Vân Điệp Xuyên Qua
-
Chương 31
Yêu cho sự sống tồn tại
Sống cho tình yêu bắt đầu
Càn Phong mưa bay gió rét, sấm rền gầm thét, vạn vật im lìm sinh sôi nảy nở dưới sự oanh tạc của bão táp.
Vó ngựa xé gió xuyên mưa ngày một gần cửa khẩu, thành trì tĩnh lặng đứng giữa màn mưa bồng bềnh như bao trọn cả vòm trời Sở quốc. Thủ Huyết tự động mở đường, hắn thúc ngựa lên phía trước đến gần cổng thành lấy ra một lệnh bài thảy cho lính gác, nói vài câu gì đó khiến tên kia nhìn về phía này trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi.
Sở Hiên thả lỏng cương để tuấn mã chậm rãi tiến lên phía trước thẳng vào trong thành, quân lính hai bên đồng loạt quỳ rạp xuống đất đợi đến khi bóng lưng tuấn lãng kia khuất trong màn mưa mới chậm chạp đứng dậy.
Ba người hai ngựa cấp tốc vào thành
Móng ngựa dẫm lên bùn đất, phi nhanh tựa truy phong. Sở Hiên hít sâu..! mùi vị lạnh lẽo lan tràn trong khoan mũi, mị mục như họa ẩn trong làn mưa toát ra lãnh khí ngang tàng vốn có, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ khóe môi ướt át...
Càn Phong, bổn vương đã trở về... !
.
...Phù Châu...
"ca, nơi này kề cận Sở quốc ở lâu rất nguy hiễm, huynh hãy trở về thành Tuyên An. Muội sẽ ở lại tiếp tục tìm kiếm Mộc Khương"
Diệp Tư Đằng vô thần nhìn muội muội khóc lóc, đôi mắt mắt ngây thơ kia một chút hắn cũng không muốn nhìn. Môi nàng cứ khép mở không ngừng khiến lòng hắn càng thêm phiền chán. Đột nhiên tiếng khóc ngưng hẳn, đôi mắt ngập nước của muội muội trở nên giận dữ
"Huynh có để lời nói của muội vào tai không, hay hồn phách lại bay đến chổ Kiều Vãn Ninh rồi? Tần Phương cũng đã nói nàng ta là đang mãi mê đeo bám Càn vương đấy. Hừ...Huynh đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng nữa, đợi đến lúc cánh tay này của huynh phế đi nàng ta cũng không đoái hoài đến đâu"
Nghe đến cái tên Kiều Vãn Ninh, Diệp Tư Đằng thoáng ngưng thần sau đó trầm giọng: "muội,nói,đủ,chưa"
"..huynh vì nàng ta mà nổi giận với muội?"
Diệp Tư Đằng nhắm mắt bộ dáng không quan tâm đến người trước mặt lạnh nhạt nói
"nói đủ rồi thì ra ngoài đi, ta muốn nghĩ ngơi"
Nhìn tuấn nhan có chút tiều tụy của người trên giường, Diệp Tư Tuyết thống khổ xoay lưng chạy ra ngoài, trước khi đi còn mắng to
"ca, huynh là tên khốn kiếp. Tay của huynh bị như vậy là đáng lắm" Vì cái gì ca ca luôn lạnh nhạt với nàng, ca ca cũng không thương nàng. Đều vì tiện nhân Kiều Vãn Ninh dùng tư sắc mê hoặc ca ca...
Đợi đến lúc bóng dáng mãnh mai khuất sau màn trướng Diệp Tư Đằng mới mở mắt, gương mặt tuấn mỹ dần lộ vẽ bi phẫn cùng đau xót
Hắn man mán nhớ rằng khi còn nhỏ hắn rất thương yêu vị muội muội này, nhưng đột nhiên vào năm mười lăm tuổi sự hiện diện của Diệp Tư Tuyết ngày càng mờ ảo, yêu thương hắn dành cho nàng cũng nhạt dần rồi biến mất, cũng vào lúc đó hắn phát hiện tình cảm của mình đối với Kiều Vãn Ninh rất đặc biệt. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng rất nhanh Diệp Tư Đằng cảm nhận được đó là tình yêu, hơn nữa hắn còn yêu rất đậm, đó là một tình yêu bất chấp tất cả
Kiều Vãn Ninh là quận chúa của Sở quốc được đưa sang làm con tin, vậy mà phụ thân đối với việc hắn có tình ý với nàng lại rất thản nhiên chấp nhận. Diệp Tư Đằng có lúc đã nghi ngờ ông ta có dụng ý riêng, nhưng cũng không thắc mắc điều này quá lâu, bởi chỉ cần được ở cạnh Kiều Vãn Ninh hắn đã thấy hạnh phúc lắm rồi, còn quản nhiều việc như vậy làm gì
Tuy nhiên có một điều kì lạ Diệp Tư Đằng không thể lí giải được, vì sao hắn yêu Kiều Vãn Ninh nhiều như vậy, tâm tư đều đặt hết trên người nàng ấy. Vậy thì tại sao...mỗi khi cách biệt nhau hắn lại không thấy nhớ nhung. Lúc nãy khi nghe thấy Diệp Tư Tuyết nhắc đến Kiều Vãn Ninh hắn mới nhớ đến... à thì ra Kiều Vãn Ninh chính là người hắn yêu
Còn về Diệp Tư Tuyết... hắn cau mày. Thôi, hắn không muốn nghĩ
"Tần Phương"
"Có thuộc hạ"
"Tối nay ngươi cùng Tuyết Nhi lập tức lên đường trở về Tuyên An"
Tần Phương nhíu mày lo lắng
"thương thế của chủ tử..."
Thở dài một tiếng, Diệp Tư Đằng lắc đầu: "vẫn chưa chết được, ngươi ở lại cũng không giúp được gì, chi bằng trở về Tuyên An chỉnh đốn lại quân lực giúp ta trì hoãn vài ngày"
"Chỉ sợ tiểu thư sẽ..."
Ánh mắt Diệp Tư Đằng vút qua một tia sắc lạnh
"bằng mọi cách... đưa nàng trở về. Chụp thuốc mê hay đánh ngất tùy ngươi xử lí"
Tần Phương cuối đầu đáp cứng một câu, sau đó lại nghe Diệp Tư Đằng nói
"Lần này ta sẽ đi Bắc Sơn một chuyến. Mộc Khương cũng không phải là lựa chọn duy nhất, hà tất phải hao tốn sức lực ở trên người hắn. Chẳng qua nếu tóm được có khi lại đúng ý Sa Vũ"
Tần Phương nghe vậy nặng nề chau mày
"Tên này ẩn nấp rất tốt, chúng ta cố ý ám sát Càn vương để dẫn dụ, vậy mà hắn vẫn như củ không xuất đầu lộ diện. Phải chăng là đang ngầm mưu đồ việc khác"
"haha... Sa Vũ xưa nay không làm việc theo cảm tính"
Tần Phương sửng sốt
"vậy dụng ý của y là..?"
"Nếu Mộc Khương xuất hiện ở Bình Yến chắc chắn ở đó đang tồn tại một mối tai họa khác mà chúng ta không biết. Nhưng cũng không cần lo lắng, tự khắc sẽ có người giúp chúng ta trừ đi hậu họa" Diệp Tư Đằng nheo mắt, ý vị thâm lường nói
"Tham vọng của kẻ mang hai dòng máu quý đang dần bành trướng, có kẻ sẽ thay chúng ta quản việc này" Diệp Tư Đằng vuốt ve cánh tay tê cứng của mình, khóe môi ẩn ẩn ý cười: "Sở Hiên, cố gắng giữ tốt cái mạng của ngươi"
...Càn Phong...
Lần đầu tiên Vân Điệp gặp Sa Vũ hắn ngồi trên lưng bạch mã, tố y tuyết nguyệt tung bay trong gió, thần thái phong nhã tài hoa...
"Khiêm khiêm quân tử, ôn văn như ngọc"(1)
Lời này gắn lên người hắn quả thật không sai...
Sa Vũ qua lời nói của Thủ Huyết là một tham mưu tài trí, khí chất trên người hắn cũng đủ nói lên kẻ này mưu lược hơn người. Thanh mục nhu hòa khi cười lên khiến người khác cảm thấy an tĩnh không ít.
Nàng không biết hắn đối với người khác thế nào, nhưng hiện tại ý tứ trong mắt hắn khi nhìn nàng rõ ràng là phòng bị, miệng cơ hồ muốn mắng to: "hồ li tinh"
Với một kẻ lạ mặt không rỏ xuất thân như nàng lại đột ngột lấy đi trái tim sắt đá của đại ma đầu trở thành tâm can bảo bối trong lòng hắn khiến những người ở đây ngoài sự không phục còn dấy lên lòng nghi ngờ
Ngoại trừ Thủ Huyết một lòng ủng hộ vương gia nhà hắn, thì những người còn lại luôn cho rằng vương gia của bọn họ bị nàng hạ cổ, phòng nàng như phòng giặc.
Sự thần phục và trung thành này của bọn họ dành cho Sở Hiên khiến Vân Điệp dần ý thức được hai từ "giai cấp" ở thời đại này
Sự thể càng trở nên nghiêm trọng bởi một tháng trước...
Sa Vũ đứng tựa vào cột đình giọng lạnh lùng
"vương gia, nữ nhân kia lai lịch không rõ ràng, tuyệt đối không đáng tin"
Sở Hiên cười như không cười nhìn hắn
"trong thiên hạ có kẻ tuyệt đối đáng tin sao?"
Nghe vậy Sa Vũ thở ra một hơi, hắn vuốt ve ngọc bội trên chuôi quạt thắc mắc
"Đã như vậy tại sao còn giữ nàng ta bên cạnh, nói không chừng nàng là gian tế của kẻ nào đó phái đến..."
Sở Hiên sầm mặt cắt lời
"Sa Vũ, ngươi là không hiểu hay cố ý không hiểu. Để bổn vương nói rõ cho ngươi biết, ta là nguyện ý yêu thương nàng bất kể lai lịch nàng ra sao, không đáng tin như thế nào hậu quả bổn vương sẽ chấp nhận gánh lấy"
"vương gia..."
Ánh mắt Sở Hiên trở nên kiên quyết pha chút lạnh lẽo
"Đây là lần cuối cùng, sau này đừng để bổn vương nghe thấy những lời tương tự như vậy"
Sau cuộc trò chuyện lần đó Sa Vũ từ bỏ ý định khuyên răng Sở Hiên, nhưng hắn lại chuyển qua cảnh cáo nàng. Ngày đêm sai người theo dõi động tĩnh của nàng, canh chừng cẩn mật, nhấc cử nhất động đều bị hắn ghi vào trong đầu, việc này khiến tiểu yêu tinh bức bối mà nổi lên đại tính tình. Ruốt cuộc vào một ngày đẹp trời hai người đã công khai trở mặt nhau, từ trong ánh mắt đều thấy rõ họ chán ghét đối phương đến độ nào
Đối với Sa Vũ nàng là hồ li tinh chuyển thế, lòng dạ thâm sâu
Đối với tiểu yêu tinh Sa Vũ là đàn ông ti tiện, tâm cơ thâm trầm
*****
Trong thành Càn Phong dạo này rộ lên một lời đồn, chính là vị Càn vương đại danh đỉnh đỉnh xưa nay không gần nữ sắc lại đi cưỡng ép thiếu nữ ngây thơ. Mà thiếu nữ ngây thơ trong lời kia chính là nói đến hồ li tinh chuyển kiếp mà Sa đại nhân ngày đêm nguyền rủa
Hôm nay là lễ thất tịch, mặt trời vừa ló dạng sau tàn mây Sở Hiên đã kéo tiểu yêu tinh còn ngái ngủ từ trong chăn ra, ôm nàng nhảy lên lưng Bạch Ảnh một đường chạy đến núi Thiên Sơn.
Hằng năm vào ngày này trên núi Thiên Sơn tụ tập rất đông người, bởi vì trên đỉnh núi có một cây cầu nguyện rất linh. Người cầu tiền tài, người cầu địa vị, người cầu nhân duyên. Đương nhiên đại ma đầu chính là loại người thứ ba
Ai liếc mắt một cái sẽ lập tức nhận ra sắc xuân trên gương mặt yêu nghiệt của hắn.
Người ở trên núi đều nhìn thấy một thiếu niên tuyệt luân, lưng đeo trường kiếm khoác trên người huyền y mặc nguyệt. Ánh mắt hắn ngập tràn sủng nịnh nhìn nữ nhân trong lòng
Khi dời mắt khỏi nữ nhân kia, đôi mày kiếm động đậy toát ra lãnh khí bức người như một đế vương duy ngã độc tôn. Chỉ cần người nào có ánh mắt tò mò nhìn cô gái của hắn liền bị trừng mắt đe dọa
Cái cảnh nồng đậm ý xuân này đập vào mắt Sa Vũ lại là một trận đau mắt hột. Trong lòng một câu lại một câu đều là "hồ li tinh đáng chêt"
Bởi vì tà khí trên người Sở Hiên quá nặng khiến các tiểu thư đều nghé mắt thẹn thùng nhìn hắn. Tiểu yêu tinh thấy vậy rất tức tối
Nàng là bình dấm chua rất lớn, đã xác định hắn là của nàng thì ngay cả nhìn cũng đừng hòng. Nhưng mắt là của người ta, nàng cũng không thể vô lí mà chữi sổng lên được
Thế là nàng trút giận lên cái tên yêu nghiệt gieo một đống hoa đào kia
"A..a.. sao nàng lại đánh ta"
Tiểu yêu tinh bẹo cái gương mặt trắng như bạch ngọc của đại ma đầu trừng mắt nói
"hôm nay chàng ăn mặc đẹp như vậy ra ngoài là để trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?"
Sở Hiên nhảy cẫng lên cãi lại xoen xoét
"Ta lúc nào thì trêu hoa ghẹo nguyệt chứ, mãi nhìn nàng đi còn vấp cục đá kia mà"
"chàng đừng có mà xảo biện... ta nhìn thấy hết rồi"
Nàng nhìn thấy? ta thật muốn hỏi nàng đã nhìn thấy cái gì đó
Được rồi nàng cứ việc trừng đi, tưởng ta không dám trừng lại sao
Vậy là đại ma đầu cũng trừng mắt lên, đừng hiểu lầm... hắn là trừng mắt những cô tiểu thư đang thẹn thùng nhìn hắn thôi mà
Sa Vũ nấp sau cột đình nhìn nữ nhân kia dày vò vương gia không tự chủ được mà đấm ngực thùm thụp, lòng cuồng nộ gào thét muốn tứ mã phanh thây hồ li tinh
Cây cầu nguyện là một đại thụ ngàn năm, gốc cây to đến mười hán tử vòng tay cũng không ôm hết. Cành cây trụi lá treo đầy giấy đỏ, chứa đựng ước nguyện của rất nhiều bách tín
Sở Hiên dắt tay nàng đến chổ vị hòa thượng ngồi dưới gốc cây, từ trong vạt áo lấy ra mười văn tiền đưa cho hòa thượng sau đó nhận lấy mảnh giấy đỏ, hắn tà tứ nhìn nàng
"nàng muốn viết thì tự mua đi"
"Hừ... ta tự hỏi tại sao vương phủ đến một nha hoàn cũng không có. Thì ra là do chàng keo kiệt tiếc bạc không mướn người. Chậc chậc... đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong"
Sở Hiên vẫn nắm tay nàng, tay còn lại chấm mực vung bút. Rất nhanh hắn gấp mảnh giấy lại làm đôi nhìn nàng cười nói
"ta phải tiết kiệm tiền để nuôi nàng, đâu có dư để nuôi nha hoàn"
Tiểu yêu tinh liếc mắt nhìn mãnh giấy trong tay hắn bĩu môi khinh thường. Nàng mới không thèm tò mò... thật ra có tò mò nàng cũng không biết đọc a...
Thấy vẻ mặt uất ức của nàng, đại ma đầu cưng chiều vỗ vỗ bầu má phúng phính
"ta sẽ thay nha hoàn hầu hạ nàng là được, tình cảm phu thê càng thêm gắn bó"
"Hừ.. bớt dẻo miệng đi"
Sau khi treo mãnh giấy lên ngọn cây cao nhất, hai người thủng thẳng dạo quanh ngôi chùa thuận tiện gieo một quẻ
Tiểu yêu tinh dập đầu lạy ba lạy trước phật tổ, sau đó cùng Sở Hiên đến chổ trụ trì giải quẻ xăm
Vị trụ trì nhận lấy quẻ, cuối xuống nhìn một hồi, bờ môi khô quắt lẩm nhẫm hai câu
Sinh tiền kết đắc hảo duyên nhân
Nhất tiếu tương phùng tình tự thân
Ra khỏi biệt viện, tiểu yêu tinh có chút thất thần, nàng hỏi đại ma đầu
"trụ trì đã nói, mệnh của ta tốt hay xấu phụ thuộc vào chàng đó. Cái gì mà kiếp trước nhân duyên đã kết thành. Nếu chàng phụ ta, ta liền..."
Đại ma đầu đang hớn hở nghe nàng nói vậy liền phùng mang trợn má: "tiểu yêu tinh nàng không được nói bậy"
"Đại ma đầu, chàng có nghe câu mỹ nhân và giang sơn chỉ chọn một chưa"
Nàng ghé tai hắn nói nhỏ
"không phải chàng muốn đoạt giang sơn sao" Chàng sẽ chọn giang sơn hay mỹ nhân đây?
Nàng hỏi hắn có muốn đoạt giang sơn? Sở Hiên trầm ngâm không đáp, trong lòng hắn vẫn luôn mặc định câu trả lời, đương nhiên là đoạt, nhưng thời khắc nàng hỏi câu này hắn lại do dự không biết bản thân có thật sự muốn?.Bởi vì hai mươi năm nay sống trong vòng xoáy của cuồng phong tâm hắn đã định vì hai chữ "thống nhất".
Sở Hiên của ngày hôm nay không phải do trời đất tạo nên, cũng sẽ không vì thiên cơ đã sắp đặt. Người đời nói hắn tàn ác, phụ hoàng mắng hắn bất trị. Ha! họ không biết bởi vì ngay chính hắn cũng tàn ác với bản thân thì sao có thể nhân từ với kẻ khác. Từ khi hắn lọt lòng đã phải học cách sinh tồn trong đại dương đẫm máu, mà quy luật ở đó chỉ có thể là cắn nuốt dẫm đạp kẻ khác dưới chân, thể xác và tâm hồn đều bị bức đến cực hạn. Võ công từ đâu mà có, vì hắn bất kể ngày đêm khổ luyện. Càn Phong hiện tại vì đâu mà tồn, bởi hắn nằm gai nếm mật. Nhưng nếu có nhiều lựa chọn đương nhiên hắn không muốn phải nếm trải những cay đắng đã từng, hiện tại nàng hỏi hắn có muốn đoạt giang sơn? Muốn! Đương nhiên muốn...
Nhưng hắn muốn nàng hơn cả giang sơn...
Tiểu Điệp, nàng chính là thiên hạ của bổn vương
Duyên phận này đã viết trên mặt đá tam sinh, đời này kiếp này hắn chỉ muốn nàng
Hai mươi năm...hắn lấy giang sơn vạn dặm làm lí do duy trì sự tồn tại của bản thân
Về sau...hắn vì yêu nàng nên tồn tại mà hắn tồn tại cũng chỉ để yêu nàng.
(1): Bậc quân tử khiêm nhường, tựa như ánh ngọc lấp lánh
Sống cho tình yêu bắt đầu
Càn Phong mưa bay gió rét, sấm rền gầm thét, vạn vật im lìm sinh sôi nảy nở dưới sự oanh tạc của bão táp.
Vó ngựa xé gió xuyên mưa ngày một gần cửa khẩu, thành trì tĩnh lặng đứng giữa màn mưa bồng bềnh như bao trọn cả vòm trời Sở quốc. Thủ Huyết tự động mở đường, hắn thúc ngựa lên phía trước đến gần cổng thành lấy ra một lệnh bài thảy cho lính gác, nói vài câu gì đó khiến tên kia nhìn về phía này trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi.
Sở Hiên thả lỏng cương để tuấn mã chậm rãi tiến lên phía trước thẳng vào trong thành, quân lính hai bên đồng loạt quỳ rạp xuống đất đợi đến khi bóng lưng tuấn lãng kia khuất trong màn mưa mới chậm chạp đứng dậy.
Ba người hai ngựa cấp tốc vào thành
Móng ngựa dẫm lên bùn đất, phi nhanh tựa truy phong. Sở Hiên hít sâu..! mùi vị lạnh lẽo lan tràn trong khoan mũi, mị mục như họa ẩn trong làn mưa toát ra lãnh khí ngang tàng vốn có, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ khóe môi ướt át...
Càn Phong, bổn vương đã trở về... !
.
...Phù Châu...
"ca, nơi này kề cận Sở quốc ở lâu rất nguy hiễm, huynh hãy trở về thành Tuyên An. Muội sẽ ở lại tiếp tục tìm kiếm Mộc Khương"
Diệp Tư Đằng vô thần nhìn muội muội khóc lóc, đôi mắt mắt ngây thơ kia một chút hắn cũng không muốn nhìn. Môi nàng cứ khép mở không ngừng khiến lòng hắn càng thêm phiền chán. Đột nhiên tiếng khóc ngưng hẳn, đôi mắt ngập nước của muội muội trở nên giận dữ
"Huynh có để lời nói của muội vào tai không, hay hồn phách lại bay đến chổ Kiều Vãn Ninh rồi? Tần Phương cũng đã nói nàng ta là đang mãi mê đeo bám Càn vương đấy. Hừ...Huynh đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng nữa, đợi đến lúc cánh tay này của huynh phế đi nàng ta cũng không đoái hoài đến đâu"
Nghe đến cái tên Kiều Vãn Ninh, Diệp Tư Đằng thoáng ngưng thần sau đó trầm giọng: "muội,nói,đủ,chưa"
"..huynh vì nàng ta mà nổi giận với muội?"
Diệp Tư Đằng nhắm mắt bộ dáng không quan tâm đến người trước mặt lạnh nhạt nói
"nói đủ rồi thì ra ngoài đi, ta muốn nghĩ ngơi"
Nhìn tuấn nhan có chút tiều tụy của người trên giường, Diệp Tư Tuyết thống khổ xoay lưng chạy ra ngoài, trước khi đi còn mắng to
"ca, huynh là tên khốn kiếp. Tay của huynh bị như vậy là đáng lắm" Vì cái gì ca ca luôn lạnh nhạt với nàng, ca ca cũng không thương nàng. Đều vì tiện nhân Kiều Vãn Ninh dùng tư sắc mê hoặc ca ca...
Đợi đến lúc bóng dáng mãnh mai khuất sau màn trướng Diệp Tư Đằng mới mở mắt, gương mặt tuấn mỹ dần lộ vẽ bi phẫn cùng đau xót
Hắn man mán nhớ rằng khi còn nhỏ hắn rất thương yêu vị muội muội này, nhưng đột nhiên vào năm mười lăm tuổi sự hiện diện của Diệp Tư Tuyết ngày càng mờ ảo, yêu thương hắn dành cho nàng cũng nhạt dần rồi biến mất, cũng vào lúc đó hắn phát hiện tình cảm của mình đối với Kiều Vãn Ninh rất đặc biệt. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng rất nhanh Diệp Tư Đằng cảm nhận được đó là tình yêu, hơn nữa hắn còn yêu rất đậm, đó là một tình yêu bất chấp tất cả
Kiều Vãn Ninh là quận chúa của Sở quốc được đưa sang làm con tin, vậy mà phụ thân đối với việc hắn có tình ý với nàng lại rất thản nhiên chấp nhận. Diệp Tư Đằng có lúc đã nghi ngờ ông ta có dụng ý riêng, nhưng cũng không thắc mắc điều này quá lâu, bởi chỉ cần được ở cạnh Kiều Vãn Ninh hắn đã thấy hạnh phúc lắm rồi, còn quản nhiều việc như vậy làm gì
Tuy nhiên có một điều kì lạ Diệp Tư Đằng không thể lí giải được, vì sao hắn yêu Kiều Vãn Ninh nhiều như vậy, tâm tư đều đặt hết trên người nàng ấy. Vậy thì tại sao...mỗi khi cách biệt nhau hắn lại không thấy nhớ nhung. Lúc nãy khi nghe thấy Diệp Tư Tuyết nhắc đến Kiều Vãn Ninh hắn mới nhớ đến... à thì ra Kiều Vãn Ninh chính là người hắn yêu
Còn về Diệp Tư Tuyết... hắn cau mày. Thôi, hắn không muốn nghĩ
"Tần Phương"
"Có thuộc hạ"
"Tối nay ngươi cùng Tuyết Nhi lập tức lên đường trở về Tuyên An"
Tần Phương nhíu mày lo lắng
"thương thế của chủ tử..."
Thở dài một tiếng, Diệp Tư Đằng lắc đầu: "vẫn chưa chết được, ngươi ở lại cũng không giúp được gì, chi bằng trở về Tuyên An chỉnh đốn lại quân lực giúp ta trì hoãn vài ngày"
"Chỉ sợ tiểu thư sẽ..."
Ánh mắt Diệp Tư Đằng vút qua một tia sắc lạnh
"bằng mọi cách... đưa nàng trở về. Chụp thuốc mê hay đánh ngất tùy ngươi xử lí"
Tần Phương cuối đầu đáp cứng một câu, sau đó lại nghe Diệp Tư Đằng nói
"Lần này ta sẽ đi Bắc Sơn một chuyến. Mộc Khương cũng không phải là lựa chọn duy nhất, hà tất phải hao tốn sức lực ở trên người hắn. Chẳng qua nếu tóm được có khi lại đúng ý Sa Vũ"
Tần Phương nghe vậy nặng nề chau mày
"Tên này ẩn nấp rất tốt, chúng ta cố ý ám sát Càn vương để dẫn dụ, vậy mà hắn vẫn như củ không xuất đầu lộ diện. Phải chăng là đang ngầm mưu đồ việc khác"
"haha... Sa Vũ xưa nay không làm việc theo cảm tính"
Tần Phương sửng sốt
"vậy dụng ý của y là..?"
"Nếu Mộc Khương xuất hiện ở Bình Yến chắc chắn ở đó đang tồn tại một mối tai họa khác mà chúng ta không biết. Nhưng cũng không cần lo lắng, tự khắc sẽ có người giúp chúng ta trừ đi hậu họa" Diệp Tư Đằng nheo mắt, ý vị thâm lường nói
"Tham vọng của kẻ mang hai dòng máu quý đang dần bành trướng, có kẻ sẽ thay chúng ta quản việc này" Diệp Tư Đằng vuốt ve cánh tay tê cứng của mình, khóe môi ẩn ẩn ý cười: "Sở Hiên, cố gắng giữ tốt cái mạng của ngươi"
...Càn Phong...
Lần đầu tiên Vân Điệp gặp Sa Vũ hắn ngồi trên lưng bạch mã, tố y tuyết nguyệt tung bay trong gió, thần thái phong nhã tài hoa...
"Khiêm khiêm quân tử, ôn văn như ngọc"(1)
Lời này gắn lên người hắn quả thật không sai...
Sa Vũ qua lời nói của Thủ Huyết là một tham mưu tài trí, khí chất trên người hắn cũng đủ nói lên kẻ này mưu lược hơn người. Thanh mục nhu hòa khi cười lên khiến người khác cảm thấy an tĩnh không ít.
Nàng không biết hắn đối với người khác thế nào, nhưng hiện tại ý tứ trong mắt hắn khi nhìn nàng rõ ràng là phòng bị, miệng cơ hồ muốn mắng to: "hồ li tinh"
Với một kẻ lạ mặt không rỏ xuất thân như nàng lại đột ngột lấy đi trái tim sắt đá của đại ma đầu trở thành tâm can bảo bối trong lòng hắn khiến những người ở đây ngoài sự không phục còn dấy lên lòng nghi ngờ
Ngoại trừ Thủ Huyết một lòng ủng hộ vương gia nhà hắn, thì những người còn lại luôn cho rằng vương gia của bọn họ bị nàng hạ cổ, phòng nàng như phòng giặc.
Sự thần phục và trung thành này của bọn họ dành cho Sở Hiên khiến Vân Điệp dần ý thức được hai từ "giai cấp" ở thời đại này
Sự thể càng trở nên nghiêm trọng bởi một tháng trước...
Sa Vũ đứng tựa vào cột đình giọng lạnh lùng
"vương gia, nữ nhân kia lai lịch không rõ ràng, tuyệt đối không đáng tin"
Sở Hiên cười như không cười nhìn hắn
"trong thiên hạ có kẻ tuyệt đối đáng tin sao?"
Nghe vậy Sa Vũ thở ra một hơi, hắn vuốt ve ngọc bội trên chuôi quạt thắc mắc
"Đã như vậy tại sao còn giữ nàng ta bên cạnh, nói không chừng nàng là gian tế của kẻ nào đó phái đến..."
Sở Hiên sầm mặt cắt lời
"Sa Vũ, ngươi là không hiểu hay cố ý không hiểu. Để bổn vương nói rõ cho ngươi biết, ta là nguyện ý yêu thương nàng bất kể lai lịch nàng ra sao, không đáng tin như thế nào hậu quả bổn vương sẽ chấp nhận gánh lấy"
"vương gia..."
Ánh mắt Sở Hiên trở nên kiên quyết pha chút lạnh lẽo
"Đây là lần cuối cùng, sau này đừng để bổn vương nghe thấy những lời tương tự như vậy"
Sau cuộc trò chuyện lần đó Sa Vũ từ bỏ ý định khuyên răng Sở Hiên, nhưng hắn lại chuyển qua cảnh cáo nàng. Ngày đêm sai người theo dõi động tĩnh của nàng, canh chừng cẩn mật, nhấc cử nhất động đều bị hắn ghi vào trong đầu, việc này khiến tiểu yêu tinh bức bối mà nổi lên đại tính tình. Ruốt cuộc vào một ngày đẹp trời hai người đã công khai trở mặt nhau, từ trong ánh mắt đều thấy rõ họ chán ghét đối phương đến độ nào
Đối với Sa Vũ nàng là hồ li tinh chuyển thế, lòng dạ thâm sâu
Đối với tiểu yêu tinh Sa Vũ là đàn ông ti tiện, tâm cơ thâm trầm
*****
Trong thành Càn Phong dạo này rộ lên một lời đồn, chính là vị Càn vương đại danh đỉnh đỉnh xưa nay không gần nữ sắc lại đi cưỡng ép thiếu nữ ngây thơ. Mà thiếu nữ ngây thơ trong lời kia chính là nói đến hồ li tinh chuyển kiếp mà Sa đại nhân ngày đêm nguyền rủa
Hôm nay là lễ thất tịch, mặt trời vừa ló dạng sau tàn mây Sở Hiên đã kéo tiểu yêu tinh còn ngái ngủ từ trong chăn ra, ôm nàng nhảy lên lưng Bạch Ảnh một đường chạy đến núi Thiên Sơn.
Hằng năm vào ngày này trên núi Thiên Sơn tụ tập rất đông người, bởi vì trên đỉnh núi có một cây cầu nguyện rất linh. Người cầu tiền tài, người cầu địa vị, người cầu nhân duyên. Đương nhiên đại ma đầu chính là loại người thứ ba
Ai liếc mắt một cái sẽ lập tức nhận ra sắc xuân trên gương mặt yêu nghiệt của hắn.
Người ở trên núi đều nhìn thấy một thiếu niên tuyệt luân, lưng đeo trường kiếm khoác trên người huyền y mặc nguyệt. Ánh mắt hắn ngập tràn sủng nịnh nhìn nữ nhân trong lòng
Khi dời mắt khỏi nữ nhân kia, đôi mày kiếm động đậy toát ra lãnh khí bức người như một đế vương duy ngã độc tôn. Chỉ cần người nào có ánh mắt tò mò nhìn cô gái của hắn liền bị trừng mắt đe dọa
Cái cảnh nồng đậm ý xuân này đập vào mắt Sa Vũ lại là một trận đau mắt hột. Trong lòng một câu lại một câu đều là "hồ li tinh đáng chêt"
Bởi vì tà khí trên người Sở Hiên quá nặng khiến các tiểu thư đều nghé mắt thẹn thùng nhìn hắn. Tiểu yêu tinh thấy vậy rất tức tối
Nàng là bình dấm chua rất lớn, đã xác định hắn là của nàng thì ngay cả nhìn cũng đừng hòng. Nhưng mắt là của người ta, nàng cũng không thể vô lí mà chữi sổng lên được
Thế là nàng trút giận lên cái tên yêu nghiệt gieo một đống hoa đào kia
"A..a.. sao nàng lại đánh ta"
Tiểu yêu tinh bẹo cái gương mặt trắng như bạch ngọc của đại ma đầu trừng mắt nói
"hôm nay chàng ăn mặc đẹp như vậy ra ngoài là để trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?"
Sở Hiên nhảy cẫng lên cãi lại xoen xoét
"Ta lúc nào thì trêu hoa ghẹo nguyệt chứ, mãi nhìn nàng đi còn vấp cục đá kia mà"
"chàng đừng có mà xảo biện... ta nhìn thấy hết rồi"
Nàng nhìn thấy? ta thật muốn hỏi nàng đã nhìn thấy cái gì đó
Được rồi nàng cứ việc trừng đi, tưởng ta không dám trừng lại sao
Vậy là đại ma đầu cũng trừng mắt lên, đừng hiểu lầm... hắn là trừng mắt những cô tiểu thư đang thẹn thùng nhìn hắn thôi mà
Sa Vũ nấp sau cột đình nhìn nữ nhân kia dày vò vương gia không tự chủ được mà đấm ngực thùm thụp, lòng cuồng nộ gào thét muốn tứ mã phanh thây hồ li tinh
Cây cầu nguyện là một đại thụ ngàn năm, gốc cây to đến mười hán tử vòng tay cũng không ôm hết. Cành cây trụi lá treo đầy giấy đỏ, chứa đựng ước nguyện của rất nhiều bách tín
Sở Hiên dắt tay nàng đến chổ vị hòa thượng ngồi dưới gốc cây, từ trong vạt áo lấy ra mười văn tiền đưa cho hòa thượng sau đó nhận lấy mảnh giấy đỏ, hắn tà tứ nhìn nàng
"nàng muốn viết thì tự mua đi"
"Hừ... ta tự hỏi tại sao vương phủ đến một nha hoàn cũng không có. Thì ra là do chàng keo kiệt tiếc bạc không mướn người. Chậc chậc... đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong"
Sở Hiên vẫn nắm tay nàng, tay còn lại chấm mực vung bút. Rất nhanh hắn gấp mảnh giấy lại làm đôi nhìn nàng cười nói
"ta phải tiết kiệm tiền để nuôi nàng, đâu có dư để nuôi nha hoàn"
Tiểu yêu tinh liếc mắt nhìn mãnh giấy trong tay hắn bĩu môi khinh thường. Nàng mới không thèm tò mò... thật ra có tò mò nàng cũng không biết đọc a...
Thấy vẻ mặt uất ức của nàng, đại ma đầu cưng chiều vỗ vỗ bầu má phúng phính
"ta sẽ thay nha hoàn hầu hạ nàng là được, tình cảm phu thê càng thêm gắn bó"
"Hừ.. bớt dẻo miệng đi"
Sau khi treo mãnh giấy lên ngọn cây cao nhất, hai người thủng thẳng dạo quanh ngôi chùa thuận tiện gieo một quẻ
Tiểu yêu tinh dập đầu lạy ba lạy trước phật tổ, sau đó cùng Sở Hiên đến chổ trụ trì giải quẻ xăm
Vị trụ trì nhận lấy quẻ, cuối xuống nhìn một hồi, bờ môi khô quắt lẩm nhẫm hai câu
Sinh tiền kết đắc hảo duyên nhân
Nhất tiếu tương phùng tình tự thân
Ra khỏi biệt viện, tiểu yêu tinh có chút thất thần, nàng hỏi đại ma đầu
"trụ trì đã nói, mệnh của ta tốt hay xấu phụ thuộc vào chàng đó. Cái gì mà kiếp trước nhân duyên đã kết thành. Nếu chàng phụ ta, ta liền..."
Đại ma đầu đang hớn hở nghe nàng nói vậy liền phùng mang trợn má: "tiểu yêu tinh nàng không được nói bậy"
"Đại ma đầu, chàng có nghe câu mỹ nhân và giang sơn chỉ chọn một chưa"
Nàng ghé tai hắn nói nhỏ
"không phải chàng muốn đoạt giang sơn sao" Chàng sẽ chọn giang sơn hay mỹ nhân đây?
Nàng hỏi hắn có muốn đoạt giang sơn? Sở Hiên trầm ngâm không đáp, trong lòng hắn vẫn luôn mặc định câu trả lời, đương nhiên là đoạt, nhưng thời khắc nàng hỏi câu này hắn lại do dự không biết bản thân có thật sự muốn?.Bởi vì hai mươi năm nay sống trong vòng xoáy của cuồng phong tâm hắn đã định vì hai chữ "thống nhất".
Sở Hiên của ngày hôm nay không phải do trời đất tạo nên, cũng sẽ không vì thiên cơ đã sắp đặt. Người đời nói hắn tàn ác, phụ hoàng mắng hắn bất trị. Ha! họ không biết bởi vì ngay chính hắn cũng tàn ác với bản thân thì sao có thể nhân từ với kẻ khác. Từ khi hắn lọt lòng đã phải học cách sinh tồn trong đại dương đẫm máu, mà quy luật ở đó chỉ có thể là cắn nuốt dẫm đạp kẻ khác dưới chân, thể xác và tâm hồn đều bị bức đến cực hạn. Võ công từ đâu mà có, vì hắn bất kể ngày đêm khổ luyện. Càn Phong hiện tại vì đâu mà tồn, bởi hắn nằm gai nếm mật. Nhưng nếu có nhiều lựa chọn đương nhiên hắn không muốn phải nếm trải những cay đắng đã từng, hiện tại nàng hỏi hắn có muốn đoạt giang sơn? Muốn! Đương nhiên muốn...
Nhưng hắn muốn nàng hơn cả giang sơn...
Tiểu Điệp, nàng chính là thiên hạ của bổn vương
Duyên phận này đã viết trên mặt đá tam sinh, đời này kiếp này hắn chỉ muốn nàng
Hai mươi năm...hắn lấy giang sơn vạn dặm làm lí do duy trì sự tồn tại của bản thân
Về sau...hắn vì yêu nàng nên tồn tại mà hắn tồn tại cũng chỉ để yêu nàng.
(1): Bậc quân tử khiêm nhường, tựa như ánh ngọc lấp lánh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook