Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật
-
Chương 8
Tưởng rằng sẽ qua đi, sẽ nhạt nhòa trong
ký ức.
Cuối cùng vẫn chờ đợi nơi chốn cũ.
Đối diện với quá khứ,
Em phải làm thế nào để mỉm cười và bước qua?
Nỗi đau sâu đến thế, hãy để em nhẹ nhàng quên đi.
Ngày đầu tiên xuất viện, Thiệu Bỉnh Hàm nói phải tổ chức tiệc mừng. Bàn ăn được trang trí theo phong cách sông nước vùng Giang Nam. Trên mái hiên là một dải đèn chùm đỏ rực, ấm áp. Phòng ăn ngăn cách với bên ngoài bởi tấm cửa kính hình vòng cung. Từ trong nhìn ra, có thể thấy những lá sen nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ.
Lúc tôi vào phòng, Sở Tây Thừa và Minh Thiên Diệu đang ngồi hát cùng bạn gái. Vừa nhìn thấy tôi, hai người tỏ ra như đã thân quen từ lâu, đồng thanh gọi lớn: “Em gái!”.
“Đây rõ ràng là em gái của tôi. Đã được gắn mác. Kẻ nào mà dám lớn tiếng hô hào nữa thì nếu là nam sẽ bị cung hình, là nữ thì thả trôi sông.” Thiệu Bỉnh Hàm nhướn mày nói liến thoắng.
Ăn xong bữa, tôi và Thiệu Bỉnh Hàm tranh nhau chiếc điều khiển từ xa. Tôi chồm nửa người lên người anh ta, hai tay với lên cao, rất giống tư thế phạm nhân đang bị tra khảo.
Đúng lúc đó thì cánh cửa bật mở.
Mục Thần Chi xuất hiện, khoác trên mình bộ vest hiệuGianfranco Ferré lịch lãm, thắt ca vát màu xanh bạc, phong lưu bước vào. Bên cạnh anh ta còn có một mỹ nhân với vẻ đẹp chim sa cá lặn. Không phải là cô người mẫu hôm đó. Đôi giày đỏ cô ta đi trông thật tươi đẹp, chói mắt.
Thật trêu ngươi người khác mà. Tôi suýt chết, trong khi anh ta lại ung dung hưởng thụ cuộc sống.
Tôi do dự giây lát rồi lịch sự gật đầu chào Mục Thần Chi. Chúng tôi nhìn nhau trong tích tắc rồi Mục Thần Chi hướng ánh mắt đi nơi khác. Tôi không thể nhìn ra anh ta đang nghĩ gì. Nói thực là anh ta không nhìn tôi thêm lần nào, chỉ cười cười nói nói với cô gái đi cùng, như thể anh ta không hề quen biết tôi vậy.
Sở Tây Thừa bế mỹ nhân trên đùi xuống, ghé sát vào tai tôi nháy mắt hỏi: “Em và Nhị ca đến hiệp mấy rồi?”.
“Đùa gì thế, vừa mới xuất trận mà.” Thiệu Bỉnh Hàm nói xong nháy mắt với tôi một cái.
“Đây không phải khẩu vị của Nhị ca!” Sở Tây Thừa sán gần tôi thêm chút nữa. “Em gái, Nhị ca nhà anh chưa từng vì cô em nào mà ngày ngày chạy vào bệnh viện thăm nom. Ngay cả việc học hành cũng không nhiệt tình đến thế đâu!”
“Này, cậu sán gần cô ấy như thế làm gì?” Thiệu Bỉnh Hàm xốc cổ áo Sở Tây Thừa đẩy sang bên.
“Đúng đó, cái mắt sói già của cậu làm cô bé sợ rồi kìa.” Minh Thiên Diệu liếc mắt về phía Mục Thần Chi. Anh ta ngồi ở khá xa, cô mỹ nhân ngồi vắt vẻo trên đùi, chốc chốc lại cất tiếng cười nũng nịu.
Tôi ngồi cắn hạt dưa đến khi lưỡi phồng rộp. Nếu sớm biết Mục Thần Chi cũng đến thì tôi đã ở nhà rồi.
“Ái phi, đến đây ngồi cùng trẫm nào.” Thiệu Bỉnh Hàm bắt chước điệu bộ của hoàng đế, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi “xì” một tiếng. “Thánh thượng muốn lừa tôi đến để ăn hạt dưa chăng?”
“Cái đó thì cần gì phải lừa? Thích là làm luôn!” Nói rồi anh ta sán đến cướp hạt dưa tôi vừa cắn xong bỏ vào miệng. “Cướp là được ngay.”
“Nếu ăn đồ của người khác thì mồm nhũn ra, chắc chắn miệng anh sắp chảy thành nước rồi.”
Thiệu Bỉnh Hàm không tức giận, anh vừa giúp tôi bóc hạt dưa, vừa cười, nheo mắt hỏi: “Này, thỏ con. Em thích kiểu đàn ông như thế nào?”.
“Em hả, em thích kiểu đàn ông sống nội tâm và bộc lộ cảm xúc một cách đúng mực.” Hình tượng khác xa anh ta.
“Haizzz. Thôi nào, thôi nào.”
Minh Thiên Diệu thò đầu vào giữa hai chúng tôi, ánh mắt đong đưa kiêu hãnh. “Anh đây là kiểu người ấy, phải không?”
Tôi và Thiệu Bỉnh Hàm đồng loạt hét lớn: “Cút đi chỗ khác”.
“Ngũ ca! Hai người họ đồng tâm hiệp lực ăn hiếp cậu. Cậu còn đứng đó ồn ào làm gì? Thấy chưa, họ đứng chung trận tuyến thì cậu có mà ra tro!” Sở Tây Thừa cười ha ha, còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của mỹ nhân chim sa cá lặn ngồi cạnh Mục Thần Chi.
“Haizzz! Có đau không?”
“Lâu lắm không gọt. Đứt tay rồi.” Mục Thần Chi lấy khăn lau máu trên ngón tay mỹ nhân, rồi cầm một quả táo khác, cười nói: “Em gọt quả này đi”.
Mọi người vẫn cười nói rôm rả nhưng không khí đã khác hẳn. Minh Thiên Diệu và Sở Tây Thừa cũng ngồi tránh ra xa, tiếng karaoke trong phòng rất ồn ã, lâu lâu mới nghe thấy tiếng trò chuyện của họ.
“Tiểu Lục, cậu ăn nói như nhảy vào mồm người khác quá đấy!”
“Nhị ca làm gì cũng quang minh chính đại. Tại sao tôi không được nói? Vả lại, chẳng phải hai bọn họ cũng tình trong như đã rồi sao?”
Tôi mím chặt môi, trong tim như đang mọc lên một đám cỏ rối, chúng không ngừng lớn lên. Lúc đó, Thiệu Bỉnh Hàm nghe điện thoại xong đi đến bên tôi, gương mặt lạnh băng của anh ta còn chưa nguôi giận. “Đứa khốn nào mách lẻo mà ông già ở nhà biết được nên gọi anh về viết kiểm điểm không biết?”
Những người ngồi trong phòng thậm thụt to nhỏ với nhau gì đó. Tiếng nhạc trong phòng rất lớn, tôi chỉ láng máng nghe câu được câu chăng.
“Ông già từ trước đến giờ không can thiệp chuyện bạn bè của tôi. Sao giờ lại ý kiến ý cò chứ?”
“Cậu nghiêm túc thì ông già ắt cũng nghiêm túc chứ sao.”
“Nhị ca, cậu thảm rồi. Nhất định ông già không đồng ý cậu chơi bời với kiểu con gái này đâu.”
…
Tôi như thế này thì đã làm sao? Không xứng đáng làm một người bạn của họ à? Có tiền cũng chẳng là gì nhé. Tôi cầm túi xách định đi theo Thiệu Bỉnh Hàm nhưng bị anh ta ấn xuống sô pha.
“Muộn thế này rồi một mình nhóc đi buýt về nhà anh không yên tâm. Đợi anh về rồi sẽ báo tài xế quay lại đón em. Nếu đợi lâu quá thì để…” Thiệu Bỉnh Hàm nhìn một lượt đám người trong phòng, ánh mắt lướt qua Mục Thần Chi, rồi chỉ vào Minh Thiên Diệu. “Lão Ngũ sẽ đưa em về.”
Thiệu Bỉnh Hàm đi rồi, tôi thấy mình thật lạc lõng. Tôi chẳng quen ai cả, còn vị đại nhân nửa quen nửa lạ kia thì chỉ bận bịu ôm ấp bạn gái. May mà máy tính trong phòng có mạng.
Tôi mở mục tin tức trong trường, vừa mở ra đã thấy mẩu tin được giật tít rất “hot”: Nữ sinh không biết xấu hổ nhất trong lịch sử trường Đại học A từ trước đến nay.
Vốn dĩ định mở ra để thỏa trí tò mò nhưng tay tôi lại run bần bật không kiểm soát được. Trang tin không có chữ mà toàn là ảnh. Bức đầu tiên là một nữ sinh có thân hình thon thả, trang điểm rất đậm, mặc chiếc quần tất gợi cảm kết hợp với áo váy xuyên thấu đứng trên vũ đài uốn éo cơ thể.
Bức ảnh thứ ba là cảnh nữ sinh tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch bị trói chặt vào chiếc ghế chân cao. Bên cạnh là người đàn ông mặc đồ da, mái tóc nhuộm vàng đang…
Những bức ảnh tương tự có đến mười mấy cái, cùng một nhân vật nữ chính. Gương mặt của nữ sinh được kỹ thuật photoshop làm cho mờ đi nên không thấy rõ, nhưng chiếc vòng bạc trên cánh tay cô ta lại vô cùng nổi bật.
Tôi vội kéo tin xuống dưới. Bức ảnh tiếp theo chụp rất nhiều người đang hào hứng chỉ trỏ, bàn tán. Có người cao hứng đoán nữ sinh đó là ai, kẻ lại rất tinh ý, nói rằng có thể biết được thông qua chiếc vòng tay, thậm chí có người nói: “Hình như trường Điện ảnh có nữ sinh đeo chiếc vòng bạc giống hệt thế”.
Không biết đến trang thứ mấy của tin, trên nền giấy trắng hiện lên dòng chữ đỏ được đánh rất to. Từng chữ từng chữ như những con dao nhọn sắc đâm thẳng vào mắt tôi.
“Một nữ sinh trường Đại học A, tên có ba chữ, bố từng đi tù, trước đây cô ấy từng làm người hát chính cho một ban nhạc rock, nhảy ở vũ trường, hút thuốc phiện, nạo phá thai. Đời sống riêng tư rất bê bối, hiện đang làm gái bao cho một kẻ lắm tiền nhiều của…”
Có thể vì tay tôi run quá nên không nghe theo hiệu lệnh của não bộ. Chiếc vòng bạc trên tay tôi đập vào con chuột kêu lạch cạch. Tiếng động không lớn nhưng lại khiến não tôi như bị co giật. Cảm giác bầu trời đen thẳm đang trút một trận tuyết lớn. Những bông tuyết nhảy nhót bay lượn cứ thế bủa vây lấy tôi. Rõ ràng tuyết lạnh giá nhưng tôi lại thấy không khí thật ngột ngạt. Mùi máu tanh nồng vẫn không ngừng xộc thẳng vào khoang miệng. Tôi đưa tay lên quệt, mới biết là máu cam.
Điện thoại bỗng đổ chuông. Là Tô Na Na gọi đến. Câu đầu tiên đã hỏi: “Cậu đang ở cùng tên bánh nướng à?”.
“Ừm.”
“Tin trên trang web của trường, cậu đã đọc chưa?”
“Ừm.”
“Loại gái đê tiện như thế thì đáng bị dìm chết, sống sa đọa, còn làm gái bao…”
Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đầu dây bên kia cứ vang lên không ngừng. Bài hát Hồ ly tinh nghe qua giọng hát của ca sĩ Hồ Vĩ Kỳ chẳng khác gì những lời bùa chú: Tìm người xử cô ta. Tìm người giết cô ta. Đồ độc ác vô liêm sỉ…
Âm thanh đó cứ ám ảnh bên tai tôi. Tôi bất giác lên tiếng phủ nhận: “Không phải tôi”.
“Tớ biết không phải cậu. Cái vòng trên tay cậu mua ở đâu chả được.” Tô Na Na thở dài, tiếp tục nói: “Cậu mở trang cuối cùng ra mà xem, còn có cả một file âm thanh nữa đấy. Nếu là cậu thì cậu có chạy đằng giời. Còn nếu không phải, người ta cũng không thể đổ oan cho cậu, đúng không? Tớ cúp máy đây. Cậu ngủ ngon nhé!”.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, ấn mấy lần mới đúng vị trí nút nhỏ trên màn hình. “Đứa nào muốn chết thì xông vào! Bố tao là xã hội đen, mẹ tao là tay chém.. Chị đây là con nhà tông đích thực đấy.”
Lê Tiếu San!
Tôi vừa đứng lên đã va phải người phục vụ đang bưng khay trà. Tay tôi bị tách trà nóng đổ vào bỗng chốc đỏ tấy như cái móng giò.
Mục Thần Chi và những người khác đứng xúm lại, tôi không buồn giũ lá trà trên tay mình xuống, cũng chẳng biết đau. Tôi hoảng loạn di chuột ấn vào nút gạch chéo màu đỏ trên màn hình nhưng ấn mấy lần cũng không đúng vị trí, cuối cùng đành dùng tay ấn nút tắt trực tiếp trên máy tính.
Nhất định bọn họ đã nhìn thấy những tấm hình phản cảm đó. Nếu không thì không thể nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Hoặc có thể họ chưa nhìn thấy, mà là tôi có tật giật mình nên mới cảm thấy vậy. Tôi không biết, không biết gì cả. Tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, mỗi lúc một gấp gáp hơn.
Cứ tưởng Mục Thần Chi sẽ hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, bởi sắc mặt tôi lúc này nhợt nhạt đến đáng sợ, giống hệt một bóng ma vừa lồm cồm bò lên từ nấm mồ trong nghĩa địa. Nhưng anh ta không truy hỏi, chỉ nắm lấy tay tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Có cần nắm chặt hơn nữa không?” Bàn tay anh như ngọn núi lửa không ngớt phun trào sức nóng, xua tan luồng khí lạnh bao quanh tôi.
“Không sao!”
Tôi không biết sau đó mình nói thêm những gì, đầu óc như biến thành chiếc đồng hồ bị nung nóng cứ lắc lư qua lại mãi. Làm thế nào cũng không thể dừng lại được. Bước chân tôi không còn vững nhưng vẫn loạng choạng lao ra ngoài như đang trốn chạy.
Tôi phải giải thích thế nào đây? Người trong bức ảnh chính là tôi với những lỗi lầm mắc phải do sự ngông cuồng dại dột lúc tuổi trẻ. Ngay cả tư cách kêu oan tôi cũng không có. Nhưng không phải tất cả thông tin đó đều là sự thật. Lồng ngực tôi như bị đông đặc lại, không phải bởi không khí mà là máu, giống như chất độc bám nhầy nhụa ở xương cốt. Nếu không phải vì cổ họng không thể thốt lên lời thì tôi nhất định bấu víu lấy bất kỳ người nào tôi gặp mà giải thích rằng: “Tôi chưa bao giờ nạo phá thai, chưa bao giờ nghiện hút, chưa bao giờ sống buông tuồng, chưa bao giờ làm gái bao…”.
Nhưng ai có thể tin tôi đây? Đến người bạn thân nhất cũng nói tôi là loại ác ôn vô liêm sỉ, đáng bị nhốt vào chuồng heo. Ngay cả mẹ tôi cũng không tin thì còn có ai tin tôi? Còn có ai chịu nghe tôi giải thích nữa?
Những tia sáng chập chờn ven đường như lay động, giống như những hạt cát muôn màu không ngừng xuất hiện. Tôi ngơ ngác đứng bên đường nhìn dòng xe qua lại. Tôi nghĩ, nếu mình không bị những hạt cát kia chôn vùi thì hẳn sẽ bị dòng xe nuốt chửng. Cho dù có bị nhấn nước hay chôn sống thì càng giãy giụa sẽ càng lún sâu. Tôi không hề giãy giụa nhưng bóng đêm vẫn nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé. Tôi không khóc, bởi thực sự không còn đủ sức để rơi lệ.
Tôi không biết tại sao mình lại đến trường, nhìn thấy giảng đường khoa Âm nhạc vẫn còn sáng đèn, những sinh viên đi lướt qua tôi, có người véo von hát, lại có từng tốp hai, ba người cười đùa vui vẻ.
Tôi run rẩy, cúi gằm mặt xuống cố bước đi thật nhanh. Tôi không dám ngẩng lên nhìn cho dù họ không nhận ra tôi, không bàn tán về tôi. Tôi luôn cảm giác sau lưng mình đang có vô số ngón tay chỉ trỏ. Tôi không dám đối diện với bất kỳ ai, nhưng có một người, dù có nhảy lầu tự vẫn ngay bây giờ thì tôi cũng phải tìm cô ta để tính sổ!
Phòng đàn vang lên một khúc nhạc ai đó chơi trong giờ tự luyện, chính là bản nhạc mà Lê Tiếu San vẫn thường đánh. Biết cô ta vẫn còn ở đó, không biết lấy từ đâu ra nhiều dũng khí đến thế, tôi giơ chân đạp toang cánh cửa.
Tiếng đàn lập tức im bặt. Trong phòng chỉ có một mình Lê Tiếu San. Những ngón tay của cô ta vẫn chưa rời khỏi phím đàn. Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đứng lên sau vài giây sửng sốt.
“Sao cô có những tấm ảnh của Nguyễn Thất?” Tôi gào lên. Người tải file âm thanh đó lên tất nhiên giấu mặt, nhưng tôi biết kẻ ghi âm chính là Lê Tiếu San.
Cô ta nhướn mày cười, cố tình không thừa nhận. “Tôi không biết ảnh nào hết!”
“Cô đã có được Tiêu Hàn Ý rồi, giờ còn muốn gì nữa? Tại sao phải tung tin đồn nhảm?”
“Cô đúng là mưu ma chước quỷ, vì muốn quyến rũ chồng tôi mà cô cố tình tông vào xe, để ngày ngày anh ấy phải đến thăm nom.”
Tôi nắm chặt túi xách trong tay. Tôi không thể đánh cô ta, chuyện này mà làm to thêm nữa thì càng không thể cứu vãn nổi. Lê Tiếu San nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của tôi, cười đắc ý:
“Nếu cô đã tức giận như thế thì cứ việc gọi Mục Thần Chi đến cho tôi một cái bạt tai nữa! Hay là anh ta không cần cô nữa? Làm gái bao cũng thất thường nhỉ? Tiểu Mật cô cũng đáng thương đấy chứ!”
“Tôi không phải Tiểu Mật!” Môi tôi run lên, cố hít một hơi thật sâu, như con cá mắc cạn trên bờ đang thoi thóp bị người ta cạo từng lớp vẩy mà không thể phản kháng lại được.
“Tên cô không phải là Phó Tiểu Mật sao?” Lê Tiếu San cười như nắc nẻ, nói tiếp: “Để tôi nghĩ thay cô. Cô không phải Tiểu Mật, vậy là gì nhỉ? Là gà móng đỏ, nhà vệ sinh công cộng hay là trạm xe buýt… Ồ, xin lỗi nhé! Về khoản ăn nói thô tục thì tôi không bằng cô. Cô nghĩ, Lê Tiếu San này dựa vào đâu để kết giao bạn bè với cô được chứ. Hay là cô đã quyến rũ được Mục Thần Chi rồi. Dù sao thì cô với gà cũng có chút khác biệt. Con gà làm vậy là do cuộc sống của nó phải vậy. Còn cô thì lại cam tâm tình nguyện cho trăm người cưỡi, vạn người bao”.
“…”
“Nhưng tôi cũng tò mò. Cuối cùng là cô đang qua lại với Mục Thần Chi hay Thiệu Bỉnh Hàm? Hay là một lúc cả hai?”
Tôi bước chân lảo đảo vịn vào cánh cửa thì mới hay cửa đã mở toang từ lâu. Tôi chới với, vừa hay nhìn thấy chiếc chổi dựng sau cánh cửa, cảm giác cơn giận dữ đã trào lên đỉnh điểm.
Giết cô ta! Cho dù tôi có chết thì cũng phải giết cô ta đã!
Tôi nắm chắc cây chổi rồi đập thẳng vào mặt Lê Tiếu San. “Phịch” một tiếng, cán chổi gãy làm đôi còn cô ta thì ngã lăn ra đất. Đầu cũng bắt đầu chảy máu.
Tôi vô cùng sợ hãi liền bước lùi lại phía sau, rồi cắm đầu chạy một mạch.
Trước đây tôi và Tiêu Hàn Ý đã từng đếm thử, mỗi tầng có mười ba bậc thang. Tôi còn nói với anh ta rằng, mười ba không phải là con số may mắn. Tôi ghét con số này cũng vì trước kia, khi còn ở trong đội nhạc của Nguyễn Thất, họ cũng gọi tôi là “Thập Tam”.
Mười ba bậc thang, chỉ có mười ba bậc thang, sao lại lạnh lẽo và dài đến vậy? Tôi không biết mình khụy ngã bao lần, đầu gối cũng bị trầy xước, khuỷu tay bật máu, tôi chỉ cắm cúi chạy, cũng chẳng biết cô ta đã chết hay chưa. Xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy mà tôi lại hèn nhát chạy trốn. Tôi vẫn luôn không chút bản lĩnh, không chút can đảm, gặp chuyện gì cũng luôn trốn chạy. Bây giờ như thế. Hai năm trước cũng thế.
Hồi cấp ba, năm ấy tôi mười tám tuổi. Trong khi các học sinh khác đều vật lộn với thi cử thì chỉ mình tôi là không có hứng thú học hành.
Vì Tần Niệm đã thi đỗ Đại học Bắc Kinh.
Lúc đi, Tần Niệm xin tôi số điện thoại, tôi vui sướng lấy một tờ giấy nhớ màu hồng, tỉ mỉ dùng bút nước mực đen viết từng con số. Chỉ có mười một con số, thế mà tôi viết đi viết lại không biết bao lần.
Tôi đợi điện thoại của Tần Niệm từng giây từng phút. Xuân qua hạ đến, từ lần gặp gỡ đầu tiên trong rừng hoa đào nở rộ rồi đến lúc hoa đã tàn, những chiếc lá xanh cũng trở nên vàng úa rồi rơi đầy trên nền đất, đến tận mùa đông, những bông tuyết trắng xóa bao phủ hết tất cả, lá khô mục rữa trong lòng tuyết, hòa vào với đất, thế mà tôi vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Tần Niệm.
Tôi giống như những hạt cát, vụn vỡ, không nói chuyện với ai, suốt ngày giam mình trong phòng viết viết vẽ vẽ. Giấy trắng, mực đen, tất cả đều dùng để viết tên anh.
“Con điên rồi sao? Tần Niệm có gì tốt đẹp mà khiến con yêu sống yêu chết như vậy chứ!” Mẹ tôi tức giận xé nát những tờ giấy trên bàn.
“Tần Niệm tốt hay không thì liên quan gì đến mọi người? Mọi người cũng không cần phải biết tại sao con lại thích anh ấy!” Tôi không điên, chỉ là mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Nhìn những mẩu giấy vụn ngập phòng, tôi ngỡ những bông tuyết bên ngoài kia đã rơi vào phòng mình. Tôi chạy ra ngoài ngắm những bông tuyết trắng trời. Chúng đều lạnh như nhau, đúng là tuyết đã bay vào phòng tôi rồi.
Tôi cắt động mạch, nhìn những giọt máu ứa ra xối xả rồi hòa vào lớp tuyết dày cộm trên mặt đất. Khi được Tiêu Hàn Ý bế đến bệnh viện, tôi không hề khóc, bố đã giáng cho tôi một cái bạt tai rồi cắt đứt quan hệ cha con. Tôi vẫn cười.
Cổ tay tôi có vết sẹo rất dài như có một con rắn đã chết đang bám vào đó, không thể xóa được. Đó chính là vết tích mà Tần Niệm đã để lại cho tôi. Tần Niệm không có gì tốt đẹp, nhưng tôi thích anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi không thích ai mà cũng chẳng có ai ưa tôi. Ngay cả bố cũng ghét tôi.
Tần Niệm chính là người đầu tiên tôi thích.
Trong hai năm, tôi đã viết cho anh biết bao nhiêu bức thư cho dù không lần nào được hồi đáp. Tôi không bỏ cuộc, bởi ít nhất cũng có một người lắng nghe lời tôi nói. Trước đó, tôi chưa từng dũng cảm, chưa từng mỉm cười, chưa từng mở lòng với ai, ngay cả một người để trò chuyện, tôi cũng không có. Tôi yêu đến mức có thể chết vì anh, chỉ vì Tần Niệm có đôi mắt màu hổ phách. Chỉ có nhìn vào đôi mắt ấy, tôi mới thấy mình đang mỉm cười. Không ai biết được điều đó, họ sẽ không thể hiểu được, phải sống cô đơn trong quãng thời gian dài mười bảy năm ấy thì một người như thế xuất hiện sẽ mang lại ý nghĩa gì. Giống như một kẻ sắp chết khát trên sa mạc, chỉ cần một cốc nước còn ý nghĩa hơn trăm lượng vàng. Nếu ai chưa từng sống cuộc sống héo hon thì sẽ chẳng thể hiểu được.
Tôi đeo chiếc vòng tay rất to để che đi vết sẹo đó rồi lén bỏ nhà ra đi, tôi không mang theo bất cứ thứ gì, trong ba lô chỉ có những cuốn sách và đĩa CD mà tôi yêu thích.
Mùa xuân ở phương bắc ẩm ướt, se lạnh khiến người ta khó thở. Nước đọng trên mặt đường ngấm vào giày khiến chân tôi lạnh buốt. Tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác bằng vải nhung màu trắng mỏng manh, ngồi bên vệ đường tháo giày, bàn chân đau buốt như sắp bật máu. Vết sẹo xấu xí trên tay tôi như vết cứa ngang tim. Nó đã bắt đầu đóng vảy nhưng bên trong vẫn còn ứa mủ. Tôi nghĩ, vết sẹo này sẽ không thể lành được.
Khi tôi không còn biết nơi nào để đi thì Nguyễn Thất xuất hiện: “Nếu em không ngại thì có thể đến làm ca sĩ chính trong ban nhạc của anh. Giọng em rất hay.”
Ban nhạc của Nguyễn Thất có một cái tên nghe rất kêu – Black. Anh ta là nhóm trưởng của ban nhạc.
Hồi đó tôi còn nhỏ, cũng ít kinh nghiệm sống nên rất dễ tin người. Nguyễn Thất không chỉ cho tôi tiền mà còn nhiệt tình thuê phòng giúp tôi, vậy nên tôi cứ tưởng rằng anh ta là người tốt. Khi tôi với Nguyễn Thất nói chuyện về âm nhạc, anh ta đã xúc động nói rằng: “Đối với những kẻ súc sinh và vô dụng thì thà xì hơi còn hơn là đánh đàn cho chúng nghe”.
Con người ta có lúc cũng thật lạ, có thể tin tưởng một người chỉ vì đồng cảm một câu nói của họ. Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cũng có người hiểu mình.
Ban nhạc có tất cả sáu người. Chúng tôi thuê một căn phòng tồi tàn ven thành phố để ở. Cuộc sống chật vật, ngày nào chúng tôi cũng phải đi diễn nhưng tiền kiếm được cũng chẳng đủ tiêu. Nguyễn Thất bèn giới thiệu tôi đến làm thêm ở một quán bar.
Mặc những bộ đồ hở hang uốn éo trên sân khấu cho lũ đàn ông bên dưới hau háu chiêm ngưỡng, tôi thực sự không chịu nổi. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày cắn răng làm những động tác lẳng lơ đó. Dần dần tôi cũng quen, dù phải múa những động tác quyến rũ như thế nào thì tôi cũng chẳng có cảm giác gì. Tôi trở nên sống vật vờ như một cái xác không hồn.
Nhưng tôi làm gì còn lựa chọn nào khác. Tôi không còn mặt mũi nào để về nhà. Con đường này là tôi đã chọn. Tôi đã hủy hoại bản thân thì chỉ còn cách đi tiếp. Nhiều lần tôi bị những vị khách đểu cáng ép uống rượu đến nỗi suýt nữa thì mất thân. May mà lúc đó Nguyễn Thất xuất hiện. Anh ta cứu tôi, chăm sóc tôi, khiến tôi thật sự cảm kích.
Một buổi tối khi diễn xong, Nguyễn Thất nói anh ta có một người bạn rất thích nghe tôi hát, thấy tôi múa đẹp nên muốn làm quen với tôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu có người thưởng thức, thì tiền cát xê cho ban nhạc chắc chắn sẽ cao hơn, tôi cũng không cần đến quán bar làm việc nữa. Thế là tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta.
Trong một phòng nhỏ của quán bar, một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt thân thiện nhìn một lượt từ trên xuống dưới. “Cô em được đấy. Chả trách ông Ngũ cũng phải chấm.”
“Chấm” là ý gì? Tôi mơ hồ dự cảm những điều không lành, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Người phụ nữ kéo tay tôi đến ngồi cạnh rồi đưa cho tôi một cốc nước. Tôi không dám uống, bà ta nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của tôi nên lại đẩy cốc nước lần nữa, nói: “Đừng lo. Chị không phải người xấu”.
Ngày đó tôi thật ngốc nghếch, không lường được hết tâm địa đen tối của con người. Người lạ đưa nước cho cũng uống. Uống có một ngụm thì cảm thấy người choáng váng rồi toàn thân mềm nhũn. “Thập Tam, em biết những gì?”
Bà ta kéo tay tôi, tôi cảm thấy có luồng hơi nóng cuộn lên suýt nữa thì bỏng da. Nhưng đến chút sức lực để rút cánh tay lại tôi cũng không có. Tôi ngồi tựa vào sô pha, mọi vật trước mắt hiện lên như ảo ảnh.
Nguyễn Thất trả lời thay: “Con nhỏ này không biết gì đâu. Tỉnh dậy là bỏ chạy ngay đó”.
“Vậy phải để cho nó cơ hội học hỏi. Làm thế nào thì cậu biết rồi đấy. Nếu làm tốt chuyện này thì cậu cũng không thiệt đâu.”
Tôi mơ màng bị Nguyễn Thất đưa sang một căn phòng khác, quần áo cũng bị lột sạch, rất lạnh, tôi muốn co mình để giữ lại chút hơi ấm. Các ngón tay tê cứng, toàn thân bị trói chặt, không còn chút sức lực nào.
Tôi cảm thấy trước mắt mình có ánh sáng phát ra với những âm thanh “tách, tách”, có người đang cười, có kẻ đang sờ mó cơ thể tôi, hơi thở toàn là mùi khói thuốc, chính là mùi thuốc Trung Nam Hải, ngửi thấy mùi thuốc này, tôi chỉ muốn nôn. Khi đó tôi không biết họ đang chụp ảnh, chỉ nghe thấy những âm thanh “tách, tách” giống như tiếng một con côn trùng đang khoan vào trái tim tôi rồi gặm rả rích từng chút một. Khi những âm thanh vụn vặt không ngớt dội vào tai, tôi mới biết mình bị lừa. Không phải họ đối tốt với tôi, mà là lợi dụng tôi để kiếm tiền và hiện tại là muốn tặng tôi cho một ông chú.
“Chụp ảnh được rồi. Đến lúc đó nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Quần áo tôi bị xé tả tơi. Nguyễn Thất lao đến lật ngửa tôi lên. Rồi một tiếng động lớn, cánh cửa mở tung. Tôi không biết những ai vừa ập vào, chỉ nghe thấy có người nói: “Cô bé này đáng thương quá!”.
Nghe thấy câu đó, tôi bỗng khóc òa, là tiếng gào khóc của một đứa trẻ.
Có người đến ôm chặt lấy tôi, chiếc áo ấm áp bao bọc khiến tôi như trẻ sơ sinh, bàn tay ấm như bàn tay mẹ hay ru tôi ngủ trong ký ức. Người đó vỗ nhẹ lên lưng tôi, lặp đi lặp lại câu nói: “Phó Tiểu Mật, đừng sợ, anh đến rồi. Anh đến rồi thì sẽ không còn gì phải sợ nữa”.
Đó là giọng nói ấm áp nhất mà tôi được nghe, đó là bờ vai vững vàng nhất mà tôi có thể dựa dẫm. Tất cả những thứ đó đều thuộc về một cái tên – Tiêu Hàn Ý. Đây là lần thứ hai anh ấy cứu tôi. Anh ấy giống như một kị sĩ, cho dù tôi phạm tội gì, lưu lạc nơi đâu thì anh ấy đều băng qua chông gai, kéo tôi ra từ địa ngục trong những thời khắc nguy cấp nhất.
Nguyễn Thất và đồng bọn bị dẫn đến đồn công an. Tôi cùng Tiêu Hàn Ý trở về thành phố W.
Tôi không dám về nhà. Bố mẹ của Tiêu Hàn Ý chăm sóc tôi như người thân trong gia đình. Chuyện vừa xảy đến với tôi, Tiêu Hàn Ý không kể với bất kỳ ai. Anh ấy luôn động viên tôi, tất cả đã qua rồi, phải phấn chấn lên và sống một cuộc đời mới.
Từ đó tôi như biến thành một người khác. Tôi chải đầu gọn gàng, mặc những bộ đồ kín đáo. Tôi thề rằng sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan, không gây phiền nhiễu, không phó mặc cuộc đời. Tôi tưởng rằng mình có thể quay về thời thiếu nữ thuần khiết, có thể sống cuộc đời yên ả, nhưng không ngờ rằng hai năm sau, Nguyễn Thất lại đến tìm tôi…
Lại một đêm nữa, tôi tìm cách trốn chạy, túi xách không biết đã rơi chỗ nào. Trong túi áo tôi chỉ còn mấy xu lẻ. Tôi muốn gọi điện nhưng không biết phải gọi cho ai. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Tần Niệm, nhớ đến giọng nói dịu dàng và gương mặt rạng ngời của anh. Nhưng tôi không có số điện thoại của Tần Niệm. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ đến cứu tôi trong lúc khó khăn, vậy mà người đầu tiên tôi nhớ đến vẫn là anh. Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ? Anh ấy chỉ như một cái bóng ẩn hiện trong giấc mơ, để tôi cố nắm lấy trong vô vọng. Những trải nghiệm của đời mình, tôi cũng chưa từng kể với anh. Tần Niệm không thích tôi, tôi có thể lặng lẽ chôn giấu tình yêu của mình trong trái tim. Nhưng tuyệt đối không thể để anh căm ghét tôi được. Ai sẽ giúp tôi? Ai sẽ quan tâm đến tôi đây? Tôi thực sự đã rất cố gắng để làm một cô gái tốt, nhưng ông Trời không cho tôi cơ hội.
Tôi đến bốt điện thoại công cộng bấm một số điện thoại quen thuộc, nhưng cứ bấm đến số cuối cùng, tôi lại hốt hoảng dập máy. Cuối cùng vẫn không dám gọi. Trên đời này, nếu ngay cả bố mẹ cũng không cần, không chấp nhận tôi thì thật sự, tôi chẳng còn gì.
Đầu dây bên kia tút tút không ngừng, không ai nhận máy. Tôi gọi đi gọi lại mấy lần nhưng đều là những âm thanh trống rỗng. Lúc dập máy, tôi thấy toàn thân như bị rút hết gân cốt, mềm nhũn trượt theo lớp cửa kính của bốt điện thoại. Bên tai toàn là ảo giác về tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát. Tôi ngồi trên nền đá lạnh, không sao khóc nổi, không sao kiềm chế được cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi.
Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Từng đồng xu một rơi xuống thùng thu phí phát ra thứ âm thanh sắc lạnh, giòn tan giống như nỗi cô đơn và sự yếu đuối của tôi lúc này.
Hành khách trên xe rất ít. Một đôi tình nhân ngồi thân mật, kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày, chốc chốc lại phát ra tiếng cười hạnh phúc. Tôi co mình trên chiếc ghế ở hàng cuối cùng. Cho dù không ai nhận ra tôi, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Trạm dừng cuối cùng, tôi vội vã lao xuống xe, đi men theo con đường. Trước cổng trường học, ánh đèn vàng nhạt chiếu tấm biển với dòng chữ Trường trung học cao cấp bậc 6. Dòng chữ màu đen với từng con chữ trôi nổi như những hạt bụi, vừa xa xăm vừa mơ hồ.
Tôi thấy cơ thể mình lâng lâng, vậy mà chân vẫn bước đi trên mặt đất, những hạt cát và đá đâm vào lòng bàn chân đau nhói. Cuối cùng, tôi đành ngồi ở bậc thềm trong vườn hoa của trường.
Ban đêm tĩnh mịch đến mức khiến người ta sợ hãi. Tôi tự ôm lấy cơ thể mình và mê man thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đã là tảng sáng, gió se lạnh, bóng cây in loang lổ trên nền xi măng. Có lẽ vì ngồi lâu quá nên cổ tôi tê nhức. Tôi đưa tay lên xoa bóp, vừa ngước lên thì thấy Mục Thần Chi đứng ngay trước mắt.
Anh ta đứng đó, rất rõ ràng, những sợi tóc rủ xuống vầng trán khẽ lay động, ánh sáng mặt trời cũng phủ đầy đôi vai, đôi tai anh như những đồ sứ được nhuộm lớp men mỏng, cơ thể như tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu.
Khoảnh khắc đó, trời đất như ngừng lại, chỉ còn tôi và anh ta, tôi cũng quên bẵng việc phải dời ánh mắt đi chỗ khác. Anh ta từ từ dang rộng vòng tay về phía tôi, giống như tỏa ra muôn ngàn hoa nắng. Tôi không biết phải làm gì, định đứng dậy chạy đi. Nhưng anh ta đã nhanh tay kéo tôi vào lòng. Mặt tôi áp sát vào lồng ngực anh ta. Giây phút đầu tiên nghe tiếng tim Mục Thần Chi đập mạnh, tôi chợt òa khóc.
Tôi cứ ngỡ trên đời này sẽ không còn ai đến tìm mình, không còn ai để ý đến mình nữa. Một tay Mục Thần Chi vuốt tóc tôi, tay còn lại đan vào các ngón tay tôi rồi nắm chặt. Anh ta khom lưng thì thầm: “Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh. Được không?”.
Chỉ cần một câu nói dịu dàng như thế cũng khiến tim người ta đập loạn nhịp. Hơi ấm từ bàn tay và lồng ngực của anh ta truyền lại khiến tôi thấy an lòng.
“Vẫn còn giận anh hả?” Mục Thần Chi khom người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi lắc lắc đầu, tôi không hiểu, không hiểu anh ta xin lỗi chuyện gì? Nhưng thật sự là tôi không giận. Giữa hai con người không có tình cảm cũng chẳng có ràng buộc, sao có thể nói đến chuyện giận hờn và tha thứ?
“Sao không hỏi anh tại sao lại xin lỗi?” Mục Thần Chi nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên hỏi.
“Vì… em … em sợ.” Đôi mắt tôi bỗng ngấn lệ.
Thực sự là khi anh ta vừa cất lời, cảm giác đầu tiên của tôi chính là anh ta xin lỗi vì tôi đã thấy anh ta ở bên người con gái khác, lại vô tình không hỏi thăm gì tới tôi khi tôi nằm viện. Nhưng tôi không dám hỏi, có rất nhiều việc tôi không dám hỏi. Ví như sao anh ta lại không đến hỏi thăm tôi, tình cảm của anh ta đối với tôi là như thế nào…
“Ở bên anh, em sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa.”
“Tại sao?”
“Ừm. Vì anh là Mục Thần Chi của em.”
Tôi bất giác nhào vào lòng anh ta, hai tay ôm chặt. Mục Thần Chi sững lại giây lát rồi ghì chặt đầu tôi vào lòng. Chắc anh ta không biết, tôi làm vậy là vì sợ anh ta nhìn thấy nước mắt tôi rơi. Cho dù những lời nói của anh ta có ẩn ý gì chăng nữa thì tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, tôi thực sự đã rất mệt mỏi rồi. Vậy nên một vòng tay như thế, một câu nói dịu dàng như thế khiến tôi cảm kích.
Con đường nhỏ rợp bóng mát trong sân trường có nhiều người qua lại, còn chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế, không nói thêm lời nào.
Khi Mục Thần Chi nhẹ nhàng hôn lên trán, tôi mới sực tỉnh. Tôi bị hơi ấm và tư thế khó hiểu ấy làm cho giật mình, hoang mang lùi lại phía sau một bước. Chúng tôi là gì của nhau chứ, tại sao tôi có thể khóc trong vòng tay anh ta?
Mục Thần Chi nhẹ nhàng chạm tay lên mặt tôi, giọng nói rõ ràng: “Hừm, nước mắt dính đầy trên má rồi này, xấu quá đi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đúng lúc những tia nắng trượt trên môi anh ta rồi đậu lại khóe mắt tôi. Tôi cảm thấy cả cơ thể Mục Thần Chi giống như những giọt nước trong ly thủy tinh, trông vô cùng trong sạch khi nhìn qua ánh nắng.
Ánh nắng rọi thẳng khiến tôi nhắm chặt mắt, tôi vùi đầu vào lòng anh ta một lần nữa. Lúc mở mắt ra lại thấy ánh nắng chiếu chếch lên gương mặt anh ta. Đôi lông mi dài hứng cả mây cả nắng. Không phải là ấm áp mà là mê hoặc. Một nụ cười nhè nhẹ và ánh mắt như chất chứa hàng nghìn ánh sáng.
Tôi ngồi trong xe uống hết nửa chai nước khoáng thì Mục Thần Chi mua về một đôi giày bệt trắng, anh ta luồn xong dây đâu đấy rồi mới đưa cho tôi. Lúc đi ăn, Mục Thần Chi còn cố tình cõng tôi vào nhà hàng bất chấp mọi ánh mắt.
“Mới sáng sớm, sao đã đòi đi ăn mỳ bò vậy?”
Mục Thần Chi chạm tay vào cốc trà trước mặt rồi quyết định mở chai nước khoáng tu ừng ực. Tôi lấy giấy ăn lau lớp mỡ còn dính trên bàn, e ngại nói: “Nhà hàng này mở năm năm rồi mà vẫn còn sơ sài quá. Hi hi, nếu anh không thích thì có thể đến quán khác cũng được”.
“Không cần. Anh nhờ Tiểu Hàn mang canh chân giò đến là được”. Mục Thần Chi thản nhiên rút ra một đôi đũa.
Thói quen của anh ta rất hay, ăn mỳ mà không phát ra tiếng động gì. Chẳng bù cho tôi, cứ húp xì xụp. Tôi nhìn anh ta qua làn khói trắng bốc lên từ tô mỳ, nói: “Em ghét nhất là ăn chân giò. Anh nghĩ mà xem, con lợn ngày nào cũng giẫm lẹp bẹp trên bùn đất, bẩn chết đi được”.
Đôi đũa được Mục Thần Chi giữ nguyên tư thế trong không trung, từng sợi mỳ cứ thế tuột xuống bát. Chắc anh ta bị tôi làm cho chột dạ, một lúc sau mới nói: “Con lợn này chân lúc nào cũng đi giày cầu thủ mới tinh. Không phải sợ”.
“Hừm. Vậy càng không thể ăn thứ chân giò ấy.” Tôi ném tia nhìn tinh nghịch về phía anh ta rồi lùa một gắp mỳ to tướng vào miệng. “Anh đúng là giai cấp bóc lột, đến cả lúc ăn còn không quên nghĩ cách gián tiếp hại em!”
“Anh bóc lột em cái gì?”, Mục Thần Chi nhìn tôi vô tội, nói.
Hình như tôi mới là người bóc lột của người ta một chiếc áo khoác và một đôi giày.
“Anh tước đoạt cảm giác thèm ăn của em!”
“Hóa ra người không có hứng thú ăn uống mới có thể húp mỳ xì xụp như thế. Tại hạ xin lĩnh giáo.”
“Cái đó là bởi mỳ ở đây rất ngon, trước đây Tần Niệm…” Tôi bất giác nắm chặt đôi đũa, cúi gằm mặt xuống.
Giọng nói trầm ấm của Mục Thần Chi thản nhiên cất lên: “Mối tình đầu?”.
Tai tôi như nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất rồi lại bật lên không trung. Tiếng động đó thật giống với nhịp tim, cứ thình thịch trong lồng ngực tạo ra những cơn sóng lòng.
“Lần đầu tiên gặp anh ấy cũng là trong vườn đào. Anh đã bao giờ đọc Tình thư chưa? Giống hệt Đằng Tỉnh Thụ[1] vậy. Anh ấy cầm quyển sách, yên lặng như hòa mình vào những bức tranh trong sách mà nét mặt khiến tim người khác phải đập nhanh hơn. Anh ấy hay đứng dưới cột bóng rổ.”
[1] Đằng Tỉnh Thụ (藤弁树) là nhân vật chính trong tiểu thuyết nổi tiếng Tình thư (Love Letter) của Nhật Bản.
Bây giờ sân vận động của trường đã được mở rộng, cột bóng rổ bị di chuyển vị trí. Tấm lưới cũng tơi tả như chiếc lưới đánh cá bị vứt bỏ, chẳng còn ai ngó ngàng đến. Chỉ nghĩ thế thôi mà sống mũi tôi đã cay cay.
Tôi xúc một thìa ớt bột thật to định cho vào trong tô thì bị Mục Thần Chi ngăn lại: “Đừng có ăn cay như thế. Dạ dày của em không tốt”.
Trước đây, sáng nào Tần Niệm cũng đến đây ăn mỳ bò. Tôi cũng từng mấy lần lén đi theo rồi ngồi ở một góc xa, nhìn anh cho từng thìa ớt bột vào tô. Tò mò, tôi cũng bắt chước. Nhưng đúng là cay, rất cay, cay đến mức chảy cả nước mắt. Tôi luôn tự hỏi tại sao người con gái ngồi bên lau mồ hôi cho anh lại không phải là tôi chứ?
Hộp ớt xay ở đây là do ông chủ nhà hàng tự chế biến, rất thơm. Những bột ớt trộn dầu men theo viền thìa rơi xuống tô, màu sắc thật tươi sáng, miệng lưỡi tôi cũng trở nên bất cần. “Em thích ăn đấy!”
Mục Thần Chi chỉ thốt lên một chữ, không biết là đang buồn hay vui. “Ngốc!”
“Em vẫn luôn ngốc như vậy mà. Mạnh bạo theo đuổi người ta, rồi âm thầm viết những dòng nhật ký vô vị:
Hôm nay, Tần Niệm nhìn một cái mà khiến mình vui đến mức quên cả việc hít thở. Lúc mua bánh bao còn quên lấy tiền trả lại.
Hôm nay, Tần Niệm đi cùng Sở Mộng Doanh đến lớp khiến mình không thể tập trung học được…
Em thích nhất trốn tiết. Chỉ có những lúc đó mới gặp được anh ấy. Em còn thích cả động tác quay người hay ngồi xổm để lén nhìn Tần Niệm qua khe hở của những bạn khác. Khi toàn trường đều ngồi xuống thì chỉ mỗi mình em cứ đứng ngơ ra đó. Cũng chính vì điều ấy mà em bị thầy trách mắng không biết bao lần.”
“Thầy bảo em là não kém phát triển à?”
“Sao anh biết?”
“Hồi tiểu học bọn anh có môn học thực nghiệm, giảng giải về cấu tạo của não bộ, trong đó có nói về một chú cún con nếu cho uống say và cắt bỏ tiểu não thì động tác sẽ không còn chính xác.”
“…”
“Anh ta rất tuyệt? Đối xử với em rất tốt? Con gái bây giờ cứ nhìn thấy những anh chàng đẹp trai là sáng hết cả mắt lên.”
“Tất cả mọi người đều không tốt bằng anh ấy. Không phải anh ấy đẹp trai, giàu có, thông minh. Chỉ vì em cảm thấy anh ấy tốt.”
“Chỉ vì một chữ tốt không lý giải được ấy mà khiến em nhớ nhung anh ta suốt bao năm như vậy sao? Khiến em, ngoài anh ta ra thì không còn để ý tới ai khác sao? Như thế có đáng không?”
“Có những kiểu tình yêu không liên quan gì đến chuyện được mất, cho dù anh ấy bình thường như thế nào thì yêu vẫn cứ yêu. Yêu rồi, sao có thể kiểm soát được bản thân chứ?”
“Đau khổ, luôn luôn do mình tự chuốc lấy.” Mục Thần Chi như có tâm sự gì đó, gượng cười. “Đều như nhau cả thôi, ha ha.”
Những miếng ớt trong miệng giống như những đốm lửa nhỏ thiêu đốt cổ họng đến nấc nghẹn. Chắc mũi tôi cũng đỏ cả lên nên nước mắt mới rơi lã chã vào tô mỳ.
Tôi khịt mũi nói: “Ông chủ ở đây thật ác. Làm ớt cay quá khiến em ăn mà chảy nước mắt”.
Khách hàng đến đây ăn mỳ vào buổi sáng đều là học sinh. Ngồi đối diện với bàn tôi là một tốp nam sinh, vừa ăn vừa cười nói. Một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi trắng, trông rất thanh tú chậm rãi đi ngang qua. Ba lô trên lưng cô gái quệt qua vai một cậu con trai, hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Cô gái còn chưa đi khỏi thì đám con trai cùng bàn đã cười rầm rộ. Cậu con trai ban nãy đỏ ửng hai tai, lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô gái.
Tuổi trẻ của ngày ấy…
Tình yêu của ngày ấy…
“Có phải tất cả các cô gái trẻ đều như vậy? Trước khi đi ngủ đều ngóng đến ngày mai lên lớp để gặp được người ấy, chẳng cần đặt báo thức cũng dậy đúng giờ. Gặp rồi thì lại không dám chào hỏi, còn làm bộ bước qua thật nhanh. Đi rồi mới thấy hối tiếc. Năm tháng trôi qua, có thể sẽ quên mất con người luôn ngự trị trong trái tim mình ngày ấy trông như thế nào, nhưng lại nhớ rõ rệt tâm trạng lúc đó ra sao. Ngay cả mùi vị của không khí xung quanh cũng có thể gợi lại ký ức.”
Mục Thần Chi bỗng dưng im lặng, đôi mày nhíu chặt. Có phải tôi đã nói gì sai chăng? Tôi vò đầu nói: “Chắc tại trình độ văn chương của em chẳng ra gì. Hồi tiểu học, em toàn bị thầy giáo Ngữ văn nhẫn tâm phạt đứng trong giờ học đấy”.
Mục Thần Chi liền nói: “Chẳng phải hồi tiểu học em viết văn rất hay sao?”
Tôi từng nói với anh ta vậy sao? Ngay cả Tô Na Na cũng không biết chuyện này!
“À, mấy câu nói vừa rồi của em nghe rất văn vẻ mà.” Hóa ra là anh ta đoán mò.
“Đoạn vừa rồi, em phải nghĩ trong đầu mất hai mươi phút cơ đấy.”
“Lại xuất hiện một thiếu nữ khờ khạo bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu rồi.”
“Anh chưa trải qua mối tình đầu hay sao?” Ai mà chẳng có thời khờ khạo chứ?
Mục Thần Chi dừng đũa, chau mày như có tâm sự.
“Cái đó… Em chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Mối tình đầu của đại thần nhất định là rất đau thương, rất mãnh liệt!
Mục Thần Chi gắp mấy lần nhưng những sợi mỳ đều tuột khỏi đũa. Anh bình thản kể: “Lần đầu gặp, cô ấy mới năm tuổi, mái tóc vàng, chơi nhảy dây một mình và hát líu lo Tiểu Tiểu Tử, ngồi thềm cửa..”.
“Ráng mây như áng thơ, ánh trời chiều say như men rượu. Cuộc gặp gỡ vô tình hay cố ý, như mặt trăng lưu hình bóng em trong anh. Tình yêu ấy nồng nàn như biển và không có cách nào che giấu…” Tôi bất giác ngân nga lời bài hát Yêu nhất của Châu Huệ Mẫn.
“Cạch” một tiếng, đôi đũa trong tay Mục Thần Chi gãy làm đôi, các ngón tay anh run run.
“Xin lỗi! Em thực sự không có ý mỉa mai, ngược lại, em nghĩ chuyện một thiếu niên mười lăm tuổi thích một cô bé gái năm tuổi còn đẹp hơn cả những câu chuyện mỹ miều trong phim điện ảnh. Hơn nữa, bài đồng dao ấy hồi nhỏ em cũng rất hay hát. Em thật sự không có ý gì khác.” Tôi choáng váng, con người này thay đổi thái độ nhanh quá.
“Một đời chỉ yêu một người. Một kiếp chỉ ôm một mối sầu. Những ngón tay nhỏ nhắn đan thành thù hận.” Mục Thần Chi cười ảm đạm rồi rút một đôi đũa khác. Anh ta trút một thìa ớt vào tô, cắm đầu cắm cổ ăn, cay đến nỗi trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tôi rút tờ giấy ăn, xé một nửa lau miệng. Do dự một lúc, tôi lịch sự lấy nửa còn lại lau mồ hôi cho Mục Thần Chi. Anh ta bỗng nắm chặt tay tôi khiến tờ giấy trong tay trở nên nhàu nhĩ. Tôi ngượng nghịu muốn rút tay lại nhưng anh ta càng nắm chặt hơn.
“Có bao giờ em nghĩ mình sẽ có đủ dũng khí để yêu thêm lần nữa không?” Đôi mắt đen phẳng lặng như hồ nước thu nhưng lại như vực nước xoáy lóe lên những tia sáng vụn vỡ. Nếu tôi không kịp rời ánh mắt đi nơi khác thì nhất định sẽ bị hút vào trong đó.
Tôi liếm môi rồi chuyển chủ đề: “Sao anh lại tìm thấy em? Có máy định vị vệ tinh sao? Đi thôi, em no rồi”.
“Trường đại học, trường cấp ba, nghĩ đến chỗ nào là anh đến ngay.” Mục Thần Chi lần túi áo rồi hất cằm về phía chiếc áo khoác của anh mà tôi đang mặc. “Em xem có ví tiền trong đó không?”
“Ơ, không có. Làm sao bây giờ?”
Mục Thần Chi xoa cằm vẻ nghĩ ngợi, rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Anh đếm đến ba. Em chạy theo nhé!”.
“Hả?” Tôi lấy tay che miệng. “Định ăn quỵt à? Nhưng chân em chạy không nổi. Hay anh cứ cõng em?”
“Anh cõng một cái mai trên lưng chẳng phải sẽ trở thành ba ba sao?” Mục Thần Chi không phân vân, nắm chặt lấy tay tôi, chau mày, nghiêm túc nói: “Sẵn sàng thì gật đầu”.
“Ừm ừm.” Tôi gật đầu như gõ trống. Vừa nghe thấy Mục Thần Chi đếm đến ba, tôi đã bị anh ta kéo tay phóng như bay ra khỏi nhà hàng.
Tiếng ve râm ran, những vòm lá bên đường xanh biếc, những lọn tóc bị gió thổi vướng trên khóe miệng. Mục Thần Chi điềm nhiên đứng chắn gió cho tôi, tay phải đặt lên vai, tay trái giúp tôi kéo những sợi tóc đó ra khỏi miệng, rồi khẽ gài chúng vào mang tai. Động tác rất thân mật nhưng không hề chướng mắt.
Tôi nhìn mặt đường bê tông trắng, hai bóng người đã in chồng lên nhau. Quay đầu nhìn vào nhà hàng, mới thấy đồng nhân dân tệ màu hồng phấn đã được đặt trên bàn, đang phấp phới theo gió. Tôi bật cười, anh ta hỏi: “Em cười gì?”.
Tôi không đáp, chỉ cười, anh ta cũng nhẹ nhàng cười theo.
Những ngón tay thon dài của Mục Thần Chi đặt trên vô lăng, tay áo được xắn cao đến khuỷu để lộ chiếc đồng hồ màu đen bạc, lấp lánh theo từng cử chỉ.
Gió luồn qua ô cửa vào trong xe. Mái tóc óng mượt của Mục Thần Chi, chiếc sơ mi màu đen và những giai điệu khẽ vang lên từ máy hát, tất cả khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh của những thước phim đen trắng.
Tôi chăm chú nhìn rất lâu. Cảm giác rõ ràng giống như những thước phim đen trắng đang quay chầm chậm rồi bất chợt nhập vào một hình ảnh khác. Những đợt sóng biển mùa hè từng đợt xô bờ, chậm rãi, tràn ngập trái tim tôi.
“Cô gái. Trông anh thảm hại lắm hay sao? Cứ nhìn anh mãi thế thì em sẽ khóc đấy.”
“Ừm, không phải. Chỉ là em thấy anh giống…” Nhìn nghiêng, Mục Thần Chi rất giống Tần Niệm. “Anh họ Mục thật sao?”
“Thấy anh giống Tần Niệm hả? Khi rất nhớ một người thì nhìn thấy thứ gì, em cũng sẽ nhớ đến anh ta.”
“Cảm giác ấy rất không tốt. Con người vốn như vậy, rõ ràng biết là không nên mà vẫn không thể ngăn nổi bản thân nghĩ đến.” Tôi quay đầu đi, cảnh vật bên ngoài trở nên mông lung qua làn nước mắt.
“Thực ra em có thể khóc trong vòng tay anh, vờ như anh là anh ta vậy.” Mục Thần Chi nhìn về phía trước không chớp mắt rồi nhún vai. “Dù anh rất không muốn em phải giả vờ.”
“Anh đang tỏ tình sao?” Tôi hỏi, trái tim đập liên hồi.
“Em có thể xem là như vậy.”
Tôi không biết đáp lại ra sao bèn chuyển chủ đề: “Ồ, anh đổi xe rồi à?”. Cái gì cũng thay đổi, chỉ có “chiếc bánh quẩy” là vẫn còn. Vừa ngước lên, tôi bắt gặp ngay ánh mắt cười rạng rỡ của Mục Thần Chi.
“Chiếc lòng đỏ trứng vẫn còn rất mới mà.”
“Ừm. Không thích nữa thì đổi thôi.” Anh ta đáp không ngần ngại.
Sang Noir, loại siêu xe với số lượng ít ỏi trên thế giới sao có thể giống như quần áo, không thích là đổi ngay được? Vậy còn con người thì sao? Không thích là cũng có thể thay đổi dễ dàng như thế sao? Mục Thần Chi, xin lỗi nhé! Tôi không có hứng làm một thứ đồ chơi có hạn sử dụng, sống hay chết chỉ dựa vào cảm hứng của người khác.
“Em thích con lòng đỏ trứng đó lắm hả?”
“Ừm. Nếu lại thích thêm một ai đó thì em sẽ thích người đi con lòng đỏ trứng. Nhưng anh đã bán nó rồi còn gì.” Tôi phải thừa nhận, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Mục Thần Chi, trong lòng tôi lại hoài nghi phải chăng nó có ma thuật. Chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến tim ta loạn nhịp.
Nhưng đó chỉ là những rung động thoáng qua. Những sự kích động hơi điên loạn của thời niên thiếu sẽ không tái diễn nữa. Tôi chỉ phạm phải có một lần mà đã đau đến tê dại. Vậy nên không thể ngốc nghếch thêm lần nữa.
Giọng nói của Mục Thần Chi không chút xúc động: “Em đã từ chối anh”.
“Anh có thể coi như thế.” Tôi học theo ngữ khí lạnh lùng của anh ta. Vừa quay mặt lại, tôi đã bắt gặp ánh mắt tươi sáng của anh ta. Tôi bỗng chốc giật mình, hoảng hốt như mình vừa bị những con dao găm chặt vào ghế, không thể nhúc nhích, không thể trốn chạy.
“Ưm… Mục Thần Chi, anh đã có tất cả. Trên đời này, chắc chắn không có việc gì có thể khiến anh buồn nhỉ?”
“Trái tim không tuân lệnh chủ nhân lại đi yêu một người không nên yêu; không thể kiểm soát được tình yêu dành cho một cô gái không yêu mình, tất cả đều là chuyện khiến người ta buồn lòng.”
Cuối cùng vẫn chờ đợi nơi chốn cũ.
Đối diện với quá khứ,
Em phải làm thế nào để mỉm cười và bước qua?
Nỗi đau sâu đến thế, hãy để em nhẹ nhàng quên đi.
Ngày đầu tiên xuất viện, Thiệu Bỉnh Hàm nói phải tổ chức tiệc mừng. Bàn ăn được trang trí theo phong cách sông nước vùng Giang Nam. Trên mái hiên là một dải đèn chùm đỏ rực, ấm áp. Phòng ăn ngăn cách với bên ngoài bởi tấm cửa kính hình vòng cung. Từ trong nhìn ra, có thể thấy những lá sen nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ.
Lúc tôi vào phòng, Sở Tây Thừa và Minh Thiên Diệu đang ngồi hát cùng bạn gái. Vừa nhìn thấy tôi, hai người tỏ ra như đã thân quen từ lâu, đồng thanh gọi lớn: “Em gái!”.
“Đây rõ ràng là em gái của tôi. Đã được gắn mác. Kẻ nào mà dám lớn tiếng hô hào nữa thì nếu là nam sẽ bị cung hình, là nữ thì thả trôi sông.” Thiệu Bỉnh Hàm nhướn mày nói liến thoắng.
Ăn xong bữa, tôi và Thiệu Bỉnh Hàm tranh nhau chiếc điều khiển từ xa. Tôi chồm nửa người lên người anh ta, hai tay với lên cao, rất giống tư thế phạm nhân đang bị tra khảo.
Đúng lúc đó thì cánh cửa bật mở.
Mục Thần Chi xuất hiện, khoác trên mình bộ vest hiệuGianfranco Ferré lịch lãm, thắt ca vát màu xanh bạc, phong lưu bước vào. Bên cạnh anh ta còn có một mỹ nhân với vẻ đẹp chim sa cá lặn. Không phải là cô người mẫu hôm đó. Đôi giày đỏ cô ta đi trông thật tươi đẹp, chói mắt.
Thật trêu ngươi người khác mà. Tôi suýt chết, trong khi anh ta lại ung dung hưởng thụ cuộc sống.
Tôi do dự giây lát rồi lịch sự gật đầu chào Mục Thần Chi. Chúng tôi nhìn nhau trong tích tắc rồi Mục Thần Chi hướng ánh mắt đi nơi khác. Tôi không thể nhìn ra anh ta đang nghĩ gì. Nói thực là anh ta không nhìn tôi thêm lần nào, chỉ cười cười nói nói với cô gái đi cùng, như thể anh ta không hề quen biết tôi vậy.
Sở Tây Thừa bế mỹ nhân trên đùi xuống, ghé sát vào tai tôi nháy mắt hỏi: “Em và Nhị ca đến hiệp mấy rồi?”.
“Đùa gì thế, vừa mới xuất trận mà.” Thiệu Bỉnh Hàm nói xong nháy mắt với tôi một cái.
“Đây không phải khẩu vị của Nhị ca!” Sở Tây Thừa sán gần tôi thêm chút nữa. “Em gái, Nhị ca nhà anh chưa từng vì cô em nào mà ngày ngày chạy vào bệnh viện thăm nom. Ngay cả việc học hành cũng không nhiệt tình đến thế đâu!”
“Này, cậu sán gần cô ấy như thế làm gì?” Thiệu Bỉnh Hàm xốc cổ áo Sở Tây Thừa đẩy sang bên.
“Đúng đó, cái mắt sói già của cậu làm cô bé sợ rồi kìa.” Minh Thiên Diệu liếc mắt về phía Mục Thần Chi. Anh ta ngồi ở khá xa, cô mỹ nhân ngồi vắt vẻo trên đùi, chốc chốc lại cất tiếng cười nũng nịu.
Tôi ngồi cắn hạt dưa đến khi lưỡi phồng rộp. Nếu sớm biết Mục Thần Chi cũng đến thì tôi đã ở nhà rồi.
“Ái phi, đến đây ngồi cùng trẫm nào.” Thiệu Bỉnh Hàm bắt chước điệu bộ của hoàng đế, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi “xì” một tiếng. “Thánh thượng muốn lừa tôi đến để ăn hạt dưa chăng?”
“Cái đó thì cần gì phải lừa? Thích là làm luôn!” Nói rồi anh ta sán đến cướp hạt dưa tôi vừa cắn xong bỏ vào miệng. “Cướp là được ngay.”
“Nếu ăn đồ của người khác thì mồm nhũn ra, chắc chắn miệng anh sắp chảy thành nước rồi.”
Thiệu Bỉnh Hàm không tức giận, anh vừa giúp tôi bóc hạt dưa, vừa cười, nheo mắt hỏi: “Này, thỏ con. Em thích kiểu đàn ông như thế nào?”.
“Em hả, em thích kiểu đàn ông sống nội tâm và bộc lộ cảm xúc một cách đúng mực.” Hình tượng khác xa anh ta.
“Haizzz. Thôi nào, thôi nào.”
Minh Thiên Diệu thò đầu vào giữa hai chúng tôi, ánh mắt đong đưa kiêu hãnh. “Anh đây là kiểu người ấy, phải không?”
Tôi và Thiệu Bỉnh Hàm đồng loạt hét lớn: “Cút đi chỗ khác”.
“Ngũ ca! Hai người họ đồng tâm hiệp lực ăn hiếp cậu. Cậu còn đứng đó ồn ào làm gì? Thấy chưa, họ đứng chung trận tuyến thì cậu có mà ra tro!” Sở Tây Thừa cười ha ha, còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của mỹ nhân chim sa cá lặn ngồi cạnh Mục Thần Chi.
“Haizzz! Có đau không?”
“Lâu lắm không gọt. Đứt tay rồi.” Mục Thần Chi lấy khăn lau máu trên ngón tay mỹ nhân, rồi cầm một quả táo khác, cười nói: “Em gọt quả này đi”.
Mọi người vẫn cười nói rôm rả nhưng không khí đã khác hẳn. Minh Thiên Diệu và Sở Tây Thừa cũng ngồi tránh ra xa, tiếng karaoke trong phòng rất ồn ã, lâu lâu mới nghe thấy tiếng trò chuyện của họ.
“Tiểu Lục, cậu ăn nói như nhảy vào mồm người khác quá đấy!”
“Nhị ca làm gì cũng quang minh chính đại. Tại sao tôi không được nói? Vả lại, chẳng phải hai bọn họ cũng tình trong như đã rồi sao?”
Tôi mím chặt môi, trong tim như đang mọc lên một đám cỏ rối, chúng không ngừng lớn lên. Lúc đó, Thiệu Bỉnh Hàm nghe điện thoại xong đi đến bên tôi, gương mặt lạnh băng của anh ta còn chưa nguôi giận. “Đứa khốn nào mách lẻo mà ông già ở nhà biết được nên gọi anh về viết kiểm điểm không biết?”
Những người ngồi trong phòng thậm thụt to nhỏ với nhau gì đó. Tiếng nhạc trong phòng rất lớn, tôi chỉ láng máng nghe câu được câu chăng.
“Ông già từ trước đến giờ không can thiệp chuyện bạn bè của tôi. Sao giờ lại ý kiến ý cò chứ?”
“Cậu nghiêm túc thì ông già ắt cũng nghiêm túc chứ sao.”
“Nhị ca, cậu thảm rồi. Nhất định ông già không đồng ý cậu chơi bời với kiểu con gái này đâu.”
…
Tôi như thế này thì đã làm sao? Không xứng đáng làm một người bạn của họ à? Có tiền cũng chẳng là gì nhé. Tôi cầm túi xách định đi theo Thiệu Bỉnh Hàm nhưng bị anh ta ấn xuống sô pha.
“Muộn thế này rồi một mình nhóc đi buýt về nhà anh không yên tâm. Đợi anh về rồi sẽ báo tài xế quay lại đón em. Nếu đợi lâu quá thì để…” Thiệu Bỉnh Hàm nhìn một lượt đám người trong phòng, ánh mắt lướt qua Mục Thần Chi, rồi chỉ vào Minh Thiên Diệu. “Lão Ngũ sẽ đưa em về.”
Thiệu Bỉnh Hàm đi rồi, tôi thấy mình thật lạc lõng. Tôi chẳng quen ai cả, còn vị đại nhân nửa quen nửa lạ kia thì chỉ bận bịu ôm ấp bạn gái. May mà máy tính trong phòng có mạng.
Tôi mở mục tin tức trong trường, vừa mở ra đã thấy mẩu tin được giật tít rất “hot”: Nữ sinh không biết xấu hổ nhất trong lịch sử trường Đại học A từ trước đến nay.
Vốn dĩ định mở ra để thỏa trí tò mò nhưng tay tôi lại run bần bật không kiểm soát được. Trang tin không có chữ mà toàn là ảnh. Bức đầu tiên là một nữ sinh có thân hình thon thả, trang điểm rất đậm, mặc chiếc quần tất gợi cảm kết hợp với áo váy xuyên thấu đứng trên vũ đài uốn éo cơ thể.
Bức ảnh thứ ba là cảnh nữ sinh tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch bị trói chặt vào chiếc ghế chân cao. Bên cạnh là người đàn ông mặc đồ da, mái tóc nhuộm vàng đang…
Những bức ảnh tương tự có đến mười mấy cái, cùng một nhân vật nữ chính. Gương mặt của nữ sinh được kỹ thuật photoshop làm cho mờ đi nên không thấy rõ, nhưng chiếc vòng bạc trên cánh tay cô ta lại vô cùng nổi bật.
Tôi vội kéo tin xuống dưới. Bức ảnh tiếp theo chụp rất nhiều người đang hào hứng chỉ trỏ, bàn tán. Có người cao hứng đoán nữ sinh đó là ai, kẻ lại rất tinh ý, nói rằng có thể biết được thông qua chiếc vòng tay, thậm chí có người nói: “Hình như trường Điện ảnh có nữ sinh đeo chiếc vòng bạc giống hệt thế”.
Không biết đến trang thứ mấy của tin, trên nền giấy trắng hiện lên dòng chữ đỏ được đánh rất to. Từng chữ từng chữ như những con dao nhọn sắc đâm thẳng vào mắt tôi.
“Một nữ sinh trường Đại học A, tên có ba chữ, bố từng đi tù, trước đây cô ấy từng làm người hát chính cho một ban nhạc rock, nhảy ở vũ trường, hút thuốc phiện, nạo phá thai. Đời sống riêng tư rất bê bối, hiện đang làm gái bao cho một kẻ lắm tiền nhiều của…”
Có thể vì tay tôi run quá nên không nghe theo hiệu lệnh của não bộ. Chiếc vòng bạc trên tay tôi đập vào con chuột kêu lạch cạch. Tiếng động không lớn nhưng lại khiến não tôi như bị co giật. Cảm giác bầu trời đen thẳm đang trút một trận tuyết lớn. Những bông tuyết nhảy nhót bay lượn cứ thế bủa vây lấy tôi. Rõ ràng tuyết lạnh giá nhưng tôi lại thấy không khí thật ngột ngạt. Mùi máu tanh nồng vẫn không ngừng xộc thẳng vào khoang miệng. Tôi đưa tay lên quệt, mới biết là máu cam.
Điện thoại bỗng đổ chuông. Là Tô Na Na gọi đến. Câu đầu tiên đã hỏi: “Cậu đang ở cùng tên bánh nướng à?”.
“Ừm.”
“Tin trên trang web của trường, cậu đã đọc chưa?”
“Ừm.”
“Loại gái đê tiện như thế thì đáng bị dìm chết, sống sa đọa, còn làm gái bao…”
Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đầu dây bên kia cứ vang lên không ngừng. Bài hát Hồ ly tinh nghe qua giọng hát của ca sĩ Hồ Vĩ Kỳ chẳng khác gì những lời bùa chú: Tìm người xử cô ta. Tìm người giết cô ta. Đồ độc ác vô liêm sỉ…
Âm thanh đó cứ ám ảnh bên tai tôi. Tôi bất giác lên tiếng phủ nhận: “Không phải tôi”.
“Tớ biết không phải cậu. Cái vòng trên tay cậu mua ở đâu chả được.” Tô Na Na thở dài, tiếp tục nói: “Cậu mở trang cuối cùng ra mà xem, còn có cả một file âm thanh nữa đấy. Nếu là cậu thì cậu có chạy đằng giời. Còn nếu không phải, người ta cũng không thể đổ oan cho cậu, đúng không? Tớ cúp máy đây. Cậu ngủ ngon nhé!”.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, ấn mấy lần mới đúng vị trí nút nhỏ trên màn hình. “Đứa nào muốn chết thì xông vào! Bố tao là xã hội đen, mẹ tao là tay chém.. Chị đây là con nhà tông đích thực đấy.”
Lê Tiếu San!
Tôi vừa đứng lên đã va phải người phục vụ đang bưng khay trà. Tay tôi bị tách trà nóng đổ vào bỗng chốc đỏ tấy như cái móng giò.
Mục Thần Chi và những người khác đứng xúm lại, tôi không buồn giũ lá trà trên tay mình xuống, cũng chẳng biết đau. Tôi hoảng loạn di chuột ấn vào nút gạch chéo màu đỏ trên màn hình nhưng ấn mấy lần cũng không đúng vị trí, cuối cùng đành dùng tay ấn nút tắt trực tiếp trên máy tính.
Nhất định bọn họ đã nhìn thấy những tấm hình phản cảm đó. Nếu không thì không thể nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Hoặc có thể họ chưa nhìn thấy, mà là tôi có tật giật mình nên mới cảm thấy vậy. Tôi không biết, không biết gì cả. Tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, mỗi lúc một gấp gáp hơn.
Cứ tưởng Mục Thần Chi sẽ hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, bởi sắc mặt tôi lúc này nhợt nhạt đến đáng sợ, giống hệt một bóng ma vừa lồm cồm bò lên từ nấm mồ trong nghĩa địa. Nhưng anh ta không truy hỏi, chỉ nắm lấy tay tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Có cần nắm chặt hơn nữa không?” Bàn tay anh như ngọn núi lửa không ngớt phun trào sức nóng, xua tan luồng khí lạnh bao quanh tôi.
“Không sao!”
Tôi không biết sau đó mình nói thêm những gì, đầu óc như biến thành chiếc đồng hồ bị nung nóng cứ lắc lư qua lại mãi. Làm thế nào cũng không thể dừng lại được. Bước chân tôi không còn vững nhưng vẫn loạng choạng lao ra ngoài như đang trốn chạy.
Tôi phải giải thích thế nào đây? Người trong bức ảnh chính là tôi với những lỗi lầm mắc phải do sự ngông cuồng dại dột lúc tuổi trẻ. Ngay cả tư cách kêu oan tôi cũng không có. Nhưng không phải tất cả thông tin đó đều là sự thật. Lồng ngực tôi như bị đông đặc lại, không phải bởi không khí mà là máu, giống như chất độc bám nhầy nhụa ở xương cốt. Nếu không phải vì cổ họng không thể thốt lên lời thì tôi nhất định bấu víu lấy bất kỳ người nào tôi gặp mà giải thích rằng: “Tôi chưa bao giờ nạo phá thai, chưa bao giờ nghiện hút, chưa bao giờ sống buông tuồng, chưa bao giờ làm gái bao…”.
Nhưng ai có thể tin tôi đây? Đến người bạn thân nhất cũng nói tôi là loại ác ôn vô liêm sỉ, đáng bị nhốt vào chuồng heo. Ngay cả mẹ tôi cũng không tin thì còn có ai tin tôi? Còn có ai chịu nghe tôi giải thích nữa?
Những tia sáng chập chờn ven đường như lay động, giống như những hạt cát muôn màu không ngừng xuất hiện. Tôi ngơ ngác đứng bên đường nhìn dòng xe qua lại. Tôi nghĩ, nếu mình không bị những hạt cát kia chôn vùi thì hẳn sẽ bị dòng xe nuốt chửng. Cho dù có bị nhấn nước hay chôn sống thì càng giãy giụa sẽ càng lún sâu. Tôi không hề giãy giụa nhưng bóng đêm vẫn nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé. Tôi không khóc, bởi thực sự không còn đủ sức để rơi lệ.
Tôi không biết tại sao mình lại đến trường, nhìn thấy giảng đường khoa Âm nhạc vẫn còn sáng đèn, những sinh viên đi lướt qua tôi, có người véo von hát, lại có từng tốp hai, ba người cười đùa vui vẻ.
Tôi run rẩy, cúi gằm mặt xuống cố bước đi thật nhanh. Tôi không dám ngẩng lên nhìn cho dù họ không nhận ra tôi, không bàn tán về tôi. Tôi luôn cảm giác sau lưng mình đang có vô số ngón tay chỉ trỏ. Tôi không dám đối diện với bất kỳ ai, nhưng có một người, dù có nhảy lầu tự vẫn ngay bây giờ thì tôi cũng phải tìm cô ta để tính sổ!
Phòng đàn vang lên một khúc nhạc ai đó chơi trong giờ tự luyện, chính là bản nhạc mà Lê Tiếu San vẫn thường đánh. Biết cô ta vẫn còn ở đó, không biết lấy từ đâu ra nhiều dũng khí đến thế, tôi giơ chân đạp toang cánh cửa.
Tiếng đàn lập tức im bặt. Trong phòng chỉ có một mình Lê Tiếu San. Những ngón tay của cô ta vẫn chưa rời khỏi phím đàn. Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đứng lên sau vài giây sửng sốt.
“Sao cô có những tấm ảnh của Nguyễn Thất?” Tôi gào lên. Người tải file âm thanh đó lên tất nhiên giấu mặt, nhưng tôi biết kẻ ghi âm chính là Lê Tiếu San.
Cô ta nhướn mày cười, cố tình không thừa nhận. “Tôi không biết ảnh nào hết!”
“Cô đã có được Tiêu Hàn Ý rồi, giờ còn muốn gì nữa? Tại sao phải tung tin đồn nhảm?”
“Cô đúng là mưu ma chước quỷ, vì muốn quyến rũ chồng tôi mà cô cố tình tông vào xe, để ngày ngày anh ấy phải đến thăm nom.”
Tôi nắm chặt túi xách trong tay. Tôi không thể đánh cô ta, chuyện này mà làm to thêm nữa thì càng không thể cứu vãn nổi. Lê Tiếu San nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của tôi, cười đắc ý:
“Nếu cô đã tức giận như thế thì cứ việc gọi Mục Thần Chi đến cho tôi một cái bạt tai nữa! Hay là anh ta không cần cô nữa? Làm gái bao cũng thất thường nhỉ? Tiểu Mật cô cũng đáng thương đấy chứ!”
“Tôi không phải Tiểu Mật!” Môi tôi run lên, cố hít một hơi thật sâu, như con cá mắc cạn trên bờ đang thoi thóp bị người ta cạo từng lớp vẩy mà không thể phản kháng lại được.
“Tên cô không phải là Phó Tiểu Mật sao?” Lê Tiếu San cười như nắc nẻ, nói tiếp: “Để tôi nghĩ thay cô. Cô không phải Tiểu Mật, vậy là gì nhỉ? Là gà móng đỏ, nhà vệ sinh công cộng hay là trạm xe buýt… Ồ, xin lỗi nhé! Về khoản ăn nói thô tục thì tôi không bằng cô. Cô nghĩ, Lê Tiếu San này dựa vào đâu để kết giao bạn bè với cô được chứ. Hay là cô đã quyến rũ được Mục Thần Chi rồi. Dù sao thì cô với gà cũng có chút khác biệt. Con gà làm vậy là do cuộc sống của nó phải vậy. Còn cô thì lại cam tâm tình nguyện cho trăm người cưỡi, vạn người bao”.
“…”
“Nhưng tôi cũng tò mò. Cuối cùng là cô đang qua lại với Mục Thần Chi hay Thiệu Bỉnh Hàm? Hay là một lúc cả hai?”
Tôi bước chân lảo đảo vịn vào cánh cửa thì mới hay cửa đã mở toang từ lâu. Tôi chới với, vừa hay nhìn thấy chiếc chổi dựng sau cánh cửa, cảm giác cơn giận dữ đã trào lên đỉnh điểm.
Giết cô ta! Cho dù tôi có chết thì cũng phải giết cô ta đã!
Tôi nắm chắc cây chổi rồi đập thẳng vào mặt Lê Tiếu San. “Phịch” một tiếng, cán chổi gãy làm đôi còn cô ta thì ngã lăn ra đất. Đầu cũng bắt đầu chảy máu.
Tôi vô cùng sợ hãi liền bước lùi lại phía sau, rồi cắm đầu chạy một mạch.
Trước đây tôi và Tiêu Hàn Ý đã từng đếm thử, mỗi tầng có mười ba bậc thang. Tôi còn nói với anh ta rằng, mười ba không phải là con số may mắn. Tôi ghét con số này cũng vì trước kia, khi còn ở trong đội nhạc của Nguyễn Thất, họ cũng gọi tôi là “Thập Tam”.
Mười ba bậc thang, chỉ có mười ba bậc thang, sao lại lạnh lẽo và dài đến vậy? Tôi không biết mình khụy ngã bao lần, đầu gối cũng bị trầy xước, khuỷu tay bật máu, tôi chỉ cắm cúi chạy, cũng chẳng biết cô ta đã chết hay chưa. Xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy mà tôi lại hèn nhát chạy trốn. Tôi vẫn luôn không chút bản lĩnh, không chút can đảm, gặp chuyện gì cũng luôn trốn chạy. Bây giờ như thế. Hai năm trước cũng thế.
Hồi cấp ba, năm ấy tôi mười tám tuổi. Trong khi các học sinh khác đều vật lộn với thi cử thì chỉ mình tôi là không có hứng thú học hành.
Vì Tần Niệm đã thi đỗ Đại học Bắc Kinh.
Lúc đi, Tần Niệm xin tôi số điện thoại, tôi vui sướng lấy một tờ giấy nhớ màu hồng, tỉ mỉ dùng bút nước mực đen viết từng con số. Chỉ có mười một con số, thế mà tôi viết đi viết lại không biết bao lần.
Tôi đợi điện thoại của Tần Niệm từng giây từng phút. Xuân qua hạ đến, từ lần gặp gỡ đầu tiên trong rừng hoa đào nở rộ rồi đến lúc hoa đã tàn, những chiếc lá xanh cũng trở nên vàng úa rồi rơi đầy trên nền đất, đến tận mùa đông, những bông tuyết trắng xóa bao phủ hết tất cả, lá khô mục rữa trong lòng tuyết, hòa vào với đất, thế mà tôi vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Tần Niệm.
Tôi giống như những hạt cát, vụn vỡ, không nói chuyện với ai, suốt ngày giam mình trong phòng viết viết vẽ vẽ. Giấy trắng, mực đen, tất cả đều dùng để viết tên anh.
“Con điên rồi sao? Tần Niệm có gì tốt đẹp mà khiến con yêu sống yêu chết như vậy chứ!” Mẹ tôi tức giận xé nát những tờ giấy trên bàn.
“Tần Niệm tốt hay không thì liên quan gì đến mọi người? Mọi người cũng không cần phải biết tại sao con lại thích anh ấy!” Tôi không điên, chỉ là mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Nhìn những mẩu giấy vụn ngập phòng, tôi ngỡ những bông tuyết bên ngoài kia đã rơi vào phòng mình. Tôi chạy ra ngoài ngắm những bông tuyết trắng trời. Chúng đều lạnh như nhau, đúng là tuyết đã bay vào phòng tôi rồi.
Tôi cắt động mạch, nhìn những giọt máu ứa ra xối xả rồi hòa vào lớp tuyết dày cộm trên mặt đất. Khi được Tiêu Hàn Ý bế đến bệnh viện, tôi không hề khóc, bố đã giáng cho tôi một cái bạt tai rồi cắt đứt quan hệ cha con. Tôi vẫn cười.
Cổ tay tôi có vết sẹo rất dài như có một con rắn đã chết đang bám vào đó, không thể xóa được. Đó chính là vết tích mà Tần Niệm đã để lại cho tôi. Tần Niệm không có gì tốt đẹp, nhưng tôi thích anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi không thích ai mà cũng chẳng có ai ưa tôi. Ngay cả bố cũng ghét tôi.
Tần Niệm chính là người đầu tiên tôi thích.
Trong hai năm, tôi đã viết cho anh biết bao nhiêu bức thư cho dù không lần nào được hồi đáp. Tôi không bỏ cuộc, bởi ít nhất cũng có một người lắng nghe lời tôi nói. Trước đó, tôi chưa từng dũng cảm, chưa từng mỉm cười, chưa từng mở lòng với ai, ngay cả một người để trò chuyện, tôi cũng không có. Tôi yêu đến mức có thể chết vì anh, chỉ vì Tần Niệm có đôi mắt màu hổ phách. Chỉ có nhìn vào đôi mắt ấy, tôi mới thấy mình đang mỉm cười. Không ai biết được điều đó, họ sẽ không thể hiểu được, phải sống cô đơn trong quãng thời gian dài mười bảy năm ấy thì một người như thế xuất hiện sẽ mang lại ý nghĩa gì. Giống như một kẻ sắp chết khát trên sa mạc, chỉ cần một cốc nước còn ý nghĩa hơn trăm lượng vàng. Nếu ai chưa từng sống cuộc sống héo hon thì sẽ chẳng thể hiểu được.
Tôi đeo chiếc vòng tay rất to để che đi vết sẹo đó rồi lén bỏ nhà ra đi, tôi không mang theo bất cứ thứ gì, trong ba lô chỉ có những cuốn sách và đĩa CD mà tôi yêu thích.
Mùa xuân ở phương bắc ẩm ướt, se lạnh khiến người ta khó thở. Nước đọng trên mặt đường ngấm vào giày khiến chân tôi lạnh buốt. Tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác bằng vải nhung màu trắng mỏng manh, ngồi bên vệ đường tháo giày, bàn chân đau buốt như sắp bật máu. Vết sẹo xấu xí trên tay tôi như vết cứa ngang tim. Nó đã bắt đầu đóng vảy nhưng bên trong vẫn còn ứa mủ. Tôi nghĩ, vết sẹo này sẽ không thể lành được.
Khi tôi không còn biết nơi nào để đi thì Nguyễn Thất xuất hiện: “Nếu em không ngại thì có thể đến làm ca sĩ chính trong ban nhạc của anh. Giọng em rất hay.”
Ban nhạc của Nguyễn Thất có một cái tên nghe rất kêu – Black. Anh ta là nhóm trưởng của ban nhạc.
Hồi đó tôi còn nhỏ, cũng ít kinh nghiệm sống nên rất dễ tin người. Nguyễn Thất không chỉ cho tôi tiền mà còn nhiệt tình thuê phòng giúp tôi, vậy nên tôi cứ tưởng rằng anh ta là người tốt. Khi tôi với Nguyễn Thất nói chuyện về âm nhạc, anh ta đã xúc động nói rằng: “Đối với những kẻ súc sinh và vô dụng thì thà xì hơi còn hơn là đánh đàn cho chúng nghe”.
Con người ta có lúc cũng thật lạ, có thể tin tưởng một người chỉ vì đồng cảm một câu nói của họ. Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cũng có người hiểu mình.
Ban nhạc có tất cả sáu người. Chúng tôi thuê một căn phòng tồi tàn ven thành phố để ở. Cuộc sống chật vật, ngày nào chúng tôi cũng phải đi diễn nhưng tiền kiếm được cũng chẳng đủ tiêu. Nguyễn Thất bèn giới thiệu tôi đến làm thêm ở một quán bar.
Mặc những bộ đồ hở hang uốn éo trên sân khấu cho lũ đàn ông bên dưới hau háu chiêm ngưỡng, tôi thực sự không chịu nổi. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày cắn răng làm những động tác lẳng lơ đó. Dần dần tôi cũng quen, dù phải múa những động tác quyến rũ như thế nào thì tôi cũng chẳng có cảm giác gì. Tôi trở nên sống vật vờ như một cái xác không hồn.
Nhưng tôi làm gì còn lựa chọn nào khác. Tôi không còn mặt mũi nào để về nhà. Con đường này là tôi đã chọn. Tôi đã hủy hoại bản thân thì chỉ còn cách đi tiếp. Nhiều lần tôi bị những vị khách đểu cáng ép uống rượu đến nỗi suýt nữa thì mất thân. May mà lúc đó Nguyễn Thất xuất hiện. Anh ta cứu tôi, chăm sóc tôi, khiến tôi thật sự cảm kích.
Một buổi tối khi diễn xong, Nguyễn Thất nói anh ta có một người bạn rất thích nghe tôi hát, thấy tôi múa đẹp nên muốn làm quen với tôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu có người thưởng thức, thì tiền cát xê cho ban nhạc chắc chắn sẽ cao hơn, tôi cũng không cần đến quán bar làm việc nữa. Thế là tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta.
Trong một phòng nhỏ của quán bar, một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt thân thiện nhìn một lượt từ trên xuống dưới. “Cô em được đấy. Chả trách ông Ngũ cũng phải chấm.”
“Chấm” là ý gì? Tôi mơ hồ dự cảm những điều không lành, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Người phụ nữ kéo tay tôi đến ngồi cạnh rồi đưa cho tôi một cốc nước. Tôi không dám uống, bà ta nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của tôi nên lại đẩy cốc nước lần nữa, nói: “Đừng lo. Chị không phải người xấu”.
Ngày đó tôi thật ngốc nghếch, không lường được hết tâm địa đen tối của con người. Người lạ đưa nước cho cũng uống. Uống có một ngụm thì cảm thấy người choáng váng rồi toàn thân mềm nhũn. “Thập Tam, em biết những gì?”
Bà ta kéo tay tôi, tôi cảm thấy có luồng hơi nóng cuộn lên suýt nữa thì bỏng da. Nhưng đến chút sức lực để rút cánh tay lại tôi cũng không có. Tôi ngồi tựa vào sô pha, mọi vật trước mắt hiện lên như ảo ảnh.
Nguyễn Thất trả lời thay: “Con nhỏ này không biết gì đâu. Tỉnh dậy là bỏ chạy ngay đó”.
“Vậy phải để cho nó cơ hội học hỏi. Làm thế nào thì cậu biết rồi đấy. Nếu làm tốt chuyện này thì cậu cũng không thiệt đâu.”
Tôi mơ màng bị Nguyễn Thất đưa sang một căn phòng khác, quần áo cũng bị lột sạch, rất lạnh, tôi muốn co mình để giữ lại chút hơi ấm. Các ngón tay tê cứng, toàn thân bị trói chặt, không còn chút sức lực nào.
Tôi cảm thấy trước mắt mình có ánh sáng phát ra với những âm thanh “tách, tách”, có người đang cười, có kẻ đang sờ mó cơ thể tôi, hơi thở toàn là mùi khói thuốc, chính là mùi thuốc Trung Nam Hải, ngửi thấy mùi thuốc này, tôi chỉ muốn nôn. Khi đó tôi không biết họ đang chụp ảnh, chỉ nghe thấy những âm thanh “tách, tách” giống như tiếng một con côn trùng đang khoan vào trái tim tôi rồi gặm rả rích từng chút một. Khi những âm thanh vụn vặt không ngớt dội vào tai, tôi mới biết mình bị lừa. Không phải họ đối tốt với tôi, mà là lợi dụng tôi để kiếm tiền và hiện tại là muốn tặng tôi cho một ông chú.
“Chụp ảnh được rồi. Đến lúc đó nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Quần áo tôi bị xé tả tơi. Nguyễn Thất lao đến lật ngửa tôi lên. Rồi một tiếng động lớn, cánh cửa mở tung. Tôi không biết những ai vừa ập vào, chỉ nghe thấy có người nói: “Cô bé này đáng thương quá!”.
Nghe thấy câu đó, tôi bỗng khóc òa, là tiếng gào khóc của một đứa trẻ.
Có người đến ôm chặt lấy tôi, chiếc áo ấm áp bao bọc khiến tôi như trẻ sơ sinh, bàn tay ấm như bàn tay mẹ hay ru tôi ngủ trong ký ức. Người đó vỗ nhẹ lên lưng tôi, lặp đi lặp lại câu nói: “Phó Tiểu Mật, đừng sợ, anh đến rồi. Anh đến rồi thì sẽ không còn gì phải sợ nữa”.
Đó là giọng nói ấm áp nhất mà tôi được nghe, đó là bờ vai vững vàng nhất mà tôi có thể dựa dẫm. Tất cả những thứ đó đều thuộc về một cái tên – Tiêu Hàn Ý. Đây là lần thứ hai anh ấy cứu tôi. Anh ấy giống như một kị sĩ, cho dù tôi phạm tội gì, lưu lạc nơi đâu thì anh ấy đều băng qua chông gai, kéo tôi ra từ địa ngục trong những thời khắc nguy cấp nhất.
Nguyễn Thất và đồng bọn bị dẫn đến đồn công an. Tôi cùng Tiêu Hàn Ý trở về thành phố W.
Tôi không dám về nhà. Bố mẹ của Tiêu Hàn Ý chăm sóc tôi như người thân trong gia đình. Chuyện vừa xảy đến với tôi, Tiêu Hàn Ý không kể với bất kỳ ai. Anh ấy luôn động viên tôi, tất cả đã qua rồi, phải phấn chấn lên và sống một cuộc đời mới.
Từ đó tôi như biến thành một người khác. Tôi chải đầu gọn gàng, mặc những bộ đồ kín đáo. Tôi thề rằng sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan, không gây phiền nhiễu, không phó mặc cuộc đời. Tôi tưởng rằng mình có thể quay về thời thiếu nữ thuần khiết, có thể sống cuộc đời yên ả, nhưng không ngờ rằng hai năm sau, Nguyễn Thất lại đến tìm tôi…
Lại một đêm nữa, tôi tìm cách trốn chạy, túi xách không biết đã rơi chỗ nào. Trong túi áo tôi chỉ còn mấy xu lẻ. Tôi muốn gọi điện nhưng không biết phải gọi cho ai. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Tần Niệm, nhớ đến giọng nói dịu dàng và gương mặt rạng ngời của anh. Nhưng tôi không có số điện thoại của Tần Niệm. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ đến cứu tôi trong lúc khó khăn, vậy mà người đầu tiên tôi nhớ đến vẫn là anh. Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ? Anh ấy chỉ như một cái bóng ẩn hiện trong giấc mơ, để tôi cố nắm lấy trong vô vọng. Những trải nghiệm của đời mình, tôi cũng chưa từng kể với anh. Tần Niệm không thích tôi, tôi có thể lặng lẽ chôn giấu tình yêu của mình trong trái tim. Nhưng tuyệt đối không thể để anh căm ghét tôi được. Ai sẽ giúp tôi? Ai sẽ quan tâm đến tôi đây? Tôi thực sự đã rất cố gắng để làm một cô gái tốt, nhưng ông Trời không cho tôi cơ hội.
Tôi đến bốt điện thoại công cộng bấm một số điện thoại quen thuộc, nhưng cứ bấm đến số cuối cùng, tôi lại hốt hoảng dập máy. Cuối cùng vẫn không dám gọi. Trên đời này, nếu ngay cả bố mẹ cũng không cần, không chấp nhận tôi thì thật sự, tôi chẳng còn gì.
Đầu dây bên kia tút tút không ngừng, không ai nhận máy. Tôi gọi đi gọi lại mấy lần nhưng đều là những âm thanh trống rỗng. Lúc dập máy, tôi thấy toàn thân như bị rút hết gân cốt, mềm nhũn trượt theo lớp cửa kính của bốt điện thoại. Bên tai toàn là ảo giác về tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát. Tôi ngồi trên nền đá lạnh, không sao khóc nổi, không sao kiềm chế được cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi.
Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Từng đồng xu một rơi xuống thùng thu phí phát ra thứ âm thanh sắc lạnh, giòn tan giống như nỗi cô đơn và sự yếu đuối của tôi lúc này.
Hành khách trên xe rất ít. Một đôi tình nhân ngồi thân mật, kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày, chốc chốc lại phát ra tiếng cười hạnh phúc. Tôi co mình trên chiếc ghế ở hàng cuối cùng. Cho dù không ai nhận ra tôi, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Trạm dừng cuối cùng, tôi vội vã lao xuống xe, đi men theo con đường. Trước cổng trường học, ánh đèn vàng nhạt chiếu tấm biển với dòng chữ Trường trung học cao cấp bậc 6. Dòng chữ màu đen với từng con chữ trôi nổi như những hạt bụi, vừa xa xăm vừa mơ hồ.
Tôi thấy cơ thể mình lâng lâng, vậy mà chân vẫn bước đi trên mặt đất, những hạt cát và đá đâm vào lòng bàn chân đau nhói. Cuối cùng, tôi đành ngồi ở bậc thềm trong vườn hoa của trường.
Ban đêm tĩnh mịch đến mức khiến người ta sợ hãi. Tôi tự ôm lấy cơ thể mình và mê man thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đã là tảng sáng, gió se lạnh, bóng cây in loang lổ trên nền xi măng. Có lẽ vì ngồi lâu quá nên cổ tôi tê nhức. Tôi đưa tay lên xoa bóp, vừa ngước lên thì thấy Mục Thần Chi đứng ngay trước mắt.
Anh ta đứng đó, rất rõ ràng, những sợi tóc rủ xuống vầng trán khẽ lay động, ánh sáng mặt trời cũng phủ đầy đôi vai, đôi tai anh như những đồ sứ được nhuộm lớp men mỏng, cơ thể như tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu.
Khoảnh khắc đó, trời đất như ngừng lại, chỉ còn tôi và anh ta, tôi cũng quên bẵng việc phải dời ánh mắt đi chỗ khác. Anh ta từ từ dang rộng vòng tay về phía tôi, giống như tỏa ra muôn ngàn hoa nắng. Tôi không biết phải làm gì, định đứng dậy chạy đi. Nhưng anh ta đã nhanh tay kéo tôi vào lòng. Mặt tôi áp sát vào lồng ngực anh ta. Giây phút đầu tiên nghe tiếng tim Mục Thần Chi đập mạnh, tôi chợt òa khóc.
Tôi cứ ngỡ trên đời này sẽ không còn ai đến tìm mình, không còn ai để ý đến mình nữa. Một tay Mục Thần Chi vuốt tóc tôi, tay còn lại đan vào các ngón tay tôi rồi nắm chặt. Anh ta khom lưng thì thầm: “Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh. Được không?”.
Chỉ cần một câu nói dịu dàng như thế cũng khiến tim người ta đập loạn nhịp. Hơi ấm từ bàn tay và lồng ngực của anh ta truyền lại khiến tôi thấy an lòng.
“Vẫn còn giận anh hả?” Mục Thần Chi khom người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi lắc lắc đầu, tôi không hiểu, không hiểu anh ta xin lỗi chuyện gì? Nhưng thật sự là tôi không giận. Giữa hai con người không có tình cảm cũng chẳng có ràng buộc, sao có thể nói đến chuyện giận hờn và tha thứ?
“Sao không hỏi anh tại sao lại xin lỗi?” Mục Thần Chi nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên hỏi.
“Vì… em … em sợ.” Đôi mắt tôi bỗng ngấn lệ.
Thực sự là khi anh ta vừa cất lời, cảm giác đầu tiên của tôi chính là anh ta xin lỗi vì tôi đã thấy anh ta ở bên người con gái khác, lại vô tình không hỏi thăm gì tới tôi khi tôi nằm viện. Nhưng tôi không dám hỏi, có rất nhiều việc tôi không dám hỏi. Ví như sao anh ta lại không đến hỏi thăm tôi, tình cảm của anh ta đối với tôi là như thế nào…
“Ở bên anh, em sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa.”
“Tại sao?”
“Ừm. Vì anh là Mục Thần Chi của em.”
Tôi bất giác nhào vào lòng anh ta, hai tay ôm chặt. Mục Thần Chi sững lại giây lát rồi ghì chặt đầu tôi vào lòng. Chắc anh ta không biết, tôi làm vậy là vì sợ anh ta nhìn thấy nước mắt tôi rơi. Cho dù những lời nói của anh ta có ẩn ý gì chăng nữa thì tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, tôi thực sự đã rất mệt mỏi rồi. Vậy nên một vòng tay như thế, một câu nói dịu dàng như thế khiến tôi cảm kích.
Con đường nhỏ rợp bóng mát trong sân trường có nhiều người qua lại, còn chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế, không nói thêm lời nào.
Khi Mục Thần Chi nhẹ nhàng hôn lên trán, tôi mới sực tỉnh. Tôi bị hơi ấm và tư thế khó hiểu ấy làm cho giật mình, hoang mang lùi lại phía sau một bước. Chúng tôi là gì của nhau chứ, tại sao tôi có thể khóc trong vòng tay anh ta?
Mục Thần Chi nhẹ nhàng chạm tay lên mặt tôi, giọng nói rõ ràng: “Hừm, nước mắt dính đầy trên má rồi này, xấu quá đi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đúng lúc những tia nắng trượt trên môi anh ta rồi đậu lại khóe mắt tôi. Tôi cảm thấy cả cơ thể Mục Thần Chi giống như những giọt nước trong ly thủy tinh, trông vô cùng trong sạch khi nhìn qua ánh nắng.
Ánh nắng rọi thẳng khiến tôi nhắm chặt mắt, tôi vùi đầu vào lòng anh ta một lần nữa. Lúc mở mắt ra lại thấy ánh nắng chiếu chếch lên gương mặt anh ta. Đôi lông mi dài hứng cả mây cả nắng. Không phải là ấm áp mà là mê hoặc. Một nụ cười nhè nhẹ và ánh mắt như chất chứa hàng nghìn ánh sáng.
Tôi ngồi trong xe uống hết nửa chai nước khoáng thì Mục Thần Chi mua về một đôi giày bệt trắng, anh ta luồn xong dây đâu đấy rồi mới đưa cho tôi. Lúc đi ăn, Mục Thần Chi còn cố tình cõng tôi vào nhà hàng bất chấp mọi ánh mắt.
“Mới sáng sớm, sao đã đòi đi ăn mỳ bò vậy?”
Mục Thần Chi chạm tay vào cốc trà trước mặt rồi quyết định mở chai nước khoáng tu ừng ực. Tôi lấy giấy ăn lau lớp mỡ còn dính trên bàn, e ngại nói: “Nhà hàng này mở năm năm rồi mà vẫn còn sơ sài quá. Hi hi, nếu anh không thích thì có thể đến quán khác cũng được”.
“Không cần. Anh nhờ Tiểu Hàn mang canh chân giò đến là được”. Mục Thần Chi thản nhiên rút ra một đôi đũa.
Thói quen của anh ta rất hay, ăn mỳ mà không phát ra tiếng động gì. Chẳng bù cho tôi, cứ húp xì xụp. Tôi nhìn anh ta qua làn khói trắng bốc lên từ tô mỳ, nói: “Em ghét nhất là ăn chân giò. Anh nghĩ mà xem, con lợn ngày nào cũng giẫm lẹp bẹp trên bùn đất, bẩn chết đi được”.
Đôi đũa được Mục Thần Chi giữ nguyên tư thế trong không trung, từng sợi mỳ cứ thế tuột xuống bát. Chắc anh ta bị tôi làm cho chột dạ, một lúc sau mới nói: “Con lợn này chân lúc nào cũng đi giày cầu thủ mới tinh. Không phải sợ”.
“Hừm. Vậy càng không thể ăn thứ chân giò ấy.” Tôi ném tia nhìn tinh nghịch về phía anh ta rồi lùa một gắp mỳ to tướng vào miệng. “Anh đúng là giai cấp bóc lột, đến cả lúc ăn còn không quên nghĩ cách gián tiếp hại em!”
“Anh bóc lột em cái gì?”, Mục Thần Chi nhìn tôi vô tội, nói.
Hình như tôi mới là người bóc lột của người ta một chiếc áo khoác và một đôi giày.
“Anh tước đoạt cảm giác thèm ăn của em!”
“Hóa ra người không có hứng thú ăn uống mới có thể húp mỳ xì xụp như thế. Tại hạ xin lĩnh giáo.”
“Cái đó là bởi mỳ ở đây rất ngon, trước đây Tần Niệm…” Tôi bất giác nắm chặt đôi đũa, cúi gằm mặt xuống.
Giọng nói trầm ấm của Mục Thần Chi thản nhiên cất lên: “Mối tình đầu?”.
Tai tôi như nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất rồi lại bật lên không trung. Tiếng động đó thật giống với nhịp tim, cứ thình thịch trong lồng ngực tạo ra những cơn sóng lòng.
“Lần đầu tiên gặp anh ấy cũng là trong vườn đào. Anh đã bao giờ đọc Tình thư chưa? Giống hệt Đằng Tỉnh Thụ[1] vậy. Anh ấy cầm quyển sách, yên lặng như hòa mình vào những bức tranh trong sách mà nét mặt khiến tim người khác phải đập nhanh hơn. Anh ấy hay đứng dưới cột bóng rổ.”
[1] Đằng Tỉnh Thụ (藤弁树) là nhân vật chính trong tiểu thuyết nổi tiếng Tình thư (Love Letter) của Nhật Bản.
Bây giờ sân vận động của trường đã được mở rộng, cột bóng rổ bị di chuyển vị trí. Tấm lưới cũng tơi tả như chiếc lưới đánh cá bị vứt bỏ, chẳng còn ai ngó ngàng đến. Chỉ nghĩ thế thôi mà sống mũi tôi đã cay cay.
Tôi xúc một thìa ớt bột thật to định cho vào trong tô thì bị Mục Thần Chi ngăn lại: “Đừng có ăn cay như thế. Dạ dày của em không tốt”.
Trước đây, sáng nào Tần Niệm cũng đến đây ăn mỳ bò. Tôi cũng từng mấy lần lén đi theo rồi ngồi ở một góc xa, nhìn anh cho từng thìa ớt bột vào tô. Tò mò, tôi cũng bắt chước. Nhưng đúng là cay, rất cay, cay đến mức chảy cả nước mắt. Tôi luôn tự hỏi tại sao người con gái ngồi bên lau mồ hôi cho anh lại không phải là tôi chứ?
Hộp ớt xay ở đây là do ông chủ nhà hàng tự chế biến, rất thơm. Những bột ớt trộn dầu men theo viền thìa rơi xuống tô, màu sắc thật tươi sáng, miệng lưỡi tôi cũng trở nên bất cần. “Em thích ăn đấy!”
Mục Thần Chi chỉ thốt lên một chữ, không biết là đang buồn hay vui. “Ngốc!”
“Em vẫn luôn ngốc như vậy mà. Mạnh bạo theo đuổi người ta, rồi âm thầm viết những dòng nhật ký vô vị:
Hôm nay, Tần Niệm nhìn một cái mà khiến mình vui đến mức quên cả việc hít thở. Lúc mua bánh bao còn quên lấy tiền trả lại.
Hôm nay, Tần Niệm đi cùng Sở Mộng Doanh đến lớp khiến mình không thể tập trung học được…
Em thích nhất trốn tiết. Chỉ có những lúc đó mới gặp được anh ấy. Em còn thích cả động tác quay người hay ngồi xổm để lén nhìn Tần Niệm qua khe hở của những bạn khác. Khi toàn trường đều ngồi xuống thì chỉ mỗi mình em cứ đứng ngơ ra đó. Cũng chính vì điều ấy mà em bị thầy trách mắng không biết bao lần.”
“Thầy bảo em là não kém phát triển à?”
“Sao anh biết?”
“Hồi tiểu học bọn anh có môn học thực nghiệm, giảng giải về cấu tạo của não bộ, trong đó có nói về một chú cún con nếu cho uống say và cắt bỏ tiểu não thì động tác sẽ không còn chính xác.”
“…”
“Anh ta rất tuyệt? Đối xử với em rất tốt? Con gái bây giờ cứ nhìn thấy những anh chàng đẹp trai là sáng hết cả mắt lên.”
“Tất cả mọi người đều không tốt bằng anh ấy. Không phải anh ấy đẹp trai, giàu có, thông minh. Chỉ vì em cảm thấy anh ấy tốt.”
“Chỉ vì một chữ tốt không lý giải được ấy mà khiến em nhớ nhung anh ta suốt bao năm như vậy sao? Khiến em, ngoài anh ta ra thì không còn để ý tới ai khác sao? Như thế có đáng không?”
“Có những kiểu tình yêu không liên quan gì đến chuyện được mất, cho dù anh ấy bình thường như thế nào thì yêu vẫn cứ yêu. Yêu rồi, sao có thể kiểm soát được bản thân chứ?”
“Đau khổ, luôn luôn do mình tự chuốc lấy.” Mục Thần Chi như có tâm sự gì đó, gượng cười. “Đều như nhau cả thôi, ha ha.”
Những miếng ớt trong miệng giống như những đốm lửa nhỏ thiêu đốt cổ họng đến nấc nghẹn. Chắc mũi tôi cũng đỏ cả lên nên nước mắt mới rơi lã chã vào tô mỳ.
Tôi khịt mũi nói: “Ông chủ ở đây thật ác. Làm ớt cay quá khiến em ăn mà chảy nước mắt”.
Khách hàng đến đây ăn mỳ vào buổi sáng đều là học sinh. Ngồi đối diện với bàn tôi là một tốp nam sinh, vừa ăn vừa cười nói. Một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi trắng, trông rất thanh tú chậm rãi đi ngang qua. Ba lô trên lưng cô gái quệt qua vai một cậu con trai, hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Cô gái còn chưa đi khỏi thì đám con trai cùng bàn đã cười rầm rộ. Cậu con trai ban nãy đỏ ửng hai tai, lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô gái.
Tuổi trẻ của ngày ấy…
Tình yêu của ngày ấy…
“Có phải tất cả các cô gái trẻ đều như vậy? Trước khi đi ngủ đều ngóng đến ngày mai lên lớp để gặp được người ấy, chẳng cần đặt báo thức cũng dậy đúng giờ. Gặp rồi thì lại không dám chào hỏi, còn làm bộ bước qua thật nhanh. Đi rồi mới thấy hối tiếc. Năm tháng trôi qua, có thể sẽ quên mất con người luôn ngự trị trong trái tim mình ngày ấy trông như thế nào, nhưng lại nhớ rõ rệt tâm trạng lúc đó ra sao. Ngay cả mùi vị của không khí xung quanh cũng có thể gợi lại ký ức.”
Mục Thần Chi bỗng dưng im lặng, đôi mày nhíu chặt. Có phải tôi đã nói gì sai chăng? Tôi vò đầu nói: “Chắc tại trình độ văn chương của em chẳng ra gì. Hồi tiểu học, em toàn bị thầy giáo Ngữ văn nhẫn tâm phạt đứng trong giờ học đấy”.
Mục Thần Chi liền nói: “Chẳng phải hồi tiểu học em viết văn rất hay sao?”
Tôi từng nói với anh ta vậy sao? Ngay cả Tô Na Na cũng không biết chuyện này!
“À, mấy câu nói vừa rồi của em nghe rất văn vẻ mà.” Hóa ra là anh ta đoán mò.
“Đoạn vừa rồi, em phải nghĩ trong đầu mất hai mươi phút cơ đấy.”
“Lại xuất hiện một thiếu nữ khờ khạo bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu rồi.”
“Anh chưa trải qua mối tình đầu hay sao?” Ai mà chẳng có thời khờ khạo chứ?
Mục Thần Chi dừng đũa, chau mày như có tâm sự.
“Cái đó… Em chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Mối tình đầu của đại thần nhất định là rất đau thương, rất mãnh liệt!
Mục Thần Chi gắp mấy lần nhưng những sợi mỳ đều tuột khỏi đũa. Anh bình thản kể: “Lần đầu gặp, cô ấy mới năm tuổi, mái tóc vàng, chơi nhảy dây một mình và hát líu lo Tiểu Tiểu Tử, ngồi thềm cửa..”.
“Ráng mây như áng thơ, ánh trời chiều say như men rượu. Cuộc gặp gỡ vô tình hay cố ý, như mặt trăng lưu hình bóng em trong anh. Tình yêu ấy nồng nàn như biển và không có cách nào che giấu…” Tôi bất giác ngân nga lời bài hát Yêu nhất của Châu Huệ Mẫn.
“Cạch” một tiếng, đôi đũa trong tay Mục Thần Chi gãy làm đôi, các ngón tay anh run run.
“Xin lỗi! Em thực sự không có ý mỉa mai, ngược lại, em nghĩ chuyện một thiếu niên mười lăm tuổi thích một cô bé gái năm tuổi còn đẹp hơn cả những câu chuyện mỹ miều trong phim điện ảnh. Hơn nữa, bài đồng dao ấy hồi nhỏ em cũng rất hay hát. Em thật sự không có ý gì khác.” Tôi choáng váng, con người này thay đổi thái độ nhanh quá.
“Một đời chỉ yêu một người. Một kiếp chỉ ôm một mối sầu. Những ngón tay nhỏ nhắn đan thành thù hận.” Mục Thần Chi cười ảm đạm rồi rút một đôi đũa khác. Anh ta trút một thìa ớt vào tô, cắm đầu cắm cổ ăn, cay đến nỗi trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tôi rút tờ giấy ăn, xé một nửa lau miệng. Do dự một lúc, tôi lịch sự lấy nửa còn lại lau mồ hôi cho Mục Thần Chi. Anh ta bỗng nắm chặt tay tôi khiến tờ giấy trong tay trở nên nhàu nhĩ. Tôi ngượng nghịu muốn rút tay lại nhưng anh ta càng nắm chặt hơn.
“Có bao giờ em nghĩ mình sẽ có đủ dũng khí để yêu thêm lần nữa không?” Đôi mắt đen phẳng lặng như hồ nước thu nhưng lại như vực nước xoáy lóe lên những tia sáng vụn vỡ. Nếu tôi không kịp rời ánh mắt đi nơi khác thì nhất định sẽ bị hút vào trong đó.
Tôi liếm môi rồi chuyển chủ đề: “Sao anh lại tìm thấy em? Có máy định vị vệ tinh sao? Đi thôi, em no rồi”.
“Trường đại học, trường cấp ba, nghĩ đến chỗ nào là anh đến ngay.” Mục Thần Chi lần túi áo rồi hất cằm về phía chiếc áo khoác của anh mà tôi đang mặc. “Em xem có ví tiền trong đó không?”
“Ơ, không có. Làm sao bây giờ?”
Mục Thần Chi xoa cằm vẻ nghĩ ngợi, rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Anh đếm đến ba. Em chạy theo nhé!”.
“Hả?” Tôi lấy tay che miệng. “Định ăn quỵt à? Nhưng chân em chạy không nổi. Hay anh cứ cõng em?”
“Anh cõng một cái mai trên lưng chẳng phải sẽ trở thành ba ba sao?” Mục Thần Chi không phân vân, nắm chặt lấy tay tôi, chau mày, nghiêm túc nói: “Sẵn sàng thì gật đầu”.
“Ừm ừm.” Tôi gật đầu như gõ trống. Vừa nghe thấy Mục Thần Chi đếm đến ba, tôi đã bị anh ta kéo tay phóng như bay ra khỏi nhà hàng.
Tiếng ve râm ran, những vòm lá bên đường xanh biếc, những lọn tóc bị gió thổi vướng trên khóe miệng. Mục Thần Chi điềm nhiên đứng chắn gió cho tôi, tay phải đặt lên vai, tay trái giúp tôi kéo những sợi tóc đó ra khỏi miệng, rồi khẽ gài chúng vào mang tai. Động tác rất thân mật nhưng không hề chướng mắt.
Tôi nhìn mặt đường bê tông trắng, hai bóng người đã in chồng lên nhau. Quay đầu nhìn vào nhà hàng, mới thấy đồng nhân dân tệ màu hồng phấn đã được đặt trên bàn, đang phấp phới theo gió. Tôi bật cười, anh ta hỏi: “Em cười gì?”.
Tôi không đáp, chỉ cười, anh ta cũng nhẹ nhàng cười theo.
Những ngón tay thon dài của Mục Thần Chi đặt trên vô lăng, tay áo được xắn cao đến khuỷu để lộ chiếc đồng hồ màu đen bạc, lấp lánh theo từng cử chỉ.
Gió luồn qua ô cửa vào trong xe. Mái tóc óng mượt của Mục Thần Chi, chiếc sơ mi màu đen và những giai điệu khẽ vang lên từ máy hát, tất cả khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh của những thước phim đen trắng.
Tôi chăm chú nhìn rất lâu. Cảm giác rõ ràng giống như những thước phim đen trắng đang quay chầm chậm rồi bất chợt nhập vào một hình ảnh khác. Những đợt sóng biển mùa hè từng đợt xô bờ, chậm rãi, tràn ngập trái tim tôi.
“Cô gái. Trông anh thảm hại lắm hay sao? Cứ nhìn anh mãi thế thì em sẽ khóc đấy.”
“Ừm, không phải. Chỉ là em thấy anh giống…” Nhìn nghiêng, Mục Thần Chi rất giống Tần Niệm. “Anh họ Mục thật sao?”
“Thấy anh giống Tần Niệm hả? Khi rất nhớ một người thì nhìn thấy thứ gì, em cũng sẽ nhớ đến anh ta.”
“Cảm giác ấy rất không tốt. Con người vốn như vậy, rõ ràng biết là không nên mà vẫn không thể ngăn nổi bản thân nghĩ đến.” Tôi quay đầu đi, cảnh vật bên ngoài trở nên mông lung qua làn nước mắt.
“Thực ra em có thể khóc trong vòng tay anh, vờ như anh là anh ta vậy.” Mục Thần Chi nhìn về phía trước không chớp mắt rồi nhún vai. “Dù anh rất không muốn em phải giả vờ.”
“Anh đang tỏ tình sao?” Tôi hỏi, trái tim đập liên hồi.
“Em có thể xem là như vậy.”
Tôi không biết đáp lại ra sao bèn chuyển chủ đề: “Ồ, anh đổi xe rồi à?”. Cái gì cũng thay đổi, chỉ có “chiếc bánh quẩy” là vẫn còn. Vừa ngước lên, tôi bắt gặp ngay ánh mắt cười rạng rỡ của Mục Thần Chi.
“Chiếc lòng đỏ trứng vẫn còn rất mới mà.”
“Ừm. Không thích nữa thì đổi thôi.” Anh ta đáp không ngần ngại.
Sang Noir, loại siêu xe với số lượng ít ỏi trên thế giới sao có thể giống như quần áo, không thích là đổi ngay được? Vậy còn con người thì sao? Không thích là cũng có thể thay đổi dễ dàng như thế sao? Mục Thần Chi, xin lỗi nhé! Tôi không có hứng làm một thứ đồ chơi có hạn sử dụng, sống hay chết chỉ dựa vào cảm hứng của người khác.
“Em thích con lòng đỏ trứng đó lắm hả?”
“Ừm. Nếu lại thích thêm một ai đó thì em sẽ thích người đi con lòng đỏ trứng. Nhưng anh đã bán nó rồi còn gì.” Tôi phải thừa nhận, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Mục Thần Chi, trong lòng tôi lại hoài nghi phải chăng nó có ma thuật. Chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến tim ta loạn nhịp.
Nhưng đó chỉ là những rung động thoáng qua. Những sự kích động hơi điên loạn của thời niên thiếu sẽ không tái diễn nữa. Tôi chỉ phạm phải có một lần mà đã đau đến tê dại. Vậy nên không thể ngốc nghếch thêm lần nữa.
Giọng nói của Mục Thần Chi không chút xúc động: “Em đã từ chối anh”.
“Anh có thể coi như thế.” Tôi học theo ngữ khí lạnh lùng của anh ta. Vừa quay mặt lại, tôi đã bắt gặp ánh mắt tươi sáng của anh ta. Tôi bỗng chốc giật mình, hoảng hốt như mình vừa bị những con dao găm chặt vào ghế, không thể nhúc nhích, không thể trốn chạy.
“Ưm… Mục Thần Chi, anh đã có tất cả. Trên đời này, chắc chắn không có việc gì có thể khiến anh buồn nhỉ?”
“Trái tim không tuân lệnh chủ nhân lại đi yêu một người không nên yêu; không thể kiểm soát được tình yêu dành cho một cô gái không yêu mình, tất cả đều là chuyện khiến người ta buồn lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook