỉ xem trên phương diện cơ thể thôi thì chúng nó có thể không đánh lại y, vậy nên đành miễn cưỡng để cho y và Hách Liên Vân Thiên cùng ngủ trên một cái giường.
Thôn dân thấy Hách Liên Vân Thiên cư nhiên lại mang theo hai tiểu lão hổ không thể nào nhận sai này thì tự nhiên khó tránh khỏi phải khuyên bảo một phen, bảo Hách Liên Vân Thiên ngàn vạn lần phải cẩn thận hoặc là có người còn thẳng thắn hơn, bảo là thừa dịp hiện tại mà giết chết chúng nó đi, có điều thực đáng tiếc bộ lông xinh đẹp đó, nếu như lớn thêm chút đỉnh thì có thể bán được với giá không tồi. Hách Liên Vân Thiên nghe xong hiển nhiên là lắc đầu, mà Tiểu Tam tựa như nghe hiểu được ác ý của những thôn dân đối với bọn nó, từng đợt gào rống phát ra từ trong cổ họng, ý tứ cảnh cáo hiển lộ rất rõ ràng, nếu như không phải thấy Hách Liên Vân Thiên có giao hảo với bọn họ thì nói không chừng nó đã sớm xông lên cắn chết mấy người đánh chủ ý lên bộ lông của nó rồi.
Hách Liên Vân Thiên bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống trấn an Tiểu Tam, vuốt ve cái đầu của lão đại kia, bày ra bộ dáng sủng nịch cực kỳ. Tiểu Tam vốn đang bày ra một bộ nhắm người để cắn lại lập tức dịu ngoan giống như một con mèo, nhu thuận cúi đầu để cho Hách Liên Vân Thiên vuốt ve, còn thỉnh thoảng lấy thân thể cọ cọ hắn, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, chỉ còn thiếu ngửa bụng lăn lộn trên mặt đất. Bộ dáng chân chó này khiến cho Thương Ngôn không khỏi phải bĩu môi, thật sự là làm mất mặt loài hổ, ngay cả Tiểu Tứ mà cũng lấy móng vuốt che mắt, bày ra bộ dáng khinh bỉ lại không dám nhìn tiếp.
Tình cảnh này khiến thôn dân ở một bên phải chậc chậc lấy làm kỳ lạ, đều nói Hách Liên Vân Thiên quả nhiên là tiên nhân hạ phàm, ngay cả lão hổ kiệt ngạo mà cũng có thể thuần phục. Phải biết rằng hổ là loài động vật cực kiêu ngạo, không hề quan tâm đến người nuôi dưỡng nó, dù ngươi có đối tốt với nó thì nó chưa chắc sẽ chịu thân cận với ngươi.
Thương Ngôn nghe thấy thì không cho là đúng, dù cho đối phương có là tiên nhân thì lão hổ chắc chắn sẽ không khuất phục, thà chết cũng muốn ở trong tư thế ngẩng cao đầu.
Cáo biệt những thôn dân nhiệt tình này, Hách Liên Vân Thiên tỏ vẻ còn muốn đến nói một tiếng với Khinh Hàn cô nương mà y đã từng gặp mặt một lần, Thương Ngôn hiển nhiên không có ý kiến, dù sao bất kể Hách Liên Vân Thiên đi đến chỗ nào thì y cũng sẽ giống như một bảo tiêu trung thành mà đi theo hắn, chẳng qua khó khăn chính là ở Tiểu Tam và Tiểu Tứ, để cho bọn nó trở về thì bọn nó kiên quyết không chịu, chết sống gì cũng muốn đi theo Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Tam lại càng khó đối phó hơn, nếu ngươi không đáp ứng thì nó sẽ ăn vạ mà lăn lộn kêu gào trên mặt đất, khiến cho Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy mà phải dở khóc dở cười.
Thật sự không còn cách nào khác, Hách Liên Vân Thiên đành phải dẫn bọn chúng theo, chỉ hy vọng rằng mang theo hai chú hổ con này lên trấn trên sẽ không gặp phải tai vạ hay là chọc phải phiền toái gì đó. Cũng may mắn rằng lo lắng của Hách Liên Vân Thiên không có phát sinh, mọi người dọc theo đường đi nhiều lắm cũng chỉ nhìn hai tiểu tử vui vẻ này thêm vài lần, mấy nữ hài tử lớn gan một chút thì khi nhìn thấy bộ dáng khả ái của hai tiểu tử kia sẽ muốn đi lên sờ vuốt vài cái, thế nhưng bọn họ đều bị răng nanh sắc bén của Tiểu Tam dọa lui, một đường này thật sự không xảy ra chuyện gì, an bình đến được đại môn của hậu viện lần trước.
Hách Liên Vân Thiên vẫn không nặng không nhẹ mà gõ cửa, lần này thay đổi là một tiểu nha đầu ra mở cửa, nhìn trông có vẻ là người quen cũ của Hách Liên Vân Thiên, thấy Hách Liên Vân Thiên thì tỏ ra kinh hỷ, vui mừng đến nỗi kéo tay Hách Liên Vân Thiên bước đi, ồn ào đến ồn ào đi, nào là Hách Liên công tử sao lại đến đây, trước đó không lâu tiểu thư vừa mới nhắc đến ngươi vân vân, còn thỉnh thoảng đưa ánh mắt bay qua bay lại trên người hai tiểu tử đáng yêu muốn chết kia, bày ra bộ dáng muốn đến sờ vài cái lại không dám, nhưng thật ra từ đầu đến cuối đều không để ý nhiều đến Thương Ngôn vẫn luôn nhắm mắt theo đuôi ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên.
Tiểu nha đầu đưa bọn họ đi qua hành lang đến gian nhà giữa, Thương Ngôn thì tò mò đánh giá xung quanh, dãy núi giả giữa hồ nước rất phiêu lượng, chỗ hành lang dẫn đến đình viện còn treo vải sa màu hồng phấn mỏng manh, cộng thêm bầu không khí thanh sạch tươi mát, chẳng qua Thương Ngôn vẫn luôn nhìn không hiểu, tò mò vì sao phải treo những thứ màu sắc rực rỡ này, không thấy bất tiện hay sao?
Lần này Thương Ngôn không dùng cách trèo tường nhập thất, đi theo Hách Liên Vân Thiên đến Noãn các lần trước, tiểu nha đầu dẫn đường kia tiến lên gõ cửa, cũng không đợi người bên trong trả lời đã hoan hoan hỉ hỉ mà đẩy cửa đi vào, “Tiểu thư, người xem ai tới này.”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn động cái là gào to?” Trong giọng nói toát lên ý bất đắc dĩ lại pha thêm nhiều phần trách cứ, “Vân Thiên?”
“Khinh Hàn cô nương.” Hách Liên Vân Thiên ôn nhu mà ứng thanh, sau đó chỉ thấy Khinh Hàn kia vừa nhìn đến Thương Ngôn thì lại dùng ánh mắt trêu chọc mà đánh giá y, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Thương Ngôn cũng không quản đến ánh mắt quái dị kia của Khinh Hàn, nghiêm mặt xem nàng như một đoàn không khí, không chớp mắt chút nào mà theo sau Hách Liên Vân Thiên ngồi xuống.
“Đã lớn như vậy rồi sao? Thật đáng yêu.” Nhìn thấy hai cục bông xù nằm sấp dựa vào bên chân của Hách Liên Vân Thiên, Khinh Hàn kia cũng thoát không được thiên tính của nữ hài tử, thích đến mức muốn tiến lên sờ vuốt một phen, thế nhưng lại bị Tiểu Tam không chút khách khí mà nhe nanh gầm lên một tiếng chặn ngang, Tiểu Tứ thì liếc mắt nhìn nàng một cái, vung vẩy cái đuôi rồi tiếp tục dựa vào trên người Tiểu Tam đi gặp Chu công.
(*) Đi gặp Chu công: nói ngắn gọn là đi ngủ.
Thương Ngôn thấy phản ứng của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, lại nhìn sang Khinh Hàn đang kinh ngạc, cười thầm một tiếng, ừm, không uổng công cho các ngươi ăn thịt, làm tốt lắm, hôm nay phá lệ cho các người lên giường ngủ.
“Xem ra Tiểu Tam không thích ngươi.” Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà phải bật cười, sau đó xoay người muốn bế Tiểu Tam lên, có điều hiện tại thân hình của Tiểu Tam đã không còn có thể để cho hắn ôm vào trong ngực được nữa, cho nên nhiều nhất chỉ là đặt cái đầu bông xù của nó gối lên đùi của Hách Liên Vân Thiên, dù là như thế cũng đã đủ khiến cho Tiểu Tam mừng rỡ đến mức thiếu chút nữa trực tiếp lăn lộn trên đùi của Hách Liên Vân Thiên, phải biết rằng bởi do Thương Ngôn ngăn cản, đã lâu rồi nó không được làm nũng trong lòng của Hách Liên Vân Thiên, cùng thân cận với hắn.
Khinh Hàn thấy Tiểu Tam hoàn toàn không cho nàng chút xíu mặt mũi, lại đi thân cận với Hách Liên Vân Thiên như thế thì càng thêm hâm mộ pha lẫn đố kỵ, muốn thừa dịp khi nó bị Hách Liên Vân Thiên ôm mà đến sờ thử một phen, thế nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng nhìn thấy, tựa như là nhìn thấu được tiểu tâm tư của nàng, đành thầm than một tiếng đáng tiếc, rốt cuộc cũng không đi lên tự khiến mình mất mặt.
“Hôm nay Vân Thiên vì sao lại đến?” Lúc nàng hỏi ra lời này thì lại chuyển về bộ dáng đoan trang ôn nhu, tựa như bộ dáng của tiểu cô nương xinh đẹp vừa rồi hoàn toàn là một loại ảo giác.
Hách Liên Vân Thiên đối với việc nàng thay đổi như thế cũng chỉ mỉm cười, nhưng thật ra Thương Ngôn lại nhìn nàng thêm vài cái, càng cảm nhận được đây quả là một nữ nhân kỳ quái, ân, nhìn thế nào cũng thấy Hách Liên Vân Thiên ôn nhu như nước thế này nhìn thuận mắt hơn.
“Ta muốn đi xa nhà một chuyến, ngày về chưa định rõ, cho nên trước tiên mang thuốc đến cho ngươi, ta đi vắng, ngươi phải tự biết chú ý đến thân thể của mình.” Hách Liên Vân Thiên cũng không nói đến việc mình muốn đi sâu vào trong núi Trữ Dương, cũng không nói mình đi tìm loại Chu quả trong truyền thuyết kia.
“Lần này là muốn du ngoạn đến nơi nào?” Khinh Hàn kia dường như không có chút kinh ngạc gì đối với việc Hách Liên Vân Thiên đi xa nhà, chỉ là lộ ra vẻ hâm mộ thản nhiên.
“Không nói chính xác được, vào sâu trong ngọn núi một chút, cần đi tìm một vài vị thuốc.”
“Y cũng đi cùng ngươi sao?” Khinh Hàn đột nhiên chỉ về phía Thương Ngôn.
“Ừm.”
“Ai, thật tốt a, một tấc cũng không rời.” Ánh mắt nhìn về phía Thương Ngôn lại bắt đầu lộ ra thứ mà Thương Ngôn nhìn không hiểu, ý cười xen lẫn… Ái muội?
Hách Liên Vân Thiên mỉm cười chẳng nói thêm gì.
“Một khi đã như vậy, nhân hôm nay khí trời trong lành, chúng ta cùng ra ngoài du hồ đi, coi như tiễn ngươi một chuyến, buồn bực ở trong phòng mấy ngày nay, ta đã sớm muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên tươi cười nhận lời, mà Tiểu Tam nằm trong lòng hắn dường như nghe hiểu mọi người muốn đi du ngoạn, mở bừng đôi mắt lười biếng.
Chờ đến khi bọn họ tới bên hồ thấy được thuyền nhỏ để du hồ thì Thương Ngôn lại buồn bực, nói là thuyền nhỏ nhưng thật ra đây là một chiếc thuyền hoa tinh xảo, phía trên cũng có treo màn sa hồng thắm giống như trong tiểu viện vừa rồi, thậm chí ngay cả tiểu nha đầu dẫn đường cho bọn họ cũng có ở đây, Thương Ngôn đã biết tên của nàng, Hạnh Nhi.
Chẳng qua y khó hiểu ở một chỗ, cớ sao thuyền này lại phải trang trí rực rỡ cầu kỳ như vậy, thậm chí ở đầu thuyền còn có treo thêm hai cái đèn lồng màu đỏ, tuy rằng hiện tại là ban ngày nên không thắp. Kỳ thật chuyện này thật sự không thể trách Thương Ngôn, y hoàn toàn không biết được chiếc thuyền hoa này là của “Hồng tụ thiêm hương”, nói thấp kém một chút thì chính là kỹ thuyền, đương nhiên cái này và thuyền hoa hay ngừng bên bờ hồ vào ban đêm để mời chào khách quan là có điểm khác. Chiếc thuyền hoa này của “Hồng tụ thiêm hương” chẳng qua chỉ dùng để đón ý nói hùa theo các vị công tử nhà giàu học đòi văn vẻ, cũng chỉ để bồi dưỡng tình cảm mà thôi, không phải thật sự là nơi mua bán xác thịt.
Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn còn có Khinh Hàn, ba người lần lượt cùng nhau lên thuyền, nhưng không đợi Hách Liên Vân Thiên đứng vững thì thuyền đột nhiên rung lắc mãnh liệt, thiếu chút nữa khiến cho đám người Hách Liên Vân Thiên ngã khỏi thuyền, may mắn là Thương Ngôn lập tức đỡ lấy eo của Hách Liên Vân Thiên, ôm hắn đứng vững vàng, sau đó liếc mắt thấy Khinh Hàn cũng sắp bị ngã khỏi thuyền thì vươn tay giữ lấy cánh tay của nàng, dù cho không bị ngã xuống nhưng đãi ngộ không được may mắn như Hách Liên Vân Thiên, đặt mông ngã ngồi trên mạng thuyền.
Trên thuyền xảy ra một trận gà bay chó sủa, mọi người vẫn còn chưa minh bạch được chuyện gì mới xảy ra thì chợt nghe thấy âm thanh bì bõm, tiếp theo sau đó là bọt nước nổi lên, người nào vừa mới ngã xuống sao?
Thương Ngôn cả kinh, muốn nhảy xuống cứu người, lại phát hiện không đúng, Hách Liên Vân Thiên và Khinh Hàn đều ở đây, tiểu nha đầu Hạnh Nhi và người chèo thuyền cũng ở đây, không có ai ngã xuống mà. Trong lúc Thương Ngôn vẫn đang cảm thấy kỳ quái, một cái đầu bông xù trắng muốt trồi lên từ mặt nước.
Tiểu Tam? …. Thì ra tiểu gia hỏa này đi theo sau Hách Liên Vân Thiên muốn lên thuyền, có điều do lần đầu tiên thấy thứ gọi là thuyền này nên hưng phấn quá đà, dùng cách nhảy trực tiếp lên thuyền, thế nhưng điểm rơi lần này lại quá tệ, vừa đúng ngay mép thuyền, vừa do thể trọng nặng lại cộng thêm lực nhảy lớn, hậu quả không cần nói thì ai cũng biết, không những tự biến mình thành “Chó rơi xuống nước” mà còn liên lụy mọi người trên thuyền cùng xuống tắm với nó.
Khinh Hàn rốt cuộc hiểu được vì sao lại thành ra thế này, cũng không để ý đến tư thế ngồi không lịch sự của mình, bật cười, ai bảo nó không để cho mình sờ một cái, quả thực đáng đời mà, ngay cả Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy cũng không nhịn được phải bật cười, tiểu tử này không gây ra chút tai họa thì không an tâm được, chỉ có mình Thương Ngôn vẫn còn ngây ngốc ôm lấy Hách Liên Vân Thiên không buông tay, hơn nữa đỏ mặt thành một mảnh, may mắn mà lực chú ý của mọi người đều bị Tiểu Tam hấp dẫn đi nên mới không chú ý đến biểu hiện dị thường của y.
Cách lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể của Hách Liên Vân Thiên, khiến cho con tim của y nhảy lên rộn ràng, tựa như là một loại phép thuật bùa chú gì đó khiến cho cánh tay của mình vòng qua thắt lưng của hắn giống như bị đông cứng, như thế nào cũng không di chuyển được, lại dâng lên một cỗ xúc động muốn cứ như vậy mà ôm hắn vào trong ngực, nhất là khi Hách Liên Vân Thiên lộ ra cái tươi cười thản nhiên hàm chứa ý vị sủng nịch này khiến cho y nảy ra ý niệm mặc kệ Chu quả, Hắc quả linh tinh, cứ như vậy mà chung sống cùng Hách Liên Vân Thiên, còn có thêm hai tiểu tử khiến người ta phiền lòng kia, cứ như vậy trải qua một đời.
Thẳng đến khi lông mao cả người đều bị ẩm ướt thấp dính, toàn nhân nhiễu nước thì Tiểu Tam mới chật vật bò từ trong nước lên thuyền, nghịch ngợm đứng trên sàn thuyền mà vẫy lông giũ nước khiến cho nước văng tung tóe khắp nơi, đến khi một giọt nước văng đến trên mặt Thương Ngôn thì y mới giật mình tỉnh lại.
Mộng cảnh không chân thật kia như tấm gương mà vỡ vụn, âm thanh xung quanh đều đồng loạt truyền đến, tiếng cười phấn khích của Hạnh Nhi, tiếng hô quát của người chèo thuyền, lúc này Thương Ngôn mới như điện giật mà buông cánh tay đang vây quanh thắt lưng của Hách Liên Vân Thiên, bày ra bộ dáng hoảng hồn lúng túng, vừa rồi y đã làm gì vậy?
Thuyền hoa chậm rãi hướng đến giữa hồ, Hách Liên Vân Thiên và Khinh Hàn đang bàn luận một chút về thơ từ thi họa, Thương Ngôn nghe vào một câu cũng không hiểu, chỉ đi qua ôm Tiểu Tam ướt nhẹp lại muốn dán lên người Hách Liên Vân Thiên, tìm một ít vải khô sạch sẽ, nhẹ nhàng thay nó lau khô lông trên người, thuận tiện ngẫm nghĩ lại xem chính mình rốt cuộc là bị làm sao.
Y vì sao lại luôn muốn cùng một chỗ với Hách Liên Vân Thiên, muốn thân cận với hắn, chẳng qua hắn rõ ràng là nam tử mà, y cũng là nam tử đó, à, là giống đực, nếu như bị hấp dẫn thì không phải nên bị giống cái hấp dẫn sao? Nói ví dụ như Khinh Hàn? Thương Ngôn quay sang nhìn nữ tử đang gảy huyền cầm bên cạnh Hách Liên Vân Thiên, tinh tế đánh giá dung mạo của Khinh Hàn, ừm, rất được, thậm chí ngay cả khí chất trên người cũng rất giống với Hách Liên Vân Thiên, chẳng qua cớ sao y nhìn nàng mà một chút xíu ý niệm muốn thân cận trong đầu cũng không có.
Có lẽ do chú ý đến Thương Ngôn nhìn mình chằm chằm, Khinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn y một cái, thấy y nhìn thẳng vào mình, lại nhìn sang Hách Liên Vân Thiên bên cạnh, trên mặt nàng lại kéo lên một nụ cười trêu chọc, cười đến mức Thương Ngôn nhìn mà sợ hãi.
Y quyết định về sau phải cách xa nữ nhân này một chút, nàng căn bản một chút cũng không giống với Hách Liên Vân Thiên, không hề có tâm địa thiện lương, nét dịu dàng như ngọc giống như Hách Liên Vân Thiên. Chao ôi, sao lại nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên rồi, hay là đã bị tà ma xâm lấn? Sau đó sản sinh tâm ma? Thương Ngôn nghĩ đến đây thì lập tức cả kinh, biểu hiện của mình quả thật rất giống như nảy sinh tâm ma….
Vừa nghĩ đến vấn đề này vừa lau khô lông cho Tiểu Tam, lực đạo trên tay bất tri bất giác lại mất khống chế, dùng sức một cái suýt chút nữa lau đi mất mấy túm lông của Tiểu Tam, khiến cho Tiểu Tam đau đến mức kêu lên một tiếng, sau đó lập tức gầm lên đầy giận dữ đối với Thương Ngôn không biết nặng nhẹ mà làm đau người ta.
Tựa như đáp lại tiếng gầm gừ giận dữ của Tiểu Tam, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận âm thanh trầm nặng, Tiểu Tam cũng sửng sốt, không nghĩ tới một tiếng gầm của mình mà có thể uy mãnh như vậy, còn chưa kịp đắc ý xong, bầu trời đầy nắng bên ngoài đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, trong phút chốc sấm chớp nổi lên rồi đổ mưa như trút nước.Hết chương 9.
Thuyền hoa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook