VÂN DÃ
-
Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tìm được việc làm thêm cũng khá dễ dàng. Dù sao nếu không phải thật sự thiếu tiền, cũng không ai muốn ngày đông lạnh giá phải đứng trên đường phát tờ rơi. Văn Dã mua ngay một đôi găng tay, đội mũ rồi quấn khăn quàng cổ bao bọc Vân Nhạc chặt chẽ lại. Vân Nhạc cố gắng làm thêm là để tích cóp tiền cho đại học. Chỉ còn một năm nữa thôi, đến lúc đó số tiền để dành được chắc cũng vừa đủ. Cùng dịp tối qua Hàn Thần có gọi điện cho hắn, thế nên Văn Dã cùng cậu đi ra ngoài, đến tận giao lộ mới tách nhau ra.
Việc kinh doanh của cậu chủ nhỏ họ Hàn hiện đang phát triển không ngừng, thành ra cậu ta có vui vẻ, tự cảm thấy mình chính là một kỳ tài về thương mại. Cũng không thèm để ý đến ngân sách vẫn còn thiếu hụt, cậu ta luôn nước chảy một dòng hướng đến tương lai kiếm hàng trăm triệu đầy triển vọng cùng với Văn Dã. Cậu ta nói: “Mẹ của mày khi nào mới trở về nước? Phu nhân Dương nhà tao hôm qua mới hỏi, nói là chờ dì Lan trở về rồi, hai gia đình tụi mình hội ngộ sum vầy với nhau.”
Văn Dã lật sổ ghi chép của cửa hàng lên, nói: “Mấy ngày trước mẹ tao gọi điện nói công việc đang gấp rút hoàn thành, chắc độ chừng hai bảy, hai tám là có thể xong việc rồi.”
“Còn ba mày thì sao? Vẫn còn bận công tác sao?”
Văn Dã đáp: “Ba lúc nào cũng bận mà, hơn nữa cuối năm còn bận dữ nữa. Lần cuối cùng tao với ông gặp nhau cũng là trước khi về nước một tuần đó.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Bất quá Tết năm nay ba sẽ có mặt ở nhà.” Tâm tình của hắn không tệ lắm, liền cầm bút lên giúp Hàn Thần sửa lại những chỗ sai sót.
“Vậy còn bạn trai nhỏ của mày thì sao? Lần trước cái hôm tối lửa tắt đèn, mày vội vội vàng vàng chạy đi đâu đó. Rồi khi nào mới tính giới thiệu chính thức với tao đây?”
Văn Dã nói: “Lúc nào cũng có thể mà. Nhưng hiện tại cậu ấy mới nhận việc làm thêm, lúc nào không bận sẽ dắt qua cho cả hai làm quen với nhau.”
Hàn Thần dựa lưng vào ghế mà thở dài cảm thán: “Tao tự dưng có cảm giác.”
Văn Dã hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác là chỉ một giây nữa thôi, mày sẽ nói với tao là tụi bây chuẩn bị đám cưới với nhau rồi.”
“Kết hôn sao?” Văn Dã xoay bút, cười rộ lên: “Sửa ngày sinh trên chứng minh nhân dân cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.”
“Ha ha ha, đúng là mày có ý muốn như vậy nha.”
Văn Dã nói: “Tại sao tao lại muốn cùng người tao thích nói chuyện yêu đương, nếu không phải là vì muốn tiến đến hôn nhân chứ? Chẳng lẽ lại chỉ chơi qua đường rồi thôi?”
Cậu chủ nhỏ họ Hàn vẫn còn là một chú cún độc thân, thành ra ăn giấm chua đến nhăn răng: “Chớ còn gì nữa (1)! Tao giờ chỉ muốn yêu chơi thôi mà cũng không tìm được đối tượng nào đây nè.”
Đang chém gió thì điện thoại di động của của Văn Dã vang lên, trên màn hình báo cuộc gọi đến từ “Phu nhân Lan”. Cũng không để ý đến Hàn Thần ở đó, bóc máy liền nói: “Mẹ?”
Âm thanh bên kia điện thoại vang lên êm dịu và rõ ràng, như giọng thiếu nữ vậy, bà nói: “Con trai có muốn gặp mẹ yêu không hen?”
Hàn Thân hướng điện thoại trả lời hộ, hô lên: “Muốn ạ.”
Phu nhân Lan ngẩn người một chút, sau đó cười rộ lên “Ha ha”: “Là tiểu Thần phải không?”
“Đúng rồi dì ơi, lâu quá rồi không gặp ạ!” Quan hệ giữa bọn họ không cần phải chú ý đến khuôn phép lễ nghĩa, đều là những người rất thân thiết với nhau, như người một nhà rồi. Hàn Thần sau khi hô lên vài tiếng chào hỏi, liền ngậm miệng mà làm sổ sách, để Văn Dã cùng dì Lan nói chuyện điện thoại với nhau. Trước tiên là nói cho nhau biết về tình hình gần đây của bản thân, rồi mới chuyển đến trọng điểm, dì Lan nói: “Con trai, Tết năm nay mẹ không về được rồi.”
Cây bút đang cầm trên tay Văn Dã dừng chuyển động, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, “Có chuyện gì sao mẹ?”
Phu nhân Lan trả lời: “Bộ phim mẹ đang quay xảy ra chút trục trặc, cần phải quay lại rất nhiều phân cảnh. Quay xong cũng đã đến đêm ba mươi mất rồi, cũng không còn chuyến bay về nữa. Ba con thì con biết tánh rồi đó, mẹ vừa nói không về được, ổng liền muốn bay qua đây. Mẹ còn chưa biết gì nữa thì ba con đã mua xong vé cho cả hai bên ông bà nội ngoại rồi, vậy mà lại quên mất việc phải mua vé cho con chứ! Lúc mẹ gọi điện lại thì ổng đã đi hội họp mất rồi, con trai, mẹ đã mua cho con vé máy bay khởi hành vào ngày mốt luôn rồi, con chuẩn bị hành lý đi đi nha… A? Chờ một chút, đang nói chuyện cùng với con trai tôi!” Bên kia đầu dây vang lên âm thanh bối cảnh ồn ào, vang tiếng người thúc giục không ngừng, mẹ Lan chỉ kịp nói thêm vài giây rồi vội vàng cúp máy.
Ánh mắt Hàn Thần liếc sang thấy sắc mặt Văn Dã không được tốt cho lắm, liền hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Văn Dã trả lời: “Không có gì đâu.” Mặc áo khoác vào rồi quay trở về căn hộ.
Ba giờ chiều, Vân Nhạc kết thúc công việc, đồng thời cũng nhận được lương của ngày hôm đó. Lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, cậu ghé vào mua một chiếc bánh Mousse (2) nho nhỏ hình trái tim, muốn sau khi dùng cơm tối, sẽ mang ra ăn cùng Văn Dã. Trên đường phố, mùi vị của năm mới càng ngày càng đậm đà. Vân Nhạc trước đây không để ý tới, nhưng năm nay lại phát hiện trên phố lớn, đâu đâu cũng màu sắc tươi tắn (3). Cậu trong lòng nghĩ đến việc muốn sắm sửa vài đồ vật cho Tết này. Ông bà nội đối xử rất tốt với cậu, cậu cũng muốn mua tặng cho ông bà một vài món quà Tết. Vốn tưởng rằng Văn Dã còn ở lại cửa tiệm của Hàn Thần, không ngờ đẩy cửa ra lại thấy hắn đang ngồi dựa trên ghế sofa, ngẩn người ôm lấy Khăn Quàng Cổ. Vân Nhạc tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Văn Dã lấy lại thần sắc, thấy cái hộp nhỏ cậu đang cầm trên tay, liền hỏi ngược lại: “Cậu mua cái gì vậy?”
Vân Nhạc đáp: “Là bánh ga tô nhỏ. Lúc phát tiền lương cho hôm nay, ông chủ nói tôi làm việc rất tốt, còn cho tôi thêm hai mươi khối tiền nữa đó.” Cậu lấy ra hai cái nĩa nhựa, đâm một khối bánh, đút vào miệng Văn Dã. Chưa cần ăn, cũng biết đầy vị ngọt ngào.
Văn Dã nuốt miếng bánh xuống, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng gọi: “Bảo bảo.”
Vân Nhạc chớp mắt mấy cái, nghe đến tên gọi này liền nở nụ cười, vui vẻ đáp một tiếng.
Văn Dã vuốt tóc của cậu mà nói: “Tết này, có thể phải ra nước ngoài rồi.”
“Hả?” Vân Nhạc rõ ràng bị giật mình, dừng lại mấy phút, mới hiểu được ý tứ của Văn Dã. Trong phút chốc, ánh mắt đen láy dường như ảm đạm xuống, bên trong con người không còn chút ánh sáng nào.
Thực tế cậu không nói ra câu nào, nhưng chỉ cần nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của cậu, cũng khiến tâm can Văn Dã ẩn ẩn đau. Chiếc nĩa Vân Nhạc cầm trên tay cũng vô thức thả lại trong hộp, ẩn nhẫn hỏi: “Sang để đón Tết sao? Sau đó cậu có trở lại nữa không?”
Văn Dã nhíu nhíu mày, đem cậu ôm chặt vào trong lòng, nói: “Sẽ trở về.”
“Ồ.” Vân Nhạc nhìn chằm chằm vào lỗ tai của Khăn Quàng Cổ một cách vô định, nói: “Vậy tôi, vậy tôi…” Cậu muốn nói rằng vậy tôi sẽ chờ cậu, nhưng chữ chờ này đối với cậu quá đỗi khó khăn, thành ra cậu không thốt ra được. Cậu siết lấy vạt áo của Văn Dã, hướng lồng ngực hắn mà trốn vào. Văn Dã vỗ về lưng của cậu, cảm nhận rõ rệt cậu ấy run rẩy từng cơn rất nhẹ. Hắn muốn kéo cậu lên để nhìn khuôn mặt cậu, nhưng lại khiến cậu trốn vào kỹ hơn, “Không cần chờ tôi.” Văn Dã lên tiếng: “Tôi không bắt cậu phải chờ, bảo bảo. Cậu có muốn đi cùng tôi hay không?”
“Hả?” Chỉ đơn giản một từ thốt ra, mang theo giọng mũi rất khẽ, như là giấu giếm rơi nước mắt, không muốn cho người kia nhìn thấy.
“Nhạc Nhạc?” Văn Dã vỗ lưng cậu an ủi, ôn nhu nói: “Cùng đi nước ngoài với tôi có được không? Ông nội bà nội cũng đi nữa, chúng ta cũng có thể mang theo Khăn Quàng Cổ luôn. Có được hay không?”
Một lúc sau, Vân Nhạc đột nhiên từ trong lồng ngực của hắn đứng dậy, khóe mắt quả nhiên đỏ mọng, trên lông mi vẫn còn động những vệt nước mắt. Cậu không nói tiếng nào, quay người nhanh trở về phòng. Văn Dã không hiểu ý tứ của cậu, còn tưởng rằng cậu không muốn xuất ngoại. Vừa định đứng lên, lại thấy Vân Nhạc từ trong đi ra, trên tay cầm theo nhiều hơn một cái thẻ tín dụng, bên trong là toàn bộ số tiền mà cậu tích góp mấy năm qua, vội vã muốn đi ra ngoài, “Vậy để tôi đi mua vé máy bay.”
Văn Dã vội vàng kéo cậu lại, muốn cười, nhưng trong lòng lại thấy ẩn nhẫn đau: “Cậu vẫn chưa có hộ chiếu mà, chưa mua được.”
Vân Nhạc nói lại: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi muốn đi cùng cậu.” Cậu sốt ruột cả lên, gấp đến độ nước mắt trào ra ngoài luôn rồi, căn bản không khống chế bản thân được. Thực tế cậu có thể chịu đựng được hơn như vậy, nhưng lần này cậu thực sự rất sợ, “Tôi muốn được ăn Tết cùng với cậu.”
Văn Dã chùi khóe mắt cho cậu vừa nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mang cậu theo mà. Trước hết, chúng ta phải đi đăng ký hộ chiếu đã, nhanh nhất ba bốn ngày là có thể xong rồi.”
“Vậy, chúng ta mau đi làm thôi.” Vân Nhạc gấp đến giày cũng không thay, lôi Văn Dã chạy bắn ra ngoài. Cậu hiếm lắm mới lộ ra bộ dáng thiếu bình tĩnh đến vậy, khiến Văn Dã không biết khóc hay cười. Bất đắc dĩ hắn mới giơ tay ôm cậu trở vào nhà, bắt cậu phải thay giày vào, mặc thêm quần áo tử tế rồi mới cùng nhau đi ra cửa, đồng thời hỏi: “Vậy còn công việc làm thêm thì sao?”
Vân Nhạc đáp: “Ngày mai tôi sẽ đến chỗ làm xin nghỉ, mấy ngày còn ở đây sẽ tranh thủ đi giúp ông chủ phát tờ rơi miễn phí.” Cậu vốn muốn làm nửa tháng, nhưng giờ lại muốn nghỉ sớm, không giữ được lời hứa, nên muốn tận lực bồi thường, lại hỏi thêm: “Khăn Quàng Cổ có cần phải làm hộ chiếu không?”
Ánh mắt của cậu đã khôi phục lại được thần thái, sáng ngời lấp lánh. Văn Dã cười đáp: “Không cần đâu, chỉ cần đem theo giấy chứng nhận sức khỏe của nó là tốt rồi.”
Vân Nhạc lại hỏi tiếp: “Ra nước ngoài rồi có muốn dán câu đối ngày Tết không?”
Văn Dã đáp: “Muốn chứ.”
Vân Nhạc nói: “Tôi muốn mua quà tặng cho ông nội bà nội, cùng chú với dì nữa.”
Văn Dã cười nói: “Còn có ông ngoại bà ngoại nữa.”
Vân Nhạc hào phóng nói ngay: “Đều mua quà biếu tất cả bọn họ.”
Văn Dã làm bộ đố kỵ: “Vậy quà của tôi đâu?”
Vân Nhạc ngửa mặt lên hôn hắn: “Mua cho cậu quà tốt nhất.”
“Có đủ tiền không đó?”
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vân Nhạc liền kéo tay Văn Dã bước vào vừa nói: “Đủ chứ, tôi để dành được rất nhiều. Cậu muốn cái gì tôi đều có thể mua tặng.”
“Vậy, tôi muốn cậu thì sao?”
“Tôi chính là thuộc về cậu rồi, không cần phải mua nữa.”
~ Hoàn Chương 37 ~
Chú Thích
(1) Đắc lặc (得嘞): phương ngữ Bắc Kinh, mang ý nghĩa “Được rồi, đồng ý”.
(2) Bánh Mousse: một loại bánh gato nhiều kem hơn bánh, có xuất xứ từ nước Pháp. Mousses tráng miệng tiêu biểu thường làm với tròng trắng trứng đánh hoặc kem bông tuyết với hương vị chocolate hoặc trái cây nghiền nhuyễn.
(3) Hồng hồng hỏa hỏa: Thành ngữ Trung Hoa thể hiện sự sung túc, vui vầy, đầm ấm, thịnh vượng. “Hồng” là màu đỏ, tượng trưng cho sự giàu có, sum vầy, hỷ sự. “Hỏa” là lửa, lửa tượng trưng cho phát đạt, ăn nên làm ra.
Tìm được việc làm thêm cũng khá dễ dàng. Dù sao nếu không phải thật sự thiếu tiền, cũng không ai muốn ngày đông lạnh giá phải đứng trên đường phát tờ rơi. Văn Dã mua ngay một đôi găng tay, đội mũ rồi quấn khăn quàng cổ bao bọc Vân Nhạc chặt chẽ lại. Vân Nhạc cố gắng làm thêm là để tích cóp tiền cho đại học. Chỉ còn một năm nữa thôi, đến lúc đó số tiền để dành được chắc cũng vừa đủ. Cùng dịp tối qua Hàn Thần có gọi điện cho hắn, thế nên Văn Dã cùng cậu đi ra ngoài, đến tận giao lộ mới tách nhau ra.
Việc kinh doanh của cậu chủ nhỏ họ Hàn hiện đang phát triển không ngừng, thành ra cậu ta có vui vẻ, tự cảm thấy mình chính là một kỳ tài về thương mại. Cũng không thèm để ý đến ngân sách vẫn còn thiếu hụt, cậu ta luôn nước chảy một dòng hướng đến tương lai kiếm hàng trăm triệu đầy triển vọng cùng với Văn Dã. Cậu ta nói: “Mẹ của mày khi nào mới trở về nước? Phu nhân Dương nhà tao hôm qua mới hỏi, nói là chờ dì Lan trở về rồi, hai gia đình tụi mình hội ngộ sum vầy với nhau.”
Văn Dã lật sổ ghi chép của cửa hàng lên, nói: “Mấy ngày trước mẹ tao gọi điện nói công việc đang gấp rút hoàn thành, chắc độ chừng hai bảy, hai tám là có thể xong việc rồi.”
“Còn ba mày thì sao? Vẫn còn bận công tác sao?”
Văn Dã đáp: “Ba lúc nào cũng bận mà, hơn nữa cuối năm còn bận dữ nữa. Lần cuối cùng tao với ông gặp nhau cũng là trước khi về nước một tuần đó.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Bất quá Tết năm nay ba sẽ có mặt ở nhà.” Tâm tình của hắn không tệ lắm, liền cầm bút lên giúp Hàn Thần sửa lại những chỗ sai sót.
“Vậy còn bạn trai nhỏ của mày thì sao? Lần trước cái hôm tối lửa tắt đèn, mày vội vội vàng vàng chạy đi đâu đó. Rồi khi nào mới tính giới thiệu chính thức với tao đây?”
Văn Dã nói: “Lúc nào cũng có thể mà. Nhưng hiện tại cậu ấy mới nhận việc làm thêm, lúc nào không bận sẽ dắt qua cho cả hai làm quen với nhau.”
Hàn Thần dựa lưng vào ghế mà thở dài cảm thán: “Tao tự dưng có cảm giác.”
Văn Dã hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác là chỉ một giây nữa thôi, mày sẽ nói với tao là tụi bây chuẩn bị đám cưới với nhau rồi.”
“Kết hôn sao?” Văn Dã xoay bút, cười rộ lên: “Sửa ngày sinh trên chứng minh nhân dân cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.”
“Ha ha ha, đúng là mày có ý muốn như vậy nha.”
Văn Dã nói: “Tại sao tao lại muốn cùng người tao thích nói chuyện yêu đương, nếu không phải là vì muốn tiến đến hôn nhân chứ? Chẳng lẽ lại chỉ chơi qua đường rồi thôi?”
Cậu chủ nhỏ họ Hàn vẫn còn là một chú cún độc thân, thành ra ăn giấm chua đến nhăn răng: “Chớ còn gì nữa (1)! Tao giờ chỉ muốn yêu chơi thôi mà cũng không tìm được đối tượng nào đây nè.”
Đang chém gió thì điện thoại di động của của Văn Dã vang lên, trên màn hình báo cuộc gọi đến từ “Phu nhân Lan”. Cũng không để ý đến Hàn Thần ở đó, bóc máy liền nói: “Mẹ?”
Âm thanh bên kia điện thoại vang lên êm dịu và rõ ràng, như giọng thiếu nữ vậy, bà nói: “Con trai có muốn gặp mẹ yêu không hen?”
Hàn Thân hướng điện thoại trả lời hộ, hô lên: “Muốn ạ.”
Phu nhân Lan ngẩn người một chút, sau đó cười rộ lên “Ha ha”: “Là tiểu Thần phải không?”
“Đúng rồi dì ơi, lâu quá rồi không gặp ạ!” Quan hệ giữa bọn họ không cần phải chú ý đến khuôn phép lễ nghĩa, đều là những người rất thân thiết với nhau, như người một nhà rồi. Hàn Thần sau khi hô lên vài tiếng chào hỏi, liền ngậm miệng mà làm sổ sách, để Văn Dã cùng dì Lan nói chuyện điện thoại với nhau. Trước tiên là nói cho nhau biết về tình hình gần đây của bản thân, rồi mới chuyển đến trọng điểm, dì Lan nói: “Con trai, Tết năm nay mẹ không về được rồi.”
Cây bút đang cầm trên tay Văn Dã dừng chuyển động, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, “Có chuyện gì sao mẹ?”
Phu nhân Lan trả lời: “Bộ phim mẹ đang quay xảy ra chút trục trặc, cần phải quay lại rất nhiều phân cảnh. Quay xong cũng đã đến đêm ba mươi mất rồi, cũng không còn chuyến bay về nữa. Ba con thì con biết tánh rồi đó, mẹ vừa nói không về được, ổng liền muốn bay qua đây. Mẹ còn chưa biết gì nữa thì ba con đã mua xong vé cho cả hai bên ông bà nội ngoại rồi, vậy mà lại quên mất việc phải mua vé cho con chứ! Lúc mẹ gọi điện lại thì ổng đã đi hội họp mất rồi, con trai, mẹ đã mua cho con vé máy bay khởi hành vào ngày mốt luôn rồi, con chuẩn bị hành lý đi đi nha… A? Chờ một chút, đang nói chuyện cùng với con trai tôi!” Bên kia đầu dây vang lên âm thanh bối cảnh ồn ào, vang tiếng người thúc giục không ngừng, mẹ Lan chỉ kịp nói thêm vài giây rồi vội vàng cúp máy.
Ánh mắt Hàn Thần liếc sang thấy sắc mặt Văn Dã không được tốt cho lắm, liền hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Văn Dã trả lời: “Không có gì đâu.” Mặc áo khoác vào rồi quay trở về căn hộ.
Ba giờ chiều, Vân Nhạc kết thúc công việc, đồng thời cũng nhận được lương của ngày hôm đó. Lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, cậu ghé vào mua một chiếc bánh Mousse (2) nho nhỏ hình trái tim, muốn sau khi dùng cơm tối, sẽ mang ra ăn cùng Văn Dã. Trên đường phố, mùi vị của năm mới càng ngày càng đậm đà. Vân Nhạc trước đây không để ý tới, nhưng năm nay lại phát hiện trên phố lớn, đâu đâu cũng màu sắc tươi tắn (3). Cậu trong lòng nghĩ đến việc muốn sắm sửa vài đồ vật cho Tết này. Ông bà nội đối xử rất tốt với cậu, cậu cũng muốn mua tặng cho ông bà một vài món quà Tết. Vốn tưởng rằng Văn Dã còn ở lại cửa tiệm của Hàn Thần, không ngờ đẩy cửa ra lại thấy hắn đang ngồi dựa trên ghế sofa, ngẩn người ôm lấy Khăn Quàng Cổ. Vân Nhạc tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Văn Dã lấy lại thần sắc, thấy cái hộp nhỏ cậu đang cầm trên tay, liền hỏi ngược lại: “Cậu mua cái gì vậy?”
Vân Nhạc đáp: “Là bánh ga tô nhỏ. Lúc phát tiền lương cho hôm nay, ông chủ nói tôi làm việc rất tốt, còn cho tôi thêm hai mươi khối tiền nữa đó.” Cậu lấy ra hai cái nĩa nhựa, đâm một khối bánh, đút vào miệng Văn Dã. Chưa cần ăn, cũng biết đầy vị ngọt ngào.
Văn Dã nuốt miếng bánh xuống, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng gọi: “Bảo bảo.”
Vân Nhạc chớp mắt mấy cái, nghe đến tên gọi này liền nở nụ cười, vui vẻ đáp một tiếng.
Văn Dã vuốt tóc của cậu mà nói: “Tết này, có thể phải ra nước ngoài rồi.”
“Hả?” Vân Nhạc rõ ràng bị giật mình, dừng lại mấy phút, mới hiểu được ý tứ của Văn Dã. Trong phút chốc, ánh mắt đen láy dường như ảm đạm xuống, bên trong con người không còn chút ánh sáng nào.
Thực tế cậu không nói ra câu nào, nhưng chỉ cần nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của cậu, cũng khiến tâm can Văn Dã ẩn ẩn đau. Chiếc nĩa Vân Nhạc cầm trên tay cũng vô thức thả lại trong hộp, ẩn nhẫn hỏi: “Sang để đón Tết sao? Sau đó cậu có trở lại nữa không?”
Văn Dã nhíu nhíu mày, đem cậu ôm chặt vào trong lòng, nói: “Sẽ trở về.”
“Ồ.” Vân Nhạc nhìn chằm chằm vào lỗ tai của Khăn Quàng Cổ một cách vô định, nói: “Vậy tôi, vậy tôi…” Cậu muốn nói rằng vậy tôi sẽ chờ cậu, nhưng chữ chờ này đối với cậu quá đỗi khó khăn, thành ra cậu không thốt ra được. Cậu siết lấy vạt áo của Văn Dã, hướng lồng ngực hắn mà trốn vào. Văn Dã vỗ về lưng của cậu, cảm nhận rõ rệt cậu ấy run rẩy từng cơn rất nhẹ. Hắn muốn kéo cậu lên để nhìn khuôn mặt cậu, nhưng lại khiến cậu trốn vào kỹ hơn, “Không cần chờ tôi.” Văn Dã lên tiếng: “Tôi không bắt cậu phải chờ, bảo bảo. Cậu có muốn đi cùng tôi hay không?”
“Hả?” Chỉ đơn giản một từ thốt ra, mang theo giọng mũi rất khẽ, như là giấu giếm rơi nước mắt, không muốn cho người kia nhìn thấy.
“Nhạc Nhạc?” Văn Dã vỗ lưng cậu an ủi, ôn nhu nói: “Cùng đi nước ngoài với tôi có được không? Ông nội bà nội cũng đi nữa, chúng ta cũng có thể mang theo Khăn Quàng Cổ luôn. Có được hay không?”
Một lúc sau, Vân Nhạc đột nhiên từ trong lồng ngực của hắn đứng dậy, khóe mắt quả nhiên đỏ mọng, trên lông mi vẫn còn động những vệt nước mắt. Cậu không nói tiếng nào, quay người nhanh trở về phòng. Văn Dã không hiểu ý tứ của cậu, còn tưởng rằng cậu không muốn xuất ngoại. Vừa định đứng lên, lại thấy Vân Nhạc từ trong đi ra, trên tay cầm theo nhiều hơn một cái thẻ tín dụng, bên trong là toàn bộ số tiền mà cậu tích góp mấy năm qua, vội vã muốn đi ra ngoài, “Vậy để tôi đi mua vé máy bay.”
Văn Dã vội vàng kéo cậu lại, muốn cười, nhưng trong lòng lại thấy ẩn nhẫn đau: “Cậu vẫn chưa có hộ chiếu mà, chưa mua được.”
Vân Nhạc nói lại: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi muốn đi cùng cậu.” Cậu sốt ruột cả lên, gấp đến độ nước mắt trào ra ngoài luôn rồi, căn bản không khống chế bản thân được. Thực tế cậu có thể chịu đựng được hơn như vậy, nhưng lần này cậu thực sự rất sợ, “Tôi muốn được ăn Tết cùng với cậu.”
Văn Dã chùi khóe mắt cho cậu vừa nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mang cậu theo mà. Trước hết, chúng ta phải đi đăng ký hộ chiếu đã, nhanh nhất ba bốn ngày là có thể xong rồi.”
“Vậy, chúng ta mau đi làm thôi.” Vân Nhạc gấp đến giày cũng không thay, lôi Văn Dã chạy bắn ra ngoài. Cậu hiếm lắm mới lộ ra bộ dáng thiếu bình tĩnh đến vậy, khiến Văn Dã không biết khóc hay cười. Bất đắc dĩ hắn mới giơ tay ôm cậu trở vào nhà, bắt cậu phải thay giày vào, mặc thêm quần áo tử tế rồi mới cùng nhau đi ra cửa, đồng thời hỏi: “Vậy còn công việc làm thêm thì sao?”
Vân Nhạc đáp: “Ngày mai tôi sẽ đến chỗ làm xin nghỉ, mấy ngày còn ở đây sẽ tranh thủ đi giúp ông chủ phát tờ rơi miễn phí.” Cậu vốn muốn làm nửa tháng, nhưng giờ lại muốn nghỉ sớm, không giữ được lời hứa, nên muốn tận lực bồi thường, lại hỏi thêm: “Khăn Quàng Cổ có cần phải làm hộ chiếu không?”
Ánh mắt của cậu đã khôi phục lại được thần thái, sáng ngời lấp lánh. Văn Dã cười đáp: “Không cần đâu, chỉ cần đem theo giấy chứng nhận sức khỏe của nó là tốt rồi.”
Vân Nhạc lại hỏi tiếp: “Ra nước ngoài rồi có muốn dán câu đối ngày Tết không?”
Văn Dã đáp: “Muốn chứ.”
Vân Nhạc nói: “Tôi muốn mua quà tặng cho ông nội bà nội, cùng chú với dì nữa.”
Văn Dã cười nói: “Còn có ông ngoại bà ngoại nữa.”
Vân Nhạc hào phóng nói ngay: “Đều mua quà biếu tất cả bọn họ.”
Văn Dã làm bộ đố kỵ: “Vậy quà của tôi đâu?”
Vân Nhạc ngửa mặt lên hôn hắn: “Mua cho cậu quà tốt nhất.”
“Có đủ tiền không đó?”
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vân Nhạc liền kéo tay Văn Dã bước vào vừa nói: “Đủ chứ, tôi để dành được rất nhiều. Cậu muốn cái gì tôi đều có thể mua tặng.”
“Vậy, tôi muốn cậu thì sao?”
“Tôi chính là thuộc về cậu rồi, không cần phải mua nữa.”
~ Hoàn Chương 37 ~
Chú Thích
(1) Đắc lặc (得嘞): phương ngữ Bắc Kinh, mang ý nghĩa “Được rồi, đồng ý”.
(2) Bánh Mousse: một loại bánh gato nhiều kem hơn bánh, có xuất xứ từ nước Pháp. Mousses tráng miệng tiêu biểu thường làm với tròng trắng trứng đánh hoặc kem bông tuyết với hương vị chocolate hoặc trái cây nghiền nhuyễn.
(3) Hồng hồng hỏa hỏa: Thành ngữ Trung Hoa thể hiện sự sung túc, vui vầy, đầm ấm, thịnh vượng. “Hồng” là màu đỏ, tượng trưng cho sự giàu có, sum vầy, hỷ sự. “Hỏa” là lửa, lửa tượng trưng cho phát đạt, ăn nên làm ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook